Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: ht_216
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Kinh Dị - Xuất Bản] Nỗi Đau Của Đom Đóm | Quỷ Cổ Nữ

[Lấy địa chỉ]
61#
 Tác giả| Đăng lúc 26-11-2011 15:17:13 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 18


Nhà chưng bày số 4 tối om, chỉ có 2 luồng sáng đèn pin lia thấp. Kikuchi Yuji soi đèn vào một bức ảnh đã được phóng to, rồi lục tìm ra một hộp xịt sơn phản quang, xịt lên nền nhà ba cái khoang dài dài. Có thể nhìn thấy rõ các mảng sơn phản quang trong bóng tối. Hai khoang nằm ở phía Đông Bắc gian nhà, khoang thứ ba ở gần cửa ra vào. Cô Satiko nói: "Anh Kikuchi Yuji vẽ theo bức ảnh chụp năm ấy, đó là vị trí thi thể của ba nạn nhân..."


Quan Kiện nhìn chằm chằm vào một trong ba cái khoang hồi lâu, rồi lại bước đến gần hai khoang kia. Anh nói "Ở gần cửa, có lẽ là người bảo vệ Nhật Bản, hai xác ở gần góc nhà là ông Hoàng Quán Hùng - bảo vệ người Trung Quốc và ông Yamaa Tsuneteru".


- Là tiến sĩ Yamaa!


- Sao?


- Cha tôi ngày ấy cũng là tiến sĩ y khoa, khi về già mới chuyên tâm làm về gốm sứ.


Giọng ông Yama****a Yuuzi có phần xúc động. Anh Quan Kiện có thể nhìn ra từng thi thể là ai ư?


- Tôi nhìn ra sao được? Tôi chỉ suy luận. Cảnh sát coi ông Hoàng Quán Hùng là nghi phạm, chắc chắn phải có căn cứ: đó là xác tiến sĩ Yama****a Tsuneteru nằm gần xác ông Quán Hùng. Thậm chí có thể cho rằng ông Hùng giết tiến sĩ Yamaa Tsuneteru trước, sau đó mới bị đồng bọn giết.


- Thì ra là thế... - Ông Yamaa có phần thất vọng - Anh phân tích đúng. Hai người nằm chỗ này đúng là cha tôi và Hoàng Quán Hùng. Cảnh sát nghi ngờ Quán Hùng, hoàn toàn không phải là cố tìm ra tội phạm cho "được việc", mà chứng cứ quan trọng nhất là trên áo quần của cha tôi mặc khi bị giết có nhiều vân tay của Quán Hùng. Họ thậm chí còn tìm thấy hai sợi tóc của Quán Hùng dính trên quần áo của cha tôi. Trên áo gió khoác ngoài của Quán Hùng cũng có vân tay của cha tôi.


- Chứng tỏ đã có cuộc vật lộn? - Lần này thì đến lượt Quan Kiện hơi thất vọng. Nếu Thi Di luôn có ý định thanh minh tội lỗi của cha mình, thì chỉ là tốn công vô ích? Anh lại nhìn một khoang trên sàn rất lâu. Rồi bước vào trong khoang. Anh cũng không hiểu tại sao anh lại làm thế, chắc chỉ là vì một cảm giác...


Cái cảm giác mà họ gọi là "trời phú".


Nhưng anh lập tức hối hận, cũng như anh rất ghét cái thứ "trời phú" ấy. Vì, hình như ở dưới đất có đôi bàn tay tóm lấy đôi chân anh rất chặt, trở về cái đêm của năm 2001.


Đôi tay vô hình ấy nắm chặt đến kỳ lạ, như người bị chìm dưới nước tóm được một vật gì đó. Quan Kiện cố thử giãy mấy lần nhưng không thể thoát được cái cùm ấy. Anh cúi nhìn, chỉ thấy một đám lờ mờ trải trên mặt đất, bên ngoài vùng sơn phản quang.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

62#
 Tác giả| Đăng lúc 26-11-2011 15:18:43 | Chỉ xem của tác giả
Đó là bóng Hoàng Quán Hùng ư?


Tại sao lại bám riết chân mình?


Chân không thể bước, anh đành ngồi thụp xuống chống hai tay rồi bò đi, hòng thoát khỏi đôi tay ấy.

Cái bóng đen lờ mờ bị anh kéo đi chừng nửa mét rồi lấp đầy lên mảng sơn phản quang.


Quan Kiện cúi xuống, ngoảnh nhìn, mắt anh bỗng như bị đâm nhói: chỉ thấy máu me bắn tung tóe.


Cô Satiko chạy đến đỡ anh.


Nhưng đúng lúc này thì bóng đen bỗng tan biến, đôi tay vô hình cũng buông ra, không tóm chân anh nữa.


- Cô Yasuzaki Satiko chớ quên rằng mọi hành động đều phải nghe tôi chỉ huy! - Ông Yamaa chỉ muốn bình tĩnh nhắc nhở, nhưng giọng ông vẫn có vẻ chỉ trích nghiêm khắc.


- Xin lỗi ông, vì Quan Kiện vừa nãy đi từ đường hầm lên đã rất đau đớn, tôi e anh ấy không chịu đựng nổi... - Satiko vẫn đỡ Quan Kiện, cô hơi cúi đầu tỏ ý biết lỗi.


Quan Kiện đã hiểu ra: vừa rồi anh bị choáng, nhưng ông Yamaa rất muốn xem đến cùng, đã ra hiệu cho mọi người cứ chờ thêm, còn cô Satiko thì lo cho anh, nên đã tự ý bước ra dìu đỡ anh.


Ông Yamaa nghiêm sắc mặt, bước đến gần hỏi:


“Anh Quan Kiện có thấy người khó chịu gì không?”


Quan Kiện lắc đầu, rồi nhìn Satiko với vẻ biết ơn.


Có lẽ vì trong bóng tối nên không nhìn rõ, anh cảm thấy ánh mắt của Yasuzaki Satiko lành lạnh. Tại sao đang quan tâm lại chuyển ngay thành lạnh lùng?


- Tại sao anh lại… - Ông Yamaa nhìn cái khoang trên sàn nhà.


Quan Kiện cũng nhìn chằm chằm hồi lâu, không nói gì.


Cô Satiko lại nói, giọng lễ độ nhưng cũng như ánh mắt cô không mấy đầm ấm: “Anh Kiện à, mời anh đến là để hi vọng rằng thông qua anh có thể biết được những thông tin mà người bình thường không nhận ra, cho nên nếu anh cảm thấy gì thì cứ nói cho bằng hết… Nếu im lặng, thì chắc chắn sẽ không giúp được mấy cho chúng tôi.”


Quan Kiện đứng thẳng người lên, nhưng vẫn không nói gì, chỉ đi đi lại lại trong gian nhà trưng bày.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

63#
 Tác giả| Đăng lúc 26-11-2011 15:20:39 | Chỉ xem của tác giả
Giáo sư Nhiệm cũng thấy Quan Kiện hơi lạ lùng, nhưng ông vẫn nói với cô Satiko: “Anh ta mới thoát ra khỏi một ình thế, tựa như cô vừa tỉnh giấc mơ, đâu có thể ngay lập tức tỉnh táo để báo cáo hoặc là nói chuyện gì được”.


Quan Kiện bỗng đứng lại, quay về phía ông Yamaa và chỉ vào cái khoang vừa nãy: “Không phải ông ta bị giết ở đâu”.


- Sao anh lại nói thế?


- Ông Hoàng Quán Hùng bị giết, thoạt đầu chưa chết ngay; dù tim không còn đập thì vẫn còn “hơi thở cuối cùng”. Tôi cảm thấy ông ấy định nắm lấy cái gì đó và bò một đoạn, nhưng rồi vẫn bị tên trộm đập thêm một nhát… chắc là vào đầu. Tôi không rõ chúng sát hại bằng hung khí gì. Lần đầu tấn công ở ngoài cái khoang này, sau khi tấn công lần thứ hai, ông ta mới chết ở trong khoang. - Quan Kiện gần như nói một hơi tất cả những điều anh ngẫm nghĩ trong mấy phút vừa rồi.


Sự kinh ngạc của ông Yamaa toát ra khỏi cái giọng nói vốn luôn bình tĩnh của mình: “Thế ư? Anh đã nói đúng: Hoàng Quán Hùng bị hai vết thương, một vết chém ở ngực, một vết đập sau gáy. Chính cảnh sát Nhật Bản đã cho biết như thế. Còn về chuyện ông ta có bò hay không… thì chúng tôi sẽ nhanh chóng… thông qua con đường ngoại giao để xin cảnh sát xác nhận điều này.


Dù đang trong bóng tối, Quan Kiện vẫn cảm nhận được mọi ánh mắt đang nhìn vào anh, nhất là ánh mắt thất thường của cô Yasuzaki Satiko. Anh nói: “Vừa rồi tôi im lặng là để sắp xếp lại các ý nghĩ. Đã nhận lời hợp tác với các vị thì tôi đương nhiên sẽ nói cụ thể những điều xảy ra trên cơ thể tôi. Mấy điều tôi vừa nói không phải do tôi nhìn thấy, mà chỉ là suy luận trên cơ sở cảm giác của mình. Tôi thấy chân mình bị một đôi tay vô hình níu rất chặt, tôi chỉ có thể nhìn thấy “người ấy” - nếu nói là ông Hoàng Quán Hùng cũng được. Thân hình ông ta nằm ngoài cái khoang. Sau đó, tôi thụp xuống rồi bò… “Ông ta” đã bị tôi kéo theo một quãng, rồi vào khoang. Sau đó tôi trông thấy ánh máu lóe lên”

---------HẾT CHƯƠNG 18-------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

64#
 Tác giả| Đăng lúc 26-11-2011 15:22:17 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 19


Chỉ lát sau, nhà trưng bày đã được bố trí thành một phòng thí nghiệm lớn.


Kikuchi Yuji nói với Quan Kiện một câu, cô Yasuzaki Satiko dịch lại: “Chúng ta bắt đầu”.


- Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?


Kikuchi Yuji nói: “Chúng tôi bố trí một số thiết bị để đo phản ứng sinh lý của anh và kiểm tra vài thông số khác ví dụ nhịp thở, điện tâm đồ, điện não đồ; cũng có thiết bị thường dùng để nghiên cứu khả năng đặc biệt và các hiện tượng phi tự nhiên ví dụ máy kiểm tra điện từ trường và máy ảnh chụp tia hồng ngoại. Anh sẽ lại bước vào trong khoang này, chúng tôi sẽ đeo cho anh máy điện tâm đồ và điện não đồ…”.


Toyokawa Takesi bỗng chêm vào: “Chúng tôi sẽ tức tốc thuê ngay một máy phân tích cảm giác đau, máy này giá thành quá cao, cả thế giới chỉ sản xuất có tám chiếc, đều đặt trong các nhà máy dược phẩm cỡ lớn ở Âu Mỹ. Nó có thể phân tích anh bị đau do đâu, có nói quá lên hay không hoặc là… căn bản không hề đau…”.


Cô Yasuzaki Satiko dịch xong, đưa mắt nhìn Toyokawa Takesi và khẽ gật đầu.


Quan Kiện không ngạc nhiên cũng không bận tâm về những lời nói đầy châm chọc của Toyokawa Takesi. Anh đang thấy rất bí.


- Em có cảm giác rằng bày vẽ quá quy mô, e sẽ chẳng có thu hoạch gì. – Quan Kiện nói với giáo sư Nhiệm. Vị giáo sư đã thí nghiệm anh rải rác suốt hai chục năm qua, cơ hồ vẫn chưa có bất cứ một bước đột phá nào.


Toyokawa Takesi vẫn chưa có ý dừng lại, anh ta cười nói: “Thì ít ra anh cũng có thể xem các nhà khoa học chúng tôi bị tẽn tò đến đâu”.


Tối không nhìn rõ, nhưng có thể đoán ra vẻ mặt của ông Yamaa và nữ tiến sĩ Chiba Inchinose là thế nào.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

65#
 Tác giả| Đăng lúc 26-11-2011 15:23:43 | Chỉ xem của tác giả
Quan Kiện thừa hiểu “ý tại ngôn ngoại” của Toyokawa Takesi: các nhà khoa học sẽ mắc lừa Quan Kiện ra sao.
Bị bẽ mặt, cũng không khó. Giáo sư Nhiệm và Toyokawa Takesi gắn các thiết bị lên người Quan Kiện, trông anh rất ra dáng. Đeo thiết bị vào người cũng chẳng sao, nhưng ngán nhất là có một mảnh bảng nhựa buộc sau gáy lòi ra mấy sợi dây điện kéo lê đến tận cỗ máy đặt ở góc nhà, chẳng rõ có tác dụng gì.


Chiba Ichinose và Toyokawa Takesi ra trước cỗ máy ấy chăm chú nhìn vào màn hình hiển thị.


Trước mắt Quan Kiện chỉ có bóng tối.


Các khoang phun sơn phản quang lúc này cũng chẳng có ý nghĩa gì.


Sau một lát im lặng, Chiba Ichinose lên tiếng, Yasuzaki Satiko dịch lại: “Mong anh Quan Kiện đừng đinh ninh rằng sẽ không có phản ứng gì. Anh hãy tập trung tinh thần”.


Quan Kiện nghĩ bụng: “Sao các vị biết tôi không tập trung tinh thần?”.


Anh chăm chú nhìn vào cái khoang phun sơn phản quang, ánh sáng quái dị của nó khiến cho xung quanh càng tối và nặng nề hơn.


Đó là tất cả những gì anh nhìn thấy. Anh cố gắng tập trung quan sát bóng tối vây quanh và hai khu vực đã từng có ba thi thể.
Không có một thu hoạch gì.


Có lẽ mình căn bản không mong có thu hoạch gì. Tất cả chỉ là thứ khoa học giả tạo. Rốt cuộc mình chỉ là anh sinh viên bình thường, cái gọi là khả năng “trời phú” chỉ là một hiện tượng tâm lý kỳ cục, hoặc là một sự rồ dại mà thôi.


Anh lại gắng quan sát, vẫn không thấy gì hết. Ý thức của anh tỉnh táo, đầu anh trống trơn nhưng hình như cũng đầy ắp.


Vô số nỗi nhớ và hồi ức. Bóng tối và sự yên tĩnh rất khó khiến tâm tư con người được ngơi nghỉ.


Các vị nhìn thấy những gì trên màn hình? Có nhìn thấy từng nhịp sóng điện trong não tôi đều đang nhớ Thi Di không? Chẳng thể trách tôi, vì sự kiện ấy mới xảy ra cách đây hai mươi lăm ngày.


Hai mươi lăm ngày. Trong bóng tối, Quan Kiện bỗng rùng mình.


Trời đất ạ, chẳng lẽ mình đã đếm từng ngày sau khi Thi Di qua đời? Mình chưa nhẩm tính, tại sao con số này bỗng nhảy ra? Mình cũng hay chơi tú lơ khơ nhưng xưa này không hề nhạy cảm với các con số; dù sao cũng phải nhẩm tính lại chứ, ví dụ kể từ hôm nay tính ngược đến hôm Thi Di bị hại…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

66#
 Tác giả| Đăng lúc 26-11-2011 15:25:12 | Chỉ xem của tác giả
Chỉ có thể giải thích là, vì ngày nào mình cũng đếm, nó nằm sâu trong cõi vô thức mà mình không biết đó thôi.


Vô thức! Liệu có phải vô thức đã khiến cho mình dùng danh nghĩa Gia Cát Thắng Nam hẹn với chính mình đúng vào lúc mà Thi Di bị hại? Liệu có phải vô thức trỗi dậy, khiến cho ý thức bình thường tiêu tán, rồi mình bị ngất xỉu một lúc, và chính trong lúc đó Thi Di bị hành xác đến chết?


Không phải là tôi. Cái chết của Thi Di và cái chết của người cha có liên quan đến nhau. Tôi nghi ngờ chính mình chỉ vì tôi bị cắn rứt, tự trách mình đã không bảo vệ được Thi Di.


Đôi mắt anh nhòa lệ. Những đêm gần đây, anh như có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thi Di lúc bị sát hại.


Tiếng kêu thét rất rõ ràng, như ở ngay bên tai anh.


Toàn thân anh run rẩy. Đúng. Những âm thanh này rất rõ, rất thật và rất quen. Tiếng kêu thảm thiết của Thi Di từ xa vọng đến.


Anh thử bóp các ngón tay và khẳng định mình vẫn đang tỉnh táo.


Tiếng kêu không ngớt vang bên tai anh, yếu ớt, có vẻ như rất xa.


Thi Di bị hại ở khu nhà giải phẫu Đại học Y Giang Kinh, tại sao đứng ở đây lại nghe thấy tiếng?


Một ý nghĩ đáng sợ bỗng lóe lên: Hay là Thi Di chưa chết, n àng đang bị hành hạ? Bị một nhà khoa học mắc bệnh tâm thần hoặc một sát thủ điên rồ hành hạ?


Không thể chờ đợi gì nữa. Quan Kiện đứng thẳng lên, chạy như bay ra khỏi nhà trưng bày.


Ra đến hành lang anh dừng lại. Quái lạ. Tiếng kêu thê thảm của Thi Di ở hướng nào? Hình như từ phía tầng dưới vọng lên.
Viện mỹ thuật về đêm chỉ thấp thoáng vài ánh đèn rải rác ở tầng dưới, ra khỏi nhà trưng bày số 4, hành lang và các phòng khác đều sáng mờ mờ. Quan Kiện không cần dò dẫm lâu, anh lần xuống cầu thang tối om.


Rồi anh đi vào phòng công tơ điện và hành lang. Tiếng kêu của Thi Di nghe càng rõ hơn.


Cửa vào hành lang đang mở.


Mình còn nhớ đến cơn đau dữ dội không?


Nhưng tiếng kêu của Thi Di đang vọng ra từ cái cửa ấy. Anh không còn lựa chọn nào khác.


Anh bỗng co chân chạy như bay vào cái cửa ấy.


--------HẾT CHƯƠNG 19----------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

67#
 Tác giả| Đăng lúc 26-11-2011 15:26:46 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 20


Có lẽ, nói cho cùng, tất cả đều chưa từng xảy ra.


Không hiểu tại sao, khi đèn bên cạnh vừa bật sáng thì Quan Kiện có cảm giác rằng tất cả mọi chuyện lúc nãy: tiếng kêu thảm thiết của Thi Di, anh dò dẫm trong bóng tối, rồi xông vào hành lang ngầm, những cơn đau kinh khủng dồn dập… đều chưa từng xảy ra. Nơi đây rõ ràng là Trung tâm nghiên cứu tổng hợp Y dược Đông Tây, và chiếc giường thí nghiệm quen thuộc.


Anh ngồi dậy, cô Satiko bước lại gỡ các thiết bị và điện cực gắn trên người anh ra.


- Chẳng lẽ vừa nãy tôi ngủ à?


Yasuzaki Satiko im lặng. Giáo sư Nhiệm Tuyền nói: “Tối nay chúng tôi quan sát được một hiện tượng mà trước đây chưa chú ý đến: khi cậu đang rất chăm chú thì có thể hoàn toàn thoát khỏi mọi tác động của ngoại giới; nói cách khác, cậu đã có được năng lực “tự thôi miên”. Khả năng thôi miên này ít ra cũng có chỗ tốt: khi chúng tôi đẩy cậu trở về, đi qua khu vực đường hầm, thì hình như cậu không bị các cơn đau tác động đến nhiều nữa”.


Yasuzaki Satiko thao tác nhanh nhẹn, Quan Kiện thấy đầu đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.


Ông Nhiệm nói tiếp: “Phần lớn thời gian cậu đều rất yên lặng, mắt thì mở to. Chỉ có một lúc cậu hơi bứt rứt không yên… thậm chí ôm lấy đầu, suýt nữa tôi phải gỡ các điện cực ra. Ông Yamaa cho rằng vào lúc đó sóng điện não đồ biến động rất mạnh; khi tổng hợp các loại số liệu, cho thấy rất có giá trị… “.


- Kết quả thí nghiệm là gì? Các vị đã nhìn thấy gì từ các thiết bị? - Quan Kiện nhìn quanh tìm ông Yamaa, nhưng chắc ông ta đã trở lên phòng làm việc trên gác, không có mặt ở đây. Quan Kiện không hiểu ra sao nữa. Có phải, tất cả chứng tỏ rằng anh không thể tin ở ý thức của mình? Liệu có phải mình đã có hành vi dã man, trong trạng thái “tự thôi miên” đã giết Thi Di và Văn Quang không?


Ông Nhiệm do dự, định nói, nhưng cô Yasuzaki Satiko bỗng lên tiếng: “Theo quy định, mọi thảo luận kết quả quan sát nên thông qua anh Kikuchi Yuji hoặc ông Yamaa”.


Chẳng rõ Kikuchi Yuji đang bước vào từ lúc nào, tất nhiên nhận ra Yasuzaki Satiko chỉ phiên dịch “mệnh lệnh” của anh ta mà thôi. Đúng thế, cô “lè lưỡi”, rồi mỉm cười tỏ ý biết lỗi, nói: “Anh Kikuchi Yuji đã dặn thế, tôi phải nhanh mồm nói trước, vì e giáo sư Nhiệm “tiết lộ cơ mật” ạ!”.


Quan Kiện đứng lên, buông một câu: “Làm gì có chuyện đó?”.


Ông Nhiệm nói: “Cậu Kiện à! Cô Yasuzaki Satiko nói đúng đấy, có quy định thế thật mà!”. Ông quay sang nói với Kikuchi Yuji bằng tiếng Nhật: “Tôi cho rằng Quan Kiện có quyền được biết kết quả thí nghiệm, anh ạ!”. Ông Nhiệm đã từng sang Nhật vài năm với tư cách học giả, ông nói tiếng Nhật lưu loát.


Kikuchi Yuji lạnh lùng: “Tôi cũng có quyền không nói”.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

68#
 Tác giả| Đăng lúc 26-11-2011 15:27:48 | Chỉ xem của tác giả
Nghe Satiko dịch xong, Quan Kiện nhìn Kikuchi Yuji một hồi, vẻ mặt hiền dịu kiểu con gái của anh ta có một nét ương ngạnh rất không tương xứng. Quan Kiện im lặng, bước ra khỏi phòng thí nghiệm.


- Này anh Kiện! - Kikuchi Yuji nói với giọng ra lệnh nhiều hơn là có ý bảo anh sinh viên cứng đầu này nán lại.


- Cậu Kiện ơi! - Dường như giáo sư Nhiệm không bao giờ nổi nóng, ông lừ mắt nhìn Kikuchi Yuji.


Quan Kiện đứng ở cửa, nói: “À, tôi hơi bất nhã. Các vị có quyền không cho tôi biết phát hiện của mình thì tôi cũng có quyền rời nơi này. Xin chào. Chúc ngủ ngon!”.


- Anh Kiện hãy dừng bước đã nào! - Chiba Ichinose sau khi nghe Yasuzaki Satiko báo cáo ngắn gọn, bèn đuổi theo gọi, nhưng Quan Kiện không dừng lại. Anh thấy hối hận vì lúc đầu đã bằng lòng với những yêu cầu kỳ quái của ông Yama****a Yuuzi.


- Quan Kiện!


Thi Di!


Tim anh bỗng run rẩy, ôi, cái âm thanh này sao mà quen thuộc, tiếng gọi vang vang trong trẻo không một nét kiêu kỳ làm bộ mà vẫn rất đằm thắm. Chính là giọng của Thi Di gọi anh.


Anh quay phắt ngay lại, và gần như đồng thời anh nhận ra người gọi anh là Yasuzaki Satiko. Lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh.
Nhưng cô im lặng, vì cô mãi mãi không có vai trò chính trong các nhà khoa học này. Cô Chiba Ichinose nói: “Xin lỗi anh Quan Kiện, có lẽ chúng ta có chút hiểu lầm. Tôi không nói là Yasuzaki Satiko đã phiên dịch chưa sát. Một số nguyên tắc trong đợt thí nghiệm này của chúng tôi cần được làm rõ và phải cải thiện. Đúng là anh có quyền rời khỏi cuộc thí nghiệm vào bất cứ lúc nào, nhưng mong anh hiểu cho, chúng tôi không có ý giữ bí mật về kết quả thí nghiệm. Ý anh Kikuchi Yuji là, để chuyển từ các số liệu sang kết luận thì có nhiều điều cần phải giải trình. Kết luận sẽ không đơn giản như hai màu trắng – đen, nếu truyền đạt sai hoặc mơ hồ thì sẽ dẫn đến sai lầm càng lớn hơn và các mâu thuẫn; nhất là những thí nghiệm kiểu này của chúng ta vốn đã bị nhiều người loại ra khỏi công tác khoa học thường làm. Cho nên, với các số liệu của mỗi thí nghiệm, chúng tôi cần thời gian khá dài để phân tích nghiêm túc, suy xét thận trọng để đưa ra kết luận. Lúc này tiến sĩ Yama****a đang ở trên gác đọc các đồ thị. Vì thế, nếu tối nay phải nói ra ngay kết luận là không thực tế”.


- Nhưng lẽ ra anh Kikuchi Yuji nên giải thích cho tôi một cách hợp tình hợp lý, yêu cầu này của tôi là thực tế chứ? Tôi cảm thấy tiếp tục hợp tác kiểu này thì các bên đều rất khổ tâm - Quan Kiện lờ mờ cảm thấy Kikuchi Yuji không chỉ có vấn đề về tác phong làm việc hoặc tính cách.


- Nhất là lúc này anh đừng bị thêm đau khổ. - Satiko bỗng bình thản chêm vào một câu. Cô nói rất khẽ, nhưng cả Quan Kiện và Chiba Ichinose đều nghe rõ. Chiba Ichinose quay sang nhìn cô, bảo cô dịch lại câu vừa nói. Quan Kiện cũng nhìn Satiko, anh cảm thấy ngờ ngợ: “Thực ra cô là ai? Lúc thì lạnh lùng, lúc thì rất hiểu tâm lý người khác?”.


Chiba Ichinose nhìn cô có ý trách móc, rồi lại quay sang làm “công tác ngoại giao” của mình: “Tuy chúng ta mới hợp tác được 2 ngày nhưng anh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, chúng tôi đều đã chứng kiến khả năng đặc biệt tài tình của anh, cả nhóm chúng tôi đều rất lạc quan về tương lai…”.


Khi đi đến gần cổng Trung tâm nghiên cứu, Quan Kiện bất giác dừng lại. Vài tháng trước khi Thi Di bị hại, hai người đã nhiều lần thân thiết sánh vai nhau đi qua bãi cỏ này.


Dưới ánh trăng lúc này nhìn cái giá sắt ở chỗ không xa, có một vẻ quái dị rất khó hiểu.


Âu Dương San thực đáng ngán, không giải thích cho thỏa đáng tại sao Trung tâm nghiên cứu lại đứng “đầu bảng” trong các nơi có ma ở Giang Kinh. Chỉ vì đây là Phòng thảo dược trong thời Quốc dân đảng thôi ư?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

69#
 Tác giả| Đăng lúc 26-11-2011 15:28:53 | Chỉ xem của tác giả
Có những tiếng bước chân đi ra khỏi khu nhà.


Quan Kiện lắc đầu, rồi bước về phía cửa sau. Tiếng bước chân ở ngay phía sau lưng anh.


- Cảm ơn Yasuzaki Satiko vừa nãy đã nói giúp tôi mấy câu. - Phía sau anh quả nhiên là cô.


- Em chỉ nói thực lòng, nghĩ sao nói vậy thôi, như anh biết, trong tổ thí nghiệm, em không có quyền hành gì.


Quan Kiện mỉm cười: “Bây giờ em định đi đâu?”.


- Đi theo anh đến Đại học Giang Kinh. - Satiko cười cười có phần bí hiểm.


- Em định đến chỗ bà mẹ à?


- Em suýt nữa thì lừa được anh. Thực ra em vẫn đang đi học, may sao dịp này được đến Giang Kinh, nên em phải ở gần mẹ em chứ! Tổ điều tra có bố trí cho em ở khách sạn nhưng em đã chủ động làm giảm chi phí cho họ, tối nào em cũng về chỗ mẹ em ở.


- Em đang là sinh viên?


- Vâng em học khoa Lịch sử mỹ thuật phương Đông - Đại học Kyoto. Dịp này đang chuẩn bị đề tài tốt nghiệp nên tương đối tự do, và mới có thể đi cùng tổ điều tra.


“Yasuzaki Satiko!”, tiếng gọi tha thiết của Toyokawa Takesi vang lên từ phía sau.


Yasuzaki Satiko “lè lưỡi” nhìn Quan Kiện, rồi quay lại gật đầu: “Anh Toyokawa Takesi có gì dặn dò không?”. Cô cũng dịch lại cho Quan Kiện nghe.


Toyokawa Takesi hơi thay đổi sắc mặt, nói một câu gì đó. Quan Kiện dường như có thể đoán chắc anh ta nói rằng: “Câu này mà em cũng phải dịch cho anh ta nghe à?”.


Qủa nhiên Satiko nhìn sang Quan Kiện, dường như hiểu rằng anh đã đoán ra câu nói của Toyokawa Takesi, cô cười cười và nói câu gì đó. Vẻ mặt của Toyokawa Takesi luôn hiền hòa khi đứng trước Yasuzaki Satiko, anh lại nói mấy câu, nhưng Yasuzaki Satiko lắc đầu, rồi lễ phép gật đầu, sau đó quay sang đứng bên Quan Kiện.


Toyokawa Takesi lại gọi cô một tiếng, Satiko ngoảnh lại, thấy anh giơ bàn tay với ngón cái ngón trỏ ngón út duỗi thẳng, ngón giữa và ngón đeo nhẫn gập vào lòng bàn tay.


Đó là ngôn ngữ bằng tay của “love”.


Satiko mình cười hơi có phần gượng gạo.


- Sao em không để cho anh ấy tiễn em? Nam nhi bị từ chối như thế thì rất bẽ… - Quan Kiện cho rằng mình đã đoán đúng.


- Thoạt nhìn, anh không có vẻ là người hay tự đắc… - Satikok bình thản nói - Nhưng xem ra, nên giữ im lặng thì thích hợp với anh hơn.


“Gì cơ?” Nhưng anh đã lại im lặng thật. Ngoảnh lại nhìn, thấy Toyokawa Takesi vẫn đứng trước ngôi nhà, gió thổi tung tấm áo khoác thụng và mái tóc dài bay bay, hơi có vẻ “anh hùng tiu nghỉu” (sau khi bị mỹ nhân lạnh nhạt). Nhưng ánh mắt nhìn Quan Kiện thì hơi “nóng”.


Quan Kiện và Satiko lặng lẽ đi đến điểm đỗ xe buýt, cô bỗng nói: “Anh có thể nén đến giờ không hỏi gì cả à?”.


- Hỏi gì cơ?


- Hỏi rằng Toyokawa Takesi đã nói gì.


- Đó là chuyện riêng của hai người, có thể là vấn đề tình cảm, anh lại “bát quái” đến thế hay sao? À, anh có cần giải thích “bát quái” trong nghĩa Trung Quốc nghĩa là gì không?”.


- Em chỉ mong anh đừng hiểu nhầm. Nếu anh ấy có ý muốn tiễn em về nhà, thì có lẽ em sẽ ừ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

70#
 Tác giả| Đăng lúc 26-11-2011 15:30:36 | Chỉ xem của tác giả
- Nói gì thế… anh không hiểu lắm?


- Anh thật là đơn giản!


- Chẳng lẽ anh ấy…


“Anh ấy muốn rằng tối nay em đừng về nhà”. Không hiểu sao Quan Kiện cảm thấy giọng Satiko rất “lạnh” khi nói câu này.


- Tại sao em lại kể với anh? Anh thực không có ý muốn biết. - Quan Kiện nói cũng “lạnh” như thế.


- Em chỉ đơn giản là muốn anh tin ở em.


Quan Kiện nín lặng. Anh không dám hứa những chuyện mình không chắc chắn.


- Em nói thẳng nhé. - Rốt cuộc vẫn là Satiko lên tiếng trước - Đứng trước các thành viên của tổ, em buộc lòng phải giữ khoảng cách nhất định với anh. Nhưng thực lòng em rất muốn được anh tin cậy. Hai bên tin cậy lẫn nhau thì sẽ càng có lợi cho việc điều tra của nhóm, và càng có lợi cho anh và việc điều tra hai vụ án kia.


Mình không nhận ra việc tin cậy cô ấy và việc điều tra Thi Di, Văn Quang bị hại có liên quan gì đến nhau?


- Các sự việc xảy ra hai hôm vừa rồi cho thấy anh thật sự có khả năng đặc biệt; anh chỉ cần thật sự hiểu rõ mình nên vận dụng nó như thế nào trong quá trình hợp tác này thì anh có thể làm rõ sự thật về cái chết của bạn gái anh… kể cả… Dù đó có thể là sự thật mà anh không muốn biết, thì em vẫn tin rằng anh có đủ can đảm để đối mặt với nó.


Sự thật mà mình không muốn biết? Quan Kiện hơi chột dạ Ý cô ấy là gì nhỉ?


- Được, anh tin ở em. Nhưng cũng mong em sẽ thành thực với anh. Sự tín nhiệm bao giờ cũng phải có từ hai phía, đúng không? Em có thể không trả lời, nếu thấy không tiện nói, nhưng anh hứa là anh sẽ thành thực. Được chưa? - Đây là điều Quan Kiện khi giữ im lặng vẫn muốn nói ra.


Anh thoáng cảm thấy yêu cầu của hai bên đều là quá lý tưởng hóa.


Cho nên anh không hy vọng Satiko sẽ nhanh chóng nhận lời.


Nhưng cô đã nhìn thẳng vào mắt anh, rất chân thành gật đầu.


- Anh muốn hỏi em câu này, dễ trả lời thôi. Đôi hoa tai đom đóm của em từ đâu mà có?


Satiko ngạc nhiên: “Anh không biết thật à?”.


- Anh chỉ biết Thi Di… bạn gái anh… cũng có một đôi.


- Thế thì anh phải học lớp bổ túc đi!


- Ngành y không mở lớp về đồ trang sức của nữ giới… mà dù có mở thì anh cũng không học nổi.


- Ý em là anh nên bổ túc các bài liên quan đến cuộc điều tra của chúng ta. Tác phẩm gốm sứ nổi tiếng nhất của ông Yamaa cha là gì?


- Hỏi về lịch sử nghệ thuật Nhật Bản thì anh đành nhận điểm 0 vậy!


- Tác phẩm tiêu biểu của ông ấy là “ Huỳnh hỏa trùng tương vọng” – Đom đóm ngóng nhìn nhau. Chủ thể của tác phẩm ấy là một đồ sứ có dáng thon dài, tựa như lọ hoa, to chừng bốn mươi centimet, hai đầu có 2 con đom đóm bé bằng cái móng tay út đang đậu, ngó nhìn nhau. Cho nên, đồ sứ ấy phải bày nằm ngang mới đúng kiểu. Các chuyên gia đã nhận định rằng, tác phẩm ấy, nhất là đôi đom đóm, từ đường nét cho đến chất men đã đạt trình độ tuyệt mỹ. Nhìn từ góc độ nghệ thuật thì đỉnh cao chính là hai con đom đóm ấy… hình như chúng có thần thái…


- Nói quá lên rồi! Đom đóm bé tẹo mà có thần thái? Thần thái gì?


- Bế tắc, buồn bã, bi thương… phần nhiều họ nói thế. Hình như giới phê bình nghệ thuật đã cảm nhận và kết luận như vậy, và cũng phù hợp với phong cách sáng tạo của ông Yamaa Tsuneteru. Tác phẩm “Huỳnh hỏa trùng tương vọng” ấy đã gây tiếng vang, rồi một thương nhân rất có đầu óc đã đạt được thỏa thuận với ông: sản xuất những đôi hoa tai thương phẩm. Quả nhiên nó được tiêu thụ rất mạnh.


- Cảm ơn em. - Nói rồi, Quan Kiện im lặng.


Đom đóm, đom đóm nhìn nhau. Tại sao nó lại xuất hiện ở hiện trường các vụ giết người?


Anh thầm dự kiến chương trình ngày mai của mình.


-----------HẾT CHƯƠNG 20------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách