Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: alice2000phuong
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Trinh Thám - Xuất Bản] Kẻ Mạo Danh | Jeffrey Archer (Hoàn + Ebook)

[Lấy địa chỉ]
91#
 Tác giả| Đăng lúc 5-2-2014 10:26:05 | Chỉ xem của tác giả
“Hai cà phê đen,” ông nói với một người phục vụ đi ngang qua, không để cho Danny có lựa chọn. “Bây giờ, Sir Nicholas. Tôi thực sự không hiểu nổi.”

“Không hiểu nổi?” Danny nói, lần đầu tiên lên tiếng.

“Tôi không đoán ra được tại sao anh để chiếc phong bì của de Coubertin bị đem ra đấu giá, sau đó lại cho phép ông chú anh qua mặt tôi giành lấy nó. Trừ khi anh và ông ta hợp tác với nhau với hy vọng có thể ép tôi trả cao hơn nữa.”

“Chú tôi và tôi hiện không có được quan hệ tốt,” Danny nói, thận trọng lựa chọn từ ngữ của mình.

“Đó là một điểm chung giữa anh và ông nội đã quá cố của anh,” Hunsacker nói.

“Ông là một người bạn của ông nội tôi?” Danny hỏi.

“Nói là bạn bè thì hơi quá đáng,” người đàn ông Texas nói. “Học trò và đệ tử có lẽ là cách diễn đạt chính xác hơn. Có một lần ông đã thắng tôi trong cuộc đua giành một con tem hai penny rất hiếm màu xanh vào năm 1977, khi tôi vẫn còn là một tay sưu tập tem mới nhập môn, nhưng tôi đã học được rất nhanh từ ông và, nói cho công bằng, ông là một người thầy rất hào phóng. Tôi luôn đọc thấy người ta viết trên báo rằng tôi có trong tay bộ sưu tập tem quý giá nhất thế giới, nhưng không phải vậy. Vinh dự đó thuộc về người ông đã quá cố của anh.” Hunsacker nhấp một ngụm cà phê trước khi nói tiếp, “nhiều năm trước ông đã tiết lộ với tôi sẽ để lại bộ sưu tập cho cháu nội chứ không cho ai trong số hai người con trai của mình.”

“Bố tôi đã mất,” Danny nói.

Hunsacker tỏ vẻ ngạc nhiên. “Tôi biết - tôi đã đến dự tang lễ ông. Tôi nghĩ anh đã trông thấy tôi.”

“Tôi có trông thấy ông,” Danny nói, nhớ lại mô tả trong nhật ký của Nick về một người Mỹ hộ pháp. “Nhưng lúc đó người ta chỉ cho phép tôi nói chuyện với luật sư của mình,” anh vội giải thích thêm.

“Phải, tôi biết,” Hunsacker nói. “Nhưng tôi cũng kịp nói vài lời với chú anh để ông biết tôi sẵn sàng mua nếu anh muốn bán bộ sưu tập. Chú anh đã hứa sẽ liên lạc. Chính vào thời điểm đó tôi nhận ra chú anh không được thừa kế nó, và hẳn là ông nội anh đã giữ lời và dành bộ sưu tập cho anh. Thế nên khi ông Blundell gọi điện cho tôi biết anh đưa chiếc phong bì của de Coubertin ra đấu giá, tôi đã bay qua đại dương tới đây với hy vọng chúng ta có thể gặp gỡ.”

“Tôi thậm chí còn không biết bộ sưu tập hiện ở đâu,” Danny thừa nhận.

“Có thể điều này giải thích tại sao Hugo sẵn sàng trả nhiều đến thế cho chiếc phong bì của anh,” người đàn ông Texas nói, “bởi vì chú anh hoàn toàn không có hứng thú với những con tem. Ông ta kia rồi.” Hunsacker chĩa điếu xì gà về phía một người đàn ông đang đứng tại bàn tiếp tân. Vậy ra đó là ông chú Hugo, Danny nghĩ thầm, đồng thời chăm chú quan sát ông ta kỹ lưỡng hơn. Anh cũng chỉ biết tự hỏi tại sao ông ta lại nóng lòng muốn có chiếc phong bì đến mức sẵn sàng trả giá cao gấp ba mức ước lượng như thế. Danny quan sát Hugo đưa một tấm séc cho ông Blundell, trong khi ông này trao lại chiếc phong bì.

“Mi là một thằng ngốc,” Danny lẩm bẩm, đứng bật dậy.

“Anh nói gì vậy?” Hunsacker hỏi, điếu xì gà rơi khỏi miệng.

“Là tôi, không phải ông,” Danny vội nói. “Nó đã luôn sờ sờ trước mặt tôi suốt hai tháng qua. Ông ta muốn có địa chỉ, chứ không phải chiếc phong bì, bởi vì đó là nơi Sir Alexander cất giữ bộ sưu tập của mình.”

Gene trông càng có vẻ bối rối. Tại sao Nick lại gọi ông nội anh ta là Sir Alexander?

“Tôi phải đi đây, ông Hunsacker, tôi thành thật xin lỗi. Đáng ra tôi không bao giờ nên bán chiếc phong bì.”

“Tôi ước gì có thể hiểu được anh đang nói về chuyện quái quỷ gì,” Hunsacker vừa nói vừa lấy ví từ túi áo trong ra. Ông đưa một danh thiếp cho Danny. “Nếu có lúc nào đó anh quyết định bán bộ sưu tập, ít nhất hãy cho tôi quyền ra giá đầu tiên. Tôi sẽ trả cho anh một mức giá đàng hoàng, không hề kèm theo vụ chiết khấu mười phần trăm.”

“Và cả không có khoản hoa hồng hai mươi phần trăm,” Danny mỉm cười trả lời.

“Quả là ông nào cháu đó,” Gene nói. “Ông nội anh là một quý ông xuất chúng và tài năng, không giống như ông chú Hugo của anh, mà tôi chắc anh cũng đã nhận ra.”

“Tạm biệt, ông Hunsacker,” Danny vừa nói vừa cất tấm danh thiếp vào chiếc ví của Nick. Hai mắt anh vẫn không rời Hugo Moncrieff, lúc này vừa cất chiếc phong bì vào cặp. Ông ta bước ra tiền sảnh tới bên một người phụ nữ mà Danny đến lúc này mới để ý tới. Người phụ nữ khoác tay ông ta, và hai người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà.

Danny đợi thêm vài giây trước khi đi theo họ. Khi đã ra đến phố Bond, anh đánh mắt tìm kiếm cả về hai phía, và khi nhìn thấy hai người anh cũng phải ngạc nhiên về quãng đường họ đã bỏ xa mình chỉ trong quãng thời gian đó. Rõ ràng họ đang rất vội. Cả hai rẽ phải khi vừa đi qua trước bức tượng Churchill và Roosevelt đang ngồi trên một băng ghế, sau đó lại rẽ trái khi tới phố Albemarle, tại đây họ băng qua đường và đi bộ thêm vài mét trước khi biến mất vào trong khách sạn Brown’s.

Danny dừng lại bên ngoài khách sạn một lát trong khi suy nghĩ về những lựa chọn của mình. Anh biết nếu bọn họ phát hiện ra anh họ sẽ nghĩ anh là Nick. Anh thận trọng đi vào trong khách sạn, nhưng không thấy bóng dáng ai trong hai người ngoài tiền sảnh. Danny ngồi xuống một chiếc ghế khuất sau một cây cột, nhưng tầm nhìn vẫn cho phép anh quan sát được thang máy cũng như khu tiếp tân. Anh không hề để ý đến một người đàn ông cũng mới vừa ngồi xuống phía đối diện khu tiền sảnh.

Danny đợi thêm ba mươi phút, và bắt đầu tự hỏi liệu có phải anh đã mất dấu họ. Anh đang định đứng dậy đến quầy tiếp tân dò hỏi thì cửa thang máy mở, Hugo và người phụ nữ từ trong bước ra, kéo theo hai chiếc vali. Hai người đi tới quầy tiếp tận, tại đó người phụ nữ thanh toán hóa đơn trước khi cả hai người hối hả rời khỏi khách sạn theo một cửa khác. Danny vội vã lao ra ngoài, nhìn thấy họ leo lên băng ghế sau của một chiếc taxi màu đen. Anh vẫy chiếc tiếp theo xuất hiện, và thậm chí chưa kịp đóng cửa đã lớn tiếng ra lệnh, “Theo sau chiếc taxi kia.”

“Tôi đã đợi cả đời để được nghe ai đó nói câu này,” anh chàng lái xe đáp trong khi rồ máy lao đi.

Chiếc taxi phía trước rẽ phải ở cuối phố và chạy tới Hyde Park Corner, đi qua đường hầm, chạy dọc đường Brompton tới Westway.

“Có vẻ như họ đang ra sân bay,” tay tài xế nói. Hai mươi phút tiếp theo đã chứng minh anh ta đoán đúng.

Khi hai chiếc taxi chui ra khỏi đường hầm Heathrow, anh chàng tài xế của Danny nói. “Nhà ga số hai. Vậy là bọn họ chắc sẽ bay đi đâu đó ở châu Âu.” Hai chiếc xe cùng dừng lại bên lối vào. Đồng hồ trên xe báo 34,5 bảng, và Danny đưa cho người lái xe bốn mươi bảng, song vẫn ở lại trong xe cho tới khi Hugo và người phụ nữ đã đi khuất vào trong nhà ga.

Anh đi theo họ vào trong, và quan sát trong khi hai người gia nhập hàng người đang xếp trước khu vực hành khách hạng thương gia. Màn hình phía trên quầy làm thủ tục hiện dòng chữ BA0732, Geneva, 13.55.

“Ngu quá,” Danny lại lẩm bẩm, cố nhớ lại địa chỉ trên chiếc phong bì. Nhưng chính xác là tại chỗ nào ở Geneva? Anh nhìn đồng hồ. Vẫn còn đủ thời gian để mua vé và lên kịp chuyến bay. Anh chạy tới quầy vé của British Airway, và phải đợi một lát trước khi đến lượt.

“Cô có thể cho tôi đi chuyến 13 giờ 55 tới Geneva không?” anh hỏi, cố gắng không tỏ ra vội vã.

“Ông có hành lý không, thưa ông?” người nhân viên ngồi sau quầy bán vé hỏi.

“Không,” Danny nói.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

92#
 Tác giả| Đăng lúc 5-2-2014 10:27:54 | Chỉ xem của tác giả
Cô gái kiểm tra trên máy tính của mình. “Họ vẫn chưa đóng cửa, như vậy ông vẫn có thể lên máy bay. Hạng thương gia hay phổ thông?”

“Phổ thông,” Danny trả lời, mong muốn tránh xa nơi Hugo và người phụ nữ sẽ ngồi.

“Cửa sổ hay lối đi?”

“Cửa sổ.”

“Hai trăm mười bảy bảng, thưa ông.”

“Cảm ơn cô,” Danny vừa nói vừa đưa thẻ tín dụng cho cô gái.

“Ông làm ơn cho tôi xem qua hộ chiếu được không?”

Danny chưa bao giờ có hộ chiếu trong đời. “Hộ chiếu của tôi?”

“Vâng, thưa ông, hộ chiếu của ông.”

“Ôi không, chắc tôi để quên ở nhà rồi.”

“Nếu vậy, tôi e ông không lên kịp chuyến bay rồi, thưa ông.”

“Ngu ngốc, ngu ngốc,” Danny nói.

“Ông nói gì cơ?”

“Tôi rất xin lỗi,” Danny nói. “Là tôi, không phải cô,” anh lặp lại. Cô gái mỉm cười.

Danny quay đi, chậm chạp bước trở ra, cảm thấy bất lực cùng cực. Anh không hề trông thấy Hugo và người phụ nữ đi qua cửa có ghi chú Cửa lên máy bay, chỉ dành cho hành khách, nhưng một người khác đã nhìn thấy, người này đã theo sát cả hai người lẫn Danny.

° ° °

Hugo bấm vào nút màu xanh lục trên chiếc điện thoại di động của ông đúng lúc loa phóng thanh thông báo, “Lần gọi cuối cùng cho tất cả hành khách đi Geneva trên chuyến bay BA0732. Xin mời quý khách tới ngay cửa mười chín.”

“Hắn đã đi theo ông từ Sotheby’s tới khách sạn, rồi từ đó tới Heathrow.”

“Nó có đi cùng chuyến bay với chúng tôi không?” Hugo hỏi.

“Không, hắn không mang theo hộ chiếu.”

“Nick điển hình. Vậy nó đang ở đâu?”

“Đang trên đường quay về London, như vậy ông đã có lợi thế ít nhất hai mươi tư giờ so với hắn.”

“Hãy hy vọng chừng đó là đủ, nhưng đừng rời mắt khỏi nó một giây nào.” Hugo tắt điện thoại, rồi cùng Margaret rời chỗ ngồi lên máy bay.

° ° °

“Có phải ông tìm thêm được một món đồ gia truyền nào nữa không, Sir Nicholas?” ông Blundell khấp khởi dò hỏi.

“Không, nhưng tôi cần biết ông có bản copy chiếc phong bì được đấu giá sáng nay không,” Danny nói.

“Có chứ, tất nhiên,” Blundell đáp. “Chúng tôi lưu lại một bức ảnh chụp mọi hiện vật được đấu giá phòng trường hợp sau này có tranh chấp.”

“Liệu có thể xem qua nó được không?” Danny hỏi.

“Có vấn đề gì sao?” Blundell hỏi lại.

“Không,” Danny đáp. “Tôi chỉ cần kiểm tra lại địa chỉ trên phong bì.”

“Tất nhiên rồi,” Blundell trả lời. Ông ta gõ lên vài phím trên bàn phím máy tính của mình, và một khoảnh khắc sau bức ảnh chiếc phong bì xuất hiện trên màn hình. Ông xoay màn hình lại để Danny có thể thấy.

Nam tước de Coubertin

25 phố Chữ Thập Đỏ

Geneve

Thụy Sĩ

Danny ghi lại tên và địa chỉ. “Không rõ ông có tình cờ biết liệu Nam tước de Coubertin có phải là một người sưu tập tem không?”

“Theo tôi được biết thì không,” Blundell nói. “Nhưng con trai ông là người sáng lập ra một trong những ngân hàng thành công nhất ở châu Âu.”

“Ngu ngốc,” Danny nói. “Ngu ngốc,” anh lặp đi lặp lại trong lúc đứng dậy ra về.

“Tôi thực sự hy vọng, Sir Nicholas, rằng ông không thấy không vừa lòng với kết quả đấu giá sáng nay.”

Danny quay lại. “Không, tất nhiên là không rồi, ông Blundell, tôi thành thật xin lỗi. Vâng, xin cảm ơn ông.” Lại thêm một khoảnh khắc nữa khi anh cần cư xử đúng như Nick, và chỉ được phép suy nghĩ như Danny.

° ° °

Việc đầu tiên Danny làm khi về tới The Boltons là tìm hộ chiếu của Nick. Molly biết đích xác nó nằm ở chỗ nào. “À tiện đây,” bà nói thêm, “có một ông Fraser Munro gọi điện đến, yêu cầu anh gọi cho ông ta.”

Danny rút lui vào phòng làm việc, gọi cho Munro và kể cho ông mọi chuyện vừa xảy ra sáng hôm đó. Người luật sư già lắng nghe mọi điều khách hàng muốn nói, nhưng không đưa ra bình luận nào.

“Tôi rất vui ông đã gọi lại,” cuối cùng ông lên tiếng, “vì tôi có vài tin mới cho ông, mặc dù có lẽ sẽ không khôn ngoan nếu thảo luận về chúng qua điện thoại. Tôi không biết lần tới ông dự định tới Scotland là khi nào.”

“Tôi có thể bắt chuyến tàu đêm tối nay,” Danny nói.

“Tốt lắm, và có lẽ tốt hơn lần này ông nên mang theo hộ chiếu.”

“Để đi Scotland sao?” Danny hỏi.

“Không, Sir Nicholas. Để đi Geneva.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

93#
 Tác giả| Đăng lúc 5-2-2014 10:30:30 | Chỉ xem của tác giả
Chương 45

Ông bà Moncrieff được thư ký của vị chủ tịch đưa vào phòng chờ.

“Ngài chủ tịch sẽ tới gặp ông bà ngay,” cô thư ký nói. “Ông bà có muốn dùng cà phê hay trà trong lúc chờ không ạ?”

“Không, cảm ơn cô,” Margaret nói, trong khi chồng bà bắt đầu đi đi lại lại quanh phòng. Bà ngồi xuống một trong số mười sáu chiếc ghế hiệu Charles Rennie Mackintosh kê quanh chiếc bàn dài bằng gỗ sồi, và điều này hẳn đã khiến bà cảm thấy như đang ở nhà. Các bức tường được sơn màu xanh Wedgwood nhạt, treo những bức chân dung sơn dầu toàn thân các đời chủ tịch trước ở mọi khoảng trống có thể, tạo ra một ấn tượng về sự bền vững và thịnh vượng. Margaret không nói gì cho tới khi cô thư ký đã rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

“Bình tĩnh nào, Hugo. Điều cuối cùng chúng ta muốn là khiến ông chủ tịch nghĩ chúng ta không chắc chắn về điều anh yêu cầu. Giờ hãy tới đây ngồi xuống.”

“Tất cả đều rất tốt, cô gái già,” Hugo nói, tiếp tục đi đi lại lại, “nhưng đừng quên toàn bộ tương lai của chúng ta phụ thuộc vào kết quả cuộc gặp này.”

“Thêm một lý do nữa anh nên tỏ ra bình tĩnh và chừng mực. Anh phải tỏ ra như thể đến để yêu cầu thứ thuộc về anh một cách hợp pháp,” bà ta nói trong khi cánh cửa ở đầu đối diện của căn phòng mở ra.

Một người đàn ông đã có tuổi bước vào. Mặc dù ông đã hơi còng và phải chống một cây can bằng bạc, vẻ quyền uy của ông rõ ràng đến mức ai cũng có thể nhận ra ngay đây là vị chủ tịch ngân hàng.

“Chúc buổi sáng tốt lành, ông bà Moncrieff,” ông nói, và bắt tay cả hai người. “Tên tôi là Pierre de Coubertinm rất hân hạnh được gặp ông bà,” ông nói thêm. Tiếng Anh của ông hoàn hảo, không hề có chút giọng ngoại quốc. Vị chủ tịch ngồi xuống chiếc ghế ở đầu bàn, kê dưới chân dung của một quý ông cao tuổi có gương mặt không khác gì hình ảnh phản chiếu của ông trong gương, ngoại trừ bộ ria mép rậm màu xám. “Tôi có thể giúp gì cho quý vị?”

“Thực sự rất đơn giản,” Hugo đáp. “Tôi đến yêu cầu nhận lại tài sản thừa kế mà bố tôi để lại cho tôi.”

Trên khuôn mặt của vị chủ tịch không hề có biểu hiện đã nhớ ra điều gì đó. “Liệu ông có thể cho tôi biết tên bố ông được không?” ông hỏi.

“Sir Alexander Moncrieff.”

“Và điều gì khiến ông nghĩ bố ông đã tiến hành giao dịch nào đó với ngân hàng này?”

“Điều đó không hề là bí mật trong gia đình,” Hugo nói. “Ông cụ có nói với cả anh trai Augus của tôi và tôi nhiều lần về mối quan hệ lâu năm của ông với ngân hàng này, và quý ngân hàng, bên cạnh nhiều vai trò khác, chính là người bảo quản bộ sưu tập tem độc nhất vô nhị của ông.”

“Ông có bằng chứng nào để chứng thực cho yêu cầu của mình không?”

“Không, tôi không có,” Hugo nói. “Bố tôi nghĩ viết ra giấy những chuyện như thế là không khôn ngoan, nếu tính đến các luật thuế ở nước chúng tôi, nhưng ông cam đoan với tôi rằng ông biết rõ ý nguyện của bố tôi.”

“Tôi hiểu rồi,” de Coubertin nói. “Có lẽ bố ông đã cung cấp cho ông một số tài khoản?”

“Không hề,” Hugo đáp, bắt đầu cảm thấy hơi sốt ruột. “Nhưng tôi đã được luật sư của gia đình thông báo cho biết về quyền thừa kế của mình, và ông luật sư cam đoan tôi chính là người thừa kế duy nhất của bố tôi sau khi anh trai tôi qua đời, vậy nên ông không có lựa chọn nào ngoài trao lại cho tôi những gì hợp pháp thuộc về tôi.”

“Có thể là như vậy,” de Coubertin xác nhận, “nhưng tôi buộc phải hỏi liệu ông có trong tay bất cứ tư liệu nào chứng thực cho yêu cầu của mình không.”

“Có chứ,” Hugo nói, đặt chiếc cặp lên mặt bàn. Ông ta mở cặp, lấy ra chiếc phong bì vừa mua hôm trước ở Sotheby’s. Ông ta đẩy chiếc phong bì qua bên kia bàn. “Bố tôi đã để lại cho tôi thứ này.”

De Coubertin xem xét hồi lâu chiếc phong bì từng được gửi tới cho ông nội mình. “Thật hấp dẫn,” ông nói, “nhưng nó cũng không chứng minh được rằng bố ông có một tài khoản ở ngân hàng này. Đến đây tốt hơn tôi cần kiểm tra để biết chắc chắn điều đó. Có lẽ quý vị làm ơn vui lòng chờ tôi một lát chăng?” Vị chủ tịch già chậm chạp đứng dậy, cúi chào và rời khỏi căn phòng mà không nói thêm một lời nào.

“Lão ta biết rõ bố anh có làm ăn với ngân hàng này,” Margaret nói, “nhưng vì lý do nào đó lão đang câu giờ.”

° ° °

“Buổi sáng tốt lành, Sir Nicholas,” Fraser Munro lên tiếng chào, đứng dậy từ sau bàn làm việc. “Tôi chắc ông đã có một chuyến đi thoải mái?”

“Đáng ra còn thoải mái hơn nhiều nếu tôi không bị hành hạ bởi ý nghĩ lúc này đây ông chú tôi đang ở Geneva tìm cách tước đoạt tài sản thừa kế của tôi.”

“Hãy yên tâm,” Munro đáp,”theo kinh nghiệm của tôi các chủ ngân hàng Thụy Sĩ sẽ không đưa ra những quyết định hấp tấp đâu. Không, chúng ta sẽ tới Geneva vào thời điểm thích hợp. Nhưng lúc này, chúng ta cần giải quyết một vấn đề trước mắt còn khẩn cấp hơn nhiều vừa xuất hiện.”

“Có phải đó là vấn đề ông cảm thấy không thể bàn qua điện thoại không?” Danny hỏi.

“Chính xác,” Munro nói, “và tôi e rằng tôi không phải là người mang lại tin tốt lành. Chú ông hiện tuyên bố rằng ông nội anh đã làm một bản di chúc thứ hai, chỉ vài tuần trước khi qua đời, trong đó ông đã tước quyền thừa kế của anh và để lại toàn bộ sản nghiệp cho cha anh.”

“Ông có một bản copy của di chúc đó không?” Danny hỏi.

“Có,” Munro đáp, “nhưng vì tôi không hài lòng với bản gửi qua fax, tôi đã tới Edinburgh gặp ông Desmond Galbraith tại văn phòng của ông ta để có thể tận mắt kiểm tra bản gốc.”

“Và kết luận của ông là gì?” Danny hỏi.

“Điều đầu tiên tôi làm là so sánh chứ ký của ông nội ông với chữ ký trên bản di chúc gốc.”

“Và?” Danny hỏi, cố tỏ ra không lo lắng.

“Tôi không dám đoan chắc, nhưng nếu đó là giả mạo, thì là một chữ ký giả mạo rất hoàn hảo,” Munro đáp. “Sau khi kiểm tra sơ qua, tôi cũng không tìm ra thấy điểm sai sót nào về loại giấy cũng như dây ruy băng, tất cả có vẻ đều cùng một loại đã được sử dụng cho bản di chúc đầu tiên ông ta từng thực hiện nhân danh anh.”

“Liệu còn có gì tồi tệ hơn không?”

“Tôi e là vậy,” Munro nói. “Ông Galbraith còn đề cập tới một lá thư dường như của ông nội ông gửi cho bố ông ít lâu trước khi ông mất.”

“Người ta có cho phép ông xem qua không?”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

94#
 Tác giả| Đăng lúc 5-2-2014 10:31:37 | Chỉ xem của tác giả
“Có. Lá thư được đánh máy, một điều khiến tôi ngạc nhiên, vì ông nội ông luôn viết tay các bức thư của mình; ông không ưa các loại máy móc. Ông từng mô tả máy chữ như một phát minh quỷ quái sẽ giết chết truyền thống viết chữ đẹp.”

“Lá thư đó nói gì?” Danny hỏi.

“Rằng ông nội ông đã quyết định tước quyền thừa kế của ông, và theo đó ông đã viết một di chúc mới, để lại mọi thứ cho bố ông. Vô cùng thông minh.”

“Thông minh?”

“Phải. Nếu bất động sản được chia cho cả hai người con trai, bức thư sẽ có vẻ đáng ngờ, vì có quá nhiều người biết rõ ông nội ông và chú ông có quan hệ rất tồi tệ trong nhiều năm.”

“Nhưng theo cách này,” Danny nói, “chú Hugo cuối cùng vẫn có được mọi thứ, vì bố tôi đã để lại toàn bộ bất động sản cho ông ta. Nhưng ông đã dùng từ “thông minh”. Chẳng lẽ như vậy có nghĩa là ông nghi ngờ việc liệu ông nội tôi có thực sự viết lá thư đó hay không?”

“Chắc chắn là vậy,” Munro nói, “và không chỉ vì nó được đánh máy. Lá thư được viết trên hai tờ giấy thuộc loại đồ dùng văn phòng cá nhân của ông nội ông, điều này tôi nhận ra ngay, nhưng vì một lý do không thể lý giải được nào đó, trang thứ nhất được đánh máy, trong khi trang thứ hai lại viết tay và chỉ có những từ sau, Trên đây là những ước nguyện cá nhân của bố và bố trông cậy vào hai con để chúng được thực hiện đúng từng chữ, bố yêu quý của các con, Alexander Moncrieff. Trang thứ nhất, chính là trang đánh máy, liệt kê chi tiết các ước nguyện cá nhân đó, trong khi trang thứ hai không chỉ viết tay, mà còn đúng từng chữ so với trang thuộc về bản di chúc đầu tiên. Quả là trùng hợp kỳ lạ.”

“Nhưng hẳn là chỉ riêng điều đó đã đủ làm bằng chứng...?”

“Tôi e là không,” Munro nói. “Dù chúng ta có mọi lý do để tin lá thư là giả mạo, sự thật vẫn là nó được viết ra trên loại giấy riêng của ông nội ông, chiếc máy chữ được sử dụng cũng đúng là loại của ông, và chữ viết tay trên trang thứ hai thì do chính tay ông nội ông viết ra, không nghi ngờ gì nữa. Tôi không tin có tòa án nào trên đất nước này ủng hộ kháng nghị của chúng ta. Và như thể vẫn còn chưa đủ,” Munro nói tiếp, “chú ông đã đâm đơn kiện chúng ta về xâm phạm tài sản cá nhân.”

“Kiện về xâm phạm tài sản cá nhân?” Danny hỏi.

“Không bằng lòng với việc di chúc mới xác nhận ông ta giờ đây là người thừa kế hợp pháp cả bất động sản ở Scotland lẫn ngôi nhà ở The Boltons, chú ông còn yêu cầu ông rời khỏi ngôi nhà trong vòng ba mươi ngày, nếu không ông ta sẽ đưa ra trát tòa yêu cầu thanh toán tiền thuê nhà tương ứng với mức thuê các bất động sản tương tự trong khu vực đó, bắt đàu tính từ ngày anh bắt đầu chuyển tới đó ở.”

“Vậy là tôi đã mất sạch mọi thứ,” Danny nói.

“Không hẳn vậy,” Munro nói. “Mặc dù tôi phải thừa nhận tại đây tình hình có vẻ khá u ám, nhưng nếu nói về Geneva, ông vẫn còn có chiếc chìa khóa. Tôi không nghĩ ngân hàng sẽ vui vẻ trao bất cứ thứ gì thuộc về ông nội ông cho một người không thể đưa ra chiếc chìa khóa.” Ông dừng lại một lát trước khi nói ra câu tiếp theo.”Và có một điều tôi dám đoán chắc. Nếu ông nội ông bị đặt vào tình thế này, ông sẽ không chịu buông xuôi.”

“Và tôi cũng không,” Danny nói. “nếu tôi có khả năng tài chính để theo kiện Hugo. Nhưng ngay cả sau khi bán chiếc phong bì hôm qua, chỉ vài tuần nữa là ông chú tôi có thể thêm trát hầu tòa vì phá sản vào danh sách dài những đòn tấn công chúng ta vốn đã phải chống đỡ.”

Lần đầu tiên trong buổi sáng hôm đó, ông Munro mỉm cười. “Tôi đã lường trước vấn đề này, Sir Nicholas, và chiều hôm qua tôi đã thảo luân với các đối tác của mình về những gì chúng ta nên làm trước tình thế của ông hiện nay.” Ông ho khẽ. “Họ đều thống nhất đưa ra quan điểm rằng chúng tôi cần chung vai sát cánh với một trong những khách hàng lâu đời nhất của mình, và không đưa ra hóa đơn thanh toán nào nữa cho tới khi vụ kiện này kết thúc một cách khả quan.”

“Nhưng nếu chúng ta thua kiện khi ra trước tòa - và tôi cam đoan với ông, ông Munro, là tôi đã có ít nhiều trải nghiệm về những chuyện tương tự - cuối cùng tôi sẽ mãi mãi mắc nợ ông.”

“Nếu chúng ta thua kiện,” Munro đáp, “sẽ không có hóa đơn nào được đưa ra, bởi vì công ty này mãi mãi mang nợ ông nội của ông.”

° ° °

Vị chủ tịch quay trở lại sau vài phút, ngồi lại vào vị trí đối diện với những người có thể là khách hàng của mình. Ông mỉm cười. “Ông Moncrieff,” ông lên tiếng. “Tôi đã có thể xác nhận được Sir Alexander đúng là đã thực hiện một số giao dịch với ngân hàng này. Bây giờ chúng ta cần tìm cách xác nhận tuyên bố của ông là người thừa kế duy nhất với tài sản của bố mình.”

“Tôi có thể cung cấp bất cứ tài liệu nào ngài yêu cầu,” Hugo nói đầy tự tin.

“Trước hết, tôi cần biết liệu ông có mang theo hộ chiếu không, thưa ông Moncrieff?”

“Có chứ,” Hugo trả lời, mở cặp lấy hộ chiếu đưa qua bàn.

De Coubertin mở cuốn hộ chiếu ra, xem xét bức ảnh hồi lâu trước khi trả lại cho Hugo. “Ông có giấy chứng tử của bố ông không?” ông hỏi.

“Có,” Hugo trả lời, lấy ra một tờ giấy khác từ cặp tài liệu và đưa qua bàn.

Lần này vị chủ tịch xem xét cẩn thận hơn một chút trước khi gật đầu và trả lại. “Và ông có mang theo giấy chứng tứ của anh trai mình chứ?” ông hỏi. Hugo đưa tiếp cho ông một tài liệu thứ ba. Một lần nữa de Coubertin lại để thời gian xem xét trước khi trả lại. “Tôi cũng sẽ cần đến di chúc của anh trai ông, để xác nhận anh trai ông đã để lại toàn bộ tài sản cho ông.” Hugo đưa ra bản di chúc, đồng thời đánh dấu vào bản danh sách dài Galbraith đã chuẩn bị trước cho mình.

De Coubertin không nói gì một lúc lâu trong khi xem xét bản di chúc của Angus Moncrieff. “Có vẻ tất cả đều hợp lệ,” cuối cùng ông lên tiếng. “Nhưng quan trọng hơn cả, ông có trong tay di chúc của bố mình không?”

“Tôi không những có thể cung cấp cho ông di chúc và chúc thư cuối cùng của bố tôi,” Hugo nói, “được ký tên và đề ngay sáu tuần trước khi ông qua đời, mà tôi còn có trong tay một bức thư ông viết cho anh Angus và tôi, bức thư được đính kèm vào bản di chúc đó.” Hugo đẩy cả hai tài liệu qua bàn, nhưng de Coubertin không hề động đến bất cứ văn bản nào.

“Và cuối cùng, ông Moncrieff, tôi cần hỏi liệu trong số những thứ được để lại trong chúc thư có một chiếc chìa khóa hay không?”

Hugo ngần ngừ.

“Hầu như chắc chắn là có,” Margaret nói, lần đầu tiên lên tiếng, “nhưng thật không may nó đã bị thất lạc, dù tôi đã nhìn thấy nó nhiều lần trong quá khứ. Đó là một chiếc chìa khóa rất nhỏ, bằng bạc, và nếu tôi nhớ không nhầm, trên đó có dập một con số.”

“Bà có tình cờ nhớ lại được con số đó không, bà Moncrieff?” vị chủ tịch hỏi.

“Đáng tiếc là không,” cuối cùng Margaret đành thừa nhận.

“Trong trường hợp đó, tôi chắc hai vị cũng thông cảm với tình thế tế nhị của ngân hàng,” de Coubertin nói. “Như quý vị có thể hình dung, không có chiếc chìa khóa, chúng tôi ở vào vị thế rất khó xử. Tuy vậy,” ông nói tiếp trước khi Margaret kịp ngắt lời, “tôi sẽ đề nghị một trong số các chuyên gia của chúng tôi xem xét bản di chúc, một việc làm mà tôi chắc hai vị cũng rõ là một thủ tục thông thường trong những trường hợp như thế này. Nếu chuyên gia của chúng tôi xác nhận tính chân thực của di chúc, chúng tôi sẽ chuyển giao lại bất cứ tài sản nào chúng tôi đang nắm giữ dưới ủy thác của Sir Alexander.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

95#
 Tác giả| Đăng lúc 5-2-2014 10:33:26 | Chỉ xem của tác giả
“Nhưng việc đó sẽ mất bao lâu?” Hugo hỏi, hiểu rõ Nick sẽ không mất nhiều thời gian để tìm ra bọn họ đang ở đâu, và đang làm gì.

“Một ngày, nhiều nhất là một ngày rưỡi,” vị chủ tịch trả lời.

“Khi nào chúng tôi có thể quay lại?” Margaret hỏi.

“Để thận trọng, có lẽ là ba giờ chiều mai.”

“Cảm ơn ông,” Margaret nói. “Chúng tôi hy vọng sẽ được gặp lại ông lúc đó.”

De Coubertin tiễn ông bà Moncrieff tới tận cửa trước của ngân hàng mà không nói gì thêm ngoài bình luận về thời tiết.

° ° °

“Tôi đã đặt vé hạng thương gia cho ông trên một chuyến bay của British Airway tới Barcelona,” Beth nói. “Ông sẽ bay từ Heathrow vào tối chủ nhật, và ông sẽ ở tại khách sạn Arts.” Nàng đưa cho ông chủ một cặp hồ sơ chứa tất cả các tài liệu ông sẽ cần cho chuyến đi, bao gồm cả tên của một số nhà hàng được đánh giá cao cùng một cuốn hướng dẫn tìm hiểu thành phố. “Cuộc hội thảo khai mạc lúc chín giờ với bài diễn văn của chủ tịch Quốc tế, Dick Sherwood. Ông sẽ ngồi trên đoàn chủ tịch cùng bảy vị phó chủ tịch khác. Các nhà tổ chức đã yêu cầu ông có mặt ở vị trí của mình lúc tám giờ bốn mươi lăm phút.”

“Trung tâm hội nghị cách khách sạn bao xa?” ông Thomas hỏi.

“Ngay bên kia đường thôi,” Beth nói. “Còn điều gì ông cần biết nữa không?”

“Chỉ một mà thôi,” Thomas trả lời. “Cô có muốn đi cùng tôi không?”

Beth thực sự bất ngờ, một điều Thomas không thường xuyên thành công, và cô thừa nhận. “Tôi vẫn muốn tới thăm Barcelona.”

“Tốt, đây là cơ hội dành cho cô đấy,” Thomas nói, đồng thời dành cho cô một nụ cười ấm áp.

“Nhưng tôi biết làm gì khi ở đó?” Beth hỏi.

“Trước hết, cô có thể giám sát để đảm bảo tôi ngồi vào chỗ đúng giờ sáng thứ hai tuần tới,” Beth không trả lời. “Ngoài ra tôi cũng hy vọng cô có thể thư giãn đôi chút để thay đổi,” Thomas nói thêm. “Chúng ta có thể tới nhà hát opera, tới chiêm ngưỡng bộ sưu tập của Thyssen, xem các sáng tác thời kỳ đầu của Picasso, tới thăm nơi Miró chào đời, và người ta nói với tôi rằng thức ăn...”

Em cũng biết ông Thomas thích em mà. Những lời nói của Danny chợt vang lên, khiến Beth mỉm cười. “Ông thật tử tế, ông Thomas, nhưng tôi nghĩ tốt hơn tôi nên ở lại đây và đảm bảo mọi thứ hoạt động trôi chảy trong khi ông đi vắng.”

“Beth,” Thomas nói, ngồi lại xuống ghế, hai tay khoanh trước ngực, “cô là một cô gái trẻ giỏi giang, xinh đẹp. Cô không nghĩ Danny cũng muốn cô thỉnh thoảng vui vẻ một chút sao? Có Chúa chứng giám, cô đáng được như thế.”

“Ông thật chu đáo, ông Thomas, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng để nghĩ đến...”

“Tôi hiểu,” Thomas nói, “tất nhiên tôi hiểu. Dù thế nào đi nữa, tôi sẵn lòng đợi đến khi cô sẵn sàng. Cho dù Danny sở hữu điều gì đi nữa, tôi vẫn còn chưa tính toán khoản hoa hồng cần thiết để bảo hiểm cho nó đâu.”

Beth bật cười. “Anh ấy giống như nhà hát opera, các gallery nghệ thuật và loại vang tuyệt vời nhất gộp lại,” nàng trả lời, “và thậm chí ngay cả như vậy ông vẫn chưa bắt kịp Danny Cartwright đâu.”

“Được thôi, tôi không có ý định bỏ cuộc,” Thomas nói. “Có thể tôi sẽ thuyết phục được cô vào năm tới, khi cuộc hội thảo hàng năm được tổ chức, và sẽ đến lượt tôi đóng vai chủ tịch.”

“Caravaggio(1),” Beth khẽ thở dài.

“Caravaggio?”Thomas lặp lại, vẻ khó hiểu.

“Danny và tôi đã lên kế hoạch đi tuần trăng mật ở St Tropez - cho đến khi người bạn cùng phòng giam Nick Moncrieff giúp anh làm quen với Caravaggio. Một trong những điều cuối cùng Danny hứa với tôi trước khi anh ấy chết” - Beth không bao giờ nói ra được hai từ “tự sát” - là anh ấy sẽ đưa tôi tới Rome, để tôi cũng được gặp Signor(2) Caravaggio.”

“Vậy là tôi không còn cơ hội, đúng không?” Thomas nói.

Beth không trả lời.

° ° °

Danny và ông Munro hạ cánh xuống sân bay Geneva ngay tối hôm đó. Sau khi đã hoàn tất thủ tục hải quan, Danny chạy đi tìm taxi. Chuyến đi ngắn vào thành phố kết thúc khi người tài xế dừng xe bên ngoài khách sạn Les Armeurs, tọa lạc trong phần thành phố cũ gần nhà thờ chính - theo đề nghị cá nhân của anh.

Munro đã gọi điện cho de Coubertin trước khi rời văn phòng. Vị chủ tịch ngân hàng đã đồng ý gặp họ vào mười giờ sáng hôm sau. Danny bắt đầu nghĩ rằng ông già này hẳn đang rất khoái trá.

Trong bữa tối, ông Munro - Danny chưa bao giờ, dù chỉ một giây, nghĩ đến chuyện gọi ông là Fraser - cho Sir Nicholas xem qua danh sách các tài liệu mà ông dự kiến sẽ cần thiết cho cuộc gặp sáng hôm sau của họ.

“Liệu chúng ta còn thiếu thứ gì không?” Danny hỏi.

“Tất nhiên là không,” Munro nói. “Tất nhiên, với giả thiết là ông có mang theo chiếc chìa khóa.”

° ° °

Hugo nhấc chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn đầu giường lên. “Gì vậy?”

“Hắn đi tàu đêm tới Edinburgh, sau đó tới Dunbroath,” một giọng nói vang lên ở đầu bên kia.

“Hẳn là để gặp Munro.”

“Tại văn phòng ông ta lúc mười giờ sáng nay.”

“Sau đó nó có quay về London không?”

“Không, hắn và Munro cùng nhau rời văn phòng, đi ra sân bay lên một chuyến bay của British Airway. Có lẽ họ đã hạ cánh cách đây một giờ.”

“Anh có ở trên cùng chuyến bay với bọn họ không?”

“Không,” giọng nói đáp.

“Tại sao không?” Hugo sẵng giọng hỏi.

“Tôi không mang theo hộ chiếu.”

Hugo gác máy rồi nhìn qua phía vợ mình, lúc đó đã ngủ say. Ông ta quyết định không đánh thức vợ dậy.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

96#
 Tác giả| Đăng lúc 7-2-2014 16:13:39 | Chỉ xem của tác giả
Chương 46

Danny nằm thao thức, suy nghĩ về tình thế chông chênh hiện tại của mình. Không những chưa đánh gục được những kẻ thù cũ, dường như anh chỉ tạo ra cho mình thêm những kẻ thù mới đang tìm mọi cách đánh gục anh.

Anh dậy sớm, tắm dưới vòi hoa sen rồi mặc quần áo, sau đó xuống phòng ăn sáng và tìm thấy Munro đã ngồi sẵn ở đó tại một chiếc bàn kê trong góc, bên cạnh ông là một chồng hồ sơ. Họ dành bốn mươi phút sau đó để lược qua những câu hỏi Munro nghĩ de Coubertin có thể sẽ đưa ra. Danny ngừng lắng nghe người luật sư của mình khi một vị khách bước vào phòng, bước thẳng tới một chiếc bàn bên cửa sổ nhìn ra nhà thờ chính. Lại thêm một chỗ ngôi nữa mà rõ ràng ông ta coi như đã dành sẵn cho mình.

“Nếu de Coubertin hỏi ông câu hỏi đó, Sir Nicholas, ông sẽ trả lời ra sao?” Munro hỏi.

“Tôi nghĩ nhà sưu tập tem hàng đầu thế giới đã quyết định tới dùng bữa sáng với chúng ta,” Danny thì thầm.

“Ý ông muốn nói ông bạn của ông, ông Gene Hunsacker, đang có mặt ở đây?”

“Đúng thế. Tôi không tin đây là trùng hợp ngẫu nhiên khi ông ta có mặt ở Geneva cùng thời điểm với chúng ta.”

“Tất nhiên là không rồi,” Munro nói. “Và ông ta hẳn cũng biết chú ông hiện đang ở Geneva.”

“Tôi có thể làm gì bây giờ?” Danny hỏi.

“Không nhiều lắm, ít nhất vào lúc này,” Munro nói. “Hunsacker sẽ lượn lờ quanh đây như một con kền kền cho tới khi ông ta tìm ra ai trong số hai người được chọn làm kẻ thừa kế chính thức bộ sưu tập, và chỉ khi đó ông ta mới bổ nhào xuống vồ mồi.”

“Với một con kền kền thì ông ta có vẻ hơi quá khổ,” Danny nhận xét, “nhưng tôi đồng ý với ông. Tôi phải nói gì với ông ta nếu ông ta bắt đầu dò hỏi tôi?”

“Ông không nói gì hết cho tới khi chúng ta đã gặp de Coubertin.”

“Nhưng Hunsacker đã rất có ích và thân thiện trong dịp cuối cùng chúng tôi gặp nhau, và rõ ràng ông ta không quan tâm tới Hugo, và có sẽ thích đàm phán với tôi hơn.”

“Đừng tự huyễn hoặc mình. Hunsacker sẽ vui vẻ làm ăn với bất cứ ai được de Coubertin quyết định coi là người thừa kế hợp pháp bộ sưu tập của ông nội ông. Ông ta chắc chắn cũng đã ra giá với chú ông rồi,” Munro đứng dậy, rời khỏi phòng ăn mà không hề nhìn về phía Hunsacker. Danny đi theo ông ra tiền sảnh.

“Chúng tôi sẽ mất bao lâu để tới Ngân hàng de Coubertin bằng taxi?” Munro hỏi người gác cửa.

“Ba, hay bốn phút gì đó, tùy thuộc vào mật độ giao thông,” là câu trả lời.

“Thế nếu chúng tôi đi bộ?”

“Ba phút.”

° ° °

Một người phục vụ khẽ gõ cửa. “Phục vụ phòng,” anh ta thông báo trước khi bước vào. Người phục vụ kê bàn ăn sáng ra giữa phòng và đặt một tờ Telegraph lên một chiếc khay bên cạnh; đó là tờ báo duy nhất Margaret Moncrieff muốn đọc trong trường hợp không có được tờ Scotsman. Hugo ký nhận bữa sáng trong khi Margaret ngồi vào chỗ, rót cà phê cho cả hai người.

“Em có nghĩ chúng ta thành công không, cô gái già, khi không có chiếc chìa khóa?”

“Nếu họ bị thuyết phục rằng bản di chúc là xác thực,” Margaret nói, “họ sẽ không có lựa chọn nào khác, trừ khi họ đã sẵn sàng dấn thân vào một cuộc chiến pháp lý. Và vì kín đáo luôn là tôn chỉ của giới ngân hàng Thụy Sĩ, họ sẽ tránh điều đó bằng mọi giá.”

“Họ sẽ chẳng thể tìm thấy gì không ổn với bản di chúc cả,” Hugo nói.

“Thế thì em cá rằng chúng ta sẽ có trong tay bộ sưu tập của bố anh vào tối nay, trong trường hợp đó tất cả những gì anh phải làm là thống nhất được một cái giá với Hunsacker. Vì ông ta đã đề nghị trả cho anh bốn mươi triệu đô la khi tới Scotland dự tang lễ của bố anh, em chắc ông ta sẽ sẵn sàng trả tới năm mươi,” Margaret nói. “Thực ra, em đã chỉ thị cho Galbraith soạn thảo một bản hợp đồng cho việc đó.”

“Với bất cứ ai trong chúng ta nắm giữ bộ sưu tập,” Hugo nói, “vì đến lúc này hẳn Nick đã hiểu ra vì sao chúng ta có mặt ở đây.”

“Nhưng nó chẳng thể làm gì được,” Margaret nói. “Không thể chừng nào nó vẫn còn bị giam chân ở Anh.”

“Chẳng có gì ngăn cản nó leo lên chuyến bay tiếp theo cả. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu giờ này nó đã có mặt ở đây rồi,” Hugo nói thêm, không muốn thừa nhận mình đã biết Nick đang có mặt tại Geneva.

“Hugo, rõ ràng anh đã quên là nó không được phép ra nước ngoài trong khi còn đang chịu giám hộ.”

“Nếu là anh, anh sẽ sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm,” Hugo nói, “vì năm mươi triệu đô la.”

“Anh có thể,” Margaret nói, “nhưng Nick sẽ không bao giờ làm trái luật. Mà thậm chí nếu nó có làm thế, sẽ chỉ cần một cuộc gọi điện thoại để giúp de Coubertin quyết định xem ông ta muốn giao dịch với ai trong gia đình Moncrieff - người có thể đe dọa đưa ông ta ra tòa, hay người sẽ phải trải qua bốn năm tiếp theo sau song sắt.”

° ° °

Mặc dù Danny và Fraser Munro tới ngân hàng sớm vài phút, thư ký của vị chủ tịch đã đợi sẵn ở quầy tiếp tân để đưa họ vào phòng họp lớn. Khi hai người đã ngồi xuống, cô mang đến mời mỗi người một tách trà kiểu Anh.

“Tôi không bao giờ dùng món trà Anh này của cô, cảm ơn cô,” Munro nói, dành cho cô thư ký một nụ cười thật ấm áp. Danny chỉ dám tự hỏi liệu cô gái có hiểu dù chỉ một từ những gì vị luật sư người Scotland vừa nói, chứ đừng nói đến chuyện hiểu được kiểu hài hước của ông.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

97#
 Tác giả| Đăng lúc 7-2-2014 16:15:21 | Chỉ xem của tác giả
“Cô làm ơn cho hai cà phê,” Danny nói. Cô thư ký mỉm cười rời khỏi phòng.

Danny đang ngắm nhìn một bức chân dung của người sáng lập ra phong trào Olympic hiện đại thì cánh cửa hé mở, và người hiện đang thừa kế tước vị bước vào.

“Chúc buổi sáng tốt lành, Sir Nicholas,” ông nói, đồng thời bước tới chỗ Munro, đưa bàn tay ra.

“Ồ không, tên tôi là Fraser Munro. Tôi là luật sư của Sir Nicholas.”

“Tôi xin lỗi,” ông lão nói, cố gắng che giấu sự bối rối của mình. Ông dè dặt mỉm cười khi bắt tay Danny. “Tôi xin lỗi,” ông lặp lại.

“Không có gì, thưa ngài nam tước,” Danny nói. “Một sự lầm lẫn có thể hiểu được.”

De Coubertin khẽ cúi người. “Giống như tôi, anh là cháu của một con người vĩ đại.” Ông mời Sir Nicholas và ông Munro tới ngồi cạnh mình tại bàn họp. “Tôi có thể làm gì cho các vị?” ông hỏi.

“Tôi từng có vinh dự được làm đại diện cho Sir Alexander Moncrieff đã quá cố,” Munro bắt đầu nói, “và giờ đây lại hân hạnh được làm người tư vấn cho Sir Nicholas.” De Coubertin gật đầu. “Chúng tôi đến đây để thu hồi tài sản thừa kế hợp pháp của thân chủ tôi,” Munro nói, đồng thời mở chiếc cặp của ông, lấy ra đặt lên bản một cuốn hộ chiếu, một giấy chứng tử và bản di chúc của Sir Alexander.

“Cảm ơn ông,” de Coubertin nói, không hề nhìn qua những giấy tờ vừa được đưa ra. “Sir Nicholas, xin hỏi không rõ anh có giữ chiếc chìa khóa mà ông nội để lại cho mình không?”

“Có, tôi có đây,” Danny trả lời. Anh tháo sợi dây chuyền đeo trên cổ ra, đưa chiếc chìa khóa cho de Coubertin, ông xem xét nó một lát rồi trả lại anh. Sau đó vị chủ tịch đứng dậy nói, “Xin mời hai vị làm ơn đi theo tôi.”

“Đừng nói gì hết,” Munro thì thầm trong khi họ đi theo vị chủ tịch rời khỏi phòng họp. “Rõ ràng ông ấy đang làm theo các chỉ dẫn của ông nội ông.” Họ đi theo một lối đi dài, đi qua trước vô số bức chân dung sơn dầu các đối tác của ngân hàng, cho tới khi đến trước một thang máy nhỏ. Khi cửa thang máy mở ra, de Coubertin tránh sang bên để hai vị khách có thể bước vào trong, sau đó vào theo họ và bấm vào nút có số -2. Ông không nói gì cho tới khi cửa thang máy lại mở ra lần nữa, lúc này ông bước ra và lặp lại, “Xin mời hai vị làm ơn đi theo tôi.”

Nước sơn màu xanh Wedgwood nhẹ nhàng của những bức tường căn phòng họp đã bị thế chỗ bởi màu nâu vàng nặng nề khi họ bước xuống một lối đi xây bằng gạch, trên tường cũng không còn bức chân dung nào của các vị lãnh đạo tiền bối của ngân hàng. Ở cuối lối đi là một cánh cửa thép lớn với bộ dạng khiến Danny nhớ lại những hồi ức chẳng vui vẻ gì. Một nhân viên bảo vệ mở cánh cửa ra khi thấy vị chủ tịch. Sau đó, anh ta đi cùng ba người cho tới khi họ dừng lại bên ngoài một cánh cửa thép dày với hai khóa. De Coubertin lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, cắm vào ổ khóa phía trên, chậm rãi xoay đi. Ông quay sang nhìn Danny gật đầu, anh liền cắm chiếc chìa khóa của mình vào ổ khóa bên dưới, rồi cùng xoay chìa. Người bảo vệ kéo tấm cửa thép nặng nề mở ra.

Một vạch kẻ màu vàng rộng chừng năm centimet đã được kẻ trên sàn nhà ngay đằng sau cánh cửa. Danny bước qua vạch sơn, đi vào một căn phòng nhỏ hình vuông, dọc các bức tường kê những giá cao chạm trần, trên các tầng giá ken đầy những cuốn sách dày bìa da. Trên mỗi tầng giá có gắn các nhãn in, chỉ rõ các năm từ 1840 đến 1992.

“Xin các vị cùng vào đây với tôi,” Danny lên tiếng trong lúc lấy một trong những cuốn sách bìa da dày cộp đó từ trên tầng giá trên cùng xuống và bắt đầu lật giở các trang. Munro bước vào căn phòng, nhưng de Coubertin không đi cùng.

“Tôi xin lỗi,” ông nói, “nhưng tôi không được phép bước qua vạch vàng - một trong rất nhiều quy định của ngân hàng. Hai người làm ơn báo nhân viên bảo vệ biết khi quý vị muốn rời khỏi đây, sau đó xin mời hai vị quay lại gặp tôi ở phòng họp.”

Danny và Munro dành ra nửa giờ sau đó lần giở các trang, từ cuốn album này tới cuốn album khác, và bắt đầu hiểu ra tại sao Gene Hunsacker lại cất công bay từ tận Texas tới Geneva.

“Tôi cũng chẳng thể khôn ngoan hơn,” Munro nói trong khi ngắm nhìn cả một tờ nguyên những con tem cổ màu đen mệnh giá bốn mươi tám penny từ thời còn chưa được xoi lỗ(1).

“Ông sẽ là vậy sau khi đã xem qua thứ này,” Danny nói, đưa cho ông cuốn sách bìa da duy nhất trong toàn bộ sưu tập không ghi thời gian.

Munro chậm rãi lật các trang giấy, nhìn lại nét chữ viết tay nắn nót, rõ ràng mà ông vẫn nhớ như in: hết cột này tới cột khác liệt kê rõ thời điểm, địa điểm và từ ai Sir Alexander đã mua mỗi hiện vật mới cũng như cái giá ông đã trả. Ông đưa lại bản thống kê tỉ mỉ cả cuộc đời của nhà sưu tập cho Danny và đề xuất, “Ông sẽ phải xem xét thật kỹ lưỡng từng ghi chú ở đây trước khi gặp lại ông Hunsacker.”

° ° °

Ông bà Moncrieff được dẫn vào phòng họp lúc 3 giờ chiều đúng. Nam tước de Coubertin đang ngồi ở đầu đối diện của chiếc bàn, hai bên bàn mỗi bên có ba người đồng nghiệp của ông. Cả bảy người cùng đứng dậy khi vợ chồng Moncrieff bước vào phòng, và chỉ ngồi trở lại khi bà Moncrieff đã ngồi xuống.

“Xin cảm ơn hai vị đã cho phép chúng tôi kiểm tra bản di chúc của người bố đã quá cố của hai vị,” de Coubertin nói, “cũng như bức thư kèm theo.” Hugo mỉm cười. “Tuy nhiên, tôi cần thông báo cho hai vị biết theo quan điểm của một trong số các chuyên gia của chúng tôi, bản di chúc này không hợp lệ.”

“Ông không định nói bản di chúc là giả mạo chứ?” Hugo nói, giận dữ đứng bật dậy.

“Ông Moncrieff, vào lúc này chúng tôi không cho rằng chính ông cũng đã biết điều đó. Tuy nhiên, chúng tôi đã quyết định những tài liệu ông đưa ra không đáp ứng được các yêu cầu kiểm soát của ngân hàng này.” Ông đưa trả lại bản di chúc và bức thư qua bàn.

“Nhưng...” Hugo định nói.

“Liệu ông có thể cho chúng tôi biết chính xác điều gì đã khiến ông từ chối yêu cầu của chồng tôi không?” Margaret khẽ hỏi.

“Không, thưa bà, chúng tôi không thể.”

“Vậy thì ông có thể chờ gặp các luật sư của chúng tôi ngay trong hôm nay,” Margaret nói trong khi lấy lại các giấy tờ cất vào chiếc cặp của chồng và đứng lên ra về.

Cả bảy thành viên hội đồng quản trị cùng đứng lên khi ông bà Moncrieff được cô thư ký của vị chủ tịch dẫn ra khỏi phòng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

98#
 Tác giả| Đăng lúc 7-2-2014 16:18:07 | Chỉ xem của tác giả
Chương 47

Sáng hôm sau, khi Fraser Munro tới gặp Danny tại phòng của anh, ông tìm thấy thân chủ của mình đang mặc áo ngủ ngồi xếp bằng trên sàn nhà, xung quanh bày bừa những tờ giấy, một chiếc laptop và một chiếc máy tính.

“Rất xin lỗi đã làm phiền ông, Sir Nicholas. Tôi có thể quay lại sau được không?”

“Không, không,” Danny vừa nói vừa đứng dậy, “mời ông vào.”

“Tôi chắc ông đã ngủ ngon?” Munro nói trong khi nhìn xuống đống giấy đang bày bừa trên sàn.

“Tôi thậm chí còn không lên giường,” Danny thừa nhận. “Tôi đã thức cả đêm qua để kiểm tra đi kiểm tra lại các con số.”

“Vậy ông đã trở nên thông thái hơn chưa?” Munro hỏi.

“Tôi hy vọng là vậy,” Danny nói, “vì tôi có cảm tưởng Gene Hunsacker chẳng hề phải mất ngủ để tự hỏi cả bộ sưu tập này đáng giá bao nhiêu.”

“Vậy ông đã có ý tưởng nào...?”

“Xem đây,” Danny nói, “bộ sưu tập bao gồm hai mươi ba nghìn một trăm mười một con tem, được mua về trong một khoảng thời gian hơn bảy mươi năm. Ông nội tôi đã mua con tem đầu tiên của mình vào năm 1920 khi mười ba tuổi, và ông tiếp tục sưu tập cho tới năm 1998, chỉ vài tháng trước khi qua đời. Tổng cộng, ông đã bỏ ra mười ba triệu, bảy trăm hai mươi chín nghìn bốn trăm mười hai bảng.”

“Không lạ khi Hunsacker nghĩ đó là bộ sưu tập quý giá nhất thế giới,” Munro nói.

Danny gật đầu. “Một số con tem thuộc loại hiếm đến khó tin. Có thể kể ra con tem mệnh giá một cent của Mỹ bị in ngược hình ở giữa phát hành năm 1901, một con tem Hawaii màu xanh da trời mệnh giá hai cent phát hành năm 1851, và một con tem Newfoundland mệnh giá hai penny màu đỏ sẫm phát hành năm 1857 mà ông đã trả 150 nghìn bảng vào năm 1978. Nhưng niềm tự hào của bộ sưu tập hẳn phải là con tem mệnh giá một cent của Guiana thuộc Anh in mực đen trên nền đỏ tươi phát hành năm 1856, mà ông đã mua tại một phiên đấu giá vào tháng Tư năm 1980 với giá 800 nghìn bảng. Đó là tin tốt,” Danny nói. “Tin không được tốt bằng là sẽ phải mất một năm, thậm chí lâu hơn, để định giá toàn bộ số tem. Tất nhiên Hunsacker biết rõ điều này, nhưng may mắn cho chúng ta là ông ta không muốn rình rang đợi thêm một năm nữa, bởi vì trong số những thứ khác tôi tìm hiểu được từ bài báo lạ lùng ông nội tôi giữ lại là Hunsacker có một đối thủ, một ông Tomoji Watanabe nào đó, một người mua bán hàng hóa ở Tokyo. Có vẻ,” Danny vừa nói vừa cúi xuống cầm lên một bài báo cũ cắt ra từ Time Magazine, “đây là vấn đề đánh giá xem bộ sưu tập nào trong số hai bộ sưu tập của hai người bọn họ chiếm vị trí thứ hai sau bộ sưu tập của ông nội tôi. Cuộc tranh cãi này sẽ đi đến hồi kết ngay khi một trong hai người có được thứ này,” Danny vừa nói vừa giơ cuốn danh sách của bộ sưu tập lên.

“Như vậy tôi có thể đoán rằng thông tin đó,” Munro nói, “đặt ông vào một vị thế rất thuận lợi.”

“Có thể,” Danny nói, “nhưng khi ta xem xét đến mức độ giá trị này - chỉ tính toán sơ sơ thôi cũng thấy bộ sưu tập chắc chắn phải trị giá vào khoảng năm mươi triệu đô la - sẽ có rất ít người trên cả trái đất này, mà trong trường hợp này tôi ngờ chỉ có hai người, có khả năng cân nhắc đến việc tham gia trả giá, vì thế tôi không thể làm giá quá mức.”

“Tôi không hiểu,” Munro nói.

“Hãy khi vọng tôi không rơi vào tình thế đó khi ván poker này đã bắt đầu, bởi vì tôi ngờ rằng nếu người tiếp theo gõ cửa không phải là người phục vụ mang bữa sáng tới, thì đó sẽ là ông Gene Hunsacker đang hy vọng mua được bộ sưu tập tem mà ông ta đã theo đuổi suốt mười lăm năm qua. Vì thế tốt hơn tôi cần tắm rửa mặc quần áo ngay. Tôi không muốn ông ta nghĩ tôi đã phải ngồi thức trắng cả đêm để tìm ra nên rao giá bao nhiêu.”

° ° °

“Làm ơn cho gặp ông Galbraith.”

“Tôi phải nói là ai đang gọi ạ?”

“Hugo Moncrieff.”

“Tôi sẽ nối máy cho ngài ngay, thưa ngài.”

“Ông tiến triển ra sao ở Geneva?” là câu hỏi đầu tiên của Galbraith.

“Chúng tôi ra về tay không.”

“Cái gì? Tại sao lại có thể như vậy được? Ông đã có mọi giấy tờ cần thiết để chứng thực cho yêu cầu của mình, kể cả di chúc của bố ông.”

“De Coubertin nói bản di chúc là giả mạo, và gần như đã tống cổ chúng tôi ra khỏi văn phòng của lão.”

“Nhưng tôi không hiểu gì cả,” Galbraith nói, vẻ thực sự ngạc nhiên. “Tôi đã đem nó đến các chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực để giám định, và nó đã vượt qua mọi hình thức kiểm tra đã được biết đến.”

“Thế ư, de Coubertin rõ ràng không đồng ý với vị chuyên gia hàng đầu của ông, vì thế tôi gọi điện để hỏi ông bước tiếp theo chúng ta nên làm gì.”

“Tôi sẽ lập tức gọi cho de Coubertin, và khuyên ông ta chuẩn bị đối mặt với một đơn kiện cả ở London và Geneva. Điều đó sẽ khiến ông ta phải suy nghĩ cẩn thận trước khi tính chuyện giao dịch với bất cứ ai khác trước khi tính xác thực của bản di chúc được phán xử trước tòa.”

“Có lẽ đã đến lúc chúng ta cần tiến hành công việc còn lại mà chúng ta đã trao đổi trước khi tôi bay đi Geneva.”

“Tất cả những gì tôi cần để làm điều đó,” Galbraith nói, “là số hiệu chuyến bay của cháu ông.”

° ° °

“Ông có lý,” Munro nói khi Danny ra khỏi phòng tắm hai mươi phút sau đó.

“Về chuyện gì?” Danny hỏi.

“Người tiếp theo gõ cửa là người phục vụ,” Munro nói tiếp khi Danny ngồi vào bàn ăn sáng. “Một anh chàng trẻ tuổi sáng dạ rất sẵn lòng cung cấp cho tôi vô số thông tin.”

“Vậy thì anh ta không thể là người Thụy Sĩ rồi,” Danny vừa nói vừa mở khăn ăn ra.

“Có vẻ,” Munro nói tiếp, “ông Hunsacker đã đặt phòng tại khách sạn này từ hai ngày trước. Viên giám đốc đã cử một chiếc limousine ra sân bay đón ông ta từ máy bay riêng. Anh chàng trẻ tuổi nọ còn cho tôi biết thêm, để đổi lấy mười franc Thụy Sĩ, rằng thời gian thuê phòng được để mở.”

“Một món đầu tư khôn ngoan,” Danny nói.

“Còn đáng quan tâm hơn nữa là việc cũng chiếc limousine nọ đã chở Hunsacker tới Ngân hàng de Coubertin sáng hôm qua, tại đó ông ta đã gặp vị chủ tịch trong bốn mươi phút.”

“Chắc là để xem qua bộ sưu tập,” Danny đoán.

“Không,” Munro nói. “De Coubertin sẽ không bao giờ chấp nhận để bất cứ ai đến gần căn phòng đó nếu chưa được ông cho phép. Điều đó sẽ phá vỡ mọi nguyên tắc trong chính sách của ngân hàng. Mà dù sao đi nữa, điều đó cũng không cần thiết.”

“Tại sao không?” Danny hỏi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

99#
 Tác giả| Đăng lúc 7-2-2014 16:19:11 | Chỉ xem của tác giả
“Chắc ông vẫn còn nhớ khi ông nội ông đưa toàn bộ bộ sưu tập ra trưng bày tại Học viện Smithsonian ở Washington để kỷ niệm sinh nhật thứ tám mươi của mình, một trong những người đầu tiên bước qua ngưỡng cửa trong buổi sáng khai mạc chính là Gene Hunsacker.”

“Anh chàng phục vụ còn cho ông biết gì thêm không?” Danny hỏi một cách bình thản.

“Lúc này ông Hunsacker đang dùng bữa sáng trong phòng mình, ở tầng sát trên tầng chúng ta, có lẽ chờ anh tới gõ cửa.”

“Vậy ông ta sẽ phải đợi lâu đấy,” Danny nói, “vì tôi không định trở thành người đi bước đầu tiên.”

“Tiếc quá,” Munro nói,”tôi vẫn nóng lòng được chứng kiến cuộc chạm trán. Tôi đã từng có dịp được tham dự một cuộc thương lượng có ông nội ông tham gia. Khi cuộc thương lượng kết thúc, tôi trở về cảm thấy cả người tả tơi như bị ai dần - và tôi đã ở cùng phía với ông ấy.” Danny bật cười.

Có tiếng gõ cửa vang lên.

“Sớm hơn tôi nghĩ,” Danny nói.

“Có thể đó là chú Hugo của anh đang giơ cao một tờ đơn kiện nữa,” Munro đoán.

“Hoặc chỉ là người phục vụ đến dọn bữa sáng. Dù thế nào đi nữa, tôi cần một chút thời gian để dọn dẹp đống giấy tờ này. Không thể để Hunsacker nghĩ tôi không biết bộ sưu tập trị giá bao nhiêu.” Danny quỳ xuống sàn, Munro cũng tới cạnh anh, và hai người bắt đầu thu dọn những tờ giấy vứt tung tóe khắp sàn.

Lại có tiếng gõ cửa vang lên, lần này có vẻ to hơn. Danny mang toàn bộ đống giấy tờ chạy vào trong buồng tắm, trong khi Munro ra mở cửa.

“Chúc buổi sáng tốt lành, ông Hunsacker, rất vui được gặp lại ông. Chúng ta đã từng gặp nhau ở Washington,” ông nói, đồng thời chìa tay ra, nhưng người đàn ông Texas đã lao qua trước mặt ông, rõ ràng muốn tìm Danny. Một tích tắc sau, cửa buồng tắm mở ra, và Danny xuất hiện trong chiếc áo choàng của khách sạn. Anh vươn vai ngáp dài.

“Một ngạc nhiên thú vị làm sao, ông Hunsacker,” anh nói. “Do đâu chúng tôi có được niềm vui bất ngờ này đây?”

“Vứt bộ mặt ngạc nhiên của anh đi,” Hunsacker nói. “Anh đã trông thấy tôi lúc ăn sáng hôm qua. Thật khó mà không nhận ra tôi. Và anh cũng có thể thôi diễn trò ngáp vặt được rồi, tôi biết anh đã ăn sáng xong,” ông ta nói, liếc nhìn một chiếc bánh mì ăn dở một nửa.

“Nhờ vào mười franc Thụy Sĩ, không nghi ngờ gì nữa,” Danny cười nói. “Nhưng hãy cho tôi biết điều gì đã đưa ông tới Geneva,” anh nói thêm trong khi ngồi xuống chiếc ghế tựa duy nhất trong phòng.

“Anh biết quá rõ điều chết tiệt nào tha lôi tôi đến Geneva,” Hunsacker vừa nói vừa châm xì gà.

“Đây là một phòng không hút thuốc,” Danny nhắc nhở.

“Vớ vẩn,” Hunsacker đáp, búng tàn thuốc xuống thảm. “Vậy anh muốn bao nhiêu?”

“Cho cái gì cơ, ông Hunsacker?”

“Đừng diễn kịch với tôi, Nick. Anh muốn bao nhiêu?”

“Tôi thú nhận tôi mới vừa thảo luận về chính chủ đề đó với cố vấn pháp luật của mình chỉ ít giây trước khi ông gõ cửa, và ông ấy đã khôn ngoan khuyên tôi nên đợi ít lâu trước khi lộ diện.”

“Tại sao phải đợi? Anh đâu có hứng thú gì với mấy con tem.”

“Phải,” Danny nói, “nhưng biết đâu người khác lại có hứng thú.”

“Chẳng hạn là ai?”

“Chẳng hạn như ông Watanabe,” Danny trả lời.

“Anh đang bốc phét.”

“Đó là những gì ông ta nói về ông.”

“Anh đã liên lạc với Watanabe rồi sao?”

“Chưa,” Danny thừa nhận, “nhưng tôi đang đợi ông ta gọi cho mình bất cứ lúc nào.”

“Hãy nói giá của anh đi.”

“Sáu mươi lăm triệu đô la,” Danny nói.

“Anh điên rồi. Chừng đó gấp đôi giá trị của nó. Và hẳn anh phải biết tôi là người duy nhất trên trái đất này chấp nhận mua bộ sưu tập. Anh chỉ cần một cuộc điện thoại là biết ngay Watanabe không đang trong cùng cuộc đua với tôi.”

“Thế thì tôi sẽ chia nhỏ bộ sưu tập ra,” Danny nói. “Nói cho cùng, ông Blundell đảm bảo với tôi Sotheby’s sẽ đảm bảo cho tôi một khoản thu nhập lớn trong suốt phần đời còn lại mà không cần phải làm tràn ngập thị trường. Như thế cả ông và ông Watanabe sẽ có cơ hội chọn riêng ra những con tem mà các vị đặc biệt ưa thích để bổ sung vào bộ sưu tập của mình.”

“Trong khi anh phải trả mười phần trăm lê phí của người bán cho mọi thứ trong bộ sưu tập,” Hunsacker nói, chĩa điếu xì gà của mình vào mặt Danny.

“Và đừng quên khoản hoa hồng hai mươi phần trăm phía người mua của ông,” Danny phản đòn. “Và hãy nhìn vào thực tế đi, Gene, tôi trẻ hơn ông ba mươi tuổi, vì vậy không phải tôi là người cần vội vã.”

“Tôi sẵn sàng trả năm mươi triệu,” Hunsacker nói.

Danny thực sự ngạc nhiên, vì anh đã chờ đợi Hunsacker bắt đầu trả giá ở mức quanh bốn mươi triệu, nhưng anh vẫn không nhượng bộ. “Tôi sẵn sàng hạ xuống sáu mươi.”

“Anh sẽ sẵn lòng hạ xuống năm mươi lăm,” Hunsacker nói.

“Không phải với một người đã bay nửa vòng trái đất trên máy bay riêng chỉ để tìm ra xem rốt cuộc ai là người nắm trong tay bộ sưu tập tem của Moncrieff.”

“Năm mươi lăm,” Hunsacker lặp lại.

“Sáu mươi,” Danny kiên quyết.

“Không, năm mươi lăm là giới hạn của tôi. Và tôi sẽ chuyển toàn bộ khoản tiền tới bất cứ ngân hàng nào trên thế giới, có nghĩa là nó sẽ nằm trong tài khoản của anh chỉ trong ít giờ nữa.”

“Tại sao chúng ta phải đôi co với nhau về năm triệu cuối cùng?”

“Bởi vì anh không thể thua theo cách như vậy. Năm mươi lăm là những gì tôi đã nói. Anh có thể chấp nhận hay bỏ qua.”

“Tôi nghĩ tôi sẽ bỏ qua,” Danny nói, đứng dậy khỏi ghế. “Chúc ông có chuyến bay dễ chịu trở lại Texas, Gene, và hãy gọi cho tôi nếu có con tem nào ông muốn trả giá trước khi tôi gọi điện cho ông Watanabe.”

“OK, OK. Tôi sẽ tung đồng xu với anh để quyết định năm triệu cuối cùng.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

100#
 Tác giả| Đăng lúc 7-2-2014 16:20:54 | Chỉ xem của tác giả
Danny quay về phía luật sư của mình. “Ông vui lòng làm trọng tài chứ, ông Munro?”

“Người phân xử,” Hunsacker nói.

“Vâng, tất nhiên rồi,” Munro trả lời. Danny đưa cho ông một đồng xu một bảng, và rất ngạc nhiên thấy tay Munro run bần bật khi ông đặt nó lên đầu ngón cái. Ông hất đồng xu lên cao.

“Đầu người,” Hunsacker nói. Đồng xu rơi xuống tấm thảm dày trải bên lò sưởi. Nó đứng thẳng trên cạnh rìa.

“Hãy thống nhất ở mức 57 triệu năm trăm nghìn đô la,” Danny nói.

“Chấp nhận,” Hunsacker nói, cúi xuống nhặt đồng xu cho vào túi áo.

“Tôi nghĩ ông sẽ thấy đồng xu đó là của tôi,” Danny hỏi, đưa bàn tay ra.

Hunsacker trả lại đồng xu, cười nói. “Giờ đưa cho tôi chiếc chìa khóa, Nick, để tôi có thể kiểm tra hàng hóa.”

“Không cần thiết phải vậy,” Danny nói. “Nói cho cùng, ông đã nhìn thấy cả bộ sưu tập khi nó được trưng bày ở Washington. Tuy nhiên, tôi sẽ cho ông được cầm cuốn sổ danh sách của ông nội tôi,” anh nói, cầm cuốn sổ bìa da dành cộp từ một chiếc bàn lên đưa cho ông ta. “Còn về phần chiếc chìa khóa,” anh mỉm cười nói tiếp, “ông Munro sẽ trao lại cho ông khi tiền được chuyển vào tài khoản của tôi. Tôi nghĩ ông đã nói sẽ mất vài giờ.”

Hunsacker bắt đầu đi ra phía cửa.

“Và, Gene,” Hunsacker quay lại. “Cố làm chuyện đó trước khi mặt trời mọc ở Tokyo.”

° ° °

Desmond Galbraith nhấc máy điện thoại trên bàn làm việc nối với đường dây riêng của mình.

“Tôi có thông tin đáng tin cậy từ một nhân viên khách sạn,” Hugo Moncrieff nói, “cho hay cả hai người bọn họ đều đặt vé trên chuyến bay 737 của British Airway sẽ cất cánh tại đây lúc 8 giờ 55 phút tối và hạ cánh xuống Heathrow lúc 9 giờ 45 phút tối.”

“Đó là tất cả những gì tôi cần biết,” Galbraith nói.

“Chúng tôi sẽ bay về Edinburgh trên chuyến bay đầu tiên sáng mai.”

“Như thế de Coubertin đã có quá đủ thời gian để cân nhắc xem nên giao dịch với thành viên nào của gia đình Moncrieff.”

° ° °

“Ông có muốn một ly champagne không?” cô chiêu đãi viên hỏi.

“Không, cảm ơn,” Munro nói, “hãy cho tôi một scotch với soda.”

“Còn ông dùng gì, thưa ông?”

“Tôi sẽ dùng một ly champagne, cảm ơn cô,” Danny nói. Sau khi cô chiêu đãi viên đã quay đi, anh quay sang hỏi Munro, “Tại sao ông nghĩ ngân hàng sẽ không quan tâm đến yêu cầu của chú tôi? Nói gì thì nói, ông ấy hẳn đã cho de Coubertin xem bản di chúc mới.”

“Hẳn họ đã phát hiện ra điểm nào đó tôi đã bỏ qua,” Munro nói.

“Tại sao ông không gọi cho de Coubertin hỏi xem đó là gì?”

“Ông ta sẽ không bao giờ thừa nhận đã từng gặp chú ông, chứ chưa nói đến việc đã từng xem qua di chúc của ông nội ông. Tuy thế, bây giờ khi ông đã có gần sáu mươi triệu đô la trong tài khoản, tôi đoán ông sẽ muốn tôi kháng cáo lại mọi cáo buộc?”

“Tôi không rõ Nick sẽ làm gì,” Danny lúng búng trong khi ngủ thiếp đi.

Munro nhướng một bên mày, nhưng không hỏi dồn thân chủ của mình thêm nữa khi nhớ ra Sir Nicholas đã thức trắng cả đêm hôm trước.

Danny giật mình tỉnh dậy khi càng hạ cánh của máy bay tiếp đất tại Heathrow. Anh và Munro nằm trong số những hành khách đầu tiên rời máy bay. Khi xuống cầu thang, họ ngạc nhiên trông thấy ba cảnh sát đứng chờ dưới đường băng. Munro nhận ra họ không mang theo súng tiểu liên, vậy đây không phải là nhân viên an ninh sân bay. Danny vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, hai cảnh sát lập tức giữ lấy anh, trong khi người thứ ba bẻ quặt tay anh ra sau lưng và còng lại.

“Ông đã bị bắt, Moncrieff,” một trong ba người nói với anh trong khi họ giải anh đi.

“Vì lý do gì?” Munro hỏi, nhưng ông không có được câu trả lời vì chiếc xe cảnh sát đã rú còi lao đi.

Danny đã trải qua hầu như mỗi ngày kể từ lúc được thả tự hỏi mình đến khi nào người ta sẽ bắt được anh. Điều ngạc nhiên duy nhất là họ gọi anh là Moncrieff.

° ° °

Beth không còn chịu đựng nổi nữa khi nhìn bố nàng, người nàng đã không nói chuyện nhiều ngày qua. Bất chấp những lời cảnh báo của bác sĩ, nàng vẫn không thể tin ông có thể trở nên tiều tụy như thế chỉ sau một thời gian ngắn.

Cha Michael đã đến thăm người con chiên của mình hàng ngày từ khi ông nằm liệt giường, và sáng hôm đó ông đã yêu cầu mẹ Beth tập hợp cả gia đình cũng như các bạn bè thân thiết đến bên giường buổi tối hôm đó, vì ông không thể trì hoãn tiến hành những nghi thức cuối cùng lâu hơn nữa.

“Beth.”

Beth giật mình ngạc nhiên khi bố nàng gọi. “Vâng, bố,” nàng nói, đưa tay nắm lấy tay ông.

“Ai đang trông coi gara?” ông hỏi bằng giọng phều phào hầu như không còn nghe rõ.

“Trevor Sutton,” nàng khẽ trả lời.

“Cậu ta không đủ khả năng. Con cần chỉ định người khác, và thật sớm.”

“Con sẽ làm, bố,” Beth ngoan ngoãn trả lời. Nàng không thể cho ông biết chẳng ai khác muốn đảm nhiệm công việc.

“Chỉ có con và bố thôi phải không?” ông hỏi sau khi im lặng hồi lâu.

“Vâng, bố. Mẹ đang ở phòng ngoài nói chuyện với bà...”

“Bà Cartwright?”

“Vâng,” Beth xác nhận.

“Cảm ơn Chúa vì lương tâm của bà ấy,” Bố nàng ngừng lại lấy hơi trước khi nói thêm, “mà con đã được thừa hưởng.”

Beth mỉm cười. Giờ đây thậm chí nói vài lời cũng đã là quá sức với ông. “Hãy nói với Harry,” đột nhiên ông nói, giọng ngày càng yếu dần, “bố ước gì được gặp cả hai trước khi bố chết.”

Beth đã không còn nói “Bố sẽ không chết” trước đó một thời gian, và chỉ nói thầm vào tai ông, “Tất nhiên con sẽ nói, bố.”

Một lúc lâu sau, ông lại cố gắng thở lấy hơn trước khi thì thầm, “Hãy hứa với bố một điều.”

“Bất cứ điều gì.”

Ông nắm chặt lấy tay con gái. “Con sẽ tranh đấu để lấy lại sự trong sạch cho nó.” Nắm tay của ông yếu dần, rồi tay ông buông ra.

“Con sẽ làm,” Beth nói, dù nàng biết ông không thể nghe thấy nữa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách