|
CHƯƠNG 9
Khi Banks lái xe đến Eastvale vào sáng hôm sau thì trời vẫn còn tối, một lớp sương mù mỏng phủ kín các nơi trũng thấp trên mặt đường, và phủ các toà cao ốc, phủ kín lớp đá sỏi rải đường và cây thánh giá xưa cũ ở khu chợ. Vào lúc này của buổi sáng, các văn phòng nhỏ trên các tiệm buôn đã bật đèn sáng, có vài tiệm buôn đã mở cửa, và sương mù toả ra khiến cho ánh sáng trong các tiệm trông như lớp sa mỏng. Không khí lạnh và nhớp nháp.
Phía bên kia khu thương xá, hộp đêm Bar None vẫn còn giăng giây ngang trước cửa, và một cảnh sát sắc phục đứng gác. Hôm qua sau khi rời khỏi nhà Riddle, Banks trở về lại hộp đêm, ông thấy Đội khám nghiệm hiện trường vẫn còn làm việc và Annie đang hỏi cung. Tổng thanh tra Gristhorpe cũng đã lái xe từ Lyndgarth đến rồi.
Banks đi quanh một lát, nói chuyện với ông Gristhorpe về hiện trường, nhưng ở đây ông không còn việc gì để làm. Khi giới truyền thông đại chúng đến, sẽ hỏi han ông lôi thôi, ông bèn lái xe về nhà, nằm thao thức hai giờ trên ghế nệm dài, suy nghĩ về cái chết khủng khiếp của Emily Riddle, rồi lái xe đến trạm cảnh sát.
Ông cố xua đuổi ý nghĩ có tội ra khỏi đầu óc, ý nghĩ này cứ lởn vởn quanh tâm trí ông như cá mập lởn vởn tìm mồi. Ông chỉ xua đuổi được một phần nào, là có việc để làm, có việc để chú tâm và xua đuổi bớt ý nghĩ ấy đi. Vấn đề khó khăn là những cảm nghĩ không hay này cứ tiếp tục chất chồng lên đầu ông, ngay cả khi ông không nghĩ đến, khiến ông không thể nào làm ngơ được. Thế rồi, ngày qua ngày công việc làm ông cảm thấy tốt. Cứ nhìn lại công việc trong thời gian qua, ông không thể nói rằng mình có lỗi.
Những người thợ tu sửa khu nhà nới rộng chưa đến, nên quanh cảnh yên lặng. Banks đi vào văn phòng, đọc những bảng tường trình đêm qua và ghi chú những cảm nghĩ của mình. Như hầu hết các cảnh sát giỏi khác thường làm, ông ghi chú để cho mình, chứ không cho vào hồ sơ. Đây là những cảm nghĩ riêng tư, và thỉnh thoảng những cảm nghĩ này dẫn ông đến một nơi nào đấy đúng đắn, thường thì không. Cho dù cảm nghĩ như thế nào đi nữa, thì chúng cũng không thay thế cho sự kiện và bằng chứng được.
Ví dụ ông ghi chú rằng ông nghĩ Darren Hirst đã nói sự thực và quả thực Emily đã có ma tuý ở đâu đó nữa ngoài số ma tuý mua ở Cross Keys hay là ở Bar None. Ông cũng ghi vào bản báo cáo tên hai kẻ buôn bán ma tuý ở địa phương sống rất thanh nhàn, đã từng vào ngủ trong phòng giam dưới tầng hầm của trạm. Chắc chúng sắp vào đây lần nữa.
Khi vầng dương bắt đầu ló dạng ở chân trời u ám mây, thì trạm cũng bắt đầu hoạt động ồn ào. Phòng hình sự được hình thành mau chóng và đi vào hoạt động, sĩ quan thám tử Rickerd đã thức suốt đêm để lo tổ chức phòng này. Máy vi tính được bày ra, nối mạng, điện thoại hoạt động, và nhân viên nhân sự vào làm việc, họ đưa dữ kiện vào máy vi tính, ghi vào nhật ký công việc phải làm.
Ngay khi Banks cảm thấy cần uống cà phê điểm tâm, thì Phó cảnh sát trưởng McLaughlin tới, ông ta từ ban chỉ huy hạt ở Newby Wiske, ngoài Northallerton đến. Ông đóng trụ ở trong phòng ván, và 15 hay 20 phút sau, Banks được vời đến.
McLaughlin, Annie Cabbot và Tổng thanh tra cảnh sát Gristhorpe đang đợi ông. Banks chào họ rồi ngồi xuống. Annie có vẻ mệt mỏi, ông nghĩ chắc cô ta cũng mất ngủ như ông. Cô ta còn có vẻ nóng nảy, việc này quá bất thường đối với cô.
"Ron Đỏ" McLaughlin khoảng 50 tuổi, cao, mảnh khảnh, mái tóc màu xám cắt ngắn, thưa thớt chải ra phía trước, bộ râu mép nhỏ cũng màu xám. Ông ta đeo cặp kính gọng bạc, xệ xuống trên sống mũi, và có thói quen nhìn người đang nói chuyện với mình qua tròng kính. Cặp mắt của ông ta cũng có màu xám như màu tóc.
- À, Chánh thanh tra Banks, - ông ta nói, rồi lật tờ giấy và nhìn Banks trên gọng kính: - Tốt! Tôi sẽ bàn thẳng những chi tiết cụ thể với anh. Sáng nay tôi đã gặp Cảnh sát trưởng Riddle - thực ra thì ông ta đến gặp tôi - ông ta cho tôi biết ổng muốn anh cầm đầu ban điều tra về cái chết của con gái ổng. Anh nghĩ sao về việc này?
- Tôi rất mong được làm việc này, - Banks đáp - Nhưng thú thực tôi không ngờ được giao cho công việc này.
- Tại sao lại không ngờ?
- Vì tôi đã biết nạn nhân, thưa ngài. Chỉ biết sơ sơ thôi, nhưng tôi cũng đã biết cô ấy. Và biết gia đình của cô. Tôi thiết nghĩ là chúng ta phải đưa người nào ở ngoài vào ban điều tra.
- Thủ tục thông thường là thế đấy! - McLaughlin gãi dái tai của mình: - Ông cảnh sát trưởng đã nói rõ công việc của anh bấy lâu nay rồi, - ông ta tiếp: - Ông ta đã yêu cầu anh đi Luân Đôn tìm con gái ổng, anh đã làm thế, phải không?
- Phải, thưa ngài!
- Và anh đã đưa cô ta về nhà phải không?
- Phải, thưa ngài! - Banks cảm thấy Annie nhìn ông nhưng ông không quay mặt nhìn lại cô ta.
- Tôi thấy việc này rất xứng đáng để anh đảm nhận công việc chỉ huy ban điều tra. Phải không?
Banks suy nghĩ một lát. Ông muốn kể cho Ron Đỏ nghe chuyện vào giờ ăn trưa. Chắc có người biết chuyện này, và thế nào báo buổi sáng cũng đăng tin về Emily bị giết chết. Thế nào cũng có người ở quán Bò Đen thấy họ, và có lẽ ít ra cũng có vài người biết Banks là ai.
Vả lại, nếu ông đã kể cho McLaughlin nghe hết mọi chuyện, thì chắc chắn ông phải kể chuyện này, bất kể ông Riddle muốn sao thì muốn. Đây là hành động cân bằng quyền lực một cách tế nhị thôi. Chỉ còn việc nguy hiểm là sợ có người ở khách sạn 55 tại Luân Đôn trông thấy ảnh Emily trên báo, họ sẽ nhận ra, nhưng Banks nghĩ rằng chuyện ở khách sạn đã lâu rồi, và đêm ấy trông Emily khác bây giờ nhiều, đêm đó cô mặc áo dạ hội, tóc chải cao trên đầu, cho nên có lẽ trông rất khác bây giờ .
Tuy nhiên, nếu Banks nhận nhiệm vụ chỉ huy cuộc điều tra, thì chắc ông sẽ được ở vào vị trí tuyệt nhất để vượt qua mọi khó khăn lúc hành sự. Ông lại biết về cuộc sống của Emily ở Luân Đôn rõ hơn bất cứ ai, việc này mang lại cho ông lợi thế khi săn lùng bọn đầu nậu trong giới tội phạm. Đây là một bọn cực kỳ phi luân, ông nghĩ, chúng là bọn vô đạo đức hơn bất kỳ bọn nào trước đây.
Sau cùng, một trong những điều ông Riddle lo lắng là hành động của Banks, ông thường có hành động rất tự do, ngoài truyền thống của ngành thám tử. Nhưng Banks đoán cũng chắc vì thế mà Riddle đã yêu cầu ông đi Luân Đôn, và cũng vì thế mà bây giờ ông ta muốn ông chỉ huy ban điều tra. Đêm qua Riddle đã nói thế rồi.
- Phải, thưa ngài, - cuối cùng Banks trả lời. - Tôi bằng lòng nhận công việc này.
Khi ông nói câu này, ông nghĩ mình có thể đang đào nấm mồ cho mình. Việc cuối cùng ông muốn làm là tạo cho ông Phó cảnh sát trưởng có lý do để nể nang mình. Nhưng chuyện này không nên mong đợi làm gì. Mà trước hết ông phải nghĩ đến chuyện vì Emily; ít ra thì ông có nợ với cô ấy. Ông đã nói chỉ biết cô sơ sài thôi. Đây không phải là chuyện láo, nhưng như bao nhiêu chuyện có thực khác không được mình hài lòng, chuyện này để lại cho ông quá nhiều điều lo âu.
Làm sao Banks tả được mối liên hệ ông cảm thấy mình đã có với Emily? Mối liên hệ này không hoàn toàn là tình phụ tử, mà cũng không đơn thuần là tình bè bạn.
- Như tất cả quí vị đã biết, tôi là người mới nhận công tác và người mới đến xứ này. - McLaughlin nói: - Tôi làm công việc ở nhà, nghiên cứu hồ sơ, nhưmg tôi nghĩ còn lâu tôi mới có thể làm công việc ở ngoài được. Theo ông Riddle cho biết, thì anh là người giỏi nhất để đảm nhận công việc này. Ông Tổng thanh tra đây cũng bằng lòng như thế, và trong hồ sơ của anh, tôi thấy không có điều gì khác với nhận xét của mọi người.
Thật là chuyện làm cho Banks ngạc nhiên. Ông cứ nghĩ là do ông Riddle đã ghi vào hồ sơ của ông những nhận xét tiêu cực chứ. Nhưng McLaughlin đã cau mày và nói tiếp:
- Nhưng không phải tôi nói hoàn toàn không có những điểm xấu nào của anh trong hồ sơ cá nhân đâu, Banks à. Anh cũng đã mắc phải lỗi lầm mà tôi mong anh tránh khỏi khi làm việc dưới quyền chỉ huy của tôi, nhưng nhờ các việc anh làm đều có kết quả tốt, nên những lỗi lầm của anh được bỏ qua. Ở đây có nhiều thay đổi, với sự tổ chức mới, tôi hy vọng anh sẽ thành công lớn trong công việc. Như thế rõ ràng chưa?
- Rõ, thưa ngài!
- Thế là công việc tổ chức đã xong. - McLaughlin nói: - Anh sẽ đảm nhận chức Trưởng ban điều tra vụ án của Emily Riddle. Còn Trung sĩ thám tử Cabbot, tôi nghĩ chắc cô không phản đối khi được đề cử làm phụ tá Sĩ quan Trưởng ban điều tra chứ?
- Không, thưa ngài! - Annie đáp: - Xin cám ơn.
McLaughlin quay qua Gristhorpe:
- Còn ông sẽ liên lạc với tôi ở Bộ chỉ huy vùng, thưa ông Tổng thanh tra. Được chứ?
Gristhorpe gật đầu.
- Thế còn hệ thống HOLMES thì sao? - McLaughlin hỏi.
HOLMES là từ viết tắt ghép từ các chữ đầu của hàng chữ HOME OFFICE LARGE MAJOR ENQUIRY SYSTEM, là hệ thống lưu trữ dữ kiện vào máy vi tính, đã được triển khai từ vụ điều tra tên giết người ở Yorkshire. Tất cả việc gì cũng đều được đưa vào máy, từ lời khai của nhân chứng cho đến các báo cáo của Đội khám nghiệm hiện trường. Tất cả đều được sắp xếp theo mục từ, cho vào mục lục, để khỏi có việc gì thất lạc trong khối lượng công việc văn phòng khác nhau, bề bộn như trường hợp điều tra nhận diện tên giết người trước đây. Banks trả lời:
- Tôi nghĩ là bây giờ chúng ta nên cho nó hoạt động trở lại. Đây là vụ án rất quan trọng. Tôi sẽ bố trí Sĩ quan thám tử Jackman vào công việc này. Cô ta đã được huấn luyện làm tốt việc này.
- Rất tốt. - McLaughlin nhìn Banks rồi nhìn qua Annie: - Nhân thể xin báo quí vị biết, bác sĩ Glendenning đã đề nghị cho mổ tử thi vào đầu buổi chiều, cho nên quí vị đừng ăn cơm trưa no quá. Tôi nghĩ cả hai người đều phải đến đấy. Tôi cũng bố trí thêm vài sĩ quan thám tử vào công việc này, - McLaughlin nói tiếp. - Vì có lẽ ta sẽ có rất nhiều công việc cùng một lúc. Tôi biết quí vị đang tiến hành điều tra một vụ giết người. Quí vị có thể tiếp tục được không?
- Tôi thấy được, thưa ngài. - Banks nhớ hồi còn làm ở Trung ương, ông thường cáng đáng một lúc nhiều vụ án.
- Chính thức thì vụ giết Charlie Courage vẫn là của Thanh tra Collaton, thuộc Đồn cảnh sát Leicestershire. Trung sĩ thám tử Cabbot đã điều tra phỏng vấn bước đầu rồi, nhưng tôi có thể giao cho Trung sĩ thám tử Hatchley tiếp tục làm việc này.
McLaughlin im lặng, đâu mười ngón tay lại với nhau và nhìn qua trên gọng kính.
- Này quí ông quí bà, chúng ta đừng tỏ ra là mình chỉ làm những vụ nào mình thích. - Ông ta nói: - Nhưng chúng ta phải thừa nhận rằng vụ này phải được ưu tiên hàng đầu. Anh có ý kiến gì thêm nữa không, Chánh Thanh tra Banks?
- Còn quá sớm chưa thể nói ra được, thưa ngài. Tôi muốn nói chuyện thêm với gia đình nạn nhân, có lẽ chiều tối hôm nay.
- Ông Cảnh sát trưởng Riddle có nói về chuyện cô gái giao du với những thành phần bất hảo ở Luân Đôn. Có phải anh muốn nói về chuyện ấy không?
- Có thể về chuyện ấy. - Banks đáp: - Có một tên đáng chú ý, đó là Barry Clough. Tôi sẽ gặp mặt hắn mới được.
- Có phát hiện thêm điều gì không, Thám tử Cabbot?
- Chúng tôi đã lục soát những người trong hộp đêm vào tối qua, thưa ngài! - Annie đáp: - Nhưng chúng tôi không tìm thấy gì ngoài một vài cái nhãn chất kích thích ecstasy, một số cần sa và mấy viên thuốc kích thích lạ.
- Hy vọng không có ai kháng cự chứ?
- Có chứ, thưa ngài. Có hai tên không chịu cho lục soát, tôi phải mời qua đồn. Chúng được sĩ quan phòng giam canh chừng trước khi bị bắt buộc tuột áo quần để lục soát. Cả hai đều mang theo ma túy với số lượng đủ để bán lẻ. Một tên mang cần sa theo dạng tinh thể, còn tên kia loại có vẻ như côcain.
- Có tìm ra dấu hiệu gì có liên quan đến cái chết của cô Riddle không?
- Thưa ngài, chúng tôi không thấy có dấu hiệu gì về chất stritnin, nhưng chúng tôi vẫn giữ hắn lại để đợi xem kết quả thử nghiệm có độc tố không.
McLaughlin ghi chép lên xấp giấy. Ông hỏi tiếp:
- Còn máy truyền hình mạch kín thì sao? Hộp đêm có thiết lập không?
- Không có! - Banks đáp. - Hộp đêm Bar None chưa thiết lập máy này, nhưng chúng ta đã quay được một số sự kiện từ hệ thống máy của chúng ta. |
|