Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: nail65
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu | Mary Higgins Clark

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 29-12-2011 20:59:08 | Chỉ xem của tác giả
                                                                                     Chương 9

    Gần hai tuần sau, Kerry vẫn còn tận hưởng sự mãn nguyện về kết quả của phiên tòa. Nàng đã kết án bị cáo là kẻ sát nhân. Tối thiểu những cậu con trai của nạn nhân sẽ không phải lớn lên trong lúc biết rằng kẻ giết mẹ chúng vẫn nhởn nhơ qua lại ngoài đường phố trong năm hoặc sáu năm. Điều đó sẽ xảy ra nếu bồi thẩm đoàn nhận định là ngộ sát theo biện hộ của bên bị. Tội sát nhân bị kết án tù ba mươi năm không được phóng thích trước thời hạn.
      Giờ đây, một lần nữa ngồi ở phòng đợi trong phòng mạch của bác sĩ Smith, nàng mở cái cặp không bao giờ rời khỏi nàng và lấy ra một tờ báo. Đây là lần kiểm tra thứ hai của Robin, và sẽ chỉ là thủ tục, nên nàng có thể thư giãn. Vả lại, nàng nóng lòng đọc những diễn biến cuối cùng về vụ án Jimmy Weeks.  
     Như Frank Green đã đoán trước, mọi việc chuyển biến không tốt cho bị cáo.Nhiều cuộc điều tra trước đây về việc đút lót, kinh doanh nội bộ và rửa tiền bị buông xuôi vì thiếu bằng chứng. Nhưng lần này, người ta đồn rằng công tố viên có một hồ sơ vụ án kín như bưng. Chỉ cần vụ án thực sự bắt đầu. Việc lựa chọn bồi thẩm đoàn đã được tiến hành từ mấy tuần trước, và dường như không ai thấy được đoạn kết.Xem ra điều đó khiến Bartlett và Kinellen vui mừng, nàng nghĩ, vì sẽ có nhiều tiếng đồng hồ làm việc để tính vào hóa đơn.  
     Bob đã giới thiệu Kerry với Jimmy Weeks một lần, khi nàng tình cờ gặp họ trong một nhà hàng . Lúc này nàng nhìn ảnh ông ta trong lúc ông ta ngồi với chồng cũ của nàng tại bàn của bên bị. Cởi bỏ bộ còm lê may đo và vẻ mặt sành điệu giả dối đó đi, ông sẽ lộ nguyên hình một tên côn đồ chính hiệu, nàng nghĩ.Trong bức ảnh, cánh tay của Bob choàng sau lưng ghế của Weeks với vẻ bảo vệ. Đầu họ gần nhau. Kerry nhớ Bob vẫn thường có cử chỉ đó.
     Nàng đọc nhanh bài báo, rồi bỏ tờ báo trở vào trong cặp. Lắc đầu, nàng nhớ lại mình đã hoảng sợ như thế nào lúc, một thời gian ngắn sau khi Robin chào đời, Bob đã kể cho nàng nghe anh đã nhận lời làm việc với Bartlett & Associates.
- Tất cả các khách hàng của họ đều đang có một bàn chân trong tù, - nàng đã phản đối. - Và bàn chân kia chắc cũng sẽ vào trong đó nốt.
- Và họ thanh toán các hóa đơn đúng thời hạn. - Bob đã đáp lại.- Kerry, em cứ tiếp tục làm việc trong phòng công tố nếu em muốn, còn anh có nhiều dự tính khác.  
    Một năm sau anh đã thông báo những dự định đó bao gồm cả việc kết hôn với Alice Bartlett.        Chuyện cũ, lúc này Kerry tự bảo trong lúc nàng nhìn quanh phòng đợi. Hôm nay, trong phòng còn có một cậu thiếu niên lực lưỡng với một miếng băng trên mũi và một phụ nữ lớn tuổi mà các nếp nhăn rất sâu giải thích lý do sự có mặt của bà ta.  
     Kerry liếc nhìn đồng hồ tay. Robin đã kể cho nàng nghe nó đã chờ trong phòng khám suốt nửa giờ. “Ước gì con mang theo một cuốn sách”, nó nói. Lần này chắc chắn nó đã mang theo một cuốn.
“Cầu Chúa bác sĩ Smith sẽ sắp xếp thời gian hợp lý cho những cuộc hẹn”, - Kerry tức giận nghĩ trong lúc nàng liếc mắt về phía phòng khám, mà cánh cửa vừa mở ra.  
     Ngay lập tức, Kerry sững sờ, và cái liếc mắt của nàng trở thành một cái nhìn chằm chằm. Cô gái đang bước ra khỏi đó có một khuôn mặt với một mái tóc đen, cái mũi thẳng, đôi môi như hờn dỗi, hai con mắt cách xa, cặp lông mày uốn cong. Kerry cảm thấy cổ họng thắt lại. Đó không phải là cô gái nàng đã trông thấy lần trước – nhưng hai người rất giống nhau. Rất có thể họ là bà con. Nếu họ chỉ là bệnh nhân, chắc chắn bác sĩ Smith không thể cố gắng làm cho họ giống nhau, nàng nghĩ.
     Và tại sao khuôn mặt đó gợi nàng nhớ tới một người nào khác nhiều đến mức nó đã xuất hiện trong một cơn ác mộng? Nàng lắc đầu, không sao tìm ra một lời giải đáp.  
     Nàng lại nhìn những người khác ngồi trong phòng đợi. Cậu thiếu niên rõ ràng đã gặp một tai nạn và có lẽ đã bị gãy mũi. Nhưng người phụ nữ kia phải chăng đã đến đây chỉ để căng da mặt, hay bà ta đang hy vọng có một diện mạo hoàn toàn khác?  
     Ta sẽ có cảm giác như thế nào khi nhìn vào trong gương và trông thấy một khuôn mặt xa lạ nhìn lại ta? Kerry tự hỏi. Phải chăng ta có thể chọn lựa một diện mạo mà ta muốn? Đơn giản như thế hay sao?
- Bà McGrath.
     Kerry quay người lại nhìn bà y tá Carpenter đang vẫy tay ra hiệu cho nàng tới phòng khám. Kerry vội vàng đi theo bà. Lần trước nàng đã hỏi nhân viên tiếp tân về cô gái nàng đã trông thấy ở đó và đã được cho biết tên cô ta là Barbara Tompkins. Lúc này nàng có thể hỏi bà y tá về cô gái kia.
- Cô gái vừa ra về đó trông có vẻ quen quen, - Kerry nói – Tên cô ta là gì vậy?
- Pamela Worth, - bà Carpenter vắn tắt nói. - Đây rồi.  
     Kerry tìm thấy Robin đang ngồi một cách đúng mức trước mặt vị bác sĩ,hai bàn tay chắp lại trên vế, dáng người thẳng một cách bất thường. Nàng trông thấy vẻ nhẹ nhõm hiện rõ trên mặt con gái khi nàng quay lại và mắt họ gặp nhau.
     Vị bác sĩ gật đầu ra dấu cho nàng ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Robin.
- Tôi đã chỉ cho Robin cách chăm sóc, tôi muốn cháu phải theo để đảm bảo không có gì ảnh hưởng đến quá trình lành vết thương. Cháu muốn tiếp tục chơi bóng đá, nhưng cháu phải hứa mang mặt nạ bảo hiểm cho tới cuối mùa. Chúng ta phải tránh mọi nguy cơ dù nhỏ nhất khiến vết thương có thể lại há miệng. Tôi hy vọng sáu tháng sau sẽ không còn chút sẹo nào.  
     Sắc mặt ông chợt trở nên gay gắt.
- Tôi đã giải thích với Robin rằng nhiều người đến đây tìm sắc đẹp như trời đã ban cho cô bé. Cháu có bổn phận giữ gìn nó. Theo hồ sơ tôi biết bà đã ly hôn. Robin kể với tôi cha nó đã lái xe khi xảy ra tai nạn. Tôi đề nghị bà cần nhắc nhở ông ấy nên chăm sóc con gái tốt hơn. Không gì có thế thay thế cháu.  
     Trên đường về nhà, theo yêu cầu của Robin, họ ngừng lại để ăn tối tại tiệm Valentino ở Park Ridge.
- Con thích món tôm ở đó. - Robin giải thích.  
     Nhưng khi họ đã ngồi vào bàn, nó nhìn quanh và nói:
- Ba đã đưa con tới đây một lần. Ba nói nơi này là tốt nhất. - Giọng nói của nó có vẻ nuối tiếc.
     Thì ra đó là lý do lựa chọn, Kerry nghĩ. Từ khi xảy ra tai nạn, Bob chỉ điện thoại cho Robin một lần, trong lúc nó đang ở trường. Theo lời nhắn trên máy, anh đoán nó đang đi học và điều đó chắc hẳn có nghĩa là nó đang khỏe mạnh. Anh đã không yêu cầu nó gọi lại anh. Hãy công bằng, Kerry tự bảo. Anh ấy đã điện thoại cho mình ở văn phòng để hỏi thăm và anh ấy biết bác sĩ Smith đã nói nó đang hồi phục. Nhưng cách đây đã hai tuần rồi. Từ đó, im lặng.  
     Người bồi bàn đến hỏi họ dùng món gì. Khi chỉ còn lại hai mẹ con, Robin nói:
- Mẹ, con không muốn trở lại bác sĩ Smith nữa. Ông ấy khiến con nổi da gà.  
     Kerry cảm thấy chán nản. Đúng như nàng đã nghĩ. Và ý nghĩ kế tiếp của nàng là nàng chỉ có lời hứa của ông rằng những lằn đỏ đau nhức trên mặt của Robin sẽ biến mất. Mình phải đưa nó đến một bác sĩ khác để khám lại, nàng nghĩ. Cố gắng tỏ ra thản nhiên, nàng nói:
- Ồ, mẹ nghĩ là bác sĩ Smith rất giỏi, cho dù ông ấy có vẻ nhu nhược. - Nàng cảm thấy an tâm hơn với nụ cười của Robin.
- Dù sao đi nữa, - nàng nói tiếp, - ông ấy không muốn gặp con trong một tháng,và sau đó, có lẽ không còn nữa, vì vậy con đừng lo nghĩ về ông ấy. Không phải lỗi ông ấy khi ông ấy sinh ra không có vẻ quyến rũ.  
     Robin bật cười.
- Quên vẻ quyến rũ đi. Ông ấy đúng là một nỗi kinh hoàng.  
     Khi thức ăn được mang đến, họ vừa dùng thử món ăn của nhau vừa trò chuyện. Robin say mê nhiếp ảnh và đang học một lớp kỹ thuật cơ bản. Nhiệm vụ hiện nay của nó là chụp ảnh lá mùa thu trong thời gian chuyển mùa.
- Con đã cho mẹ xem những bức ảnh xuất sắc con đã chụp được đúng lúc chúng đổi màu. Con biết những tấm con đã chụp trong tuần này với màu sắc tột đỉnh thật là tuyệt vời.
- Chưa từng thấy? - Kerry khẽ nói.
- Hừm. Lúc này, con chỉ còn chờ cho tới lúc chúng héo khô và một cơn bão nổi lên làm cho tất cả bay tán loạn. Như vậy không tuyệt hay sao?
- Không có gì đẹp bằng một cơn bão làm cho tất cả bay tán loạn. - Kerry thừa nhận.  
    Họ quyết định không dùng món tráng miệng. Người bồi bàn vừa trả thẻ tín dụng cho Kerry khi nàng nghe Robin thở hổn hển.
- Chuyện gì thế, Rob?
- Ba kia kìa. Ba trông thấy mình. - Robin nhảy nhổm người lên.
- Khoan đã, Rob, hãy để ba đến gặp con. - Kerry dịu dàng nói.
     Nàng quay người lại. Cùng với một người đàn ông khác, Bob đang đi theo viên trưởng bồi bàn. Mắt Kerry mở to. Người đàn ông kia chính là Jimmy Weeks.  
     Như thường lệ, Bob có vẻ tuyệt vời. Thậm chí sau một ngày dài ở tòa án, trên bộ mặt đẹp trai của anh vẫn không có một dấu vết mệt mỏi nào. Anh không bao giờ có một nếp nhăn, Kerry nghĩ, biết rằng trước sự hiện diện của Bob nàng vẫn luôn luôn đột nhiên có ý muốn xem lại việc trang điểm của mình, vuốt lại tóc và áo khoác.  
     Về phần Robin, nó dường như ngây ngất. Nó sung sướng đáp lại cái ghì chặt của Bob.
- Con rất tiếc đã không nhận được cú điện thoại của ba.
     Ôi, Robin, Kerry nghĩ. Rồi nàng nhận thấy Jimmy Weeks đang nhìn xuống nàng.
- Tôi đã gặp bà ngay tại đây năm ngoái, - ông ta nói. - lúc đó bà đang ăn tối cùng với hai thẩm phán. Vui mừng gặp lại bà, bà Kinellen.
- Tôi đã bỏ cái tên đó lâu lắm rồi. Tôi đã lấy lại tên cũ McGrath. Nhưng ông có một trí nhớ thật tốt, ông Weeks. - Giọng của Kerry có vẻ lạnh nhạt. Chắc chắn nàng sẽ không nói nàng vui mừng gặp con người này.
- Bà có thể tin chắc tôi có một trí nhớ tốt. - Nụ cười của Weeks khiến cho nhận xét đó có vẻ như một lời nói đùa. - Nó rất hữu ích khi cần nhớ một phụ nữ hết sức quyết rũ.  
     Thôi đi, Kerry vừa nghĩ vừa mím miệng mỉm cười. Nàng quay sang hướng khác trong lúc Bob buông Robin ra. Anh đưa bàn tay cho nàng.
- Kerry, đây đúng là một điều bất ngờ thú vị.
- Lần nào gặp anh cũng là một điều bất ngờ, Bob.
- Mẹ. - Robin van xin.  
     Kerry cắn môi. Nàng vẫn tự trách mình mỗi lần nàng công kích Bob trước mặt con gái. Nàng gượng mỉm cười.
- Chúng tôi đi đây.  
     Khi họ đã ngồi vào bàn trước ly rượu, Jimmy Weeks nhận xét:
- Rõ ràng bà vợ cũ của ông không thích ông cho lắm, Bobby.  
     Kinellen nhún vai.
- Lẽ ra Kerry nên thư giãn hơn. Cô ấy xem mọi việc quá quan trọng. Chúng tôi đã kết hôn quá trẻ, và đã đổ vỡ. Chuyện đó vẫn xảy ra hằng ngày. Tôi mong cô ấy gặp được một người nào khác.
- Chuyện gì đã xảy đến với bộ mặt của cô bé?
- Mảnh kính trong một vụ đụng xe không đáng kể. Nó sẽ không sao đâu.
- Ông có chắc chắn bà ấy đã tìm đúng một nhà phẫu thuật chỉnh hình giỏi?
- Đúng, ông ta đã được giới thiệu là xuất sắc. Ông muốn ăn gì, Jimmy?
- Tên viên bác sĩ là gì? Không chừng đó chính là người vợ tôi đã đến khám.  
     Bob Kinellen tức giận trong lòng. Anh nguyền rủa sự xui xẻo vì đã gặp Kerry và Robin, rồi Jimmy đã hỏi về tai nạn.
- Đó là Charles Smith. - Cuối cùng anh nói.
- Charles Smith? - Giọng của Weeks lộ vẻ kinh ngạc. - Ông không đùa đấy chứ?
- Ước gì tôi có thể.
- Tôi nghe nói ông ta sắp sửa nghỉ hưu. Ông ta đang gặp vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe.  
     Kinellen có vẻ ngạc nhiên.                       
- Làm sao ông biết được?  
     Jimmy Weeks nhìn anh một cách lạnh lùng.
- Tôi đang để ý tới ông ta. Ông hiểu lý do mà. Mọi việc sẽ không kéo dài quá lâu.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 29-12-2011 21:06:57 | Chỉ xem của tác giả
                                                                                   Chương 10

     Đêm hôm ấy giấc mơ trở lại. Một lần nữa, Kerry đang đứng trong phòng mạch của một bác sĩ. Một phụ nữ trẻ đang nằm trên nền nhà, sợi dây thừng thắt quanh cổ, mái tóc đen viền quanh một khuôn mặt có đôi mắt vô hồn, một cái miệng mở ra tựa hồ để thở, để lộ một đầu lưỡi màu hồng.  
     Trong giấc mơ, Kerry cố gắng kêu gào, nhưng chỉ có một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi nàng. Một lát sau, Robin lay nàng tỉnh dậy.
- Mẹ, mẹ, thức dậy đi. Chuyện gì vậy?  
     Kerry mở mắt.
- Chuyện gì? Ôi, lạy Chúa, Rob, cơn ác một ghê rợn quá. Cám ơn con.
     Nhưng khi Robin đã trở về phòng của nó, Kerry vẫn thao thức, suy  nghĩ về giấc mơ. Nó đang gợi lên điều gì? Tại sao nó khác với lần trước? Lần này, có nhiều đóa hoa rải lên trên xác người phụ nữ. Những đóa hoa hồng màu đỏ.Hoa hồng của người yêu.  
    Nàng đột nhiên ngồi dậy. Đúng rồi. Đó chính là điều nàng đang cố gắng nhớ lại! Trong phòng mạch của bác sĩ Smith, người phụ nữ hôm nay và người phụ nữ cách đây hai tuần, những người hết sức giống nhau. Lúc này nàng biết tại sao họ có vẻ hết sức quan thuộc. Nàng biết họ giống ai.        Suzanne Reardon, nạn nhân trong Vụ án giết người yêu. Cách đây gần mười một năm, cô ta đã bị người chồng giết chết. Câu chuyện được báo chí nói đến rất nhiều, một vụ án mạng vì tình và nhiều đóa hoa hồng đã được rải lên nạn nhân xinh đẹp.  
     Đúng vào ngày mình bắt đầu nhận nhiệm vụ trong phòng công tố, bồi thẩm đoàn đã tuyên bố người chồng có tội, Kerry nhớ lại. Các báo đầy những bức ảnh của Suzanne. Mình chắc chắn không lầm, nàng tự bảo. Mình ngồi trong phòng xét xử khi tòa tuyên án. Việc đó đã gây một ấn tượng trong tâm trí mình. Nhưng, nhân danh Chúa, tại sao hai bệnh nhân của bác sĩ Smith lại có diện mạo giống như nạn nhân của một vụ án mạng?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 29-12-2011 21:12:07 | Chỉ xem của tác giả
                                                                                     Chương 11

     Ông đã sai lầm với Pamela Worth. Ý nghĩ đó khiến Charles Smith mất ngủ gần như suốt đêm thứ Hai. Thậm chí sắc đẹp trên bộ mặt mới được tạc nên của cô ta vẫn không thể bù đắp cho dáng người vô duyên của cô ta, giọng nói chối tai, lớn tiếng của cô ta.  
     Đáng lẽ mình phải biết ngay, ông tự trách. Và, thực ra, ông đã biết. Nhưng ông đã không thể nhịn được. Cấu trúc xương của cô ta quá thuận lợi cho một sự biến hóa như thế. Và cảm thấy sự biến hóa đó diễn ra dưới những ngón tay của ông đã làm cho ông sống lại một phần sự hưng phấn từng tràn ngập trong lòng ông lần đầu tiên.  
     Ông sẽ ra sao khi ông không còn có thể giải phẫu được nữa? Thời gian đó đang nhanh chóng đến gần. Cơn run nhẹ của bàn tay khiến ông bực tức lúc này sẽ trở nên rõ ràng hơn. Nỗi bực tức sẽ nhường chỗ cho sự thiếu năng lực.  
     Ông bật ngọn đèn, không phải cái bên cạnh giường, mà là cái soi sáng bức ảnh trên tường trước mặt ông. Ông ngắm nó mỗi đêm trước khi ngủ. Cô ta thật là đẹp. Nhưng lúc này, ông không mang kính, người phụ nữ trong bức ảnh trở nên nhăn nhó, dị dạng như cô ta đã có khi chết.
- Suzanne. - Ông thì thầm.  
     Rồi, trong lúc nỗi đau đớn của ký ức tràn ngập khắp người ông, ông đưa một cánh tay lên mắt, che khuất hình ảnh. Ông không sao chịu nổi hồi tưởng lúc đó cô ta đã có vẻ như thế nào, bị tước đoạt sắc đẹp, đôi mắt phình to, đầu lưỡi thò ra, môi dưới trề xuống và quai hàm xệ hẳn…
                                                                                                     Thứ Ba, ngày 24 tháng 10
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 30-12-2011 02:57:34 | Chỉ xem của tác giả
                                                                                        Chương 12

    Vào buổi sáng ngày thứ Ba, việc đầu tiên Kerry làm khi nàng đến văn phòng là gọi điện thoại cho Jonathan Hoover.  
     Như mọi lần, nàng cảm thấy vững lòng khi nghe giọng nói của ông. Nàng đi thẳng vào vấn đề.
Chú Jonathan, hôm qua Robin đã đi kiểm tra, và mọi việc có vẻ tốt đẹp, nhưng con sẽ an tâm hơn nhiều với một ý kiến thứ hai, nếu một nhà phẫu thuật chỉnh hình khác nhất trí với bác sĩ Smith rằng sẽ không có một vết sẹo nào. Chú có biết một người nào giỏi hay không?  
     Giọng nói của Jonathan ẩn chứa một nụ cười.
- Theo kinh nghiệm bản thân thì không.
- Chú chắc chắn không bao giờ cần tới.
- Cám ơn con, Kerry. Để chú hỏi thăm. Cả cô Grace lẫn chú đều nghĩ con cần phải có một ý kiến thứ hai, nhưng cô chú không muốn can thiệp vào. Có phải ngày hôm qua đã xảy ra một chuyện gì đó khiến con có quyết định này?
- Không hẳn như vậy. Lúc này có người đang đợi con. Con sẽ kể cho chú nghe chuyện đó khi con gặp chú lần tới.
- Chú sẽ gọi lại con chiều hôm nay để cho con biết tên một bác sĩ.
- Cảm ơn, chú Jonathan.
- Xin chào, ngài thẩm phán.
- Chú Jonathan, đừng nói thế. Chú sẽ khiến cho con xui xẻo đấy.  
     Lúc gác máy, nàng nghe ông cười khúc khích.
     Cuộc hẹn đầu tiên của nàng sáng hôm ấy là với Corinne Banks, cô trợ lý mà nàng đã phân công theo dõi một vụ ngộ sát do đụng xe. Vụ này được xếp trên lịch xét xử của tòa án vào ngày thứ Hai sắp tới, và Corinne muốn xem xét lại một vài khía cạnh về bản cáo trạng mà cô dự tính trình bày.
     Corinne, một phụ nữ da đen còn trẻ, mới hai mươi bảy tuổi, có những đức tính cần thiết để trở thành một nữ luật sự đại hình, Kerry nghĩ. Có tiếng gõ cửa, và Corinne bước vào, một hồ sơ dưới cánh tay cô. Cô luôn miệng mỉm cười.
- Chị hãy đoán Joe đã tìm được gì? - cô vui vẻ nói.
     Joe Palumbo là một trong những điều tra viên giỏi nhất của họ.  Kerry cười.
- Tôi hầu như không thể chờ được.
- Bị cáo luôn miệng kêu vô tội của chúng ta, đã từng khai là chưa bao giờ dính líu vào một tai nạn nào khác, đang gặp rắc rối lớn. Với một bằng lái xe giả, anh ta đã có một loạt vi phạm giao thông nghiêm trọng, kể cả một cái chết do ôtô cách đây mười lăm năm. Em rất nóng lòng bắt giam anh chàng này, và lúc này em tin chắc chúng có thể. - Cô đặt hồ sơ xuống và mở ra. - Dù sao, đây là điều em muốn thảo luận với chị…
     Hai mươi phút sau khi Corinne đi ra, Kerry với tay lấy điện thoại. Nghe Corinne nhắc tới điều tra viên, nàng nảy một ý nghĩ.  Khi Joe Palumbo trả lời bằng một tiếng “chào” như thường lệ, Kerry hỏi: - Joe, anh đã có dự tính ăn trưa chưa?
- Chưa có, Kerry. Chị muốn dẫn tôi đến ăn trưa ở tiệm Solari hay sao?  
     Kerry bật cười.
- Tôi rất muốn, nhưng tôi đang có một chuyện khác trong đầu. Anh đã ở đây bao lâu?
- Hai mươi năm.
- Chắc anh đã tham dự vào vụ Reardon, cách đây khoảng mười năm, vụ án mà giới truyền thông đại chúng gọi là Giết người yêu?
- Một vụ án lớn. Không, tôi không tham dự vào vụ đó, nhưng như tôi còn nhớ vụ án đã mở ra và khép lại một cách tốt đẹp. Vị lãnh đạo của chúng ta đã nổi tiếng nhờ vụ đó.  
     Kerry biết rằng Palumbo không ái mộ Frank Green.
- Đã có nhiều lần kháng án, phải không?
- Ồ, phải. Họ đã không ngừng dựng lên những giả thuyết mới. Vụ án tưởng chừng như không bao giờ chấm dứt.
- Tôi nghĩ lần kháng án sau cùng đã bị bác bỏ cách đây mới hai năm, - Kerry nói, - nhưng một chuyện đã xảy ra gợi tính tò mò của tôi đối với vụ án đó. Dù sao, vấn đề là tôi muốn anh đi lục lại tài
liệu lưu trữ tại The Record và tìm ra tất cả những gì họ đã công bố về vụ này.  
     Nàng có thể hình dung Joe đang đảo mắt một cách thân thiện.
- Vì chị đấy, Kerry, tất nhiên. Bất cứ gì. Nhưng tại sao? Vụ đó xảy ra đã lâu lắm rồi.
- Tôi sẽ giải thích sau.  
     Bữa ăn trưa của Kerry chỉ là một cái bánh sandwich và một tách cà phê ngay tại bàn làm việc của nàng. Lúc một giờ rưỡi, Palumbo bước vào, mang theo một phong bì dày cộm.
- Theo đúng yêu cầu.  
     Kerry nhìn anh ta với vẻ trìu mến. Nhỏ con, tóc hoa râm, trọng lượng vượt quá mức mười kilô và với một nụ cười nhanh nhẹn, Joe có một ngoại hình nhân hậu một cách thật thà không phản ánh biệt tài theo bản năng hướng tới những tình tiết có vẻ không quan trọng. Nàng đã làm việc với anh ta trong một số vụ án quan trọng nhất của nàng.
- Tôi xin ghi ơn anh. - Nàng nói.
- Quên đi, nhưng tôi phải thừa nhận tôi hết sức tò mò. Tại sao chị lại quan tâm tới vụ án Reardon, Kerry?
     Nàng do dự. Vì một lý do nào đó, với mức độ này dường như không phải lúc nói tới những gì bác sĩ Smith đang làm.  Palumbo trông thấy vẻ miễn cưỡng trả lời của nàng.
- Khỏi cần. Chị sẽ kể cho tôi nghe khi chị có thể. Xin tạm biệt.  
    Kerry đang dự tính mang hồ sơ về nhà và bắt đầu đọc sau bữa tối. Nhưng nàng không thể tự ngăn mình rút mẩu báo cắt trên cùng. Mình có lý, nàng nghĩ. Chuyện chỉ cách đây hai năm.
     Đó là một mục nhỏ ở trang 32 của cuốn The Record  ghi nhận rằng đơn chống án thứ năm của Skip Reardon để xin xét xử lại đã bị bác bỏ bởi Tòa án Tối cao New Jersey và luật sư của anh ta, Geoffrey Dorso, đã thề sẽ tìm cách để chống án một lần nữa.  
     Lời tuyên bố của Dorso là: “Tôi vẫn sẽ cố gắng cho tới lúc Skip Reardon được giải oan bước ra khỏi nhà tù đó. Anh ấy vô tội”.  Lẽ dĩ nhiên, Kerry nghĩ, tất cả những luật sư đều nói như vậy.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 30-12-2011 03:01:37 | Chỉ xem của tác giả
                                                                                          Chương 13

    Đêm thứ Hai liên tiếp, Bob Kinellen ăn tối với khách hàng của anh, Jimmy Weeks. Hôm ấy không phải là một ngày tốt đẹp ở tòa án. Sự lựa chọn của bồi thẩm đoàn vẫn còn kéo dài. Họ đã tám lần không công nhận mà không nêu lý do. Nhưng, cho dù bồi thẩm đoàn này đã được lựa chọn hết sức cẩn thận, rõ ràng là công tố viên liên bang đang gặp phải một vụ trọng án. Gần như chắc chắn Haskell sẽ lên tiếng buộc tội.  
     Cả hai người đều buồn bã trong suốt bữa ăn.
- Cho dù Haskell buộc tội, tôi nghĩ tôi có thể đánh đổ ông ta giữa tòa, - Kinellen trấn an Jimmy.
- Anh nghĩ anh có thể đánh đổ ông ta. Như thế chưa đủ.
- Rồi chúng ta sẽ thấy.
     Weeks mỉm cười một cách gượng gạo.
- Tôi bắt đầu lo lắng về anh, Bob. Đã tới lúc anh phải tìm một kế hoạch hỗ trợ.  
    Bob Kinellen quyết định bỏ qua nhận xét đó. Anh mở tập thực đơn.
- Lát nữa tôi sẽ gặp Alice tại Arnott. Ông có định tới đó không?
- Ồ, không! Tôi không cần anh ta giới thiệu bất cứ ai nữa. Anh phải biết điều đó. Bọn họ đã gây tổn thất cho tôi quá nhiều rồi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 30-12-2011 03:29:42 | Chỉ xem của tác giả
                                                                                    Chương 14

    Kerry và Robin ngồi im lặng một cách thoải mái trong phòng sinh hoạt gia đình. Buổi tối lạnh giá và họ đã quyết định đốt lò sưởi lần đầu tiên trong mùa, việc đó đối với họ chỉ có nghĩa là mở khí đốt rồi bấm cái nút phóng những ngọn lửa xung quanh các khúc củi giả.
     Như Kerry giải thích với khách đến nhà: “Tôi dị ứng với khói. Ngọn lửa này có vẻ thật và tỏa ra hơi nóng. Thực ra, nó có vẻ thực đến mức bà giúp việc của tôi đã hút tro giả,và tôi đã phải đi mua thêm tro”.  
     Robin bày những bức ảnh chuyển mùa trên cái bàn thấp.
- Đêm hôm nay thật khủng khiếp, - nó nói với vẻ mãn nguyện, - vừa lạnh vừa có gió. Con sắp chụp được những bức ảnh còn lại. Những thân cây trơ trụi, rất nhiều lá trên mặt đất.  
     Kerry đang ngồi trong chiếc ghế bành rộng rãi nàng thích nhất, hai bàn chân gác lên trên một cái gối dựa. Nàng ngẩng đầu lên.
- Con đừng nói tới lá với mẹ. Mẹ mệt lắm rồi.
- Tại sao mẹ không mua một cái máy thổi lá?
- Mẹ sẽ tặng con một cái vào lễ Giáng sinh.
- Thật buồn cười. Mẹ đang đọc gì thế?
- Con hãy đến đây, Rob. - Kerry cho nó xem một mẩu báo cắt ra với một bức ảnh của Suzanne Reardon. - Con có nhận ra cô này?
- Cô ấy đã ở trong phòng mạch của bác sĩ Smith hôm nay.
- Con có óc quan sát, nhưng đây không phải cùng một người.  
     Kerry vừa bắt đầu đọc bài tường thuật về vụ án mạng Suzanne Reardon. Xác chết của cô ta đã được phát hiện lúc mười hai giờ đêm bởi chính chồng cô ta, Skip Reardon, một nhà thầu thành đạt
và triệu phú tự lập. Anh ta đã tìm thấy vợ nằm trên nền nhà trong ngôi nhà sang trọng của họ ở Alpine. Cô ta đã bị bóp cổ. Nhiều đóa hoa hồng được rải trên xác cô ta.  
    Chắc hẳn vào thời đó mình đã đọc quá nhiều về chuyện này, Kerry nghĩ. Nhất định nó đã gây nên một ấn tượng trong đầu óc mình, mang đến những giấc mơ đó.  
    Hai mươi phút sau, nàng đọc mẩu báo khiến nàng giật nẩy mình. Skip Reardon đã bị buộc tội sát nhân sau khi cha vợ anh ta, bác sĩ Charles Smith, đã khai với cảnh sát rằng con gái của ông đang sống trong nỗi kinh hoàng vì những cơn ghen của chồng cô ta.  
     Bác sĩ Smith là cha của Suzanne Reardon! Lạy Chúa, Kerry nghĩ. Phải chăng đó chính là lý do khiến ông tạo gương mặt cô ta cho những phụ nữ khác? Thật hết sức kỳ lạ. Ông đã làm điều đó cho bao nhiêu người? Và đó có phải là lý do khiến ông đã quở trách Robin và mình về bổn phận giữ gìn sắc đẹp?
- Có chuyện gì thế, mẹ? Mẹ có vẻ kỳ lạ, - Robin nói.
- Không có gì hết. Mẹ chỉ quan tâm tới một vụ án. - Kerry nhìn chiếc đồng hồ quả lắc phía trên lò sưởi.
- Chín giờ rồi, Rob.Con nên ngừng việc con đang làm. Mẹ sẽ lên gác trong một phút nữa để chúc con ngủ ngon.  
     Trong lúc Robin gom những bức ảnh, Kerry buông những mẩu báo nàng đang cầm lên trên vế. Nàng đã nghe nói nhiều cha mẹ không thể hồi phục sau cái chết của một đứa con, vẫn để căn phòng của con không thay đổi, với quần áo còn nguyên trong tủ, giống như lúc đứa con lìa xa họ.  Nhưng “tái tạo” con gái của mình và cứ làm điều đó liên tục! Như thế chắc chắn vượt quá nỗi buồn.     Nàng từ từ đứng lên và đi theo Robin lên gác. Sau khi hôn con gái và chúc nó ngủ ngon, nàng đi vào phòng riêng, mặc bộ pyjama và một cái áo khoác, rồi trở xuống gác, pha một tách ca cao và tiếp tục đọc.  
     Vụ án Skip Reardon dường như đã được kết thúc một cách vội vã. Anh ta thú nhận rằng anh ta và Suzanne đã cãi nhau trong bữa điểm tâm buổi sáng cô ta chết. Thực ra, anh ta thú nhận rằng trong những ngày trước đó họ đã liên tục cãi vã, rằng anh ta về nhà lúc sáu giờ tối hôm ấy và bắt gặp cô ta đang cắm hoa hồng vào bình. Khi anh ta hỏi hoa từ đâu, cô ta đã nói không liên quan tới anh ta. Anh ta bảo lúc đó anh ta đã nói với vợ rằng bất cứ ai gửi hoa đến cũng tốt cho cô ta, nói xong anh ta bỏ đi. Rồi anh ta khai anh ta đã trở lại văn phòng, uống hai ly rượu, ngủ thiếp trên chiếc sofa và về nhà lúc mười hai giờ đêm, phát hiện xác cô ta.  
     Tuy nhiên, không có một ai xác minh những gì anh ta nói. Hồ sơ chứa đựng một phần bản ghi chép vụ án, kể cả lời khai của Skip. Công tố viên đã lớn tiếng với anh ta khiến anh ta trở nên bối rối và dường như mâu thuẫn với chính mình. Tối thiểu, anh ta đã tỏ ra không có sức thuyết phục trong lúc làm chứng.  
     Luật sư của anh ta thật quá tệ khi chuẩn bị cho anh ta ra làm chứng một cách thảm hại như thế, Kerry nghĩ. Nàng tin chắc rằng, với lập luận suy diễn một cách vững chắc của công tố viên, Reardon cần phải quả quyết phủ nhận anh ta đã giết Suzanne. Nhưng rõ ràng là cuộc thẩm vấn chéo của Frank Green đã làm cho anh ta hoàn toàn mất tự chủ. Không có gì phải nghi ngờ, nàng nghĩ, Reardon đã tiếp tay đào mồ cho chính mình.
      Việc tuyên án đã diễn ra sáu tuần sau khi vụ án kết thúc. Kerry thậm chí đã đến chứng kiến. Giờ đây nàng nghĩ lại ngày hôm ấy. Nàng còn nhớ Reardon là một người đàn ông cao lớn với mái tóc hung có vẻ không thoải mái trong bộ comlê sọc nhỏ. Khi quan tòa hỏi anh ta có muốn nói gì không trước khi bản án được tuyên bố, một lần nữa anh ta đã cam đoan mình vô tội.  
     Geoff Dorso đã ở bên cạnh Reardon ngày hôm ấy, với tư cách là phụ tá luật sư biện hộ của Reardon. Kerry hơi quen biết anh ta. Trong mười năm kể từ  lúc đó, Goeff đã gây dựng một danh tiếng vững chắc với tư cách một luật sự biện hộ hình sự, mặc dầu nàng không quen biết trực tiếp anh ta. Nàng chưa bao giờ tranh luận với anh ta giữa tòa án.  
     Nàng xem tới mẩu báo về việc tuyên án. Trong đó có cả một lời khai của Skip Reardon: “Tôi vô tội về cái chết của vợ tôi. Tôi không bao giờ xúc phạm cô ấy. Tôi không bao giờ hăm dọa cô ấy. Cha cô ấy, bác sĩ Charles Smith, là một kẻ nói dối.Trước Chúa và phiên tòa này, tôi xin thề ông ta đã nói dối”.  
     Mặc dầu hơi ấm đang tỏa ra từ lò sưởi, Kerry chợt rùng mình.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 30-12-2011 03:42:40 | Chỉ xem của tác giả
                                                                                   Chương 15

     Tất cả mọi người đều biết, hoặc nghĩ họ biết, rằng Jason Arnott xuất thân từ một gia đình giàu có. Ông ta đã sống ở Alpine trong mười lăm năm, kể từ khi ông ta mua tòa nhà cũ của dòng họ Halliday, một lâu đài hai mươi phòng trên một đỉnh đồi có một quang cảnh tuyệt đẹp của công viên Palisades Interstate.  
     Jason trên năm mươi tuổi, có chiều cao trung bình, mái tóc thưa thớt màu nâu, đôi mắt ướt át và một khuôn mặt thon thon. Ông ta đi rất nhiều nơi, nói một cách mập mờ về những vụ đầu tư ở phương Đông và thích những vật đẹp. Nhà ông ta, với những tấm thảm Ba tư độc đáo, đồ đạc cổ xưa, những bức tranh đẹp và đồ trang trí mỹ thuật tinh xảo, là cả một yến tiệc cho mọi con mắt. Là một chủ nhà tuyệt vời, Jason tiếp đãi khách một cách thịnh soạn và, đáp lại, liên tục nhận những thiệp mời của nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu.  
     Thông thái và hóm hình, Jason tự cho là bà con xa với dòng họ Astor của nước Anh, mặc dầu phần đông những người quen biết ông ta đoán rằng đó chỉ là một ảo tưởng. Tuy nhiên, họ nhìn nhận ông ta sôi động, hơi bí ẩn và hoàn toàn hấp dẫn.  Điều họ không hề hay biết là Jason là một tên trộm. Điều dường như không một ai từng khám phá ra là sau một thời gian vừa phải, hầu như tất cả những nhà ông ta tới thăm đều bị ăn trộm bởi một kẻ nào đó với một phương pháp tưởng chừng như không thể sai lầm bằng cách tránh né hệ thống báo động. Vấn đề khó khăn duy nhất đối với Jason là ông ta có thể mang đi những chiến lợi phẩm của mình. Đồ mỹ thuật, công trình điêu khắc, nữ trang và thảm treo tường là những loại ông ta thích nhất.Chỉ một vài lần trong đời hoạt động lâu dài ông ta đã cuỗm trọn mọi thứ trong một tòa nhà. Công việc đó đòi hỏi cả một tổ chức tỉ mỉ bao gồm việc ngụy trang và huy động những kẻ ngoài vòng pháp luật để chất đồ lên chiếc xe tải lúc này đang ở trong gara tại căn nhà bí mật của ông ta ở một nơi xa xôi thuộc Catskills.  
     Ở đó, ông ta còn có một căn cước khác, được những người láng giềng ở cách nhau rất xa xem như một kẻ ẩn dật không quan tâm tới việc giao tiếp. Không một ai khác hơn bà giúp việc và một người sửa chữa đồ đạc, thỉnh thoảng mới đến, đã từng được mời vào bên trong nơi ẩn dật của ông ta, và kể cả bà giúp việc cũng như người sửa chữa đều không hiểu biết một chút nào về giá trị của những vật trong nhà.
     Nếu tòa nhà của ông ta ở Alpine tuyệt đẹp, thì căn nhà ở Catskills thật hoang đường, bởi vì đây là nơi Jason cất giữ những vật ông ta đã lấy trộm mà ông ta không thể sống cách xa. Mỗi món đồ là cả một kho báu. Một bức tranh của Frederic Remington chiếm cứ bức tường của phòng ăn, ngay phía trên tủ buýt phê Sheraton, trên đó lấp lánh một cái bình Peachblow.  
     Tất cả mọi thứ ở Alpine đã được mua với số tiền Jason có được nhờ bán các tài sản ông ta đã lấy trộm. Jason không giữ tại đó bất cứ gì khiến cho bất cứ ai có khả năng liên tưởng tới một vật đã bị mất trộm. Ông ta có thể nói một cách thoải mái và đầy tự tin: “Vâng, cái đó thật đẹp, phải không? Tôi đã mua được tại Sotheby trong một cuộc bán đấu giá năm ngoái”. Hoặc là: “Tôi đã đi đến quận Bucks khi tài sản nhà Parks được đưa ra bán đấu giá”.  Jason đã phạm phải sai lầm duy nhất cách đây mười năm, khi bà giúp việc thường đến vào ngày thứ Sáu trong tuần ở Alpine đã làm đổ những đồ đựng trong ví của bà ta. Trong lúc nhặt những giấy tờ, bà ta đã bỏ sót một mảnh giấy ghi mã số khóa cửa của bốn ngôi nhà ở Alpine. Jason đã chép các mã số này, để lại mảnh giấy trước khi bà ta biết. Sau đó, không thể cưỡng lại sự cám dỗ, ông ta đã ăn trộm bốn ngôi nhà: Ellot, Ashton, Donnatelli. Và Reardon. Jason vẫn còn rùng mình với ký ức về cuộc tẩu thoát trong đường tơ kẽ tóc đêm khủng khiếp đó.  
     Nhưng chuyện đó cách đây đã nhiều năm rồi, và Skip Reardon đang an toàn trong tù, mọi cách kháng án của anh ta đã cạn kiệt.
     Đêm nay, cuộc chiêu đãi đang náo nhiệt, Jason mỉm cười nhận những lời khen không ngớt của Alice Bartlett Kinellen.
- Tôi hy vọng Bob sẽ có thể đến. - Jason nói với cô.
- Ồ, anh ấy sẽ đến thôi. Anh ấy biết tốt hơn không nên làm tôi thất vọng.
     Alice là một phụ nữ tóc vàng giống Grace Kelly. Tiếc thay, cô không có được nét duyên dáng cũng như sự nồng nhiệt của bà hoàng quá cố đó. Alice Kinellen lạnh lùng như một khối băng. Và vừa chán ngắt vừa tự chủ, Jason nghĩ. Kinellen làm sao chịu đựng được cô ta?
- Anh ấy đang ăn tối với Jimmy Weeks. – Alice thổ lộ trong lúc cô nhấm nháp champagne. - Anh ấy ngập tới đây trong vụ án đó. - Cô vừa nói vừa đưa bàn tay qua cổ.
- Chà, tôi nghĩ Jimmy cũng vậy. – Jason nói với vẻ thành thực. – Tôi rất mến ông ấy.  
    Nhưng ông ta biết Jimmy sẽ không đến. Weeks đã không hề tham dự một cuộc chiêu đãi nào của ông ta từ nhiều năm nay. Thực ra, ông ta đã giữ một một khoảng cách khá xa với Alpine sau cái chết của Suzanne Reardon. Cách đây mười một năm, Jimmy Weeks đã gặp Suzanne trong một cuộc chiêu đãi tại nhà của Jason Arnott.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 30-12-2011 03:54:45 | Chỉ xem của tác giả
                                                                                     Chương 16

     Rõ ràng là Frank Green bực tức. Nụ cười ông vẫn thường sẵn sàng nở trên môi để lộ hàm răng mới tẩy trắng đã biến đâu mất trong lúc ông nhìn Kerry, ngồi trước mặt ông ở bên kia bàn.
     Mình đoán đây là phản ứng mình trông đợi, nàng nghĩ. Đáng lẽ nàng phải biết rằng, hơn ai hết, Frank sẽ không muốn bất cứ ai xét lại vụ án đã làm cho ông nổi tiếng, nhất là vào lúc này, lúc người ta đang ngày càng nói nhiều về việc ông ứng cử vào chức vụ thống đốc.  
     Đêm hôm qua, sau khi đọc hồ sơ báo chí về vụ án giết người yêu, Kerry đã đi ngủ và cố gắng quyết định những gì nàng cần phải làm đối với bác sĩ Smith. Nàng có cần phải đối chất, hỏi ông thẳng thừng về con gái của ông, hỏi ông lý do khiến ông tái tạo cô trong gương mặt của nhiều phụ nữ khác?  
    Có thể ông sẽ tống nàng ra khỏi cửa và phủ nhận tất cả. Skip Reardon đã tố cáo vị bác sĩ nói dối khi ông ta làm chứng về con gái ông. Giờ đây, sau bấy nhiêu năm, chắc chắn Smith sẽ không thừa nhận điều đó với Kerry. Và cho dù ông đã nói dối, vấn đề quan trọng nhất là tại sao?  
    Cuối cùng, trước khi ngủ thiếp đi, nàng đã quyết định sẽ bắt đầu bằng cách hỏi Frank Green, người đã xét xử vụ án. Lúc này nàng vừa giải thích với Green lý do khiến nàng quan tâm tới vụ án Reardon,rõ ràng câu hỏi của nàng: “Ông có nghĩ có khả năng bác sĩ Smith đã nói dối trong lúc làm chứng chống lại Skip Reardon?” sẽ không mang lại cho nàng một câu trả lời hữu ích, cũng như thân thiện.
- Kerry, - Green nói, - Skip Reardon đã giết vợ anh ta. Skip biết cô ta đang có quan hệ riêng tư với người khác. Đúng ngày anh ta giết cô ta, anh ta đã đến gặp kế toán viên của mình để tìm hiểu anh ta sẽ tốn bao nhiêu cho một vụ ly dị, và anh ta đã trở nên điên khùng khi hay biết phải mất rất nhiều tiền. Anh ta là một người giàu có, và Suzanne đã bỏ nghề làm người mẫu có bổng lộc cao để trở thành một người vợ chỉ lo việc nội trợ. Chắc hẳn anh ta đã chuyển cho cô ta rất nhiều của cải. Vì vậy, nghi ngờ tính trung thực của bác sĩ Smith về vấn đề này dường như chỉ lãng phí thời gian và tiền bạc của những người đóng thuế.
- Nhưng có một chuyện không ổn đối với bác sĩ Smith, - Kerry từ từ nói. - Frank, tôi không cố gây rối, và không một ai hơn tôi muốn trông thấy một tên sát nhân phải ở tù, nhưng xin thề với ông rằng Smith còn hơn một người cha bị nỗi buồn đau đánh gục. Ông ta gần như điên cuồng. Nếu ông trông thấy nét mặt của ông ta khi ông ta lên lớp Robin và tôi về việc cần phải giữ gìn sắc đẹp, mà biết bao người đã được trời ban cho trong lúc nhiều người khác phải tự tìm lấy.  
     Green nhìn đồng hồ tay.
- Kerry, cô vừa kết thúc một vụ án lớn. Cô sắp sửa bắt tay vào một vụ khác. Cô đã được đề bạt chức vụ thẩm phán. Đáng tiếc là Robin đã được điều trị bởi cha của Suzanne Reardon. Có điều, ông ta không phải là một nhân chứng lý tưởng trước tòa. Ông ta đã không hề tỏ ra một chút xúc động khi ông ta nói về con gái. Quả thực, ông ta hết sức lạnh lùng, hết sức khắt khe đến mức tôi đã cám ơn trời đất khi thấy bồi thẩm đoàn chấp nhận lời khai của ông ta. Xin cô đừng lo nghĩ và hãy bỏ qua.        
     Rõ ràng cuộc gặp gỡ đã kết thúc. Kerry đứng lên, nói:
- Việc tôi đang làm là đưa tác phẩm của bác sĩ Smith vừa làm cho Robin đến kiểm tra tại phòng mạch của một nhà phẫu thuật chỉnh hình khác do Jonathan giới thiệu.
     Trở về văn phòng của nàng, Kerry yêu cầu cô thư ký ghi lại những cú điện thoại và ngồi một hồi lâu nhìn vào khoảng không. Nàng có thể hiểu nỗi lo lắng của Frank Green khi nghĩ tới những vấn đề nàng nêu lên về lời khai của nhân chứng chính trong vụ án giết người yêu. Bất cứ một gợi ý nào cũng cho thấy khả năng có một sự sai lầm tư pháp chắc chắn sẽ gây nên một kết quả tai hại cho việc ứng cử của Frank vào chức vụ thống đốc.
     Có lẽ bác sĩ Smith là một người cha đau buồn một cách bệnh hoạn đến nỗi có thể dùng tài năng của mình vào việc tái tạo con gái, nàng tự bảo, và Skip Reardon có lẽ là một trong vô số kẻ sát nhân luôn miệng nói: “Tôi đã không làm việc đó”.
     Dù sao đi nữa, nàng biết rằng nàng không thể dừng lại ở đó. Ngày thứ bảy, khi nàng dẫn Robin đến nhà phẫu thuật chỉnh hình Jonathan đã giới thiệu, nàng sẽ hỏi ông ta có bao nhiêu nhà phẫu thuật trong lĩnh vực của ông ta có khả năng tạo cùng một gương mặt cho nhiều phụ nữ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 30-12-2011 04:19:54 | Chỉ xem của tác giả
                                                                                   Chương 17

    Lúc sáu giờ rưỡi tối hôm ấy, Geoff Dorso miễn cưỡng liếc chồng tin nhắn đã được đưa đến trong thời gian anh ở tại tòa. Rồi anh quay mặt qua hướng khác. Từ những khung cửa sổ trong văn phòng của anh ở Newark, anh có một quanh cảnh tuyệt diệu về đường nét của thành phố New York trên nền trời, một cảnh tượng luôn luôn mang lại cảm giác êm dịu sau một ngày dài ở tòa án.
     Geoff là một chàng trai thành phố. Ra đời và lớn lên tại Manhattan cho tới tuổi mười một, rồi gia đình anh chuyển đến New Jersey, anh cảm thấy đang đặt một bàn chân trên mỗi bên của sông Hudson, và anh thích được như thế.
     Ba mươi tám tuổi, Geoff cao lớn và rắn chắc, với một thể chất không để lộ việc anh thích ăn ngọt. Mái tóc đen nhánh và nước da màu ô liu là bằng chứng tổ tiên Ý của anh. Đôi mắt màu xanh thẫm là thừa hưởng của bà ngoại anh người Ireland.
     Anh vẫn còn độc thân và điều đó thấy rõ. Những chiếc cà vạt của anh được lựa chọn một cách dễ dãi, quần áo của anh thường có vẻ hơi nhàu nhò. Nhưng chồng tin nhắn là bằng chứng danh tiếng xuất sắc của anh,là một luật sư bào chữa hình sự và sự kính trọng anh đã có được trong cộng đồng tư pháp.  
     Anh đọc lướt qua tất cả, rút ra những tin quan trọng và gạt bỏ những tin khác. Đột nhiên anh nhếch mày. Kerry McGrath yêu cầu anh gọi lại nàng. Nàng đã để lại hai số điện thoại, số của văn phòng và số của nhà riêng. Chuyện gì đây? Anh tự hỏi. Anh không có một vụ án nào đang chờ xét xử ở quận Bergen, phạm vi xét xử của nàng.  
     Trong nhiều năm qua, anh đã gặp Kerry tại các bữa ăn tối của luật sư đoàn, và anh biết nàng sắp được đề cử chức thẩm phán. Cú điện thoại của nàng làm cho anh phải suy nghĩ. Đã quá trễ để gặp nàng ở văn phòng. Anh quyết định gọi tới nhà nàng lúc này.
- Con sẽ đi trả lời. - Robin nói lúc điện thoại reo chuông.  
     “Dù sao, không chừng của con đấy”, - Kerry thầm bảo trong lúc nàng nếm thử mấy sợi mì spaghetti. “Mình đã tưởng trẻ em trên mười tuổi mới thích điện thoại”, nàng nghĩ. Rồi nàng nghe Robin gọi nàng nhấc máy.  
    Nàng vội vàng đi qua bếp tới máy điện thoại gắn trên tường. Một giọng nói không quen thuộc vang lên:
- Kerry?
- Vâng.  
- Geoff Dorso đây.
     Trong một cơn bốc đồng, Kerry đã gửi tin nhắn cho anh. Ngay sau đó, nàng đã hối tiếc về việc đó. Nếu Frank Green nghe tin nàng liên lạc với luật sư của Skip Reardon, nàng biết ông sẽ không còn tử tế với nàng như trước. Nhưng dù sao việc cũng đã xảy ra rồi.
- Geoff, chuyện này có lẽ không có gì liên quan, nhưng… - Giọng nàng thấp dần. Cứ nói ra đi, nàng tự bảo. - Geoff, con gái tôi vừa bị một tai nạn và nó đã được điều trị bởi bác sĩ Charles Smith…
- Charles Smith, - Dorso chặn lời, - cha của Suzanne Reardon?
- Phải. Đó là vấn đề. Có một điều gì đó thật kỳ dị trong con người này. - Giờ đây nàng nói dễ dàng hơn. Nàng kể cho Dorso nghe về hai người phụ nữ giống hệt Suzanne.
- Chị muốn nói Smith đã cho họ gương mặt của con gái ông ta? - Dorso thốt lên. - Như thế nghĩa là gì?
- Đó chính là điều làm cho tôi lo lắng. Tôi sẽ đưa Robin tới một nhà phẫu thuật chỉnh hình khác vào ngày thứ Bảy.Tôi sẽ hỏi ông ta những hậu quả về phương diện giải phẫu của việc tái tạo một khuôn mặt. Tôi cũng đang có ý định nói chuyện với bác sĩ Smith, nhưng tôi chợt có ý nghĩ tôi có thể đọc trước biên bản toàn bộ vụ án hay không. Như vậy tôi sẽ có khả năng khống chế ông ta. Tôi có thể tìm được biên bản này thông qua văn phòng, nó ở đâu đó trong đống hồ sơ lưu trữ, nhưng việc đó sẽ mất thời gian và tôi không muốn nhiều người biết tôi đang quan tâm tới vụ này.
- Tôi sẽ gửi cho chị một bản sao chụp vào ngày mai. - Dorso hứa.- Tôi sẽ gửi tới văn phòng của chị. - Không, tốt hơn hãy gửi tới đây. Tôi sẽ cho anh địa chỉ.
- Tôi muốn đích thân mang đến cho chị và nói chuyện với chị. Tối mai khoảng sáu giờ hoặc sáu rưỡi được chứ? Tôi sẽ không ở lại quá nửa giờ, tôi xin hứa.
- Tôi nghĩ thế là được.
- Sẽ gặp chị lúc đó. Cám ơn, Kerry. - Rồi Dorso ngắt máy.  
     Kerry nhìn vào ống nghe. Mình đã đâm đầu vào chuyện gì đây? Nàng tự hỏi. Nàng đã nhận thấy vẻ kích động trong giọng nói của Dorso. Đáng lẽ mình không nên dùng từ “kỳ dị”, nàng nghĩ. Mình đã khởi động một chuyện gì đó mà có lẽ mình sẽ không thể kiềm chế.  
     Một tiếng động từ trong lò khiến nàng xoay người lại. Nước sôi từ trong nồi spaghetti đã tràn ra và đang chảy xuống bên hông lên trên các vòi ga. Không cần kiểm tra, nàng biết toàn bộ mì sợi chắc chắn đã biến thành một đống bột bầy nhầy.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
 Tác giả| Đăng lúc 30-12-2011 04:25:28 | Chỉ xem của tác giả
                                                                                  Chương 18

     Bác sĩ Charles Smith không khám bệnh vào buổi chiều thứ Tư. Đó là thời gian thường được dành cho những cuộc giải phẫu hoặc khám bệnh tại bệnh viện. Tuy nhiên, hôm nay, bác sĩ Smith đã hủy tất cả những cuộc hẹn.Trong lúc ông lái xe xuôi theo đường 68 phía Đông, và chạy qua trước tòa nhà bằng đá nơi đặt công ty giao tế mà Barbara Tompkins đang làm việc, mắt ông mở to vì một dịp may hiếm có. Có một điểm đậu xe ở bên kia cổng của tòa nhà; ông sẽ có thể ngồi tại đó và nhìn cô ta đi ra.  
     Cuối cùng khi cô ta xuất hiện ở cổng,ông không khỏi mỉm cười. Cô ta có vẻ đáng yêu thật, ông quả quyết. Như ông đã gợi ý, cô ta đã giữ một mái tóc dày và xõa quanh mặt; kiểu đẹp nhất, ông đã bảo, để tôn cao khuôn mặt mới của cô ta.Cô ta mặc áo khoác màu đỏ vừa khít, với chiếc váy đen quá dài tới bắp chân, và mang đôi giày nút thắt lỏng. Từ xa, cô ta có vẻ thanh nhã và thành đạt. Ông biết rõ từng chi tiết cô ta có vẻ như thế nào khi nhìn gần.  
     Trong lúc cô ta gọi một chiếc taxi, ông nổ máy chiếc Mercedes màu đen mười hai năm của ông và bắt đầu chạy theo sau. Mặc dầu xe cộ trên đại lộ Park nối đuôi nhau như thường lệ vào giờ cao điểm, ông bám sát chiếc taxi không mấy khó khăn.  
     Họ chạy xe về phía nam, cuối cùng chiếc taxi dừng lại trước quán Four Seasons trên đường 52 phía Đông. Chắc hẳn Barbara sắp gặp một người nào để uống một ly ở đó, ông nghĩ. Quán rượu chắc là đông người vào giờ này. Ông có thể lẻn vào bên trong không bị ai phát hiện.  
     Lắc đầu, ông quyết định nên lái xe về nhà thì hơn. Chỉ cần liếc nhìn cô ta là đủ lắm rồi. Thậm chí, hầu như quá nhiều. Trong giây lát, ông đã thực sự tin rằng cô ta là Suzanne. Lúc này ông chỉ muốn ở một mình. Một tiếng nấc dâng lên trong cổ họng ông. Trong lúc dòng xe cộ di chuyển hết sức chậm về phía dưới thành phố, ông nhắc đi nhắc lại:
- Xin lỗi, Suzanne. Xin lỗi, Suzanne.
                                                                                               Thứ Năm, ngày 26 tháng 10
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách