Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Spica
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Láng Giềng Hắc Ám | Tát Không Không

[Lấy địa chỉ]
51#
 Tác giả| Đăng lúc 6-12-2011 00:14:32 | Chỉ xem của tác giả
Chương 50

Lộ chân tướng, hóa ra như vậy 2


Tới đúng 6h tối, tôi đến nhà Liễu Bán Hạ như đã hẹn.

Chu Mặc Sắc cũng vừa vặn ở đó, nhân lúc Liễu Bán Hạ rời đi, liền ghé sát, cười quái dị: “Anh hỏi Thảo Nhĩ, sau này nên gọi em là chị dâu cả hay chị dâu hai? Hoặc em dứt khoát thu nhận cả hai bọn họ đi nhé.”

“Cảm ơn, sẽ cân nhắc.” Tôi hít một hơi, mỉm cười, tôi hỏi Mặc Sắc: “hội nghị lần trước đến muộn mấy phút? Bệnh về hệ thống tiết niệu của anh chắc cả toà báo đều biết nhỉ.”

Chạm đúng chỗ đau, sắc mặt Chu Mặc Sắc cứng lại, nhưng não chuyển biến rất nhanh, lập tức nghĩ tới phương pháp đánh trả, chỉ thấy anh ta nhìn tôi, cười như hồ ly: “Anh hỏi Thảo Nhĩ, Hôn Hiểu kể cho em về người con gái đó chưa? Anh đoán nhất định chưa. Vậy, trong lòng em chắc rất sốt ruột, giống như mèo vờn, vừa ngứa vừa khó chịu, đúng không?”

Thật là bị anh ta nói trúng, chính là loại cảm giác đó!

Nhìn mặt mũi dương dương tự đắc của Chu Mặc Sắc, đột nhiên tôi cảm thấy hàm răng chua chua, chỉ muốn nhào lên cắn anh ta một cái.

Nhưng, nhịn một chút nữa, lập tức, tôi có thể biết chân tướng, lập tức.

“Thảo Nhĩ đến rồi, vậy chúng ta bắt đầu ăn cơm thôi.” Ông ngoại ôm một mỹ nhân cao gầy từ trên lầu xuống.

Đợi chút, mỹ nhân đó có chút quen?

Khuôn mặt thon, mắt to, xem ra còn chưa hết vẻ ngây thơ…… đây chẳng phải là cô người mẫu trong văn phòng Chu Mặc Sắc lần trước ư?!

Tôi chầm chậm quay đầu, hài hước nhìn Chu Mặc Sắc.

Anh ta bị tôi nhìn chăm chú tới nỗi thấy ngại, nắm tay thành nắm đấm, đặt bên miệng, ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Xét về mặt kỹ thuật mà nói, anh và cô ấy chưa từng qua lại.”

“Xét về mặt tâm lý mà nói,” Tôi nói: “Anh rất buồn rầu và khổ não đối với bà ngoại anh.”

“……”

Bữa cơm bắt đầu, ông ngoại bọn họ vẫn tán tỉnh ve vãn như thế.

Có điều, tôi cũng đã quen rồi, chỉ coi như tiết mục giải trí miễn phí.

Thời gian nghỉ ngơi trong khung cảnh thân thiết, ông ngoại bất giác nhìn tôi, lúc này mới nhớ ra vấn đề chính là mời tôi đến làm khách, liền cười nói: “Thảo Nhĩ, cháu và Liễu Bán Hạ định khi nào kết hôn đấy?”

Ông cụ, thật kinh, còn đợi ông hỏi nữa.

Tôi đặt dao nĩa xuống, dùng khăn ăn nhấp nhấp miệng, nhẹ nhàng nói: “Ông ngoại, thực ra cháu là bạn gái của Trang Hôn Hiểu.”

Lời nói vừa dứt, mọi người đều im lặng.

Thịt trên nĩa của ông ngoại rơi vào trong bát, vài giọt nước thịt màu nâu bắn tung tóe trên khăn bàn màu trắng.

Cô người mẫu còn giữ chút ngây thơ kia điềm nhiên như không, lấy gương ra trang điểm.

Chu Mặc Sắc ngồi thẳng, hai mắt liên tục đảo qua từng người.

Nhưng Liễu Bán Hạ, trong mắt che đậy một tầng lạnh lẽo.

“khụ khụ khụ.” Cuối cùng vẫn là cách cũ của ông ngoại dùng tiếng ho phá vỡ sự im lặng: “Cháu nói gì?”

“Cháu là bạn gái của Trang Hôn Hiểu.” Tôi lặp lại.

“Nhưng lần trước rõ ràng cháu là bạn gái của Liễu Bán Hạ.” Ông ngoại thấp giọng tự nói: “lẽ nào mình lại nhìn nhầm người?”

“Không, ông không nhầm,” Tôi giải thích: “Lần trước do Liễu Bán Hạ muốn trốn tránh việc đi xem mặt, vì thế mới mượn cháu làm lá chắn.”

“Nói như vậy, các cháu đều lừa ta?” Ông ngoại nhíu chặt mày, bộ dạng rất không vui.

Lúc này tôi mới có chút lo lắng, ông cụ sắp nổi giận rồi?

Nhưng, qua một lúc, lông mày ông giãn ra, “Bỏ đi, trong 3 tiểu tử này, cuối cùng cũng giải quyết xong Trang Hôn Hiểu rồi.” Sau đó, ông ngoại quay sang Liễu Bán Hạ: “Cháu, ngày mai đi xem mặt cho ông, đối tượng chính là Đậu tiểu thư vốn định chuẩn bị giới thiệu cho Trang Hôn Hiểu.”

Giọng nói uy hiếp, không cho phép phản đối.

Tôi cúi đầu, tiếp tục dùng bữa, nhưng vẫn có cảm thấy cơn thịnh nộ lạnh lẽo của Liễu Bán Hạ bên cạnh, đang rừng rực, rừng rực bùng cháy.

Tôi toét miệng với thìa canh.

Nếu nói tình yêu có thể làm giảm trí thông minh của người con gái, vậy thì sự tức giận lại có thể làm giảm trí thông minh của đàn ông.

Liễu Bán Hạ, anh tiếp chiêu đi.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

52#
 Tác giả| Đăng lúc 6-12-2011 00:15:49 | Chỉ xem của tác giả
Chương 51

Lộ chân tướng, hóa ra như vậy 3


Dùng xong cơm, tôi giả vờ cáo từ, quả nhiên đã thu hút được Liễu Bán Hạ mời ở lại.

“Không ngồi thêm chút nữa.” Tuy anh ta cười, nhưng khóe mắt không hề cong lên, có thể thấy nụ cười quá giả tạo.

“Thôi, Hôn Hiểu kêu em về sớm.” Tôi nói xong liền cất bước đi.

Liễu Bán Hạ kéo tôi lại, trầm giọng: “Là Hôn Hiểu kêu cô nói rõ chân tướng hả?”

“Không sai.” Tôi quay người, giúp anh ta chỉnh lại cà vạt, lại phủi nhẹ bụi trên vai, chầm chậm nói: “Hơn nữa, Hôn Hiểu đã nói việc của cô gái đó với em rồi, anh đừng uy hiếp anh ấy nữa.”

“Thật?” Liễu Bán Hạ nhếch mày, hơi ngạc nhiên: “Cậu ấy nói cho cô rồi?”

“Em một chút cũng không để ý.” Tôi nhún nhún vai, xua xua tay: “Đều là việc đã lâu trước đây rồi, ý em là ai chẳng có tình đầu?”

Liễu Bán Hạ ngẩn ra một chút, sau đó, rất chậm rất chậm nở nụ cười: “Hôn Hiểu nói với cô, cô gái đó là tình đầu của cậu ta?”

“Không chỉ vậy, anh ấy còn kể rất nhiều chuyện xấu xa của anh, tóm lại, cuối cùng em cũng thấy rõ anh là vua nói khoác, sẽ không tin anh nữa.” Nói xong, tôi đi ra cửa.

Một bước hai bước ba bước, sao vẫn chưa có phản ứng gì?

Bốn bước năm bước sáu bước, lẽ nào trí thông minh của anh ta thực sự cao?

Bảy bước tám bước chín bước, đừng nói với tôi gay cũng không phải là đàn ông nhé.

Khi đi sang bước thứ 10, tôi đứng lại trước cửa, đằng sau vẫn không có động tĩnh, trong lòng bất giác trầm xuống, kế hoạch thất bại rồi?

Chính khi tôi cầm nắm cửa, cuối cùng Liễu Bán Hạ mở miệng: “Thảo Nhĩ, cô muốn xem ảnh Trang Hôn Hiểu hồi nhỏ không?”

Tuy không hiểu lời anh ta, nhưng tôi biết, chân tướng sắp lộ ra rồi.

Trong phòng Liễu Bán Hạ, tôi nhìn thấy ảnh thời nhỏ của Trang Hôn Hiểu.

Là một người con trai gầy gầy, da trắng nõn, mày thanh mắt tú, ngũ quan xinh đẹp.

Nhưng, “Đưa em xem ảnh anh ấy làm gì?” Tôi bắt đầu nghi ngờ.

“Không chỉ là của cậu ta, ở trong còn có cô gái đó.” Liễu Bán Hạ nhàn nhã dựa lên ghế, hai tay đan chéo trước ngực, như đợi việc gì đó thú vị.

Tôi vội vàng cúi đầu tìm, giở nát bức ảnh, vẫn không thấy tông tích của cô gái, liền hỏi: “Đây rõ ràng là ảnh đơn, cô gái đó ở chỗ nào?”

“Cô vẫn không hiểu?” Anh ta nói một cách sâu xa.

Tôi lại cúi đầu lần nữa.

Trang Hôn Hiểu, thời nhỏ, tạp chí.

Ánh điện xẹt qua, tôi tỉnh ngộ: “Người con gái đó chính là Trang Hôn Hiểu!”

Liễu Bán Hạ mỉm cười, gật đầu thừa nhận.

Nhìn kĩ, quả thực, khuôn mặt hai người, dáng cao như nhau, thực sự càng nhìn càng giống.

Miệng tôi há to, quá kinh ngạc, Trang Hôn Hiểu nam giả gái?!

Có điều, “Sao anh ấy phải làm vậy?” Lẽ nào thích hóa trang thay đổi?

“Là ý của ông ngoại.” Liễu Bán Hạ nói: “Khi ấy Hôn Hiểu nói với ông, bản thân sau này không muốn theo nghiệp báo. Ông ngoại đương nhiên trăm cách ngăn cản, sau cùng nói, trừ phi cậu ta tình nguyện nam giả nữ chụp trên tờ bìa tạp chí, nếu không phải kế thừa tòa soạn. Hôn Hiểu nghĩ cả một buổi tối, cuối cùng chọn sự tự do, tạm thời từ bỏ thân phận đàn ông…. Tạp chí kỳ đó là lần chúng tôi bán tốt nhất, khi ấy rất nhiều công ty kinh tế đều tìm “người con gái” thần bí trên trang bìa.

“Cô biết không? Khi ấy bảo mẫu nhà chúng tôi mặc áo ngực cho cậu ta…… còn có tất chân. Đối với cậu ta mà nói, kí ức đó, thực sự rất thảm.”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

53#
 Tác giả| Đăng lúc 6-12-2011 00:17:09 | Chỉ xem của tác giả
Chương 52

Thiếu chút lau súng cướp cò 1


Tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng rớt xuống, rồi tung tóe từng chút nhỏ, niềm vui thành sóng lăn tăn.

Giống như đang đi trên đường, đột nhiên bị người ta chém một dao, vẫn đang kinh hoàng, có người lại cho bạn biết, nói không bị xước da, không chảy máu, đồng thời còn tặng bạn 10 vạn tiền thưởng.

Trang Hôn Hiểu nam giả nữ?

Thật làm trò tiêu khiển cho mọi người!

Tôi vui mừng không hết.

Đang lúc này, Chu Mặc Sắc mở cửa, bĩu môi về phía sau, nói nhẹ: “Hôn Hiểu đến rồi.”

Nói xong, anh ta nhường sang một bên, hiện ra Trang Hôn Hiểu vẻ mặt u ám.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.

“Thảo Nhĩ, qua đây.” Trang Hôn Hiểu kéo tôi ra ban công, trầm giọng: “Em lại đến giả mạo bạn gái anh ấy? Vậy sau này anh phải giới thiệu em với người nhà thế nào đây?!”

“Không có, ông ngoại cũng biết em là bạn gái anh rồi.” Tôi cố gắng cấu vào tay mình, tránh cười ra tiếng.

“Em nói cho ông biết?” Trang Hôn Hiểu hỏi.

Tôi gật gật đầu, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh Trang Hôn Hiểu cố gắng mặc áo ngực, tất chân, nín nhịn thật khó chịu.

“Vậy,” Trang Hôn Hiểu do dự hỏi: “Liễu Bán Hạ có nói cho em việc gì không?”

Tôi nhắm chặt mắt, chỉ sợ há mồm là cười vỡ tung.

Liễu Bán Hạ không biết đã tới đằng sau Trang Hôn Hiểu từ lúc nào, thay tôi trả lời: “Anh nói cho cô ấy biết rồi, em là người duy nhất trong nhà chúng ta mặc qua nội y và tất chân phụ nữ.

Câu nói này đơn giản chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, cả người tôi nhoài lên lan can sắt màu đen, cười không dứt, nước mắt giàn giụa.

Mặt Trang Hôn Hiểu đỏ ửng, anh cứng mặt lại, chất vấn Liễu Bán Hạ: “Anh kể toàn bộ cho cô ấy rồi?”

“Không phải tôi không giữ lời, mà là.” Liễu Bán Hạ giơ kính lên, hít hơi thật sâu: “Toàn bộ chúng tôi đều bị cô ấy giỡn.”

Nói xong, cả ba anh em họ nhìn tôi chăm chú, như gặp rắn rết.

Tôi liếc họ một cái, sau đó thổi thổi móng tay, nhàn rỗi nói: “Đối diện với loại gia đình các anh, có thể không sử dụng chiêu độc ác ư?”

Lúc này đã nửa đêm, đột nhiên gió lạnh thổi đến giọng của ông ngoại phòng kề bên.

Thực ra, nghiêm túc mà nói, nên coi là độc thoại của ông ngoại.

“R……o……o……m! Tuổi già chí chưa già… Chí ở nghìn dặm…… Liệt sĩ tuổi già. Ta chí khí bất tận! R……o……o……m!”

Câu cuối cùng hét tới nỗi rát cổ bỏng họng, tôi đoán không phải chí khí bất tận, mà là trút tận nghìn dặm.

Gió ngừng, âm thanh cũng mất hẳn, bốn người chúng tôi vẫn ngẩn ra tại chỗ cũ, trong đầu hoàn toàn như trải qua một trận đại nạn, càn quyét không còn một ngọn cỏ.

Liễu Bán Hạ không hổ là anh cả, phản ứng sớm nhất, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: “Sao hôm nay nhiều quá.”

“Gió cũng rất to.” Trang Hôn Hiểu tiếp tục.

“Mây cũng rất ít.” Tôi tiếp lời.

“Mặt trời cũng rất tròn.” Chu Mặc Sắc tổng kết.

Á?

Buổi tối lấy đâu ra mặt trời?

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

54#
 Tác giả| Đăng lúc 6-12-2011 00:18:39 | Chỉ xem của tác giả
Chương 53

Thiếu chút lau súng cướp cò 2


Mưa tạnh, trời nắng, tôi và Trang Hôn Hiểu dẹp đường hồi phủ.

Trên đường, tay của tôi đều không rời miệng…… nghĩ tới dáng vẻ Hôn Hiểu đánh phấn, tô son, sống chết cũng bịt mồm tuyệt đối không thể cười to.

Trở về nhà, việc đầu tiên là chạy vào phòng tắm, tôi mở vòi nước, mượn tiếng ào ào của nước, ngồi xổm xuống đất, chẳng kiêng nể gì cả, không màng hình tượng mà cười ha hả.

Có điều, cười cũng cần năng lượng, dần dần tôi ngừng lại, xoa xoa bụng, đang muốn đứng dậy, cửa đột nhiên bị mở ra.

Trang Hôn Hiểu lạnh lùng nói: “Cười đủ chưa?”

Tôi im lặng nhìn anh 3 giây, đột nhiên một tiếng “phụt” bật cười.

Không được rồi, bây giờ nhìn mặt anh ấy liền muốn cười.

Xong rồi, xong rồi, sao được.

Khó khăn lắm mới tìm thấy cơ hội trêu cợt Hôn Hiểu, sao tôi có thể dễ dàng dừng tay chứ?

Hơn nữa cảnh giới cao nhất của việc trêu cợt, chính là mỗi khắc trong cuộc sống thường nhật khiến đối phương muốn giết người nhưng bất lực.

Ví dụ, nhân lúc Hôn Hiểu xem ti vi, tôi ngồi cạnh anh, thở dài nhè nhẹ: “Ôi”.

“Sao thế?” Anh nhìn ti vi chăm chú.

“Em không biết nên chọn thế nào?”

“Chọn cái gì?”

“Nội y ý, thật không biết mẫu nào đẹp……đúng rồi!” Tôi đẩy quyển tạp chí nội y ra trước mặt anh: “Trước đây chẳng phải anh từng mặc qua ư? Rốt cuộc mẫu nào thoải mái, anh giới thiệu chút đi.”

“……”

Rồi ví như, nhàn rỗi vô vị, khi mạo hiểm đùa thật lòng, anh ấy thua ngay.

Tôi hỏi: “Anh lựa chọn giữa việc giúp em đánh bồn cầu 1 tháng hay việc nói thật lòng?”

“Nói thật lòng.” Thái độ Hôn Hiểu kiên định, phải biết việc đánh bồn cầu là việc anh ấy ghét cay ghét đắng.

“Được, vấn đề của em là,” tôi cười gian: “Lần trước anh chụp ảnh, kích cỡ nội y là bao nhiêu a? b? c?”

“……”

Tôi đưa cái bàn chải vào tay anh: “Đánh bồn cầu đi.”

Ví dụ cuối cùng, hôm nay.

Trang Hôn Hiểu sửa vòi nước trong phòng tắm. Nói tới vòi nước, đứa này tuyệt đối thân thuộc với suối phun trung tâm thành phố, thường thường trêu bạn bằng chiêu thức phun hoa. Cái này không, khó khăn lắm mới sửa được, quần áo Hôn Hiểu ướt sạch.

“Anh về thay quần áo trước.”

Trang Hôn Hiểu nói xong liền ra ngoài, nhưng bị tôi kéo lại: “Không cần phiền thế, ở đây có.” Nói xong, tôi nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ, lại chạy nhanh như chớp ra phòng tắm. Cầm ra một chân váy dài, cố nhịn cười, nghiêm trang nói với anh: “Này, cái này được chứ …… Dù sao anh cũng từng mặc qua.”

Khi nói câu này, Trang Hôn Hiểu đang ngồi xổm, tôi lại đứng, theo lý mà nói, nên là tôi nhìn xuống anh …… nhưng trên thực tế, ánh mắt của anh, lại như đang nhìn xuống tôi, một loại khí thường lạnh nhạt, trên cao nhìn xuống, mang chút lạnh lùng, ngoài ra, còn có tia lửa.

Cứ như vậy, Hôn Hiểu lặng lẽ nhìn tôi, cho tới khi mặt tôi ngứa ran vì bị anh nhìn chăm chú, mới chậm rãi nói: “Có lẽ anh nên làm chút việc khiến em không thể cười nổi.”

Nói xong, anh đứng lên, bước về phía tôi.

Anh mặc áo T shirt màu trắng, bị ướt đẫm, dán chặt vào ngực, lộ ra đường nét cơ bắp gầy gầy, nhấp nhô từng chút từng chút. Tóc anh cũng ướt, bóng loãng, đẫm nước. Chứ bình thường, tóc anh mềm mại, ký ức bắt đầu có tác đụng, lòng bàn tay tôi hơi ngứa.

Không chỉ lòng bàn tay, còn cả môi tôi…… Anh đến trước mặt tôi, đứng yên, cúi đầu, bắt đầu hôn, nhẹ nhàng, từng chút từng chút một.

Tôi vô thức lùi lại, anh tiến gần, dần dần di chuyển, cho tới khi lưng tôi dán lên kính mờ. Lạnh ngắt, hơi ghồ ghề, một loại cảm giác lạ lẫm.

Tay Hôn Hiểu đầu tiên nâng mặt tôi, sau đó chầm chậm xuống phía dưới, dừng lại ở eo, nhẹ nhàng, tiến vào trong áo, mem theo eo, từ từ dịch lên trên. Tay của anh, thon dài, lòng bàn tay mỏng, lướt trên da thịt, khiến tôi run rẩy, lan sang tận cả tứ chi xương cốt. Đột nhiên, tới ngực tôi, sự đụng chạm lạ lẫm khiến tôi hít mạnh một hơi lạnh, thân thể căng ra.

Trước mặt là Trang Hôn Hiểu hừng hực như lửa, sau lưng là kính mờ lạnh buốt.

Tôi như sống trong nước sôi lửa bỏng, hai loại cảm giác đạt tới đỉnh điểm này va nhau trong cơ thể, hòa vào nhau, khiến tôi choáng váng.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

55#
 Tác giả| Đăng lúc 6-12-2011 00:20:01 | Chỉ xem của tác giả
Chương 54

Thiếu chút lau súng cướp cò 3


“Hôn Hiểu……buông em ra.” Tôi cắn môi dưới, cố gắng kiềm chế sự thay đổi trong cơ thể: “Em sai rồi…… sau này sẽ không cười anh.”

“Đây không phải trừng phạt, đây là việc anh luôn muốn làm với em.” Hôn Hiểu không dừng lại mà còn tiến thêm một bước…… giơ tay phủ lên sự mềm mại trước ngực tôi.

Toàn thân tôi nóng lên, vô thức dùng tay ngăn cản, anh bất mãn rên lên một tiếng, lập tức dùng tay khác tóm lấy hai tay tôi, đặt lên trên đầu.

Tôi bị ép ngửa lên trên, nhìn đèn phòng tắm, đó là màu vàng nhạt dìu dịu, nhìn hồi lâu, có cảm giác hoảng hốt mê ly.

Đầu Hôn Hiểu vùi trong cổ, tóc anh cọ vào mặt tôi, ẩm ướt, mềm mại, nhè nhẹ trên da thịt, hơi chút nhột.

Anh bắt đầu hôn cổ tôi, từng tấc từng tấc, từ từ hướng xuống dưới, xương quai xanh, đến ve áo, không ngừng chút nào.

Anh dùng miệng mở khuy, từng cái từng cái, áo sơ mi dần dần lỏng ra, lộ rõ nội y màu đen.

Môi anh dừng trên ngực tôi, lưu luyến không dời. Nụ hôn nóng bỏng đó chạm vào vùng da thịt nhạy cảm nhất, từng chút từng chút tàn sát ý chí tôi, trong cơ thể tôi trào dâng ngọn sóng dữ dội, công thành đoạt đất, sắp sửa vỡ đê.

Chân tôi bắt đầu mềm nhũn, dần dần thở dốc, cảm giác mọi thứ trước mắt đều giống như không phải hư ảo, giác quan cơ thể đều trở nên nhạy cảm và trì trệ, hỗn tạp, phân tích không rõ ràng.

Đang trong lúc hỗn độn, đột nhiên cảm giác bụng dưới bị một vật cứng húc vào …. Lẽ nào là? Trong phút chốc tôi hoàn hồn, cầm gáo nước đầy đổ lên đầu hai chúng tôi.

Sau trận âm thanh “Rào rào”, hai chúng tôi ướt như chuột lột, thảm hại kinh khủng, thở dốc nhìn nhau.

Tôi lau nước trên mặt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại: “Em nghĩ …… chúng ta nên hạ… hạ hỏa.”

Hôn Hiểu gật đầu tán thành, anh đứng bên cạnh, đợi một lúc, khi hơi thở dần dần bình tĩnh, liền nói: “Được rồi, hỏa hạ rồi, chúng ta tiếp tục đi.” Nó xong liền bước lên phía trước, muốn lặp lại hành động vừa rồi.

“Trang Hôn Hiểu!” Tôi ra sức đẩy anh, mặt đỏ tía tai nhìn, lại không nói ra được lời nào.

Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt chút lau súng bị cướp cò.

Hôn Hiểu nhìn kỹ tôi, trong mắt đột nhiên lộ ra tia hài hước: “Chúc Thảo Nhĩ cũng biết xấu hổ?”

“Trời sinh phụ nữ có quyền xấu hổ.” Tôi trợn mắt nhìn anh, chần chừ một lúc lại nói: “Em cảm thấy chúng ta bây giờ không nên làm như vậy.”

“Vì sao?” anh vòng hai tay, nhìn tôi.

“Bởi vì……” Tôi do dự trong chốc lát, thấp giọng nói: “Em chưa chuẩn bị xong.”

“Không sao, anh chuẩn bị rồi.” Hôn Hiểu nói liền lấy ra một cái túi nho nhỏ trong túi quần, mỉm cười: “Vị dâu, loại gợn sóng.”

Tôi (*+﹏+*) ̄@

Trang …… Hôn …… Hiểu, em chỉ không phải cái đó, được chưa!

Nhưng……

“Sao anh có thể mang cái thứ đó theo người!” Tôi nghi ngờ hỏi.

Loại đồ này chỉ có tên cuồng sắc mới để trong túi quần hàng ngày. Lẽ nào, Trang Hôn Hiểu cũng là một trong những người đó? Có điều, nói qua cũng phải nói lại, nhà bọn họ, có thể sinh ra những người bình thường mới lạ.

“Vì đến lúc rồi.” Trang Hôn Hiểu trả lời.

“Lúc gì?” Tôi nghi hoặc.

Trang Hôn Hiểu bước lên trước một bước, cúi đầu, sát gần tai tôi, nói nhẹ: “Thời gian mối quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước.”

Hơi thở ấm áp của anh cố tình vô ý thổi vào tai tôi, cái loại khó chịu nhồn nhột đó dần dần lan rộng. Tôi không chịu được, đẩy đầu anh ra: “Nói năng tử tế …… rốt cuộc là thời gian gì?”

“Thời gian anh lập ra.” Trang Hôn Hiểu từ từ giải thích: “Đến 3 tháng thì cầm tay hôn ôm. 3 đến 6 tháng, lăn lộn trên ga giường. Khi 6 tháng, kết hôn.”

“Anh lập ra khi nào?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Đại khái là ngày thứ 3 chúng ta quen nhau.” Trang Hôn Hiểu thủng thỉnh nói: “Khi đó em chưa phát hiện ra anh giả mạo, anh đã nghĩ, người phụ nữ này ngốc như vậy, nhất định rất dễ lừa, hơn nữa lại biết nấu ăn, sau này anh không bị đói nữa, muốn cũng chẳng có hại gì.

Muốn cũng chẳng có hại gì.

Muốn cũng chẳng có hại gì.

Tôi tức tới nỗi không thở được.

Người gì đây.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

56#
 Tác giả| Đăng lúc 6-12-2011 00:21:53 | Chỉ xem của tác giả
Chương 55

Lời nói buồn nôn thất bại và chuyện đi ngủ 1


Trang Hôn Hiểu này, đến một câu ngọt ngào cũng không biết nói, không hiểu sao ngốc nghếch thế.

Có điều, thấy ngày thứ ba quen nhau anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của chúng tôi, thôi thì bỏ qua đi vậy.

“Được rồi, về thay quần áo đi.” Tôi nói với vẻ không bằng lòng, muốn băng qua anh để sắp xếp lại phòng tắm.

Nhưng anh chắn trước mặt, không nhúch nhích.

Tôi nhìn anh hỏi dò, nhưng lại phát hiện ra tia lạ thường.

Ánh mắt anh không hài hước như mọi ngày, mà nghiêm túc bình tĩnh: “Chúc Thảo Nhĩ, anh luôn muốn hỏi em một vấn đề.”

Thấy dáng vẻ anh như vậy, tôi có chút căng thẳng: “Vấn đề gì?”

“Trong lòng em, rốt cuộc anh là gì của em?”

Trang Hôn Hiểu nhìn sâu vào mắt tôi. Đôi mắt đó, đen nhánh, sâu sắc, lông mày dài che phủ, dưới ánh đèn mông lung, ruộm một màu vàng kim.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Anh, Trang Hôn Hiểu, bây giờ là bạn trai em, không lâu sau nữa chính là chồng em, tương lai là cha của các con em.”

Anh chầm chậm nhắm mắt, lại mở ra, khóe miệng hơi động đậy…… đó là nụ cười mãn nguyện.

“Nói như vậy, em nên hy vọng quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước chứ.” Trang Hôn Hiểu hỏi.

Tôi không thể phủ nhận, chỉ có thể nói: “Em cảm thấy vẫn chưa phải lúc.”

Trang Hôn Hiểu cúp mi mắt, nhìn nước đầy dưới nền nhà, đột nhiên đi ra.

Người ra sao nói đi liền đi nhỉ? Lẽ nào giận rồi?

Tôi bối rối không biết phải làm sao, chỉ nhún nhún vai, kệ anh. Nghĩ tới đây, liền đi lấy đồ tắm để thay, cho nước vào bồn.

Tắm khoảng 1 tiếng, da tay đều nhăn cả lại, tôi mới lưu luyến không rời mà đứng lên, lấy khăn bông vừa lau tóc vừa bước vào phòng ngủ.

Ai ngờ vừa nhìn, trong phòng tối om, có một người nằm trên giường, tôi hãi suýt chút hét to.

“Là anh.” Trang Hôn Hiểu bật đèn.

Tôi vội vàng vuốt ngực, oán giận nói: “Anh không có việc nằm trên giường em làm gì? Hại người ta sợ chết!”

“Ngủ cùng em.” Anh nói.

Tôi vốn dĩ không để ý, nhưng thần sắc của Trang Hôn Hiểu rất nghiêm túc, hơn nữa, anh mặc áo ngủ dài, còn mang chăn gối màu đen của mình.

Tôi vuốt vuốt cổ họng hơi khô, nói nhỏ: “Vì sao…. muốn ngủ cùng em?”

“Vốn dĩ không chỉ là ngủ cùng, nhưng em chưa sẵn sàng, vậy chúng ta hãy cứ tiến hành theo tuần tự vậy.” Nói xong, Trang Hôn Hiểu phủi phủi giường, nói: “Tới đây, trước tiên hãy cứ quen với cảm giác anh nằm cạnh em.”

“Tóc …… Tóc em còn ướt.” Tôi lúng túng, đi tới trước bàn trang điểm, ngồi xuống, lấy máy sấy tóc sấy loạn xì ngậu.

Làm thế nào? Tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, Trang Hôn Hiểu này, lần nào cũng không thèm xuất bài theo thông thường, khiến tôi tâm hoảng ý loạn.

Lẽ nào phải chấp nhận? Tuy bình thường có thể nói chuyện tùy tiện với anh, nhưng nằm ngủ trên giường đối với tôi mà nói, hệ số độ khó vẫn khá lớn.

Hoặc từ chối? Nhưng rõ ràng nói đã chấp nhận anh ấy, cự tuyệt há chẳng thể hiện lời nói không thực lòng.

Rốt cuộc nên trả lời thế nào?

Quá tập trung suy nghĩ, nhưng không phát hiện ra tóc vô tình bị sấy lung tung cả lên, giống như tượng trưng… tượng trưng cho đầu óc hỗn loạn của tôi.

Lúc này, Trang Hôn Hiểu đến sau tôi, cầm máy sấy tóc trên tay tôi, sấy tóc cho tôi.

Gió ấm ấm, quanh quẩn trên đỉnh đầu, dần dần hong khô tóc. Mà tay của Hôn Hiểu nhẹ nhàng cào giữa những sợi tóc, mang tới sự dễ chịu quen thuộc. Anh ở ngay sau tôi, đứng rất gần, nhè nhẹ dán vào người, tôi cảm nhận được mỗi một động tác nhỏ của anh, có cảm giác an toàn khó nói.

Tôi nhắm mắt, lặng lẽ hưởng thụ, cho tới khi âm thanh máy sấy tóc dừng hẳn.

Hôn Hiểu vuốt vuốt tóc tôi, mãn nguyện nói: “Rất tuyệt, vừa đen vừa mượt, chú ý bảo vệ, em thật không dễ dàng có được một ưu điểm.”

Tôi liếc anh một cái: “Em khuyết điểm đầy mình, vậy anh việc gì còn ở cạnh em?”

“ Anh trúng tà.” Hôn Hiểu khom người, hôn lên đỉnh đầu tôi một cái, nhẹ nhàng nói: “Anh trúng tà của em.”

Nói xong, hai chúng tôi nhìn nhau trong gương.

Ba giây sau……

“Hôn Hiểu, anh nổi da gà à?” Tôi hỏi.

“Trên thực tế, đã nổi da gà lần thứ 2 rồi.” Anh lặng lẽ trả lời.

“Sau này đừng nói những lời buồn nôn thế nữa, hai chúng ta không thích hợp.” Tôi đề nghị.

Anh ngẩng đầu, lặng lẽ tán thành.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

57#
 Tác giả| Đăng lúc 6-12-2011 00:23:16 | Chỉ xem của tác giả
Chương 56

Lời nói buồn nôn thất bại và chuyện đi ngủ 2


Sau khi Hôn Hiểu sấy tóc cho tôi, nói lời buồn nôn không thành công, tôi quyết định ngủ cùng anh ấy.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vì tôi không lấy ra được lý do phản đối.

Thế là, tôi nằm cạnh anh, đồng thời giao hẹn 3 chương.

“Buổi tối không được ngáy, không được nghiến răng, không được nói mớ.”

“Tự mình đắp chăn mình.”

“Không được đánh úp em, còn nữa…”

“Ngủ đi.” Trang Hôn Hiểu nhìn tôi lạnh nhạt, quay lưng về phía tôi.

Tôi đành nuốt những lời chưa nói hết xuống.

Xem ra, quả thật là mình nghĩ nhiều rồi, Hôn Hiểu thực sự chỉ muốn ngủ.

Tôi thở phào, cũng nằm quay lưng về phía anh, tắt đèn.

Trong căn phòng tối om lặng lẽ, chỉ còn lại tiếng thở của hai chúng tôi.

Ánh đèn ngoài kia xuyên qua rèm cửa, tạo thành quầng sáng kỳ lạ, trượt dần dần trên tường.

Tôi nhìn ánh sáng di chuyển, dần dần nhắm mắt.

Nhưng, eo đột nhiên thít lại… Hôn Hiểu quay người ôm tôi vào lòng.

Tôi ngạc nhiên, đang định phản đối, anh lại nhẹ giọng nói: “Đừng cử động, anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi.”

Tôi ngừng lại, để Hôn Hiểu ôm như vậy. Cả phần lưng dán chặt vào ngực anh, không có chút khoảng trống. Nhịp đập trái tim anh tiếp tục vang tới, truyền đến tim tôi dù cách lớp vải dày. Từng nhịp từng nhịp, rất có quy luật, tôi yên lặng lắng nghe.
Căn phòng trở lại tĩnh lặng.

Đột nhiên…

“Trang Hôn Hiểu, anh… nói lời không giữ lời.”

“… Sao thế?’

“Anh đã nói chỉ ngủ thôi mà.”

“Chúng ta vốn dĩ chỉ ngủ còn gì.”

“Vậy tay của anh sao có thể đặt lung tung?”

“Nó bị lạc đường.”

“……”

Chỉ nghe thấy tiếng rít khẽ đau, đèn bật lên, căn phòng rực sáng. Hôn Hiểu nắm chặt tay mình, giận dữ nhìn tôi: “Chúc Thảo Nhĩ, em dám đâm anh!”

“Tại anh mưu đồ gây rối trước! Em chỉ tự vệ.”

Hôn Hiểu nhìn tôi, ánh mắt sẫm lại.

Lại đang định mưu đồ quỷ gì đây? Tôi vội vàng xuống giường, lùi lại phía tường, giơ kim thêu trên tay chỉ anh, uy hiếp: “Đừng qua đây, nếu không em sẽ không khách khí đâu!”

Hôn Hiểu vốn định bước tới tóm tôi, nhưng nhìn cái kim sáng loáng, không chừng còn dính máu mình, do dự một chút, dừng bước, nhíu mày nói: “Em lại có thể giấu thứ này trong gối ư?”

Tôi cây ngay không sợ chết đứng: “Để anh chuẩn bị biện pháp, còn em không thể chuẩn bị kim ư?”

“Em chuẩn bị khi nào?” Hôn Hiểu hỏi tôi.

“Chính là tối hôm anh kéo em vào trong nhà cưỡng hôn,” Tôi cầm cái kim, không buông tay: “Khi đó em đã nghĩ, người đàn ông này kích động như vậy, tuyệt đối có một ngày sẽ bộc phát thú tính, nhất định phải chuẩn bị trước.”

Nói xong, tôi mặc kệ ánh mắt nổi nóng ngấm ngầm của anh, bổ sung thêm: “Sự thật chứng minh, em hoàn toàn dự kiến trước được.”

Cứ như thế, chúng tôi mắt sáng ngời nhìn đối phương.

Rất lâu sau, anh ấy cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Anh về ngủ.”

Oái, anh ấy chịu thua ư? Tôi nhìn bóng dáng Hôn Hiểu, kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng ra kết luận, tiểu tử này, hồi nhỏ tuyệt đối từng bị kim đâm qua, thậm chí phần bị đâm vẫn nhắc bản thân nhớ tới.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

58#
 Tác giả| Đăng lúc 6-12-2011 00:31:16 | Chỉ xem của tác giả
Chương 57

Lời nói buồn nôn thất bại và chuyện đi ngủ 3


Sau đó, mặc kệ Hôn Hiểu bảo đảm thế nào, tôi cũng không đồng ý ngủ cùng anh.

Vốn dĩ người ta dẫn sói vào phòng đã đủ ngốc rồi, tôi còn để 1 con sói lên giường, đây thực sự là ngốc hết chỗ nói.

Sau bao lần bị tôi từ chối, Hôn Hiểu cũng không đề cập nữa, mọi người bình yên vô sự, mỗi ngày ăn cơm, đấu khẩu, cãi nhau, còn có --- xem phim.

Đương nhiên, xét thấy cả hai chúng tôi đều là quái nhân không có tế bào lãng mạn, cảm giác ngồi thẳng trong rạp chiếu phim quá mệt, liền quyết định tối thứ 5 hàng tuần thuê đĩa về xem.

Phim hôm nay do Hôn Hiểu quyết định, tôi thấy anh ấy thuê về hai phim, đột nhiên bị dọa cho toát mồ hôi: “Ối trời? Sao là phim kinh dị?”

“Kinh điển đấy, đừng nói nữa, nhanh ngồi xuống xem đi em.” Anh bắt đầu bật lên.

“Em …. Em không dám xem, mình anh thưởng thức đi.”

Tôi nói xong liền trốn trong phòng ngủ, bị anh ấy tóm lại, ấn lên ghế sô fa: “Lần trước chẳng phải em còn ép anh xem hoạt hình Walt Disney, lẽ nào không cho anh có qua có lại mới toại lòng nhau? Nhanh ngồi xuống!”

Anh ôm chặt tôi, khiến tôi không thể cử động được, chỉ có thể yên lặng chịu đựng bị lăng trì.

Xem một lúc, không khí càng lúc càng u ám, tôi không thể không nhắm mắt lại.

Nhưng đáng ghét là, Hôn Hiểu không chỉ bắt tắt đèn, còn bật tiếng to, lúc là tiếng mèo kêu thảm thiết, lúc lại là âm thanh kỳ dị “khanh khách khanh khách”, toàn thân tôi đựng đứng lông tơ.

“Không sao, ma đi rồi, có thể xem.” Hôn Hiểu nói,

“Cuối cùng cũng đi rồi.”

Tôi thở phào, mở mắt, nhưng thình lình phát hiện một con ma miệng đầy máu đang trèo xuống lầu trong phim!

Mắt cô ta giống như đang nhìn tôi chăm chú!

“Aaa!” Tôi hét to “Hôn Hiểu, em hận anh!”

Hôn Hiểu lại thích thú nhìn tôi rồi cười.

Tôi nổi điên lên, lấy đĩa ra, ném vào người anh: “Đi ra! Còn nữa, sáng mai tự anh giải quyết bữa sáng!”

“Được được được, anh đi!” Hôn Hiểu cầm lấy, mở cửa, đang định đi ra, lại quay người cười: “Cẩn thận tối nay con ma nữ đó tới tìm em đấy.”

“Trang Hôn Hiểu!” Tôi ra sức ném cái đệm dựa vào anh, nhưng người ta trốn nhanh quá, đã kịp đóng cửa rồi.

Cái đệm dựa vô tội chỉ có thể rơi xuống đất.

Bị dọa sợ quá, tôi cũng không dám làm gì khác, chỉ có thể lên giường ngủ sớm. Ai ngờ đang rửa mặt, đèn đột nhiên tắt.

Xung quanh một màu tối, tôi đứng yên tại chỗ, tai chỉ nghe thấy âm thanh “khanh khách khanh khách”, sống lưng ớn lạnh, dường như có ai đang nhìn tôi chằm chằm.

Lẽ nào … ma nữ miệng đầy máu đó!

Tôi hét to một tiếng, mặc kệ tất cả chạy tới trước cửa nhà Hôn Hiểu, ra sức gõ cửa, chỉ cảm thấy đằng sau luôn có ma nữ đó đi theo, muốn bắt lấy tôi.

Cuối cùng cửa cũng mở, Hôn Hiểu vẻ mặt đầy hoài nghi: “Em làm gì thế?”

Nhìn thấy anh, tôi kích động tới mức không từ nào thể hiện được, vội vàng kéo tay anh, mãi một lúc lâu mới nói: “Mất điện rồi.”

Anh nhìn bộ dạng tôi, lập tức hiểu ra, cười khẽ: “Chúc Thảo Nhĩ, hóa ra em sợ ma.”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

59#
 Tác giả| Đăng lúc 6-12-2011 00:33:02 | Chỉ xem của tác giả
Chương 58

Có kẻ cơ hội 1


“Em không sợ ma, chỉ sợ tối.” Tôi giải thích. Có điều, trời biết sợ ma và sợ tối có gì khác nhau.

“Còn nói không sợ, em …” Nói tới đây, Hôn Hiểu đột nhiên nhìn sau tôi, sắc mặt khác thường, giống như nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu, anh nói khẽ: “Chúc Thảo Nhĩ, em nhìn đằng sau em đi.”

“Aaa!” Tôi bị dọa sợ tới nỗi bổ nhào vào lòng anh, toàn thân run rẩy, nói năng lung tung cả: “Đừng bắt tôi, bắt anh ấy, anh ấy là đàn ông, cô bắt đi làm gì cũng được mà!”

Hét một lúc lâu, phát hiện xung quanh chẳng phản ứng gì, tôi từ từ ngẩng đầu, thấy Hôn Hiểu cố nén cười, “Chúc Thảo Nhĩ,” Anh nói: “Thời khắc quan trọng em thực sự rất biết bán đứng người khác.”

Lại bị lừa rồi! Tôi tức tới nỗi nổi gân xanh, trợn mắt nhìn Hôn Hiểu, trong mắt có lửa, chỉ muốn thiêu chết anh ấy.

“Sao, anh vừa đắc tội em à? Hôn Hiểu xua xua tay: “Vậy về đi.” Nói xong liền định đóng cửa.

Tôn nghiêm là thứ không có giá trị trong từ điển của Chúc Thảo Nhĩ tôi.

Tôi vội vàng chạy vào trong phòng anh.

“Không về nữa?” Anh trêu: “Chắc không phải em lo anh sợ ma, vì vậy mới tốt bụng ở bên anh chứ.”

Tôi nắm chặt tay, cắn răng cắn lợi, hết sức kiềm chế không kích động mà cắn anh,

“Được rồi, điện ở đây cũng không biết cắt bao lâu, ngủ đi.” Anh lấy chăn mới trong tủ đưa cho tôi.

Ngủ?!

Tôi cảnh giác, lập tức nói: “Ngủ chẳng thú vị gì, dù sao nhà anh cũng có đèn pin, chúng ta chơi tú lơ khơ đi.”

“Chơi lơ khơ,” Hôn Hiểu nghĩ chút, gật đầu tán thành: “Được, ai thua thì cởi quần áo.”

“……”

“Xem ra chắc em tán thành việc đi ngủ hơn.” Hôn Hiểu nói xong liền cất bước đi.

Tôi lập tức níu áo anh, vội vàng hỏi: “Anh đi đâu?”

“Đánh răng, rửa mặt.” Anh trêu chọc: “Lẽ nào em muốn đi cùng anh?”

“Chúc Thảo Nhĩ, em thực sự vào nhà tắm cùng anh à.” Hôn Hiểu nhìn tôi, ánh mắt “anh phục em rồi đấy.”

“Nói ít thôi, nhanh làm đi.” Tôi nói lớn.

“Em kéo áo anh thế, anh khom người sao được?”

Tôi buông lỏng tay một cách không tình nguyện, nhưng vẫn kéo góc áo anh.

“Chúc Thảo Nhĩ, em thật nhát gan.” Hôn Hiểu lắc lắc đầu.

“Cần anh quản đấy!”

Cuối cùng, Hôn Hiểu cũng đánh răng rửa mặt xong, tôi nhắm mắt theo đuôi anh vào phòng ngủ.

“Em muốn ngủ chỗ nào?” Anh chỉ giường: “Bên trái hay bên phải?”

“Em… không buồn ngủ.” Tôi gượng cười.

Lên giường của một con sói, là việc duy nhất khờ hơn cả để một con sói lên giường.

Đợi não tôi xuống nước rồi nói đi.

“Em không buồn ngủ, thì một mình ngồi chơi. Anh đi ngủ trước.” Hôn Hiểu nằm xuống, quay lưng về phía tôi, đắp chăn, nhắm mắt.

Tôi nhìn xung quanh, tối đen, chỉ có thể lờ mờ thấy bóng dáng đồ dùng trong nhà, giống như con quái thú to lớn.

Gió lạnh bắt đầu thổi, thổi lay động tấm rèm, từng chút từng chút, nhìn ra xa, dường như có người nằm bò ở đó.

Tôi đã bị dọa tới mức vỡ gan rồi, chỉ cảm thấy trận gió âm u, ma lay động.

Mặc kệ, não xuống nước thì xuống nước, thất thân còn hơn là bị dọa tới mức thất thần.

Quyết định xong, tôi vội vàng leo lên giường, nằm xuống, cuộn tròn.

Không biết có phải là ảo giác không, tôi cơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ đằng sau.

“Hôn Hiểu” Tôi nhíu mày, hỏi: “Là anh cười à?”

“Đừng sợ,” Hôn Hiểu nói khẽ: “Anh ở đây.”

Không biết thế nào, nghe tiếng anh, tôi đột nhiên yên tâm hẳn. Chỉ cảm thấy, đằng sau rất an toàn, thần kinh căng thẳng cũng dần dần dịu đi.

Tối đó, Hôn Hiểu không chạm vào tôi, chỉ yên tĩnh nằm ngủ phía sau.

Nhưng, sáng ngày thứ hai vừa dậy, xảy ra chuyện… khi mở mắt, Hôn Hiểu đã tỉnh, đang một tay gãi đầu, mỉm cười nhìn tôi.

“Anh… làm gì mà nhìn em thế?” Tôi có chút mắc cỡ.

“Thảo Nhĩ,” Anh khẽ gọi tên tôi.

“hả?” tim tôi bắt đầu tăng nhịp.

“mặt em dầu thật đấy.”

“……”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

60#
 Tác giả| Đăng lúc 6-12-2011 00:34:47 | Chỉ xem của tác giả
Chương 59

Có kẻ cơ hội 2


“Buổi tối anh muốn ăn gì? Thịt bò xào rau, hay thịt xào mơ khô?” Trong siêu thị, tôi vừa đẩy xe chở đồ vừa hỏi Hôn Hiểu bên cạnh.

Anh suy nghĩ nghiêm túc hồi lâu, cuối cùng cũng ra quyết định: “Cả hai đi, ngoài ra thêm canh đậu phụ, và rau cần xào, đúng rồi, thêm tôm hùm nữa.”

Tôi thở dài, lẽ nào anh ấy nghe không ra tôi dùng là câu hỏi lựa chọn?

Đang chuẩn bị tới khu hải sản, Hôn Hiểu không biết nhìn thấy cái gì, kéo tôi sang khu đồ dùng trên giường, chỉ 1 cái gối hỏi: “Cái này thế nào?”

“Được.” Tôi cầm lên, vuốt nhẹ “Nhưng hoa văn này đối với anh mà nói có hơi nữ tính không?”

“Vốn định mua cho em mà.”

“Mua cho em? Sao mua cho em?”

“Chẳng phải em chê màu sắc gối anh quá sẫm? Vậy thì mua cái em thích.”

“Đợi chút,” Tôi mông lung: “Hai cái này có liên quan gì? Bản thân em có gối rồi.”

“Lẽ nào mỗi tối em đều muốn ôm gối sang ngủ? Phiền lắm.”

“Vì sao phải qua nhà anh ngủ?” Tôi không hiểu.

“Vậy thì ngủ nhà em là được rồi, buổi tối anh qua.”

Tôi dừng xe chở đồ, nghiêm túc nhìn anh: “Trang Hôn Hiểu, buổi tối chúng ta ai ngủ giường người đó.”

“Tối qua chẳng phải em ngủ rất ngon ư?” Hôn Hiểu hỏi.

“Như thế không sai, nhưng tối qua là ngoài ý muốn.”

“Em nói, em lợi dụng anh?”

“Không phải như thế.”

“Không sai,” Anh gật đầu, “Em đã lợi dụng anh.”

“Em không có!” Tôi vội vàng giải thích.

“Hóa ra, lên giường rồi thì em không giữ lời.” Hôn Hiểu tiếp tục tố cáo, giọng nói rõ ràng, thu hút sự chú ý của khách qua lại, mọi người đều dừng lại, giả bộ chọn hàng, ánh mắt thì nhìn chúng tôi. Trong đó có một bà mặt đầy nếp nhăn cố tình bật to máy trợ tính.

Mất mặt quá!

Tôi vội kéo anh, chạy xuống tầng 1

“Anh làm gì mà nói to vậy?” Tôi oán giận nói.

“Vì đó là sự thật.” Anh bình tĩnh: “Em vứt bỏ anh.”

“Trang Hôn Hiểu, hình tượng của anh căn bản không thích hợp với việc giả vờ đáng thương.” Tôi cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Vì tất cả hành vi vừa nãy của anh, hủy món tôm hùm tối này, nếu anh còn có hành động bất lương, vậy thì đừng trách em hạ thủ món thịt bò xào rau!”

Nghe lời, trán Hôn Hiểu tựa hồ hơi lay động, động tác rất nhẹ, như chưa từng xảy ra.

Cho dù thế nào, chiêu này cũng rất có hiệu quả, sau đó, anh ấy không còn đóng kịch giả khổ nữa.

Tôi mãn nguyện rồi, dần dần cũng quên việc này.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách