Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: uyenluong232
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Actress] Bee - Namthip Jongrachatawiboon

  [Lấy địa chỉ]
3561#
Đăng lúc 7-1-2014 19:16:25 | Chỉ xem của tác giả

-

Chap 1: DỌN NHÀ

Lưu Vũ Đồng




Tôi bắt buộc phải chuyển nhà tới Bắc Kinh

Không thích cái tin này tí nào.

Chỉ mới vài ngày trước đây, cảnh sát ào ào kéo vào nhà và làm xáo trộn cuộc sống của chị em tôi bằng cách xới tung mọi thứ lên. Vậy mà đến khi bắt được bọn khủng bố với âm mưu bắt cóc thì bọn tôi vẫn bị buộc phải chuyển nhà.

Tại sao? Tại sao lại bất công như vậy chứ?

Cảnh sát nói với chúng tôi rằng cuộc sống của chúng tôi tại Bangkok hiện giờ không được đảm bảo vì ba chúng tôi có quá nhiều kẻ thù, mà cảnh sát thì không phải lúc nào cũng kè kè theo bảo vệ tụi tôi được. Ừ, thì cứ cho là thế đi thì cũng chỉ cần thuê thêm vài tên vệ sỹ đến. Tôi sẽ không phiền hà tí nào nếu việc đó không ảnh hưởng tới công việc dạy học của mình. Thật đó.

Nhưng ba chúng tôi thì cứ nằng nặc đòi phải chuyển nhà, nào là lựa chọn an toàn nhất, rồi nào là ở đó ông vẫn có thể sắp xếp cho tôi lớp học khác để dạy.

Ôi dào, nói thì hay lắm. Sao ông ấy không giỏi mà chuyển đi cùng với chúng tôi chứ? Dù gì thì kể từ lần sinh nhật Vũ Dương năm ngoái tôi cũng chẳng gặp lại ông nữa.

Má tôi đã mất trong vụ tai nạn cách đây 2 năm, nhà chỉ còn 3 người. Vậy là, dù cho tôi có phản đối kịch liệt đến thế nào đi nữa thì chỉ cần ba tôi lên tiếng hỏi ,Vũ Dương bẽn lẽn trả lời : “Dạ, con sao cũng được, tùy ý ba” là tôi đã thua trắng rồi.

Thế nên giờ tôi đang có mặt tại Bắc Kinh, sau đoạn đường dài mệt mỏi bằng máy bay riêng, lại thêm cả giờ đồng hồ vật vờ trên xe để đến cái nơi xa xôi hẻo lánh này.

-Mở cửa

Tôi gọi rền rĩ trước ngôi nhà mới, một căn hộ trông như cái lỗ mũi so với biệt thự của chúng tôi ở Bangkok, dù nó cũng có đầy đủ sân vườn, một mặt giáp biển, mặt kia thì… tôi cũng không chắc độ cả cây số đổ lại có hàng xóm nào không.

-Đến rồi à?

Mở cửa cho chúng tôi là một gã thanh niên trẻ, tóc dài, có phần hơi bù xù nhưng tôi nghĩ có lẽ đó style của anh ta, một style quái dị. Tôi quẳng cái giỏ đang mang vào tay gã, đáp dửng dưng.

-Xách vào cho tôi.

Bỏ mặc gã cùng tay tài xế thu dọn bãi chiến trường, tôi đảo vòng quanh căn hộ rồi quyết định rằng phòng của mình sẽ nằm trên tầng 2, có ban công nhìn thẳng ra biển. Và tầng 2 chỉ có 2 căn phòng như thế nên tôi quyết định rằng căn phòng còn lại sẽ là của Vũ Dương luôn.

-Này –Tôi gọi với xuống –Xách đồ lên phòng này này

Và chính lúc đó, tôi nhìn thấy anh ta.

Anh ta bước thờ ơ lên bậc thang, 2 tay cho vào túi quần, tai giắt bluetooth. Vẻ mặt ấy, có chết cũng không thể nào quên được

-Tại… tại sao anh lại có mặt ở đây? –Tôi lắp bắp hỏi

-Vì ba của cô cần thuê vệ sỹ để bảo vệ 2 cô, mà tôi lại là người giỏi nhất –Anh ta đáp tỉnh.

-Anh đang nói cái gì vậy?

-Ba cô chưa nói gì với cô à? Chúng tôi sẽ túc trực ở đây 24/24 để bảo vệ 2 cô trong suốt 6 tháng.

-Tức là.. không phải chỉ có mình tôi và Vũ Dương ở đây? –Tôi lặp lại, chưa hết sửng sốt.

Không vội trả lời tôi, anh ta bước ngang qua nhìn vào căn phòng tôi vừa chọn.

-Cô lấy phòng này à? Vậy là còn 3 phòng ở tầng dưới

-N… này

-Tôi không phải tên “này”

-D.. Dĩ Luân

-Nói đi

Tôi im bặt khi anh ta quay sang, mắt anh ta bắt gặp cái nhìn của tôi. Lồng ngực tôi nhói lên, đau điếng.

Như cũng nhận thấy sự lung túng từ tôi, Dĩ Luân trở xuống nhà dưới, đổi đề tài bằng cái vỗ tay lớn.

-Nào, mọi người, tập trung lại nào. Chúng ta phải làm quen đã chứ.

Tôi ngồi xuống bàn lớn, cạnh Vũ Dương, giả vờ như đang xem nó thu xếp lại đống cọ màu


Thạc Dĩ Luân


Đồ chết bầm


Chẳng mấy chốc mấy cái ghế trước mặt tôi đã kín chỗ. Tôi đưa mắt quan sát từng người trong số họ khi Dĩ Luân giới thiệu.

-Đây là Hạ Quân Tường, lúc nãy 2 cô đã gặp rồi –Anh ta trỏ vào người thanh niên có mái tóc bù xù đã rước chúng tôi từ sân bay –Trong thời gian ở đây Quân Tường cũng là tài xế cho 2 cô.

Tôi liếc xéo anh ta, nói vòng vo cũng chỉ là một tài xế thôi

-Đây là Phi Hùng –Dĩ Luân tiếp –Cũng đã gặp rồi, anh ấy sẽ theo dõi bệnh tình của Vũ Dương.

Tôi liếc Vũ Dương, nó không có vẻ gì là đang nghe.

-Triệu Dĩnh Uy, nấu ăn rất giỏi. Có anh ấy ở đây chúng ta có thể không phải lo phần ăn uống cho dù 2 cô có tệ đến cỡ nào đâu.

Vũ Dương khúc khích cười. Oh, Dĩ Luân đang cố ám chỉ tôi đây mà.

-Tần Phong. Anh ấy và tôi sẽ theo sát 2 cô. Có gì cần hỏi không?

Tôi đặc biệt chú ý tới Tần Phong, hay đúng hơn là điều Dĩ Luân vừa nói. Tôi không có thiện cảm với gã này.

-Cũng vui đấy nhỉ -Tôi đứng dậy nói –Đúng là tụi này cần một tài xế, một y tá và đầu bếp, nhưng tụi tụi không cần những vệ sỹ quái dị như các anh. Chúng ta đang ở Bắc Kinh chứ có phải Bangkok đâu. Tỉnh lại đi.

-Hợp đồng với ba cô chúng tôi đã ký –Dĩ Luân nói –Và 6 tháng sau, nếu mà cô vẫn còn sống để nói những lời đó thì cô không đuổi chúng tôi cũng sẵn sàng đi.

Tôi im lặng, tránh cái nhìn của Dĩ Luân. Muốn quát tháo thật to cũng là điều không thể

Đời tôi tới đây chấm hết rồi.


cre pic: gillfans,com
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

3562#
Đăng lúc 7-1-2014 19:17:43 | Chỉ xem của tác giả
Chap 2: MỤC TIÊU


Hạ Quân Tường





Tôi ngồi ở bãi đỗ xe chờ Vũ Đồng và Tần Phong đi siêu thị ra, tiện tay mở đĩa CD yêu thích.

Tôi đã tham gia nhiệm vụ này cả tuần lễ rồi, song vẫn chưa nhìn thấy bất cứ manh mối nào. Vũ Đồng lẫn Vũ Dương đều là những cô gái bình thường, à không , dù họ chẳng bình thường tí nào nhưng có vẻ khó mà moi từ họ 2 con chip gì đó mà lão truyền tin đã nói. Còn gã đồng sự bí mật của tôi vẫn bặt vô âm tính. Dĩ Luân, Tần Phong, Phi Hùng, Dĩnh Uy và cả tôi, chẳng ai đeo nhẫn cả.

Oái oăm thật.

Tôi muốn kết thúc nhiệm vụ này càng sớm càng tốt, nhưng lại không biết nên bắt đầu bằng cách nào. Tôi quen với việc chĩa súng vào ai đó và giết họ hơn là việc tìm những vật chỉ lớn hơn con kiến thế này. Bắt đầu từ đâu đây?
Hay là nhân lúc những người kia không để ý rồi bắt cóc quách 1 cô để hỏi cho rồi

Cách này hẳn là nhanh hơn.

-Này, anh mở bài khác được không. Bài này nghe thảm quá.

Giọng nói Vũ Dương vang lên từ ghế sau suýt chút làm tôi giật mình. Cô ta giống như một chiếc bóng vậy, thoắt ẩn thoắt hiện.

-Xe tôi chỉ có đĩa này thôi –Tôi đáp thật.

Vũ Dương phân vân hồi lâu rồi lấy trong túi xách ra chiếc CD mới, vẫn còn nguyên vỏ nilong ở ngoài. Tôi liếc sơ bìa đĩa rồi cho vào máy

Định ước hoa bồ công anh.

Đúng là con gái.

Qua gương chiếu hậu, tôi thấy Vũ Dương lại dán mắt vào màn hình Iphone. Nếu phải chờ đợi cơ hội, chi bằng lúc này?

Tôi mở ngăn tủ, lấy lọ thuốc mê đổ vào đầy chiếc khăn tay. Xử lý con bé này không khó, song tôi không muốn gây chú ý giữa nơi công cộng thế này.

Cảm thấy đã đủ, tôi nhanh nhẹn quay lại, định đánh lạc hướng cô ta.

-Này.

-Anh đang sơn móng tay à?

Cô ta đột nhiên ngẩng mặt lên cắt lời tôi. Thoáng giật mình. Không lẽ cô ta ngửi thấy mùi hóa chất ?

-Không –Tôi đáp, cố làm mặt tỉnh –Sao cô lại hỏi vậy

-Mặt anh trông rất giống vừa sơn móng tay –Vũ Dương cau mày đáp.

Lạc quẻ

Cuối cùng thì cô ta đang nói tới cái gì thế?

-Uhm, tôi hy vọng là Vũ Đồng sẽ mua sơn móng tay màu đen !!!

Tôi lấy tay véo mặt mình một cái. Lưu Vũ Dương cô ta có vấn đề rồihay là tôi có vấn đề nhỉ?

Khi tôi kịp trấn tĩnh lại thì Vũ Đồng đã xuất hiện ở cổng siêu thị, theo sát cô ta là Tần Phong.

Khỉ thật, bỏ lỡ cơ hội rồi.

Tôi thận trọng liếc qua Vũ Dương, đoạn mở toan cửa giả vờ bước ra để đón Vũ Đồng.

Tần Phong vốn không phải tay mơ, nếu hắn đánh hơi thấy gì đó trong xe tôi thì nhiệm vụ này có mà kết thúc sớm.

-Lâu quá –Tôi phàn nàn

Tần Phong nhún vai, hất mặt về phía Vũ Đồng rồi im lặng cho đống giỏ xách vào cốp xe. Theo quán tính, tôi nhìn sang cô ấy.

-Nhìn gì mà nhìn? –Vũ Đồng quát.

Tôi thấp thoáng nhìn thấy đôi vai Tần Phong rung lên ở đuôi xe.

Cậu ta đang cười.

Lại chọc giận Vũ Đồng rồi bắt tôi lãnh đạn nữa đây.



Từ trung tâm Bắc Kinh về đến nhà chúng tôi mất hơn 50 phút. Thường thì tôi cũng tốn chừng đó thời gian để đưa Vũ Đồng đến lớp học của cô. Vũ Đồng dạy ở trường cấp 1 Highland trong nội thành. Mỗi buổi sáng chúng tôi thức dậy lúc 6 giờ, đưa Vũ Đồng đến nơi rồi tôi đợi cô ấy ngoài cổng trong khi Tần Phong hoặc Dĩ Luân ngồi đọc báo hay uống café trong canteen trường, cách lớp cô vài bước chân.

Tôi cũng không hiểu Vũ Đồng hành xác bản thẩn (và cả chúng tôi) như thế để làm gì. Cô ấy chẳng cần tiền –dĩ nhiên, cũng chẳng có lý do để tìm công ăn việc làm ổn định, trừ phi cô cảm thấy chỉ có chúng tôi để cô quát tháo là chưa đủ.

-Oh, để xem mọi người mua gì nào?

Như thường lệ, Dĩnh Uy đón chúng tôi ở cổng. Ngoài việc nấu ăn và dọn dẹp, cậu ta còn lôi thôi như một bà nội trợ thứ thiệt, đến mức đôi khi gây phiền toái. Đấy, nhìn vẻ mặt của cậu ta bây giờ là lại sắp than thở rồi.

Y như rằng:

-Cái nồi lẩu tôi cần đâu? Trời ơi –Cậu ta hét toáng lên ngay khi vừa kiểm tra mấy thùng hàng.

-Siêu thị hết hàng rồi, thích thì tháng sau anh tự đi mà mua.

Vũ Đồng đáp trả. Dĩnh Uy bễu môi giận dỗi, nhưng cậu ta cũng lẳng lặng thu dọn đồ xuống nhà sau. Tất cả chúng tôi đều chẳng dại gì mà động vào Vũ Đồng.

-Dĩ Luân và Phi Hùng đâu rồi?

Tần Phong quác mắt hỏi. Vì chúng tôi đều cùng làm một công việc nên hiển nhiên mọi người luôn tề tựu đông đủ ở phòng khách khi có mặt Vũ Đồng và Vũ Dương. Đó là điều khoản trong hợp đồng

-Dĩ Luân, Phi Hùng –Tần Phong lại hét gọi, dóng mắt lên phòng họ vốn nằm ngay ngưỡng tầng trên –Có mua món mà 2 câu cần này.

RẦM.

Nghe như thể cái gì đó to lắm vừa va vào tường. Tôi nghe tiếng Dĩ Luân rít lên

-Tôi nói lần cuối, đừng động vào đồ của tôi.

-Ok ok –Phi Hùng đáp, nhỏ hơn.

Ít phút sau, chúng tôi nhìn thấy 2 người họ nhập bọn cùng. Dĩ Luân vừa đi xuống vừa nới lỏng cổ áo sơ mi trong khi Phi Hùng suýt xoa cổ. Không mấy khó khăn để nhận ra những vết bầm hằn lên đó.

Mắt Dĩ Luân lướt qua cả đám chúng tôi. Cậu ta buông tiếng ngắn gọn “chào” rồi biến mất sau gian bếp. Tôi, Tần Phong, Vũ Đồng hết thảy 3 cặp mắt đều đổ dồn vào Phi Hùng

-Này, nói tôi nghe –Tần Phong ấn Phi Hùng xuống ghế, chúng tôi vờn quanh cậu ta như thể đang tra khảo tù binh –Giữa 2 cậu có chuyện gì thế hả? Tuần này cũng đánh nhau là sao?

-Mà chúng ta chỉ mới sống chung có hơn 1 tuần –Tôi chỉnh

-Ừ, cho là thế -Tần Phong đáp vội, quay sang Phi Hùng–Nói đi chứ? Cậu có muốn tôi sử dụng hình phạt tàn nhẫn nhất với cậu không

-Ấy ấy, đừng –Phi Hùng hốt hoảng nói –Cậu ấy đánh tôi, vì tôi phát hiện ra bí mật của câu ta..

Nhịp tim tôi đánh thót một cái.

Bí mật.

Không lẽ Phi Hùng phát hiện ra Dĩ Luân chính là sát thủ thứ 2?

-Bí mật đó là gì ? –Tần Phong gằn giọng , vẻ nghiêm túc

-Đó .. .đó là..

Không thể để cậu ta nói, phải làm gì đó để ngăn cản cậu ta lại

-Này... –Tôi gọi giật, quá trễ

-Dĩ Luân rất thích Doraemon

Chưng hửng.

Mất vài chục giây, cả tôi lẫn Tần Phong đều ôm bụng cười. Chẳng biết Vũ Đồng làm thế nào mà vẫn bình tĩnh ngồi sững ra đấy.

-Thôi nào, cậu không đùa chứ ? –Tôi nói ngay khi ngồi dậy được –Dĩ Luân, Doraemon, 2 từ đó như 2 thái cực, chả dính gì tới nhau cả.

-Ít ra cũng giống được chữ D ở đầu mỗi cái tên ấy –Kenny đáp thực

-Dẹp cậu đi. Nói thật nào. Giữa cậu và Dĩ Luân thật ra là chuyện gì? –Tần Phong nói, trở lại giọng điệu nghiêm túc mọi khi.

-Í da, thực ra thì… tôi có hơi tò mò một tí –Phi Hùng nói, tủm tỉm cười –Tôi phát hiện ra cậu ta có cái đồng hồ hình Doraemon trong tủ.

-Đùa đấy à? Rồi cậu làm gì

-Còn làm gì nữa? Tôi vừa cầm lên xem thì cậu ta bước vào, làm như báu vật không bằng. Rồi rồi…

-Thôi được, tới đây tạm hiểu. Thế thứ 4 tuần trước Dĩ Luân gây với cậu vì lý do gì? Đừng nói là cậu lại nghịch đồ của cậu ấy? –Tần Phong hỏi, bán tính bán nghi

-À, không phải. Thực… thực ra trưa hôm ấy tôi đã xem một phim kinh dị với Vũ Dương – (không hẹn mà gặp, cả 4 chúng tôi đồng loạt lướt mắt sang Vũ Dương, lúc này đang ôm cuốn sách dày hơn cả niên giám điện thoại và chúi mắt vào đó ) –Thế nên… buối tối tôi đã bị mộng du…

-Ghê quá –Tần Phong rùng mình –Cậu không dê cậu ta chứ?

-Tôi mà là cậu ta thì tôi sẽ cuốn gói –Tôi tiếp lời –Cậu kinh dị quá.

-Thôi mà, tôi chỉ là một đứa trẻ thôi. Đứa trẻ nào chả sợ khi xem phim kinh dị chứ? –Phi Hùng giãy nãy.

-Cậu 25 tuổi rồi, trẻ con gì nữa –Vũ Đồng nói

-Mọi người không thể đối xử với tôi như thế được. Dĩ Luân đuổi tôi rồi. Cậu ta nói nếu tối nay tôi không rời khỏi phòng thì cậu ta sẽ dọn xuống tầng trệt ở với Tần Phong.

-Thế cũng được đó. Để cậu ở 1 mình là tốt nhất –Tần Phong đồng tình.

-Không thể được, tôi bị mộng du mà. Tôi không thể ngủ một mình –Phi Hùng rền rĩ như đứa con nít khóc nhè.

Tôi, Tần Phong và Vũ Đồng nhìn nhau. Hôm đầu đến đây chúng tôi đã bóc thăm chia phòng cả rồi. Hiện giờ thì tôi ở chung phòng với Dĩnh Uy. Tần Phong thì ngủ 1 mình ở tầng trệt. Tôi không thích Dĩnh uy lắm, cậu ta sạch sẽ và gọn gàng thái quá, nhưng so với Phi Hùng thì Dĩnh Uyl quả là người bạn cùng phòng lý tưởng.

-Không –Tôi nhún vai bảo Tần Phong –Tôi thích căn phòng hiện tại hơn.

-Nều muốn thì Phi Hùng có thể ngủ chung phòng với tôi.

Chúng tôi ngó quanh để tìm nơi phát ra giọng nói, để rồi gần như tá hỏa khi nhận ra đó là Vũ Dương. Cô ta vẫn chúi mắt vào cuốn niên giám, tay cầm quả táo cắn dở, hầu như không nhìn vào chúng tôi.

-Phòng mình khá rộng, nếu thích cậu có thể kê thêm cái giường

-Được đấy –Phi Hùng thốt lên –Mình thích cậu, Vũ Dương. Ngủ chung phòng thì ta có thể cùng nhau xem phim kinh dị. Bộ Baby Blues mới ra của Lâm Phong cũng khá hay đó chứ hay là bộ Cô Đảo Kinh Hoàng của Dương Mịch cũng không tồi

Mất hồi lâu, tôi, Tần Phong và Vũ Đồng mới hiểu điều đó có nghĩa là gì.

-Dẹp dẹp –Vũ Đồng hét lên thất thanh –Ngủ chung cái gì chứ. Phi Hùng, cậu sẽ dọn sang phòng Tần Phong. Thế là xong, không tranh cãi.

-Không được-Tần Phong nói –Phòng tôi rất nhỏ, làm sao nhét thêm cậu ta chứ

-Vậy Dĩ Luân xuống phòng Tần Phong, Tần Phong lên tầng trên ngủ với Phi Hùng. Hết chuyện.

-Thế thì Dĩ Luân hời quá rồi còn gì.

-Tôi quyết định thế rồi, không tranh cãi –Vũ Đồng bịt tai lại , tiếp –Tôi đi xem giáo án đây, đừng làm phiền đến tôi khi chưa tới giờ cơm.

Tần Phong trông vẫn còn hậm hực khi Vũ Đồng bước ra. Sau bữa cơm, tôi thấy cậu ta mất hút ngoài vườn. Ít phút sau lại có tiếng gì nghe như tiếng cành cây gãy dây chuyền.

Dĩ Luân và Tần Phong đổi phòng cho nhau trong lặng lẽ. Thực tình thì không phải tới lúc này mới thấy rõ là họ không ưa nhau. Cả 2 đều là những vệ sỹ giỏi có tiếng trong giới, tài năng, kinh nghiệm thì ắt hẳn cũng ngang ngửa song Dĩ Luân lại được chỉ định làm đội trưởng. Hẳn đó cũng là vấn đề khiến họ hoạnh họe nhau từ những ngày đầu, giờ lại thêm việc này…

-Cậu không ngủ sớm lấy sức à? Mai còn phải đưa Vũ Đồng đến trường đấy –Dĩnh Uy nói, cậu ta đang đứng ở ngưỡng cửa với tấm khăn choàng vai.

-Tần Phong và Dĩ Luân cứ ầm ầm cả đêm –Tôi nói bừa

-Đừng có nhắc Tào tháo như thế chứ , kẻo…

Dĩnh Uy “ối” lên một tiếng vì vô tình chạm phải ai đó đang đi tới. Đáng đời, ai bảo đứng lỳ ra đó mà tán dóc chứ

-Không phải cậu có phòng riêng sao? Cứ phải đứng trước gương ở hành lang để chải đầu à? –Tiếng Dĩ Luân quát, dường như đang nhặt nhạnh đồ.

-Cậu không biết gương ở hành lang kéo dài bề ngang hơn à –Dĩnh Uy đáp-Nhìn có thể đô hơn đó.

Dĩ Luân lầm bầm gì đó. Khi bước ngang qua cửa phòng tôi, gương mặt cậu ta trở nên cau có.

-Này –Dĩnh Uy gọi –Cậu đánh rơi này

Dĩnh Uy chìa ra sợi dây chuyền, lồng vào một chiếc nhẫn trong sự ngạc nhiên của tôi.

Dĩ Luân

Cậu ta có một chiếc nhẫn.

Dĩ Luân chộp lấy sợi dây, đáp “cám ơn” cụt ngủn rồi mất hút. Trước đó tôi thấy cậu ta cho nó vào ngăn tủ đang cầm.

Chà, tôi biết cái tủ đó...

cre pic: baidu
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

3563#
Đăng lúc 7-1-2014 19:54:59 | Chỉ xem của tác giả
Chương 3: TRANH CHẤP



Triệu Dĩnh Uy





Quân Tường và Phi Hùng luôn cho rằng tôi rất giống mấy bà nội trợ lắm điều. Thực ra tôi nghĩ mình chỉ đảm đang thôi, thời buổi này con trai cái gì cũng cần phải giỏi một tí.

Tôi thích nấu ăn, thích được thử những mùi vị mới và thích cả cảm giác ai đó ăn thức ăn của mình. Đó cũng là lý do khiến tôi luôn đánh thức mọi người thật sớm để họ có thời gian thử nghiệm món điểm tâm mà tôi sáng chế. Dù việc này đôi khi phản tác dụng vì Quân Tường hoặc Vũ Đồng thường buồn ngủ đến mức họ chỉ tọng bừa thức ăn vào bụng rồi khen tôi lấy lệ mà thôi.

Bù lại, trong nhà vẫn có một người biết thưởng thức những món ăn của tôi. Đó là Dương Dương –cái tên tôi đặt riêng cho Dương Dương, ghép giữa tên thật của cô ấy và nữ diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc - Dương Mịch, vì cô ấy vốn thường hay xem phim của cô diễn viên này. Tôi chẳng hiểu cái cô diễn viên Dương gì gì đó có gì hay mà cô ấy mê mẩn đến thế.



Việc này cũng giống như tôi gọi Dĩ Luân là Doremon vậy đó.

Vũ Dương mắc bệnh suyễn bẩm sinh. Cô ấy không thể ăn quá nhiều thực phẩm có chứa chất béo, vì vậy tôi thấy mình có trách nhiệm phải chế ra nhiều thức ăn ngon mà vẫn không làm ảnh hưởng đến sức khỏe cô ấy.

-Thế nào ? Món hôm nay Vũ Dương thấy ăn có vừa miệng không? –Tôi hồi hộp hỏi

-Hương café hơi nồng quá, sẽ át mùi đậu phụ -Vũ Dương nói –Nhưng Uy Uy à, hình như mình không được phép uống café đâu.

-Đâu phải café, chỉ là…-Tôi chống chế -Chậc, mà lâu lâu dùng một tí cũng đâu có sao.

-Phi Hùng sẽ giận.

-Ôi dào, Phi Hùng vào thành phố rồi, chí ít đến chiều Vũ Đồng về thì cậu ta mới về.

Tôi trấn an. Phi Hùng là bạn thân nhất của Vũ Dương trong nhà, nhưng đồng thời cậu ta cũng là hộ lý cho cô nữa.

Chúng tôi đang ngồi trong vườn chờ bức vẽ mới của Vũ Dương. Cô ấy tự cho mình là họa sỹ, nhưng theo lời Vũ Đồng thì trừ bức họa ông Lưu Hàn bí mật mua giúp 2 năm trước thì Vũ Dương chưa bao giờ bán được bức nào cả. Vẫn còn may cho chúng tôi là hầu hết tranh cô ấy đã để lại Bangkok, không thì cả chỗ ngủ chắc tôi cũng không có mất.

-Dương Dương à –Tôi gọi khi thấy cô ấy cắn bút hồi lâu –Đừng vẽ nữa, chúng ta ra biển chơi đi

-Để làm gì?

-Tìm cảm hứng. Dương Dương đã vẽ khu vườn này cả tháng nay rồi còn gì. Thay đổi không khí tí biết đâu sẽ hay hơn.

Vũ Dương ậm ừ giây lát rồi gật đầu.

Thế là tôi lấy cano và kéo cô ấy ra biển.

Tôi dạy Dương Dương lái cano. Cô ấy là một tay lái tồi, lại đãng trí. Có lúc tôi phát cáu vì cô không thể nào nhớ được bên nào là bên trái, bên nào là bên phải. Kết quả là chúng tôi suýt đụng phải đá ngầm trong một lần cô ấy rẽ ngược lại hướng mà tôi chỉ. Tôi nổi điên lên, nhưng Dương Dương lại cười và tát nước biển vào mặt tôi. Thế là hết giận.

Xế chiều, chúng tôi thả nổi canô ngoài biển rồi nằm lẳng lặng nhìn lên vòm trời xanh biếc. Dù Vũ Dương cam đoan với tôi đó là màu xanh của Bảo Thạch Lam. Chúng tôi cãi nhau xem người ta đã lấy tên của đá đặt cho bầu trời hay lấy màu của bầu trời đặt cho đá. Và vì việc đó cũng như trứng hay con gà có trước nên tôi miễn cưỡng chấp nhận là cô ấy thắng.

-Cao quá –Vũ Dương buộc miệng nói

-Ừ -Tôi đáp lời

Cả tôi lẫn cô đều thấm mệt sau cả ngày trời ròng rã. Chúng tôi nằm dài trên cano, dóng mắt lên bầu trời lúc này đã ngả vàng. Mặt trời lặn dần, bắn những tia vàng chói xuốn le lói trên mặt biển, nhuộm màu tấm thảm nước dưới chân chúng tôi.

-Đó là màu đá mắt mèo –Vũ Dương nói

Tôi nhìn sang cô ấy, màu ráng chiều làm da cô trở nên mờ ảo, đôi mi cao vút mơ màng hòa quyện giữa nền trời.

-Không, đó là màu mắt của Dương Dương –Tôi lẩm bẩm.

-Sao cơ?

-Không. Chỉ là –Tôi bật người nhìn trở lại vòm trời, lúc này đã ở gần chúng tôi hơn –Có một người đã nói với mình, khi hoàng hôn cũng chính là lúc Hoàng tử Bầu trời tìm thấy Công chúa Mặt đất và hôn nàng. Cả 2 đều yêu nhau nhưng tình yêu của họ lại bị ngăn cấm. Các vị thần chỉ cho phép mỗi ngày họ gặp nhau 1 lần thôi.

Vũ Dương ngẫm nghĩ rồi hỏi

-Ai nói vậy?

Tôi im lặng, Vũ Dương cũng không nói gì. Đôi mi cô ấy mở rộng.

-Bạn gái cũ của mình –Tôi nói, ngạc nhiện nhận ra đó là giọng mình

-Uy Uy còn yêu cô ấy lắm phải không.

-Uhm.

-Vậy tại sao lại để cô ấy ra đi?

-Vì cô ấy là công chúa Mặt đất còn mình là Hoàng tử Mặt trời –Tôi đáp, nửa đùa nửa thật –Mình không thể chờ đợi mỗi hoàng hôn chỉ để được gặp cô ấy một lần.

Gió biển thổi qua vạt tai chúng tôi, hất tung vài sợi tóc còn đọng lại trên mái tóc cột hờ của Vũ Dương. Tôi đưa tay vén chúng sang một bên.

Có gì đó không ổn rồi.

Môi Vũ Dương tím tái, đồng tử cô ấy co giật, còn tay thì ôm chăt lấy lồng ngực.

Trời ạ

Căn bệnh suyễn của cô ấy.

Tôi đã quên bén đi là cô ấy cần phải uống thuốc vào mỗi chiều.

Tôi ôm chặt lấy Vũ Dương, giữ cho cô ấy khỏi cơn co giật, tay kia cho nổ máy cano.

Chúng tôi mất đến mười mấy phút mới cập bếnh, dù tôi đã sử dụng tốc độ cao nhất. Trong suốt khoảng thời gian ấy tôi luôn lo sợ Dương Dương sẽ rời khỏi tay tôi, tôi sợ mình đến nơi mà không còn cô ấy ở bên cạnh. Nhưng khi tôi sốc cô vào 2 bàn tay, cô vẫn thở, dù thoi thóp.

-Phi Hùng, Dĩ Luân, Quân Tường –Tôi thét, lạc cả giọng.

Từ cửa sau giáp biển, tôi chạy lên cửa trước, nhưng căn nhà im lặng như thể đang ngủ.

Dương Dương của tôi.

-Tần Phong, Vũ Đồng–Tôi thét lên lần nữa, sóng mũi bắt đầu cay
May thay, vừa lúc ấy, chiếc xe quen thuộc đã đáp gọn ở sân trước. Nghe tiếng tôi gọi, Phi Hùng, Vũ Đồng hốt hải xông vào. Hơi yên tâm, tôi đặt Vũ Dương xuống ghế sofa

-Cô ấy làm sao vậy?-Phi Hùng hỏi, song tôi đã chẳng còn sức mà trả lời. Tôi khụy xuống bên bức tường, hỗn hễn nhìn Phi Hùng áp tai vào ngực Vũ Dương, thận trọng rút kim ra từ hộp y tế.

Tôi thấy Tần Phong xuất hiện từ gian nhà sau. Nhận ra việc chẳng lành, cậu ta mới chạy đến

Nãy giờ tôi gọi thì cậu ta ở đâu chứ?

-Cô ấy không sao chứ?

Tôi hỏi, Phi Hùng đã tiêm thuốc xong. Cậu ấy không trả lời tôi mà nhẹ nhàng xốc Vũ Dương trên tay. Cậu bế cô về phòng.

-2 người đi đâu cả buổi trời vậy –Vũ Đồng quát –Chúng tôi về tới nơi thì chả thấy 2 người đâu. Tần Phong thì bảo chẳng biết gì cả. Tụi tui và Dĩ Luân phải chạy đi tìm khắp nơi.

-Chúng tôi –Tôi đáp, ấp úng –Tôi dẫn cô ấy ra biển
.
-Anh có điên không? Anh biết Vũ Dương phải tiêm thuốc đúng giờ mà.

-Thôi thôi, dù gì cũng ổn rồi –Tần Phong xen ngang –Quan trọng là bây giờ xem Vũ Dương thế nào. Cãi nhau thì có ích lợi gì kia chứ

Vũ Đồng thở dốc, cô quẳng cho tôi cái nhìn khinh miệt rồi cũng bỏ đi.

Chính tôi cũng khinh miệt bản thân mình.

Dĩ Luân và Quân Tường trở về nhà lúc trời tối mịt, mệt mỏi đến mức chẳng ai nói với ai câu nào. Chúng tôi dùng bữa trong im lặng. Tôi biết mọi người lo lắng cho Dương Dương bao nhiêu thì họ cũng giận tôi bấy nhiêu. Mọi khi Vũ Đồng, Tần Phong, Quân Tướng vào thành phố, Phi Hùng và Dĩ Luân luôn túc trực bên Vũ Dương. Ban đầu Raymond bảo cậu ấy làm thế vì điều khoản trong hợp đồng, nhưng dần dà tôi thấy đó chỉ còn là cái cớ. Lần đầu tiên cả Dĩ Luân và Phi Hùng vắng nhà thì tôi lại để xảy ra chuyện này.

-Mai chúng ta đặt ca cố định –Dĩ Luân nói, cậu ta đã buông đũa mà chưa động tới miếng cơm nào –Tần Phong, cậu theo sát Vũ Đồng luôn, không cần thay ca xem kẽ với tôi như mọi khi nữa.

-Này, ý cậu là tôi đã không trông nom Vũ Dương đàng hoàng đó hả -Tần Phong cự lại –Cậu tưởng chỉ có mình cậu biết lo sao? Tôi cũng đã tìm họ suốt nguyên buổi chiều rồi. Điện thoại cậu ta có gọi được đâu.

-Nếu cậu để ý kỹ hơn thì họ đã không thể đi –Dĩ Luân lồng lên. Hiếm khi thấy cậu ấy giận dữ như vậy.

Không chịu nổi nữa, tôi đứng bật dậy

-Được rồi, là lỗi của tôi. Nếu Lưu lão gia yêu cầu ai đó chịu trách nhiệm thì người đó sẽ là tôi. Mọi người hài lòng rồi chứ?

Tôi bỏ mặc họ ở đó rồi trở lên phòng tìm Dương Dương

Vũ Đồng vẫn ngồi túc trực ở đầu giường, cô ấy gần như sực tỉnh khi tôi đến. Tôi ra hiệu cho cô im lặng rồi kéo chiếc ghế trong góc ra.

Chúng tôi ngồi cùng nhau hàng giờ, có lẽ hơn, chỉ đơn giản là trố mắt nhìn theo nhịp thở của Vũ Dương. Thỉnh thoảng Dĩ Luân hay Phi Hùng ghé mắt vào, nhưng có lẽ vì vẫn còn giận tôi mà họ chẳng buồn lên tiếng. Mãi mới nghe được giọng Vũ Đồng thì thào.

-Lúc nãy.. xin lỗi. Tôi biết anh cũng chỉ muốn Vũ Dương được vui.

-Cô mắng tôi là đúng mà –Tôi đáp lí nhí –Tôi đã quên mất nhiệm vụ của mình.

Không khí tĩnh lặng thật khó chịu. Thế này tốt hơn. Tôi mỉm cười nhìn Vũ Đồng rồi cô ấy đáp lại y thế với tôi. Cạnh chúng tôi, Vũ Dương rên lên khe khẽ.

-Dương Dương, cô tỉnh lại rồi –Tôi reo lên.

-Uhm

Vũ Dương ậm ừ, đôi mi cô ấy chớp nhẹ định thần trước khi mỉm cười nhìn chúng tôi

-Uy Uy à

-Có mình đây –Tôi đáp, hồi hộp nhìn cô ấy. Thật sự tôi chỉ sợ cô sẽ trách tôi làm nguy hiểm đến tính mạng cô. Nhưng điều Vũ Dương nói chỉ là :

-Mình.. đói quá.

Cả tôi và Vũ Đồng đều bật cười

Nhẹ nhõm.

Nhưng đó chưa phải là kết thúc cho một ngày đầy rắc rối trong nội bộ chúng tôi.

-Cậu nói đi, cậu lén la lén lút vào phòng tôi để làm gì?

Dĩ Luân hét ầm lên vào cuối buổi tối, khi cả đám chúng tôi quay quần quanh tivi, kẻ thì cố nuốt trôi bộ phim hành động yêu thích của Phi Hùng, người thì tách ra bằng cách đánh cờ.

-Này, đừng có ồn ào thế -Tôi thì thào –Vũ Đồng chỉ vừa mới ngủ thôi.
Nhưng Dĩ Luân không để tâm tới lời tôi nói. Cậu ta nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tần Phong.

-Nói đi chứ?

-Đủ rồi –Tần Phong miễn cưỡng đứng dậy, vài con cờ văng vung vãi khi cậu ta cố gắng đảy cái bàn ra –Cái nhà này có biết bao nhiêu người, sao câu cứ chĩa mũi dùi vào tôi thế hả

-Tôi không ám chỉ mà tôi nêu đích danh –Dĩ Luân nói

-Chứng cớ đâu?

Dĩ Luân không vội trả lời, thay vào đó cậu ta chộp lấy cánh tay Tần Phong, giơ lên cho tất cả chúng thôi thấy chi chit những đốm sơn dính trên đó

-Tôi đã bôi bột sơn lên thanh nắm cửa, chỉ cần ai đó chạm vào sẽ bị dính màu như thế này –Dĩ Luân nói –Cậu còn chối nữa thôi.

Tần Phong vùng tay ra khỏi Dĩ Luân, nhận ra tất cả chúng tôi đều đang nhìn cậu ấy.

-Gối ôm –Cậu ấy đáp khẽ.

-Cái gì cơ?-Phi Hùng xem vào, ngay cả cậu ta cũng rời mắt khỏi bộ phim.

-Là cái gối ôm đó, được chưa –Tần Phong thét, mặt câu ta đỏ bừng –Tôi không ngủ được nếu thiếu cái gối ôm mà tôi bỏ quên trong phòng cậu, vì thế tôi chờ mọi người đi khỏi để lẻn vào phòng Dĩ Luân lấy lại.

-Sao cậu không hỏi tôi –Dĩ Luân nói –Sự việc cả tuần rồi mà bây giờ cậu mới lấy?

-Tôi không muôn mọi người nghĩ tôi trẻ con như Phi Hùng –Cậu ta tiếp –Mà tôi cũng không muốn nhờ vả Dĩ Luân.

Phi Hùng bụm miệng cười, song Dĩ Luân có vẻ dịu lại. Cậu ta thở dài rồi thả người xuống ghế sofa. Cái lý do của Tần Phong thực tế cũng chẳng thuyết phục được tôi, song tôi cũng không muốn gây thêm chuyện. Tôi nói:

-Chỉ là hiểu lầm thôi. Xong xuôi rồi mỗi người nhường một tí.

-Ồn ào quá –Giọng Vũ Đồng vang lên ngay khi tôi dứt lời, cô đã đứng ngay bậc cầu thang từ bao giờ -Tất cả các anh, đi ngủ hết cho tôi. Không ồn ào nữa.

Lời Vũ Đồng nói luôn là lệnh

Tôi vờ huých sáo, thẩy cho Phi Hùng cái nháy mắt. Cậu chàng này vội vã tắt tivi rồi chuồn êm. Tôi thấy Dĩ Luân bước qua Vũ Đồng, chẳng thèm nhìn cô.

Tần Phong và Quân Tường cùng nhau nhặt nhạnh bộ cờ vương vãi trên sàn. Vũ Đồng thấy thế lấy làm hài lòng lắm, cô liến thoắt vài câu rồi cũng biến mất dạng.

-Dĩnh Uy –Quân Tường gọi –Lụm dùm quân cờ dưới chân cậu kìa.

Tôi cúi xuống nhặt quân cờ. Một con pháo bị dính bộ đỏ lốm đốm. Tôi quẳng nó cho Quân Tường, nhận xét.

-Phòng Dĩ Luân có vàng không bằng.

Tần Phong ậm ừ, song Quân Tường lại tỏ vẻ trầm tư..

cre pic: baidu

Bình luận

ta vẫn chưa nhớ được hết tên nhân vật nhưng cũng đã đọc xong chap 3, 2 chap đầu nàng post lại đúng hem ^^, hay lắm, nàng tranh thủ post típ nha  Đăng lúc 8-1-2014 07:02 PM
Nàng cố gắng viết hoàn nhé, chứ coi nửa chừng hem có kết thúc hụt hẫng lắm nàng hihi!!! ^^!! Nàng viết tốt ghia hihi!!!  Đăng lúc 7-1-2014 09:54 PM
Ta luyện ngôn tình Cố Mạn, Cửu Lộ Phi Hương đa số là huyền huyễn haha, từ từ ta dấn sang xuyên ko haha!! Ta đọc sơ qua fic nàng, cứ nhắm Vũ Dương mà đọc  Đăng lúc 7-1-2014 09:53 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

3564#
Đăng lúc 8-1-2014 19:06:59 | Chỉ xem của tác giả
cả tỉ năm rồi ta mới mò lên lại IG
và tấm hình đập vào mắt ta, ngay trên #1 của news feed là hình này đây
ta chả biết là hình mới chụp hay chụp lâu
mà do Bee post lên IG của mình
cũng chả biết Bee ghi cái gì
nhưng tự nhiên zui khủng khiếp
có khi nào zụ Pong mới chia tay với bạn gái có liên quan tới tấm hình này không ta?
@apple_luvbee @sissi2610 @Love_is_Zero



còn 2 cái hình tiếp theo ta không hiểu cho lắm
rõ ràng nàng Táo nói phim mới của Bee là hiện đại mà
sao Bee lại mặc đồ cổ trang thế này???





ak, tin buồn cho cả nhà là cái zụ vote bên Today Bee nhà ta và cả Pong nữa đã bị tạch rồi
cái cô Mirenda gì đó lại được

cre pic: IG

Bình luận

hix, hi vọng 2 ng đóng chung bộ phim nào mới đi, cho ta bớt hóng  Đăng lúc 9-1-2014 10:19 PM
huhu mập mờ là dậy :D  Đăng lúc 9-1-2014 12:13 PM
vậy là chứng tỏ Bee đang muốn có cuộc tái ngộ trên màn ảnh :))  Đăng lúc 8-1-2014 10:12 PM
nhờ anh Gồ thù ãnh nói mập mờ, nhưng theo ta đoán già đoán non thì ý Bee là 6 năm gòi 2 ng` ko hợp tác á :(  Đăng lúc 8-1-2014 08:15 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

3565#
Đăng lúc 8-1-2014 19:10:26 | Chỉ xem của tác giả


IG
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

3566#
Đăng lúc 8-1-2014 19:14:38 | Chỉ xem của tác giả
haha
không những post hình chụp chung với Pong
mà trên IG của Bee còn có hình chụp chung với Mos nữa nè
hồi xem BMCNSS ta cuồng cái couple này kinh khủng
không thích nàng nữ chính
mà thích Bee mới ác chứ




IG
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

3567#
Đăng lúc 30-1-2014 20:18:39 | Chỉ xem của tác giả
nhà cửa vắng vẻ
sao tết mà chả có ai thế này

hình Bee thì nhiều, nhưng mà đang ở quê, mạng chập chờn nên không thế post được
mà hình như phim mới của Bee là phim cổ trang thì phải
chán quá ak
cứ nghĩ là phim hiện đại, ai dè...
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

3568#
Đăng lúc 14-2-2014 15:38:42 | Chỉ xem của tác giả
CPS WOMEN CAMPAIGN SPRING COLLECTION










Namthip-ytb

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

3569#
Đăng lúc 14-2-2014 15:39:51 | Chỉ xem của tác giả






Namthip
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

3570#
Đăng lúc 16-2-2014 18:19:13 | Chỉ xem của tác giả



Thaicatwalk
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách