|
Chương 3: TRANH CHẤP
Triệu Dĩnh Uy
Quân Tường và Phi Hùng luôn cho rằng tôi rất giống mấy bà nội trợ lắm điều. Thực ra tôi nghĩ mình chỉ đảm đang thôi, thời buổi này con trai cái gì cũng cần phải giỏi một tí.
Tôi thích nấu ăn, thích được thử những mùi vị mới và thích cả cảm giác ai đó ăn thức ăn của mình. Đó cũng là lý do khiến tôi luôn đánh thức mọi người thật sớm để họ có thời gian thử nghiệm món điểm tâm mà tôi sáng chế. Dù việc này đôi khi phản tác dụng vì Quân Tường hoặc Vũ Đồng thường buồn ngủ đến mức họ chỉ tọng bừa thức ăn vào bụng rồi khen tôi lấy lệ mà thôi.
Bù lại, trong nhà vẫn có một người biết thưởng thức những món ăn của tôi. Đó là Dương Dương –cái tên tôi đặt riêng cho Dương Dương, ghép giữa tên thật của cô ấy và nữ diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc - Dương Mịch, vì cô ấy vốn thường hay xem phim của cô diễn viên này. Tôi chẳng hiểu cái cô diễn viên Dương gì gì đó có gì hay mà cô ấy mê mẩn đến thế.
Việc này cũng giống như tôi gọi Dĩ Luân là Doremon vậy đó.
Vũ Dương mắc bệnh suyễn bẩm sinh. Cô ấy không thể ăn quá nhiều thực phẩm có chứa chất béo, vì vậy tôi thấy mình có trách nhiệm phải chế ra nhiều thức ăn ngon mà vẫn không làm ảnh hưởng đến sức khỏe cô ấy.
-Thế nào ? Món hôm nay Vũ Dương thấy ăn có vừa miệng không? –Tôi hồi hộp hỏi
-Hương café hơi nồng quá, sẽ át mùi đậu phụ -Vũ Dương nói –Nhưng Uy Uy à, hình như mình không được phép uống café đâu.
-Đâu phải café, chỉ là…-Tôi chống chế -Chậc, mà lâu lâu dùng một tí cũng đâu có sao.
-Phi Hùng sẽ giận.
-Ôi dào, Phi Hùng vào thành phố rồi, chí ít đến chiều Vũ Đồng về thì cậu ta mới về.
Tôi trấn an. Phi Hùng là bạn thân nhất của Vũ Dương trong nhà, nhưng đồng thời cậu ta cũng là hộ lý cho cô nữa.
Chúng tôi đang ngồi trong vườn chờ bức vẽ mới của Vũ Dương. Cô ấy tự cho mình là họa sỹ, nhưng theo lời Vũ Đồng thì trừ bức họa ông Lưu Hàn bí mật mua giúp 2 năm trước thì Vũ Dương chưa bao giờ bán được bức nào cả. Vẫn còn may cho chúng tôi là hầu hết tranh cô ấy đã để lại Bangkok, không thì cả chỗ ngủ chắc tôi cũng không có mất.
-Dương Dương à –Tôi gọi khi thấy cô ấy cắn bút hồi lâu –Đừng vẽ nữa, chúng ta ra biển chơi đi
-Để làm gì?
-Tìm cảm hứng. Dương Dương đã vẽ khu vườn này cả tháng nay rồi còn gì. Thay đổi không khí tí biết đâu sẽ hay hơn.
Vũ Dương ậm ừ giây lát rồi gật đầu.
Thế là tôi lấy cano và kéo cô ấy ra biển.
Tôi dạy Dương Dương lái cano. Cô ấy là một tay lái tồi, lại đãng trí. Có lúc tôi phát cáu vì cô không thể nào nhớ được bên nào là bên trái, bên nào là bên phải. Kết quả là chúng tôi suýt đụng phải đá ngầm trong một lần cô ấy rẽ ngược lại hướng mà tôi chỉ. Tôi nổi điên lên, nhưng Dương Dương lại cười và tát nước biển vào mặt tôi. Thế là hết giận.
Xế chiều, chúng tôi thả nổi canô ngoài biển rồi nằm lẳng lặng nhìn lên vòm trời xanh biếc. Dù Vũ Dương cam đoan với tôi đó là màu xanh của Bảo Thạch Lam. Chúng tôi cãi nhau xem người ta đã lấy tên của đá đặt cho bầu trời hay lấy màu của bầu trời đặt cho đá. Và vì việc đó cũng như trứng hay con gà có trước nên tôi miễn cưỡng chấp nhận là cô ấy thắng.
-Cao quá –Vũ Dương buộc miệng nói
-Ừ -Tôi đáp lời
Cả tôi lẫn cô đều thấm mệt sau cả ngày trời ròng rã. Chúng tôi nằm dài trên cano, dóng mắt lên bầu trời lúc này đã ngả vàng. Mặt trời lặn dần, bắn những tia vàng chói xuốn le lói trên mặt biển, nhuộm màu tấm thảm nước dưới chân chúng tôi.
-Đó là màu đá mắt mèo –Vũ Dương nói
Tôi nhìn sang cô ấy, màu ráng chiều làm da cô trở nên mờ ảo, đôi mi cao vút mơ màng hòa quyện giữa nền trời.
-Không, đó là màu mắt của Dương Dương –Tôi lẩm bẩm.
-Sao cơ?
-Không. Chỉ là –Tôi bật người nhìn trở lại vòm trời, lúc này đã ở gần chúng tôi hơn –Có một người đã nói với mình, khi hoàng hôn cũng chính là lúc Hoàng tử Bầu trời tìm thấy Công chúa Mặt đất và hôn nàng. Cả 2 đều yêu nhau nhưng tình yêu của họ lại bị ngăn cấm. Các vị thần chỉ cho phép mỗi ngày họ gặp nhau 1 lần thôi.
Vũ Dương ngẫm nghĩ rồi hỏi
-Ai nói vậy?
Tôi im lặng, Vũ Dương cũng không nói gì. Đôi mi cô ấy mở rộng.
-Bạn gái cũ của mình –Tôi nói, ngạc nhiện nhận ra đó là giọng mình
-Uy Uy còn yêu cô ấy lắm phải không.
-Uhm.
-Vậy tại sao lại để cô ấy ra đi?
-Vì cô ấy là công chúa Mặt đất còn mình là Hoàng tử Mặt trời –Tôi đáp, nửa đùa nửa thật –Mình không thể chờ đợi mỗi hoàng hôn chỉ để được gặp cô ấy một lần.
Gió biển thổi qua vạt tai chúng tôi, hất tung vài sợi tóc còn đọng lại trên mái tóc cột hờ của Vũ Dương. Tôi đưa tay vén chúng sang một bên.
Có gì đó không ổn rồi.
Môi Vũ Dương tím tái, đồng tử cô ấy co giật, còn tay thì ôm chăt lấy lồng ngực.
Trời ạ
Căn bệnh suyễn của cô ấy.
Tôi đã quên bén đi là cô ấy cần phải uống thuốc vào mỗi chiều.
Tôi ôm chặt lấy Vũ Dương, giữ cho cô ấy khỏi cơn co giật, tay kia cho nổ máy cano.
Chúng tôi mất đến mười mấy phút mới cập bếnh, dù tôi đã sử dụng tốc độ cao nhất. Trong suốt khoảng thời gian ấy tôi luôn lo sợ Dương Dương sẽ rời khỏi tay tôi, tôi sợ mình đến nơi mà không còn cô ấy ở bên cạnh. Nhưng khi tôi sốc cô vào 2 bàn tay, cô vẫn thở, dù thoi thóp.
-Phi Hùng, Dĩ Luân, Quân Tường –Tôi thét, lạc cả giọng.
Từ cửa sau giáp biển, tôi chạy lên cửa trước, nhưng căn nhà im lặng như thể đang ngủ.
Dương Dương của tôi.
-Tần Phong, Vũ Đồng–Tôi thét lên lần nữa, sóng mũi bắt đầu cay
May thay, vừa lúc ấy, chiếc xe quen thuộc đã đáp gọn ở sân trước. Nghe tiếng tôi gọi, Phi Hùng, Vũ Đồng hốt hải xông vào. Hơi yên tâm, tôi đặt Vũ Dương xuống ghế sofa
-Cô ấy làm sao vậy?-Phi Hùng hỏi, song tôi đã chẳng còn sức mà trả lời. Tôi khụy xuống bên bức tường, hỗn hễn nhìn Phi Hùng áp tai vào ngực Vũ Dương, thận trọng rút kim ra từ hộp y tế.
Tôi thấy Tần Phong xuất hiện từ gian nhà sau. Nhận ra việc chẳng lành, cậu ta mới chạy đến
Nãy giờ tôi gọi thì cậu ta ở đâu chứ?
-Cô ấy không sao chứ?
Tôi hỏi, Phi Hùng đã tiêm thuốc xong. Cậu ấy không trả lời tôi mà nhẹ nhàng xốc Vũ Dương trên tay. Cậu bế cô về phòng.
-2 người đi đâu cả buổi trời vậy –Vũ Đồng quát –Chúng tôi về tới nơi thì chả thấy 2 người đâu. Tần Phong thì bảo chẳng biết gì cả. Tụi tui và Dĩ Luân phải chạy đi tìm khắp nơi.
-Chúng tôi –Tôi đáp, ấp úng –Tôi dẫn cô ấy ra biển
.
-Anh có điên không? Anh biết Vũ Dương phải tiêm thuốc đúng giờ mà.
-Thôi thôi, dù gì cũng ổn rồi –Tần Phong xen ngang –Quan trọng là bây giờ xem Vũ Dương thế nào. Cãi nhau thì có ích lợi gì kia chứ
Vũ Đồng thở dốc, cô quẳng cho tôi cái nhìn khinh miệt rồi cũng bỏ đi.
Chính tôi cũng khinh miệt bản thân mình.
Dĩ Luân và Quân Tường trở về nhà lúc trời tối mịt, mệt mỏi đến mức chẳng ai nói với ai câu nào. Chúng tôi dùng bữa trong im lặng. Tôi biết mọi người lo lắng cho Dương Dương bao nhiêu thì họ cũng giận tôi bấy nhiêu. Mọi khi Vũ Đồng, Tần Phong, Quân Tướng vào thành phố, Phi Hùng và Dĩ Luân luôn túc trực bên Vũ Dương. Ban đầu Raymond bảo cậu ấy làm thế vì điều khoản trong hợp đồng, nhưng dần dà tôi thấy đó chỉ còn là cái cớ. Lần đầu tiên cả Dĩ Luân và Phi Hùng vắng nhà thì tôi lại để xảy ra chuyện này.
-Mai chúng ta đặt ca cố định –Dĩ Luân nói, cậu ta đã buông đũa mà chưa động tới miếng cơm nào –Tần Phong, cậu theo sát Vũ Đồng luôn, không cần thay ca xem kẽ với tôi như mọi khi nữa.
-Này, ý cậu là tôi đã không trông nom Vũ Dương đàng hoàng đó hả -Tần Phong cự lại –Cậu tưởng chỉ có mình cậu biết lo sao? Tôi cũng đã tìm họ suốt nguyên buổi chiều rồi. Điện thoại cậu ta có gọi được đâu.
-Nếu cậu để ý kỹ hơn thì họ đã không thể đi –Dĩ Luân lồng lên. Hiếm khi thấy cậu ấy giận dữ như vậy.
Không chịu nổi nữa, tôi đứng bật dậy
-Được rồi, là lỗi của tôi. Nếu Lưu lão gia yêu cầu ai đó chịu trách nhiệm thì người đó sẽ là tôi. Mọi người hài lòng rồi chứ?
Tôi bỏ mặc họ ở đó rồi trở lên phòng tìm Dương Dương
Vũ Đồng vẫn ngồi túc trực ở đầu giường, cô ấy gần như sực tỉnh khi tôi đến. Tôi ra hiệu cho cô im lặng rồi kéo chiếc ghế trong góc ra.
Chúng tôi ngồi cùng nhau hàng giờ, có lẽ hơn, chỉ đơn giản là trố mắt nhìn theo nhịp thở của Vũ Dương. Thỉnh thoảng Dĩ Luân hay Phi Hùng ghé mắt vào, nhưng có lẽ vì vẫn còn giận tôi mà họ chẳng buồn lên tiếng. Mãi mới nghe được giọng Vũ Đồng thì thào.
-Lúc nãy.. xin lỗi. Tôi biết anh cũng chỉ muốn Vũ Dương được vui.
-Cô mắng tôi là đúng mà –Tôi đáp lí nhí –Tôi đã quên mất nhiệm vụ của mình.
Không khí tĩnh lặng thật khó chịu. Thế này tốt hơn. Tôi mỉm cười nhìn Vũ Đồng rồi cô ấy đáp lại y thế với tôi. Cạnh chúng tôi, Vũ Dương rên lên khe khẽ.
-Dương Dương, cô tỉnh lại rồi –Tôi reo lên.
-Uhm
Vũ Dương ậm ừ, đôi mi cô ấy chớp nhẹ định thần trước khi mỉm cười nhìn chúng tôi
-Uy Uy à
-Có mình đây –Tôi đáp, hồi hộp nhìn cô ấy. Thật sự tôi chỉ sợ cô sẽ trách tôi làm nguy hiểm đến tính mạng cô. Nhưng điều Vũ Dương nói chỉ là :
-Mình.. đói quá.
Cả tôi và Vũ Đồng đều bật cười
Nhẹ nhõm.
Nhưng đó chưa phải là kết thúc cho một ngày đầy rắc rối trong nội bộ chúng tôi.
-Cậu nói đi, cậu lén la lén lút vào phòng tôi để làm gì?
Dĩ Luân hét ầm lên vào cuối buổi tối, khi cả đám chúng tôi quay quần quanh tivi, kẻ thì cố nuốt trôi bộ phim hành động yêu thích của Phi Hùng, người thì tách ra bằng cách đánh cờ.
-Này, đừng có ồn ào thế -Tôi thì thào –Vũ Đồng chỉ vừa mới ngủ thôi.
Nhưng Dĩ Luân không để tâm tới lời tôi nói. Cậu ta nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tần Phong.
-Nói đi chứ?
-Đủ rồi –Tần Phong miễn cưỡng đứng dậy, vài con cờ văng vung vãi khi cậu ta cố gắng đảy cái bàn ra –Cái nhà này có biết bao nhiêu người, sao câu cứ chĩa mũi dùi vào tôi thế hả
-Tôi không ám chỉ mà tôi nêu đích danh –Dĩ Luân nói
-Chứng cớ đâu?
Dĩ Luân không vội trả lời, thay vào đó cậu ta chộp lấy cánh tay Tần Phong, giơ lên cho tất cả chúng thôi thấy chi chit những đốm sơn dính trên đó
-Tôi đã bôi bột sơn lên thanh nắm cửa, chỉ cần ai đó chạm vào sẽ bị dính màu như thế này –Dĩ Luân nói –Cậu còn chối nữa thôi.
Tần Phong vùng tay ra khỏi Dĩ Luân, nhận ra tất cả chúng tôi đều đang nhìn cậu ấy.
-Gối ôm –Cậu ấy đáp khẽ.
-Cái gì cơ?-Phi Hùng xem vào, ngay cả cậu ta cũng rời mắt khỏi bộ phim.
-Là cái gối ôm đó, được chưa –Tần Phong thét, mặt câu ta đỏ bừng –Tôi không ngủ được nếu thiếu cái gối ôm mà tôi bỏ quên trong phòng cậu, vì thế tôi chờ mọi người đi khỏi để lẻn vào phòng Dĩ Luân lấy lại.
-Sao cậu không hỏi tôi –Dĩ Luân nói –Sự việc cả tuần rồi mà bây giờ cậu mới lấy?
-Tôi không muôn mọi người nghĩ tôi trẻ con như Phi Hùng –Cậu ta tiếp –Mà tôi cũng không muốn nhờ vả Dĩ Luân.
Phi Hùng bụm miệng cười, song Dĩ Luân có vẻ dịu lại. Cậu ta thở dài rồi thả người xuống ghế sofa. Cái lý do của Tần Phong thực tế cũng chẳng thuyết phục được tôi, song tôi cũng không muốn gây thêm chuyện. Tôi nói:
-Chỉ là hiểu lầm thôi. Xong xuôi rồi mỗi người nhường một tí.
-Ồn ào quá –Giọng Vũ Đồng vang lên ngay khi tôi dứt lời, cô đã đứng ngay bậc cầu thang từ bao giờ -Tất cả các anh, đi ngủ hết cho tôi. Không ồn ào nữa.
Lời Vũ Đồng nói luôn là lệnh
Tôi vờ huých sáo, thẩy cho Phi Hùng cái nháy mắt. Cậu chàng này vội vã tắt tivi rồi chuồn êm. Tôi thấy Dĩ Luân bước qua Vũ Đồng, chẳng thèm nhìn cô.
Tần Phong và Quân Tường cùng nhau nhặt nhạnh bộ cờ vương vãi trên sàn. Vũ Đồng thấy thế lấy làm hài lòng lắm, cô liến thoắt vài câu rồi cũng biến mất dạng.
-Dĩnh Uy –Quân Tường gọi –Lụm dùm quân cờ dưới chân cậu kìa.
Tôi cúi xuống nhặt quân cờ. Một con pháo bị dính bộ đỏ lốm đốm. Tôi quẳng nó cho Quân Tường, nhận xét.
-Phòng Dĩ Luân có vàng không bằng.
Tần Phong ậm ừ, song Quân Tường lại tỏ vẻ trầm tư..
cre pic: baidu |
|