|
~Nếu một ngày anh yêu một người~
Dành cho Wu YiFan - Mùa đông của em
Hôm nay đọc tin về Nickhun và Tiffany, đọc những lời tình cảm Nickhun dành cho Tif, trong khi những người khác cảm thấy ngưỡng mộ thì tôi lại tự hỏi, liệu fans của anh ta đang cảm thấy thế nào? Những người hâm mộ đã và đang dành cho anh ta một góc quan trọng của tuổi thanh xuân đời mình, họ cảm thấy ra sao?
Phóng xe trên đường, tôi nghĩ mông lung về anh, về tương lai. Cái viễn cảnh một ngày nào đó chuyện tình cảm của anh sẽ bị phanh phui, tràn ngập trên các trang báo mạng, chưa bao giờ tôi thôi mường tượng về nó. 1 năm, 2 năm, hay 5 năm? Mỗi ngày mỗi ngày, khoảng thời gian lại ngắn lại một chút. Sẽ thế nào khi tôi nhận được tin ấy? Sẽ khóc lóc vật vã như một con nhóc chưa muốn trưởng thành? Sẽ bới móc đủ thứ để chê bai dìm hàng người con gái đó? Sẽ im lặng không onl một thời gian, cho đến khi đủ bình thản khi có bất cứ một ai nhắc đến chuyện đó?
Tôi luôn không tự tin vào bản thân mình. Có thể cho là khiêm tốn, nhưng tôi hiểu nó giống với tự ti hơn. Tôi không dám lớn tiếng khẳng định thứ tình cảm mình dành cho anh nhiều hơn bất cứ một ai khác. Tôi không dám tự nhận anh là “của tôi”, hay bất cứ cụm danh từ nào khác ám chỉ anh thuộc quyền sở hữu của tôi. Tôi lại càng chẳng dám mong có một ngày gặp được anh, và tôi có thể để lại trong anh một chút ấn tượng gì đó. Tôi tự hiểu, mình chỉ là một hạt cát bé nhỏ, cách xa biển lớn hàng vạn dặm. Cái giấc mơ ‘biết đâu’ nếu gặp được nhau, giữa tôi và anh sẽ xảy ra điều gì đó, như kiểu dòng điện chạy xẹt sống lưng và ta biết người đó chính là người mà ta tìm kiếm, hay đại loại thế. Cái giấc mơ viển vông ấy, tôi đã nhẫn tâm dẫm lên dập tắt nó ngay khi nó vừa le lói. Ai cũng biết cái giấc mơ ấy quá ngây thơ và sẽ chẳng có 1% cơ hội trở thành sự thật, nhưng tôi còn không cho phép mình được phép “mơ”. Có ai đánh thuế giấc mơ đâu, nhưng tôi lại là như vậy đấy. Càng lúc tôi càng hạn chế những lời ngọt ngào sến sẩm dành cho anh, chăm chỉ ‘dìm hàng’ anh hơn, vạch thật rõ ranh giới giữa fan hâm mộ - thần tượng… tất cả chỉ để tôi không lún sâu hơn vào cái hố mình đang vô thức đào mỗi ngày, mỗi ngày. Sau cùng, vẫn là ích kỉ không muốn mình bị tổn thương. Cứ vô tư dành thật nhiều tình cảm cho anh, tôi sợ cái giá mình phải trả sau này sẽ quá đắt. “Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương”, nhưng sẽ mất bao lâu để tôi có thể tự tin mà nói rằng: “Tôi chúc phúc cho anh”?...
Một cô bạn của tôi đã nói rằng: “Nếu yêu ai đó thật lòng, sẽ tự biết cách từ bỏ.”
Tôi còn chẳng có quyền gì để cho phép bản thân không được từ bỏ.
Có thể người con gái đó là một ngôi sao nổi tiếng, xinh đẹp, cao ráo, số đo ba vòng chuẩn như người mẫu, toát lên vẻ đẹp của một thiên thần, chính là hình mẫu anh tìm kiếm. Cũng có thể người con gái đó chỉ là người bình thường, không thật xinh đẹp nhưng có nụ cười cuốn hút, và có thể cô ấy còn không biết anh là ai. Tôi không thật sự tin tưởng anh sẽ tìm được người giống hệt như trong “hình mẫu” mình đã đặt ra, bởi có khi đó cũng chỉ là những lời nói vu vơ để trả lời một câu hỏi cứ mãi lặp đi lặp lại một cách nhàm chán. Nhưng tôi tin người con gái đó có thể là bất kì ai, dưới bất kì dáng vẻ nào, bất kì thân phận nào, chỉ cần người đó khiến anh yêu thương.
Mỗi buổi sáng, cô ấy sẽ rất vất vả để gọi anh dậy đi tập thể dục, để rồi cuối cùng phải đầu hàng để anh tiếp tục ngủ nướng. Cô ấy sẽ làm bữa sáng nhẹ cho anh, rồi cùng anh ngồi đọc sách. Cô gái ấy sẽ thật hiền lành, luôn mỉm cười với mỗi trò nghịch ngợm, có chút ngốc nghếch của anh. Mỗi khi anh hỏi cô ấy liệu hôm nay mình mặc có đẹp không, cô ấy sẽ luôn lặp lại câu trả lời: “Đẹp lắm, thật đó”, cho dù thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài bộ đồ ‘thảm họa’. Dù không cao nhưng cô ấy sẽ chủ động đề nghị anh dạy cô ấy cách chơi bóng rổ, chỉ để ngắm gương mặt bừng sáng của anh mỗi khi cầm vào trái bóng. Cũng có khi trước lúc đi ngủ, cô ấy sẽ vòi vĩnh anh hát ru cho cô ngủ bằng chất giọng trầm, ấm áp của anh, để rồi được vài câu tử tế anh lại chuyển ngay sang rap ngẫu hứng với thứ tiếng Anh chẳng ai hiểu nổi. Và mỗi khi cùng nhau nắm tay bước đi trên đường, bất chấp những ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn hiếu kỳ của phần đông những cô gái đi ngang qua, cô ấy vẫn tự tin nhìn vào đôi mắt anh và mỉm cười, bàn tay khẽ siết chặt hơn.
Đó chỉ là trí tưởng tượng bay hơi xa một chút của tôi, có thể đúng, có thể lại hoàn toàn đối lập. Cho dù cô ấy là ai, cho dù tôi có buồn đến mức cảm thấy bầu trời vỡ nát dưới chân, chỉ cần anh khẳng định rằng: “Cô ấy chính là người khiến tôi hạnh phúc”, tôi tin dù sớm dù muộn, mình cũng có thể chấp nhận sự thật ấy và chúc phúc cho anh.
Trong bộ phim Reply 1997, khi Yoonjae hỏi Siwon, nếu Tony cầu hôn cô thì cô có đồng ý không. Siwon đã trả lời mình sẽ không đồng ý, vì “Anh ấy xứng đáng với một người tốt hơn mình”. Câu trả lời thật quá ngốc nghếch, có thể khiến bạn bật cười. Nhưng tôi thấy mình đồng cảm với cô ấy. Với anh, tôi sẽ mãi chỉ là một con nhóc fan hâm mộ đến từ một đất nước xa lắc xa lơ, tình nguyện để anh chiếm một phần quan trọng trong quãng thời gian đẹp nhất cuộc đời nó. Có ngốc nghếch, có bồng bột, có mù quáng, có cả một chút điên dại. Nếu như 0.1% giấc mơ vô thực đó thành hiện thực, tôi vẫn sẽ từ chối và yên phận làm một con nhóc fan hâm mộ của anh. Bởi anh xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất có thể.
Cre: Fanqin Diary Facebook, admin _Mờ_. |
Rate
-
Xem tất cả
|