|
Chương 12. Hoa ăn thịt người
Nghĩ đến những người trong đoàn du lịch, trong lòng Tô Từ rất mâu thuẫn.
Cô không thích những người đó, không muốn tiếp xúc nhiều với họ. Nhưng trên thế giới này có lẽ chỉ còn bọn họ là đồng loại với cô, nếu bọn họ đã chết…
Cô sẽ rất lạc lõng.
Hơn nữa, cô có thể bình yên mà sống được đến bây giờ là nhờ con hổ trắng. Mà nó đột nhiên bám theo cô thì cũng sẽ có một ngày đột nhiên bỏ đi.
Đến lúc đó cô sẽ ra sao? Nếu may mắn, cô vẫn chỉ trơ trọi một mình, cố gắng chiến đấu để sinh tồn ở nơi này. Nếu xui xẻo, bụng của một con thú nào đó sẽ là nấm mồ của cô, không ai biết cô đã chết, cũng không ai hay những điều khủng khiếp cô phải trải qua.
Thậm chí, sẽ không ai biết cô từng tồn tại ở thế giới này.
Từ khi nảy ra ý định tìm những người trong đoàn du lịch, Tô Từ cứ đắn đo mãi, cuối cùng vào một buổi sáng nọ, cô quyết định đeo ba lô lên đường. Lần theo những ký hiệu đã đánh dấu lúc trước, Tô Từ quay về con sông dạo nọ, lại mất thêm một lúc nữa mới tìm được hang núi nơi cô đã từng ngủ qua mấy giờ.
Con hổ vẫn đi theo sau Tô Từ.
Nhưng trong hang vắng lặng, chỉ còn lưu lại dấu vết từng có người sinh sống ở đây.
Tô Từ lo lắng, đi một vòng quanh hang kiểm tra. Thấy trên đá, dưới đất không có vết máu, những đồ đạc quan trọng đều được mang đi, biết chắc bọn họ không phải bị dã thú tấn công, cô mới nhẹ nhàng thở ra, đứng thần người ở cửa hang, trong lòng vừa buồn bã vừa thoải mái.
Trên đường đến đây, Tô Từ luôn nghĩ, có lẽ phải dùng con hổ trắng khổng lồ uy hiếp bọn họ, làm cho bọn họ không dám có ý đồ xấu với cô. Thậm chí Tô Từ còn nghĩ, từ nay về sau cô có nên giành lấy vị trí cầm đầu vì sự an toàn của mình hay không.
Có thể rất lâu sau này, Tô Từ rồi cũng sẽ chọn ra một người đàn ông trong đoàn làm bạn tình, nhưng cô tuyệt đối không chấp nhận bị ép buộc “phục vụ” cho một người nào đó, hay nhiều người.
Hiện giờ bọn họ đã rời khỏi đây...
Không biết là đi tìm nơi ở khác, hay là cùng nhau tìm đường ra khỏi khu rừng.
Con hổ vốn rất lười biếng, nếu không phải Tô Từ ra ngoài, nó đã sớm nằm dài trong hang núi nghỉ ngơi. Giờ thấy Tô Từ đứng thẫn thờ trước cửa hang, nó mất kiên nhẫn phe phẩy cái đuôi, đến gần cọ vào người cô.
Tô Từ mải nghĩ, đột nhiên bị cọ vào người thì giật mình lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa đã ngã ngồi dưới đất.
Trên đường trở về, Tô Từ cứ suy nghĩ vẩn vơ, con hổ thấy mình bị bỏ rơi liền gầm nhẹ, nhưng ngay cả nửa con mắt cô cũng không buồn liếc lại. Nó phụng phịu cụp đôi mắt màu vàng xuống, vung cái đuôi, quay đầu bỏ đi hướng khác.
Tô Từ hoàn toàn không phát hiện con hổ đã rời khỏi mình. Cô đinh ninh rằng có nó theo sau, cô sẽ không gặp phải nguy hiểm. Đầu óc Tô Từ đang bay tận đẩu đâu, đến khi có cảm giác nguy hiểm ập đến làm tóc gáy cô dựng đứng cả lên, cô mới giật mình lui về phía sau, ngoảnh ra phía sau tìm con hổ.
Nhưng nó không ở cạnh cô.
Tô Từ ngây người. Bỗng cô cảm thấy vết thương trên tay trái tê buốt. Quay đầu nhìn lại, cô phát hiện gần như cả cánh tay của mình đang bị một bông hoa khổng lồ cắn chặt.
Nếu không phải Tô Từ nhanh chân lui lại thì cô đã bị nó nuốt gọn mất rồi.
Máu trên cánh tay tuôn ra như suối, ban đầu Tô Từ rất đau, nhưng ngay sau đó lại có cảm giác ngứa ngáy. Cô tái mặt, vội rút con dao ra, cố nhịn đau, dùng hết sức đâm liên tục vào bông hoa.
Cánh của loại hoa này cứng hệt một thân cây cổ thụ, may mà Tô Từ chỉ có một con dao dùng làm vũ khí phòng thân nên rất chú ý giữ gìn, thường xuyên mài để giữ cho lưỡi dao luôn sắc bén. Hơn nữa, cô biết đây là lúc quyết định sống chết nên nghiến rắng nghiến lợi dùng sức đâm con dao ngập vào cánh hoa, chỉ lộ ra phần chuôi. Vừa rút dao ra, một dòng chất lỏng nhầy nhụa và hôi thối bắn tung tóe lên người cô, chạm vào da trần gây ra cảm giác vừa đau đớn vừa khó chịu.
Bông hoa vốn cắn chặt cánh tay Tô Từ, bị đâm đau, cái miệng đầy răng nhọn hoắc của nó hơi lỏng ra một chút. Cô vội giật tay về, do dùng lực quá mạnh nên mất đà ngã bịch xuống đất.
Bông hoa này dựa vào phần thân dẻo dai, có thể vươn xa để săn mồi, nhưng nó vẫn có độ dài nhất định. Con mồi đã thoát khỏi phạm vi hoạt động, nó cũng chỉ còn cách khép cánh lại, chờ đợi con mồi lơ đễnh tiếp theo.
Sau khi giãy ra được, trong lòng Tô Từ chỉ có một ý nghĩ, trốn!
Càng xa nơi này càng tốt.
Nhưng cô chỉ chạy được một đoạn thì kiệt sức. Bông hoa đó chắc là có độc, vì tay trái của cô không ngừng chảy máu mà cô lại không cảm thấy đau.
Nghĩ đến khả năng đó, mặt Tô Từ tái càng thêm tái, tay phải nhét con dao dính đầy chất lỏng nhầy nhụa vào ngăn nhỏ trên ba lô rồi run run véo cánh tay trái.
Nhưng bất kể Tô Từ véo mạnh thế nào, cánh tay vẫn không có cảm giác. Cô vừa véo loạn cả lên vừa lau nước mắt ràn rụa trên mặt, thoáng chốc máu trên cánh tay đã lem khắp khuôn mặt cô, trông cực kỳ thảm hại.
Chuyện xảy ra bất thình lình, Tô Từ hoàn toàn không nghĩ mình cứ thế này mà chết.
Cô nắm chặt cánh tay đã mất cảm giác đau nhưng vẫn chảy máu ồ ạt, đứng sững một hồi mới giật mình nghĩ, lúc này phải cố tự cứu mình.
Không có thuốc, cũng không có phương tiện cấp cứu.
Tô Từ định đi tìm loại cỏ lần trước con hổ ăn, cô chỉ biết đó có thể là một loại cỏ giải độc.
Nhưng cô vừa mới nhấc chân thì đã ngã “ạch” xuống đất, đầu đụng vào phần nhô ra của một tảng đá làm cô choáng váng.
Cô lại không cảm thấy đau.
Tô Từ biết mình thật sự bị trúng độc. Cô càng sốt ruột hơn, vội chống tay định đứng dậy. Bình thường, Tô Từ chỉ cần nhấc người một cái là xong, nhưng giờ động tác này trở nên gian nan vạn phần, giống như cô đang ở trong cơ thể người khác, tay chân chẳng buồn nghe lời cô.
Toàn thân càng lúc càng nặng nề, Tô Từ cảm giác càng ngày càng mệt, mí mắt trĩu xuống. Trong lòng cô luôn nghĩ, phải đứng lên, đứng lên đi tìm cỏ giải độc.
Nhưng thân thể vẫn nằm ì dưới mặt đất, muốn nhấc tay nhấc chân cũng không làm nổi.
Muốn chết sao?
Tô Từ cảm thấy thật sự mệt mỏi, những ý nghĩ kháng cự dần dần bị dập tắt. Cô thở dài, thuận theo yêu cầu mãnh liệt của cơ thể, chầm chậm nhắm mắt lại.
"Gràooo !"
Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ vừa mới khép mắt, Tô Từ đã nghe được tiếng hổ gầm lên đầy hoảng hốt.
Cuối cùng nó cũng đến rồi sao?
Khát vọng sống lại trỗi dậy, Tô Từ cố nâng mắt lên, thấy con hổ trắng đang vội vàng nhả trái cây trong miệng ra, lao nhanh về phía mình.
...
Đến khi tỉnh lại, Tô Từ liền cảm giác trên mặt đang bị một đầu lưỡi thô ráp liếm láp liên tục, mùi nước miếng hôi thối xộc vào mũi làm cho cô thiếu chút nữa lại ngất đi.
"Khụ khụ." Tô Từ khó chịu ho một tiếng, ngay lập tức, cô cảm thấy một cái đầu khổng lồ đầy lông lá không ngừng dụi vào mặt mình.
"Được rồi được rồi. Mày còn dụi nữa thì tao không chịu nổi đâu." Tô Từ nghiêng đầu, khàn khàn nói. Cô giơ tay định đẩy đầu nó ra, nhưng cánh tay bất trị của cô vẫn không nghe lời, cứ nằm thẳng đơ trên đất.
Tô Từ hoảng hốt, vội vàng nhỏm dậy, nhưng chỉ có đầu cô là cử động được, còn toàn thân và tứ chi không có chút phản ứng nào.
Thấy cô tỉnh lại, con hổ trắng hưng phấn rống lên một tiếng thật dài, không ngừng vẫy vẫy cái đuôi, thậm chí còn nhảy nhót loạn cả lên.
Đất cát trong hang bị nó làm bay mù mịt nhưng Tô Từ không để ý tới. Cô trợn tròn mắt, nâng đầu lên cao hết mức có thể, hiện giờ cô chỉ có thể nhìn thấy phần ngực và mũi chân của mình.
"Động đậy đi... Mày động đậy một chút đi chứ! Một ngón chân thôi cũng được... Mày động đậy một chút đi mà!!!" Mắt Tô Từ đã đỏ hoe, nhưng thân thể cô vẫn phớt lờ chủ nhận, không buồn nhúc nhích.
... Tê liệt sao?
Bị tê liệt toàn thân?
Tô Từ tuyệt vọng thả đầu xuống, phần gáy đập xuống đất làm cô choáng váng. Tô Từ nghiêng đầu cười cười, đột nhiên cô lại nâng đầu lên rồi đập mạnh xuống đất.
"Grrào..." Con hổ trắng vốn đang vui vẻ, thấy Tô Từ chưa bao giờ hét lớn như vậy thì rất ngạc nhiên, mở tròn đôi mắt màu vàng nhìn cô. Thấy Tô Từ tự hại mình, nó vội lao đến. Khi Tô Từ đập đầu xuống đất lần thứ hai, nó định giơ chân trước ra đỡ phía sau đầu cô.
Nhưng thân hình con hổ quá lớn, khoảng cách giữa đầu Tô Từ và mặt đất lại không bao nhiêu nên nó không thể ngăn được cô. Ngửi được mùi máu tươi từ phần ót của Tô Từ, con hổ khụt khịt mũi. Thấy cô điên cuồng đập đầu xuống đất, nó quýnh lên, giơ chân trước đẩy cô ngồi dậy. Nhưng Tô Từ hoàn toàn không thể khống chế cơ thể mình nên lại ngã ạch xuống.
Bị ngã mạnh như vậy, Tô Từ có thể nghe được xương cốt toàn thân kêu răng rắc. Nếu cơ thể vẫn còn cảm giác, hẳn lúc này cô sẽ thấy rất đau.
Nhưng với Tô Từ lúc này, ngay cả từ “đau” cũng ngoài tầm với giống như những ngôi sao trên bầu trời xa.
Hic, vô cùng xin lỗi tất cả các bạn vì tớ đã bỏ hố đóng mạng nhện quá lâu >"< |
|