|
Chương 11. Cuộc sống mới
Có cá, tạm thời Tô Từ không phải tìm thức ăn cho ngày hôm nay.
Cô nhấc cái lờ lên, nhìn hai con cá xấu số đang tuyệt vọng giãy đành đạch, mới nhớ ra mình không có thứ gì để đựng chúng mang về. Cô đành đặt cái lờ lên bờ rồi đi cắt vài sợi dây mây ở gần đó.
Cắt xong, Tô Từ cẩn thận cầm cành cây khua một vòng, sau khi chắc chắn không có sâu bọ hay côn trùng, cô quay người lại thì thấy con hổ đang đặt hờ một chân lên cái lờ, giống như đang trông chừng lũ cá giúp cô.
Thấy Tô Từ đi tới, nó lúc lắc đầu, lùi lại hai bước rồi nằm sấp ở bên cạnh. Con hổ này thật là... Tô Từ khẽ cười, dốc ngược cái lờ xuống, hai con cá rơi ra, nằm thoi thóp trên đất. Cô định sau khi đánh vẩy cá, mổ ruột gan bỏ ra ngoài sẽ dùng dây mây xâu chúng lại mang về.
Đây là cách bà nội Tô Từ thường làm, chứ cô thì chưa từng động tay vào những chuyện thế này. Từ khi chuyển về thành phố, cô càng không cần phải để ý đến, vì chỉ cần bước chân ra chợ là luôn có những con cá đã được làm sạch sẽ nằm ngoan ngoãn đợi cô mua về.
Tô Từ nặn óc cố nhớ xem bà nội làm cá như thế nào rồi ngập ngừng cầm dao lên, bắt đầu đánh vẩy cá. Vì không quen, nhiều lần Tô Từ thiếu chút nữa đã đánh luôn da tay của mình, con cá giãy mạnh càng làm cô luống ca luống cuống, nước bắn đầy trên tay, trên mặt, cả người toàn mùi cá tanh.
Trông thấy tình cảnh thảm hại đó, con hổ dường như mất kiên nhẫn. Nó không nằm chờ nữa mà thong thả bước xuống suối. Tô Từ chỉ nhìn thoáng qua con hổ rồi lại tiếp tục “chiến đấu” với con cá trong tay.
Hì hục mãi mới làm xong, Tô Từ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hệt như vừa vượt qua được một đại nạn trong đời. Cô rảy rảy tay, bước tới suối rửa sạch cá và những vết máu văng tán loạn trên người.
Lúc này con hổ đang hăng say đùa giỡn đột nhiên vục đầu xuống dòng nước chỉ sâu tới chân nó, khi ngóc lên, nó ngậm một con cá ném mạnh lên bờ làm cho Tô Từ giật mình.
Không đợi cô kịp phản ứng, con hổ lại ném thêm một con nữa lên bờ. Sau đó, nó ngậm một con cá khác, đuôi con cá tội nghiệp thò ra ngoài, run rẩy không ngớt. Con hổ trắng đắc ý nhìn Tô Từ, như muốn khoe nó lợi hại đến thế nào.
Mãi đến lần thứ ba này, Tô Từ mới nhìn rõ, những con cá kia đều bị nó cắn chết rồi đè dưới chân.
Con hổ ngậm “chiến lợi phẩm” lon ton đến gần Tô Từ, trông có vẻ rất phấn khích. Nó rũ mạnh bộ lông ướt nhẹp, Tô Từ đứng cạnh đó nên không tránh kịp, bị nước văng lên khắp người.
"... Mày cố ý hả!" Bàn tay toàn mùi cá tanh, Tô Từ chỉ có thể nghiêng đầu lấy cánh tay lau nước văng lên mắt và khuôn mặt. Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn con hổ đang tới gần dụi vào người mình, đôi mắt vàng ánh lên vẻ hân hoan.
Cuối cùng, Tô Từ đành chịu thua nó. Cô ngồi xổm xuống tiếp tục xử lý mấy con cá, dùng dây mây xâu lại thành một xâu treo lên một cành tùng rồi đi tới suối tắm rửa sạch sẽ lần nữa, sau đó cầm xâu cá quay về hang.
...
Tuy không biết vì sao con hổ này lại đi theo mình nhưng có nó bên cạnh, cô không phải lo vấn đề an toàn.
Tô Từ bắt đầu nghĩ hiện tại mình phải làm gì để cải thiện cuộc sống, vì năng lực của cô có hạn nên rất nhiều chuyện không thể giải quyết được.
Ví dụ như làm sao để vượt qua mùa đông sắp tới; ví dụ như quần áo và giầy của cô sắp “quá hạn sử dụng”; ví dụ như những người bị lạc cùng với cô...
Ví dụ như làm thế nào để tìm được muối.
Tuy trong máu và thịt động vật có chứa muối, có thể tạm thời cung cấp cho cơ thể, nhưng đối với người từ nhỏ đã quen ăn mặn, hơn nữa còn rất thích dùng rau quả và ngũ cốc như Tô Từ, không có muối thì không thể chịu được.
Dù là vì lo cho sức khoẻ của mình hay là để ăn ngon miệng hơn, muối đều là thứ gia vị cần thiết trong mỗi bữa ăn.
Tô Từ vừa rưới nước hành lá lên mình cá vừa nghĩ có nên nhân lúc con hổ trắng chưa trưởng thành này còn ở đây, dựa vào oai danh và sức mạnh của nó, đi xa một chút để tìm muối hoặc là một thứ gì đó có thể thay thế muối.
Ăn nhạt mấy ngày, nay vừa nghĩ đến muối, Tô Từ thèm các món mặn đến mức nuốt ực nước bọt một cái.
Con hổ nằm trước đống lửa, đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào xiên cá nướng, thỉnh thoảng lại liếm mép, rõ ràng là nó đang chờ cá chín.
Tô Từ cười thầm, đưa một con tới miệng nó. Con hổ há mồm ngoạm ngay, nhưng chỉ cắn được một miếng liền ăn chậm lại, giống như là không thích mùi vị này nhưng vẫn cố chịu, nhăn nhó nhai cho bằng hết.
Tô Từ nhíu mày, thấy nó ăn xong liền đưa tới một con cá khác. Lần này con hổ chỉ liếc mắt một cái rồi quay đầu, thong thả chạy ra khỏi hang.
Thấy con hổ trắng thoáng cái đã đi mất, Tô Từ lo lắng nghĩ không biết nó có trở lại hay không. Cô chợt bật cười, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Cô cầm con cá đặt lên lửa nướng rồi vội vàng ăn nhân lúc nó còn nóng hổi.
Sau khi giải quyết xong món cá nướng và tráng miệng bằng một ít trái cây, Tô Từ liền nhìn thấy con hổ trắng ngoạm đầu một con vật gì đó đi tới đặt trước mặt Tô Từ, dùng chân trước còn dính máu lay lay cô, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ.
Tô Từ bị nó lay đến chóng mặt, đưa mắt nhìn con vật có khối lượng gần bằng mình rồi nhìn con hổ đã nằm sấp xuống bên cạnh, cắn răng hỏi, "Mày muốn tao nướng nó hả?"
Con hổ trả lời bằng cách đẩy con mồi tới gần cô.
...
Không phải khốn khổ tìm thức ăn, không cần nơm nớp sợ bị thú dữ tấn công, mỗi ngày, công việc khó khăn mệt nhọc nhất của Tô Từ chính là nướng thịt cho “ngài” hổ trắng.
Nửa tháng qua, cuộc sống của Tô Từ khá thoải mái. Mỗi lần con hổ đem “thức ăn” tới trước mặt cô, nghiêng cái đầu khổng lồ dụi vào người cô, “yêu cầu” cô nướng thịt, Tô Từ lại nhanh chóng cắt một tảng thịt đùi to đặt lên lửa nướng, phần nhiều hơn cho con hổ, còn mình thì ăn miếng nhỏ.
Đối với Tô Từ thì chỉ cần bấy nhiêu cô đã no căng, nhưng con hổ thì loáng một cái đã ăn sạch. Nó vẫn chưa no, liền đến gần Tô Từ nằm xuống, mở to đôi mắt vàng, vừa gầm gừ vừa dụi vào người cô, nhưng cô mặc kệ. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Tô Từ liền vòng qua con hổ đi vào “phòng ngủ” nghỉ ngơi.
Con hổ dùng chân trước lay lay tay chân cô, Tô Từ vẫn không buồn để ý.
Tuy mới sống chung nửa tháng nhưng để hiểu tinh cách của một con hổ thông minh như con người nhưng cực kỳ đơn thuần thì không khó chút nào. Nửa tháng trước, Tô Từ còn sợ nếu không làm theo yêu cầu của con hổ thì nó sẽ nổi giận nhào tới xơi tái mình, vì thế mỗi ngày cô đều cố gắng ngồi nướng thịt. Đến hôm nay, cô cảm thấy mình có thể thuần hoá được nó.
Con hổ ăn rất nhiều, để nướng cho nó ăn no, Tô Từ phải ngồi trước đống lửa cả ngày, hơn nữa sau khi nướng xong cô mệt đến mức một ngón tay cũng không giơ lên nổi. Nó cũng đâu phải không ăn được thịt sống, không thể chiều theo nó mãi như vậy được.
"Tao ngủ đây. Mày ăn rồi cũng ngủ sớm đi."
Tô Từ trải bạt chống thấm ra, quay người nhìn con hổ đang bày ra bộ dạng đáng thương, nằm buồn bã ở bên ngoài, vẫy vẫy tay. Nửa tháng ở chung, con hổ sớm hình thành thói quen mỗi buổi tối thấy Tô Từ đi vào “phòng ngủ”, nhìn nó vẫy tay là biết từ lúc này đến sáng mai cô sẽ không ra ngoài. Nó rống lên một tiếng, giận dỗi cắn xé con mồi đặt cạnh đống lửa.
Tô Từ đứng trong khe đá hẹp, thẫn thờ nhìn màn ăn uống đẫm máu trước mặt, thở dài ngồi xuống bạt chống thấm, lôi laptop trong ba lô ra.
Ngày 9 tháng 7 năm 2011, trời râm mát.
Ngày tháng cứ lặng lẽ qua mau, tôi thực sự sợ nếu cứ như vậy, tôi sẽ quên luôn tên họ của mình.
Sống chung với một con hổ có thể nuốt chửng mình bất cứ lúc nào, có đôi khi tôi gặp ác mộng, thường hay thức giấc lúc nửa đêm, cho dù nó chưa từng tấn công tôi. Nhưng không phải người ta thường nói “Dã thú không có tính người” sao.
Tôi biết, những ngày này tôi may mắn sống an toàn là nhờ con hổ trắng, hoàn toàn không liên quan đến năng lực của tôi. Chỉ vì tôi may mắn chưa gặp phải nguy hiểm chết người mà thôi.
Con người rốt cuộc cũng là loài động vật bậc cao sống theo bầy, có lẽ tôi nên đi tìm những người trong đoàn.
...
Trời sáng, vừa đi ra phòng ngủ, Tô Từ liền thấy con hổ nằm gần cửa hang, lạnh lùng không thèm nhìn cô.
Nhưng khi thấy cô bước ra, cái đuôi của nó vẫn bướng bỉnh cãi lời chủ, vẫy vẫy hai cái.
Tô Từ bật cười, ra ngoài tìm củi khô, hái thêm trái cây làm bữa sáng rồi ôm một ít dây mây và những nhánh cỏ vừa mềm vừa dai rải trước hang phơi nắng cho thật khô. Cô muốn thử làm giầy rơm.
Đôi giày của Tô Từ đã theo cô trèo đèo lội suối lâu nay, bây giờ, nó đã mòn vẹt, chắc cũng chẳng dùng được bao lâu nữa.
Giầy rơm cũng không phải dễ làm, mỗi lần phải mất sức chín trâu hai hổ mới bện được một thứ gì đó tương tự chiếc giày, nhưng vừa động vào một chút nó sẽ lại rời hết ra. Tô Từ nản chí, lại có chút tức giận thở dài, quay đầu lại thấy con hổ đang hớn hở phe phẩy đuôi, rõ ràng là cười nhạo cô.
Theo Tô Từ biết, hổ cũng là loài thích hoạt động về đêm. Tuy con hổ này không biểu hiện rõ tập tính đó nhưng mỗi khi đêm đến, nó trông có vẻ linh hoạt hơn ban ngày.
Con hổ trắng hôm nay hơi khác thường. Nó không buồn đến dụi dụi vào người cô, cả một ngày nằm thu lu một góc không thèm để ý đến Tô Từ, giống hệt một đứa trẻ đang hờn dỗi. Đến năm sáu giờ chiều, có lẽ con hổ đã đói lả, thấy Tô Từ cứ mải làm chuyện của mình mà không để ý tới nó thì chạy vụt ra bên ngoài, Tô Từ còn nghe được tiếng rống u uất của nó từ xa vọng lại.
Một lúc sau, con hổ trắng ngoạm một con hươu lớn trở về, đặt ở nơi bình thường nó vẫn nằm.
Cô không nhịn được phì cười.
Con hổ trắng dỗi Tô Từ nên không thèm mang con mồi đến dụi dụi vào người cô như mọi khi. Nó cũng đáng yêu đấy chứ.
Tô Từ đốt một đống lửa lớn, cầm dao đi tới gần giữ chặt một chân con hươu, nghiên cứu xem phải xẻ chỗ nào mới giữ được bộ da hươu nguyên vẹn.
Con hươu này chỉ bị con hổ cắn đứt cổ, da lông hầu như còn nguyên. Nếu cô cứ làm giống như trước, lột da cạo lông quăng khắp nơi thì thật quá có lỗi với con hươu.
Tô Từ mải nghĩ, không buồn để ý xung quanh. Con hổ thấy cô cầm dao huơ qua huơ lại thì hứng thú đi vòng vòng quanh cô, dường như còn nhếch mép lên nữa. |
|