|
Hai đứa bước lên những bậc cấp, băng qua một căn phòng trống để đến một cái sân lát đá xanh nằm liền theo đó, vẫn không thấy một người nào. Sự hoang vắng khác thường của ngôi nhà khiến Kăply nghe ruột gan như quặn từng cơn, nhưng thấy Mua không tỏ thái độ gì, nó đành cắn răng lệt bệt đi theo, bụng không ngừng nguyền rủa cái cửa hiệu khốn kiếp không biết ở đâu mọc ra ngay trong buổi hẹn hò đầu tiên và được khởi đầu rất hứa hẹn của mình.
Đi hết khoảng sân, Kăply và Mua gặp một hành lang sâu hút, gió thổi lồng lộng và không ngừng kêu u u như một tiếng rên bất tận. Chân nặng như chì, Kăply nặng nề lê bước theo Mua đi hết hành lang, xuyên qua một dãy những gian phòng đóng cửa im ỉm, trèo lên những bậc thang rồi lại tiếp tục đi miết, đi miết cho đến khi cả hai giật mình nhận thấy một cánh cửa xám xịt như lông chuột chắn mất lối đi của tụi nó.
- Hết đường đi rồi! – Kăply mừng rỡ lên tiếng, phải cố lắm nó mới không nhảy cẫng lên – Quay lại thôi, Mua ơi.
Nhưng Mua làm như không nghe thấy Kăply, nó đứng ngây ra, nghển cổ nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ vằn vện gắn trên cửa, loại mặt nạ mà Kăply nhớ ra nó đã thấy hàng mớ trong căn nhà kho ở lâu đài K’Rahlan.
- Mặt nạ này có gì lạ đâu, Mua. – Kăply nhún vai, và nói bằng giọng của một kẻ biết quá nhiều – Ở nhà tôi có hàng đống những thứ nhảm nhí như thế này.
- Có khác đấy!
Một giọng nói trầm trầm cất lên và Kăply điếng hồn nhận ra không phải là giọng của Mua. Tóc gáy dựng đứng, Kăply thấp thỏm ngoái đầu nhìn lại phía sau nhưng dãy hành lang mà tụi nó vừa vượt qua vẫn lặng như tờ, không hề có một bóng người thấp thoáng.
Kăply hoang mang quay lại, chưa kịp hỏi Mua, ánh mắt nó chợt chạm phải cái mặt nạ đính trên cánh cửa và lập tức dính cứng luôn ở đó.
- Hãy trả lời đi! Con gì buổi sáng đi bốn chân, buổi trưa đi hai chân và buổi chiều đi ba chân?
Lần này, khi nghe rõ tiếng nói phát ra từ đôi môi đang mấp máy của chiếc mặt nạ quái dị kia, Kăply run bắn người, trái tim văng xa đi đâu cả thước, chân bất giác thối lui ba, bốn bước; ngay trong khoảnh khắc đó, nó đột nhiên thấy phần bụng dưới của nó tưng tức khủng khiếp. Hai đầu gối lập cập khép chặt vào nhau, nó cố đừng để xổ tung hết mọi thứ trong người ra trước mặt Mua.
- Đừng sợ, K’Brêt! Đây chỉ là thủ tục vào cửa thôi. – Mua lật đật lên tiếng trấn an, nó đã kịp hiểu ra vai trò của chiếc mặt nạ, phần khác có lẽ nó không muốn nhìn thấy thằng Kăply tè vãi ra quần trước mặt nó.
- Chỉ là thủ tục vào cửa thôi ư? – Kăply ngơ ngác hỏi lại, mặt vẫn còn tái nhợt.
- Ừ. – Mua gật đầu – Giải được câu đố này, chắc chúng ta sẽ vào được bên trong. Đây là cách trắc nghiệm trí thông minh của khách hàng, xem chúng ta có đủ trình độ để tham gia cuộc chơi hay không vậy mà.
- Nếu vậy thì dễ thôi. – Kăply áp tay lên ngực, đầu óc dần dần trấn tĩnh – Đó là con người.
Tất nhiên Mua không biết hồi còn ở làng Ke, Nguyên đã từng đem câu này ra đố Kăply và cuối cùng chính Nguyên đành nói toạc ra luôn lời giải đáp sau một tuần chờ đợi Kăply trong vô vọng. Mua đang định lên tiếng khen bạn thì cánh cửa trước mặt đã xịch mở.
Hoàn toàn tương phản với không khí lặng ngắt bên ngoài, đập vào mắt hai đứa trẻ là một khung cảnh náo nhiệt ì xèo đến nỗi cả Mua lẫn Kăply lập tức đưa tay lên dụi mắt lia lịa.
Sau thoáng ngỡ ngàng, Mua cầm tay Kăply lôi tuột vào bên trong. Hai đứa đứng lấp ló sau lưng những dãy ghế đầy nghẹt người, khẽ nhăn mặt khi không ngừng xộc vào mũi tụi nó mùi mồ hôi phù thủy và mùi khói thuốc lá khét lẹt tỏa ra mù mịt từ bốn, năm chiếc ống điếu trên môi những lão pháp sư già ngồi ở hàng ghế trên cùng. Nhưng dù sao Mua và Kăply cũng có chút mừng rỡ khi thấy chẳng ai thèm chú ý đến tụi nó giữa màn khói dày đặc và hôi rình đó.
Trên chiếc bục cao ở cuối phòng, đứng chình ình chính giữa là một phù thủy mặc chiếc áo chùng màu mè, bên ngoài khoác thêm chiếc áo ngắn đen láng như làm từ một loại vải chống thấm. Mặt mày rất hoạt kê, ông ta liên tục ngoẹo cổ sang hai bên, làm lắc lư chiếc nón chóp dựng đứng như có lót các-tông bên trong, và trong khi ông nói những ngón tay phụ họa theo bằng cách bật vào nhau làm xẹt ra những tia lửa nhỏ và những tiếng lép bép như pháo nổ:
- Ngài Lonton đã lãnh giải của ngài Mit rồi, bây giờ xin mời các vị khác!
Kăply đảo mắt ngó quanh, thấy một bà phù thủy già sọm, mặt mày nhăn nheo đứng lên khỏi hàng ghế thứ ba và lọm cọm tiến lên phía trước với chiếc gậy đầu khỉ trên tay.
- À, xin mời bà Homhem. – Ông phù thủy đứng trên bục hét lên bằng giọng phấn khích, điệu bộ rất kịch, ngó y chang người điều khiển chương trình trao giải Oscar.
Bà Homhem đi lâu thiệt lâu mới tới được chỗ chiếc bục và mất thêm một lúc nữa mới lê được tới chỗ người phù thủy điều khiển chương trình.
Sau khi đứng thở dốc một hồi, bà chậm chạp quay mặt xuống khán phòng, khẽ dộng cây gậy làm phát ra những tiếng “lộp cộp” và nặng nhọc cất tiếng:
- È… ta có 99 viên ngọc bích, muốn chia cho 9 đứa con ta. Nếu ta chia đều thì mỗi đứa sẽ được… è… è… 11 viên, có phải vậy không các nhà thông thái?
- Phải! Phải!
Hàng chục cái miệng ngồi bên dưới ứng tiếng đáp, không biết vì câu hỏi quá dễ hay vì ai cũng muốn chứng tỏ mình là nhà thông thái.
- Nhưng bà già này lại không muốn chia đều, vì như vậy có điều gì đó… è… không được công bằng với công sức của từng đứa con. – Bà Homhem nói, ngừng lại một lúc rồi khò khè tiếp, vẫn đệm lung tung tiếng “è” vào câu nói không biết do thói quen hay do để lấy hơi – Ta muốn mỗi đứa anh phải được nhiều hơn đứa em kế… è… è… một viên ngọc nhưng thiệt tình là cho đến hôm nay ta vẫn chưa nghĩ ra cách chia như thế nào… è… cho chẵn.
Bà Homhem lại dộng cây gậy xuống bục:
- Như thông lệ ở đây, 20.000 năpken cho vị nào chỉ dẫn cho đầu óc ngu muội của bà già này… è… è…
Không khí trong phòng lập tức ồn lên khi bà Homhem dứt lời và lập cập bước sang bên cạnh, ngồi xuống chiếc ghế đã được ban tổ chức đặt sẵn ở góc trái.
Kăply tin chắc là Nguyên đã từng đố nó bài toán này rồi, nếu không giống hẳn thì cũng na ná như thế nhưng lúc này quả tình là nó không nhớ cách giải như thế nào. Nhưng Kăply chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều, vì nó biết giá như nó nhớ được cách giải, có cho nó gấp mười lần số tiền thưởng kia nó cũng không dám lên tiếng giữa một khung cảnh lạ hoắc và kỳ bí như thế này.
Kăply nhìn bâng quơ qua chỗ bà Homhem ngồi, thấy bà mệt mỏi tựa chiếc cằm nhọn lên cánh tay lúc này đang gác chéo bên trên chiếc gậy, đôi mắt nhỏ như mắt chim sâu của bà không ngừng láo liên và chồm tới trước khiến lưng bà còng xuống như chực ngã bổ về phía trước. “Bả đẻ tới chín đứa phù thủy nhóc, hèn gì ngó bả hom hem thiệt!”. Kăply cười thầm trong bụng, rồi không biết làm gì trong khi mọi người chung quanh đang bóp đầu tính toán, nó tiếp tục vẩn vơ đưa mắt nhìn quanh, thỉnh thoảng lại giật nảy khi phát giác một phù thủy lạ mặt đột ngột xuất hiện bên cạnh nó như bước ra từ không khí, nhưng rồi Kăply hiểu ngay là họ đến đây bằng phép độn thổ. “Hèn gì bên ngoài vắng tanh mà trong này lại đầy nhóc người!”. Kăply cực kỳ khoái chí khi tự mình giải đáp được thắc mắc nãy giờ trong đầu, nhưng ngay lập tức một thắc mắc khác lại mọc ra trong óc nó, thế vào chỗ thắc mắc trước: tại sao họ lại đi đứng bí mật như thế, hổng biết họ là khách có thẻ ưu tiên hay đây là hoạt động kinh doanh bất hợp pháp ở xứ Lang Biang?
Mua giật giật tay áo Kăply, hào hứng nói:
- Số tiền thưởng hấp dẫn quá, K’Brêt. Bạn có biết cách chia những viên ngọc bích không?
Kăply lắc đầu, sung sướng vì đã quên béng cách chia. Bởi nó biết nếu nó có thể trả lời được thì chỉ cần Mua xúi một tiếng, nó sẽ đứng lên ngoác miệng bô bô mà không cần biết có tai họa nào đổ ụp lên đầu nó hay không.
- Tôi tính ra rồi!
Một giọng nói, đúng hơn là một tiếng reo, bật ra khiến ai nấy đồng loạt dồn mắt về chỗ phát ra tiếng nói. Kăply và Mua cũng kịp nhìn thấy một phù thủy đứng bật dậy từ một chỗ ngồi sát vách tường bên phải. Lão huơ huơ chiếc ống điếu nghi ngút khói trên tay, và nói oang oang với vẻ đắc ý không giấu giếm: |
|