|
Damen dịu dàng kéo chiếc chăn bông trên người tôi ra. Hai cánh tay anh choàng quanh tôi, rắn chắc, ấm áp và mạnh mẽ. Tôi cảm giác như thân thể chúng tôi hòa tan lẫn vào nhau. Nhưng sau một nụ hôn dài, tha thiết và nóng bỏng, tôi biết tôi nên nói ra những quy tắc đặc biệt khi đầu óc mình còn đủ tỉnh táo.
“Em rất muốn anh ở lại với em tối nay…”, tôi lắp bắp, luống cuống, cố nói cho rõ từng lời. Hai má tôi đỏ hồng trong khi anh vẫn chăm chăm nhìn vẻ bối rối của tôi với một nụ cười thích thú. “Em muốn anh ở lại. Nhưng… Ừm… Em… Em không chắc là chúng ta nên… Anh biết đó…”.
Ôi trời đất ơi, mình đang nói cái gì vậy? Có cô gái nào xử sự như mình không? Một buổi tối cuối tuần đẹp lung linh, không có cha mẹ hay người giám hộ ở bên… Và tuổi thì đã gần mười bảy – À không, chính xác là 16 rưỡi. Có khi nào anh ta trợn mắt nhìn mình như thể mình là một bà cô ế chồng cứng ngắc, lập dị, còn sót lại từ thế kỷ mười bảy hay mười tám?
Nhưng tất cả những gì Damen làm là dịu dàng dùng mấy ngón tay để dưới cằm của tôi và nâng nó lên ngang với anh. “Ever, anh hiểu mà…”. Anh thì thầm, vén tóc tôi ra sau vành tai, đặt một nụ hôn mơn man lên cổ tôi. “Anh biết chờ đợi, thật đấy. Anh đã chờ đợi rất lâu để được gặp em… Và anh còn có thể chờ nữa… Chờ mãi mãi…”
Với một bộ quần áo ngủ ấm áp, với vòng tay của Damen bên cạnh cùng những lời thì thầm làm yên lòng tôi, tôi ngủ ngay sau chừng mười phút. Một cảm giác ấm áp và an toàn làm tôi dễ chịu.
Nhưng khi tôi thức dậy lúc 3 giờ 45’ sáng, tôi phát hiện ra Damen không còn ở đây nữa. Tôi quăng cái mền sang một bên, chạy ào ra cửa sổ, cái cảm giác hoảng sợ vì bị bỏ rơi như lúc trong hang đá lại ùa về. Tôi nhìn xuống sân trước tìm chiếc xe của anh, và ngạc nhiên khi thấy nó vẫn còn nguyên ở đó.
“Em tìm anh hả?”.
Tôi quay ngoắt người lại, thấy anh đang đứng ngay trước cửa phòng, đôi mắt dịu dàng. Tim tôi đập loạn xạ, mặt tôi đỏ bừng lên. “Em… Em lăn qua và thấy anh không có ở đó. Và…”, tôi mím chặt mội, thấy mình thật trẻ con, lố bịch, nhỏ bé và lúng túng không biết phải làm gì.
“Anh xuống bếp uống nước…”. Damen cười, nắm tay tôi dẫn tôi trở lại giường.
Nhưng khi tôi nằm bên cạnh anh, tay để nhẹ lên tấm chăn của anh, tôi nhận ra nó lạnh lắm. Hình như anh đã ra khỏi phòng trước đó lâu rồi chứ không phải chỉ là đi uống nước.
Lần thứ hai tôi trở mình thức giấc, cái giường lại trống không.
Song, lần này thì tôi nghe tiếng của Damen trong phòng bếp ở tầng dưới. Tôi mặc áo choàng vào, đi xuống cầu thang thăm dò.
“Anh dậy bao lâu rồi?”.
Tôi hỏi, nhìn căn bếp sạch sẽ gọn gàng. Những dấu tích của tối hôm trước đã được dọn đâu vào đấy cả. Giờ chỉ còn lại trên chiếc bàn gỗ một hàng dài đủ các loại bánh rán, bánh vòng, ngũ cốc… Những thứ không phải từ trong tủ đựng thức ăn của nhà tôi. |
|