|
tiếp chương 28
Cười phá lên, Dougless nhớ tất cả những điều cô đã một lần làm để cám dỗ anh, Giờ thì cô không cần đến những đôi giày cao gót! “Ngày mai, tình yêu của em. Giờ em phải đi thôi. Đã gần rạng sáng rồi, em phải gặp Lucy và—”
“Lucy là ai?”
“Tiểu thư Lucinda cái gì đó. Cô gái mà Kit sẽ kết hôn.”
Nicholas khịt mũi. “Cái tảng mỡ đó.”
Cơn giận dữ của Dougless loé lên. “Không xinh đẹp như người đàn bà anh sẽ kết hôn, phải không?”
Nicholas mỉm cười. “Em trở nên ghen tuông rồi.”
“Em không nghen tuông, em—” Cô quay đi. Ghen tuông không bắt đầu miêu tả những gì cô cảm nhận về Lettice, nhưng cô không nói gì. Nicholas đã làm rõ ra là anh yêu người đàn bà anh sắp kết hôn với, thế nên cô chắc chắn anh sẽ không nghe bất cứ điều gì Dougless nói chống lại cô ta. “Em phải đi,” cuối cùng cô nói. “Và em muốn anh ngủ.”
“Ta sẽ ngủ nếu em ở lại cùng với ta.”
“Đồ nói dối,” cô nói, mỉm cười. Cô không dám lại đến gần anh lần nữa. Cô đã mệt lử bởi những phấn khích của cả ngày và một đêm không ngủ rồi. Nâng túi xách của cô lên, cô bước tới cửa ra vào, nhìn một cái cuối cùng tới vòm ngực trần của anh, làn da anh sẫm lại tương phản với màu trắng của những chiếc gối; sau đó vội vã, trước khi cô thay đổi quyết định của mình, cô rời khỏi phòng.
Lucy đang đợi cô cạnh dòng suối, và sau khi Dougless tắm, họ diễn tập cho vở kịch vui của mình. Dougless sẽ đóng vai người gợi chuyện (straight man: diễn viên gợi, nói để các diễn viên hài khác pha trò), gã bù nhìn hỏi các câu hỏi, thế nên Lucy sẽ nhận được tất cả những tràng cười.
Vào lúc rạng đông, Dougless đang trên đường vào lại nhà, và Honoria đang đợi cô, giơ bộ váy áo bằng nhung màu tía lên.
“Tôi nghĩ tôi có thể sẽ ngủ một giác ngắn,” Dougless nói, ngáp dài.
“Phu nhân Margaret và Đức ngài Christopher đang đợi chị. Chị sẽ được thưởng công.”
“Tôi không muốn bất cứ phần thưởng nào hết. Tôi chỉ muốn giúp thôi.” Ngay cả khi cô nói điều đó, cô biết những lời nói của cô là nói dối. Cô muốn sống với Nicholas suốt phần còn lại của cuộc đời cô. Thế kỷ 16, thế kỷ 20, cô không quan tâm sẽ là thế kỷ nào nếu cô có thể được ở bên anh.
“Chị phải tới. Chị có thể xin bất cứ điều gì chị mong ước. Một ngôi nhà. Một khoản thu nhập. Một người chồng. Một—”
“Nghĩ xem liệu họ có để tôi có Nicholas không?”
“Ngài ấy đã được hứa hôn rồi,” Honoria nói khẽ.
“Tôi biết điều đó quá rõ. Chúng ta sẽ bắt đầu đóng yên cho tôi chứ?”
Sau khi Dougless mặc xong áo váy, Honoria dẫn cô tới Phòng diện kiến, nơi Phu nhân Margaret và người con trai cả của bà đang chơi cờ.
“Ah,” Kit nói khi Dougless bước vào; sau đó anh nâng tay cô lên và hôn nó. “Thiên thần hộ mệnh, người đã trả lại cho ta mạng sống của mình.”
Mỉm cười, Dougless đỏ mặt.
“Đến đây, ngồi xuống,” Phu nhân Margaret nói, chỉ vào một chiếc ghế tựa. Một chiếc ghế tựa, không phải một chiếc ghế đẩu, thế nên Dougless biết cô đang nhận được một vinh dự vĩ đại.
Kit đứng cạnh chiếc ghế tựa của mẹ anh. “Ta muốn cảm ơn nàng vì sinh mạng của ta, và ta muốn tặng nàng một món quà, nhưng ta không biết nàng ước muốn điều gì. Nói tên điều nàng muốn ở ta. Và nghĩ cao vào,” anh nói, mắt lấp lánh, “đối với ta sinh mạng của ta đáng giá rất nhiều.”
“Tôi không muốn điều gì hết,” Dougless nói. “Anh đã tặng cho tôi sự tử tế. Anh đã cho tôi ăn, tôi mặc một cách xa hoa nhất. Tôi không còn muốn gì hơn nữa.” Ngoại từ Nicholas, cô nghĩ. Anh có thể bọc anh ấy lại và gửi anh ấy tới căn hộ của tôi ở Maine được không?
“Thôi nào,” Kit nói, cười phá lên. “Phải có thứ gì nàng muốn chứ. Có lẽ là một chiếc rương đầy châu báu. Ta có một ngôi nhà ở Wales mà—”
“Một ngôi nhà,” Dougless nói. “Phải, một ngôi nhà. Tôi muốn xây một ngôi nhà ở Thornwyck, và Nicholas sẽ vẽ bản thiết kể cho nó.”
“Con trai ta?” Phu nhân Margaret hỏi, đầy kinh hãi.
“Phải, Nicholas. Anh ấy sẽ vẽ một vài bức phác hoạ cho ngôi nhà, và nó sẽ tuyệt đẹp. Nhưng anh ấy phải có Kit... ý tôi là, sự tài trợ của Đức ngài Christopher.”
“Và nàng sẽ sống trong ngôi nhà này?” Kit hỏi.
“Oh, không. Ý tôi là, tôi không muốn sở hữu nó. Tôi chỉ muốn Nicholas được phép thiết kế nó.”
Cả Kit và Phu nhân Margaret đều nhìn cô trân trân. Dougless nhìn những người phụ nữ ở quanh họ, ngồi bên những khung thêu của mình. Họ đều đang thở hắt ra.
Kit hồi phục lại trước tiên. “Nàng sẽ có điều ước của mình. Em trai ta sẽ nhận được ngôi nhà của nó.”
“Cảm ơn. Cảm ơn anh rất nhiều.”
Không một ai trong phòng nói gì thêm, thế nên Dougless đứng dậy. “Tôi tin là tôi nợ Người một trò chơi đóng vai nhân vật,” cô nói với Phu nhân Margaret.
Phu nhân Margaret mỉm cười. “Ngươi không còn phải làm việc cho những chi phí của người nữa. Sinh mạng của con trai ta đa trả cho ngươi rồi. Đi và làm bất cứ điều gì ngươi muốn đi.”
Lúc đầu Dougless định phản dối rằng cô không biết phải làm gì với bản thân mình, nhưng sau đó cô nhận ra rằng cô nghĩ ra một điều gì đó. “Cảm ơn, Phu nhân của tôi,” cô nói, và khẽ nhún gối cúi chào trước khi rời khỏi căn phòng. Tự do, cô nghĩ, khi cô quay trở lại phòng ngủ của Honoria. Không còn phải bày trò giải trí cho mọi người. Đó là điều tốt, vì kho bài hát của cô đã xuống thấp tới những câu có vần của quảng cáo McDonald rồi.
Cô hầu gái của Honoria giúp Dougless cởi bộ váy áo mới của cô ra và cái áo nịt ngực (cái áo nịt ngực cũ của cô đã bắt đầu bị rỉ sét qua lớp phủ lụa của nó), và cô leo lên giường mỉm cười. Cô đã ngăn cản Nicholas làm Arabella có bầu, và cô đã cứu Kit. Tất cả những gì còn lại là rũ bỏ Lettice. Nếu cô có thể làm được điều đó, cô sẽ thay đổi lịch sử. Cô chìm vào giấc ngủ, mỉm cười.
(Hết chương 28) |
|