|
Ngày Thu đi trời quang, không mây không gió, chỉ có nắng vàng. Trời xanh lắm, trong và cao. Tôi vẫn nhớ như in, vì tôi đã đứng đó ngước lên nhìn trời cả giờ đồng hồ để chờ chiếc phi cơ mang Thu đi xa khỏi đời mình bay ngang qua mà.
Tôi bảo tôi sẽ đợi, tôi nhất định sẽ đợi, tôi chỉ cần cô ấy tin rằng tôi sẽ đợi. Thu bảo cô ấy luôn tin, và bảo chỉ là cô ấy không muốn tin như vậy. Thu bảo cô ấy không dám khẳng định rằng mình sẽ không thay đổi, và bảo chỉ là cô ấy không muốn làm người phản bội. Thu bảo thà rằng cứ chia tay còn hơn là bị ràng buộc. Thu bảo tình cảm không thể ép uổng. Thu bảo rồi tôi sẽ quên..
Tôi ngồi im thật lâu nghe cô ấy nói.. rồi cười đắng, nhẹ nhàng hỏi: em còn yêu anh không?
--------------------
_Còn. Đã bảo anh sẽ yêu đến hết đời mà..
Rồi tôi nhìn quanh, cười:
_Tao phạm luật rồi, đứa nào thích rót cho tao?
Mọi người ái ngại nhìn Thu. Nhỏ cắn môi, mắt rưng rưng, những ngón tay đặt trên đầu gối siết chặt.
Dung mở nắp chai vodka, đổ đầy một ly, đẩy về phía tôi:
_Ước gì tao có thể tát cho mày một cái!
Tôi cười nhẹ tênh, nâng ly lên và uống cạn, biết rằng mình chẳng thể say nổi.
Đó là câu trả lời của cô ấy 2 năm trước, chỉ là hồi đấy Thu không phải uống, vì chẳng ai bắt cô ấy nói ra sự thật mà thôi..
Chai bia được quay, nó dừng lại trước một khuôn mặt lạ, chắc là bé năm một nào đó..
Lần này là Dare.
Mọi người nhìn tôi chờ đợi. Tôi phớt lờ ánh mắt bị tổn thương của Thu, cố ra vẻ thản nhiên và giả vờ nhìn quanh tìm cái gì đấy hay hay để khuấy động không khí đang trầm xuống vì chuyện vừa rồi.
_Thế này đi.. lựa một thằng nào đó trong phòng mà em thích, cùng chia cái bánh chocopie trên bàn kia ra ăn, nhưng không được dùng tay.
Chúng nó ồ lên, chiêu này cũ rồi nhưng lần nào lôi ra xài cũng được hưởng ứng.. Cô bé chỉ tủm tỉm cười, với lấy chiếc bánh trên bàn, rồi nhìn tôi, thản nhiên:
_Em chọn anh được không?
Hix, tự nhiên bị phản đòn.. Thật chẳng thể lường trước được chuyện này. Thôi kệ, có mất mát gì đâu.. Dù tôi không ưa đồ ngọt.. -_-"
_Tao đổi loại bánh được không tụi bay?
Chúng nó phản đối, bảo rằng tôi đang cố tìm đường rút thời gian.. Tôi thở dài nhìn cô bé chầm chậm tiến về phía mình. Nhỏ xé mảnh giấy gói, im lặng.
_Tên gì vậy bé??
_Giang..
Hình như nhỏ tự ái vụ tôi đòi đổi này đổi nọ. Tôi cười trấn an nhỏ:
_Yên tâm đi, anh ghét bánh chứ không ghét em.
Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi phì cười.
Bảo nhỏ đưa cái-thứ-đó cho mình, tôi giữ nó trước miệng bằng răng, rồi ra hiệu cho cô bé cứ từ từ cắn từng chút ra ăn. Đến miếng cuối cùng tôi giữ lại nuốt lấy. Urghhh.. cái vị ngòn ngọt của sô cô la thật tởm lợm!!
Nghe thì thấy đơn giản thế thôi, nhưng phải có kinh nghiệm mới thuận buồm xuôi gió như vậy đó. Cặp nào non nớt vụng về cùng ăn một lúc sẽ thất bại thảm hại, sẽ lấm lem và bê bết vì vụn bánh, rồi rớt miếng này bể miếng nọ tùm la tùm lum. Chưa kể "đụng chạm" ngoài ý muốn là không thể tránh khỏi.
Đừng hỏi làm sao tôi "chuyên nghiệp" vậy nhé!! Cứ tưởng tượng phải ăn một viên M&M bé tí sử dụng cái cách siêu tiết kiệm này thì làm sao không khá lên?!
Cô bé về chỗ của mình, thích thú quay vòng chiếc vỏ chai. Một vài đứa tự túc lấy cốc ra rót đồ uống, cả nước ngọt lẫn vodka. Hình như Thu cũng có uống.
Tôi bắt đầu thấy hờ hững với cuộc chơi, đưa mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Những câu hỏi bạo dạn chẳng xa lạ, những trò "tra tấn" không đau đớn quen thuộc, có đứa cười, có đứa ngồi im, có đứa gào thét,... rồi có đứa chán, như tôi.
Không biết đã qua bao nhiêu vòng quay, tôi cứ ngồi yên như vậy, chẳng suy nghĩ cũng chẳng chú tâm vào gì cả.
Chiếc chai bỗng dựng lại trước mặt Thu. Cô ấy bối rối đặt ly xuống, thụ động gieo xí ngầu.
3, là Dare.
Hoàng, người vừa đi lượt trước, như cạn kiệt óc sáng tạo, ra một đề cũ mèn:
_Chọn bất kỳ ai trong phòng này và hôn người đó, kiểu gì cũng được.
Thu lúng túng nhìn quanh, rồi lại cúi gằm mặt xuống nhìn những ngón tay đang đan chặt vào nhau của mình. Lũ bạn xôn xao hẳn lên, thì thầm bàn tán. Đứa nào cũng lăm le dòm mặt tôi, xem chừng phản ứng.
Rồi cô ấy ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi, chầm chậm tiến lại gần, nói nhỏ nhưng rành mạch:
_Em hôn anh được không?
Hôm nay có quá nhiều bất ngờ. Vụ xuất hiện không báo trước của GNP trong bài kiểm tra hồi sáng thật chưa đủ sao?? Tôi bình thản nhìn Thu, một lúc, rồi quay sang cười với thằng bạn thân mình:
_"Tòng phạm" mà không chịu cùng cam thì bị phạt mấy ly hả mày?
Thằng nhỏ ngạc nhiên hướng mắt về phía Thu chờ phản ứng của cô ấy, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm trả lời tôi:
_Bốn.
Tính nhờ Du rót hộ nhưng không được, vì Thu chợt quỳ xuống vòng tay ôm lấy cổ nó và hôn..
Tôi đành tự rót, tự đếm, tự uống, rồi cố nuốt trôi hết vị đắng ngắt cay nồng nơi cổ họng. Thôi kệ, tập quên đi vị chát của rượu bây giờ còn hơn là sau này cố tập quên vị ngòn ngọt thơm mùi Airway của Thu.
---
Chúng tôi chơi đến gần sáng thì nhiều đứa không cự nổi, ngả ra ngủ. Du cũng buồn ngủ, nó nhanh chân chiếm lấy cái sa lông nhà tôi, lăn dài ra đó. Vài đứa lôi sách ra học. Hình như sinh viên đứa nào cũng đạo đức giả thì phải..
Tôi mò ra sân thượng, trời vẫn tôi tối, đường vắng hoe. Thu bước đến cạnh tôi, mắt nhìn xa xăm.
_Bao giờ em bay?
_Chiều mai..
_Nhanh vậy? Đã đi thăm ngoại chưa?
_Em đi rồi, bà vẫn khỏe, có hỏi thăm anh.
_Vậy à?
Rồi chúng tôi im lặng. Thu gục đầu lên lan can, khẽ nhắm mắt. Hình như cô ấy uống hơi nhiều. Tôi quay sang nhìn Thu, nhẹ nhàng hỏi:
_Vào phòng anh ngủ nhé?
Nhỏ mở mắt ra nhìn tôi.. và gật đầu.
---
Thu ngồi xuống giường tôi, quan sát chung quanh, nhận xét:
_Chẳng có gì thay đổi cả.
Tôi kéo rèm cửa sổ, rồi chỉnh độ sáng của đèn ngủ, nói mà không nhìn cô ấy:
_Thói quen của em hi vọng vẫn như xưa.
Nhỏ nhìn chiếc đèn lờ mờ sáng, hơi cười:
_Vẫn vậy, và anh vẫn còn nhớ.
_Từ từ sẽ quên được thôi!
Tôi xoa xoa đầu nhỏ, cố giữ lòng bình lặng khi nhìn vào đôi mắt bắt đầu ngân ngấn nước của cô ấy:
_Ngủ ngoan nhé!
Tôi quay lưng đi, nhưng Thu vội nắm lấy tay áo tôi giữ lại, giọng nghèn nghẹn:
_Anh không ở lại với em được sao?
Lại một ngạc nhiên khác khiến tôi không làm chủ được tình thế.. Tôi nhẹ cười, kéo tay đi:
_Chuyện cũ qua rồi cô bé à.. Để yên cho anh quên đi Thu.
Rồi tôi bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại thật khẽ.
Tôi ra ban công, phần vì để đón bình minh cho nó lãng mạng, phần vì chẳng còn ngóch ngách nào trống trong nhà cả.
_Anh chắc là anh không sao chứ?
Tôi nhìn sang.. là cô bé chocopie ban nãy..
_Vào nhà đi bé, sương sớm lạnh đó.
_Nói chuyện ngọt như đường thế con gái nào không chết. Hì hì, em muốn ở đây với anh đón bình minh cho nó lãng mạng!!
Ehh.. ??
Tôi phì cười, lâu rồi không có ai nói đúng suy nghĩ của mình như vậy..
_Còn muốn gì nữa không? Hay anh nhấc em đặt lên thành lan can ngồi để tăng phần phiêu lưu thi vị nhé?? Tầng một cũng không thấp lắm đâu.
_Em muốn biết về chuyện của anh và chị Thu ấy, có thể kể không?
_Không.
Nhỏ hơi thất vọng, nhưng chỉ sau vài giây là bình thường trở lại:
_Thẳng thừng vậy người ta dễ tưởng anh ghét em lắm à!
_Tò mò vậy người ta dễ tưởng em thích anh lắm à!
_Anh..
Tôi quay sang nhìn khuôn mặt phụng phịu của nhỏ, cười cười:
_Thôi không ngủ được thì vào đây anh pha cà phê cho tỉnh táo mà học bài. Tuần sau thi sát khảo rồi phải không?
Không đợi cô bé trả lời, tôi kéo tay nhỏ đi qua cái lũ đang ngủ vật vờ như xác chết, chui tọt vào phòng ăn.
Cốc cà phê của cô bé, 1/3 là sữa đặc, 4 muổng đường, lại thêm 2 gói đường không béo. Hix, có người trái ngược tôi đến vậy sao?
Tôi ra sa lông, đập bốp vào đầu thằng Du gọi dậy bắt nó té ra chỗ khác để nhường ghế cho nhỏ. Thằng bạn cằn nhằn vài câu, rồi mò lại nơi bé năm một mới quen đang ôm quyển từ điển Địa Lý to đùng của nó, ngồi xuống và bắt đầu thân mật tán tỉnh như thế giới chỉ có hai người.
_Em ngồi đó học đi. Khi nào buồn ngủ thì gọi, anh cho mượn chăn.
Nhỏ mỉm cười cám ơn tôi, mắt bỗng lấp lánh tia nghịch ngợm:
_Sao chỉ có em được cư xử đặc biệt thế?
_Tại vì nếu không làm vậy người ta dễ tưởng anh ghét em.
Nhỏ phùng má tỏ vẻ giận dỗi, tôi chỉ cười cười quay đi.
Đến gần trưa thì chúng nó lật đật dậy kéo nhau về gần hết. Du còn ở lại, chắc để một lát đưa Thu về.
Nhìn thấy vết mực trên tay, tôi hỏi thì thằng nhỏ bảo là số phone của bé năm một lúc nãy. Nó vào toilet hì hục tẩy rửa, nói rằng tự con bé kia sẽ gọi, thằng nhỏ không cần phải nhớ số.
Giang ngồi một xó trên sofa, thiu thiu sắp ngủ. Tôi vào phòng mở tủ lấy chăn. Du nhìn tôi đắp tấm chăn mỏng cho cô bé bằng ánh mắt lạ lẫm, nhếch miệng cười:
_Vậy mà trước giờ tao tưởng mày không ưa đồ ngọt..
Không phải một câu hỏi, tôi phớt lờ thằng nhỏ, quay lại với bé Vaio của mình.
Nó cũng chả hứng thú động chạm tôi nữa, lê la lại chỗ bé chocopie ngắm nghía, như nghiên cứu sinh vật lạ. Rồi nó quay lại thì thầm với tôi:
_8/10 điểm á mày!
Tôi khẽ nhíu mày, nhưng bỏ ngoài tai.
_B 32 cup á mày!
Tôi với lấy cái ly cối trên bàn, nhắm đầu thằng bạn đen tối của mình mà chọi. Cái tật thích đánh giá con gái bằng số đó chỉ có thể trị bằng cách đập cho bể cái đầu toàn bùn với đất của nó đi mà thôi.
Nó chụp lấy cái ly, đặt lên bàn. Thằng nhóc tỉnh bơ cười cười, rồi lững thững xách ba lô lên vai mở cửa ra ngoài đi mua đồ ăn.
Thu dậy, một tay dụi dụi mắt, một tay giật giật áo tôi:
_Em dùng toilet nhà anh nhé?
Tôi gật đầu, cúi nhìn đôi mắt sưng húp đỏ hoe. Cái giọng nghèn nghẹn đó thì giấu được ai? Tôi quay đi bật nước nóng cho Thu trước khi không kìm được lòng mà ôm lấy xin lỗi dỗ dành cô ấy. Thế nào đi chăng nữa, người bị cô ấy tổn thương trước vẫn là tôi.
Đợi nhỏ vào nhà tắm, tôi ngồi xuống với bé Vaio của mình, cố lôi hình ảnh đôi mắt ươn ướt kia ra khỏi tâm trí. Cô ấy luôn biết cách làm tôi đau theo nhiều kiểu. Đã hai năm rồi, có thay đổi gì đâu.
_Em.. về anh.
Cô ấy đeo túi lên vai, nói mà không nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, nói theo thói quen:
_Đợi một chút anh chở.. ah, chờ Du quay lại đưa em về.
Thu cười lắc đầu, mắt ánh vẻ thất vọng:
_Em tự về được mà.
Có tiếng cửa mở, tôi quay lại nhìn Du ló đầu vào.
_Thu dậy đúng lúc quá, ăn sáng với bọn tớ.
Thằng nhóc chìa bốn hộp cơm ra, nhanh chóng cởi giầy và tiến lại chỗ tôi.
_Thật ra.. mình phải về chuẩn bị để sáng may.. bay.
Khi nói từ đó, cô ấy quay lại nhìn tôi như chờ phán ứng. Tôi tỏ vẻ bình thản, nói với Du:
_Mày chở Thu về đi, để mấy hộp cơm đó lại tao ăn tối.
Thằng nhỏ nhìn tôi rồi nhìn Thu. Như chẳng còn cách nào khác, nó đặt mất bịch trăng trắng đó xuống bàn, và cười với Thu:
_Cho thằng Vũ bội thực luôn. Lại đây tớ đưa bạn ấy về nào.
Thằng nhóc thản nhiên khoác vai Thu tiến lại phía cửa. Tôi vô thức nhìn theo, không hiểu nổi cảm xúc của mình dù biết rằng sẽ lâu, lâu lắm, mới gặp lại cô ấy lần sau.
_Tối nay em gọi cho anh nhé.
Thu nói, mắt nhìn tôi chờ đợi.
_Anh đổi số rồi. Để anh gọi cho em.
Cô ấy gật đầu, khẽ mỉm cười. Khi Thu quay đi, không hiểu cái gì khiến tôi làm vậy. Tôi níu cô ấy lại.
Hình như lúc đó tôi chỉ đơn thuần muốn chạm vào cô ấy, muốn nhìn thấy khuôn mặt, nghe thấy giọng nói của cô ấy.
Cho nên khi cô ấy quay lại nhìn, mắt thoáng vẻ ngạc nhiên, tôi chỉ cỏ thể bỏ tay ra, khẽ cười:
_Giữ gìn sức khỏe.. nhé.
Hình như đó không phải là những gì cô ấy mong đợi. Thu cám ơn tôi, rồi bước vội đi. Du nhìn theo cô ấy, nói:
_Thỉnh thoảng mày có thể lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Vậy mà tôi vẫn đau..
----------------------------
Tôi pha cho mình một cốc cà phê, rồi lên mạng download hết đề thi kinh tế năm ngoái về làm. Chỉ có như vậy tôi mới gạt bỏ được Thu ra khỏi những ý nghĩ vốn đã ít ỏi của mình. Chúng tôi không thuộc về nhau nữa, trách nhiệm làm cho cô ấy hạnh phúc là của người yêu Thu. Người mà cô ấy sẽ trở về bên cạnh sau 48 tiếng. Người khiến tôi phải làm cho cô ấy khóc vì mình. Người bắt tôi phải quên..
Nghe thấy tiếng sột soạt trên ghế, tôi quay đầu lại, bắt gặp bé chocopie đang ngó tôi chằm chằm. Suýt nữa quên khuấy mất vẫn còn một công chúa ngủ quên trên sa lông nhà mình, tôi mỉm cười.
_Dậy rồi à? Về đi nhá bé, lần đầu chắc em không biết, chứ ban ngày con gái mà ở lại là anh tính tiền phòng đó. Lần sau nhớ đến vào ban đêm anh miễn phí cho.
_Em muốn cà phê.
Tôi nhìn nhỏ, không chớp mắt. Cô bé hoàn toàn nghiêm túc, không có vẻ gì như ái ngại vì đã làm phiền người khác cả. Tôi thở dài:
_Anh sẽ pha, có điều gấp chăn lại và rửa mặt đi cho anh.
----------------------------
Cuối cùng cũng được một mình, tôi ra ban công nhìn trời, cầm theo điện thoại. Số của Thu vẫn ở đó, chưa bao giờ tôi có thể xóa bỏ. Tôi mở điện thoại, bỗng một hàng số viết bằng bút mực trên thành lan can đập vào mắt tôi. Đó là chỗ mà sáng nay Giang đứng. Nhỏ viết lên đấy lúc nào vậy nhỉ?
Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, rồi quyết định viết tin nhắn cho cô ấy.
"Hạnh phúc nhé Thu"
Tôi nhấn nút Send, và đóng điện thoại lại. Rồi nghĩ thế nào, tôi lại mở nó ra, soạn một cái tin mới.
"Đừng có viết lung tung lên lan can nhà người ta!"
Tồi gửi đến cái số lạ hoắc kia, rồi ngước mặt lên một bầu trời xanh thẳm, chẳng tiết lộ bất kỳ điều gì thuộc về ngày mai...
...End - 27/6/09...
A/N:
For you all 5C people!! Love you guys to bits.
You know why even though it's supposed to be a gift fic, it's still written in Viet? Cuz none of you speaks the language!! ^^
|
|