Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Jonnny
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Trinh Thám] Mười Tám Năm Sau | Erle Stanley Gardner

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 27-1-2014 22:27:06 | Chỉ xem của tác giả
Chương XI


Trên chiếc xe bon bon về thành phố, Della Street hỏi:

- Ông lôi tôi đi quá nhanh khiến tôi không kịp hiểu rõ... Chuyện gì đã xảy ra?

- Milter bị ám sát.

- Ai giết?

- Trong vòng mười hai giờ nữa, cảnh sát sẽ bắt giam Marvin nếu ta không hành động thật nhanh.

- Có phải vì chuyện đó mà Lois phóng xe nhanh như gió không?

Mason cười:

- Tôi không muốn biết điều đó.

- Luật sư, tại sao ông không để tôi làm việc đó?

- Làm gì?

- Làm những việc phải làm.

- Tôi muốn chuyện đó vẫn ở trong nội bộ gia đình thì hơn.

- Ông không thể đặt lòng tin vào Lois về những việc liên quan đến Marvin. Cô ấy yêu cậu ta như điên. Nếu ông làm chuyện gì thất thố để cô ấy biết, chắc cô sẽ không ngần ngại phản bội lòng tin của ông, nếu nghĩ làm như vậy là có lợi cho Marvin.

- Tôi biết chứ. Nhưng đành phải để cô ấy làm vì cô thông thuộc địa hình trang trại và quen thuộc đàn chó.

- Bây giờ ta đi đâu đây?

- Dạo một vòng trong thành phố, sau đó đuổi theo chuyến tàu đêm. Chuyến tàu này phải đi vòng để lấy khách ở các ga lẻ trước khi được nối với tàu tốc hành đi Los Angeles lúc ba giờ sáng. Như vậy ta còn gần một tiếng nữa.

- Có phải chuyến tàu cô gái tóc vàng của hãng Allgood đi không?

- Phải, cả Adams cũng đi chuyến này.

- Một sự tình cờ ngẫu nhiên chăng?

- Tôi không rõ.

- Chúng ta đi đâu trong thành phố ?

- Tôi muốn gặp Alberta Cromwell. Cô ta ở cạnh nhà Milter.

- Vợ anh ta ư?

- Vợ góa.

- Ông nghĩ cô có biết chồng mình bị giết không?

- Nếu cô ta ở nhà thì chắc biết.

- Nhưng nếu cô ta đi vắng?

- Đó là điều tôi định kiểm tra.

- Nhưng có thể cảnh sát sẽ bắt gặp ông và chắc chắn họ còn cài người ở đấy?

- Không.

- Ông nghĩ cảnh sát đi hết rồi ư?

- Không. Nhưng có hai cách để kiểm tra xe người phụ nữ có nhà không. Cách thứ nhất là đến nhà bà ta. Cách thứ hai là xem người ấy ở đâu đó bên ngoài nhà.

- Nghĩa là ở đâu?

- Một phụ nữ trẻ không có xe riêng muốn đi xa ắt phải dùng tàu hỏa hay xe đò. Chuyến tàu cuối cùng đã chạy rồi. Ta sẽ ra bến xe.

- Nếu cô ta có ở đó, ông có nhận ra cô ta được không?

- Tôi nghĩ là có vì đã gặp một phụ nữ trẻ thuê căn hộ cạnh nhà Milter và cô chịu để tôi gọi là cô Cromwell.

- Chắc chắn ông không muốn tôi theo ông đến bến xe chứ ?

- Đúng vậy.

- Nếu thế thì tôi ngủ. Khi nào xuống xe ông gọi tôi.

Della Street cuộn tròn người trên chiếc ghế và ngủ vùi.

Cách bên xe khoảng một trăm mét, Perry Mason xuống xe và không đánh thức Della Street. Có bốn người ngồi trên ghế dài chờ chuyến xe ca khởi hành lúc ba giờ đi Los Angeles. Alberta Cromwell ngồi trong một góc, tay chống cằm, lơ đãng nhìn những tạp chí để trên bàn. Phần lớn là những tạp chí trinh thám giả hiệu, trên hình bìa, người ta nhìn thấy các phụ nữ trẻ tận lực chống chọi để bảo vệ tính mạng cũng như đức hạnh của họ - cứ nhìn cách thức họ mặc trên người thì biết.

- Các bức hình trông thảm hại quá! - Mason vừa nói vừa chỉ về phía các tạp chí.

Alberta Cromwell hơi giật mình, cho thấy đầu óc cô đang căng thẳng nhưng cô vẫn điềm tĩnh nói:

- Ông cũng đi Los Angeles à?

- Không! - Mason đáp lại và nhìn cô chăm chú.

Mắt cô chớp chớp vài cái rồi nhìn đi chỗ khác.

- Tốt nhất là cô nên nói hết với tôi. - Ông nói thêm.

- Nói với ông về chuyện gì?

- Những lý do khiến cô vội bỏ đi Los Angeles.

- Không phải vội bỏ đi. Tôi có ý định đi từ trước.

- Thế sao cô không mang theo va li hay túi đi đường? - Mason nói và nhìn quanh cô.

- Thế chuyện đó có liên quan gì đến ông? Không phải vì tôi muốn tỏ ra lịch thiệp mà ông...

- Không! - Mason ngắt lời: - Bởi vì cô nói với tôi rằng cô không hiểu Milter mấy.

- Rồi sao nữa?

- Tôi nghĩ không có người vợ nào đều nói về chồng mình như vậy.

Cô sụp mắt xuống không nói.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 27-1-2014 22:37:10 | Chỉ xem của tác giả
- Thế cô có biết chuyện cô vắng mặt chắc chắn làm cảnh sát thắc mắc không? Chỉ trưa mai thôi, họ sẽ bắt đầu tìm cô. Mười hai giờ sau nữa, họ sẽ coi cô là một nhân vật có nhiều nghi vấn.

- Nghi vấn về chuyện gì?

- Chuyện giết người.

Cô quay mặt lại ông với vẻ hoảng hốt:

- Ông muốn nói... có người bị ám sát?

- Cô cứ làm như là không biết.

- Không biết thật.

- Cô tỏ ra vội vã đi khỏi nhà khi tôi bấm chuông nhà Milter.

- Có thể như vậy. Rồi sao nữa?

- Không có gì nữa. Chỉ là một sự trùng lặp thôi. Nhưng khi cảnh sát mở cuộc điều tra về Milter...

- Milter, anh ta đã làm gì?

- Lần này thì hắn không làm gì cả. Mà người ta lại làm hắn. Có kẻ đã giết hắn.

Mason cảm thấy chiếc ghế dài rung lên.

- Không tốt đâu.

- Cái gì vậy?

- Cô giật mình. Lần thứ nhất cô giật mình khi trông thấy tôi xuất hiện bên cô, đó là chuyện tự nhiên. Còn lần này, cô cố tỏ ra như vậy. Hai lần khác nhau nhiều, nhưng có thể cô gạt được tôi nếu tôi không nhìn thấy lần thứ nhất.

- Ông là ai mà lại nói với tôi như vậy?

- Perry Mason, luật sư ở Los Angeles.

- Perry Mason ư?

- Đúng.

- Ồ! - Cô kêu lên thất thanh.

- Nào, việc giới thiệu đã xong, ta lại tiếp tục nói chuyện chứ?

- Tôi... tôi không có gì đặc biệt để nói.

- À! Tùy cô. - Mason nói và nhìn đồng hồ: - Còn nửa giờ nữa xe ca mới đến... Tôi nghĩ đằng sau căn hộ nhà cô có một chiếc ban công nhỏ, ở đó có ống xả rác... một ban công chung với căn hộ bên cạnh. Hai căn hộ được ngăn cách nhau bởi bức tường hay chỉ là hàng rào gỗ?

- Hàng rào.

Mason lắc đầu:

- Có lẽ Milter chuẩn bị pha rượu hồi mời cô và cô… Nhưng thôi để cô tự nói ra những chuyện gì xảy ra sau đó!

Cô ta chỉ bậm môi không trả lời. Mason lại tiếp tục:

- Anh ta đợi cô tóc vàng của hãng đến bằng xe đò. Cô ta có chìa khóa riêng của căn hộ nhưng hẳn anh ta không muốn để cô biết chuyện đó.

- Có, tôi có biết! Chuyện làm ăn thôi. Anh ta cho tôi biết việc cô ta đến.

- Như vậy anh ta đã thuyết phục được cô rằng họ gặp nhau để bàn chuyện làm ăn?

Cô quay đầu đi nhưng ánh mắt biểu lộ một niềm đau khổ.

- Đó là những chuyện làm ăn. Sally Elherton cũng là người đồng sự với anh ấy ở hãng Allgood.

- Cô có biết cô ta có chìa khóa riêng không?

- Có.

- Cô ta đến sớm hơn giờ hẹn phải không?

Alberta Cromwell không trả lời.

- Cô Elherton có biết chuyện về cô không?

Cô định nói điều gì đó nhưng lại thôi.

- Có vẻ hình như là không. - Mason kết luận: - Như vậy khi cô ta đến, cô vội ra ban công trèo qua hàng rào trở về nhà.

- Nhưng không phải Sally Elherton đến.

- Sao cô biết?

- Bởi vì... tôi cũng tò mò. Sau khi về nhà một lát, tôi đứng rình ở cửa sổ đằng trước và nhìn thấy ông ta đi ra.

- Vậy là một người đàn ông à?

- Đúng.

- Ai?

- Tôi không biết, tôi chưa gặp ông ta lần nào nhưng tôi đã ghi số xe của ông ta.

- A!

- Vâng, nhưng ông đừng hy vọng tôi cung cấp tin tức cho ông về người này.

- Có phải là một người trẻ tuổi không?

Một lần nữa, cô ta không trả lời, Mason như tự nói với mình:

- Sau khi người ấy đi rồi, cô muốn chạy sang nhà Milter để hỏi xem có chuyện gì đó. Cô nhìn qua tấm kính nhỏ ở cửa hay cô mở cửa và ngửi thấy luồng hơi. Không, không phải như vậy, tôi hiểu rồi, Milter chắc chắn đã chốt cửa lại để tránh cho cô khỏi làm lỡ buổi tâm tình của anh ta. Nếu anh ta tin tưởng cô hơn, nếu anh ta không cài chốt, có thể cô kịp thời mở cửa và cứu sống anh ta. Nhưng vì cửa đã chốt lại, nên cô vội quay về nhà để đi sang nhà anh ta theo cửa trước. Và cô thấy tôi đang bấm chuông. Sự thể đúng như thế phải không?

Vì cô ta vẫn giữ thái độ im lặng, Mason cầm lấy một tờ tạp chí bìa có hình vẽ ghê rợn và lật ra.

- Nếu ta không thể nào nói về chuyện giết người thì ta hãy đọc xem, báo viết những gì về đề tài này. Đấy là bức hình chụp nhà tù giam phụ nữ ở Tchachap.

Cô giật mạnh tờ báo, ném xuống đất rồi đứng dậy bước nhanh ra khỏi buồng đợi.

Mason chờ cho cánh cửa hết đu đưa sau lưng cô nữa, ông mới thong thả nhặt tờ báo đặt lên bàn rồi cũng bước ra cửa.

Lúc ông mở cửa xe, Della Street tỉnh giấc:

- Ông đã gặp cô ta chưa?

- Gặp rồi.

- Cô ta đâu?

- Đi rồi.

- Đi đâu?

- Về nhà.

Vẫn còn ngái ngủ, Della Street bật cười:

- A! Luật sư, ông thật khéo biết cách cư xử với phái nữ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 2-2-2014 21:01:58 | Chỉ xem của tác giả
Chương XII


Khi đoàn tàu chạy tới gần vùng ngoại vi thành phố Los Angeles, Perry Mason bước vào toa hàng ăn, có Sally Elherton vẫn ngồi trước chiếc bàn dùng cho hai người.

- Thưa ông, ông có một mình thôi ạ? - Người phục vụ hỏi: - Chúng tôi vẫn đủ thì giờ để phục vụ ông. Ông dùng cà phê hay nước trà?

- Một ly cà phê là đủ. - Luật sư trả lời và đến ngồi đối diện với Sally Elherton và nói: - Chào cô!

- Ông ... ông làm thế nào lại ở trên tàu? Tôi không nghĩ sẽ gặp ông. Ông... ông lên tàu từ miền Nam ư?

- Không, tôi mới lên ở chặng cuối cùng.

- A! - Cô cười để lộ vẻ khoan khoái: - Tôi cũng vậy, tôi mới lên trước ông một lát... tôi vừa đi thăm người bạn.

- Người bạn đó tên là Milter phải không?

Lần này cô thôi cười và lạnh nhạt nhìn ông.

- Tôi không biết ai đã nhồi cho ông có ý nghĩ như vậy và ai cho phép ông được xen vào những việc riêng của tôi.

- Chuyện giản dị lắm, tôi chỉ định tập dượt cho cô trả lời những câu hỏi mà sau này người ta sẽ hỏi cô.

- Thưa ông Mason, tôi không cần một sự giúp đỡ nào để trả lời những câu mà người ta sẽ hỏi tôi.

Mason đưa một đồng đô la cho người phục vụ khi anh này mang đến cho ông ly cà phê:

- Giữ lấy khỏi cần trả lại. - Ông nói với anh ta và phẩy tay ra dấu bảo anh ta lui ra. Khi người này đi rồi, Mason hỏi: - Lúc cô đến nhà Milter thì anh ta còn sống hay đã chết?

Cô không ngập ngừng chút nào:

- Tôi tuyệt đối không hiểu ông muốn nói gì.

Mason bỏ đường vào cà phê, uống một hớp, châm thuốc và ngắm phong cảnh chạy giật lùi sau cửa kính rồi ông đẩy chiếc ghế đứng dậy. Lần này thì chính cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Có vậy thôi ư? - Cô gái mấp máy môi nói khẽ.

Mason cười với cô:

- Thái độ bình thản của cô là câu trả lời đối với tôi. Cô chờ đợi sớm hay muộn thế nào cũng có người hỏi cô như vậy, và cô đã quyết định giữ thái độ như “Cô X” xử sự vừa rồi.

Nói xong Mason rời toa hàng ăn, để lại đằng sau ông một cô Sally Elherton hoàn toàn sững sờ.

Luật sư tìm thấy Marvin Adams ở toa cuối cùng.

- Ông Mason? - Chàng trai reo lên: - Tôi không biết ông cùng đi chuyến tàu này.

- Tôi cũng vậy. - Mason đáp lại và đến ngồi cạnh Marvin: - Chiều qua anh có mang theo con vịt con phải không?

Marvin cười:

- A! Vâng, tại tính yêu thích mấy chú vịt con... Tôi để nó trong xe... chiếc xe mượn của người bạn... và nó biến mất.

- Từ lúc nào?

- Thế này, sau khi tạm biệt cô Lois, tôi quay về El Templo để chuẩn bị đồ đạc trước khi lên tàu. Tôi để chú vịt con ở xe với ý định sẽ mang nó đi khi ra ga. Nhưng nó đã biến mất trong khi tôi vào nhà chuẩn bị va li.

- Đúng! - Mason nói với vẻ suy nghĩ: - Xe không khóa cửa mà.

- Theo ông thì Witherspoon có làm to chuyện vì con vịt bị mất không? - Marvin cười.

Thay vì trả lời, Mason đặt câu hỏi khác:

- Lần đầu tiên tôi gặp anh, anh có đề cập đến một thí nghiệm và tôi không rõ chất gì có thể làm con vịt bị chìm?

- Thuốc tẩy đấy. Vâng, chắc ông biết lông vịt không thấm nước nhờ một loại dầu. Thuốc tẩy có tác dụng làm mất tính chất đó khiến lông nó bị ngấm nước ngay tức khắc. Nếu ông thích, tôi sẽ gửi cho ông một bản hướng dẫn thí nghiệm này.

- Không, cám ơn, không cần thiết. Tôi nghĩ anh mang theo con vịt để chuẩn bị cho một thí nghiệm khác chăng?

- Vâng và sau đó tôi có ỷ định giữ nó lại làm vật cầu may, trông nó dễ thương biết bao. Chắc ông cũng nhận thấy thí nghiệm không làm cho nó đau đớn gì mà lại làm sáng mắt những tay cứ la lối...

- Như là ông Burr hả?

Adams cười và lắc đầu:

- Vâng, tôi không biết tại sao ông ta cứ làm kẻ kỳ đà cản mũi. Ông Witherspoon thì có lý do rồi. Ông giận dữ vì Lois và tôi muốn lấy nhau trái ý ông ấy.

- Thế tại sao chiều hôm qua, anh không muốn dẫn cô Lois đi Yuma để làm lễ cưới ở đó?

Gương mặt Adams lộ vẻ sửng sốt và anh ta nói với một giọng kém lễ độ:

- Ai nói với ông như vậy?

- Lois.

Adams im lặng một lát rồi nói:

- Bởi vì tôi thấy hành động lén lút như vậy không được tốt lắm. Ngồi trên tàu, tôi vừa mới biên thư cho Lois, nói với cô nếu cô giữ quyết định làm lễ cưới vào tuần sau thì cô báo cho ba cô biết ý định của chúng tôi và chúng tôi sẽ làm lễ cưới ngay.

Mason gật đầu:

- Về chuyện con vịt, chắc anh phải có lý do đặc biệt nào đó mới mang nó đi.

- Vâng! - Adams đáp lại: - Mời ông xem lá thư này.

Anh đưa một bao thư cho Mason. Luật sư lấy thư ra đọc:

"Ông Adams kính mến,
Qua câu chuyện của các bạn cho biết về ông, tôi được biết ông có một thứ hoá chất khi cho vào nước có thể làm chìm con vịt mà không cần đụng vào người nó. Tôi muốn ông biểu diễn trò chơi này cho các bạn bè tôi ở câu lạc bộ xem để họ phải ngẩn ngơ. Bạn ông cho tôi biết ông có mặt ở Los Angeles vào sáng thứ hai. Nếu ông vui lòng gọi điện cho tôi về Lakeview số điện 23771 để bàn về chuyện này, tôi sẽ gửi cho ông năm tờ giấy hai mươi đô la để cảm ơn sự giúp đỡ của ông.
Kính chào ông.
Gridley P. Lahey”

Mason quan sát lá thư này trong một phút rồi ông gập lại và nhét vào túi:

- Anh để tôi làm việc này cho, đồng ý chứ? Tôi sẽ gọi điện cho tay Lahey này. Anh chỉ cần cho tôi biết tôi liên lạc với anh ở đâu. Tôi cũng muốn dàn xếp cái vụ hò hẹn này để mình có thể dự buổi thí nghiệm đó.

Adams sửng sốt nhìn ông và Mason nói thêm:

- Anh để tôi làm việc này và tôi nhờ anh một chuyện được không?

- Chuyện gì?

- Anh đừng cho ai biết về lá thư và cũng không nói về thí nghiệm đó nữa, trừ phi có nhà chức trách nào thẩm vấn anh.

- Thưa ông Mason, tôi chưa hiểu ý ông.

- Tôi nói như thế này đủ chưa: Tôi làm việc này là để giúp Lois.

- Vâng, đủ rồi! - Anh thanh niên trả lời thật giản dị.

Đoàn tàu chạy chậm dần. Ở ngoài hành lang có tiếng nhân viên trên tàu báo: "Tới Los Angeles! Tới Los Angeles!"

- Để làm chìm con vịt có cần phải dùng nhiều thuốc tẩy không?

- Ồ không, một chút xíu thôi.

- Nó làm mất tính không ngấm nước của bộ lông à?

- Không hẳn như vậy. Nó tạm thời làm mất tính chất đó. Nhưng nếu ta thay nước và lau khô bộ lông thì vịt lại có thể bơi bình thường.

- Tôi hiểu rồi! - Mason nói và nhìn hành khách xếp hàng dài ở hành lang: - Anh để con vịt trên xe hơi trong khi anh vào nhà và nó đã biến mất?

- Vâng, tôi đặt nó ở ghế đằng trước và không tìm thấy nó.

- Liệu nó có thể bay qua chỗ dựa ở ghế đằng trước để ra đằng sau được không?

- Không, nó còn nhỏ quá. Tôi cũng đã nhìn xem nó có rơi xuống sàn trước không nhưng nó đã mất thật rồi.

- Anh không được nói cả dầu xổ lẫn cuộc thí nghiệm. Nếu ai có hỏi lý do anh mang con vịt đi, anh chỉ trả lời muốn dùng nó làm vật cầu may. Và bây giờ anh đừng có hở một lời nào về bức thư gửi từ Los Angeles đến.

- Thưa ông Mason, tôi đồng ý làm theo lời ông dặn. Nhưng tôi thực tình muốn có một trăm đô la đó. Ông hiểu cho, số tiền đó thật đáng kể đối với những người còn đi học như chúng tôi.

- Anh cầm lấy đi! - Mason đưa ngay cho anh ta tờ giấy bạc: - Tôi làm thí nghiệm đó cho ông Lahey và lấy lại số tiền từ ông ta.

Adams nhìn ông với về nghi ngờ và Mason buộc anh ta phải nhận.

- Đừng có ngại gì cả. Có thể mua thuốc tẩy ở đâu?

- Ồ, ở bất cứ một hãng chế tạo hóa chất nào.

- Nếu tôi cần biết thêm điều gì, tôi sẽ tìm anh ở đâu?

Anh thanh niên lấy trong túi một tấm danh thiếp ghi thêm số điện thoại và đưa cho luật sư.

- Tốt lắm, cám ơn. Anh không cần phải đợi tôi vì tôi còn phải lấy hành lý. Tạm biệt anh!

Mason nhìn thấy chàng thanh niên bước xuống sân ga và khi Marvin đến cửa đường hầm ra ngoài thì một người đang chăm chú nhìn hành khách đi ra, bỗng bước đến chặn lại hỏi:

- Anh là Adams phải không?

Marvin hơi bất ngờ, gật đầu và người kia lật nhẹ ve áo để lộ chiếc huy hiệu cảnh sát.

- Chúng tôi muốn hỏi anh vài điều. Đến đằng này, không lâu đâu.

Anh thanh niên lắp bắp:

- Hỏi gì? Tôi... tôi à?

Người kia lôi anh đi và Marvin cũng không kịp nghe ông ta trả lời những gì.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 5-2-2014 02:02:03 | Chỉ xem của tác giả
Bài được Jonnny sửa lúc  5-2-2014 02:03 AM

Chương XIII


Della Street ngồi trong xe hơi chờ ông ở ga. Luật sư ngồi sau tay lái.

- Ông đã gặp cô gái chưa?

- Hừm, hừm...

- Ông có khai thác được ở cô ta chuyện gì không?

- Chưa đủ những điều tôi cần biết. Nhưng cũng có thể hiểu một phần dù cô ta không muốn nói.

- Marvin Adams cũng đi chuyến tàu này chứ?

- Hừm, hừm...

- Tôi để ý nhìn xem có các nhà thám tử mặc đồ dân sự không?

Trong khi mở máy, Mason vui vẻ liếc nhìn cô thư ký:

- Thế cô có phát hiện ra không?

- Không.

- Vậy cô làm thế nào để có thể phát hiện ra họ?

- Ờ… chẳng phải họ có dáng dấp đặc biệt sao?

- Điều đó chỉ có ở trong tiểu thuyết thôi. Nhà thám tử giỏi thường không có vẻ gì là thám tử cả.

- Họ có mặt ở nhà ga à?

- Hừm, hừm...

- Họ bắt giữ cô gái tóc vàng của hãng Allgood ư?

- Không. Họ giữ Marvin Adams.

- Sao? - Della Street kêu lên: - Thế ông không...

- Tôi không làm gì? - Mason hỏi.

- Ông không ở lại để giúp đỡ cậu ta à?

- Làm sao tôi có thể giúp được cậu ta?

- Khuyên cậu ta không nên nói gì hết. Có phải vì như vậy mà ông muốn gặp cậu ta trên tàu không?

Mason lắc đầu:

- Lúc này thì tốt nhất là để anh ta nói theo ý anh ta, miễn là phải quên đi một vài chuyện gì. Chúng tôi đã thống nhất như thế rồi.

Mason lấy lá thư của Adams ở trong túi ra và đưa cho cô thư ký đọc.

- Lá thư này có ý nghĩa gì vậy? - Della Street hỏi.

- Có đến chín trăm chín chín phần nghìn không có nhân vật Lahey này đâu, còn số điện thoại chắc là của một cửa hàng lớn hay của một xí nghiệp sử dụng hàng trăm công nhân. Điều này cho ta thấy vụ giết người đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ trước để đổ vạ cho Marvin. Nó còn cho ta biết có thể tìm kẻ giết người trong một phạm vi rất hạn hẹp.

- Tại sao như vậy?

- Nếu Marvin được chọn là kẻ giơ đầu chịu báng thì chính là vì kẻ giết người biết một số chuyện của Marvin mà chính bản thân cậu ta không rõ.

- Những chuyện về quá khứ cậu ta ư?

- Đúng, kẻ giết người phải biết rõ ai là bố Marvin và biết cả Milter đang điều tra về vấn đề này.

- Rồi sao nữa?

- Điều đó cũng có ý nghĩa là kẻ giết người biết cả chuyện thí nghiệm về con vịt. Nhưng có một điểm làm tôi còn hồ nghi: thủ phạm chắc phải biết con vịt để ở nhà Milter sẽ bị xác nhận. Nhưng làm thế nào hắn có thể biết được điều đó? Witherspoon chỉ nảy ra ý nghĩ đến El Templo sau khi tôi đi và đuổi theo tôi... Trừ phi...

- Sao?

- Trừ phi tất cả mọi chuyện đều được bố trí bởi một người duy nhất biết con vịt có thể được xác nhận và người đó là John Witherspoon.

- Luật sư! Như thế thật vô lý.

- Không vô lý chút nào. Cô có nhớ Witherspoon đã tuyên bố sẽ đặt Marvin vào hoàn cảnh khiến anh ta tưởng mình phạm tội giết người không?

- Nhưng vụ giết người này thực sự đã xảy ra.

- Có thể trong kế hoạch của Witherspoon có vài chuyện trục trặc.

- Như vậy theo ông thì chính ông ta là...

- Có thể nghĩ thế cũng được nhưng chúng ta không thể nói được gì hết chừng nào chưa thu thập đủ chứng cớ.

Hai người im lặng trong suốt quãng đường còn lại. Trước khi trở về văn phòng, Mason dừng lại để gọi điện cho cô tổng đài của hãng trinh thám Drake.

- Báo cho Paul biết chúng tôi đã quay về.

° ° °

Một thời gian sau, trong khi Della Street đọc thư từ gửi đến, nhà thám tử bước vào.

- Ông bạn Perry! - Paul vui vẻ báo: - “CÔ X” tên là Corine Hassen.

- Thế cô ta đâu?

- Đến bây giờ tôi còn chưa biết, nhưng tôi đang lần theo dấu vết và chắc thế nào cũng tìm ra cô ta.

- Dấu vết mới toanh chứ?

- Trái lại cũ mèm. Tôi không tìm ra người nào nhìn thấy cô ta sau vụ án. Lâu quá rồi còn gì!

- Luật sư biện hộ đã được dàn xếp để chỉ gọi cô ta là “Cô X”. Cần phải nhớ đến điều đó.

- Đúng, nhưng khói đến như thế thì phải có một chút lửa chứ?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
 Tác giả| Đăng lúc 5-2-2014 02:12:52 | Chỉ xem của tác giả
- Anh nói thế có ý nghĩa gì?

- Latwell biết cô ta. Tôi đã tìm ra hai người có thể làm chứng đã nhìn thấy đôi này đi với nhau nhiều lần. Tất nhiên là phía buộc tội cho rằng Adams biết được điều đó nên mới lợi dụng.

- Vào thời điểm đó cô ta bao nhiêu tuổi?

- Khoảng hai mươi nhăm tuổi.

- Như vậy bây giờ bà ta phải bốn mươi nhăm tuổi. Đẹp không?

- Dựa theo những bức hình chụp hồi đó mà người cộng tác của tôi được nhìn thấy, thì khuôn mặt cô ta không có gì đặc biệt nhưng có vẻ đã lăn lộn nhiều trong tình trường. Cô ta làm thu ngân cho một cửa hiệu bán kẹo và sô cô la.

- Cô ta đã mất tích như thế nào?

- Như thế này, bố mẹ đều mất, cô ta ở với bà dì. Một hôm cô cho biết có người tìm cho cô một việc làm ở bờ biển Thái Bình Dương và cô định nhận lời, nhằm mục đích bỏ rơi tình nhân hay ghen tuông làm cô khó chịu. Ý định của cô là sau một thời gian mới cho bà dì biết tin tức, nên bỏ đi không để lại địa chỉ.

- Thế cô bỏ đi vào lúc nào? - Mason cau mày hỏi.

- Đúng vào thời gian xảy ra vụ giết David. - Drake trả lời.

- Paul, anh hãy cho điều tra trong các bệnh viện về những xác chết vô thừa nhận...

- Ở thị xã Winterburg và các miền phụ cận ư?

- Không, hãy bắt đầu từ Los Angeles và Sans Francissco... Tìm cả ở Reno nữa.

- Perry, tôi chưa hiểu ý anh.

- Ông bạn thân, trái ngược hẳn với luật sư biện hộ thừa nhận thân chủ có tội, tôi nghĩ ông ta vô tội. Thế nếu Horace Adams đúng là vô tội thì chuyện ông ta kể về “Cô X” là chuyện có thực, và như thế "Cô X" sẽ đến Reno để gặp Latwell.

- Hiểu rồi... nhưng tại sao lại tìm thêm cả ở Los Angeles và Sans Francissco?

- Đúng, giả dụ anh đang ở Reno mà nghe thấy mình có thể bị liên can vào một chuyện bê bối và muốn trốn đi, anh sẽ đi đâu?

- Ừ đúng rồi, đi Los Angeles hay Sans Francissco. Tôi sẽ cử người đến đó.

Hai ngón tay ngoắc vào áo gi-lê, Mason im lặng trầm ngâm nhìn tấm thảm. Cuối cùng ông nói:

- Ái chà, Paul, tôi có cảm giác như tôi đang chơi xỏ… không biết chừng tôi đã làm rồi cũng nên.

- Tại sao anh lại nói như vậy?

- Tôi không biết, một linh cảm thôi.

- Anh chơi xỏ vào chỗ nào mới được chứ?

- Tôi cũng không rõ, nhưng có cái gì nhắc nhở tôi là chuyện này liên quan đến Leslie Milter trong đó. Paul, anh hiểu chứ, khi người ta tìm ra đáp số, mọi chi tiết đều ăn khớp với nhau. Vậy khi lập một giả thiết giải thích được tất cả trừ một chi tiết thì giả thiết đó không mảy may có giá trị. Nào ta hãy xem trường hợp Milter. Chắc chắn Milter toan tính tống tiền một ai đó. Nhưng hắn lại để lộ chuyện đó cho một tờ báo lá cải ở Hollywood biết. Về chuyện này, anh có tìm ra được điều gì không?

- Đúng là có sự tiết lộ rồi. Tuy tôi không nối kết được với Milter, nhưng có đủ cơ sở để thấy sự tiết lộ này phải qua Milter.

- Phải! - Mason đồng ý, nói: - Ngay cả trường hợp không có bài báo đó, thì ít ra cũng còn có chuyện Allgood buộc Milter phải thôi việc vì đã nói lộ ra. Nhưng lộ với ai? Không phải với Lois rồi. Marvin Adams, lại càng không phải. Và hắn có thể kể tất cả những điều hắn muốn với Witherspoon. Không, như vậy chắc tất cả chỉ còn có những kẻ ra tờ báo ấy đã được hắn lộ ra một ít. Dầu sao khi quyết định làm một cú tống tiền này, Milter ở vị thế cũng giống như một chiếc tàu ngầm phục kích sẵn sàng để phóng một quả ngư lôi. Nhưng vì chỉ có một quả nên bắt buộc nó phải chờ đúng mục tiêu xuất hiện. Trong những điều kiện như vậy, người ta không dại gì mà nhằm một lúc hai mục tiêu. Vậy mà có vẻ Milter đã làm như thế dù rằng chuyện tiết lộ với tờ báo cũng không đem lại lợi lộc gì mấy cho hắn.

- Tôi được biết tòa soạn không trả tiền cho những người thông báo tin tức. - Drake nói: - Đôi khi họ dành cho một vài ân huệ chứ không bao giờ họ trả tiền.

Lại một lần nữa Mason im lặng một lát rồi nói:

- Và cũng có thể Milter gửi cho tôi lá thư hỏa tốc đó. Hắn không nên làm như vậy nếu có ý định tống tiền Witherspoon hay chuẩn bị thực hiện với Lois hay với Marvin hay... Đây rồi!

- Chuyện gì thế? - Drake hỏi.

- Paul, bất chợt tôi vừa hình dung ra một vấn đề lý giải được mọi chuyện. Mới nhìn qua thì việc lý giải này có thể phi lý dưới một góc độ này, nhưng dưới góc độ khác thì nó là lời giải duy nhất hợp lý. Và nó luôn luôn tồn tại trước mắt ta, chỉ có điều ta chưa nhìn thấy nó thôi.

- Anh muốn nói về chuyện gì vậy?

- Tôi muốn nói về hai vợ chồng Burr.

- Tôi chưa hiểu...

- Hãy nghe này, Burr làm quen với Witherspoon có vẻ như tình cờ. Nhưng thực ra việc gặp gỡ đã được bố trí sẵn từ trước. Ông ta chỉ cần tìm cơ hội để nói chuyện với Witherspoon về câu cá và chụp ảnh màu để làm cho Witherspoon thích thú và có thiện cảm... Đúng, đúng như vậy? Burr hay bà vợ đã phát hiện ra một chuyện gì và họ kể cho tờ báo biết... để có thể kiếm chác được chút gì của Witherspoon và bài báo đó đã giúp họ hành động... Paul, anh hãy điều tra gấp lai lịch hai vợ chồng nhà này ngay!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 5-2-2014 02:27:15 | Chỉ xem của tác giả
Chương XIV


Trước lúc mặt trời đứng bóng một ít, Della Street vào nói với Mason:

- Bà George L. Dangerfield đang ở phòng chờ. Bà ta khẩn thiết xin gặp ông về một vấn đề không muốn trao đổi với ai khác ngoài ông.

- Tôi nghĩ Allgood phải có nhiệm vụ báo trước cho tôi biết chuyện bà ta đến gặp tôi. - Mason cau mày nói.

- Ông có cần tôi gọi điện cho ông ta không?

Mason đồng ý và một lát sau, ông cầm lấy ống nói từ tay cô thư ký. Giọng nói của Allgood có vẻ lo âu.

- Thưa ông Mason, cô thư ký của ông cho tôi biết ông muốn nói chuyện với tôi.

- Đúng, vẫn về vụ đó thôi. Ông đã biết chuyện về Milter chưa?

- Rồi, cảnh sát gọi điện hỏi tôi... Vì họ tìm hiểu về cái chết của Milter, tôi chỉ cho họ biết những chi tiết thật cần thiết thôi.

- Biết rồi, tôi có mặt tại đó khi họ hỏi ông. Ông đã xử sự đúng. Thế chắc ông cũng biết chuyện cô thư ký của ông nghe được câu chuyện giữa tôi và ông rồi ngay đêm qua đến gặp Milter chứ?

- Vâng, tôi đã được biết có chuyện gì dằn vặt cô ta sáng nay. Cuối cùng sau nửa giờ, cô ta đã kể hết cho tôi. Tôi dự định gọi điện để xin gặp ông nhưng tôi không muốn nói chuyện với ông ở văn phòng.

- Tôi đã thỏa thuận ông sẽ báo cho tôi biết khi nào bà Dangerfield đến tìm tôi.

- Vâng, tôi vẫn nhớ đến chuyện đó.

- Phiền một nỗi bà ta đương ngồi chờ tôi ở phòng đợi đấy.

- Thật sao? Tôi không biết ai đã nói với bà ta về ông. Không phải tôi.

- Có thể là cô thư ký của ông?

- Không, chắc chắn là không phải. Cô gái đó vừa qua thú nhận với tôi. Tôi không thể nói rõ chi tiết qua điện thoại, tôi muốn gặp ông.

- Đồng ý. Ông có thể đến ngay được không?

- Vâng. Sau nửa giờ tôi sẽ có mặt ở văn phòng của ông.

- Thế thì tốt lắm. Tôi chờ đấy.

Mason cúp máy và nói với Della Street:

- Allgood cho biết không phải ông ta nói với bà Dangerfield về tôi. Cô cho bà ta thử vào xem bà ta nói gì. Della, trông bà ta thế nào?

- Bà ta có vẻ giữ gìn nhan sắc tợn, nom chưa đến năm mươi. Người mảnh khảnh, nước da nâu, chải chuốt, đôi mắt đen.

- Mấy chuyện này hay đấy. Dẫn bà ta vào.

Người phụ nữ đi vào đúng với lời mô tả của Della Street. Bà ta nồng nhiệt bắt tay luật sư.

- Tôi không biết phải cám ơn ông như thế nào khi ông có nhã ý tiếp tôi. Tôi biết ông rất bận, muốn gặp ông phải có hẹn trước. Nhưng việc tôi đến đây về một việc đặc biệt quan trọng và - bà ta nói thêm sau khi liếc nhanh về phía Della Street - có tính chất riêng tư.

- Thưa bà Dangerfield, mời bà ngồi xuống. - Mason bình thản đáp lại: - Tôi không có gì phải giấu cô Street vì cô là thư ký của tôi. Della, nhờ cô ghi lại những lời của bà Dangerfield. Càng ngày trí nhớ của tôi càng kém.

Bà Dangerfield vui vẻ chấp nhận lời giải thích đó:

- Vâng, đúng như vậy. Tôi cũng hiểu một luật sư luôn luôn bận rộn công việc, không thể làm khác được. Sở dĩ tôi nói chuyện này vô cùng tế nhị vì nó có liên quan đến hạnh phúc của nhiều người.

- Bà Dangerfield, có phải bà có ý định nhờ tôi giúp bà... Bởi vì trong trường hợp như vậy, tôi cần phải báo trước để bà biết rằng...

- Không, không phải như vậy. Tôi chỉ muốn nói với ông về một chuyện ông đang làm cho người khác.

Mason giơ tay mời bà ta ngồi, mời thuốc và bật lửa.

- Thưa ông Mason, - bà ta nói sau khi thở ra một làn khói thuốc: - ông đang nhận việc của ông Witherspoon phải không?

- Ai đã nói với bà như vậy?

- Thực sự có đúng không?

- Bà chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Bà Dangerfield lại thở ra một làn khói nữa, chăm chú nhìn Mason rồi bật cười.

- Tôi biết mình không đủ tầm cỡ địch nổi một luật sư. Tôi xin nói thẳng ra trước vậy. Như tôi đã cho cô thư ký biết, tôi là vợ ông George L. Dangerfield. Nhưng không phải tôi luôn luôn mang cái tên đó.

Thái độ im lặng của Mason là sự mời mọc tiếp tục nên người phụ nữ nói thêm.

- Trước kia tôi là bà Đavid Latwell.

- Xin mời bà tiếp tục. - Mason nói không đổi giọng.

- Chuyện đó không làm ông ngạc nhiên lắm sao? - Bà ta hơi có vẻ mếch lòng.

- Một người luật sư rất ít khi ngạc nhiên... ngay cả khi cần phải ngạc nhiên.

- Vâng. Như vậy tôi đã cho ông biết trước kia tôi là vợ của David Latwell. Chồng tôi bị ám hại bởi Horace Adams là người cùng cộng tác với chồng tôi trong công việc làm ăn ở Winterburg.

- Vụ mưu sát xảy ra từ hồi nào?

- Vào tháng giêng năm 1936.

- Thế số phận Adams ra sao?

- Ông không biết thật sao?

- Thế bà đến đây nhằm mục đích cho tôi tin tức hay dò hỏi tin tức ở tôi?

Bà ta ngần ngừ một lát rồi thú nhận:

- Nhằm cả hai.

- Bà nghĩ thế nào nếu bà chịu đổi ý định một chút, chỉ nên cho tôi biết tin thôi?

Bà mỉm cười:

- Vụ giết người xảy ra vào tháng giêng năm 1936 và đến tháng năm năm sau thì Horace Adams bị treo cổ. Horace có người vợ là Sarah và cậu con trai là Marvin khoảng ba tuổi khi bố bị xử giảo. Tôi tin bà Sarah không bao giờ có thiện cảm với tôi. Bà ta chỉ nghĩ tới chồng và con trai. Còn tôi, tôi không có quan điểm như vậy vì tôi không có con và lại... cũng có thể gọi là đẹp. Buổi tối tôi ưa đi chơi và vui đùa thỏa thích. Bà Sarah thường chỉ trích tôi. Chuyện này đã xảy ra cách đây hai mươi năm và từ đó đến nay, phong tục tập quán đã có nhiều thay đổi. Tôi phải trình bày với ông như vậy để ông thấy giữa Sarah và tôi có nhiều quan điểm bất đồng, mặc dù hai ông chồng cùng cộng tác với nhau và bề ngoài người ta tưởng mối quan hệ của chúng tôi đều tốt đẹp.

- Các ông chồng có biết chuyện hai bà không hợp nhau không?

- Không, trời à! Chuyện tế nhị quá, đàn ông làm sao biết được. Không biết phải nói với ông làm sao đây? Chỉ là Sarah hơi nhướng mày khi nhìn cái váy ngắn của tôi, hay tỏ ra không vui khi chồng bà ta nói trước mặt bà là tôi càng lúc càng trông như càng trẻ ra. Mấy cái chuyện đó, đàn ông không thấy được, nhưng đàn bà thì hiểu ngay.

- Hiểu rồi! - Mason nói: - Cả hai bà đều không ưa nhau. Rồi sau nữa?

- Không, chính Sarah mới không ưa tôi. Còn tôi, tôi không hài lòng về bà ta, thế thôi. Nói gọn lại, cuối cùng vụ giết người xảy ra và tôi không bao giờ tha thứ cho Adams về những chuyện ông ta khai để đánh lạc hướng cảnh sát.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
 Tác giả| Đăng lúc 9-2-2014 06:23:24 | Chỉ xem của tác giả
Bài được Jonnny sửa lúc  9-2-2014 06:24 AM

- Những chuyện gì vậy?

- Ông ta đã giết David, vùi xác dưới tầng hầm của xí nghiệp và trát xi măng lên trên. Còn tôi, tôi chỉ được biết tự nhiên David mất tích. Horace gọi điện cho tôi biết chồng tôi phải đi Reno để xin bằng phát minh vì cả hai đều phải lo ngại về vấn đề này. Chồng tôi khi đến nơi, biết là phải ở lại bao lâu, thì sẽ viết thư cho tôi biết.

- Thế việc chồng bà đi Reno (Reno là thủ đô của những cặp vợ chồng ly dị nhau - ND) không gợi cho bà sự lo ngại nào à?

- Xin nói thực với ông là tôi cũng có lo ngại.

- Tại sao? Vì ông mê người khác ư?

- Không... không đúng như vậy. Nhưng chắc ông hiểu chúng tôi không có con và tôi yêu chồng tôi. Thưa ông Mason, tôi yêu chồng tôi vô cùng. Bây giờ đã có tuổi, tôi mới hiểu tình yêu không phải là tất cả của cuộc đời, nhưng vào hồi đó tôi lại nghĩ khác, tôi thật trẻ, thật hấp dẫn để buộc chân chồng tôi. Nhưng Sarah có con và đó là điều khác nhau giữa hai chúng tôi.

- Xin bà tiếp tục. - Mason nói.

- Thưa ông Mason, tôi thú nhận việc đó làm tôi hơi ghen với Sarah. Bà ta không cần thiết phải canh phòng ông chồng như tôi.

- Tuy nhiên ông ta cũng đã có lúc khen bà mỗi ngày lại trẻ thêm ra cơ mà.

- Ồ, vâng! - Bà hăng hái nói: - Horace biết thưởng thức vẻ đẹp của phụ nữ cũng như thưởng thức một phong cảnh đẹp, nhưng rồi đôi mắt ông ta lại nhanh chóng quay về bà vợ với lòng hân hoan và hạnh phúc vô bờ.

- Thế chồng bà có nhìn bà như vậy không?

- Không. Tôi không hề có ảo tưởng chút nào. Nếu David gặp một phụ nữ khác hấp dẫn hơn tôi, ông ta không ngần ngại gì mà không theo đuổi. Do vậy tôi luôn phải đấu tranh với những kẻ tình địch bất ngờ. Nhưng ông không thể hiểu được một cuộc giành giật như vậy cuối cùng cũng sẽ đem lại những sự phiền muộn.

- Bà đau khổ đến nỗi khi biết được ông nhà đi Reno...

- Vâng, tôi thật là sợ hãi. Khi không được tin tức gì của chồng tôi, tôi gọi điện cho một người bạn ở Reno để nhờ tìm kiếm David trong các khách sạn và xem ông ta có... ở một mình không.

- Thật sao!

- Khi được biết chồng tôi không ở nơi nào trong thành phố Reno, tôi tìm Horace để hỏi cho ra nhẽ. Ông ta tỏ ra cực kỳ bối rối, thoái thác không muốn gặp tôi nên tôi nghi ngờ ông ta che giấu tôi một điều gì. Cuối cùng ông ta cho biết chồng tôi đi theo một phụ nữ khác.

- Người đó thế nào?

- Tên người phụ nữ đó không có ý nghĩa gì ở đây.

- Tại sao?

- Vì thực tế David không đi với người đó, ông thấy chưa! Đó chỉ là một sản phẩm tưởng tượng của Horace để che giấu tội ác của ông ta.

- Thế bây giờ người phụ nữ đó ở đâu?

- Trời đất! Người ấy đối với tôi chỉ là một cái tên mà thôi. Tất nhiên tôi định thuê người tìm kiếm người phụ nữ đó nếu như thái độ của Horace không làm cho tôi nghi ngờ, và cuối cùng tôi đã báo cho cảnh sát biết. Tôi nghĩ ông ta có thể thoát khỏi án tử hình nếu ông ta khai đúng sự thực.

- Sự thực như thế nào?

- Chắc là hai người có một cuộc đấu khẩu ác liệt về một vấn đề gì đó của xí nghiệp, và Horace đã đánh chết David. Ông ta quá sợ hãi nên đã làm phi tang xác chết và dựng đứng ra chuyện đi Reno.

- Sau bao ngày thì bà nảy ra mối nghi ngờ?

- Ba hay bốn... không, sau năm ngày. Tôi chỉ bắt đầu nghĩ tới khả năng xấu nhất khi được biết chồng tôi không có mặt ở Reno. A! Thưa ông Mason, thật là tàn khốc khi một người yêu chồng như tôi lại được biết rằng chồng mình bị giết! Điều đó làm cho tôi choáng váng đến nỗi không những căm thù Adams mà còn căm thù cả Sarah, kể cả đứa con của họ nữa. Trong lòng tôi không hề có một chút thương hại hay khoan hồng họ. Khi mà ông chánh án đọc bản cáo trạng khép tội Horace và tôi được biết Horace sẽ bị treo cổ, trong người tôi bừng lên một niềm vui sướng man rợ. Giá mà tôi được tự tay treo cổ ông ta. Tôi đã tìm cách để nhìn thấy tận mắt buổi xử nhưng không được phép. Tôi muốn kêu lên vào mặt ông ta: "Kẻ giết người!" ngay khi cửa sập mở ra dưới chân ông ta. Tôi không thể tự kiềm chế được nữa.

Mason lắc đầu. Ông ngả mình vào thành ghế, nhắm mắt lại như muốn tập trung ý nghĩ.

- Tôi nói với ông hết mọi chuyện là như vậy - bà Dangerfield tiếp tục: - để ông hiểu rõ trạng thái tinh thần của tôi lúc đó. Bây giờ tôi thấy hối hận đã cư xử không đúng với Sarah. Tôi đã ngăn cấm không cho bà ta rút tiền của ông chồng đã đóng góp vào xí nghiệp và tỏ ra tàn tệ với bà ta. Cuối cùng bà phải bỏ trốn cùng với con trai mang theo một ít tiền góp nhặt được. Đã bao nhiêu năm, người ta không được biết sau này bà ta ra sao, vì bà ấy cẩn thận che giấu mọi quá khứ của bà. Sau cùng tôi biết được bà ta đã chết vì làm quá sức để nuôi nấng người con, và bà ta luôn nhồi nhét vào đầu người con tin rằng ông bố bị chết trong một tai nạn xe hơi. Bà ta đã chết cách đây vài tháng.

- Làm thế nào bà biết được những điều đó?

- Bởi vì khi được biết một người nào đó đã thuê một thám tử điều tra lại chuyện đó nên tôi đi tìm kiếm Sarah.

- Người đó là ai?

- Tôi không biết. Khi chưa biết Sarah chết, tôi cho rằng đó là bà ta. Người đó ở ngay thành phố El Templo này nhưng tôi chưa biết là ai?

- Thế tại sao bà đến tìm tôi?

- Tôi nghĩ rằng ông biết và biết tại sao người đó làm như vậy.

- Vì lẽ gì bà nghĩ như thế?

- Bởi vì tôi được biết Marvin Adams gần như là chồng chưa cưới của Lois và hiện nay ông thường hay lui tới nhà Witherspoon.

- Làm sao bà biết được chuyện đó?

- Một cách thật tình cờ. Thưa ông Mason, xin thú thực với ông như thế này. Tôi đến El Templo bởi vì tôi cho rằng có thể tìm ở nơi đây hãng trinh thám tư mà tay thám tử tư đó làm việc ở đây. Cái tay thám tử này thường báo cáo bằng điện thoại về El Templo. Tôi biết chuyện này nhờ cô trực tổng đài của khách sạn Winterburg nhưng cô ta lại không biết số điện thoại mà tay đó gọi.

- Thế ai đã nói với bà về tôi?

- Bà Burr.

- Bà Burr ư?

- Này ông đừng có giả đò không biết. Ông gặp bà ta ở nhà Witherspoon mà.

- Thế bà quen bà ta à?

- Vâng, tôi quen bà ấy đã nhiều năm nay.

- Quen ở đâu?

- Ở Winterburg, trước bà ấy ở đấy.

Mason mở mắt ra và kéo chiếc bút chì trượt qua các ngón tay.

- Chà, điều đó mới thật là thú vị! Hồi xảy ra vụ giết người, chắc bà ta lúc đó còn bé xíu phải không?

- Đâu có, lúc đó bà ấy cũng phải mười bảy, mười tám tuổi rồi... có thể mười chín ấy chứ. Thế bây giờ, ông đoán bà ta bao nhiêu tuổi?

- Khoảng ba mươi là cùng... và còn bà thì chưa đến bốn mươi đâu.

- Ông thật khéo nịnh đầm. Tôi không cho ông biết tuổi của tôi đâu nhưng còn bà Diana Burr thì hiện nay xem nào... ừ đúng vậy, bà ta ở khoảng ba mươi tám, ba mươi chín gì đấy.

- Thế sau bao nhiêu năm mà hai bà vẫn nhận ra được nhau à?

- Cái gì mà ông gọi là sau bao nhiêu năm?

- Thế bà gặp bà ta lần cuối từ bao giờ?

- À, cách đây gần ba năm.

- Thế bà có quen chồng bà ta không?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 9-2-2014 06:37:14 | Chỉ xem của tác giả
Bài được Jonnny sửa lúc  9-2-2014 06:38 AM

Bà Dangerfield lắc đầu:

- Không. Diana Perkins - đó là tên bà ta hồi con gái đấy - có một đời tình ái rất sôi động, mở đầu bằng việc trốn nhà đi theo một tay đã có vợ. Ông Burr chỉ là người chồng cuối của bà ta thôi. Giữa thời gian lấy hai người, bà ta lại quay trở về Winterburg. Cuối cùng bà ta lấy ông Burr ở Californie. Chúng tôi gặp nhau ở ngoài phố và dừng lại nói chuyện một lát.

- Bà ta có nhắc lại với bà về vụ ám sát đó không?

- Không, bà ta thật tế nhị không muốn khơi lại chuyện cũ.

- Thế bà ta có biết Marvin Adams là con trai của người bị treo cổ vì phạm tội giết chồng bà không?

- Chắc là bà ta không biết đâu. Dầu sao bà ta cũng không nói hở một lời nào. Hơn nữa bà ấy mới chỉ đến ở El Templo được hai hay ba tuần và Sarah thì chết trước khi bà ta đến. Tôi có nhắc tên Adams cũng vô ích.

- Thế còn bà cũng không cho bà ta biết chuyện chứ?

- Vâng, tất nhiên là không rồi.

- Được rồi. - Mason nói: - Điều đó giải thích vì sao bà được nghe nói về tôi. Bây giờ bà cho tôi biết tại sao bà lại muốn gặp tôi?

- Tôi... tôi chỉ muốn đỡ vướng víu trong đầu.

- Khoan đã... Bà có biết Milter, cái tay thám tử điều tra vụ này không?

- Tôi có nhìn thấy anh ta hai lần, nhưng anh ta không biết tôi. Nói thực ra tôi cũng không biết rõ về anh ta. Ngay cả nói chuyện với anh ta cũng chưa có lần nào.

- Bà Dangerfield, bà rời El Templo để đến đây lúc mấy giờ?

- Từ sáng nay, lúc tinh sương.

- Thế còn ông Dangerfield đâu?

- Ông ấy vẫn ở El Templo. Tôi có để lại mảnh giấy báo cho chồng tôi biết tôi lấy xe hơi đi suốt ngày. Lúc đó ông ấy còn ngủ. Chồng tôi thích thức khuya và dậy muộn. Điều đó trái hẳn với tôi. Tôi ưa đi dạo lúc trời mới rạng sáng trước khi dùng bữa điểm tâm.

Mason lại ngả người ra đằng sau lần nữa, dựa vào lưng ghế bành và nhắm mắt lại.

- Thế bà có cho người đi tìm chồng bà ở Reno không?

- Chồng tôi? Ồ! Chắc là ông muốn nói về David. Vâng có đấy...

- Người nào đi tìm?

- Một người bạn.

- Thật là câu trả lời mơ hồ. Tôi nhận thấy đây là lần thứ hai bà dùng cái từ này. Tại sao vậy? Khi phải nói rõ người đó là đàn ông hay đàn bà, chắc làm bà bối rối phải không?

- Tôi thực sự không hiểu rõ bạn tôi là đàn ông hay đàn bà thì có lợi ích gì cho câu chuyện.

- Ồ! Tôi chỉ tự hỏi ông Dangerfield, chồng bà hiện nay, có phải là người bạn đó không?

- Tại sao... tại sao...?

- Có phải ông ấy không?

- Ông thực có lối nói khó chịu quá.

- Có phải ông ấy không? - Mason nhắc lại.

Bất ngờ, sự bực tức của bà qua đi và bà cười lớn:

- Vâng. Thưa ông Mason, bây giờ tôi đã hiểu vì sao ông là một luật sư trứ danh rồi. Tôi không muốn nói đến cái chi tiết vì ngại rằng... người ta sẽ suy ra nhiều điều sai lầm.

- Sai? - Mason nhắc lại.

Bà đã lấy lại được bình tĩnh và cười:

- Thưa ông Mason, tôi đã nói là tôi yêu chồng tôi và sợ mất ông ấy đến thế nào rồi. Không phải là mấy chuyện đó dẫn đến việc ngoại tình đâu. Tôi biết George trước khi lấy David và cũng xin thú nhận là anh ta rất si mê tôi. Nhưng lúc tôi gọi điện thoại đến Reno thì anh ta đã hai năm không bước chân đến Winterburg rồi. Tôi chỉ gặp George có hai lần sau khi lấy chồng và chỉ để nói là thôi từ đây chấm dứt mọi điều giữa chúng tôi.

- Chấm dứt mọi điều giữa hai người. - Mason lặp lại chầm chậm.

Bà Dangerfield lại có dáng khó chịu nhưng lấy lại được bình tĩnh:

- Thưa ông Mason, tôi không bằng lòng với cách nói của ông, nhưng vì đây là điều ông quan tâm thì tôi xin trả lời: Đúng.

- Khi bà rời El Templo sáng nay thì báo chưa ra phải không? - Mason hỏi không nhíu lông mày.

- Chưa. Tại sao?

- Thật ra bà đến đây để làm gì?

- Tôi đã nói là để cho nhẹ bớt trong lòng. Lương tâm thúc giục tôi đến tìm ông. Tôi còn biết vài điều chưa nói với ai. Chỉ vì không phải là người làm chứng trước tòa nên không ai hỏi tôi về điều ấy cả.

- Chuyện gì thế?

- Chuyện Adams và Latwell gây nhau.

- Bà muốn nói là họ cãi nhau.

- Không, họ đánh nhau.

- Vì chuyện gì?

- Tôi không biết.

- Lúc nào?

- Hôm David bị giết.

- Xin bà tiếp tục.

- Tôi biết là vì ngày hôm đó David thua chạy về nhà, mặt tức giận bừng bừng với vài vết thâm tím. Anh loay hoay trong phòng một lúc rồi lại đi. Tôi chợt nhớ trước khi đi, anh có mở một hộc tủ trong đó vẫn để khẩu súng lục. Súng không còn ở đấy nữa.

- Bà có nói với ai về chuyện này không?

- Chỉ với ông thôi. Ông George cũng không biết.

Trong phòng lặng lẽ một lúc lâu. Mason bận suy nghĩ về những điều bà Dangerfield vừa nói, rồi đưa mắt nhìn sang Della Street xem cô có ghi hết không. Người nữ thư ký gật đầu nhẹ. Bà Dangerfield thì khó chịu vì im lặng quá lâu, lại lên tiếng:

- Thưa, chắc ông thấy rõ tầm quan trọng của việc đó chứ gì? Nếu luật sư biện hộ cho Adams hồi đó, nói thẳng là hai người có tranh chấp và David quay về nhà lấy súng thì Horace được hưởng quyền tự vệ hợp pháp, may ra sẽ được tha bổng, hay nếu không cũng chẳng bị treo cổ.

- Thế bà định làm sao?

- Xin ông hiểu cho. Tôi không có ý để cho mọi người chỉ trích bêu riếu. Nhưng tôi nghĩ là có thể làm một tờ khai, nhờ ông lo. Như thế thì nếu chuyện này được xét, lại có thể làm hại đời Marvin thì ông đến gặp cha cô gái đọc tờ khai đó ra, tất nhiên chuyện phải giữ kín.

- Thật là hay. Chuyện này mà vào hai mươi tư giờ trước đây thì làm được nhưng bây giờ thì không được rồi.

- Sao thế?

- Vì bây giờ, dù chúng ta có làm thế nào đi nữa thì vụ án cũ lại có thêm những điều rắc rối mới.

- Chuyện gì đã xảy ra trong hai mươi tư giờ qua. Hay là ông Witherspoon...

- Có chuyện thực. Chuyện xảy ra cho người thám tử tư... Leslie L. Milter.

- Sao?

- Anh ta đã bị giết.

Trong khoảng vài giây hình như bà Dangerfield chưa hiểu ra.

- Tôi đã nói với ông là luật sư... - Bà bỗng giật mình ngừng giữa câu nói, đứng phắt dậy: - Ai bị giết?

- Milter.

- Ai giết anh ta?

Mason cầm cây bút chì trên bàn lên:

- Đấy là một vấn đề chắc chắn càng lúc càng trở nên quan trọng. Một vấn đề có thể ảnh hưởng đến mạng sống của nhiều người đấy.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
 Tác giả| Đăng lúc 9-2-2014 06:53:42 | Chỉ xem của tác giả
Bài được Jonnny sửa lúc  9-2-2014 06:54 AM

Chương XV


Bà Dangerfield vụt đứng dậy nói:

- Tôi phải gọi điện cho chồng tôi ngay mới mới được.

- Bà có thể dùng điện thoại ở đây cũng được. - Mason đề nghị và đưa mắt nhìn Della Street.

- Không cám ơn... Tôi... Còn có tí việc.

- Thưa bà Dangerfield, tôi còn một, hai câu hỏi dành cho bà nữa.

- Không! - Bà ta lắc đầu ngắt lời; - Tôi đã nói đủ những điều gì cần thiết rồi. Chồng tôi không biết tôi đến đây, không biết tôi đang ở đâu, để tôi phải báo cho ông ấy mới được. Đây là cửa ra phải không ạ?

Bà ta vừa nói vừa chỉ cánh cửa hành lang.

- Vâng đúng, nhưng mà...

- Xin hẹn gặp ông lần sau, ông Mason. Bây giờ thì tôi phải đi.

Bà khách vừa bước ra khỏi cửa là Mason nói với cô thư ký:

- Nhanh lên, Della. Drake!

Bàn tay của người phụ nữ đã đặt trên máy:

- Alô? Hãng Drake đấy à? Nhanh lên, một người đàn bà vừa ra khỏi văn phòng ông Mason. Bà Dangerfield, năm mươi tuổi, dáng còn trẻ hơn, tóc nâu, mắt đen, áo choàng xanh đậm. Chắc bà ta đang ở thang máy. Theo dõi xem bà ta đi đâu, làm gì...

- Họ sẽ lo. - Cô gác máy, báo tin.

- Tốt đấy, Della.

- Tôi xin chịu mất một trăm đô la để biết bà ta gọi chồng về việc gì.

- Điều bà quan tâm nhất là biết đêm qua ông chồng ở đâu... vào lúc Milter bị ám sát. Bà ta bảo là có thói quen ngủ sớm còn ông chồng thì ngủ muộn. Cô hãy gọi giùm tôi ông cảnh sát trưởng El Templo.

Khi liên lạc được, luật sư nói:

- Đây là Perry Mason ở Los Angeles. Có một bà tên là Dangerfield vừa ra khỏi văn phòng tôi, chồng bà đang ở El Templo và bà ta sắp gọi điện cho ông ấy. Tôi nghĩ là nếu ông nghe được câu chuyện trao đổi thì chắc có nhiều điều hay ho đấy.

- Được, tôi sẽ lo vụ này ngay. Nhưng xin ông đừng rời máy, ở đây cũng có người muốn nói chuyện với ông đấy... Ông Witherspoon.

Giọng nói của nhà triệu phú không còn đầy vẻ hách dịch của người quen ra lệnh nữa, mà bây giờ có dáng lo lắng thảm hại:

- Alô? Ông Mason đấy à?

- Vâng, tôi đây.

- Ông đến ngay, đến ngay để…

- Có chuyện gì thế ?

- Có chuyện khác.

- Chuyện khác là chuyện gì? - Mason hỏi.

- Một vụ giết người nữa.

- Sao? Ngoài vụ Milter à?

- Phải, thật không hiểu nổi! Họ nổi điên cả rồi.

- Ai bị giết?

- Roland Burr.

- Giết bằng cách nào?

- Cũng vẫn cách ấy. Có ai bỏ một bát đựng axit clohyđric trong phòng ông ta rồi khi đi thì ném cyanua vào đấy. Ông ta gãy chân không thể rời khỏi giường được, có muốn cũng không thể ra khỏi phòng được.

- Xảy ra lúc nào vậy?

- Cách đây mới một giờ thôi.

- Ai làm?

- Thì chính vì thế mà tôi mới cần ông đến ngay. Mấy tên khốn cảnh sát cứ cho là tôi. - Witherspoon hét lên trong máy.

- Ông đang bị tạm giữ à?

- Cũng gần gần như thế.

- Thôi đừng nói gì nữa. An tâm đi. Tôi đến ngay.

Mason gác máy bảo Della:

- Cô thu xếp đồ đạc, ta quay về El Templo.

- Ông quên Allgood sắp đến đây à?

Mason đang mở tủ áo liền dừng lại:

- Đúng rồi. Suýt nữa tôi quên.

Chuông điện thoại reo và Della nhấc lên.

- Gertie đấy à? - Cô lấy tay bịt ống nói: - Lão ta đến rồi.

Ông luật sư ngồi sau bàn:

- Được, mời ông ta vào.

Allgood đã sửa sang bộ điệu thật kỹ trước khi bước vào. Chiếc kính nằm trên mũi và dải ruy băng đen nối với chiếc cổ bẻ vét tông làm ông ta có vẻ như một viên chưởng khế tỉnh lẻ, dáng trịnh trọng và khắc khổ.

- Xin mời ông Allgood ngồi. - Mason cố giấu nụ cười.

- Xin cám ơn ông, ông Trạng sư. - Ông ta lấy dáng ngồi thật long trọng trên chiếc ghế.

- Nào ông, hãy kể xem tại sao cô thư ký của ông lại đến gặp Milter? Nhanh lên, tôi chỉ còn vài phút cho ông thôi.

- Trước hết xin ông Trạng tin rằng cô Elherton là người rất tận tâm, trung thành.

- Với ai?

- Với tôi, với hãng. Milter còn giữ liên lạc với cô ấy…

- Đúng rồi, cô ta biết phải tìm hắn nơi đâu. Nhưng trước hết, xin hỏi tại sao cô ta lại nghe trộm câu chuyện giữa tôi và ông?

- Cái đó là tại tôi vô ý mà cũng là do tính tò mò tự nhiên của cô. Có máy intephôn giữa hai phòng. Vừa lúc ông bước vào thì tôi đang nói chuyện với cô rồi quên tắt máy. Cô Elherton liền quyết định đi gặp Milter để thuật lại những điều cô vừa nghe... Hay ít ra là cô cũng định như thế.

- Cô ta chưa nói à?

- Chưa.

- Tại sao?

- Cô cho biết khi cô vừa đến nhà thì Milter đang tiếp ai đó.

- Vậy là hắn ta còn sống?

- Cô không biết vì cô không lên phòng.

- Sao? Cô ta có chìa khóa mà.

- Vâng, tôi biết, nhưng hình như...

- Không thành vấn đề! Ông tin tùy ông, còn tôi thì không. Nói thẳng đi. Milter là tay tống tiền bậc thầy. Ông đã nói với tôi rằng ông cực khổ về những điều hắn tiết lộ và đuổi hắn cũng vì lý do đó. Xét những việc xảy ra thì tôi không tin chút nào nữa.

- Ông muốn nói gì thế? - Allgood hỏi và đưa mắt nhìn khắp phòng mà không dám nhìn Mason.

- Tôi muốn nói là hãng của ông hình như đã can dự vào vụ này đấy.

- Thưa ông Mason, ông muốn ám chỉ là...

- Ông chớ lên gân vô ích. Tôi chỉ muốn nói là lúc đầu tôi tin lời ông và bây giờ thì tôi phải xét lại. Trong vụ này có nhiều sự trùng hợp tình cờ xảy ra quá. Tôi đang nói chuyện về một nhân viên của ông đi tống tiền thì ông "vô ý" để máy intephôn mở ra và cô thư ký lắng nghe chuyện, chạy đi El Templo báo cho nhân viên đó, người vừa đưa cho cô ta chiếc chìa khóa phòng của hắn. Tôi không thể nào không nghĩ rằng mọi chuyện ấy có thể đều là do ông thu xếp, rằng sau khi rút tiền của Witherspoon, theo cách chính thức, ông lại muốn qua tay Milter để rút thêm một mớ kha khá nữa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
 Tác giả| Đăng lúc 10-2-2014 05:03:57 | Chỉ xem của tác giả
Allgood vụt đứng lên:

- Ông Mason. Tôi đến đây là để giải thích với ông chứ không phải để nghe ông lăng mạ tôi.

- Đúng rồi. Ông đã đến đây, giải thích rồi. Ông hãy coi chuyện nhục mạ như một thứ thêm vào không phải tốn hao gì hết, không tính trước được.

- Tôi không thấy có gì để đùa ở đây cả.

- Úi chà, ông có lý quá chừng!

- Tôi đã thẳng thắn trình bày hết...

- Chỉ là những thứ lặt vặt thôi, còn thứ quan trọng thì phải chờ tôi móc ra đây. Khi tôi đến hãng ông, cô Elherton đã báo cho ông biết. tôi không nghe gì câu chuyện của hai người vì lúc đó máy intephôn đóng. Chỉ sau khi cô ta đưa tôi vào phòng thì ông mới ấn nút máy. Như vậy là ông cố ý chứ không phải vô ý và còn câu chuyện nghe nói đăng trên miếng giẻ rách ở Hollywood thì sao?


- Tôi hoàn toàn không biết ông nói gì cả.

- Thật không?

- Thật.

- Della, cô gọi cho tôi ông Drake đến máy điện thoại đi.

Một lúc im lặng nặng nề trong khi người nữ thư ký quay máy và đưa cho Mason.

- Này Paul, Allgood đang ở trong phòng tôi đây. Tôi càng xem xét vấn đề thì lại càng thấy rằng hình như câu chuyện tống tiền đã được tính toán trước... từ lúc họ mở cuộc điều tra. Anh hiểu tôi nói gì chứ?

- Hiểu lắm rồi.

- Cho nên tôi tự hỏi phải chăng cái tờ báo ở Hollywood đó đã nhận tuy ô qua Allgood. Anh có nói là họ không bao giờ trả tiền cho các tuy ô đó phải không?

- Đúng rồi, không bao giờ trả tiền cả. Chỉ trả bằng quảng cáo hay bằng lối chơi đẹp thôi.

- Anh thử xem họ có "tuyên truyền" cho hãng Allgood không? Đừng rời văn phòng. Tôi sắp đi đây, nhưng trước khi ra thang máy tôi muốn ghé để cho anh biết vài tin hay ho.

Mason gác máy và nói với Allgood:

- Đấy, tôi không giữ ông nữa, tôi chỉ muốn cho ông biết tôi nghĩ gì về vụ này thôi.

Allgood đi ra cửa rồi ngừng lại, quay mặt hất hàm chỉ vào Della:

- Bảo cô ta ra.

Luật sư lắc đầu.

- Tôi muốn nói với ông một chuyện.

- Nói đi.

- Tôi biết là cảnh sát đã bắt Adams khi hắn vừa xuống tàu hỏa.

- Đúng.

- Tôi cũng biết rằng ông có nói chuyện riêng biệt với Marvin trước khi tàu đến ga và hắn có giao cho ông một bức thư.

- Cứ tiếp đi. - Mason nói.

- Tôi không biết là ông có nói với cảnh sát về câu chuyện và bức thư đó không?

- Có rất nhiều chuyện tôi không nói với cảnh sát. Ví dụ chuyện nói bây giờ chẳng hạn. Tôi chưa nói với họ.

- Ông nghĩ thế nào nếu tờ nhật báo Hollywood đăng tin gợi ý rằng cảnh sát nên quan tâm đến người luật sư nổi danh đã nói chuyện với một thanh niên trên chuyến tàu El Templo trước khi đến ga Los Angeles. Và cảnh sát phải hỏi chàng thanh niên xem thử người luật sư danh tiếng đã dặn dò gì anh ta, cũng như xem thử bức thư anh ta đưa cho ông trạng sư đó có gì trong ấy? Nếu gặp phải chơi trò khó khăn thì tôi phải dùng cả hai chuyện ấy.

- Della, gọi Paul đến máy cho tôi.

Sự im lặng lại tràn ngập trong khi cô thư ký quay số, nhưng lần này đôi mắt Allgood thay vì đảo quanh thì lại nhìn thẳng vào Mason. Mason chụp ống nói nói:

- Allô, Paul đấy à? Tôi hủy lời yêu cầu anh điều tra xem Allgood có liên lạc gì với tờ báo Hollywood.

Mặt Allgood sáng lên:

- Tôi biết là ông Trạng thế nào cũng hiểu ra. Dù sao thì chúng ta đều là dân làm ăn cả mà.

Ông luật sư đợi Allgood nói xong mới tiếp tục câu chuyện với Paul:

- Vậy, anh khỏi mất thì giờ về chuyện ấy nữa. Allgood không phải bỏ công săn các tin vặt... vì lẽ giản dị là chính ông ta viết bài và ông ta là chủ tờ báo. Ông ta vừa mới tiết lộ ra đấy.

Nói xong Mason gác máy nhìn Allgood như hắn vừa bị thoi một cú vào bụng.

- Không phải ông đang nói chuyện với tay mơ đâu, ông Allgood ạ. Tôi cũng biết chút ít về cái điệu này rồi. Đây là vụ đe dọa cuối cùng ông bắn ra đấy. Ồ, thật là một thủ đoạn làm tiền nho nhỏ hay ho. Ông đăng các tin vặt ám chỉ đến các chuyện tai tiếng. Các nhân vật có tật đổ xô đến văn phòng tòa báo để xem có cách gì bịt được không và được chỉ đến hãng Allgood, trong khi chờ đợi một tay tỉ phú ở Hollywood nào đó đến mua tờ báo để khóa mõm lại... mua theo giá giúp ông có món lợi đến chín mươi chín phần trăm.

- Ông không có bằng cớ gì hết về điều ông nói.

- Tôi nói lời này trước một người làm chứng đấy. - Mason trả đũa và chỉ Della: - Ông đi kiện tôi về tội vu khống đi để tôi bắt buộc phải chứng minh nó là đúng. Tôi thách ông đấy.

Allgood ngập ngừng một chút rồi giận dữ bước ra. Mason nói với người nữ thư ký:

- Thế là đã sáng tỏ được một điểm. Ta đã có lời giải thích về mẩu tin vặt kia. Allgood tưởng có thể vắt được Witherspoon bằng cách ấy và định lợi dụng cả tôi nữa.

- Hắn không đạt tới được à?

- Không được hoàn hảo thì đúng hơn. Tôi đã nhận thấy máy intephôn mở. Cho nên tôi mới bảo Drake theo dõi người đẹp tóc vàng. Thôi bây giờ ta đi El Templo.

- Sẵn sàng hết rồi. Va li của ta còn nằm trong xe. Nhưng ông chớ quên ghé Drake.

- Không. Cô đi với tôi để biết các tin mới nhất.

Trong văn phòng của người thám tử, Mason nói mà mắt nhìn vào đồng hồ:

- Paul, vừa có thêm một vụ giết người nữa. Roland Burr. Cảnh sát đã bắt giam John Witherspoon.

- Ông có biết tại sao không? - Drake hỏi.

- Không, chưa biết. Nhưng có điều lý thú là Diana Burr, vợ nạn nhân, gốc ở Winterburg. Khi Latwell bị giết thì bà ta khoảng mười tám, mười chín tuổi. Ngày có án mạng, Latwell và Horace đánh nhau, sau đó Latwell chạy về nhà lấy súng. Sau đó thì vợ ông ta không gặp chồng nữa. Có thể đấy là một vụ tự vệ hợp pháp.

- Họ đánh nhau vì đàn bà à?

- Bà Dangerfield không nói rõ với tôi điều ấy và dặn tôi phải giữ kín. Dù sao chúng ta cũng có cái để mà làm việc.

- Đúng, nhưng không có bà ta thì ta không chứng dẫn được gì hết.

- Đó chỉ là phụ thôi và bây giờ mới là điều chính. Roland Burr là chồng thứ ba hay thứ tư gì đó của bà vợ. Biết đâu bà ta đã chẳng từng tìm cách chấm dứt nó để trở lại với mối tình đầu? Paul, anh hãy thử tìm xem trong đời Roland Burr có chuyện tằng tịu nào ở Winterburg không?

- Nếu có thì sao?

- Thì xem thử ông ta có biết Corine Hassen không?

- Sao lại có sự trùng lặp lạ lùng như thế?

- Trùng hợp tình cờ à? Nếu điều tôi nghĩ là đúng thì vụ này được sắp xếp kỹ lưỡng, suy tính chi li. Witherspoon với cung cách khoe khoang, mang ý muốn phô bày ra hết, với ý thích đi câu, chụp hình màu, ông ta đúng là một miếng mồi ngon đáng giá. Đúng rồi Paul, hợp lẽ rồi.

- Hợp với cái gì?

- Với một kế hoạch có suy tính trước.

- Tôi chưa hiểu ông...

- Tôi không có thì giờ giải thích, anh cứ sắp xếp các sự kiện rồi sẽ thấy. - Mason vừa nói vừa bước ra cửa.

- Còn Allgood? Có phải cô gái tóc vàng thi hành lệnh của lão không?

- Điều này thì tôi không biết gì hết. Có thể là họ phá lẫn nhau. Dù sao thì việc lão làm chủ tờ báo là điều chắc chắn rồi. Việc tôi đến gặp hắn làm hắn suy nghĩ, cho nên hắn mới gửi mảnh báo có tin vặt về Witherspoon cho tôi thay vì gửi cho ông ta. Khi nhận được đoạn tin này, Witherspoon hẳn phải bảo Allgood lo ngay công việc và cuộc điều tra mới, lại đem đến cho lão một mớ tiền kha khá nữa.

- Ồ! Allgood không nổi danh trong nghề lắm. Nhưng ông không có gì để làm bằng cớ phải không, Mason?

- Anh cứ tưởng? Hắn cứ thử kiện tôi tội vu khống đi, tôi sẽ chồng cả một đống chứng cứ cho mà xem.

- Nếu ông đoán đúng thì chắc hắn không dám kiện đâu.

- Nhất định là không rồi. Thôi đi, Della. Họ chờ chúng ta ở El Templo đấy.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách