|
RENT 34 – THE WHITE ENVELOPES - PART I
Credit: This story is written by Huntress
AFF link
Dara không thể tin vào mắt mình. Tất cả mọi thứ như một giấc mơ…chính xác hơn, một cơn ác mộng. Jung Il Woo ư? Chúa ơi, chuyện gì đang diễn ra?
Cơn hoảng loạn xâm chiến cô và cô dùng hết sức lực để cố giật cổ tay và cổ chân khỏi dây trói trong khi ú ớ rên rỉ, nhưng không được. Il Woo có vẻ rất thích thú với sự cố gắng vô vọng của cô bởi vậy hắn bước khỏi ghế và ngồi lên thành giường bên cạnh cô. Một dòng nước mắt ấm nóng chảy ra từ khóe mắt cô khi cô khiếp sợ nhìn hắn. Hiện tại cô đang rất ân hận vì đã yêu cầu GD rút người của hắn vẫn luôn canh chừng cô trong giờ làm việc về.
Tim cô đập những nhịp đau đớn trong lồng ngực khi Il Woo đưa tay ra và bắt đầu gỡ miếng băng keo đang bịt miệng cô.
“SSSsssshhhhh….Ssssshhhhhh…. Yên nào. Tôi chỉ muốn nhờ em làm giúp tôi ba việc thôi, và chúng rất dễ làm bởi chúng ta là bạn mà!”, hắn vui vẻ nói.
Hắn đúng là một thằng khốn điên rồ! Dara đã nghĩ cô luôn rất giỏi trong việc đánh giá người khác nhưng rõ ràng lần này cô đã nhầm to. Ngay khi miệng cô được giải thoát khỏi miếng băng keo, Dara bắt đầu gào thét mong được cứu giúp nhưng thay vì ngăn cô lại, tên khốn điên rồ đó còn làm theo cô và bắt đầu gào thét hết sức.
“CỨU VỚIIIIIIIII!!!!”, cô gào lên.
“CỨU CÔ ẤY VỚI!!!!”, Il Woo hét lớn và bắt đầu thích chí vỗ tay trong khi nhảy nhót lên xuống, cười lớn như một thằng khùng.
Khi Dara ngừng la hét, Il Woo mỉm cười với cô và nghiêng đầu với vẻ thích chí.
“Bây giờ em đã nhận ra là sẽ không ai nghe thấy em rồi chứ hả?”, hắn nói và quỳ gối ngồi trên giường, đối mặt với cô. Rồi hắn đưa tay lần theo hình vẽ của quân Q cơ trên bụng cô, khiến cô phải rùng mình.
“D-Dừng lại đi…Hãy thả tôi ra…Làm ơn hãy thả tôi ra”, giọng cô run rẩy khi cô van xin hắn. Il Woo bĩu môi và kéo áo sơ mi của cô xuống để che thân hình của cô, lẩm bẩm, “Okay. Nhưng em phải làm theo những gì tôi bảo.”
Dara nhíu mày khó hiểu. Thiệt tình, hắn thả cô thật sao? Như thể đọc được suy nghĩ của cô, Il Woo cười khúc khích khi hắn giải thích những điều hắn muốn cô làm.
“Đừng quá ngạc nhiên. Tôi đã nói với em chúng ta là bạn mà! Nhưng để đảm bảo là em sẽ không phản bội tôi, tôi đã đặt một quả bom trong tòa nhà công ty em bởi vậy nếu em không làm trọn vẹn 3 điều tôi bảo em làm thì đến cuối ngày, văn phòng của em sẽ KABOOOMMMM!!!! cùng với tất cả những ai ở lại trong đó. Và đừng có định báo cho ai cả, tôi sẽ biết được và em sẽ không muốn điều đó xảy ra đâu”, hắn lúc lắc ngón tay trỏ trước mặt cô.
“Rất nhiều mạng sống đang phụ thuộc vào em, Sandara Park, vậy nên em phải hoàn tất mọi việc”, hắn nói và bắt đầu tháo dây trói ở cổ tay và mắt cá chân cô. Dara ngồi dậy và co mình về phía bên kia giường, tránh xa hắn trong khi xoa xoa chỗ cổ tay bị đau.
“Awwww….đừng có như vậy mà. Em vẫn luôn tươi cười khi em ở bên G-Dragon. Tại sao em lại không cười khi em ở cùng tôi?”, Il Woo bò trên giường và ngồi xuống bên cạnh cô, gối đầu hắn lên vai cô. Dara muốn dịch người ra xa nhưng Il Woo quàng tay hắn với tay cô thật chặt.
“L-Làm thế nào anh biết được G-Dragon? Anh là ai, Il Woo?”
“Tôi là nạn nhân của G-Dragon. Hắn đã cướp mất tuổi thơ của tôi. Bây giờ, tôi sẽ đánh cắp tương lai của hắn”, hắn nói với giọng đùa giỡn, khiến cô lạnh hết cả sống lưng.
Il Woo ngồi thẳng dậy ngang tầm mắt với cô.
“Nếu em báo cho G-Dragon hay bất kì ai trong Tam Hoàng biết về việc này, em sẽ không thể hoàn tất 3 nhiệm vụ của mình và em biết chuyện gì sẽ xảy đến rồi đấy”, hắn bí ẩn thì thầm như thể sợ ai đó nghe thấy lời hắn. Chắc chắn là hắn bị chạm vài dây thần kinh ở đâu đó.
“B-Ba nhiệm vụ đó là gì?”, cô ngại ngần hỏi.
Hắn bắt đầu giải thích nhiệm vụ của cô, giơ các ngón tay lên qua từng số đếm, “Một – đúng 6h chiều nay, dụ Sulli đi một mình lên sân thượng tòa nhà làm việc của em. Hai người mặc trang phục nhân viên chuyển phát sẽ chờ sẵn tại đó. Tôi không cần biết em sẽ làm như thế nào. Phải chắc rằng em sẽ hoàn tất được điều đó. Người của tôi đã không bắt được cô ta đêm qua bởi cô ta đang được canh chừng rất cẩn thận, nhưng em có thể thoải mái tiếp cận với cô ta bởi vậy em có thể tận dụng điều đó. Doo Joon, đứa đã bắt em tới đây và đã mặc bộ đồng phục chuyển phát đó sẽ đi theo canh chừng em và trợ giúp em nếu cần thiết.”
“Hai – sau khi chắc rằng giao được Sulli cho người của tôi chờ trên sân thượng, Doo Joon sẽ đưa em tới nơi ở của G-Dragon. Em sẽ phải tận tay đưa hai chiếc phong bì màu trắng cho G-Dragon.”
“Ba – một khi em đã giao chúng cho hắn rồi, em phải ngay lập tức vào trong xe và quay lại với tôi. Một khi tôi có được em và Sulli vào cuối ngày, tôi hứa với em rằng sẽ ra lệnh cho người của mình tháo quả bom được bí mật cài trong tòa nhà. Thấy chưa? Tôi bảo em rồi, nó rất dễ!!!”
Mang Sulli lên sân thượng sao? Hắn sẽ bắt cóc cô ta? Không đời nào. Tính mạng của Sulli bị trói chặt với GD! Không đời nào cô để hắn đụng tới Sulli dù cho chính cô cũng muốn giết cô ta!
“Đừng lôi Sulli vào việc này! Anh đã có tôi làm con tin rồi!”, cô phản đối.
“Ah ah ah. Tôi cần cả hai người”, hắn lắc đầu nguầy nguậy và dựa người lên thành giường, tay hắn vẫn quàng thật chặt với tay cô.
“Dừng lại đi Il Woo!”, cô điên tiết lau nước mắt khi cơn thổn thức đã dịu lại.
“Hừmmmm… Có vẻ như em không coi trọng lời của tôi. Tôi có nên cho em thấy tôi có thể làm được những gì không?”, hắn đứng dậy và nắm lấy tay cô, kéo cô về phía bức tường kính đang được che kín rèm. Hắn bật công tắc ở góc nhà và bức rèm tự động rẽ ra, lộ ra toàn cảnh thành phố. Hắn chỉ tay về một tòa nhà nhỏ ở đằng xa.
“Nhìn đây, Sandara Park!”, hắn hào hứng nói và kéo cái gì đó giống điều khiển từ xa ở trong túi ra.
“K-Không… Il Woo…”
Phớt lờ sự phản đối của cô, hắn dán mắt nhìn cô và ấn nút trên bộ điều khiển nhỏ. Dara hét lên sợ hãi khi cô chứng kiến một phần của tòa nhà nổ tung và đang bị nuốt gọn trong một quả cầu lửa. Cô đưa tay che miệng vì kinh hãi trong khi lắc đầu, quá choáng váng để có thể tin điều cô đang nhìn thấy. Điều đó khiến cô rùng mình khi nghĩ tới tòa nhà công ty của cô đang phải đối mặt với kết cục tương tự nếu cô không làm theo lời hắn nói. Đồng nghiệp của cô, bạn bè của cô, Bom, Donghae, đội của cô…tất cả bọn họ sẽ phải chết nếu cô thất bại.
“Ôi chúa ơi…”, đầu gối cô run lẩy bẩy nhưng Il Woo ngay lập tức đứng đằng sau cô và giữ chặt vai cô lại, bắt cô phải nhìn cái điều hắn vừa làm.
“Đoán thử xem…có vài người đang ở trong tòa nhà đó đấy”, hắn nói.
Dara hít một hơi thật nhanh và mắt cô mở lớn vì không thể tin được.
“G-Giết người”, tiếng khóc than thoát ra từ cổ họng cô.
“Đừng quên nhiệm vụ của em. Và không được kể cho bất cứ ai về việc này”, hắn thì thầm vào tai cô.
Il Woo nhếch mép cười với hình ảnh phản chiếu nhợt nhạt của cô trên bức tường kính. Quân bài bí mật của hắn, Nữ hoàng của trái tim – Sandara Park, cuối cùng đã tham dự vào trò chơi của hắn.
=======================================
“Em sắp hết thời gian rồi, Sandara Park”, Il Woo lắc lư đầu sang hai bên trong khi mỉm cười với Dara đang ngồi ở mép giường, bối rối vần vò mấy ngón tay của mình. Cô đang cố nghĩ ra cách để có thể tẩu thoát nhưng đầu óc cô đang hoàn toàn trống rỗng. Rõ ràng rằng cô không thể làm được gì khác cả.
Il Woo lấy hai chiếc phong bì màu trắng từ túi sau ra và đưa chúng cho Doo Joon.
“Có cái gì bên trong những chiếc phong bì đó?”, Dara hỏi.
“Hừmmm…chà. Đây, em xem qua đi”, ánh mắt hắn lấp lánh vì thích thú khi hắn đưa cho cô hai chiếc phong bì.
Một chiếc được đề tên Sơn Chủ và một chiếc đề tên của GD. Dara cảm thấy buồn nôn khi cô đọc tin nhắn bên trong. Tay cô run lẩy bẩy khi cô đặt hai chiếc phong bì đó lên đùi và nhìn Il Woo.
“Đ-Điều này có nghĩa là gì?”, cô hỏi.
“Sssshhh… bởi vì em là bạn tôi nên tôi sẽ kể cho em một bí mật nho nhỏ”, hắn vui vẻ nói rồi giải thích về những tin nhắn đó cho cô, sau đó yên lặng một chút để chờ Dara có thể hiểu được cái sáng kiến thiên tài của hắn, háo hức như thể một đứa trẻ đang chờ được chú ý đến.
Dara day day trán, cố gắng xoa dịu cơn đau đầu đang kéo đến. Il Woo thật sự rất bệnh hoạn. Nếu cô không thể tự cứu chính mình, vậy cô phải tìm ra cách để cứu đồng nghiệp của mình, Sulli và GD.
==
Doo Joon, kẻ đã đóng giả làm nhân viên chuyển phát và là kẻ đã mang Dara đến cho Il Woo, được ra lệnh đi theo Dara.
Dara được đưa quay lại văn phòng của cô và Doo Joon sẽ đi theo cô sát bước để đảm bảo rằng cô sẽ không làm điều gì không cần thiết. Hắn cũng sẽ trợ giúp cô trong kế hoạch dụ Sulli lên sân thượng.
Ngay khi cô về đến tòa nhà của công ty, cô nhận ra có vài người lạ mặt đang lẩn khuất ở khắp nơi trong tòa nhà, rõ ràng là người của Il Woo đến để kiểm soát cô. Khi Doo Joon và Dara lên đến tầng văn phòng của cô, cô ngay lập tức khóa mình trong một ngăn vệ sinh nữ trong khi Doo Joon đứng ở bên ngoài, vẫn đang mặc bộ đồng phục của nhân viên chuyển phát. Cô úp nắp bồn cầu xuống và ngồi lên đó, cố gắng suy nghĩ cho gãy gọn. Cô không biết tại sao Il Woo lại tự tin đến mức để cô tự do ra ngoài nhưng chắc chắn cô sẽ cố gắng liên lạc với Jiyong và kể cho hắn về chuyện này. Mặc dù Il Woo đã tịch thu điện thoại của cô và Doo Joon đang canh giữ cô, cô vẫn có thể lén lút gọi điện và…
“Bắt đầu hành động đi chứ”, giọng của Il Woo vang lên bên tai cô, khiến cô giật nẩy người vì bất ngờ. Mắt cô mở lớn khi lén nhìn ra ngoài ngăn vệ sinh, nghĩ rằng sẽ nhìn thấy hắn.
“Em vẫn chưa nhận ra sao, Dara? Đôi hoa tai mới của em?”, hắn nói.
Dara lao ra ngoài và nhìn hình ảnh phản chiếu của cô trong gương. Có một đôi hoa tai mới trên tai cô và đó là nơi cô có thể nghe thấy giọng của hắn!
“A-Anh cũng có thể nghe tôi nói sao?”, cô dè dặt hỏi.
“Đương nhiên. Và tôi cũng có thể thấy tất cả những gì em đang thấy bởi có một máy quay siêu nhỏ trong đó. Đừng có tháo đôi hoa tai ra, Sandara Park. Tôi có thể sẽ lỡ tay và em sẽ được nướng chín cùng đồng nghiệp của mình”, hắn cười khúc khích. Chết tiệt, đó là lý do tại sao hắn có thể tự tin để cô thoải mái đi lại! Hắn đang kiểm soát mọi hành vi của cô!
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp và cô phải dựa vào tường để có thể đứng vững. Chúa ơi, tất cả những điều này chỉ như một trò chơi thú vị đối với hắn!
Cô kiểm tra đồng hồ đeo tay và thoảng thốt kêu khẽ khi nhận ra cô chỉ còn chưa tới 2 giờ đồng hồ để dụ Sulli lên sân thượng tòa nhà công ty của cô. Làm thế quái nào cô có thể làm được điều đó chứ.
Với Doo Joon bám sát sau lưng, Dara vội vã đi vào phòng làm việc của cô và khóa cửa lại. Rồi cô ngồi xuống bàn làm việc, bần thần nhìn chiếc laptop của mình. Cô giật nẩy người khi điện thoại trong văn phòng cô đổ chuông. Không nghĩ ngợi nhiều, cô nhấc máy trả lời điện thoại.
“Alo?”
“Sandara Park. Tôi là Nana của Yakuz-”
Doo Joon dập máy xuống và rút đường dây ra. Hắn lặng lẽ ném chiếc điện thoại sang một bên và nhìn cô đe dọa, “Không được nói chuyện với bất kì ai.”
Cô chỉ sợ hãi gật đầu với hắn.
“Tíc tắc tíc tắc”, giọng của Il Woo xen vào dòng suy nghĩ của cô.
“I-Il Woo. Tôi chỉ còn chưa đến 2 giờ đồng hồ. Tôi cần phải nghĩ cách dụ Sulli lên sân thượng. Đó không phải công việc dễ dàng bởi cô ta đang được canh gác rất cẩn thận bởi vậy anh có thể để yên cho tôi suy nghĩ một chút không”, cô giải thích.
“Được rồi. Miễn là em hiểu được mình cần phải làm những gì.”
Chỉ vậy thôi sao? Liệu cuộc đời cô có kết thúc tại đây không? Cô hít một hơi để trấn tĩnh lại và đưa tay xoa xoa mặt. Cô sẽ phải làm gì đây? Cô là một trưởng nhóm Project, một kẻ gàn dở…không phải là một chuyên gia chống khủng bố! Và còn hai cái phong bì trắng đó nữa, ôi Chúa ơi!
Lạ lung thay, tâm trí cô chợt nhớ tới những khoảnh khắc hạnh phúc cô có được ở bên GD. Mắt cô bỗng cay xè khi cô nhớ lại những cuộc cãi cọ của họ, những khoảnh khắc đáng xấu hổ, những cử chỉ ngọt ngào của hắn… Tại sao tất cả mọi điều đó phải kết thúc như thế này?
Nghĩ đi, Dara!
Cô bứt tóc mình và cố suy nghĩ cho cẩn thận. Cô bắt đầu ráp từng sự kiện lại với nhau và cố tìm ra một lối thoát dựa trên những thông tin mà cô có được.
Những sự thật…
Đầu tiên, cô cần phải hoàn tất cả 3 nhiệm vụ để ngăn Il Woo không kích nổ quả bom trong tòa nhà này.
Thứ hai, người của Il Woo không được nhìn thấy bất kì hành động nào bất thường trong tòa nhà này, nếu không chúng sẽ báo cáo với Il Woo và quả bom có thể bị kích nổ.
Thứ ba, những hành động của cô bị hạn chế bởi Il Woo vẫn đang theo dõi cô qua chiếc camera siêu nhỏ trong chiếc hoa tai, cộng thêm Doo Joon cũng đang canh gác cô.
Thứ tư, cô phải làm việc gì đó với những tin nhắn ở trong hai chiếc phong bì đó. Bằng bất cứ giá nào cô phải cứu Sulli. Một khi cô ta quay lại được với Tam Hoàng, không đời nào Sơn Chủ sẽ để Jiyong trao đổi mạng sống của Sulli với cô.
Cô đặt trán lên bàn làm việc và thở bằng miệng khi cô bắt đầu lên kế hoạch trong đầu.
Quả bom…Sulli…Jiyong…
Chắc chắn một điều rằng…sau khi cô đảm bảo được quả bom không đe dọa đến ai khác, thì đó là lúc cô tiêu đời. Nhưng cô có thể làm gì được chứ?
Lời cảnh báo của Sơn Chủ vang lên trong đầu cô, “Cô chính là mối đe dọa lớn nhất đến tính mạng của Jiyong, cô Park”
Cô nắm chặt nắm đấm lại. Cô phải làm điều gì đó.
Cô đột nhiên nhớ tới buổi Demo sản phẩm mà Krystal đã lừa cô kí tên làm người báo cáo nhưng cuối cùng, Donghae là người đã tình nguyện làm việc đó. Buổi Demo sản phẩm đó là về Xử lý tín hiệu và cô đã viết vài cáo báo về nó mặc dù không không phải là người thuyết trình. Cô cũng nhớ lại những chủ đề được thảo luận trong Buổi hội thảo hai ngày mà cô đã tham dự cùng Donghae.
Trí não cô đang vận hành tối đa khi cô cố nghĩ ra cách thoát bằng cách tận dụng những kiến thức của mình. Đôi hoa tai mà Il Woo bắt cô đeo cũng phát ra tín hiệu để kết nối với đầu nhận thông tin. Và quả bom! Bởi Il Woo cần kích hoạt nó qua điều khiển, vậy có khả năng lớn là nó cũng cần tiếp nhận tín hiệu. Nhưng cô chỉ còn chưa đến 2 giờ đồng hồ. Cô có thể nghĩ ra code gì trong khoảng thời gian đó chứ? Và làm sao cô có thể viết chương trình trong khi Il Woo đang giám sát?
Cô cần phải nói dối. Cô cần phải để Il Woo tin rằng cô đang làm điều gì đó khác.
“Il Woo, tôi cần phải viết vài code để vô hiệu hóa camera bảo vệ tại dinh thự của người kế thừa, để Sulli có thể lẻn ra ngoài một mình”, cô báo cho hắn.
“Không đời nào! Nhỡ em gửi email cho ai đó thì sao!”, hắn mè nheo như một đứa trẻ con.
Dara nuốt cục đắng đang dâng đến cổ họng của cô xuống và cố hùa theo hắn, “T-Tôi nghĩ chúng ta là bạn?”
“ĐÚNG VẬY! Chúng ta là bạn!”, hắn vui vẻ trả lời. Có điều gì đó rất quái lạ với những hành động trẻ con của hắn khiến cô nghĩ rằng hắn bị mắc chứng thần kinh bởi những tổn thương khi còn nhỏ.
“Tôi sẽ không gửi email đi đâu cả. Bên cạnh đó, anh biết rõ những điều tôi làm bởi anh có thể nhìn thấy mọi việc qua chiếc camera thu nhỏ mà. Thôi nào, Il Woo. Tôi cần phải giúp Sulli trốn khỏi những người canh gác của cô ta để cô ta có thể ra ngoài một mình.”
“Được rồi. Em biết là tôi đang nhìn đấy, đừng có dại mà lén gửi email đi”, hắn cảnh cáo cô.
Khi Dara đang định đăng nhập vào laptop của mình, Doo Joon giữ chặt cổ tay cô lại.
“Mày định làm gì?”, hắn hỏi nhưng ngay lập tức thả cô ra khi hắn nghe Il Woo ra lệnh qua tai nghe của hắn. Rồi hắn kéo một chiếc ghế, ngồi ngay sau lưng cô, chăm chú nhìn theo những gì cô sắp làm. Sự thật là, cô đã có sẵn vài chương trình để có thể làm nhiễu camera bảo vệ bởi vậy cô không cần viết code cho việc đó. Những gì cô muốn làm là đảm bảo rằng Sulli và GD sẽ được toàn mạng.
Cầu nguyện rằng hai tên này không biết gì về các chương trình điện tử cả, Dara bắt đầu gõ máy tính với tốc độ nhanh nhất. Với lượng thời gian cô có, cô chỉ kịp viết 3 code mới – một cho quả bom, một cho Sulli và một cho GD. Không có gì dành cho cô cả bởi thời gian đã không khoan nhượng với cô. |
Rate
-
Xem tất cả
|