|
Anh kéo nàng lại gần hơn, bắt chéo hai tay nàng lên ngực nàng và cọ mặt vào tóc nàng.
- Nếu lúc đó mà em không gặp được anh, chắc là em đã phát điên lên. Dù có phải vượt qua cả địa ngục em cũng đến đây với anh.
- Em đã như thế thật đấy.
- Vào lúc đó, thời tiết đâu có tồi tệ lắm. Ngoại trừ em vừa thoát khỏi một vụ rớt máy bay. Tuyết cũng chỉ rơi nhẹ?
- Chỉ vừa mới rơi nhẹ. Nhưng em lại lái xe trong lúc chân đang đau.
Nàng nhún vai gạt đi. Họ càng thích thú vì cử chỉ đó đã khiến cho ngực nàng nhô lên hạ xuống dưới hai bàn tay của anh. Chắc lưỡi tỏ vẻ cam kích, anh phủ cả hai bàn tay lên ngực nàng và xoa bóp nhẹ, vì biết rằng trong thời gian gần đây có thể khiến nàng khó chịu do nàng đang mang thai.
- Được chứ? - anh hỏi.
- Một chút thôi.
- Em có muốn anh ngừng lại?
- Không mà.
Hài lòng với câu trả lời của nàng anh tựa cằm lên đỉnh đầu nàng.
- Em vui mừng về các cuộc giải phẫu trên chân em sẽ phải dừng lại cho tới sau khi con ra đời, tại đây - nàng nói - Như thế, anh không nên nhìn vào cái sẹo xấu xí của em.
- Anh vẫn luôn nhắm mắt mỗi khi mình yêu nhau.
- Em biết. Em cũng thế.
- Thế thì tại sao em biết được mắt anh nhắm? - anh chòng ghẹo.
Họ lại cười vang bởi vì cả hai đều không nhắm mắt trong lúc họ làm tình, họ cũng quá bận rộn với việc nhìn lẫn nhau, và đo lường mức độ ham mê nhau.
Trong lúc họ quan sát một con chim ưng lững lờ liệng xuống theo hình xoắn ốc, Cooper hỏi:
- Em có nhớ em đã nói gì với anh lúc anh mở cửa đêm hôm ấy?
- Em đã nói
"Anh sẽ để cho em yêu anh, Cooper Landry, dù điều đó có giết chết anh đi nữa".
Anh cười mỉm với ký ức đó và tim anh chợt ấm lên, như đêm hôm ấy, khi anh nghĩ đến việc nàng đã dốc hết lòng can đảm đi đến với anh và thốt ra lời thông báo kỳ lạ như thế.
- Em sẽ làm gì nếu anh đóng sầm cửa vào mặt em?
- Nhưng anh đâu có làm như vậy.
- Cứ giả sử anh làm thế thì sao.
Nàng suy nghĩ trong một lúc.
- Em sẽ xô đẩy bằng mọi cách để vào, sẽ cởi hết áo quần ra, sẽ cam kết mãi mãi thương yêu và chung thủy, và sẽ đe dọa anh bằng vũ lực nếu anh không chịu yêu em lại.
- Em đã làm như thế.
- Ồ, phải - nàng vừa nói vừa khúc khích cười. - Đúng là em cứ làm như vậy cho đến khi anh ngừng từ chối.
Anh đặth môi sát vào tai nàng.
- Em đã quỳ xuống và yêu cầu anh cưới em làm vợ và cho em một đứa con.
- Làm sao mà trí nhớ của anh tốt đến thế?
- Và đó không phải là tất cả những gì em đã làm trong lúc em vẫn quỳ gối.
Nàng liền quay người lại trong vòng tay của anh và dịu dàng nói:
- Em đã không nghe anh than phiền. Hay tất cả những câu lộn xộn thốt ra khỏi miệng anh chính là những lời than phiền?
Anh bật cười, bật ngửa đầu ra phía sau tỏ vẻ hết sức khôi hài - một cử chỉ mà lúc này anh thường có. Cũng có lúc anh trở lại con người tách biệt tính tình thất thường như trước kia. Tâm trí anh đưa anh trở lại với những giai đoạn đầy ám ảnh của đời anh mà nàng không thể đến. Nàng chỉ ước mong sao có thể lại đưa anh ra khỏi nơi đó. Một cách kiên nhẫn với tình yêu tha thiết, nàng đang quét sạch những ký ức nhiễu loạn và thay thế bằng những điều hạnh phúc.
Giờ đây nàng hôn cái cổ mạnh khỏe rám nắng của anh và nói:
- Chúng ta nên chuẩn bị đi Los Angeles một chuyến. |
|