Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Gumi
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Yêu Người Ở Bên Ta | Emily Griffin

[Lấy địa chỉ]
61#
 Tác giả| Đăng lúc 10-1-2012 15:47:49 | Chỉ xem của tác giả
"Thế thỉ buồn nhỉ," tôi trầm ngâm, mặc dù chợt nhiên tôi không rõ được tình cảnh nào thì sẽ đáng buồn hơn. Rồi, lần đầu tiên sau bao nhiêu lâu, tôi nhận ra mình băn khoăn rằng sẽ như thế nào nếu Andy và tôi mỗi người một ngã - đâu là hình ảnh cuộc chia tay của chúng tôi. Tôi dẹp ý nghĩ sang một bên, tự nhủ rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Hay nó sẽ?

"Có điều gì đáng buồn về chuyện đó?" Andy hờ hững hỏi.

"Ồ, em chẳng biết nữa…" tôi nói, giọng lạc đi.

Andy xoay người nhìn vào mặt tôi trong khi đôi mắt tôi lại hướng ánh nhìn chằm chằm vào đêm tối.

"Em đang nghĩ gì vậy, Ell?" anh nói. "Em đang buồn về chuyện Lucy à?"

"Không," tôi trả lời nhanh. "Không có gì cả. Em thật sự thích gặp cô ấy mà."

"Vậy được rồi," anh nói. "Tốt."

Tôi khép mắt lại, biết rằng mình đã đi tới giờ khắc của sự thật. Tôi hắng giọng, khẽ liếm môi, và ngập ngừng thêm vài giây nữa.

"Andy," cuối cùng tôi nói, giọng bắt đầu run rẩy. "Em có chuyện phải nói với anh."

"Chuyện gì vậy?" anh nhẹ nhàng hỏi.

Tôi hít một hơi dài rồi thở ra. "Là về chuyện chụp ảnh ngày mai."

"Có chuyện gì về nó?" anh hỏi, vươn người chạm vào tay tôi.

"Lần chụp này… là với Leo," tôi nói, cảm thấy vừa dịu vợi đi lại vừa trào lên cảm giác nhộn nhạo.

"Leo?" anh nói. "Bạn trai cũ của em?"

Tôi buộc mình phải trả lời đúng.

"Ý em là gì khi nói đó là với Leo?" Andy hỏi.

"Anh ấy sẽ viết bài," tôi nói, cẩn thận chọn từng từ. Còn em sẽ chụp ảnh."

"Okay," anh nói, bật ngọn đèn ngủ cạnh mình lên và nhìn thẳng vào mằt tôi. Anh trông có vẻ điềm tĩnh và đầy tin tưởng tới nỗi lần đầu tiên, tôi thật sự nghĩ tới chuyện hủy chuyến đi. "Nhưng làm thế nào?... Làm thế nào mà chuyện đó diễn ra?"

"Em tình cờ gặp anh ấy ở New York," tôi nói, biết rằng mình đang tự thú theo cách quá ít và quá muộn. "Và anh ấy đã hẹn cho em một lịch chụp…"

"Lúc nào vậy?" Andy hỏi. Anh rõ ràng là đang cố gắng hết sức để giữ thái độ trung hòa, nhưng tôi có thể nói rằng anh đang trượt dần vào vị trí luật sư bên nguyên. "Em tình cờ gặp anh ta lúc nào?"

"Một vài tháng trước… Cũng không có gì nghiêm trọng cả…"

"Vậy tại sao em không nói với anh?" anh hỏi, một câu hỏi logic và rõ ràng là then chốt của vấn đề. Xét cho cùng, nó chắc chắn là vấn đề nghiêm trọng - và rồi tất cả chuyện này bắt đầu quay lại với cái ngày mùa đông mưa lạnh ấy trên giao lộ khi tôi trở về nhà và quyết định giữ cái bí mật đầu tiên đó đối với chồng mình. Trong một thoáng, tôi mong sao có thể quay lại và làm mọi việc khác đi.

Tôi do dự rồi nói, "Em không muốn làm anh buồn."

Đó là sự thật - sự thật thấp hèn, nhưng dù sao vẫn là sự thật.

"Ồ, việc em không nói với anh đã làm chuyện đó thành nghiêm trọng rồi đấy," anh nói, mắt mở rộng và có vẻ tổn thương.

"Em biết," tôi nói. "Em xin lỗi… Nhưng em… em thật sự muốn được làm việc… công việc này," tôi nói, nỗ lực làm cho mọi thứ thật có lý. Tận trong lòng mình, tôi thật sự tin rằng lý do khiến tôi đi là vì công việc. Rằng tôi muốn nhiều điều cho cuộc đời mình hơn là ngồi loanh quanh trong một ngôi nhà to lớn lộng lẫy, chờ đợi chồng vế. Rằng tôi muốn trở lại làm công việc của riêng mình. Cảm thấy dũng cảm hơn một chút, và cũng có chút hy vọng rằng anh sẽ hiểu được, tôi nói thêm, "Em thật sự nhớ nơi ấy. Em thật sự nhớ New York."

Andy vểnh tai lên, mặt anh giãn ra vài giây khi anh nói, "Chúng ta có thể quay lại thăm thú… Đi ăn tối và xem biểu diễn…"

"Em không nhớ nó theo cách đó… Em nhớ được làm việc ở thành phố. Là một phần của nó… những nguồn năng lương."

"Vậy thì tới đó làm việc," anh nói.

"Đó là những gì em sắp sửa làm."

"Nhưng tại sao nhất định phải làm việc đó với Leo? Sao đột nhiên em lại không thề làm việc mà không có Leo? Em chụp ảnh Drake Watters cho trang bìa của Platform, nhưng bây giờ em lại cần bạn trai cũ giúp đỡ đề kiếm việc?" Andy hỏi, nghe có vẻ giống như một cái bẫy mà anh đặt ra cho tôi, khiến trong giây lát tôi nghĩ rằng anh đã chú ý tới dòng tên Leo trên bài báo. Hoặc có thể Margot đã nói với anh về chuyện đó. Ngay cả khi Andy chưa bao giờ may mắn tới thế trong những lần thẩm vấn.

"Ồ, thật sự thì," tôi nói, cúi xuống những chiếc móng tay đã lâu không sửa, rồi quay lại anh với ánh nhìn thăm dò của anh. "Anh ấy cũng giúp em lần chụp đó."

"Chờ nào. Cái gì cơ?" Andy nói, những dấu hiệu giận dữ thực sự đầu tiên xuất hiện trên gương mặt khi anh bắt đầu sắp xếp tất cả mọi chuyện lại với nhau. "Ý em là gì? Anh ta đã sắp xếp vụ chụp ảnh đó cho em như thế nào?"

Tôi chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất khi nói, "Anh ấy viết bài báo đó… Anh ấy đã gọi cho đại diện của em về vụ chụp ảnh."

"Anh ta đã tới Los Angeles?" Andy hỏi, giọng càng lúc càng to lên, và thêm phần chua chát. "Em đã gặp anh ta?"

Tôi gật đầu, cố gắng để giảm nhẹ cho lời thú tội của mình. "Nhưng em thề em chưa bao giờ biết anh ấy sẽ đến đó… Bọn em không hề đi chung… hay cùng ăn tối… hay bất cứ điều gì… Em đã ở với Suzanne toàn bộ thời gian. Đó hoàn toàn… là công việc nghiêm túc."

"Và lần này?"anh nói, buông ra một câu hỏi mở khiến tôi vô cùng bối rối.

"Và lần này… bọn em có một vụ chụp ảnh khác," tôi nói.

"Vậy thì sao? Hai người sẽ trở thành giống như một đội?" anh hỏi trong lúc lao ra khỏi giường, khoanh tay lại và giận dữ nhìn tôi.

"Không," tôi nói, lắc đầu. "Nó không giống như vậy."

"Vậy giải thích đi. Nó giống như thế nào?" ngực anh cuộn phồng lên những đợt sóng kích thích.

"Bọn em là bạn bè," tôi nói. "Làm việc cùng nhau… thỉnh thoảng. hai lần. Thậm chí không phải là thỉnh thoảng."

"Thế đấy, anh không biết liệu anh có thể thoải mái với chuyện đó hay không."

"Tại sao không?" tôi nói, như thể chẳng có lý do gì để không thoải mái.

"Bởi vì… Bởi vì anh chưa bao giờ nghe điều gì hay ho về anh ta… và giờ đây em lại muốn nhen nhóm lại tình bạn với anh ta?"

"Margot đã không công bằng với anh ấy," tôi nói. "Cô ấy chưa bao giờ công bằng."

"Em cũng nói với anh những điều tồi tệ về anh ta."

"Em đã bị tổn thương."

"Phải," Andy nói, đảo tròn mắt. "Vì anh ta."

"Anh ấy là người tốt," tôi nói.

"Anh ta là một thằng xuẩn ngốc."

"Anh ấy không phải là một thằng xuẩn ngốc… Và em quan tâm đến anh ấy… anh ấy…"

"Sao?"

"Anh ấy… quan trọng đối với em."

"Ồ, điều đó thật tuyệt đấy, Ellen. Thật tuyệt," Andy nói, giọng tràn ngập mỉa mai. "Bạn trai cũ của em của em rất quan trọng đối với em. Đúng là điều mà mọi người chồng muốn được nghe."

"Lucy đến dự lễ mừng em bé của em gái anh," tôi nói, quay lại với điểm khởi đầu của câu chuyện. "Còn Ty làm việc vườn tược cho em gái anh."

"Phải rồi," anh nói, đi đi lại lại cuối chân giường. "Nhưng cô ấy được mời, và cậu ta làm vườn, chính xác là bởi vì họ không có gì quan trọng. Họ chỉ là những người trong quá khứ bọn anh từng hẹn hò. Chỉ có vậy… Chẳng có vẻ gì là em có thể nói như vậy về Leo.

Tôi có thể nói rằng anh đang đặt ra một câu hỏi, rằng anh tuyệt vọng chờ mong tôi sẽ chuyển ý và thay đổi câu trả lời - phủ nhận bất cứ cảm giác nào với Leo.

Nhưng tôi không thể. Tôi thật sự không thể nói dối Andy thêm một điều gì nữa.

Vậy nên thay vì đó tôi nói, "Anh không tin em à?" Bằng cách đặt ra câu hỏi ấy, tôi tạm thời cảm thấy dễ chịu hơn - khiến tôi, một cách nào đó, tin tưởng bản thân mình.

"Anh đã luôn luôn tin,"Andy nói, rõ ràng hàm ý rằng giờ đây nó không còn như vậy nữa.

"Em sẽ không bao giờ lừa dối anh," tôi nói, ngay lập tức cảm thấy hối tiếc vì lời hứa đã thốt thành lời đó, biết rằng nó nên là một sự chắc chắn không cần phải gọi tên ra. Một điều ta không phải nói tới.

Hẳn vậy, Andy nói, "Ồ, phải, Ellen. Đó thật sự là một tin tốt. Cảm ơn em. Chúng ta đương nhiên là phải thêm nó vào lá phiếu bầu Người Vợ Của Năm cho em thôi."

"Andy," tôi van nài.

"Không. Nghiêm túc đấy. Cảm ơn em. Cảm ơn vì đã hứa sẽ không lừa dối anh về người yêu cũ quan trọng của em, người mà em vẫn còn quan tâm vô cùng sâu sắc," Andy nói, trong lúc tôi nhận ra mình chưa bao giờ thấy anh giận dữ đến vậy.

Tôi hít một hơi thở sâu, tuyệt vọng chuyển sang phương sách tấn công cuối cùng. "Được rồi. Em sẽ không đi. Em sẽ hủy chuyến đi, sẽ ở lại đây chụp ảnh bụng bầu cho Margot và… và chụp bọn trẻ con chơi đồ hàng trong khi… anh chơi golf suốt cả ngày."

"Những điều em nói đó có nghĩa gì?" Andy nói, liếc nhìn bối rối.

"Nó có nghĩa là cuộc đời anh thật vĩ đại. Còn cuộc đời em thật thê thảm." Tôi ghét âm điệu cay đắng trong giọng mình - tuy vậy nó diễn tả chính xác những gì tôi đang cảm nhận. Tôi cảm thấy cay đắng.

"Được rồi. Để anh giải thích cho rõ chuyện này," Andy hét lên. "Em sắp bay tới New York để hẹn hò với bạn trai cũ bởi vì anh thích chơi golf? Có phải em đang cố gắng trả đũa anh vì chuyện chơi golf?"

"Anh thôi tối giản hóa mọi chuyện lại đi," tôi nói, trong khi tôi đang thực sự nghĩ rằng, Anh thôi tỏ ra quá đơn giản như thế nữa đi.

"Ồ, có vẻ như em đang đột nhiên lại nói với anh rằng đây toàn là lỗi của anh."

"Đó không phải là lỗi của anh, Andy… Đó không không phải là lỗi của ai cả."

"Nó phải là lỗi của ai đó chứ," anh nói.

"Em… Em không cảm thấy hạnh phúc ở đây," tôi nói, ứa nước mắt. Tôi giữ chúng mở to, tự dằn mình không được bật khóc.

"Ở đây? Ở đây là đâu?" Andy hỏi. "Trong cuộc hôn nhân này? Ở Atlanta?"

"Ở Atlanta. Ở quê nhà của anh… Em quá mệt khi phải giả vờ…"

"Nói cho chính xác thì giả vờ cái gì nào?" Andy hỏi. "Giả vờ rằng em muốn được sống cùng anh?"

"Giả vờ làm một người không phải là em."

"Ai đòi hỏi em làm chuyện đó?" anh hỏi, không hế bối rối trước xúc động của tôi - một phản ứng dẫn tới cái tác động kỳ quặc là khiến tôi trào nước mắt. "Anh đã khi nào đòi hỏi em làm một người không phải là em?"

"Em không phù hợp với nơi đây," tôi nói, lau mặt bằng tấm chăn bông của hai vợ chồng. "Anh không nhận thấy điều đó à?"

"Em cư xử giống như thể anh đã ép buộc em phải chuyển tới đây vậy," Andy nói, mặt co rúm lại trong sự tức giận bừng bừng, "trong khi chính em nói rằng đó là điều em muốn."

"Em muốn làm anh hạnh phúc."

Andy bật ra một tiếng cười thất vọng, sầu muộn và lắc lắc đầu. "Rõ là vậy rồi. Đó là sứ mệnh của cuộc đời em, Ellen ạ. Làm anh hạnh phúc."

"Em xin lỗi," tôi nói. "Nhưng em phải đi lần này."

Anh nhìn vào mặt tôi, như thể đang chờ đợi thêm một điều gì đó nữa - một lời giải thích hợp lý hơn, một câu xin lỗi thành thật hơn, khẳng định rõ ràng rằng anh là người duy nhất dành cho tôi. Nhưng khi tôi không thể tìm được một từ xác đáng - hay bất cứ một từ nào - anh nhìn xuống tấm thảm sàn và hỏi, "Tại sao em nhất định phải làm việc đó?"

Khi cuối cùng anh ngước mắt lên nhìn tôi, tôi nói, "Em không biết."

"Em không biết?"

"Em cảm thấy như mình không còn biết điều gì nữa…"

"Được rồi, Ellen," anh nói, trong lúc hấp tấp mặc quần jean, đi giày rồi giật chùm chìa khóa và ví từ trong tủ kéo ra. "Anh nghĩ thế này sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta."

"Anh định đi đâu?" tôi hỏi qua dòng nước mắt tuôn mau.

"Ra ngoài," anh nói, lùa tay vào mái tóc để chải gọn nó lại. "Anh dĩ nhiên sẽ chẳng ngủ ở nhà tối nay và rồi sáng mai hôn tạm biệt em như một thằng đần."

Tôi nhìn anh, nỗ lực vượt qua nỗi đau đớn và tuyệt vọng để thốt lên, "Andy… xin anh hãy cố hiểu em. Không phải vì anh… mà là vì em… chỉ là em… cần phải làm việc đó. Làm ơn đi anh."

Anh phớt lờ tôi và đi về phía cửa.

Tôi nhảy ra khỏi giường và chạy theo anh, họng nghẹn lại khi cất lời, "Chúng ta không thể nói chuyện thêm một lúc nữa được à?... Em nghĩ chúng ta đã đồng ý sẽ không bao giờ cãi nhau qua giờ ngủ đêm mà?"

Andy quay lại nhìn tôi, rồi sau đó phớt lờ tôi hoàn toàn. "Phải," anh buồn bã nói. "Đúng rồi, chúng ta đã nói với nhau bao nhiêu là điều, Ellen ạ… chẳng phải thế sao?"
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

62#
 Tác giả| Đăng lúc 10-1-2012 15:49:12 | Chỉ xem của tác giả
Chương 31


Trong một khoảnh khắc cảm giác buồn bã thì ít mà thấy kỳ lạ thì nhiều, tôi đứng ở cửa sổ phòng ngủ, quan sát Andy lùi xe chầm chậm rồi từ từ phóng xuống lối đi, bật xi nhan khi rẽ vào đường chính. Tôi gần như có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ chiếc đèn - blíc, blíc, blíc - trong tiếng êm ru của chiếc xe vẫn nguyên mùi mới của anh, và thuyết phục bản thân rằng một người đàn ông còn nghĩ được đến đèn xi nhan thì không tức giận quá lắm đâu. Tôi không chắc đây là một niềm an ủi hay là một bằng chứng phức tạp chỉ ra rằng chúng tôi không phải dành cho nhau. Rằng lời ngụ ý của Suzanne là đúng - chúng tôi thiếu cảm xúc nồng nhiệt, thuần túy chỉ có một cuộc hôn nhân ân cần, vui vẻ, mà giờ đây thậm chí cũng không còn vui vẻ như thế nữa.

Tôi rời khỏi cửa sổ, tự nhủ rằng tôi không tìm kiếm bất kỳ kiểu thử thách nào, dù là cách này hay cách khác. Có thể tôi đang chối bỏ, nhưng tôi chỉ muốn lên chuyến bay sáng mai, và tới New York, làm công việc của mình, gặp Leo, và cố để cảm thấy dễ chịu hơn về mọi thứ - quá khứ ấy, cuộc hôn nhân của tôi, tình bạn của tôi và Margot, sự nghiệp của tôi, bản thân tôi. Tôi không chắc điều đó sẽ xảy ra như thế nào, nhưng tôi biết rõ nó sẽ không xảy ra nếu tôi ở nguyên đây, trong ngôi nhà này.

Tôi lại tắt chiếc đèn ngủ bên phía Andy và chui vào giường, cảm thấy như thể mình nên khóc, nhưng nhận ra với cả nỗi sợ hãi lẫn nhẹ nhõm rằng cảm xúc của tôi lúc này là thứ phiên bản lắng dịu, mờ nhạt của những gì tôi cảm thấy mới mấy phút trước đây khi Andy còn ở trong phòng với tôi. Thật sự thì, tôi vô cùng điềm tĩnh và không vướng bận đến nỗi gần như thể tôi đang quan sát phần kết một cuộc cãi nhau to giữa cặp đôi nào đó khác, chỉ đợi để biết xem chuyện gì sẽ xảy ra: Cô ấy sẽ ở lại hay sẽ ra đi?

Tôi nhắm mắt, mệt mỏi, và chắc hẳn chỉ cần cố gắng một chút là có thể ngủ ngay được. Nhưng tôi không cho phép mình cố; ít nhất là về phía mình tôi cũng phần nào có lý, và giấc ngủ hẳn sẽ tước cái sự có lý ấy đi mất, biến tôi thành cô vợ nhẫn tâm cứ việc ngủ ngon suốt đêm torng khi người chồng khổ sở của cô ta đang lái xe lòng vòng trên những đường phố vắng tanh.

Thế nên thay vì ngủ, tôi cố gọi cho Andy, khấp khởi chờ đợi được nghe giọng trả lời vui vẻ của anh cài vào điện thoại với nền nhạc là tiếng còi taxi hỗn độn quen thuộc. Đừng bao giờ đổi lời chào ghi âm ấy nhé, gần đây tôi có nói với anh vậy, không chắc vì tôi muốn lưu giọng nói vui vẻ của anh hay là âm thanh ồn ào của New York trong nhạc nền, Dù sao đi nữa, Andy không nghe máy lần này - hay bất kỳ lần nào trong ba lần tôi ấn nút gọi lại. Rõ ràng, Andy không muốn nói chuyện với tôi, và bởi vì chẳng biết phải nói gì với anh, tôi không để lại lời nhắn. Tôi quyết định không gọi đến nhà Margot, nơi mà tôi khá chắc là cuối cùng anh sẽ tới. Cứ để họ kéo bè chống tôi. Cứ để họ mời thêm Stella qua, mở một chai rượu ngon và ầm ĩ tức giận trong sự ưu việt của họ. Cứ để họ làm việc họ còn tôi làm việc tôi. Tôi nhìn sâu vào bóng tối, dù cảm thấy cô độc nhưng vẫn vô cùng hân hoan vì được một mình.

Một lát sau, tôi bồn chồn đi xuống cầu thang, nơi mọi thứ vẫn gọn gàng ngăn nắp chìm trong bóng tối y như khi Andy và tôi đi ngủ. Tôi đi thẳng đến tủ rượu, rót vodka trực tiếp vào một cái ly nhỏ. Uống rượu một mình mang đến cảm giác giống như một cách sáo mòn thể hiện nỗi buồn, mà tôi thì tuyệt nhiên không muốn là một kẻ sáo mòn. Tuy nhiên, vodka chính thực là cái tôi cần lúc này, và cái Ellen muốn cảm giác như cũng là điều quan trọng nhất trong đêm. Hoặc giả tôi chắc chồng mình sẽ nói vậy.

Tôi đứng giữa gian bếp, đột nhiên cũng thấy thèm không khí trong lành, bèn đi đến cửa sau, để ý thấy Andy đã cài lại chuông báo động trước khi anh đi; có thể anh ghét tôi, nhưng anh vẫn muốn tôi an toàn. Chí ít đó cũng là cái gì đấy, tôi nghĩ, trong khi ngồi xuống bậc cấp trên cùng, địa điểm yêu thích nhất của tôi ở Atlanra, nhấm nháp vodka và lắng nghe không gian yên lặng oi nồng, đặc quánh, văng vẳng tiếng dế kêu.

Lâu sau khi đã uống cạn rượu, gọi cho Andy lần cuối, trở vào lại bên trong, khóa cửa sau lại, và cho chiếc cốc vào bồn rửa, tôi nhìn thấy lời nhắn của anh. Tôi chẳng biết sao đã không nhận ra nó lúc trước, khi mà nó nằm ngay giữa quầy bếp, viết trên một tập giấy nhớ màu vàng - đúng kiểu chúng tôi thường lưu lại giấy nhớ cho những lần hoàn toàn khác hẳn. Cho "Anh yêu em" và "Một ngày vui vẻ anh nhé," hay "Cần thay dao cạo." Lòng tôi chùng xuống khi tôi cầm tấm giấy hình vuông lên, dưới ánh đèn bếp, đọc những chữ cái in hoa của Andy:

NẾU EM ĐI, ĐỪNG TRỞ VỀ.

Tôi bóc tờ giấy nhớ ra khỏi tập và băn khoăn suy nghĩ, không phải về chuyện tôi nên làm gì sáng mai, mà đơn giản là nên làm gì với chính lời nhắn này. Tôi sẽ viết trả lời vào những dòng trống bên dưới chỉ thị của anh? Vo tròn để trên mặt quầy? Ném vào sọt rác? Dán vào sổ nhật ký của tôi như kỷ vật buồn cho một quãng thời gian buồn? Chẳng lựa chọn nào có vẻ thật hợp lý - thế nên tôi dán nó trở lại tập giấy nhớ, cẩn thận đặt cho thẳng mép để làm ra vẻ chưa ai từng động đến, chưa ai từng đọc. Tôi nhìn tờ giấy một lần nữa, cảm thấy nhói lên nỗi hối tiếc nuối xót xa mạnh mẽ rằng chúng tôi đã thành ra kiểu cặp đôi không chỉ cãi nhau giữa đêm khuya mà còn để lại tối hậu thư trên tập giấy nhớ trong bếp.

Chúng tôi thậm chí còn có thể trở thành cặp đôi ở Buckhead mà người đời bàn tán qua ly cocktail tại câu lạc bộ. Đã nghe chuyện Ellen với Andy chưa? Nghe những gì cô ta làm rồi chứ? Anh ta đã thiết quân luật thế nào?

Tôi có thể nghe thấy lời của đủ những Ginny trên đời này: Rồi chuyện gì xảy ra?

Cô ta bỏ đi.

Rồi anh ấy bỏ cô ta.

Tôi đứng ở quầy bếp một lúc lâu, thoáng nghĩ lại quá khứ xa xôi và rồi quá khứ mới vừa đây, và một vài khoảnh khắc chen vào giữa, tự hỏi liệu tôi có nên tin lời Andy nói. Tôi đi đến kết luận rằng có. Andy có thể thay đổi suy nghĩ, nhưng ngay lúc này, anh chủ ý như thế.

Tuy nhiên, thay vì sợ hãi, hoặc dừng mình lại theo bất kỳ cách nào, tôi cảm thấy càng thêm bình tĩnh, quyết tâm, phẫn nộ khi tôi đi lên cầu thang và chui vào lại trong chăn. Sao anh dám đặt ra một giới hạn? Sao anh dám không cả cố gắng hiểu cảm nhận của tôi? Sao anh dám dồn tôi vào góc với những hạch sách của anh? Tôi thử đổi vị trí, tưởng tượng ra Andy, da diết nhớ nhà, ao ước được kết nối lại với điều gì đó hay ai đó. Và rồi tôi nhận ra rằng đó chính là lý do tôi chuyển tới Atlanta. Với anh. Vì anh. Đó là lý do tôi ở đây lúc này.

Tôi chìm vào giấc ngủ, mơ mộng lung tung, những chi tiết tầm thường về chuyện trút vỏ bọc chiếc ghế nằm trong phòng ngủ, đánh đổ tách trà ngọt lên bàn phím, rồi chốt lại vào phút cuối là về bộ trang phục gypsy mặc tạm cho một bữa tiệc Halloween trong xóm. Những giấc mơ, dù cho suy xét kỹ lưỡng cỡ nào, cũng hoàn toàn không thể hiện ra rằng tôi đang ở trên một giao lộ, trong một cuộc khủng hoảng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

63#
 Tác giả| Đăng lúc 10-1-2012 15:50:24 | Chỉ xem của tác giả
Khi tôi tỉnh hẳn là lúc bốn giờ năm mươi chín, một phút trước khi chuông báo thức sẽ kêu. Tôi ra khỏi giường, tắm gội, mặc quần áo và làm mọi việc với thái độ thản nhiên như thể một ngày công tác bình thường. Tôi thu dọn thiết bị máy ảnh, sắp xếp lại va li, in vé máy bay, còn xem cả thời tiết ở New York. Khoảng mười lăm độ và rải rác có mưa. Thật lạ, chẳng thể nhớ mười lăm độ cảm giác ra sao nữa, có lẽ bởi vì tôi đã sống trong nơi thời tiết nóng quá lâu rồi, thế nên tôi dồn sự chú ý vào cơn mưa, gói thêm chiếc ô và một cái áo gió màu đen.

Trong suốt thời gian đó, tôi nghĩ về lời nhắn của Andy, tự nhủ mình lúc nào cũng có thể quay lại vào phút cuối. Khi mặt trời lên, mình có thể quyết định ở lại. Mình có thể bắt chuyến tàu MARTA đến sân bay, chen người qua cửa an ninh, thơ thẩn đi hết đường cổng bay, và rồi vẫn có thể về nhà.

Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết chuyện đó sẽ không xảy ra. Tôi biết rằng tôi đã ở rất xa khi Andy trở về nhà và nhìn thấy lời nhắn của anh, vẫn nằm y nguyên trên mặt quầy bếp bằng cẩm thạch.



Năm tiếng lơ đãng trôi qua, tôi thấy mình đã tới bãi taxi ở sân bay LaGuardia, những thanh âm, mùi vị, cảnh vật, tất cả đều quá ư thân thuộc đến nhói lòng. Nhà, tôi nghĩ. Mình đang ở nhà. Hơn cả Pittsburgh, hơn cả Atlanta, hơn mọi nơi trên đời. Thành phố này, chính dãy taxi, cảm giác giống như trở về nhà.

"Chị đi đâu vậy?" một cô gái đứng sau tôi hỏi, cắt ngang miền cô đơn của tôi. Với chiếc quần jean xé, tóc đuôi ngựa, và một chiếc ba lô to đùng, trông cô giống như sinh viên. Tôi tưởng tượng ra rằng cô sắp nhẵn túi và đang hy vọng có người chia sẻ tiền taxi vào thành phố.

Tôi húng hắng cổ họng, nhận ra ngày hôm nay mình chưa nói chữ nào. "Queens," tôi nói, hy vọng cô đến Manhattan. Tôi không có hứng thú nói chuyện, nhưng không nỡ nào xua cô đi.

"Ôi, tuyệt," cô nói. "Tôi đang mong chúng ta có thể đi cùng taxi… tôi định đi xe bus, nhưng tôi đang vội quá."

"Cô đi đâu?" tôi hỏi, không phải vì tôi thực sự muốn biết, mà vì tôi có thể thấy rõ cô đang vô cùng mong tôi hỏi. Tôi cá là có dính dáng đến con trai. Con trai luôn luôn có dính dáng.

Quả nhiên, cô nói, "Tới chỗ bạn trai của tôi. Anh ấy sống ở Tribeca."

Cô nói Tribeca một cách trang trọng, như thể cô mới phát âm trôi chảy được từ ấy vài lần trước đó. Có lẽ cô cũng chỉ vừa biết nó là viết tắt của Triangle Below Canal Street. Tôi còn nhớ khi tôi biết mẫu tin thú vị này - cũng như còn nhớ rõ tôi từng phát âm sai tên phố Houston Street, nói là cái tên ấy giống với tên thành phố lớn nhất bang Texas, và Margot đã sửa lại cho tôi, thừa nhận rằng cô cũng nói nhầm như vậy ngay ngày hôm trước.

"Ừm," tôi lẩm bẩm. "Một khu rất tuyệt."

"Dạ," cô nói, tôi nhận ra đó là ngữ âm vùng Minnesota hoặc Canada. "Anh ấy vừa mới tìm được một cái tổ cực kỳ ở đó." Cô trau chuốt với từ cái tổ mà tôi chắc chắn là anh chàng kia đã sử dụng để gây ấn tượng với cô. Tôi tự hỏi liệu cô đã đến cái nơi "cực kỳ" ấy chưa, tưởng tượng ra chỗ đó thật chật hẹp và tăm tối - nhưng như thế nào đấy vẫn hết sức tuyệt vời.

Tôi mỉm cười, gật đầu. "Thế cô sống ở đâu?"

Cô lôi một chiếc áo khoác jean nhàu nhĩ từ cái túi kéo ra, trong khi tôi nghĩ áo jean trên quần jean - không đẹp. Cô cài áo sát cổ, trông thế càng tệ hơn, và nói, "Toronto… Bạn trai tôi là họa sị."

Một câu nói chẳng ăn nhập vào đâu vang lên vẻ tự hào một lần nữa chứng minh tình yêu của cô, chứng minh rằng mọi thứ đều dẫn về anh chàng kia hết.

Thật nguy hiểm, tôi nghĩ, nhưng chỉ mỉm cười đáp lại và nói, "Hay quá," lòng tự hỏi họ đã gặp nhau như thế nào, họ đã bên nhau được bao lâu, liệu chăng cô sẽ chuyển tới New York sống cùng anh ta. Chuyện của họ sẽ kết thúc ra sao. Nếu như nó sẽ kết thúc.

Đoàn người tiếp tục đi, đưa tôi tới gần Leo thêm vài phân nữa.

"Thế… chị về nhà à?" cô hỏi.

Tôi nhìn cô bối rối một lát cho tới khi cô hỏi rõ thêm, "Chị sống ở Queens?"

"Ồ… không," tôi nói. "Tôi tới gặp một người ở đó… vì công việc."

"Chị là nhiếp ảnh gia?" cô hỏi.

Trong một thoáng, tôi hết sức ngạc nhiên trước trực giác của cô, nhưng rồi nhớ ra mấy túi đồ và thiết bị của mình.

"Đúng rồi," tôi nói, cảm thấy yêu bản thân mình hơn biết bao bởi khoảnh khắc này.

Tôi là nhiếp ảnh gia. Tôi đang ở New York. Tôi sắp gặp Leo.

Cô cười tươi nói, "Tuyệt quá."

Thế rồi chúng tôi lên tới đầu hàng, tôi chào tạm biệt người bạn mới không tên của tôi.

Tạm biệt chị," cô nói hết sức vui vẻ. Cô vẫy tay - một cử chỉ hơi kỳ cục khi ta đứng gần sát ai đó.

"Chúc may mắn," tôi bảo cô.

Cô cảm ơn, nhưng nhìn tôi với ánh mắt thăm dò, như thể băn khoăn tự hỏi may mắn ảnh hưởng tới điều gì. Tôi rất muốn nói với cô là rất nhiều. May mắn ảnh hưởng lớn lao tới mọi điều. Nhưng thay vì làm vậy, tôi mỉm cười với cô, rồi quay sang đưa đồ đạc cho anh lái xe.

"Đi đâu?’ anh ta hỏi khi cả hai chúng tôi đã vào trong xe.

Tôi đọc cho anh ta dòng địa chỉ đã hằn sâu trong trí nhớ bao năm, hồi hộp kiểm tra lại lớp trang điểm bằng gương hộp phấn. Tôi chỉ chải mascara và son bóng, cố chống lại mong muốn trang điềm đậm hơn, cũng như buộc mình cột tóc lên và mặc thật đơn giản với quần jean, áo sơ mi trắng tay gấp và đi giày bệt màu đen. Chuyến đi này có thể không thuần túy là vì công việc, nhưng ít nhất tôi đã ăn mặc đúng với tính chất công việc.

Tôi căng thẳng lôi điện thoại ra khỏi túi khi Leo nhắn tin cho tôi: Em đến chưa?

Tim tôi đập thình thịch khi tôi tưởng tượng anh vừa mới tắm xong, xem đồng hồ, chờ đợi tôi.

Tôi nhắn lại: Trên taxi. Gặp anh lát nữa.

Gần như ngay lập tức, anh nhắn cho tôi chỉ một mặt cười, điều đó làm cho tôi bình tĩnh trở lại, nhưng cũng khiến tôi ngạc nhiên. Leo chưa bao giờ là chàng trai gửi tin nhắn với biểu tượng cảm xúc, trừ khi tính đến cái mặt hai chấm - gạch ngang :- / thỉnh thoảng anh thêm vào cuối e- mail, trêu chọc đôi môi hơi lệch của tôi - một điều mà Andy chẳng bao giờ để ý, hoặc, ít nhất, chẳng bao giờ chỉ ra.

Tôi mỉm cười với chiếc điện thoại, bất chấp tâm trạng của tôi - thực sự thì cũng không tệ, nhưng cũng không đồng nghĩa với nụ cười. Rồi tôi lôi tai nghe ra, bật iPod lên và nghe Ryan Adams hát bài "La Cienega Just Smiled", một trong những bài hát yêu thích nhất của tôi, có thể khiến tôi cảm thấy hoặc thực sự hạnh phúc hoặc vô cùng buồn bã, tùy khi. Ngay lúc này, tôi có cả hai, và khi lắng nghe lời bài hát, tôi ngạc nhiên vì sao hai cảm xúc ấy lại song hành gần nhau đến vậy.



Em giấu anh nơi thẳm sâu tâm trí

Tốt biết bao nhưng, thật tệ, nó làm em đau đớn.



Tôi kích tiếng to lên trong khi tôi nghe như văng vẳng tiếng mẹ, "Con sẽ điếc tai đấy, Ellie." Rồi tôi nhắm mắt, nghĩ về Leo, rồi Andy, rồi lại Leo.

Rốt cuộc, tôi nghĩ, chẳng phải luôn là về một chàng trai hay sao?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

64#
 Tác giả| Đăng lúc 10-1-2012 15:51:36 | Chỉ xem của tác giả
Chương 32


Khi xe chạy vào đại lộ Newton, tôi không thể nói được liệu tôi cảm thấy dường như mới hôm qua hay như đã từ quãng đời nào xa lắc về lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau ấy, lúc tôi thả Leo xuống sau khi chúng tôi trở về từ California, tin chắc rằng chuyện của chúng tôi thế là kết thúc. Tôi thoáng hồi tuởng lại những cảm xúc sáng hôm đó - tôi đã buồn đến lặng người ra sao - tự hỏi có chăng tôi thực sự tin mình sẽ không bao giờ gặp lại anh lần nữa. Tôi cũng tự hỏi, chính xác thì điều gì đưa tôi trở lại nơi đây, tới khoảnh khắc này. Là chuyện chuyển về Atlanta và mọi hệ quả của nó? Khám phá ra cái ngày tháng Muời hai xa lơ xa lắc khi anh quay trở lại? Hay đơn giản là sự cuốn hút không thể nào cắt nghĩa, chẳng tài nào suy chuyển của Leo với trái tim tôi? Xe dừng lại trên khuôn viên trước khu nhà anh ở, tôi trả tiền xe, hy vọng có được câu trả lời hôm nay. Tôi cần tìm ra những câu trả lời.

"Hoá đơn không?" anh tài xế hỏi tôi trong khi mở khoá cốp và buớc ra khỏi xe.

"Không, cảm ơn," tôi nói, mặc dù biết rõ mình nên giữ lại cái bằng chứng chi phí - vì làm vậy sẽ khiến chuyến đi của tôi giống với một chuyến công tác chính đáng hơn.

Khi ra khỏi chiếc taxi, tôi nhìn thấy Leo, đang dựa vào lan can hiên nhà. Anh đi chân trần, mặc quần jean và áo nỉ màu xám, đưa mắt nhìn lên trời như thể kiểm tra xem có mưa không. Tim tôi lỗi nhịp, nhưng tôi trấn an mình bằng cách nhìn qua chỗ khác, chỉ tập trung lôi mấy cái túi ra khỏi cốp xe đặt xuống lối đi. Tôi không tin nổi mình đang thực sự ở đây, không thể tin ngay cả khi tôi xốc lại can đảm để nhìn thẳng vào mắt Leo. Anh giơ một tay lên và mỉm cuời, trông hoàn toàn thoải mái.

"Chào," tôi nói, giọng nhạt nhoà trong cơn gió bất thần và tiếng đóng sầm cốp xe. Tôi nín thở khi chiếc taxi biến mất khỏi khung cảnh. Cuộc viếng thăm của tôi chính thức từ lúc này.

Vài giây sau, Leo đến bên cạnh tôi.

"Em đã đến," anh nói, duờng như nhận biết đuợc rằng chuyện đó cần hơn rất nhiều so với cứ thế lên máy bay rồi tới đây. Anh đúng rồi đấy, tôi nghĩ, hình dung ra tờ giấy nhắn trên quầy bếp, và Andy tìm thấy nó vẫn nguyên ở đó sáng nay - còn vợ anh đã đi rồi.

"Vâng," tôi nói, dấy lên cảm giác tội lỗi. "Em đã đến."

Leo nhìn xuống mấy chiếc túi và nói, "Đây. Để anh xách cho em."

"Cám ơn," tôi nói, rồi lấp đầy khoảng im lặng kỳ cục tiếp theo với câu, "Đừng lo… Em không ở đây đâu. Em đặt khách sạn rồi." Câu nói ấy, dĩ nhiên, khiến cho mọi thứ càng trở nên kỳ cục.

"Anh đâu có lo về chuyện đó," Leo nói, như thể anh đã lo lắng thật - nhưng về một điều gì đó hoàn toàn khác.

Tôi quan sát anh xách va li của tôi bằng tay phải, dù anh có thể chọn cách kéo nó đi, và thảy chiếc túi đựng máy ảnh của tôi qua vai bên kia. Tôi cố kìm nén cảm giác thèm muốn khi theo Leo đi lên bậc tam cấp vào hiên nhà, rồi vào căn hộ của anh, ngồi ở đó uống cà phê lẫn mùi vị quen thuộc của căn nhà cũ. Tôi liếc nhìn quanh phòng khách của anh, xáo động bởi bao nhiêu ký ức dồn dập trở về, hầu hết là những hồi ức vui. Cảm xúc quá nặng, tôi nghĩ, thấy mình yếu đuối, tràn ngập nhớ thương, sống lại thời hai mươi ba tuổi.

"Thế?" Leo nói. "Em nghĩ gì?"

Tôi không chắc anh đang hỏi về điều gì nên tôi giữ an toàn và tập trung vào bất cứ chuyện gì khác chuyện quá khứ. "Anh có nội thất mới," tôi trầm trồ.

"Ừ," anh nói, chỉ vào bức tranh trườu tượng có gam màu xanh pha màu đen và chiếc ghế dài bọc da thuộc màu vàng nâu bên dưới nói. "Anh thay đổi chỗ này chỗ khác chút chút… Thế có ổn với em không?" anh nhìn tôi vui vẻ.

"Chắc rồi," tôi nói, cố thư giãn, cố không nhìn thẳng vào phòng ngủ của anh, cố không nhớ lại quá nhiều điều. Ít nhất là không phải tất cả cùng một lúc.

"Tốt," anh nói, giả đò vui vẻ. "Em kết hôn rồi chuyển xuống Georgia… Anh ít nhất cũng được phép có một cái ghế mới chứ."

Tôi mỉm cười. "Ôi, em nghĩ anh làm được nhiều hơn thế một chút đấy," tôi nói, chủ yếu ám chỉ tới công việc của anh, nhưng cũng tới cả Carol nữa. Tôi liếc nhìn quanh một vòng nữa, tìm kiếm dấu hiệu sống chung của hai người. Chẳng có bất kỳ thứ gì. Không có thứ gì của phụ nữ, không ảnh của Carol. Không một bức ảnh nào, thực ra là thế.

"Tìm kiếm gì chăng?" anh hỏi, giọng trêu chọc, như thể anh biết chính xác điều tôi đang làm, đang nghĩ.

"Phải đấy," tôi trả miếng. "Anh đã làm gì với ảnh của em?"

Anh lúc lắc ngón tay trỏ chỉ vào tôi, rồi bước hai bước tới kệ sách cũ đẹp mắt, lôi ngăn kéo ra và lục tìm trong đó. "Ý em là… cái này?" anh nói, giơ chiếc ảnh sún hai cái răng cửa của tôi ra.

"Thôi đi," tôi nói, mặt đỏ bừng.

Anh nhún vai, trông có vẻ vừa tự mãn vừa ngại ngùng.

"Em không tin nổi anh vẫn giữ nó," tôi nói, cảm thấy sung sướng quá mức.

"Đó là một bức ảnh đẹp," anh nói, dựng tấm ảnh lên trên giá sách, bọc trong tờ báo. Vẫn như xưa, mọi thứ nơi Leo ở được giảm thiểu tối đa, ngoại trừ các loại giấy tờ. Sách báo, tạp chí và sổ tay để rải rác và xếp thành đống thực sự là khắp nơi - trên sàn nhà, trên bàn ghế, trên các giá sách.

"Thế," anh nói, quay người đi vào bếp, căn phòng duy nhất trong tầm mắt tôi hoàn toàn không thay đổi, kể cả tấm vải lót sàn màu xanh thập niên 1970. "Em đói không? Anh làm cho em thứ gì nhé?"

"Không đâu, cảm ơn anh," tôi nói, thầm nghĩ ngay bây giờ dù có đói, tôi cũng không tài nào ăn nổi thứ gì.

"Cà phê nhé?" anh hỏi, rót đầy thêm cốc của chính mình. Một chiếc hình trái đào. A- ha, tôi nghĩ. Carol.

"Được," tôi nói. "Chỉ… nửa cốc thôi."

"Nửa cốc?" anh nói, xắn ống tay áo lên. "Em là ai đây? Bà nội anh ư?"

"Ôi," tôi thốt lên đầy trìu mến, nhớ lại người bà niềm nở của anh. Tôi chỉ gặp bà đúng một lần - tại tiệc sinh nhật cháu anh - nhưng bà đúng thực là một bà cụ sinh động, kỳ lạ, một người luôn nói chính xác những gì mình nghĩ và chỉ may nhở có tuổi tác mà thoát được những đòn phản kích.

"Bà anh giờ thế nào?" tôi hỏi, nhận ra rằng chúng tôi không nói chuyện nhiều về gia đình trên chuyến bay đêm đó.

"Vẫn võ vẽ… vẫn bowling, thật đấy," anh nói, lôi một chiếc cốc trắng không cùng bộ xuống cho tôi. Có dòng chữ gì đó bên mé cốc, nhưng từ chỗ đang đứng tôi không thể đọc được.

"Cừ quá," tôi nói. Hình ảnh mẹ lướt qua đầu tôi, một phản ứng giống hệt như mỗi khi tôi nghe về những người quen biết cao niên mà vẫn sống khỏe, nhưng tôi kiên quyết không để bà hiện hữu quá rõ ràng trong tâm trí đã chật ních của tôi.

"Thế thật sao?" Leo hỏi. "Chỉ nửa cốc thôi ư, thưa bà?"

Tôi mỉm cười nói, "Được rồi, tốt thôi. Em sẽ uống một cốc đầy… Em chỉ nghĩ…"

"Gì cơ?"

"Là chúng ta nên đi…"

"Chúng ta vội sao?"

"Trời có thể mưa."

"Thì?"

"Em phải chụp ảnh," tôi nói dứt khoát.

"Anh biết vậy," anh nói dứt khoát không kém.

"Thế," tôi nói, như thể đã nêu xong vấn đề và có trục trặc gì mà anh còn chưa hiểu thấu cơ chứ.

"Em không chụp được trong mưa?"

"Tất nhiên là em có thể."

"Thế?" anh nói, bắt chước từ tôi sử dụng.

Lúc này chúng tôi đang chìm đắm trong kiểu trò chuyện bông lơn - đó sẽ là một nơi đáng sợ khi ta xác định rõ quyết tâm không làm điều gì để có thể phải hối tiếc.

"Em chỉ đang bảo…" tôi nói, một câu đáp trả ưa chuộng của tôi từ thời xưa, tốt cho bất kỳ tình huống khó xử nào.

"Ừ, anh chỉ đang bảo những tấm hình Coney Island trong mưa sẽ không quá tệ đâu… phải chứ?"

"Chắc vậy," tôi nói. Nghĩ rằng những bức ảnh có thể thực sự đẹp hơn trong mưa. Rằng đi bên Leo có thể cũng thực sự tuyệt vời hơn nữa trong mưa.

"Vậy ngồi xuống đi," Leo nói, cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của tôi. Anh chỉ xuống chiếc ghế anh ngồi, nhìn sâu vào mắt tôi, và nói, "Ngồi một lát."

Tôi giữ lấy ánh mắt anh, vừa sợ hãi vừa mong mỏi điều mà một lát có thể dẫn tới. Rồi tôi xoay người người xuống đầu mút chiếc ghế, chống khuỷu tay lên thành, chờ đợi cà phê, chờ đợi anh. Tôi quan sát anh rót đầy cốc của tôi, chỉ chừa lại đủ chỗ cho chút xíu sữa và hai thìa đường. "Ít cà phê nhiều đường sữa, đúng chứ?" anh hỏi.

"Điều gì khiến anh nghĩ em vẫn thích uống cà phê như thế?" tôi nói, mỉm cười làm duyên với anh.

"Ồ, anh biết chứ," Leo nói với bộ mặt bất động nhưng vẫn tạo được ấn tượng tán tĩnh.

"Làm sao anh biết?" tôi hỏi, tán tĩnh lại tức khắc."

"Em đã uống đúng như thế tại quán ăn đó," anh nói, đưa cho tôi chiếc cốc và ngồi xuống bên phải tôi - gần, nhưng không quá sát. "Dạo tháng Giêng ấy."

"Anh để ý cà phê của em?" tôi nói.

"Anh để ý mọi thứ," anh nói.

"Như?" tôi dồn ép.

"Như… chiếc áo len xanh em mặc… Như cách em nghiêng nghiêng đầu khi anh bước vào… Như vẻ mặt của em khi em nói với anh em đã kết hôn…"

"Và đó là gì?" tôi cắt ngang, hy vọng anh thôi dùng từ kết hôn đi.

"Em biết vẻ mặt đó mà."

"Nói cho em xem nào."

"Vẻ mặt em- ghét- anh."

"Em chưa bao giờ ghét anh."

"Nói dối."

"Được rồi," tôi nói. "Em đã ghét anh."

"Anh biết thế."

"Còn giờ?" tôi nói, liều lĩnh nhìn sâu vào đôi mắt nâu của anh. "Giờ em có cái vẻ đó không?"

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

65#
 Tác giả| Đăng lúc 10-1-2012 15:52:47 | Chỉ xem của tác giả
Leo liếc ngang, như thể tìm kiếm một câu trả lời trên gương mặt tôi. Rồi anh nói, "Không. Nó biến mất rồi. Vẻ mặt ấy đã biến mất kể từ… kể từ chuyến bay của bọn mình từ L.A. khi anh cứu em thoát khỏi gã đàn ông bẩn thỉu đó."

Tôi bật cười, vờ rùng mình. "Ông ta thật khiếp."

"Phải. Đùng thế. Ơn Chúa… Nếu không em có thể đã không vui sướng đến vậy khi gặp anh."

Tôi lắc đầu, không phải theo lối phản đối, mà theo lối như để nói rằng, Không bình luận - ít nhất là không có gì có thể chia sẻ.

"Sao?" anh hỏi.

"Không có gì," tôi nói. Mới mười phút trong "chuyến công tác" - thế mà tôi ràng rành đã sa vào lãnh địa nguy hiểm.

"Nói cho anh xem nào," anh nói.

"Anh nói cho em xem nào," tôi nói, nhấp ngụm cà phê dầu tiên. Hơi quá nóng - nhưng vẫn tuyệt vời.

"Rồi… Để xem nào… anh có thể nói gì với em đây?..." Leo nhìn lên trần nhà trong khi tôi ngắm làn da màu ô liu, râu ria cạo nhẵn, hai bên tóc mai hơi xoăn của anh. "Anh có thể nói với em rằng anh hạnh phúc vì em đã đến… Anh hạnh phúc được gặp em… Anh rất hạnh phúc được gặp em."

"Em cũng rất hạnh phúc được gặp anh," tôi nói, chao đảo vì thẹn thùng bối rối.

"Ừm, tốt," Leo nói, gật đầu, nhấm cà phê, rồi gác hai chân lên bàn. "Chúng ta đã làm thế vì chúng ta, em nhỉ?"

"Vâng," tôi nói khi cả hai chúng tôi cùng đăm đắm xuống sàn nhà. "Đúng vậy."

Mấy giây sau, chúng tôi lại khóa mắt nhau, đôi nụ cười tan biến, và mặc dù không biết tại sao, tôi thât sự chắc chắn rằng tim anh cũng đang đập mạnh như tôi vậy. Tôi nghĩ về Andy, nhận ra cảm giác tội lỗi của tôi đang bắt đầu lùi xa, điều đó tới lượt nó lại phủ lấy tôi một cảm giác tội lỗi mới, nhất là khi Leo hắng giọng và nói to tên chồng tôi.

"Andy có biết em ở đây không?" anh hỏi.

Đó là một câu hỏi giản đơn, nhưng là biểu hiện của sự nhận biết rõ ràng rằng tôi ở đây hẳn vì chút gì khác hơn buổi chụp hình.

"Có," tôi nói, nhận thấy câu trả lời của mình không làm sáng tỏ điều gì. Câu trả lời ấy có nghĩa là tôi xem chuyến đi này hoàn toàn về công việc. Hoặc nó có thể có nghĩa tôi đã thú nhận mọi điều. Hoặc nó cũng có thể có nghĩa tôi chỉ nói với anh đủ để gây ra cuộc cãi vã lớn và một tối hậu thư đề trên giấy nhớ.

"Rồi?... Anh ấy thấy chuyện đó không sao chứ?" Leo hỏi, trông đầy lo lắng.

Tôi nhìn xuống cốc cà phê và lắc đầu, hy vọng như thể nói lên tất cả.

Hẳn nhiên là thế, vì Leo chỉ nói, "Anh xin lỗi."

Tôi gật đầu cảm ơn, nhận ra rằng quá nhiều phần trong mối tương tác giữa chúng tôi thuộc về chiều sâu, những thứ xảy ra dưới vẻ bên ngoài, luôn là như thế.

"Thế… còn bạn gái của anh?" tôi hỏi, đổi vai trò.

Anh lắc đầu, chặt chặt tay vào không khí tạo ra tiếng gió phần phật. "Chuyện đó hết rồi," anh nói.

"Bọn anh chia tay?"

"Ừ," anh gật đầu.

"Khi nào?" tôi hỏi - nhưng điều tôi thực sự muốn biết là, Tại sao? Ai đề nghị?

"Mấy tuần trước," anh nói mơ hồ.

"Anh có… muốn nói về chuyện đó?"

"Em có muốn nói về chuyện đó?" anh nói.

"Nếu anh muốn," tôi ướm lời.

Leo nhún vai, và rồi bắt đầu bằng những câu nói bình thường, không cảm xúc, "Anh nói với cô ấy anh đang liên lạc lại với em. Cô ấy phản ứng quá mạnh. Anh nói với cô ấy mọi chuyện không phải thế đâu. Em kết hôn rồi. Cô ấy hỏi thế thì như thế nào? Anh nói nó không là gì cả, nhưng cô ấy buộc tội anh là vẫn còn cảm xúc với em." Anh ngước lên nhìn tôi, trong khi tôi thả ánh nhìn từ mắt anh xuống cằm, và rồi lên môi anh.

"Và?" tôi nói.

"Và," Leo lại nhún vai. "Anh không thể nói với cô ấy điều cô ấy muốn nghe. Thế nên cô ấy bỏ đi."

Tôi tưởng tượng ra cuộc nói chuyện thẳng thừng, kinh khủng đó, trong tim tràn ngập nỗi cảm thương cho một người phụ nữ mà tôi chưa từng gặp. "Anh… cứ thế để cô ấy đi?" tôi nói, kính sợ sự chân thật của anh - điều có thể cũng gần như là tàn nhẫn. Một trong những thứ tốt nhất - và cũng tệ nhất - ở con người anh.

Leo chậm rãi gật đầu. Rồi anh đặt cà phê xuống, quay người đối diện với tôi và nói. "Phải. Vậy đấy. Vấn đề là… cô ấy đúng. Anh thật sự còn cảm xúc với em, Ellie."

Tôi nuốt vào khó nhọc, trái tim tôi lúc này đang trong cổ tôi, trong tai tôi, trên chiếc bàn, khi tôi nhắc lại từ anh dùng và biết ngu ngốc nhưng vẫn hỏi. "Kiểu cảm xúc nào?"

"Những cảm xúc anh đã nên lựa chọn nhiều năm trước," anh nói, bắt gặp ánh mắt tôi trong một thoáng rồi lại nhìn trân trân xuyên qua căn phòng. "Những cảm xúc trào lên khi anh gặp lại em… Những cảm xúc anh không nên có với… một phụ nữ đã kết hôn."

Lại cái từ ấy. Kết hôn.

Tôi mở miệng, nhưng không thể tìm được bất lỳ lời nào chính xác với lòng mình. Ít nhất không một lời nào có thể nói to lên.

"Thế," Leo nói, giăng câu sang tôi. Anh xát hai bàn tay, rồi xiết lại, hà hơi vào các đốt ngón tay trước khi quẳng ra một trong những câu nói rất sâu sắc nhưng cũng hoàn toàn vô nghĩa mà anh hết sức yêu thích. "Nó như thế chính là nó."

Tôi gật đầu đồng ý một cách an toàn.

"Ý anh là… đó là điều em sẽ làm, đúng chứ?" Leo hỏi.

Đó là một câu hỏi tu từ, nhưng dù sao tôi vẫn trả lời, đáp lại hết sức thận trọng. "Em không biết nữa," tôi nói, lắc đầu.

Leo nhướng mày nhìn tôi, như thể anh hiểu chính xác tôi cảm thấy thế nào, chính xác tôi đang cố gắng diễn đạt điều gì - và rằng, nếu không có gì khác hơn, chí ít chúng tôi cũng có chung điều đó.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

66#
 Tác giả| Đăng lúc 10-1-2012 15:53:50 | Chỉ xem của tác giả
Chương 33


Một tiếng sau cuộc nói chuyện an toàn và hai chiếc cốc cà phê, Leo và tôi đang trên chuyến tàu N hầu như không có khách, đi về phía đầu Nam của Brooklyn. Chúng tôi vờ như đang trong hành trình công việc, nhưng những dư chấn ngầm ẩn, dù ở cấp độ nào đi nữa, đang bùng lên mạnh mẽ hơn khi chúng tôi không nói tới.

Khi tôi đếm số điểm dừng cho tới đại lộ Stillwell trên bản đồ tàu điện ngầm, ước lượng chúng tôi có khoảng một tiếng đồng hồ trên tàu, Leo cúi xuống thắt hai dây đôi giày thể thao màu đen của anh. Khi ngồi thẳng lại, anh nhìn tôi vẻ hoài nghi và nói, "Thật thế sao? Em chưa từng tới Coney Island?"

Tôi lắc đầu. "Chưa… Nhưng em có cảm giác như đến rồi vậy. Em nghĩ chắc từ phim và tranh ảnh."

Leo gật đầu nói, "Đó cũng chính là cảm giác của anh về rất nhiều địa điểm."

"Như chỗ nào?" tôi hỏi, bao giờ cũng tò mò về mọi suy nghĩ và cảm giác của Leo - bất kể nhỏ nhặt như thế nào, không chút liên quan tới chúng tôi ra sao.

"Như… công trình đá Stonehenge," anh nói. "Ý anh là, ai mà cần tới chỗ đó một khi ta đã xem vài ba tấm ảnh chứ. Những phiến đá lớn trong một cánh đồng bát ngát. Tôi rõ quá rồi."

Tôi bật cười với cái ví dụ ngẫu nhiên của anh rồi nói, "Nói em nghe về bài báo của anh đi. Anh viết chưa?"

"Rồi. Gần xong," anh nói. "Vẫn cần chỉnh sửa chút nữa."

"Chính xác thì bài báo viết về chuyện gì?"

"Ừm.. chắc có thể nói là về mâu thuẩn giữa cái cũ và cái mới ở Coney Island. Những đổi thay khôn cưỡng ắt sắp xảy ra."

Tôi nhìn anh dò hỏi, nhận ra rằng với ai đó từng cố thuyết phục mọi người, kể cả bản thân rằng chuyến đi này là vì công việc, tôi biết gần như chẳng có gì về bài báo mà tôi chụp hình minh họa được. Hay quan trọng hơn, về Coney Island.

"Cái gì thay đổi?" tôi hỏi.

Leo mở chiếc túi đeo vai và lôi một tờ bướm từ trong đó ra, chỉ vào một bức ảnh chụp bãi biển từ trên cao. "Nói ngắn gọn nhé, một nhà đầu tư chính đã mua bốn hecta đất thuộc khu vực kỳ thú này và đặt kế hoạch tái tạo nó với hai tỷ đô - phân khu lại, xây dựng những khách sạn chọc trời, các tòa biệt thự, cả thảy chín cái sân… Một số người nói đó chính xác là điều Coney Island cần. Em biết đấy, đem lại sức sống mới cho một khu đã quá sập xệ… phục hưng ánh huy hoàng của ngày xưa."

"Còn những người khác?"

"Những người khác có quan điểm hoài cổ hơn. Họ lo rằng việc xây mới sẽ động tới việc di dời người dân địa phương, làm lu mờ không gian cổ điển, phá hủy những cửa hàng và phương tiện truyền thống, và về căn bản là làm xói mòn nét hào hoa cổ kính của cái gọi là Vương quốc Năm xu."

"Vương quốc Năm xu?" tôi hỏi khi tàu chúng tôi chầm chậm dừng lại ở Queensboro Plaza. Cửa mở, đón chừng mươi hành khách vào trong, tất cả bọn họ đều liếc về phía chúng tôi nhưng rồi chọn hàng ghế khác.

"Ngày trước, tàu điện đi Coney Island giá vé năm xu. Mọi trò chơi ở đó đều thu phí năm xu. Bánh mì kẹp xúc xích hiệu Nathan cũng tốn năm xu… Coney Island thực chất ban đầu được xây dựng làm resort cho người có của, nhưng đã nhanh chóng biến thành sân chơi cho tầng lớp người lao động, nơi họ chỉ cần năm xu để được giải thoát, thư giãn, quên đi mọi ưu phiền," Leo giải thích, trong lúc tàu tiếp tục lao nhanh, lướt dưới sông Đông, về phía đường 59 và đại lộ Lexington. "Và anh nghĩ, trong rất nhiều phương diện, Coney Island giờ vẫn còn đem lại cảm giác như thế."

"Anh đã phỏng vấn nhiều người chứ?" tôi hỏi.

Anh gật đầu nói, "Ừ. Anh ở đó mấy ngày, lang thang trên bờ biển, dạo xung quanh Astroland, và đi khắp đại lộ Mermaid, nói chuyện với người địa phương… những tay ‘lính thủy lão đời’ như cách họ tự xưng. Nghe vô khối chuyện đổi thay về chiếc cầu cảng và tất cả các trò chơi cũ." Anh mỉm cười rồi tiếp, "Ai cũng có chuyện để kể về Lốc Xoáy cả."

Có phải đó là trò vòng quay trên không?"

"Phải."

"Anh đã chơi chưa?"

"Có… dạo còn nhỏ," anh nói. "Và để anh nói cho em nghe… thứ đó thật cực kỳ. Có lịch sử tới bảy mươi mấy năm, làm bằng gỗ và chẳng đùa tí nào đâu… Anh thực tình đã có cuộc nói chuyện rất thú vị với tay quản lý Lốc Xoáy - một lão xăm mình xăm mẩy khá luống tuổi đã điều khiển vòng quay đó hơn ba mươi năm mà chưa một lần chơi trò đó."

"Thôi nào," tôi nói. "Thật thế được sao?"

Leo gật đầu.

"Ông ta sợ độ cao?"

"Không. Vẫn bảo ông ta trèo lên đó rất nhiều lần mà… chỉ là ông ta không hứng thú với cảm giác lao xuống."

Tôi mỉm cười, nghĩ rằng đã biết bao nhiêu lần Leo đem lại cho tôi cảm giác thót người.

"Tóm lại dù sao thì… Coney Island nằm ở một giao lộ," Leo nói, trông rất nghiêm trang. "Nơi cái cũ đối đầu với cái mới."

"Và anh theo đội nào?" tôi hỏi. "Cũ hay mới?"

Leo cân nhắc câu hỏi của tôi trong chốc lát rồi nhìn tôi vẻ am hiểu. "Anh không biết nữa. Thay đổi có thể tốt… một đôi khi," anh nói mập mờ. "Nhưng luôn thật khó khăn khi xóa bỏ đi quá khứ."

Tôi không chắc chính xác ý anh là gì, nhưng tôi vẫn lí nhí vài lời đồng tình, trong khi đó đoàn tàu lắc lư suốt dọc đường, và chúng tôi lại rơi vào một khoảng thời gian thật dài lặng im với biết bao suy tư náo động.



Buổi chiều thật trống trải và chẳng hiểu sao không chút ấn tượng gì về xuân hạ thu đông khi tàu chúng tôi chui ra khỏi đường ngầm, lướt vào đại lộ Stillwell. Những đám mây xám như chì sầm sập trôi trên bầu trời báo hiệu cơn mưa sắp tới. Không thật sự lạnh, nhưng tôi vẫn cài dây thắt lưng áo gió và khoanh chặt hai tay trước ngực, đưa mắt nhìn quanh, ghi khắc trong trí nhớ lần đầu tiên được nhìn thấy khu vực trứ danh này của New York. Của nước Mỹ. Tất cả chính xác như tôi đã mường tượng về khung cảnh nơi đây trong suốt mùa trầm lặng nhất cả năm này - ảm đạm, úa tàn, hoang vắng - nhưng vẫn lôi cuốn, đặc biệt. Chất liệu cho những bức ảnh vĩ đại. Khung nền cho những kỷ niệm không bao giờ phai.

"Chúng ta đến rồi đây," Leo nói, trông có vẻ thản nhiên.

"Vâng," tôi nói.

"Ra biển trước nhé?" Leo hỏi.

Tôi gật đầu, rồi chúng tôi sải bước, sánh vai nhau, đi về phía cầu cảng. Khi tới nơi, chúng tôi kiếm ghế băng và ngồi xuống, nhìn đăm đắm vào bãi cát lặng tờ trải dài bát ngát và những cơn sóng vô sắc trong màn tối. Tôi rùng mình bởi cái se lạnh của gió, cái thê lương của cảnh trí, và trên hết cả, bởi Leo đang bên cạnh tôi.

"Đẹp quá," cuối cùng tôi lên tiếng, ghìm hơi thở.

Gương mặt Leo sáng bừng lên - như thể bản thân anh là một tay ‘lính thủy lão đời’ có biết bao chuyện của chính mình để kể. Bỗng nhiên tôi tưởng tượng ra hình ảnh anh hồi còn nhỏ trên đúng bãi biển này, vào giữa mùa hè, với xô xẻng trên tay, rồi sau đó lại tới hình ảnh anh thời niên thiếu, đang chia nhau chiếc kẹo bông xanh với một cô gái tết bím đuôi sam, rồi đang hết sức cẩn thận nhắm bắn trúng đích với hy vọng thắng được chú kỳ lân nhồi bông để tặng nàng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

67#
 Tác giả| Đăng lúc 10-1-2012 15:54:55 | Chỉ xem của tác giả
Anh hếch đầu lên và nói, "Thật sao?"

Tôi gật đầu nói, "Vâng. Nơi đây… quá đặc sắc."

"Anh vui vì em nghĩ thế," anh nói, luồn tay qua mái tóc. "Anh thật sự vui vì em nghĩ thế."

Chúng tôi giữ nguyên trạng thái ấy một lúc lâu - khẽ dựa vào thành ghế, trò chuyện cùng nhau giữa không gian đó, quan sát mấy người lưa thưa ra đây chơi trong cái ngày kỳ lạ thế này - cho đến khi, tôi lẳng lặng lôi máy ảnh khỏi túi, đi ra giữa những thanh chắn ngăn các cầu cảng với bãi cát, và hướng về phía biển. Tôi chụp mươi bức ảnh vô mục đích, cảm thấy bản thân hoàn toàn thư giãn, đó là cách tôi luôn làm trước khi thực sự bắt đầu công việc. Tôi chụp trời, chụp cát, và chụp biển. Tôi chụp một bà trung niên có mái tóc dài mặc chiếc áo choàng vải tuýt màu nâu, thầm nghĩ rằng bà ấy không tiều tụy đến mức như kẻ lang thang, nhưng chắc chắn đang đau khổ với những chuyện không may xảy ra, buồn bã vì điều gì đó. Tôi quay người lại chụp dãy hàng mặt tiền chạy dọc cầu cảng, hầu hết đã đóng cửa, một số bỏ hoang hoàn toàn, và chụp một đàn hải âu đang quây tròn quanh một chiếc hộp sọc trắng đỏ đựng bắp rang bơ để tìm kiếm những hạt còn sót lại. Rồi, với ý tưởng chợt nảy ra sau chót, tôi chụp ảnh Leo, lúc này vẫn đang ngả lưng vào chiếc ghế dài, hai bàn tay gài lại sau đầu, khuỷu tay để lộ ra, quan sát và chờ đợi.

Anh khẽ vẫy tay và nháy mắt, nhếch môi cười khi tôi đi lại chỗ anh. "Bức ảnh cuối là về gã giữ chỗ đấy," anh nói, khi ấy tôi nhớ lại mấy tấm hình chụp anh trên băng ghế trong công viên Trung tâm, nhớ lại Margot đã nói về chúng với vẻ khinh khi, gọi anh là kẻ thiếu tự nhiên và bảnh chọe. Tôi nghĩ lại ngày hôm ấy, nhận ra rằng cô đã sai về khoảnh khắc đó, được lưu giữ lại trên tấm ảnh. Cô đã sai về rất nhiều điều.

Tôi quàng chiếc máy ảnh qua vai và ngồi xuống trở lại, thở một tiếng nghe buồn bã hơn tôi dự định.

Leo nhìn tôi với ánh mắt vờ nghiêm nghị trong khi thúc khuỷu tay sang tôi và bảo, "Nhớ điều anh đã nói chứ, Dempsey? Mọi người đến đây để quên đi muộn phiền."

Dempsey, tôi nghĩ, ngón tay cái bên trái với lên vuốt ve chiếc nhẫn cưới. Tôi cố nở nụ cười và nói, "Phải," trong khi ấy chúng tôi ngắm nhìn những con sóng tan ra, tan ra mãi. Sau một lúc, tôi hỏi Leo thủy triều đang lên hay xuống.

"Lên," anh trả lời ngay khiến tôi rất ấn tượng, đúng kiểu tôi vẫn thấy ấn tượng mỗi khi mọi người - đặc biệt đàn ông - biết từ trong bản năng họ đang huớng về đâu.

"Sao anh có thể chắc thế?" tôi hỏi, nghĩ rằng chúng tôi chưa quan sát đủ lâu để nhận ra hướng con nước.

"Không thấy cát ướt," Leo nói, trong lúc tiếng sấm ầm ầm lên phía xa. "Nếu nước xuống, chắc chắn phải có một dải cát ướt."

"Ồ, đúng vậy," tôi nói, gật đầu. Rồi nói tiếp, "Anh biết gì không?"

"Gì cơ?" Leo nói, gương mặt anh lóe lên đầy mong đợi - như thể anh đã sẵn sàng cho một lời tự thú lớn lao, hoặc có thể một điều gì đó sâu sắc.

Tôi mỉm cười và nói, "Em đang chết đói."

"Anh cũng thế," anh nói, cười tươi. "Bánh mì xúc xích nhé."

"Đây là quê hương của xúc xích, phải không?" tôi nói, nhớ lại một mẩu lịch sử của Coney Island mà tôi đã lượm lặt được đâu đó. Có thể từ chính Leo, rất nhiều năm trước.

"Chính xác," Leo mỉm cười.

Chúng tôi đứng lên và chậm rãi đi trở lại góc giao nhau của đại lộ Stillwell và đại lộ Sturf, nơi khởi nguồn của hiệu xúc xích Nathan, chỗ mà theo Leo là đã được xây dựng từ năm 1916. Chúng tôi bước vào trong, trông thấy một hàng người dài hơn ta tưởng vào lúc gần hai giờ chiều trong một ngày trái mùa du lịch thế này, cho dù có vì hãng xúc xích nổi tiếng bậc nhất thế giới chăng nữa. Tôi chụp mấy bức ảnh trong tiệm ăn, một số thực khách, và người đàn ông ướt đẫm mồ hôi đứng sau bếp nướng, khi ấy Leo hỏi tôi muốn ăn gì.

"Một bánh mì xúc xích," tôi nói, nhìn anh bằng ánh mắt hiển- nhiên- rồi.

"Có thể rõ hơn được không?" Leo hỏi, miệng cười thật rộng. "Một chiếc thập cẩm? Kẹp mỗi xúc xích? Có nước xốt? Khoai tây chiên?

"Bất kỳ loại gì mà anh ăn," tôi nói, xua tay từ chối lựa chọn.

"Bánh mì xúc xích pho mát, khoai tây chiên, root beer," Leo quyết định dứt khoát.

"Tuyệt vời," tôi nói, nhớ lại rằng anh luôn rất yêu thích loại nước ngọt đó.

Lát sau, khi Leo đã thanh toán xong và tôi đã lấy đủ khăn ăn, ống hút, các gói mù tạt và nước xốt cà chua nấm, chúng tôi chọn một bàn gần cửa sổ hướng ra ngoài đường, ngay lúc ấy trời đổ mưa.

"Lựa chọn thời điểm tuyệt vời đấy," Leo nói.

Tôi nhìn qua chiếc bàn sang anh, trong khi bỗng nhiên mường tượng ra hình ảnh Andy đang ngồi ở bàn làm việc, mặc vest và cà vạt. Tôi lấy làm ngạc nhiên trước sự đối lập giữa hai thế giới ấy - một quán bánh mì xúc xích ở Brooklyn và một văn phòng luật sư sáng bóng ở Buckhead. Tôi thậm chí còn ngạc nhiên hơn với sự đối lập giữa hai người đàn ông ấy - cái lối mà mỗi người gây rung động trong tôi.

"Không hẳn," tôi nói, níu giữ ánh mắt anh. "Lựa chọn thời gian cực kỳ chết tiệt thì có."

Leo ngước mắt nhìn lên từ món khoai tây chiên xắt khúc của anh, đầy ngạc nhiên. Rồi anh nhặt một miếng khoai, chỉ vào tôi, và nói, "Em."

"Không. Anh," tôi nói.

"Em," anh lại nói, cả quyết.

Đó chính xác là lối chúng tôi đã thường trò chuyện - thứ ngôn từ ẩn ý của chúng tôi, dường như vô nghĩa, nhưng lại thấm đầy ý nghiã. Đó là một lối mà tôi chưa bao giờ nói với Andy - người luôn quá rõ ràng, thẳng thắn. Tôi quyết định, ít nhất là lần thứ một trăm trong ngày hôm nay, rằng không có lối nào hay hơn lối nào; chỉ đơn giản là chúng khác nhau.

Leo và tôi đã kết thúc bữa trưa trong im lặng hoàn toàn. Rồi, không hề lưỡng lự, chúng tôi lại bước ra ngoài vào màn mưa lây rây nhè nhẹ, lang thang qua lại các đại lộ Surf, Neptune và Mermaid. Leo giương ô cho tôi trong khi tôi chụp vô số ảnh. Những tấm ảnh về các khu trò chơi đã đóng cửa. Về Lốc Xoáy trứ danh và Vòng quay Thần kỳ kinh điển, lớn đến phi tưởng. Về trò bóng rổ ba chọi ba. Về những chỗ đất trống bỏ hoang lác đác rác rưởi. Về con người - một ông bán thịt, một cô thợ may, một anh chàng làm bánh.

"Giống như vườn cổ tích ấy nhỉ," tôi nói.

"Ừ. Chỉ khi chúng ta có thể tìm thấy một tay thợ làm giá để nến," anh nói.

Tôi bật cười, để ý thấy hai cô gái đang xem bảng giá trên cửa sổ của một hiệu xăm mình.

"Ohh. Tớ thích hình hoa lan," một cô nói. "Nó trông cực tuyệt."

"Ừ… Nhưng tớ thích hình con bướm hơn," cô còn lại nói. "Mình xăm lên vai nhé? Màu tím thì sao?"

Tôi chụp hình họ, thầm nghĩ, Đừng làm thế. Rồi một ngày kia sẽ hối tiếc đấy.



Trời nhá nhem tối ở Coney Island, và cuối cùng tôi đã cảm thấy thỏa mãn, ít nhất là về những tấm hình. Mưa đã tạnh, mây cũng tan theo hết, hứa hẹn một đêm mùa thu hanh khô hiu gió. Leo và tôi trở lại chiếc ghế dài của chúng tôi, buồn , mệt và lạnh. Chúng tôi ngồi bên nhau thậm chí còn sát hơn trước, anh bất ngờ quàng tay qua vai tôi trong một cử chỉ mang lại cảm giác vừa thoải mái vừa lãng mạn. Tôi cố chống lại nỗi khao khát được ngã đầu lên vai anh, và nhắm mắt lại, nhận ra rằng khỏanh khắc này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu tôi có thể phân loại cảm xúc của mình ngăn nắp hơn nữa. Nhưng nó không đơn giản hay rõ ràng như thế - và tôi tự hỏi đã có bao giờ mọi điều đơn giản rõ ràng hơn khi mà đó là chuyện của trái tim.

"Em đang nghĩ gì thế?" Leo nói, hơi thở ấm áp của anh phả trên tóc tôi.

Tôi đi sâu vào sự thật. "Em đang nghĩ về cái ngày tháng Mười hai năm ấy… khi anh trở lại," tôi nói nhẹ nhàng.

Leo lại thở, lần này sát cổ tôi, ký gửi một đợt sóng dại khờ cuộn lên khắp chân tay tôi.

"Em ước gì em đã biết," tôi nói.

"Anh cũng ước gì em đã biết," Leo nói. "Anh ước gì anh đã biết điều đó có thể tạo nên một sự khác biệt."

"Nó hẳn đã tạo nên một điều khác biệt," cuối cùng tôi xác minh, trong lòng dấy lên biết bao tiếc nuối và cay đắng, cảm giác tội lỗi và khát khao.

"Nó vẫn có thể khác đi mà," Leo nói, đặt tay lên cằm tôi, xoay lại để nhìn sâu vào mắt tôi.

"Leo… Em kết hôn rồi…" tôi nói, khẽ khàng quay mặt đi, nghĩ về Andy, những nguyện thề của chúng tôi. Tôi yêu anh biết bao nhiêu, dù cho tôi không yêu mọi thứ trong đời sống của chúng tôi. Dù cho tôi đang ở đây ngay lúc này.

Bàn tay Leo rơi xuống. "Anh biết điều đó, nhưng…"

"Nhưng sao?" tôi hỏi, kiệt sức với quá nhiều kiềm chế, suy xét miên man, băn khoăn, dò ý.

"Nhưng anh không cưỡng nổi… mong muốn lại được cùng em," anh nói.

"Bây giờ? Đêm nay?" tôi hỏi, đầy bối rối.

"Phải. Đêm nay," Leo nói. "Và ngày mai… Và ngày sau đó…"

Tôi hít thở mùi hương da thịt anh và gọi tên anh, không chắc mình đang kháng cự hay đồng thuận.

Anh lắc đầu, đặt ngón tay lên môi tôi, thì thầm, "Anh yêu em, Ellie."

Đó là một lời tuyên bố, nhưng nghe giống như một lời hứa hơn, và khi trái tim vỡ òa, tôi không cưỡng được mình nhắm mắt và nhắc lại điều tương tự.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

68#
 Tác giả| Đăng lúc 10-1-2012 15:56:05 | Chỉ xem của tác giả
Chương 34


Cả thế giới tan biến khi tôi và Leo thầm thì trong một góc toa điện ngầm đông như nêm, uốn lượn dưới lòng đất từ Brooklyn xuyên qua Manhattan và quay trở lại Queens. Hành trình của chúng tôi trôi qua thật nhanh y như cảm giác thường có khi bao giờ lượt về cũng nhanh hơn lượt đi - và thậm chí còn nhanh hơn nữa bởi nỗi lo sợ cùng khao khát.

Tôi biết mình đang hành động sai lầm, yếu đuối, thiếu tự vệ, nhưng tôi vẫn không sao dừng lại được, kích động nỗi phẫn nộ của mình với một danh sách những trách móc nặng nề: Andy không hiểu cảm giác của tôi. Thậm chí tệ hơn, anh còn không buồn cố gắng để hiểu cảm giác của tôi. Anh đã rời bỏ tôi đêm qua. Anh không hề gọi cho tôi hôm nay và dịu bớt thái độ của anh chút nào. Anh là người đã vạch ra giới hạn. Anh là người dường như quan tâm đến gia đình anh, quê hương, công việc, và mọi thứ anh muốn hơn là quan tâm đến tôi. Nhưng có lẽ quan trọng nhất, bao quát trên mọi điều khác, anh không phải là Leo. Anh không phải là người chẳng giống bất kỳ ai, kể từ ngày gặp gỡ đã có thể làm cho tôi rối tung đảo lộn hoàn toàn - dù tốt đẹp hay tồi tệ hơn.

Vậy nên chúng tôi ở đây. Quay trở lại cảm giác chúng tôi đã buông lơi trên chuyến bay đêm đó, ngón tay đan vào nhau đầy khao khát. Tôi không chắc chuyện gì sẽ nảy nở từ đây, nhưng tôi biết rõ rằng tôi sẽ sống thật với chính mình, với Andy, và với Leo. Tôi sẽ đi theo trái tim, dù rằng nó mách lối tới chốn nao. Tôi nợ bản thân mình điều đó. Tôi nợ tất cả mọi người điều đó.

Khi tàu tới điểm dừng gần khu nhà Leo, chúng tôi vai kề vai bước đi trên sân ga tráng xi măng, một nơi tôi còn nhớ rõ như in. Máu chảy rần rật trong tôi, nhưng tôi cảm thấy bình yên lạ thường. Trời đêm nay thật phong quang đẹp đẽ, giá chẳng phải ở chốn thị thành thì hẳn đã có thể thấy muôn triệu ánh sao lung linh, và khi chúng tôi bước xuống bậc tam cấp, lại thêm biết bao kỷ niệm về những đêm y như đêm nay ùa về trong tôi. Tôi có thể nói rằng Leo cũng đang nghĩ về những năm tháng đó, khi anh cầm tay tôi kéo tôi bước ra khỏi nhà ga với một động tác đầy vẻ quyến rũ. Cả hai chúng tôi lặng thinh cho tới khi rẽ vào khu nhà anh và anh hỏi tôi có lạnh không.

"Không đâu," tôi nói, nhận ra mình đang run - nhưng không phải vì lạnh.

Leo liếc nhìn sang phía tôi, rồi cầm lấy tay tôi, ngay khi đó điện thoại của tôi reo, rung lên trong túi áo khoác, lần đầu tiên trong suốt cả ngày. Hai chúng tôi vờ như không nghe thấy, rảo bước nhanh hơn, hầu như thể bước chân vội vàng của chúng tôi có thể xua tiếng chuông đi. Cuối cùng điện thoại tắt thật, nhưng thêm vài bước nữa, nó lại reo, chẳng hiểu vì sao có vẻ như kêu to hơn, dồn dập hơn. Tôi thả tay anh ra, thọc tay vào túi lấy điện thoại, vừa hy vọng vừa lo sợ rằng đó là Andy.

Nếu em đi, đừng quay về, tôi như nghe giọng anh nói. Tôi nín thở khi nhận ra tên Suzanne sáng lên trên màn hình điện thoại, cảm thấy cùng lúc tràn ngập cả sự nhẹ nhõm lẫn thất vọng. Leo lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, thế nên tôi quyết định không trả lời, thay vì đó trượt lại chiếc di động vào lại trong túi và cũng giữ yên bàn tay mình trong đó luôn.

Lúc này chúng tôi chỉ còn vài bước nữa là tới tam cấp lên sảnh, đột nhiên một cơn sóng cồn của cảm giác tội lỗi dừng chân tôi lại. Leo dừng bước bên tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, và nói, "Gì thế em?"

Tôi nhún vai khẽ mỉm cười với anh, như thể tôi không có câu trả lời. Nhưng thực tình điều tôi đang nghĩ là: ước gì mình có thể làm ngưng đọng khoảnh khắc này, bằng cách nào đó trì hoãn quyết định cuối cùng của tôi, và cứ lơ lửng mãi ở đây trong thế cân bằng giữa hai địa điểm, hai thế giới, hai người yêu.

Chúng tôi bước lên bậc tam cấp, và tôi đứng sau Leo khi anh mở khóa cửa. Khi vào đến bên trong, mùi hương thân thuộc của quá khứ lại tấn công tôi dồn dập. Lòng tôi quặn lên, hệt như cái đêm khi vụ án ngã ngũ, đêm đầu tiên chúng tôi bên nhau ấy, cảm giác chếnh choáng y như vậy, dù rằng chẳng hề uống rượu. Bất cứ điều gì, mọi điều, đều có thể xảy ra. Một chuyện gì đó ắt sẽ xảy đến. Tôi đặt thiết bị chụp ảnh và túi xách xuống lối vào phòng khách, Leo cũng làm như vậy với chiếc túi của anh. Chúng tôi lặng lẽ bước lại bên trường kỷ, nhưng không ngồi. Thay vì đó, Leo quẳng chùm chìa khóa của anh lên mặt bàn nước và với tay bật một ngọn đèn nhỏ đặt ở cuối bàn tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt nhòa. Leo liếc nhìn đồng hồ đeo tay và nói, "Chỗ đặt trước của chúng ta còn hai mươi lăm phút nữa."

"Ở đâu?" tôi hỏi, mặc dù chuyện đó thực sự không quan trọng.

"Một quán Ý nho nhỏ. Không xa đây lắm," anh ngập ngừng, gần như căng thẳng. "Nhưng chúng ta phải nhanh mới kịp… hoặc là anh có thể gọi hẹn lại muộn hơn một chút?"

Vì lý do gì đó, sự căng thẳng của Leo khiến tôi bình tâm lại, và trong khi cởi áo khoác, phủ nó lên tay ghế, tôi liều lĩnh nói điều tôi biết chắc anh muốn tôi sẽ nói, "Em không muốn đi đâu cả."

Anh nói, "Anh cũng thế," và rồi vươn người, chìa bàn tay mong mỏi tay tôi. Tôi đặt tay lên tay anh và ngã vào lòng anh, hai tay tôi ôm vòng lấy anh. Đôi vai anh, ngực anh, cánh tay anh - mọi nơi đều cảm giác thật ấm áp, vững vàng, mạnh mẽ - thậm chí còn hơn cả trong trí nhớ tôi. Tôi nhắm mắt khi chúng tôi ghì xiết lấy nhau và rồi chầm chậm lắc lư theo tiếng nhạc tưởng tượng - một bản ballad u buồn day dứt, thứ nhạc có thể khiến ta vô tình bật khóc ngay cả khi ta không hề muốn vậy.

Anh thì thầm tên tôi. Tôi cũng khẽ gọi tên anh, đôi mắt chứa chan.

"Anh đã đuổi theo em trong mọi giấc mơ bao năm giờ, Ellie," anh nói. Chính là như thế. Nếu lời ấy thốt ra từ ai đó khác thì hẳn sẽ nghe giả tạo. Nhưng từ Leo, Những lời ấy là áng chân tình trong bản ballad đậm chất sử thi của riêng chúng tôi, viết lên từ đáy con tim.

Chuyện này đang thực sự diễn ra đấy chứ? Tôi băn khoăn và rồi đặt câu hỏi đó với anh.

Leo gật đầu, thì thào, "Phải."

Tôi nghĩ về Andy - tất nhiên tôi nghĩ về Andy - nhưng tôi vẫn chầm chậm ngước đầu lên, ngay khi cảm thấy Leo đang cúi xuống. Gương mặt chúng tôi nghiêng nghiêng đụng chạm nhẹ nhàng. Chúng tôi áp má lên má, rồi mũi lên má, rồi mũi lên mũi. Tôi ngồi thật yên, lắng nghe tiếng thở của anh, cả hai chúng tôi cùng hổn hển. Dường như một lúc rất lâu trôi qua trước khi bờ môi dưới của anh lướt qua môi trên của tôi, và chúng tôi khẽ điều chỉnh lần cuối, giờ đây miệng chúng tôi sáp hẳn vào nhau, môi chúng tôi hé mở. Rồi, khi chúng tôi làm điều phi tưởng khôn cưỡng ấy, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, và mọi thứ và mọi người bên ngoài căn hộ nhỏ xíu ở Queens này đều biến tan tất thảy. Chỉ còn lại hai chúng tôi níu giữ một điều gì tôi khó gọi được tên.

Cho đến khi điện thoại tôi reo lần nữa.

Tiếng chuông khiến tôi giật nảy người như thể có giọng nói thực trong phòng. Giọng nói của Andy. Nhưng khi đút tay vào túi áo khoác, tôi lại thấy tên Suzanne, và một tin nhắn tích dấu khẩn cấp. Vì lý do gì đó, tôi hoảng sợ, tưởng tượng có chuyện xảy ra với bố, hình dung ra rõ rành rành dòng chữ: Bố chết. Thay vì đó, tôi đọc được yêu cầu của bà chị: Gọi chị ngay. Tôi kéo xuống, chờ đợi có thêm điều gì, nhưng tất cả tin nhắn chỉ có vậy.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Leo hỏi, liếc xuống điện thoại của tôi và rồi nhanh chóng quay đi, như thể anh biết rằng dù trong điện thoại có đề cập đến điều gì thì cũng không phải chuyện của anh. Dù thế nào cũng không.

Tôi gập điện thoại lại và lắp bắp, "Em… Em không biết."

"Andy?" Leo nói.

Tôi chùn lại, lòng nhói cảm giác tội lỗi khi ngập ngừng lên tiếng, "Không. Chị em. Em nghĩ… Em nghĩ có lẽ em nên gọi lại cho chị ấy… Em xin lỗi…"

"Không sao," Leo nói, xoa xoa lên cằm và lùi lại hai bước. "Anh sẽ ở… loanh quanh thôi." Anh chỉ về phía phòng ngủ. Và rồi quay người bước khỏi gian khách. Tôi cố cưỡng lại khao khát theo chân anh, mong mỏi đến kinh khủng được ngồi trên giường anh, quan sát anh ngắm nhìn mình.

Tôi hít thở sâu vài hơi và thả người xuống trường kỷ, ấn phím gọi nhanh số của Suzanne, thầm nghĩ khoảnh khắc đó có thể bị gián đoạn, nhưng cảm xúc thì còn nguyên.

Chị tôi trả lời ngay ở lần đỗ chuông đầu tiên và nói chính xác điều tôi biết chị sẽ dùng để bắt đầu câu chuyện. "Em đang ở đâu?"

"Em đang ở New York," tôi nói, dấy lên cảm giác lảng tránh mà tôi không hề có trong những khoảnh khắc trước khi hôn Leo.

"Chỗ nào?"

"Queens," tôi đáp với vẻ có lỗi.

"Ellen. Em ở chỗ nào?" chị gặng hỏi.

"Em đang ở nhà Leo… Bọn em vừa về sau buổi chụp hình… Nhớ chuyện đó chứ? Ở Coney Island ấy?" tôi nói, tự hỏi tại sao mình không thẳng thắn hơn với chị - một người luôn ở bên cạnh tôi. Ngay cả trước khi có chuyện để cần người bên cạnh.

"Chuyện gì rồi?" chị nói, giờ thì rõ ràng là đang khích động. "Không có gì," tôi nói, nhưng giọng tôi cho thấy mọi thứ đã xa hơn thế, vậy nên chị bật tiếp ngay lập tức.

"Em đã hôn anh ta?" chị nói, nghe quá lỗ mãng, cho dù đó là Suzanne.

Tôi ngần ngừ, để chị tự cảm nhận qua sự im lặng của tôi. Chị hiểu, và rồi tiếp, "Em đã… ngủ với anh ta?"
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

69#
 Tác giả| Đăng lúc 10-1-2012 15:57:23 | Chỉ xem của tác giả
"Không," tôi nói với giọng không có vẻ gì là oan uổng hẳn rằng bởi ý nghĩ đó đã lướt qua đầu tôi nhiều hơn một lần trong mấy giờ qua, thậm chí là mấy phút, mấy giây liền đây.

"Nhưng em đã hôn anh ta?" chị nói.

"Phải," tôi nói - và có điều gì đó trong lời xác thực xướng to lên ấy khiến mọi điều trở nên rất thật. Những cảm nhận của tôi cho Leo. Sự không chung thủy của tôi với chồng. Cuộc hôn nhân của tôi còn tồn tại đó.

"Em cần phải rời khỏi đó," chị nói, giọng tràn ngập lo lắng và khẩn khoản. "Rời khỏi đó ngay tức khắc."

"Suzanne… không đâu," tôi nói.

Chị chậc lưỡi rồi nói, "Em sẽ hối tiếc đấy."

"Có thể là không."

"Sẽ có đấy, Ellen… Chúa ơi, chị không muốn em phải hối tiếc. Chị không muốn em phải ân hận."

Tôi đang nghĩ rằng điều duy nhất mà tôi tiếc nuối về khoảnh khắc này là tôi đã gọi lại cho chị - hay là rằng từ đầu tôi đã có một chiếc di động, nhưng tôi nói, "Andy và em đã cãi nhau kịch liệt tối qua. Mọi thứ quá bầy nhuầy."

"Okay. Chị biết chuyện đó thế nào," chị nói, ít nhất là giả vờ kiên nhẫn, "nhưng em đang… làm mọi thứ tệ đi quá đáng đấy."

Điều đó, tôi không thể chối. Thay vào đó, tôi viện đến một lý cớ trẻ con. "Anh ấy rời bỏ em," tôi nói. "Đêm qua. Chắc hẳn anh ấy đã sang nhà cô em gái…"

Suzanne cắt lời. "Không. Cậu ấy không sang nhà em gái. Cậu ấy tới khách sạn… và gọi điện cho chị gái của em."

Tôi chớp mắt, rồi nhìn chằm chặp vào ngọn đèn đỏ đục cho tới khi tôi nhìn tấy những chấm bi lốm đốm trên bức tường trắng phía bên trên. "Anh ấy đã gọi cho chị?" cuối cùng tôi thốt lên.

Suzanne bảo đúng thế, sáng nay từ khách sạn Ritz, và rồi lại gọi lại, khoảng ba mươi phút trước. Giọng chị như nhòa dần khi tôi tưởng tượng ra chị sẽ chốt câu - trong khi em đang hôn Leo.

"Anh ấy nói gì?" tôi hỏi, cảm thấy đau khổ, tê dại.

"Cậu ấy buồn lắm, Ell. Cậu ấy sợ, và cậu ấy muốn nói chuyện với em." Có chút gì như lên án thoảng trong giọng chị, nhưng chủ yếu là lo lắng - và cả phần nào buồn bã.

"Không, anh ấy không muốn đâu. Anh ấy không gọi cho em. Không một lần."

"Ừ, cậu ấy đau khổ, Ell… cậu ấy thực sự đau khổ… và lo sợ."

"Anh ấy nói với chị thế?"

"Ừ. Đại loại vậy."

"Chị đã nói gì với anh ấy?" tôi hỏi, không chắc muốn nghe điều gì từ chị.

"Chị bảo cậu ấy đừng lo lắng… rằng thì em lên New York vì công việc thôi - không phải vì Leo đâu - và rằng cậu ấy phải tin em chứ."

Tôi nhìn xuống đôi giày vẫn còn dính bẩn vì mưa, tự hỏi liệu chuyện có thành ra như thế này nếu Andy không bỏ đi, không để lại mẩu giấy nhắn trên quầy bếp. Đây là một kết quả được tiên liệu? Hay không phải vậy?

"Được rồi," Suzanne nói. "Chị không nói rằng Andy hoàn hảo. Còn xa lắm. Và em biết chị cảm thấy thế nào về cái trò nhảm nhí ưa điều khiển, thích làm trung tâm của Margot rồi đấy. Và, Chúa ơi, chị vẫn không thể tin nổi cô ta đã không nói với em chuyện Leo cố tìm gặp em… Nhưng…"

"Nhưng sao?" tôi hỏi.

"Nhưng họ là gia đình của em. Và em thật may mắn khi có… một gia đình."

Tôi nghĩ về bố, về sự thu mình của bố trong cuộc đời và trong đám con cái của Sharon. Rồi tôi nghĩ về Vince - chuyện anh ta từ chối hứa hẹn với chị gái mình ra sao và đó chắc hẳn là một miền đất sống hết sức mệt nhọc đến thế nào. Và, tất nhiên, tôi nghĩ về mẹ. Tôi luôn nghĩ về mẹ.

"Chị cũng là gia đình em mà," tôi nói, bất thần cảm thấy có lỗi.

"Chị biết," chị nói. "Và em là gia đình chị. Nhưng thôi nào, Ell. Em biết ý chị mà… Họ là một gia đình Norman Rockwell (1) thực thụ mà. Và họ gắn bó cùng em trong mọi thứ. Họ xem em như một người trong số họ. Em thuộc về họ."

Tôi nhắm mắt, nghĩ đến khi ông Graham nâng cốc chúc mừng tôi trong ngày cưới, nói những lời ám ảnh ấy. Nghĩ đến chuyện Stella đã đối xử với tôi như con gái ra sao và Margot đã xem tôi như chị em gái thế nào - thậm chí trước cả khi tôi cưới Andy.

"Em có thực sự muốn vứt bỏ tất cả điều đó?" Suzanne hỏi, giọng nhẹ nhàng và cẩn trọng như người mẹ. "Em có muốn thôi Andy?"

"Em không biết," tôi nói, tính thực tế của vấn đề này đang dần thấm thía, trở nên khắc nghiệt, đáng sợ. Và lúc này tôi không muốn quyết định điều gì dựa trên nỗi sợ hãi.

Một phút im lặng trôi qua và rồi Suzanne lên tiếng, "Chị có thể hỏi em một câu không?"

"Tất nhiên rồi," tôi nói.

Suzanne im lặng rồi tiếp tục, "Em có yêu cậu ấy?"

Tôi không chắc ý chị là ai - Andy hay Leo - nhưng dù thế nào, tôi trả lời chị rằng có, tôi yêu.

"Vậy thì đừng làm thế," chị nói, rõ ràng là đang ám chỉ Andy.

"Suzanne," tôi nói, nhìn qua phòng khách về phía Leo đang chờ. "Không đơn giản thế đâu."

"Có, có đấy," chị nói, cắt ngang lời tôi. "Nghe này, chuyện có vậy thôi. Mọi thứ thực sự giản đơn như thế."



(1) Norman Rockwell (1894 - 1978) là một họa sĩ vẽ tranh minh họa nổi tiếng người Mỹ. Ông đã vẽ bộ tranh Gia đình Norman Rockwell, nội dung chủ đạo là ca ngợi sự ấm áp sum vầy của đời sống gia đình Mỹ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

70#
 Tác giả| Đăng lúc 10-1-2012 15:58:30 | Chỉ xem của tác giả
Chương 35


Tôi gác máy và gục đầu lên cánh tay, chìm đắm trong cảm giác tội lỗi của tình cảnh này. Tâm trạng tôi quá hỗn loạn để có thể diễn tả cảm nhận của mình cho chính bản thân, đừng nói gì là cho Leo, người vừa trở lại phòng khách và giờ đây đang đứng bên cạnh tôi. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn - cho dù bất kỳ sự hợp lý hóa nào mà tôi có thể nỗ lực gợi lên trong giờ khắc này, thực sự chẳng có cách nào vực dậy được mọi thứ từ cuộc nói chuyện gan ruột, tỉnh thức với Suzanne của tôi. Chẳng có cách nào để trở lại điểm mà Leo và tôi gián đoạn. Tâm trạng đã vỡ tan tành, không thể nào cứu vãn được nữa. Leo rõ ràng cảm nhận thấy điều này khi anh ngồi xuống cạnh tôi, trông bứt rứt không yên ngay trên chiếc trường kỷ của chính mình.

"Em ổn chứ?" anh hỏi, trán anh hằn lên những nỗi niềm, anh vươn tay ra đặt nhẹ lên đầu gối của tôi và giữ ở đó trong vài giây trước khi rút lại vào lòng mình.

"Em không biết nữa," tôi nói, bấu víu vào những lời khuyên thẳng thắn rõ ràng nhưng vẫn khó hiểu theo một cách nào đó của Suzanne. "Em không biết em đang làm gì nữa."

Leo thở mạnh vào hai bàn tay úp lại. "Quả thật quá khó… Anh xin lỗi."

Tôi nhìn anh, cố gắng để hiểu được lời xin lỗi ấy, nghĩ rằng đó không phải một lời xin lỗi đầy ăn năn để kiếm tìm sự tha thứ, mà đó là một câu biểu cảm thường được dùng trong hoàn cảnh của những điều không may, chia ly hay chết chóc. Nói theo cách khác, anh biết tình cảnh của chúng tôi thật thảm thương - nhưng không hề nuối tiếc vì nững nụ hôn chúng tôi đã trao nhau hay vì những xúc cảm ở trong anh. Tôi vẫn chưa dám chắc rằng tôi có cảm thấy như vậy không. Còn quá sớm để nói điều đó.

Tôi gật đầu tỏ ý cảm ơn, hay ít ra cũng là thông hiểu khi tôi chợt nhiên nghĩ rằng Suzanne chưa bao giờ thật sự hiểu Leo, hay cảm giác mà tôi dành cho anh. Tôi tự hỏi vì sao lại như vậy, trong lúc tôi buột thốt lên một câu hỏi dường như hoàn toàn lạc đề. "Anh có nghĩ rằng chúng ta đã có thể kéo dài được không?"

Leo nhìn dò hỏi và đôi chút buồn bã, chắc là anh lưu tâm tới cách tôi dùng từ đã thay vì từ sẽ. "Ý em là gì?" anh hỏi.

"Anh biết mà… Nếu chúng ta cùng nhau quay lại lúc trước đây… liệu chúng ta có ở được bên nhau hay không?"

"Mãi mãi?" anh hỏi, giọng điệu của anh đã trả lời câu hỏi cho tôi. Anh không tin vào sự mãi mãi. Chưa bao giờ tin.

Nhưng tôi tin - ít nhất là về mặt lý thuyết. "Phải vậy. Mãi mãi," tôi nói, suy ngẫm về kết hôn và con cái, tất cả những thứ mà giờ đây tôi vẫn rất cần.

"Ai mà biết được chứ?" Leo nói với ánh nhìn thản nhiên, xa xăm.

Tôi nghĩ về sự tan vỡ gần đây nhất của anh, tự hỏi rằng hai kịch bản ấy có phải là rất giống nhau. Tôi đặt ra một câu hỏi thông thường nhất có thể cho hoàn cảnh đó. "Tại sao anh với Carol lại kết thúc?"

"Anh đã kể với em sáng nay rồi mà," anh nói.

"Chưa hẳn," tôi nói, cảm giác rờn rợn.

Anh buông thõng một tay thể như đó là một sự mất mát to lớn khủng khiếp, và chợt gợi lên trong tôi cách anh đã giả vờ mất mát khổ đau về sự tan vỡ của chúng tôi khi đề cập đến chủ đề này trong bữa tối ở Los Angeles.

"Có rất nhiều lý do," anh nói, trong lúc tôi nhìn, anh bắt đầu im lặng. Mí mắt anh nặng trĩu xuống, nét mặt trống rỗng.

"Ví như?"

"Ví như… Anh không biết nữa… cô ấy là một cô gái tuyệt vời… Nhưng cô ấy chỉ… không phải là định mệnh," anh nói.

"Làm sao anh biết cô ấy không phải là định mệnh?" tôi dằn tiếng, tìm câu trả lời cho chính bản thân tôi. Vài ba phép thử âm thầm, bí mật để xác định tình yêu đích thực. Một định nghĩa về tri kỷ tâm hồn.

"Anh chỉ biết thế thôi," anh nói, đưa tay vuốt một sợi tóc mai. "Em luôn luôn hiểu mà."

"Có phải đó cũng là lý do vì sao chúng ta tan vỡ?" tôi hỏi, cảm nhận thấy âm điệu khẩn thiết trong giọng nói của mình.

Leo thở dài nói, "Thôi nào, Ellen." Giọng anh yếu ớt, thoáng chút phiền não trong khoảnh khắc hồi tưởng lại những kỷ niệm day dứt - những kỷ niệm tồi tệ - của quá vãng.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục chủ đề. "Nói em nghe," tôi nói. "Em cần phải hiểu."

"Được. Nghe này. Tất cả những chuyện đó thật sự đã qua rồi… Anh nghĩ sự tan vỡ của chúng ta chỉ thuần túy là vấn đề thời điểm. Hồi đó chúng ta quá trẻ."

"Chúng ta không quá trẻ tới mức đó."

"Đủ trẻ. Hồi đó anh chưa sẵn sàng cho… điều này," anh nói, chuyển hướng sang chuyện hai chúng tôi, và cuối cùng thừa nhận thực tế - rằng đó là anh, chứ không phải tôi. Anh đã chia tay với tôi.

Tôi gật đầu, như thể tôi hiểu cách đánh giá của anh, mặc dù tôi thực sự chưa hiểu. Phải, chúng tôi đã rất trẻ, nhưng theo một cách nào đó, tình yêu tuổi trẻ dường như lại chính là tình yêu mãnh liệt và sâu sắc nhất, không tàn phai bởi những thử thách gian khổ của đời sống thường ngày. Leo đã treo cờ trắng đầu hàng trước cả khi chúng tôi thực sự bắt đầu trải nghiệm. Có thể bởi vì anh đã không muốn trải nghiệm. Có thể bởi vì anh tin rằng chúng tôi chắc chắn sẽ thất bại, Cũng có thể bởi vì, tại thời điểm đó, anh đã không yêu tôi đủ mức.

"Có phải hẹn hò với em cảm giác giống như… sắp đặt?"

Từ sắp đặt dội lên trong trí não tôi, gặm nhắm trái tim tôi và làm tôi rúng động. Đó là từ mà tôi đã tránh nhắc tới trong nhiều tháng liền, ngay cả trong những suy nghĩ riêng tư của mình, nhưng rồi đột nhiên tôi không thể nào né tránh nó thêm được nữa. Theo một cách nào đó, nó thật giống như tâm trạng hốt hoảng trước biến động - nỗi hoảng sợ rằng tôi đã sắp đặt khi nói "Em tin" với Andy. Rằng tôi đã luôn duy trì kiểu tình yêu này. Rằng tôi vốn đã tin một ngày nào đó Leo sẽ quay lại với mình.

"Trời ơi, không," Leo nói, lắc lắc đầu thất vọng não nề. "Không phải là như vậy, và em hiểu điều đó mà."

Tôi bắt đầu ráo riết hỏi anh nhiều hơn, nhưng anh đưa ra một lời giải thích bột phát. "Nghe này, Ellie. Em đã là định mệnh… Em chính là định mệnh… Nếu như điều đó tồn tại…"

Tôi nhìn vào ánh mắt anh, ánh nhìn của anh lạc chìm trong bóng đen phủ mờ quanh nó. Tim tôi quay cuồng khi tôi nhìn sang nơi khác, né tránh bị lôi cuốn vào tia mắt chăm chăm ấy vì như vậy thật quá chừng nguy hiểm.

"Được rồi," tôi nói.

Đó là một câu trả lời hoàn toàn không xác đáng, nhưng là câu trả lời duy nhất đem lại an toàn trong giây phút thành thật gấp gáp này.

"Vậy… Em nghĩ gì?" anh nói. "Em muốn gì?"

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy thời gian ngưng đọng và đôi chút mất phương hướng, cảm giác mà đôi khi ta gặp phải khi tỉnh giấc ở một nơi xa lạ và đột nhiên quên mất mình đang ở đâu. Rồi tôi lại nhìn Leo, chợt hoảng hốt và thoáng khiếp sợ nhận ra rằng sự lựa chọn này, đã bị tước khỏi tay tôi từ nhiều năm trước, đầu tiên là bởi Leo, sau là bởi Margot, và bây giờ là tự tôi tước đi. Chấm hết. Tôi vô tình tưởng tượng ra tôi đang thực sự đứng trên một ngã ba đường, giống như hình ảnh trong những bộ phim hoạt hình kinh dị của Disney. Hai lối đi ngoằn ngoèo, lầy lội. Hai bảng hiệu đường gắn trên những cây xanh rườm rà, chằng chịt, chỉ ra hai hướng đi đối lập. Lối đi này dẫn tới Andy. Còn lối kia là Leo.

Tôi gỡ hai bàn tay đan chéo ra, buông thõng xuống hai bên, đầu ngón tay chạm lướt trên lớp da mềm mượt của chiếc trường kỷ mới trong nhà Leo. Rồi tôi nhớ lại những lời Suzanne nói trước lúc gác máy khi nãy, tự hỏi rằng người chị đau khổ, kém- may- mắn- trong- tình- yêu của tôi đã muốn gửi gắm điều gì. Đó không phải là về việc chuyện gì có thể sẽ xảy ra. Và nó cũng không phải về việc liệu giờ đây tôi có cảm xúc thật sự với Leo không, ẩn núp dưới những lớp vỏ của nỗi luyến tiếc quá vãng, nhục cảm, và một tình yêu không được đáp đền. Những lời ấy hoàn toàn không phải nói về Leo.

Đó là về Andy, rõ ràng, đơn giản.

Đó là về việc tôi có thực sự yêu chồng tôi không.

"Em nghĩ là em nên đi," tôi nói, câu trả lời, đã luôn luôn trong trái tim tôi, giờ cuối cùng cũng dâng trào lên trí não.

Leo lại đưa tay lên chân tôi, lần này đặt mạnh hơn một chút. "Ellen… đừng…"

Tâm trí tôi quay cuồng - khi tôi mới nghe được một nửa nhũng gì anh nói tiếp theo. Một đôi lời về chuyện không muốn để mất tôi một lần nữa. Một đôi lời rằng anh biết tôi đã kết hôn, nhưng chúng tôi bên nhau vẫn thật hạnh phúc. Anh kết thúc bằng câu, "Anh nhớ chúng mình" - câu nói mạnh mẽ và thuyết phục hơn rất nhiều so với lời nhớ tôi đơn thuần - nhất là khi tôi cũng cảm thấy đúng như vậy. Tôi cũng nhớ chúng tôi. Tôi luôn luôn nhớ, và có thể sẽ còn luôn luôn nhớ. Vượt qua nỗi đau khổ và cảm giác mất mát cuối cùng hiển hiện trước mắt, tôi chạm vào tay anh. Đôi khi vẫn không có kết cục hạnh phúc. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sắp đánh mất một điều gì đó, một người nào đó.

Nhưng có thể đó là cái kết cục tất yếu. Tình yêu, không phải giống như một đợt dâng trào của cảm xúc, mà là sự lựa chọn gắn kết với một cái gì đó, một ai đó, bất chấp mọi trở ngai và cám dỗ vẫn kiên trì con đường. Và có thể khi thực hiện sự lựa chọn đó, lần này đến lần khác, ngày nọ sang ngày kia, năm này qua năm khác, tình yêu sẽ được nhắc nhủ nhiều hơn là hoàn toàn không có cái gì để lựa chọn.

Tôi nhìn vào mắt Leo, cảm thấy đau khổ, nhưng vẫn kiên quyết, thấy nhẹ nhõm theo cách nào đó.

"Em phải đi," tôi nói, từ từ đứng dậy, cẩn thận sắp xếp đồ đạc của mình hệt như đang nhập vai trong một thước phim quay chậm.

Leo cũng đứng dậy cạnh tôi, miễn cưỡng giúp tôi mặc áo khoác và đi theo tôi ra cửa, rồi ra tới hiên. Khi chúng tôi đang đi xuống cầu thang, một chiếc taxi dù xuất hiện ở phía xa xa, đang lướt về phía chúng tôi, lao xuống một con đường liêu tịch khác. Điều đó cho thấy xe đang đi đón khách. Tôi vẫn đi ra vỉa hè, bước xuống lề đường, len giữa hai chiếc xe hơi đang đỗ ở đó và vẫy vẫy người tài xế. Leo đứng cách tôi một khoảng, lặng nhìn.

"Em định đi đâu?" anh hỏi. Giọng bình tĩnh, nhưng có những gợn điên cuồng trong đôi mắt anh. Những thứ mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Một thời gian ngắn lúc trước, tôi có lẽ đã ngập chìm ấm áp trong ánh mắt đó, cảm thấy hân hoan chiến thắng và hàn gắn, hòa giải. Giờ đây nó chỉ làm tôi thêm buồn não.

"Về khách sạn em ở," tôi nói, gật đầu với người tài xế khi anh ta bỏ đồ đạc của tôi vào cốp xe.

"Em sẽ gọi cho anh khi em tới đó chứ?"

"Vâng," tôi trả lời, rồi băn khoăn tự hỏi liệu tôi có giữ được lời hứa này.

Leo đi lại gần tôi, đặt tay lên cánh tay tôi và gọi tên tôi như một lời khẩn khoản cuối cùng.

"Em xin lỗi," tôi nói, kéo tay ra và ngồi vào ghế sau. Tôi gượng cười để có được sự dũng cảm, trí não tôi mờ đi trong nước mắt nhưng tôi kiên quyết kìm nén lại. Rồi tôi đóng cửa xe hơi, vịn tay vào cửa sổ để chào tạm biệt. Hoàn toàn giống như những gì tôi đã làm trong buổi bình minh sau chuyến bay đêm đó.

Chỉ có điều lần này, tôi không khóc, và tôi không ngoái lại nhìn.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách