Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Gumi
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Yêu Người Ở Bên Ta | Emily Griffin

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 8-1-2012 07:01:49 | Chỉ xem của tác giả
"Quá muộn," Andy nói, cười nhạt và lắc đầu. "Không rút lại. Không thể cắt đoạn đó khỏi cuốn băng được, cô Dempsey ạ."

Và thế là nó quá muộn thật rồi.

Cũng may, Andy không phải là người thích phí công vào một việc vô ích, thế nên từ sau hôm đó cái tên Leo hiếm khi được nhắc lại. Nhưng suốt một thời gian dài, hễ có ai sử dụng từ cuồng nhiệt, Andy lại ném về phía tôi một cái nhìn đầy ngụ ý hoặc làm một câu giễu cợt về anh bạn trai cũ "ôi- quá- chừng- mãnh- liệt- dai- dẳng" của tôi.

Giờ tôi không còn phải chịu đựng kiểu dò xét đó nữa - dù là đùa cợt hay gì đó khác. Vả chăng, tôi thầm nghĩ, trong khi cởi áo khóac ra treo lên cây móc áo bằng gỗ, nếu có thể thay đổi được thì tôi thà không biết lần đụng độ tình cờ của Andy với Lucy, cô bạn gái cũ mà anh yêu sâu sắc nhất và lâu nhất, hiện đang dạy lớp ba ở một trường tư rất chúa ở Atlanta. Theo Margot, Lucy vẫn khéo léo, thông minh như thế, lại còn vẫn xinh đẹp gấp bội phần minh tinh Salma Hayek. Đó là một lời trích dẫn trực tiếp mà tôi chẳng muốn nghe tới.

Với biện luận đó, tôi chốt lại rằng giữ kín cái bí mật vặt vãnh kia sẽ tốt cho tất cả mọi người. Tôi ngồi phịch xuống trường kỷ, bên cạnh Andy, đặt tay lên chân anh. "Thế sao hôm nay anh lại về nhà sớm vậy?" tôi hỏi anh.

"Vì anh nhớ em," anh mỉm cười.

"Thôi đi anh," tôi nói, cảm thấy đau khổ. Tôi thích câu trả lời của anh, nhưng gần như hy vọng rằng lần này anh sẽ đưa ra nhiều lý do hơn thế. "Anh chẳng bao giờ về nhà sớm thế."

"Anh đúng là có nhớ em thật mà," anh cười lớn. "Nhưng cũng vì vụ án của anh kết thúc rồi."

"Tuyệt quá," tôi nói. Tôi biết anh sợ những lần làm việc dài dằng dặc khi có một vụ phức tạp đến mức nào. Tôi cũng sợ những giờ đó.

"Ừ. Đúng là nhẹ cả người. Anh phải ngủ miết mất thôi… Nhưng dù sao, anh đang nghĩ hay là mình thay đổi không khí và đi ra ngoài ăn tối. Có thể nơi nào đó tuyệt một chút. Em thích đâu nào?"

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói, "Có lẽ giờ hơi muộn rồi… Trời đã tối sầm ngoài kia… Em nghĩ em chỉ muốn như thế này một lúc." Tôi nở nụ cười quyến rũ khi hất đôi bốt ra, nép mình vào lòng anh và ngước nhìn. Tôi trườn lên hôn vào cằm anh, rồi hôn vào cổ anh.

Andy mỉm cười , nhắm mắt và thầm thì một câu sững người, "Chuyện gì xảy ra vậy trời?"

Đó là một trong những câu cảm thán thân thương của anh mà tôi ưa thích nhất. Nhưng trong khoảnh khắc này, nó lại gợi lên trong lòng tôi một chút lo lắng. Phải chăng khúc âu yếm dạo đầu này của tôi thực sự có nghĩa là Chuyện gì xảy ra vậy trời. Chẳng lẽ chúng tôi không cứ thế mà bước vào cuộc ái ân một cách hết sức tự nhiên sao? Tôi căng óc cố tìm xem gần đây có lần nào thú vị kiểu đấy không, nhưng thật thất vọng, tôi không nghĩ ra lần cuối chúng tôi quan hệ ở một nơi nào khác hơn là trên giường vào giờ đi ngủ. Tôi tự nhủ là điều đó hoàn toàn bình thường đối với các cặp đã kết hôn - kể cả với những đôi vợ chồng hạnh phúc. Andy và tôi có thể không xoắn lấy nhau lăn lộn khắp các phòng trong nhà, nhưng cũng đâu nhất thiết phải thỏa mãn nhau bằng mọi cách kể cả trên giá bếp hay dưới sàn gỗ cứng để có được cuộc giao tiếp thể xác điên cuồng. Xét cho cùng, ân ái trên những bề mặt thô cứng có thể trông nóng bỏng trên màn ảnh, chứ trong đời thật thì như thế thật không thoải mái, kỳ cục và chẳng thực tế tí nào.

Dĩ nhiên đã có một lần như vậy với Leo trong văn phòng của anh…

Tôi nổ lực trong vô vọng đẩy lùi ký ức ra khỏi trí óc bằng cách hôn Andy một lần nữa, lần này là trên môi anh. Nhưng hệt như thể khi ta nổ lực để không nghĩ tới một điều gì, hình ảnh của nó chỉ càng hiển hiện sống động hơn. Và thế là, đột nhiên, tôi đang làm một việc không thể tưởng tượng nổi. Tôi đang hôn chồng tôi trong khi hình dung ra người đàn ông khác. Hình dung ra Leo. Tôi hôn Andy nồng nàn hơn, tuyệt vọng xóa mờ khuôn mặt và đôi môi của Leo. Nhưng chẳng thể được. Tôi chỉ càng hôn Leo cuồng nhiệt hơn. Tôi cởi nút áo sơ mi của Andy rồi vuốt lên ngực và bụng anh. Tôi tự cởi áo len của mình. Chúng tôi ôm ghì, da thịt liền nhau. Tôi gọi tên Andy thật lớn. Leo vẫn ở đây. Cơ thể Leo kề sát cơ thể tôi.

"Ôi, Ellen," Andy rên nhẹ, những ngón tay vuốt dọc lưng tôi.

Những ngón tay nóng bỏng của Leo đang bấu chặt vào lưng tôi một cách khẩn thiết điên cuồng.

Tôi mở mắt và bảo Andy nhìn tôi. Anh làm theo.

Tôi nhìn vào mắt anh và nói, "Em yêu anh."

"Anh cũng yêu em," anh nói hết sức ngọt ngào. Lời nói của anh thẳng thắn, chân thành và tha thiết. Gương mặt anh là gương mặt tôi yêu.

Tôi nhắm chặt mắt, tập trung vào cảm giác cương cứng của Andy dưới đùi tôi. Chúng tôi còn mặc nguyên quần, nhưng tôi vẫn áp sát vào Andy, chà xát lên anh, gọi tên anh lần nữa. Tên chồng tôi. Andy. Ngay lúc này đây, không còn sự lẫn lộn về người tôi đang ở cùng. Người tôi yêu. Điều này được duy trì trong một lúc. Nó vẫn được duy trì khi Andy kéo tôi lên giường, nơi nguồn nhiệt lượng bừng bừng của cơ thể hoặc âm ỉ cháy hoặc phun tỏa khắp nơi. Giờ đây căn phòng thực sự nóng rực lên. Chúng tôi gạt chiếc chăn lông vũ ra và thả mình xuống tấm khăn trải giường mềm mại. Lúc này chúng tôi đã hoàn toàn trút bỏ quần áo. Chiếc giường này là bất khả xâm phạm. Leo đã biến mất. Anh ấy chẳng còn tồn tại.

Nhưng rồi, một lúc sau, khi Andy đang đi vào tôi, tôi lại trở lại trong căn hộ của Leo trong cái đêm phán quyết trắng án cuối cùng cũng được đưa ra. Leo vẫn chưa cạo râu và đôi mắt anh đờ đẫn sau bữa tiệc mừng. Anh ôm tôi điên cuồng và rót nhẹ vào tai tôi, "Anh không chắc với em là gì đây, Ellen Dempsey, nhưng anh phải có em."

Đó cũng là đêm tôi đã hoàn toàn trao mình cho Leo, biết rằng tôi sẽ thuộc về anh chừng nào anh còn muốn tôi ở bên tôi.

Và rồi hóa ra, nó thậm chí còn lâu hơn thế nữa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 8-1-2012 07:03:07 | Chỉ xem của tác giả
Chương 6


Sáng hôm sau, Margot gọi điện đến trước khi mặt trời mọc rất lâu, và như lời Andy vẫn than thở thì, trước khi bất cứ người đầu óc bình thường nào kịp dậy. Andy hiếm khi bị kích động, nhưng có ba điều luôn khiến anh phát điên: những người cắt ngang lời nói của anh; những tranh luận vớ vẩn về quan điểm chính trị trong các nhóm xã hội, và việc em gái anh gọi điện quá sớm vào buổi sáng.

"Cái khỉ gì vậy?" anh hỏi sau khi điện thoại đổ chuông lần thứ hai. Giọng anh lào khào, đúng như cái giọng mỗi buổi sáng sau khi làm vài cốc bia, đúng như cách chúng tôi kết thúc buổi đêm hôm qua cùng với món bánh burger và khoai tây sợi chiên hảo hạng trong một quán rượu nhỏ trên đại lộ Ba gần nhà. Chúng tôi đã có những giờ khắc vui vẻ, cười đùa còn nhiều hơn mọi khi, nhưng bữa tối của chúng tôi cũng chẳng xóa bỏ được thêm chút nào hình ảnh của Leo so với lúc ân ái. Anh ấy vẫn cứ dai dẳng bám theo tôi suốt buổi đêm, nhận xét về người đàn ông cáu kỉnh ngồi ở bàn kế sát chúng tôi với giai điệu nhạc nền của Joni Mitchell. Khi uống hết cốc bia thứ ba và nghe Andy kể về chuyện công việc của anh, tôi thấy mình đang trôi về buổi sáng mà Leo nói với tôi rằng gương mặt tôi là thứ anh ưa chuộng nhất trên thế gian này. Anh nói đúng như vậy, một cách tuyệt đối giản dị và không chút màu mè ủy mị. Lúc đó tôi không trang điểm, tóc buộc vổng ra sau, ánh nắng từ cửa sổ phòng khách của anh chảy tràn trong ánh mắt tôi. Nhưng tôi tin lời anh nói. Tôi có thể khẳng định rằng anh thật lòng nghĩ như thế.

"Cảm ơn anh," tôi nói, hai má ửng đỏ, thầm nghĩ rằng gương mặt anh cũng là thứ tôi vô cùng ưa chuông. Tôi tự hỏi có phải cảm nhận đó, hơn bất kỳ điều gì khác, chính là biểu hiện của tình yêu đích thực.

Rồi Leo nói, "Anh sẽ chẳng bao giờ chán ngắm nhìn em… Chẳng bao giờ."

Và cũng chính kỷ niệm này, có lẽ là kỷ niệm sâu đậm nhất về Leo, lại một lần nữa tràn ngập trong tâm trí tôi khi tiếng chuông điện thoại tiếp tục reo inh ỏi trong phòng ngủ. Andy rên rỉ khi thấy người gọi cuối cùng đã bỏ cuộc, chờ vài giây rồi cố gắng gọi lại.

"Thôi cho nó vào hộp thư thoại đi anh," tôi nói, nhưng Andy với tay qua người tôi và cầm chiếc điện thoại trên bàn ngủ phía tôi nằm. Để chắc chắn người gọi là ai, anh kiểm tra số điện thoại - một việc làm hoàn toàn không cần thiết. Đó chỉ có thể là Margot. Quả đúng như vậy, tên chồng cô, Webb Buffington, hiện lên trên màn hình điện thoại, kèm theo dòng chữ Atlanta, Georgia, nơi mà họ đã trở về sống vào năm ngoái trong nỗi thất vọng vô cùng của tôi. Tôi đã luôn biết rằng việc Margot chuyển về là điều không tránh khỏi, đặc biệt là sau khi cô gặp Webb, một người cũng đến từ Atlanta. Mặc cho Margot yêu New York và công việc bao nhiêu đi nữa, cô vẫn là một cô gái miền Nam từ trong bản chất, và cô vô cùng mong muốn có tất cả những lề lối truyền thống của lối sống thượng lưu. Hơn thế nữa, Webb, theo đúng cách anh ta nói, đã "Quá ngán thành phố rồi." Anh ta muốn chơi golf, muốn lái xe, muốn có không gian cho thú vui chơi trò điện tử của mình.

Với những cuộc điện thoại như sáng nay, Margot và tôi vẫn nói chuyện với nhau hằng ngày, nhưng tôi cứ nhớ khoảng thời gian ở bên cạnh cô. Tôi nhớ những bữa ăn cuối tuần và những lần đi uống sau giờ làm việc. Tôi nhớ lúc cùng cô chia sẻ đời sống thành phố - và những người bạn chung. Andy cũng nhớ cô, ngoại trừ những lúc bị quấy rầy như thế này, khi giấc ngủ của anh bị gián đoạn.

Anh ấn nút nghe bằng ngón tay cái và quát vào điện thoại, "Lạy chúa, Margot. Em có biết bây giờ là mấy giờ không?"

Tôi có thể nghe thấy giọng nói cao vút của cô, "Em biết. Em thật sự xin lỗi, Andy. Nhưng lần này là có lý do chính đáng. Em thề đấy. Chuyển máy cho Ellen đi. Xin anh đấy!"

"Thậm chí còn chưa đến bảy giờ," anh nói. "Anh đã bảo em bao nhiêu lần đừng đánh thức bọn anh dậy? Rồi thì điều tử tế duy nhất trong công việc của anh là được đi làm muộn? Em có làm thế này không nếu Ellen cưới một người khác? Và nếu không, sao em không tự hỏi bản thân xem lẽ nào em chẳng thể tôn trọng anh trai mình hơn một chút so với một gã ngẫu nhiên nào đó?"

Tôi mỉm cười với một gã ngẫu nhiên nào đó, nghĩ rằng sẽ chẳng có gã nào là ngẫu nhiên nếu tôi cưới người đó. Rồi tôi lại nghĩ tới Leo và co rúm người lại, biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ chỉ là một gã ngẫu nhiên đối với tôi. Tuy nhiên, tôi hiểu ý Andy, và tôi chắc Margot cũng hiểu, nhưng anh chẳng cho cô ấy có cơ hội trả lời. Thay vào đó anh đưa ống nghe cho tôi và chui tọt đầu dưới gối một cách rất kịch.

"Chào, Margot," tôi nói khẽ hết mức.

Cô xin lỗi một cách chiếu lệ rồi reo lên, "Tớ có tin đây!"

Chính là câu nói ấy, cùng một giọng điệu náo nức, rộn ràng khi cô gọi cho tôi vào cái đêm cô và Webb đính ước. Hay, như Webb vẫn thích nói mỗi khi nhắc lại chuyện cầu hôn của họ, cô gọi cho tôi để nói câu ấy còn trước cả khi kịp trả lời đồng ý với anh ta. Đó chỉ là Webb nói quá lên, tất nhiên rồi, mặc dù đúng thực cô đã gọi cho tôi đầu tiên, còn trước cả mẹ cô, điều ấy khiến tôi sung sướng theo một cách mà tôi không tài nào diễn tả nổi. Tôi nghĩ đó là một sự bù đắp cho tôi khi không còn mẹ, và củng cố niềm tin trong tôi rằng bạn bè có thể thay thế cho gia đình, ngay cả khi không bị mất mát người thân.

"Chúa ơi, Margot," giờ thì tôi nói, đầy sửng sốt và không còn bận tâm đến việc làm phiền Andy nữa.

Andy chui đầu ra khỏi gối và nói bằng giọng hối lỗi, gần như lo sợ, "Nó ổn chứ?"

Tôi gật đầu vui vẻ xác nhận, nhưng anh trông vẫn có vẻ sợ hãi khi khẽ hỏi, "Chuyện gì vậy?"

Tôi giơ một ngón tay lên. Tôi muốn xác nhận lại, cho dù trong thâm tâm, tôi đã hoàn toàn chắc chắn về thông tin của Margot. Ngữ điệu ấy Margot chỉ dành riêng cho hai chuyện - đám cưới và có em bé. Cô đã có ít nhất ba lần thăng tiến trong quan trọng tại J.Crew mà chẳng hề bận tâm đến chúng. Không phải vì bản tính khiêm tốn mà Margot chắng hề quan tâm đến công việc tới mức ấy, cho dù cô làm tốt đến bao nhiêu chăng nữa. Có thể là do cô đã biết giới hạn thời gian mà cô tự đặt ra cho mình. Biết rằng một thời điểm nào đó trong độ tuổi ba mươi, cô sẽ chủ động xin nghỉ việc và khai mở một chương mới của cuộc đời, đó là kết hôn, trở về Atlanta và bắt đầu cuộc sống gia đình.

"Thật sao?" tôi hỏi, ngay lập tức tưởng tượng ra hình ảnh Margot với cái bụng tròn căng, mặc chiếc váy bầu sang trọng.

"Nó làm sao?" Andy hỏi to.

Tôi nhìn anh, tự hỏi anh nghĩ chúng tôi có thể đang nói gì với nhau kia chứ. Tôi thấy trào dâng niềm yêu thương trước sự băn khoăn ngơ ngác thơ trẻ của anh. Ồ, Andy, cô ấy đang làm món bánh xèo cho bữa sáng. Ồ, Andy, cô ấy đang tìm mua một chiếc piano dành cho trẻ em.

"Ô la la!" Margot kêu lên. "Tớ có bầu rồi. Tớ vừa kiểm tra xong."

"Ôi," tôi thốt lên, cảm thấy tràn đầy phấn chấn mặc dù tôi biết lâu nay hai vợ chồng cô đã rất nỗ lực để có em bé, và rằng Margot hầu như luôn đạt được điều cô muốn, phần nào bởi vì cô là một người có nhóm máu A kiên trì bướng bỉnh. Nhưng chủ yếu bởi vì cô là người mạnh mẽ, đã muốn gì nhất định phải làm cho bằng được. Việc lớn, việc nhỏ, việc nào cũng vậy. Tôi quen biết cô đã mười lăm năm vậy mà lần khó khăn duy nhất đối với Margot tôi từng chứng kiến, lần duy nhất cô phải thực sự vật lộn để vượt qua là khi ông nội cô mất vào năm cuối đại học của chúng tôi. Thật ra người ta đâu thể xem chuyện ông bà qua đời là một nỗi đau khủng khiếp. Ít nhất là không phải thế, một khi ta đã từng chứng kiến bố mẹ mất sớm.

Tôi nói tất cả điều này về Margot mà không hề có ý oán giận gì. Phải, mẹ tôi mất khi bà bốn mươi mốt tuổi, và phải, tôi đã lớn lên với việc phải mặc bộ đồ cũ kỹ trong ngày nhà trường chụp hình lưu niệm, nhưng tôi cũng chẳng thể nói rằng cuộc đời của tôi đầy những mất mát cay đắng. Và tôi thực sự có tuổi trưởng thành tốt đẹp, ít nhất là cho tới lúc này. Tôi không thất nghiệp hay mất phương hướng hay dễ ngã lòng. Tôi không đau khổ hay đơn độc. Vả chăng, dù cho hết thảy những điều đó tồn tại đi nữa thì tôi cũng tuyệt đối không chút ganh tị với bạn thân của mình. Tôi chẳng bao giờ hiểu nổi những người phụ nữ như thế, những mối quan hệ phức tạp lắm chuyện kiểu đó, vốn dường như vẫn tồn tại rất nhiều trong cuộc sống. Thi thoảng tôi có ghen khi trông thấy Margot với mẹ cô ấy không? Tôi có ước mình có được cảm quan thời trang và sự tự tin và những con dấu trong hộ chiếu của cô không? Có, có chứ. Nhưng dù thế nào đi nữa, điều đó không nói lên rằng có khi nào đó tôi muốn tước đi những thứ thuộc về cô hay cảm thấy tị hiềm với hạnh phúc của cô. Hơn nữa giờ đây tôi đã là người một nhà với cô. Những gì thuộc về cô đã thực sự cũng thuộc về tôi.

Thế nên mặc dù thật ra tin tốt lành này không có gì là bất ngờ, tôi vẫn ngồi đây tràn ngập vui sướng, choáng váng và sửng sốt. Dù sao đi nữa, có một sự khác biệt to lớn giữa việc lên kế hoạch có em bé với chuyện thực sự nhận được kết quả kiểm tra chắc chắn mang bầu. Bởi vì ta biết rằng mấy tháng nữa thôi ta sẽ trở thành mẹ - hay trong trường hợp của tôi là trở thành bác - của một nhóc tì nào đó.

"Chúc mừng cậu," tôi nói, cảm giác vỡ òa.

"Margot có bầu à?" Andy cuối cùng cũng đoán ra, mắt mở bừng.

Tôi gật đầu mỉm cười. "Vâng… anh có còn bực mình nữa không, Bác Andy?"

Anh cười rạng rỡ và nói, "Đưa điện thoại cho anh."

Tôi trao ống nghe cho anh.

Anh kêu lên, "Maggie Beth! Em nên nói ngay chứ!"

Tôi nghe thấy cô đáp, "Anh biết em sẽ nói với Ellen trước tiên mà."

"Bỏ qua cả máu mủ của em luôn hả?"

"Chỉ có một người trong vợ chồng anh vui vẻ nghe điện thoại của em bất cứ lúc nào thôi," cô nói.

Andy bỏ qua câu móc máy trêu chọc của cô và nói, "Chúa ơi, tin này tuyệt quá. Anh vui quá, cuối tuần bọn anh sẽ xuống. Anh rất muốn được ôm chặt em một cái."

Tôi chộp lại điện thoại và hỏi xem cô đã tính ngày lâm bồn chưa; cô nghĩ đó là bé trai hay bé gái; cô ưng ý cái tên nào rồi; tôi nên tổ chức bữa tiệc mừng cô ở New York hay Atlanta?

Cô trả lời rằng ngày hai mươi mốt tháng Chín; cô nghĩ là một bé gái; chưa ưng tên nào; và bữa tiệc tổ chức ở đâu cũng tuyệt vời cả.

"Thế Webb nói gì?" tôi hỏi, nhớ ra có một người nữa liên quan tới chuyện này.

"Anh ấy vui lắm. Ngạc nhiên nữa. Đến hơi lịm đi." Margot cười lớn. "Cậu có muốn nói chuyện với anh ấy không? Anh ấy đây này."
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 8-1-2012 07:04:15 | Chỉ xem của tác giả
"Có chứ," tôi nói, mặc dù không có tâm trạng đâu mà nói chuyện với anh ta. Thực ra thì, tôi chẳng bao giờ thích nói chuyện với Webb tuy rằng anh ta lúc nào cũng thân thiện với tôi, có thể nói là hơn bất kỳ chàng trai nào Margot từng hẹn hò trước đó. Cô luôn bị lôi cuốn bởi kiểu người kiêu ngạo, và Webb đương nhiên là có rất nhiều tính cách của người kiêu ngạo. Đặc biệt bởi vì anh ta là một đại diện thể thao gặt hái vô khối thành công và đã từng là một tay quần vợt nhà nghề khá nổi tiếng - ít nhất anh ta cũng nổi tiếng trong giới quần vợt, từng đánh bại Agassi ở vòng loại. Và bên cạnh tiền bạc cùng sự thành đạt, anh ta còn có vẻ ngoài đẹp mã quý phái cổ điển, với mái tóc sáng màu chải chuốt và hàm răng trắng đều tăm tắp tới nỗi mỗi lần anh ta ngửa đầu cười rộng miệng là tôi lại nghĩ đến một đoạn quảng cáo cũ "Chải sạch miệng với kem đánh răng Dentyne nào". Anh ta có giọng nói sang sảng cùng thân hình to lớn - và là kiểu người biết cách đưa ra một bài hùng biện khiến phụ nữ phải nức nở mê ly hay chêm vài lời có cánh vào một chuyện đùa nhạt nhẽo khiến cánh mày râu phải hò la. Thế nên, xét trên phương diện nào đó, Webb lẽ ra phải là một kẻ bảnh chọe thái quá. Nhưng không phải vậy. Thay vào đó, anh ta là người khiêm tốn, dễ tính và chín chắn.

Nhưng vì một lý do nào đó, tôi vẫn cứ không cảm thấy thoải mái khi ở gần anh ta - có lẽ bởi vì chúng tôi hầu như không có gì chung ngoài Margot. Cũng may là tôi chưa khi nào thú nhận chuyện này với cô dạo hai người họ bắt đầu hò hẹn - chắc vì tôi đã nhận ra ngay rằng anh ta là "số Một". Đó là lần đầu tiên tôi thấy Margot hoàn toàn say mê ai đó không chút lưỡng lự, lần đầu tiên cô yêu thích một người nhiều bằng - thậm chí còn nhiều hơn - người đó yêu thích cô. Tôi cũng không đề cặp chuyện đó với Andy, có thể bởi vì anh dường như là một fan cuồng của Webb, cũng có thể bởi vì tôi không thực sự chắc điều gì khiến mình không thoải mái.

Nhưng tôi có thú nhận cảm xúc của mình với chị gái lần tôi về Pittsburgh chơi cuối tuần, ngay trước hôm đám cưới Margot. Hai chị em ăn trưa ở quán Eat’n Park, nơi thường xuyên lui tới mà chúng tôi đặc biệt yêu thích hồi trung học, và vẫn là lựa chọn mang tính chất tình cảm bất cứ khi nào tôi về thăm nhà. Mỗi chiếc bàn đều đầy ắp kỷ niệm, và chúng tôi chọn chiếc bàn sát cửa ra vào nơi gợi nhắc về buổi hẹn hò mùa hè trước năm cuối đại học của chị với một anh chàng nay chẳng biết đã đi đâu về đâu; về một tối cha tôi bất ngờ bị chảy máu cam (thoạt tiên chúng tôi lại tưởng đó là nước xốt cà chua); và về lần tôi ăn liền năm cái bánh mì xúc xích kẹp thịt bò băm trộn ớt trong một vụ cá cược. Khi chúng tôi đánh chén món hamburger Big Boy với hàng đống thứ gia vị, Suzanne hỏi tôi về đám cưới của Margot bằng giọng điệu khinh thị mà tôi khám phá ra rằng dường như luôn luôn xuất hiện mỗi lần chị nói về gia đình Graham - sự khinh thị mà tôi theo tôi bao hàm cả kiểu vô lý vô cớ lẫn tính nhỏ nhen trẻ con. Nhưng bất chấp giọng điệu đó, tôi vẫn có thể nói rằng Suzanne bị Margot hấp dẫn theo đúng cái cách nông nổi không giấu giếm mà chúng tôi thường bị lôi cuốn theo Luke và Laura trong chương trình General Hospital hay Bo và Hope trong bộ phim Days of Our Lives.

"Thật ngớ ngẩn hết sức," Suzanne lúc nào cũng nói vậy khi hai chị em ngồi xem các cặp đôi trong những bộ phim dài kỳ yêu thích của chúng tôi. Chị sẽ phùng mang trợn má chỉ ra những điều mâu thuẩn hay phi lý của các cảnh lãng mạn trên màn ảnh, nhưng rồi vẫn cứ ngồi đó, mê mẫn bên chiếc ti vi, chờ đợi hơn nữa.

Cũng tương tự như vậy, khi chúng tôi đang ăn bánh burger, Suzanne muốn nghe mọi thứ về lễ cưới sắp tới của Margot, cố gắng moi ra một chi tiết kịch tính tiềm tàng nào đó.

"Đính hôn như vậy chẳng phải ngắn quá sao?" chị hỏi, cặp mày nhíu lại. "Có khi nào cô ấy dính bầu không?"

Tôi bật cười lắc đầu.

"Thế sao phải vội vậy?"

"Họ yêu nhau mà," tôi nói, nghĩ rằng toàn bộ cuộc tình họ giống như một cuốn truyện, tính cả độ ngắn ngủi của nó. Lễ đính hôn của họ còn tổ chức trước chúng tôi, mặc dù Andy và tôi bắt đầu hẹn hò trước.

"Nhẫn cưới to cỡ nào?" chị hỏi với vẻ như chỉ trích.

"To đùng," tôi nói. "Không màu, tuyệt mỹ."

Suzanne tiêu hóa chuyện đó rồi nói tiếp, "Tên Webb là cái kiểu gì vậy?"

"Tên họ. Rút gọn của Webster."

"Như trên chương trình ti vi chứ gì," chị nói, cười lớn.

"Phải," tôi đáp.

"Em mến anh ta không?" chị hỏi.

Dựa vào tâm trạng của chị lúc đó thì tôi nên nói dối mà buông ra một từ có tấp lự, nhưng tôi lại chẳng bao giờ nói dối được với Suzanne. Thay vào đó, tôi nói thật với chị - rằng mặc dù Webb có vẻ là một anh chàng hoàn hảo nhưng tôi không thực sự thích chuyện Margot kết hôn với anh ta. Tôi thấy mình thật ích kỷ đã phản bội bạn bè khi thừa nhận điều đó, và càng cảm thấy như thế khi Suzanne dò hỏi kỹ, "Tại sao? Cô ấy bỏ rơi em vì cậu ta à?"

"Không. Không bao giờ," tôi nói, mà đó là sự thật. "Cô ấy không phải người như thế."

"Vậy thì có thể là gì?... Cậu ta đe dọa em à?"

"Không," tôi đáp vội, cảm thấy mình trở nên phòng vệ. Tôi yêu Suzanne, nhưng cảm giác phòng vệ đó không còn là điều bất thường kể từ khi tôi chuyển lên New York còn chị vẫn bất di bất dịch ở quê nhà. Chị thường công kích rất tinh vi, còn tôi khéo léo phòng vệ. Gần như thể chị oán giận tôi vì vì đã rời xa Pittsburgh mãi mãi. Hoặc tệ hơn, chị cho rằng tôi thấy mình giỏi giang hơn - điều này là hoàn toàn không có. Xét trên mọi phương diện quan trọng, tôi cảm thấy như mình vẫn đích xác là con người của ngày nào. Chỉ là tôi bộc lộ bản thân nhiều hơn. Tôi có thêm sự tinh tế và trải đời nhờ sống ở một thành phố lớn, và nói thật là nhờ sống trong gia đình Graham. "Đe dọa bởi cái gì cơ?"

"Chị không biết. Bằng bộ dạng của cậu ta? Tiền bạc của cậu ta?"

"Anh ta không hẳn là người xảo trá," tôi nói, cố nhớ lại một cách chính xác xem trước đây đã nói gì về Webb với Suzanne. Chị có một trí nhớ như in như tạc - thứ mà chị vẫn thường dùng để chống lại tôi. "Thật sự thì anh ta rất có đầu óc thực tế."

"Một triệu phú có đầu óc thực tế hả?" chị nói.

"Phải, đúng thế đấy," tôi nói, nhớ lại mình đã mất thời gian để nhận ra rằng không thể xếp tất cả những người giàu có vào cùng một giuộc. Người giàu có cũng đa dạng như người nghèo khổ vậy. Có người chăm chỉ lao động, có kẻ lười biếng. Có người tự tay gây dựng, có kẻ sinh ra trong nhung lụa. Có người giản dị khiêm nhường, có kẻ phô trương khoác lác. Nhưng những quan điểm của Suzanne thì chẳng bao giờ thoát ra khỏi các bộ phim như Dallas hay Dynasty hay Love Boat mà chúng tôi vẫn xem suốt ngày (hai chị em tôi xem ti vi rất nhiều dạo mới lớn, chẳng giống Andy và Margot chỉ được giới hạn nửa tiếng mỗi ngày.) Đối với Suzanne, mọi kẻ "giàu" (chị dùng từ đó với vẻ nhạo báng) đều cùng một giuộc: yếu đuối, ích kỷ và giống với "phục xà của Đảng Cộng Hòa".

"Okay, rồi," chị nói. "Vậy có lẽ chỉ là em cảm thấy bị đe dọa bởi thực tế rằng cậu ta thuộc về thế giới của Margot, còn em thì… không."

Tôi thấy thật quá hẹp hòi và cay nghiệt khi nói vậy và tôi bảo với chị đúng như thế. Tôi còn nói thêm rằng tôi vẫn sống tốt bất chấp những mất mát của thời niên thiếu, và rằng mấy cảm giác bị đe dọa đó đã kết thúc từ thời đại học rồi, đâu đó sau lần đại hội nữ sinh mà Margot tham dự cùng vô khối tiểu thư tóc vàng lái xe BMW và tôi đã lo sợ một cách sai lầm là chuyến viếng thăm Hy Lạp ấy của cô sẽ khiến tình bạn chúng tôi phai nhạt. Hơn nữa, tôi nói với Suzanne rằng rõ ràng là tôi thực sự thuộc về thế giới của Margot. Cô ấy là bạn cùng phòng đồng thời là bạn thân nhất của tôi. Và ơn chúa, tôi chắc cũng sắp kết hôn với anh trai cô nữa.

"Được rồi. Xin lỗi," Suzanne nói, nghe không thực lòng hối lỗi chút nào. Chị nhún vai, cắn một miếng bánh. Chị nhai rồi nuốt chầm chậm, nhấp một hơi Coke dài bằng ống hút và nói giọng mỉa mai đến phát bực, "Chỉ là giả thuyết thôi. Tha lỗi cho chị đi mà."

Tôi tha lỗi cho chị, chẳng bao giờ tôi có thể bực Suzanne lâu - nhưng tôi không quên ngay được. Thật ra thì, trong lần Andy và tôi đi ăn tối với Webb và Margot sau đó, tôi cứ bứt rứt với suy nghĩ Suzanne đã đúng. Có thể tôi là người phụ nữ ngớ ngẩn ngoài cuộc thật . Có thể Margot cũng ý thức được sự khác biệt giữa chúng tôi và Webb hẳn sẽ cướp cô đi vĩnh viễn. Có thể Webb thực sự là một kẻ trưởng giả hợm hĩnh, chẳng qua anh ta giỏi che giấu mà thôi.

Nhưng cùng với những gì diễn ra trong tối đó và sự quan sát kỹ lưỡng con người cùng phong thái của anh ta, tôi quyết định rằng Suzanne thực sự sai rồi. Chẳng có gì đáng để không ưa Webb cả. anh ta là người thật thà đáng mến. Đó chỉ là một sự cách biệt với người khác mà ta khó lòng lý giải được. Webb khiến tôi có cảm giác y như lúc tôi còn nhỏ tới nhà bạn ngủ và phát hiện ra thứ mùi kỳ cục trong tầng hầm hay bộ sưu tập toàn những món ngũ cốc lạ lùng trong tủ bếp nhà người ta. Anh ta không đe dọa tôi; anh ta không làm tôi khó chịu; anh ta không làm tôi phải lo lắng về tình bạn với Margot. Anh ta chỉ khiến tôi cảm thấy thoáng như… nhớ nhà. Nhớ nhà vì sao thì tôi cũng không chắc nữa.

Nhưng bất kể điều đó, tôi vẫn quyết định giao thiệp với Webb ở một mức độ thân mật nhất định. Hay nói một cách chính xác hơn, đã tiến đến giai đoạn có thể cảm thấy thoải mái đến mức nếu chỉ có mỗi hai chúng tôi trong một căn phòng thì tôi cũng không phải loay hoay tìm kiếm, hy vọng người thứ ba sớm quay trở lại.

Thế nên giờ đây, khi Margot chuyển điện thoại cho Webb và anh ta thoải mái cất giọng sang sảng "Chào, đây rồi!" vào ống nghe, tôi cũng nhiệt tình nói lớn cho hòa hợp với sự hồ hởi của anh ta, "Chúc mừng! Tôi mừng cho hai bạn lắm!"

"Chúng tôi cũng vô cùng hạnh phúc… xem nào, mất đến bốn mươi lăm giây rồi đấy. Cô gái của chị đang phí phạm thời gian quá phải không ?"

Tôi bật cười thầm nghĩ không biết anh ta cảm thấy phiền hà hay vui thích với những cuộc điện thoại liên tục suốt ngày và lời hứa thăm nhau ít nhất mỗi lần một tháng của chúng tôi, rồi nói tiếp, "Hẹn gặp hai bạn cuối tuần tới nhé. Chúng ta phải ăn mừng chứ."

"Phải rồi, sẽ vui lắm đấy," anh ta nói. "Chị, anh Andy và tôi, chúng ta sẽ chỉ phải chúc mừng và uống vì Margot, thế nữa chứ."

Tôi bật cười lần nữa và nói, đúng rồi, chúng ta chỉ phải làm như vậy thôi. Sau đó Webb đưa điện thoại lại cho Margot, và cô bảo cô yêu tôi. Tôi nói với cô tôi cũng yêu cô. Andy bảo tôi nói với cô rằng anh cũng yêu cô. Và chúng tôi cùng nói chúng tôi yêu em bé sắp chào đời. Rồi tôi gác máy và nằm xuống lại bên Andy. Chúng tôi áp mặt, chân chạm vào nhau. Tay anh đặt trên hông tôi, ngay dưới chiếc áo phông rộng thùng thình. Chúng tôi mỉm cười với nhau nhưng lặng yên không nói, cả hai đều đang nghĩ về thông tin quan trọng đó. Một thông tin quan trọng hơn rất nhiều thứ, ví như tình cờ gặp lại người yêu cũ trên đường phố.

Và như thế, lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi giao lộ đó, tôi cảm thấy xao xuyến trước một viễn cảnh phủ chụp lấy mình. Viễn cảnh đó không phải được khai mở bởi chuyện ái ân. Hay một buổi tối vui vẻ ở nhà hàng. Hay một đêm ngủ bên người chồng thương yêu và thỉnh thoảng lại thức giấc để được nghe tiếng thở đều đều, yên ấm của anh. Leo không có chỗ trong khoảnh khắc này, tôi nghĩ. Anh ta không có chỗ trong gia đình Andy. Gia đình chúng tôi.

"Em cũng muốn một chứ?" anh hỏi, bàn tay anh âu yếm tôi rồi xoa lên tấm lưng thon nhỏ của tôi.

"Một gì cơ?" tôi hỏi, dù biết rõ anh đề cập đến điều gì.

"Một em bé," anh nói. "Anh biết em và Margot thích làm mọi chuyện cùng nhau mà."

Tôi không chắc anh đang trêu đùa hay khêu gợi tôi hay chỉ nói cho vui thế thôi, nên tôi chỉ ậm ừ, "Ngày nào đó."

Bàn tay Andy vuốt ve chầm chậm và dần dừng hẳn. Rồi anh nhắm mắt ngủ thêm một lát trong khi tôi ngắm nhìn đôi mí anh rung rung và tưởng tượng ngày nào đó, mọi ngày, bên Andy.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 8-1-2012 07:05:38 | Chỉ xem của tác giả
Chương 7


Những suy nghĩ của Leo gần như hoàn toàn phai mờ suốt tuần sau đó, khoảng thời gian tôi thuộc về cuộc sống đủ đầy bên Andy, tin mừng của Margot, và có lẽ quan trọng hơn hết là công việc của tôi. Một tuần làm việc hiệu quả, mãn nguyện có thể đưa đến những điều thật kỳ diệu cho tinh thần, tôi tự thấy thật may mắn (hay như Margot nói thì - ơn trời - con tạo khéo xoay vần ban cho hảo vận) vì có được công việc mà tôi có thể hạnh phúc đắm mình trong đó. Có lần tôi đọc thấy rằng khi thời gian trôi qua vô thức trong lúc ta làm việc, ta biết ta đã tìm thấy nghề nghiệp cả đời của mình, và mặc dù với tôi không phải ngày nào cũng như thế nhưng tôi chắc chắn không phải người xa lạ với cảm giác đắm chìm mê mải đó.

Bây giờ tôi đã thực sự trở thành một nữ nhiếp ảnh gia hành nghề tự do. Tôi có người đại diện lo việc đặt lịch cho mình - bất cứ vụ chụp hình quảng cáo nào kiếm được thù lao đáng kể, có những lần lên tới vài nghìn đô cho hai ngày làm việc, cũng có lúc ít hơn, khi làm việc cho các tạp chí, tuy nhiên thực tình tôi lại thích thú hơn xét trên khía cạnh sáng tạo.

Tôi say mê ảnh chân dung hơn tất cả - có lẽ vì tôi không phải người cởi mở lắm. Tôi không dễ dàng nói chuyện với người lạ, tuy nhiên tôi luôn ao ước mình có thể thế, và chụp hình chân dung của họ giúp tôi làm được điều đó. Tôi thích gặp gỡ một ai đó trong buổi chiều nhàn nhã, làm quen với nhau qua bữa trưa hoặc tách cà phê, rồi sau đó bắt tay vào việc. Tôi yêu cả thử thách lẫn sai khó của công việc ấy, loay xoay chụp ở nhiều tư thế và góc độ ánh sáng khác nhau cho đến khi bắt hình thật chuẩn. Chẳng có gì có thể mãn nguyện hơn khi chụp được tấm ảnh đó, bức hình hoàn hảo. Sự giãi bày của tôi về một tâm hồn khác. Tôi còn thích công việc này ở tính đa dạng. ví như việc bấm hình một doanh nhân cho tờ Business Week thì dường như khác hẳn việ chụp một bức cho bộ sưu tập Phong cách của The New York Time hay một tấm thật lộng lẫy bao trọn hai mặt trang bìa cho tờ Town & Country, và những người tôi chụp ảnh cũng đa dạng như những ấn bản tôi cộng tác vậy. Chỉ trong vài tuần vừa qua mà tôi đã chụp hình một tác giả ăn khách, một chuyên gia tuyển diễn viên cho phim nghệ thuật, một ngôi sao bóng rỗ của trường đại học cùng vị huấn luyện viên huyền thoại của anh ta, và một đầu bếp làm bánh tài giỏi.

Nói tóm lại, tôi đã đi được xa, rất xa kể từ cái thời tráng phim trên đại lộ Hai, và lúc này chút tiếc nuối duy nhất của tôi về lần hội ngộ Leo - ngoài cái thực tế rằng nó đã xảy ra - là tôi đã không nói được với anh ta về nghề nghiệp của mình. Dĩ nhiên tôi muốn anh ta biết chuyện Andy còn hơn chuyện công việc của tôi; nhưng lý tưởng mà nói thì tôi ước gì anh ta biết được cả hai. Mặt khác, biết đâu anh ta còn biết nhiều hơn so với vẻ bề ngoài. Có lẽ lý do khiến anh ta không hỏi về nghề nghiệp của tôi đó là anh ta đã đọc được website của tôi hoặc tình cờ thấy tên tôi xuất hiện trong danh sách đoàn làm phim. Xét cho cùng, tôi cũng từng e dè mò tìm những tờ báo của Leo, lướt qua các chuyên đề anh ta viết với một sự kết hợp kỳ quái giữa thờ ơ và thú vị, tự hào lẫn coi thường. Tất cả là do tò mò - và bất kỳ ai nói rằng họ chẳng mảy may bận tâm đến những mối tình cũ quan trọng của mình đang sống ra sao thì theo ý tôi, hoặc là nói dối hoặc là tình cảm chưa sâu sắc. Tôi không nói hồi cố, truy tầm mọi chuyện về tất cả những người yêu cũ là chuyện hay ho. Nhưng đơn giản bản chất con người là thỉnh thoảng cũng có đôi chút quan tâm đến người, mà ta từng thật lòng yêu.

Thế là ước chừng Leo đã tình cờ biết đến website hoặc công việc của mình, tôi hy vọng anh ta sẽ nghĩ xa ra mà đoán được rằng cuộc chia tay của chúng tôi đã là một cú huých trong cuộc đời tôi - một điểm khởi đầu cho những điều lớn lao và tốt đẹp hơn. Trên một số phương diện thì quả thực đúng là như vậy đấy, mặc dù tôi không tin rằng ta có thể hoàn toàn đổ lỗi cho bất kỳ một ai về sự thiếu khát vọng của chính ta - đó thưc sự đã là hướng sống trong suốt một thời gian chúng tôi bên nhau.

Nói về điều này, tôi se lòng khi nhớ lại thời còn hò hẹn với Leo, tôi đã thỏa mãn đến thế nào trong công việc của mình. Tình yêu với nghề nhiếp ảnh chưa bao giờ chết trong tôi, nhưng chắc chắn tình yêu đó còn xa mới đạt tới đam mê khẩn thiết - mà chỉ cùng mọi thứ khác trong cuộc sống tôi trở nên thứ phụ trước mối tình cùng với Leo. Leo lúc đó là mọi điều tôi có thể nghĩ, mọi thứ tôi muốn làm. Anh ta đong đầy tôi quá dư dãi đến nỗi tôi chẳng còn năng lượng để mà dành cho nhiếp ảnh. Không còn thời gian hay động lực dù chỉ để suy ngẫm một nấc thang mới cho nghề nghiệp của mình. Tôi nhớ mình bắt xe buýt đến hiệu ảnh ngày qua ngày, trở nên thành thạo sau tất cả những gì có thể học được từ Quỳnh, và tự nhủ với mình kiểu như, "Mình chẳng cần kiếm việc gì khác làm gì. Tiền chẳng quan trọng tí nào với mình hết. Mình hạnh phúc với một cuộc đời bình dị ."

Sau giờ làm việc, tôi sẽ thẳng đường tới chỗ ở mới của Leo, trở lại vùng Queens, lúc nào cũng sẵn sàng vì anh ta, chỉ về nhà mình khi anh ta có kế hoạch khác hoặc khi tôi cần thay quần áo. Trong những đêm hiếm hoi chúng tôi không ở chung, tôi thường đi ra ngoài với Margot và nhóm bạn của chúng tôi, nhưng tôi vẫn thích ở nhà hơn, nơi tôi có thể mơ mộng về Leo hay lên lịch cho chuyến phiêu lưu cùng nhau tiếp tới của chúng tôi hay soạn băng cassette tập hợp những bài hát dường như tuyệt vời nhất, thông minh nhất, sâu lắng nhất cho người tình tuyệt vời, thông minh, sâu lắng của mình. Tôi luôn tha thiết muốn làm vừa lòng Leo, muốn gây ấn tượng với anh ta, muốn chắc bằng được rằng anh ta cần và yêu tôi cũng nhiều như tôi cần và yêu anh vậy.

Thuở ban đầu mọi chuyện dường như tốt đẹp. Leo say mê tôi không kém gì tình cảm tôi dành cho anh ta, chỉ có điều theo lối ít dại khờ hơn của đàn ông. Anh ta không bao giờ hoàn toàn xa rời công việc của mình, nhưng cũng bởi aanh lớn tuổi hơn và đã tiến được xa hơn trong công việc, với những nhiệm vụ quan trọng trong hạn thực hiện rất gấp. Tuy nhiên, anh đã đưa tôi cùng dự vào đời sống sự nghiệp của anh, cho tôi bám càng khi đi phỏng vấn, dẫn tôi tới tòa soạn vào cuối tuần để tôi sắp xếp tài liệu giúp anh hoặc đơn giản chỉ là ngắm nhìn anh trong khi anh viết báo (hoặc quyến rũ tôi trên bàn làm việc của anh). Và anh cũng như tôi luôn sẵn lòng bỏ qua bạn bè và gia đình, yêu thích thời gian chúng tôi được ở riêng cùng nhau hơn, chỉ hai chúng tôi thôi.

Mọi việc cứ êm trôi như thế trong nhiều tháng, và cảm giác thật diệu kỳ, hạnh phúc. Chúng tôi không bao giờ chán chuyện trò. Mỗi lần tạm biệt, dù trong điện thoại hay khi trực diện, đều lưu luyến mãi, như thể đây hẳn là phút cuối chúng tôi được trò chuyện cùng nhau. Chúng tôi sẵn lòng bỏ ngủ để chuyện trò, hỏi han vô vàn chuyện về con người và quá khứ của nhau. Không có chi tiết nào thời thơ ấu là nhỏ nhặt, một dấu hiệu chắc chắn chứng tỏ rằng ai đó đang yêu - hoặc chí ít là cảm thấy hết sức ám ảnh. Leo thậm chí còn lấy một bức ảnh chụp tôi dạo lên sáu tuổi bị sún chiếc răng cửa từ cuốn album trong phòng ngủ của tôi, tuyên bố đó là "thứ dễ thương nhất trần đời" trước khi dán nó lên chiếc bản nhớ trong phòng bếp nhà anh.

Tôi đã phơi bày toàn bộ con người mình với anh ta, không giấu giếm một điều gì, không có cơ chế tự vệ nào cả. Tôi bộc bạch hết mọi chuyện thiếu tự tin của mình, từ những điều vớ vẩn đáng xấu hổ như tôi luôn ghét đầu gối của mình như thế nào, đến những vấn đề sâu sắc hơn như thỉnh thoảng tôi cảm thấy không tương xứng ra sao với Margot và những người bạn quảng giao giàu có của chúng tôi ở đây. Quan trọng nhất là, tôi đã kể hết với anh ta về mẹ, gồm cả những chi tiết không gọt giũa về sự ra đi của bà mà tôi chưa một lần kể cùng ai. Mẹ trông hết sức bạc nhược, và điều đó gợi nhắc đến hình ảnh của vụ Holocaust (Holocaust: Cuộc tàn sát người Do Thái trong Chiến tranh Thế Giới II) ra sao. Một đêm tôi đã đứng nhìn bố móc họng cho mẹ như thế nào khi mẹ thực sự không thở nỗi nữa - một hình ảnh mãi còn thắt lấy tôi tới tận bây giờ. Rồi chuyện một lần tôi thực tình đã cầu khấn rằng cái chết hãy mau đến đi - không chỉ vì như thế mẹ sẽ cất được gánh nặng thống khổ mà còn vì những người thăm bệnh và cả cái không khí ốm đau cũng sẽ bị xóa sạch khỏi nhà chúng tôi, và bố tôi có thể ngừng lo lắng hậu sự cho mẹ, khỏi phải giấu giấu giếm giếm cuốn sổ tang chế mỗi khi chúng tôi bước vào phòng. Và rồi cả chuyện tôi đã cảm thấy tội lỗi khủng khiếp đếm mức nào khi khoảnh khắc đó cuối cùng cũng đến, thật cứ như thể tôi đã khiến mẹ ra đi sớm hơn thiên định. Tôi kể với Leo thỉnh thoảng tôi thấy xấu hổ ra sao khi không có mẹ, cứ như thể cho dù đời này tôi có làm gì đi chăng nữa thì cũng sẽ vậy thôi, tôi hẳn sẽ luôn luôn bị đánh dấu, phân loại rồi bị thương hại vì chuyện đó.

Mỗi lần như vậy, Leo lại lắng nghe và an ủi tôi với biết bao lời hay ho đúng đắn - rằng mặc dù tôi mất mẹ khi còn nhỏ, bà vẫn ảnh hưởng tới sự hình thành con người tôi ngày nay. Rằng ký ức của tôi về mẹ sẽ không bao giờ phai nhạt và những câu chuyện vui rồi sẽ từ từ thay thế hình ảnh cái chết. Rằng những mô tả và câu chuyện của tôi quá sức sống động, khiến anh ước gì anh được biết bà.

Đồng thời, lời giãi bày tâm sự không chỉ từ một phía. Leo cũng chia sẻ bí mật của bản thân, những câu chuyện về gia đình đầy mâu thuẫn của anh, về người mẹ làm nội trợ, sống thờ ơ và chẳng biết coi trọng bản thân, về người cha nhỏ nhen, độc đoán, chuyên áp chế những điều anh không bao giờ cãi lại nổi. Anh nói với tôi rằng anh ước gì anh có tiền để vào học một trường đại học tốt hơn, danh giá hơn rồi lấy cho được tấm bằng, và anh, cũng như tôi vậy, đôi khi cảm thấy bị đe dọa bởi những cô cậu nhà giàu ở Manhattan với những bộ hồ sơ hào nhoáng từ trường báo của họ. Tôi thấy thật khó tin là một người đặc sắc như Leo mà cũng có sự thiếu tự tin nào đó, nhưng cảm giác có thể bị tổn thương nơi anh chỉ khiến tôi yêu anh nhiều hơn nữa.

Và rồi, bên cạnh mọi điều khác, và có lẽ còn quan trọng hơn mọi điều khác, có một từ trường giữa chúng tôi. Mối quan hệ thể xác. Thứ tình dục say sưa đến dại khờ bao hàm cả thi vị lẫn mê dâm - hoàn toàn chẳng giống với bất cứ thứ gì tôi từng trải nghiệm trước đó. Ngay từ lần đầu tiên, tôi đã thật sự không hề ngượng ngùng e ngại khi cuộc ân ái đến. Chẳng một điều gì mang lại cảm giác vượt qúa giới hạn cho phép cà. Chẳng một điều gì tôi không làm với anh, cho anh, cùng anh. Chúng tôi cứ nói rằng chắc chắn chuyện này không thể mỹ mãn hơn được nữa. Nhưng bằng cách nào đó nó vẫn thật sự tuyệt lên, hết lần này đến lần khác.

Tóm lại là chúng tôi đã hoàn toàn hòa hợp, luôn luôn thèm khát và cuồng si mê đắm trong cả dục lẫn tình. Cái ngưỡng đó dường như quá sức tuyệt vời để thành sự thực. Thế nên lẽ ra chẳng có gì phải ngạc nhiên với tôi khi nhận ra rằng nó đã quá tuyệt vời để có thể thành sự thật.

Tôi không thể nói chính xác thời điểm chuyện xảy ra, nhưng có lẽ khoảng một năm kể từ khi chúng tôi yêu đương, mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Không có gì kịch tính xảy ra cả - không có rạn nứt nào từ những vấn đề quan trọng trong đời sống, không có cãi vã ầm ĩ với những lời lẽ tục tằn khôn cứu vãn. Không ai ngoại tình hay gian dối hay chuyển cư tới nơi khác hay nhận được một tối hậu thư về điều sắp sửa xảy tới. Thay vào đó, chỉ có một thay đổi tôi không thể nhận thấy được rõ ràng, một bước chuyển quyền lực thật lặng lẽ. Nó quá sức vi tế, thực sự thì trong giây phút tôi đã nghĩ chỉ là mình mắc chứng hoang tưởng thôi - kiểu phụ nữ đeo bám điển hình là thứ tôi luôn tự hào rằng mình không mắc phải, và là thứ tôi chẳng bao giờ cần phải thế với Leo. Nhưng sau đó, tôi biết không phải thế. Leo vẫn yêu tôi; anh nói với tôi điều đó, mà anh vốn chẳng bao giờ nói những lời không thật lòng với mình. Nhưng tình cảm của chúng tôi rõ ràng đã trở nên thiên lệch. Chỉ hơi có vẻ thế thôi, nhưng đó là chuyện của tình yêu - ngay cả những khác biệt mơ hồ nhất cũng trở nên hiện hữu một cách lộ liễu, đánh dấu bởi những thay đổi nhỏ nhưng không thể chối cãi được trong cư xử. Những thứ vụn vặt, ví như thay vì gọi lại cho tôi ngay lập tức, mấy tiếng sau anh ta mới gọi, đôi khi thậm chí phải cả ngày. Anh ta lại bắt đầu đi chơi đều đặn với nhóm bạn trai và tham gia đội hockey trên băng của cơ quan vào các đêm thứ Bảy. Chúng tôi bắt đầu xem ti vi vào buổi tối thay vì chỉ chuyện trò bên nhau, và thỉnh thoảng anh ta quá mệt mỏi với sex, chuyện không bao giờ có trong những ngày đầu hò hẹn của chúng tôi khi anh thường xuyên đánh thức tôi dậy lúc giữa đêm, âu yếm tôi khắp mọi nơi. Và ngay cả khi chúng tôi làm tình, lúc nào cũng có một cảm giác xa ngái đến ngay sau đó. Một sự chia tách khi anh lăn mình khỏi tôi hay nhìn sâu vào khoảng không, lẫn vào chính mình, những suy nghĩ riêng, một nơi ẩn mật nào đó khác.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 8-1-2012 07:06:49 | Chỉ xem của tác giả
"Anh đang nghĩ gì thế?" tôi hỏi, một câu hỏi mà cả hai chúng tôi từng rất coi thường, một cách trả lời khác đi với chi tiết chính xác. Một câu hỏi mà giờ đây dường như đang khiến anh bực mình.

"Không gì cả," anh cắn cảu.

"Không gì cả?" tôi hỏi, nghĩ rằng như thế chỉ có một khả năng. Luôn nghĩ một điều gì đó.

"Phải, Ellen. Không gì cả," anh nói trong khi tôi phát rồ nhận ra rằng anh không gọi tôi bằng cái tên cưng anh thường vẫn gọi, Ellie. "Đôi khi chỉ là anh không nghĩ gì cả."

"Được rồi," tôi nói, quyết định để cho anh có không gian riêng cho mình bình tĩnh trở lại đã, trong khi không ngừng thầm phân tích mọi hành động của anh, suy xét kỹ những điều sai quấy. Phải chăng tôi đã khiến anh căng thẳng? Có phải tôi còn thua kém quá nhiều so với mẫu hình lý tưởng của anh? Có phải anh vẫn còn tình cảm với bạn gái cũ, một nghệ sĩ người Do Thái hơn anh sáu tuổi (nghĩa là cô ta hơn tôi tận mười hai năm kinh nghiệm)? Tôi có giỏi bằng cô ta khi trên giường không? Anh có yêu tôi nhiều như anh từng yêu cô không - và một điều quan trọng hơn nữa, anh có yêu tôi nhiều như anh đã từng yêu tôi không?

Ban đầu, những câu hỏi đó chỉ mơ hồ trong tâm trí, nhưng dần dần chúng lộ rõ, có khi giữa một trận cãi vã tóe lửa, cũng có khi trong lúc tôi vỡ òa nước mắt vô vọng. Tôi đòi hỏi những lời đoan chắc, liên tục đặt ra bao nhiêu câu hỏi, dồn anh vào chân tường, bắt đầu tranh luận về mọi điều mà cũng chẳng hẳn về gì cả. Một đêm, khi ngồi một mình trong căn hộ của anh, tôi thậm chí đã lục lọi các ngăn kéo rồi đọc mấy trang trong cuốn nhật ký của anh - một quyển sổ bí mật đầy ắp các mẫu tin và trang báo cắt dán, cả tranh ảnh và bưu thiếp. Một quyển sổ mà anh mang theo khắp mọi nơi và luôn khiến tôi cảm thấy một nguồn yêu dạt dào dâng lên mỗi lần anh mở nó ra. Đây là một sai lầm khủng khiếp - không phải bởi vì tôi tìm thấy hay không tìm thấy điều gì, mà bởi vì sau đó còn lại trong tôi là nỗi đau thăm thẳm khôn cùng, một cảm giác cơ hồ không phai nổi. Giờ thì tôi đích xác là kiểu phụ nữ kia rồi; chúng tôi đích xác là kiểu cặp đôi đó. Tôi cố gắng gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi tâm trí mình để sống tiếp, nhưng chẳng thể nào vượt qua nổi điều tôi đã làm - điều anh đã khiến tôi phải làm. Thế nên mấy ngày sau, tôi đã tuyệt vọng thú thật, chuyện đó dẫn đến cuộc cãi vã long trời lỡ đất và anh đã thừa nhận rằng anh không tin khi nào đấy anh có thể tạo được một mối quan hệ bền vững. Với tôi. Với bất kỳ ai.

"Tại sao không?" tôi hỏi, cảm thấy tan nát cõi lòng.

"Hôn nhân đơn giản là không dành cho anh," anh nói, nhún vai ơ hờ.

"Tại sao không?" tôi nói, dồn ép anh thêm nữa. Lúc nào cũng thêm nữa.

Anh thở dài bảo rằng hôn nhân thực chất là hợp đồng giữa hai con người - mà hợp đồng chỉ được ký khi ta không hoàn toàn tin tưởng một ai đó. "Như thế rõ ràng là em không tin," anh nói, quẳng mọi trách nhiệm vào tôi.

Tôi xin lỗi và khóc nấc lên mà nói với anh rằng tất nhiên là tôi tin anh chứ và rằng tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nữa và rằng tôi không quan tâm chuyện cưới xin đâu, tôi chỉ muốn ở bên anh thôi, mãi mãi.

Thái độ của anh sắt đá khi nói, "Anh hai mươi chín tuổi. Anh không muốn nói tới chuyện mãi mãi."

"Được rồi," tôi nói, nhận thấy một cảm giác quỵ lụy. "Em xin lỗi."

Anh gật đầu nói, "Được rồi. Chúng ta quên chuyện này đi, được chứ?"

Tôi gật đầu, vờ như đã được xoa dịu, rồi lát sau chúng tôi làm tình và tôi cố thuyết phục mình là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng tôi chỉ đang trải qua giai đoạn khó khăn, một vài nỗi đau đang nhen nhóm, và tôi cần phải kiên nhẫn, vượt qua thử thách, thay điều tồi tệ bằng chuyện tốt đẹp. Tôi tự nhủ tình yêu đôi khi là một cuộc chiến lao tâm khổ tứ, và rằng với sức mạnh tuyệt đối của ý chí, tôi sẽ giải quyết được mọi vấn đề giữa chúng tôi, yêu anh đủ nhiều cho cả hai.

Nhưng mấy ngày sau, chúng tôi đã đi đến cuộc tranh cãi cuối cùng, thật kỳ cục là theo lịch, hôm đó vừa đúng đêm giao thừa chào đón thiên niên kỷ mới.

"Giao thừa là một đêm vớ vẩn," Leo khăng khăng suốt tuần như vậy mỗi lần tôi van vỉ anh tới bữa tiệc mà tôi đã hứa với Margot là sẽ tham dự. "Em biết là anh ghét mấy cái cảnh đó mà. Và chuyện rêu rao về hiện tượng Y2K này thật không chịu nổi. Đơn giản chỉ là một năm khác thôi."

"Đến đi anh," tôi nói. "Nó quan trọng với Margot mà."

"Thế thì để Margot dự đi."

"Nó quan trọng với em."

"Ờ, quan trọng với anh là ở nhà," anh nói.

Tôi mặc cà, nài nỉ. "Chỉ đến chút thôi, một hoặc hai tiếng. Rồi chúng ta sẽ về nhà."

"Để xem đã," cuối cùng anh cũng thoái lui - một câu trả lời hầu như luôn hàm nghĩa là không.

Nhưng đêm đó, tôi cứ khư khư tin rằng anh sẽ đến và làm cho tôi bất ngờ kinh ngạc. Tôi tưởng tượng ra khung cảnh mờ ảo, mong manh. Mắt chúng tôi nhắm lại và đám đông rã ra khi anh tìm thấy môi tôi, ngay lúc giao thừa. Hệt như trong phim Khi Harry gặp Sally. Suốt cả đêm tôi nhìn đồng hồ và ngóng cửa, một cảm giác hầu như thất vọng, nhưng lại hy vọng hơn bao giờ hết. Cho đến lúc mười một giờ năm chín phút điểm, tôi đứng trong một góc cô đơn, lắng nghe bản nhạc "1999" du dương của Prince, và rồi cuối cùng đúng lúc còn mười giây đếm ngược, tôi lên cơn đau quặn thắt bụng, Margot trong cơn chếnh choáng đã tìm thấy tôi mấy phút sau, ôm chặt lấy tôi, tuôn ra một tràng rằng cô yêu tôi nhiều lắm và rằng chúng tôi phải nhìn về phía trước. Nhưng rồi cô trở lại với bạn trai của cô, và tôi đi về nhà một mình, ngủ thiếp đi với chiếc điện thoại ngay bên gối, chờ đợi, thậm chí nguyện cầu.

Nhưng Leo không hề gọi suốt đêm đó. Sáng hôm sau cũng không. Khoảng trưa, khi không thể chịu nổi nữa thêm một giây nào, tôi bắt xe điện ngầm đến nhà anh. Anh ở nhà, đọc báo và xem MTV.

"Anh không hề đến," tôi khổ sở nói, đi thẳng vào vấn đề.

"Xin lỗi," anh nói, nghe chẳng có vẻ gì hối lỗi. "Anh cũng định đến. Anh ngủ mất lúc tầm mười rưỡi."

"Em bơ vơ một mình lúc giao thừa," tôi nói một cách đáng thương, tự thấy mình có lý.

"Anh cũng thế," anh cười.

"Không phải chuyện đùa đâu," tôi nói, giờ thì thấy tức giận hơn là tổn thương.

"Nghe này. Anh không hề hứa với em anh sẽ tới," anh nói, vẻ khích động.

Tôi lập tức chùn lại, ngả đầu lên vai anh khi chúng tôi xem bóng đá trên ti vi, rồi làm món ốp lết Hy Lạp - món sở trường của Leo - sau đó là làm tình trên trường kỷ. Nhưng một lúc sau đấy, khi anh đứng bật dậy và nói rằng anh phải viết một bài báo, tôi lại chìm trong nỗi buồn.

"Hôm nay là Tết mà," tôi rên rỉ, ghét cay ghét đắng giọng nói của chính mình.

"Anh vẫn có hạn nộp bài," anh nói thẳng thừng.

Tôi nhìn anh, đầu tôi quay mòng mòng với nỗi oán giận cay đắng cùng khổ đau tuyệt vọng, và rồi tôi mở miệng thốt ra những lời đáng xấu hổ đó.

"Chuyện này chẳng đi đến đâu hết," tôi nói, thật tâm tin rằng mình chỉ đang thăm dò, đẩy mọi chuyện lên tới hạn, thử một chiến thuật khác để lôi anh trở lại. "Em nghĩ mình nên chia tay."

Tôi mong chờ sự kháng cự, một trận chiến, chí ít cũng là một cuộc thảo luận thẳng thắn. Nhưng thay vì thế, Leo đồng ý ngay rằng tôi đúng. Anh nói vô cùng nhẹ nhàng, hầu như yêu thương, điều đó khiến tôi cảm thấy còn tệ hơn một sự đáp trả gay gắt. Anh vòng tay qua người tôi, sự giải thoát ở nơi anh hầu như có thể cảm nhận rõ.

Tôi không còn lựa chọn nào hơn là làm như thế. Rốt cuộc, tôi là người đề nghị trước cơ mà.

"Chào, Leo," tôi nói, nghe dũng cảm hơn những gì tôi cảm thấy.

"Tạm biệt, Ellen" anh nói, chí ít cũng có nỗi buồn giả cách.

Tôi lưỡng lự, nhưng biết rằng chẳng có đường nào quay lại. Thế nên tôi rời khỏi nhà anh trong bàng hoàng và chối bỏ, nhảy lên taxi về nhà thay vì đi tàu điện.

Khi tôi về đến nhà, Margot đang đọc tạp chí trong phòng chung. "Cậu ổn chứ?" cô hỏi.

Tôi nói với cô tôi cũng không biết nữa.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Bọn tớ tan rồi."

Tôi những định nói tiếp, kể hết mọi chuyện đớn đau, nhưng lại thấy lòng mình đóng lại, trở nên tự vệ và im ỉm.

"Tớ rất tiếc," cô nói. "Cậu muốn kể về chuyện đó không ?"

Tôi lắc đầu nói, "Tớ không biết nữa… Nó thật sự… phức tạp."

Và thật tình tôi thấy nó phức tạp đúng như sự phức tạp của mọi cuộc chia tay mà ta là người trong cuộc. Còn trong thực tế phũ phàng thì, hầu như tất cả thật ra đều rất đơn giản. Chuyện đó dường như giống như thế này: một người không còn tình yêu, và ước rằng anh ta có thể rút lại những lời đó, lời hứa từ tim đó. Nhìn lại thì, tôi có thể thấy rằng điều ấy giống với trường hợp của Leo và tôi - lời giải thích đơn giản nhất thường bao giờ cũng đúng, mẹ vẫn nói với tôi như thế. Nhưng thời điểm đó, tôi không tin nổi chúng tôi có thể là trường hợp ấy.

Thay vào đó, tôi vẫn hy vọng điều mọi cô gái trong hoàn cảnh của tôi đều hy vọng: rằng anh ta sẽ thay đổi suy nghĩ, lấy lại cảm xúc, nhận ra những gì anh ta nhận được từ tôi, thấy được rằng tôi là người không thể thay thế. Tôi không nguôi nghĩ, thậm chí nói to lên với Margot và Suzanne, "Không ai yêu anh ấy như tôi cả," điều mà giờ đây tôi nhận ra rằng chẳng phải thứ gì ghê gớm đối với một người đàn ông. Đối với bất kỳ ai.

Thậm chí tệ hơn, tôi không ngừng lặp đi lặp lại trong óc câu châm ngôn khủng khiếp với những lời mở đầu, "Nếu ta yêu thứ gì, hãy để cho nó được tự do." Tôi hình dung lại tấm poster cán bóng có in câu châm ngôn đó mà chị gái tôi dán trong phòng ngủ sau lần chia tay vật vã của chị hồi học trung học. Câu này được viết bằng kiểu chữ hoa văn màu tím đầy cảm xúc, kèm theo một con đại bàng vút bay trên núi non trùng điệp. Tôi nhớ mình đã nghĩ rằng không con đại bàng nào trên đời này sẵn lòng bay trở lại vào trong chốn giam cầm.

"Rõ chết tiệt, anh ta chưa bao giờ là của chị cả," tôi luôn muốn nói thế với Suzanne.

Nhưng giờ đây. Giờ đây Leo là con đại bàng ấy. Vậy mà tôi cứ tin chắc rằng anh ta sẽ là ngoại lệ với quy tắc đó. Một con chim có lúc quy hồi.

Thế nên tôi vẫn chờ đợi một cách vô lý, tuyệt vọng bám vào niềm tin rằng cuộc chia tay của chúng tôi chỉ là tạm thời mà thôi. Và thật chẳng hiểu nổi, tình cảm của tôi càng dâng lên sau khi đôi ngả. Nếu lúc tôi ở bên Leo tôi bị ám ảnh bởi anh ta, thì khi xa rồi thành ra ngập ngụa trong con người ấy. Anh ta chiếm đoạt đến từng giây phút trong ngày của tôi khiến tôi trở thành phiên bản của kiểu phụ nữ thất tình. Tôi đày đọa mình với những dòng tin nhắn cũ, với những bài hát tủi buồn như "The Last Day of Our Acquaintance" của Snead O’Connor. Tôi giam mình trong giường, khóc nức lên hầu như bất cứ lúc nào. Tôi viết viết sửa sửa bao lá thư dài ngoằn cho anh ta mà biết rằng mình sẽ chẳng khi nào gửi. Tôi hoàn toàn bỏ bê ngoại hình bản thân (trừ khi tính đến những lần ngồi gặm nhấm niềm riêng trong bồn tắm bên ánh nến) và luôn do dự giữa nhịn đói hay lại nhồi bừa que kem Doritos cùng thứ bánh bông lan Twinkies trở đi trở lại đến bất tận.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 8-1-2012 07:07:55 | Chỉ xem của tác giả
Tôi không thể xua đuổi Leo ngay cả trong giấc ngủ. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhớ được rõ tới từng chi tiết các giấc mơ như thế, giấc mơ nào cũng về anh ta, về chúng tôi. Đôi khi là những giấc mơ tồi tệ về cuộc chia tay tàn nhẫn và sự rút lui từ từ, lạnh lẽo của anh ta. Nhưng thỉnh thoảng đó là những giấc mơ thú vị - Leo và tôi giết thì giờ trong những quán cà phê mịt mù khói thuốc hoặc làm tình cuồng nhiệt, đẫm mồ hôi trên giường anh ta - và thường thì những giấc mơ hạnh phúc giằng xé cõi lòng hơn là những giấc mơ buồn. Tôi thức dậy, và trong vài giậy thoáng qua, tôi thực sự tin rằng chúng tôi đã lại trở về bên nhau. Rằng cuộc chia tay chỉ là một giấc chiêm bao và rằng tôi chỉ phải mở mắt tìm anh ngay bên cạnh mình thôi. Thay vào đó, sự thật muộn phiền lại hiện hữu. Leo đã đến với cuộc đời mới không có tôi, và tôi đơn độc.

Sau nhiều tuần, có lẽ là nhiều tháng trong tình trạng thái quá đó, Margot đã can thiệp. Hôm đó là chập chiều một ngày thứ Bảy, và cô lại vừa thất bại trong khoảng sáu lần cuối tuần liên tiếp rủ tôi ra ngoài cùng cô. Cô xuất hiện từ phòng ngủ, trông cực kỳ quyến rũ trong chiếc áo len màu chàm kiểu cách quần jean trễ ôm hông, và đôi bốt mũi nhọn màu đen. Cô đã cuốn lọn mái tóc vốn thẳng ro và phủ một lớp phấn thơm lóng lánh dọc theo xương đòn của mình.

"Cậu trông tuyệt quá," tôi bảo cô. "Cậu đi đâu vậy?"

"Đi chơi với đám bạn gái," cô nói. "Chắc chắn cậu không muốn đi cùng chứ?"

"Ừ, chắc," tôi nói. "Tối nay có phim Pretty in Pink."

Cô khoanh tay trước ngực và bĩu môi. "Tớ không biết cậu buồn rầu đến thế vì cái gì. Cậu chưa bao giờ thực sự yêu anh ta cả," cuối cùng cô lên tiếng, giọng thẳng thừng bằng cả quyết như thể cô đang tuyên bố rằng thủ phủ của Pennsylavenia là Harrisburg vậy.

Tôi nhìn cô bằng ánh mắt giống như cô là kẻ điên. Đương nhiên là tôi yêu Leo chứ. Không phải nỗi buồn khủng khiếp của tôi minh chứng cho một tình yêu lớn sao?

Cô tiếp tục, "Cậu chỉ ham dục thôi. Hai thứ đó thường lẫn lộn."

"Đó là tình yêu," tôi nói, thầm nghĩ tình dục chỉ là một phần trong tình yêu của chúng tôi thôi. "Tớ vẫn yêu anh ấy. Tớ sẽ mãi yêu anh ấy."

"Không," cô nói. "Cậu chỉ yêu cái ý niệm về tình yêu thôi. Và giờ thì cậu yêu cái ý niệm về một kẻ trái tim tan vỡ… Cậu đang diễn giống như đứa chíp hôi đau khổ."

Đó là lời đả kích nặng nề quá sức với một phụ nữ đang độ tuổi hai mươi.

Cô thở dài và chằm chằm nhìn tôi bằng ánh mắt của người mẹ. "Chưa bao giờ cậu nghe rằng tình yêu đích thực phải là thứ khiến ta tốt đẹp hơn sao? Là thứ nâng đỡ cậu?"

"Tớ đã là người tốt đẹp hơn bên Leo," tôi nói, cắn một hạt dẻ. "Anh ấy đã nâng đỡ tớ."

Cô lắc đầu và tuôn ra một tràng thuyết giáo, ngữ điệu miền Nam trở nên nặng hơn, đúng kiểu nó luôn thế mỗi khi cô tỏ ra gay gắt về cái gì. "Thực sự cậu rất tồi khi ở bên Leo… Anh ta biến cậu thành kẻ tầm thường, nhu nhược, dễ dao động, hời hợt. Giống như thể tớ chưa từng biết tí gì về cậu vậy. Bên anh ta cậu không còn là cậu. Tớ nghĩ toàn bộ mối quan hệ đó là… thiếu lành mạnh."

"Cậu chỉ ghen thôi," tôi nói yếu ớt, tự nghĩ tôi không chắc là mình có ý nói cô ấy ghen vì cô không có được một người tình như Leo - hay ghen vì anh ta thế vào vị trí người quan trọng nhất đời tôi của cô. Cả hai giả thuyết đều có vẻ hợp lý mặc dù thực tế thì cô, như bất cứ lúc nào, khi đó cũng có bạn trai.

"Ghen. Tớ không nghĩ vậy đâu, Ellen." Giọng cô hết sức thuyết phục, nhấp nhỉnh thú vị trước cái ý tưởng ghen tị với những gì tôi có cùng Leo, đến mức khiến tôi đỏ bừng mặt khi đành từ bỏ luận điệu đó mà chỉ nhắc lại rằng, "Anh ấy thực sự rất rất khiến tớ tốt đẹp lên."

Đậy là lần tiến gần nhất đến cái gì đó tương tự với cuộc cãi vã giữa chúng tôi, thế nên mặc dù cơn giận đang bùng lên, tôi vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng, không thể nhìn vào mắt cô.

"Ồ thế ư?" cô nói. "Được rồi, nếu điều đó là sự thật, Ellen, vậy cho tớ xem một bức ảnh tử tế cậu chụp được hồi cậu cặp với anh ta coi nào. Chỉ tớ xem anh ta tác động tới cậu ra sao nào. Chứng minh tớ sai đi."

Tôi đặt cái kem xuống, ngay trên tờ Town & Country số tháng Tư của cô, rồi đi về phía chiếc bàn có nắp cuộn của tôi ở trong góc phòng khách. Tôi lôi bật ngăn kéo, mở một tập phong bì giấy xi măng đựng đầy hình ảnh ra, rồi liệng xoẹt đống ảnh lên bàn trước.

Cô cầm chúng lên, liếc qua một lượt với vẻ mặt hững hờ y như thái độ của một người di chuyển bừa phứa những con bài trong trò đánh bài một mình trên máy tính.

"Ellen," cuối cùng cô nói. "Những tấm hình này… Chúng chỉ là không tốt như thế."

"Cậu có ý gì khi nói chúng không tốt như thế?" tôi nói, nhìn qua vai cô khi cô xem xét những bức ảnh cảu Leo. Leo cười rạng rỡ. Leo trầm mặc suy tư. Leo ngủ một sáng ngày Chủ Nhật, cuộn tròn bên con chó Jasper của anh. Tôi cảm thấy một cơn đau buốt nhớ nhung con chó bốc xơ không chút thân thiện mà tôi chưa từng thật sự muốn chơi cùng.

Được rồi," mãi rồi cô mới lại lên tiếng, dừng mắt ở một bức ảnh Leo mà tôi đã chụp mùa hè năm ngoái. Anh đang mặt quần sóoc và áo phông in chữ "Arita", dựa lưng trên chiếc ghế dài trong công viên trung tâm, nhìn thẳng vào máy ảnh, nhìn thẳng vào tôi. Chỉ có đôi mắt anh mỉm cười.

"Xem bức này, ví dụ nhé," cô nói. "Ánh sáng tốt. Bố cục đẹp, tớ cho là thế, nhưng nó… chỉ là một thứ buồn tẻ. Anh ta bảnh trai và ổn hết, nhưng thế thì sao? Ở đây chẳng có gì khác ngoài một gã khá ưa nhìn ngồi trên băng ghế… Xem ra… anh ta đang nỗ lực thế quá lố."

Tôi thở hổn hển, ít nhất là ở trong lòng. Sự xúc phạm này có lẽ thậm chí còn tệ hơn ví tôi với đứa tuổi teen thất tình. "Nỗ lực quá lố?" tôi nói, giờ đã thực sự tức giận.

"Tớ đâu có nói cậu nỗ lực quá lố," cô bảo. "Nhưng anh ta thì rõ ràng là thế. Chỉ cần nhìn biểu lộ của anh ta… Anh ta thiếu tự nhiên, bảnh chọe, tự thức. Anh ta biết mình đang được chụp ảnh. Anh ta biết mình đang được tôn thờ. Tất cả ở anh ta là thế, kiểu ‘Hãy nhìn vào ánh mắt đầy nhục cảm của tôi.’ Nghiêm túc đấy Ellen. Tớ ghét tấm ảnh này. Tất tần tật hình cậu chụp trong năm trước khi quen Leo đều thú vị hơn bức ảnh này."

Cô quẳng bức hình trở lại trên bàn, và nó úp sấp xuống. tôi nhìn vào nó, và có thể hầu như, hầu như hiểu được điều cô đang nói. Tôi cảm thấy vết cứa của điều gì đó gần như xấu hổ, giống với cảm giác khi tôi lật giở đọc lại những vần thơ haiku mà tôi đã nghĩ thật đáng ngưỡng mộ tôi viết về mùa hè đi lướt sóng ở bờ biển Jersey từ hồi cấp hai. Những bài haiku tôi từng tự hào gởi cho một tờ tạp chí văn học, để rồi cảm thấy thật sự choáng váng khi lời từ chối đến trong hộp thư.

Margot và tôi nhìn chằm chằm trong một lúc tưởng như rất lâu. Đó có lẽ là khoảnh khắc chân thực, đầy sức mạnh nhất trong mối quan hệ của chúng tôi, và trong giây phút ấy, tôi vừa yêu vừa giận cô. Cuối cùng cô phá vỡ im lặng trước.

"Tớ biết nó đau lắm, Ellen… Nhưng đã đến lúc tiến lên," cô nói, mạnh mẽ sắp chồng ảnh lại cho vào chiếc phong bì. Rõ ràng Leo không còn đáng để cô xé khuôn mặt anh ra làm đôi như trước nữa.

"Tớ phải làm thế bằng cách nào kia chứ?" tôi đáp lại yếu ớt. Đó không phải câu hỏi tu từ - tôi thực sự muốn biết chính xác những việc tôi phải làm tiếp tới.

Cô suy nghĩ một giây và rồi cho tôi một lời chỉ dẫn. "Tối nay cứ tiếp tục ngồi ì ra mà xem Molly Ringwald. Rồi sáng mai tỉnh dậy hãy tắm cho thật kỹ. Sấy tóc, trang điểm một chút. Rồi cầm lấy máy ảnh của cậu và trở lại với công việc ấy… Anh ta sẽ không quay trở lại nữa… Vậy hãy làm việc cậu yêu thích… Đến lúc rồi."

Tôi nhìn cô, biết rằng cô đúng. Biết rằng lại một lần nữa, tôi đứng trước ngã ba đời mình, và một lần nữa, tôi cần phải làm theo lời khuyên của Margot mà đến với nhiếp ảnh.

Thế là ngày hôm sau tôi mua một chiếc máy ảnh mới - chiếc tốt nhất tôi có thể chi trả bằng chiếc thẻ tín dụng còm cõi của mình - và đăng ký vào một khóa đào tạo tổng hợp tại Viện Nhiếp Ảnh New York. Hơn một năm sau, tôi đã nắm được những chi tiết phức tạp về thiết bị, mọi thứ về ống kính, và làm chủ được ánh sáng flash, ánh sáng đèn tungsten và đèn chớp. Tôi nghiên cứu cặn kẽ đặc điểm lỗ ống kính máy ảnh, tốc độ màn trập, và hiểu những thứ đó cũng thấu đáo như hiểu về phim và giới hạn ISO, cân bằng trắng và biểu đồ. Tôi học các lý thuyết về bố cục, màu sắc, hoa văn và khung hình, cũng như về "đinh luật một phần ba" (một thứ mà tôi nghĩ mình biết nó từ trong bản năng) và cách dùng các đường thẳng làm cho hình ảnh có sức hút hơn. Tôi đã học được vô khối thứ về việc in ảnh, tuy vậy tôi có thể thực hành kỹ thuật của mình trên những máy móc phức tạp hơn nhiều. Tôi học thêm một khóa về chụp chân dung, nghiên cứu ánh sáng và vị trí. Tôi nghiên cứu về nhiếp ảnh đồ vật, nhiếp ảnh đồ ăn, nhiếp ảnh kiến trúc, nhiếp ảnh phong cảnh, thậm chí nhiếp ảnh thể thao. Tôi tìm tòi sâu hơn về chụp ảnh kỹ thuật số, thành thạo Adobe Photoshop, ngôn ngữ của các pixel và cỡ con chíp (khái niệm hiện đại bậc nhất lúc bấy giờ). Tôi thậm chí còn học một lớp về khía cạnh kinh doanh và marketing của nhiếp ảnh.

Với mỗi tuần mới mẻ, mỗi kỹ thuật tân kỳ tôi học được, tôi lại cảm thấy vết thương lòng khép miệng thêm một chút. Phần nào chỉ là bởi sự trôi chảy của thời gian, một thành phần thiết yếu của bất cứ cuộc phục hồi tổn thương tình cảm nào. Tuy nhiên, phần nào chuyện này là bởi một đam mê này đã từ từ thay thế đam mê kia. Và mặc dù một lần trái tim tan vỡ không khiến tôi trở thành chuyên gia trong lĩnh vực này, tôi vẫn tin ta cần cả hai thứ - thời gian và một tình cảm thay thế - để trọn vẹn hồi phục một con người.

Khoảng chín tháng sau chuyện với Leo, cuối cùng tôi đã cảm thấy sẵn sàng - cả về kỹ thuật lẫn cảm xúc- để cho ra đời bộ ảnh của mình và nộp hồ sơ xin một công việc trợ lý thực thụ. Thông qua bạn của một người bạn, tôi hay tin một nhà nhiếp ảnh thương mại tên là Frank Brightman đang kiếm một trợ lý thứ hai. Frank chủ yếu chụp ảnh thời trang và quảng cáo, nhưng thỉnh thoảng cũng làm việc với các tạp chí. Anh ta có một phong cách nghệ sĩ rất đặc biệt gợi nhắc đến chủ nghĩa siêu thực - một dáng vẻ khiến tôi vừa ngưỡng mộ vừa tưởng tượng ra được một ngày nào đó ắt có đua tranh, tất nhiên là bằng phong thái của chính tôi.

Trước khi có thể bàn cãi với chính mình về chuyện đó, tôi gọi cho Frank hỏi về vị trí còn trống này, và anh ta mời tôi tới phỏng vấn tại studio nhỏ ở Chelsea của anh ta. Ngay lập tức, Frank vừa gây ấn tượng với tôi vừa tạo cảm giác rất dễ chịu. Anh ta có mái tóc màu bạc tuyệt đẹp, trang phục hoàn hảo, và sự ân cần dịu dàng. Cũng có cả cái gì đó phảng phất thiếu nam tính trong phong thái của anh ta khiến tôi nghĩ anh ta gay - điều mà trong thời điểm đó, với người có nguồn gốc từ một thị trấn toàn dân lao động, và từ một trường học miền Nam thủ cựu như tôi, vẫn gây cảm giác giống như một món mới lạ đầy phức tạp.

Tôi quan sát Frank vừ nhấm nháp cốc cappuccino vừa săm soi bộ ảnh nghiệp dư của tôi sắp đặt trong một cuốn album giả da. Anh ta vừa lật giở các trang ảnh vừa lầm bầm tán thưởng. Rồi anh ta đóng tập ảnh lại, nhìn vào mắt tôi, và nói mặc dù có thể thấy tôi rất có triển vọng, anh ta sẽ không tô vẽ về công việc - anh ta đã có trợ lý thứ nhất, và gần như chỉ cần một người giúp việc thôi. Một người để thanh toán các hóa đơn, chạy cà phê, và phải đứng rất nhiều. "Công việc rõ là không tuyệt mỹ đâu," anh ta kết thúc.

"Tôi có thể làm được," tôi trả lời sốt sắng. "Tôi từng làm phục vụ bàn. Tôi giỏi đứng lắm. Tôi giỏi cả việc nhận yêu cầu của khách nữa."

Frank vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng khi nói với tôi rằng anh ta vừa cho thôi việc lần thứ tư vị trí trợ lý thứ hai. Anh ta nói tất cả bọn họ đều có hồ sơ tốt hơn tôi, nhưng đều rất lười và không đáng tin. Rồi anh ta dừng lại và nói anh ta có thể thấy rằng tôi khác thế.

"Cô có vẻ thật thà về bản thân," anh ta nói. "Và tôi thích chuyện cô đến từ Pittsburgh. Miền đất chân thực, tốt đẹp ấy, Pittsburgh."

Tôi cảm ơn anh ta, hé một nụ cười luôn- háo- hức- được- làm- việc.

Frank mỉm cười lại và nói, "Công việc này dành cho cô. Chỉ cần chuyên cần đi làm hàng ngày, đúng giờ, chúng ta sẽ tiến triển tốt thôi."

Vậy là tôi chỉ cần làm đúng thế. Đến chỗ làm hằng ngày trong suốt hai năm sau đó. Tôi vui vẻ hài lòng làm theo các yêu cầu của Frank và trợ lý thứ nhất của anh ta, một phụ nữ lớn tuổi thông minh tên là Marguerite. Frank và Marguerite là những người tài giỏi, giàu sức sáng tạo nên tôi nhanh chóng nắm bắt được mọi chi tiết công việc. Tôi đảm bảo chứng nhận bảo hiểm cho những bức ảnh lớn - đôi khi thậm chí còn thuê đến cảnh sát. Tôi xử lý việc thuê mướn thiết bị, lắp đặt đèn chiếu sáng và đèn chớp dưới con mắt quan sát tỉ mẩn của Frank, nhiều khi bắt đầu ngày làm việc từ lúc trời còn tờ mờ đất. Tôi tua phim (vào ngày tôi thôi làm, Frank nói anh ta chưa bao giờ thấy ai tua phim nhanh đến thế, đó dường như là lời khen ngợi tột bậc) và phải đọc máy đo ánh sáng thực sự đến mấy ngàn lần. Tóm lại, tôi học tỉ mỉ vô khối thứ về nhiếp ảnh thương mại, trong khi đó mỗi lúc một tự tin hơn rằng ngày nào đấy tôi sẽ sải bước trên đôi chân của chính mình.

Và cuộc sống của tôi đang diễn ra như vậy ngày Andy đến với tôi.

Người ta vẫn nói rằng thời gian là tất cả, và khi nhìn lại, tôi thấy mình thật sự là tín đồ cuồng tín của lý thuyết này. Nếu Andy ngỏ lời hò hẹn với tôi sớm hơn thời điểm đó một chút, tôi có thể đã xem lời mời ấy như một thủ đoạn tội nghiệp, một trò Margot đã nhờ anh thực hiện. Tôi hẳn sẽ nói không một cách thẳng thừng, và vì Andy không hoàn toàn là một anh chàng năng nổ, chuyện có lẽ sẽ dừng lại ở đó. Và, quan trọng hơn, tôi hẳn sẽ không có thời gian để chen thêm người vào giữa những anh chàng linh tinh, vớ vẩn nhưng vẫn vô cùng quan trọng để giúp tôi phục hồi, những gã hầu như chỉ kéo dài được một đôi buổi hẹn.

Nhưng nếu anh ra tay muộn hơn chút nữa, tôi có thể đã trở thành một người hoài nghi - một điều thực sự khó khăn đối với phụ nữ sắp sang tuổi ba mươi, nhưng là điều tôi cảm thấy dứt khoát có thể xảy ra. Hoặc tôi có thể đã bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc với ai đó khác - có thể lại một ai đó giống Leo vì người ta vẫn nói ta thường hẹn hò với cùng một típ người, hết lần này sang lần khác. Hoặc tôi có thể đã trở nên quá đắm chìm trong công việc.

Thay vào đó, tôi vẫn lạc quan, bằng lòng với những gì mình có, sống tự lập, và ổn định hết mức so với khả năng khi ta còn trẻ, độc thân và sống trong một thành phố lốn. Tôi vẫn day dứt chuyện Leo (và "đổ vỡ đến từ đâu") nhiều hơn nhiều so với những gì tôi có thể thừa nhận với bất kỳ ai - thậm chí với chính mình, và ý nghĩ về Leo vẫn có thể dừng chân tôi trên lối đời mình, xé nát trái tim tôi, siết chặt lồng ngực của tôi. Nhưng tôi đã học được cách điều khiển các cảm xúc, chia ngăn cho chúng. Phần tồi tệ nhất của nỗi đau này đã xuôi dòng theo thời gian, như vẫn luôn thế, với tất cả mọi người. Tôi hầu như đã nghĩ về Leo đúng với vai trò của anh ta - một người tình cũ không bao giờ trở lại, và tôi nghĩ về tôi như một ngừơi phụ nữ đã lớn khôn hơn, hoàn thiện hơn từ khi mất anh ta. Nói cách khác, tôi đã chín muồi cho một mối quan hệ mới, một người đàn ông tốt hơn.

Tôi đã sẵn sàng với Andy.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 8-1-2012 07:09:14 | Chỉ xem của tác giả
Chương 8


Tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc khi tôi biết rằng Andy yêu thích tôi nhiều hơn mức chỉ là bạn thân nhất của em gái anh, hay thậm chí, quan trọng hơn, là bạn của anh. Thú vị ở chỗ, chuyện không xảy ra ở New York, mặc dù Margot và tôi vẫn gặp Andy khá đều đặn, thường là đến quán bar uống gì đó, nhóm bạn của chúng tôi rất hợp với anh.

Chính xác thì hôm ấy tôi đang ở Atlanta, về nhà với Margot và Andy trong lễ Tạ ơn, ba chúng tôi bay từ đêm trước. Chúng tôi vừa kết thúc bữa tiệc mà mẹ Margot, Stella, đã một tay chuẩn bị (bác quản gia lâu năm của nhà Graham, Gloria, xin nghỉ một tuần), và chén đĩa đã được gạt bỏ hết cặn bẩn để tống tất vào máy rửa bát. Andy và tôi còn lại một mình trong bếp sau khi tôi xung phong tình nguyện rửa đồ pha lê và đồ bạc (không ai trong nhà từ chối, điều đó thậm chí còn khiến tôi cảm thấy được chào đón), và Andy nhanh nhẹn đề nghị được sấy khô - điều mà tôi nghĩ thật đặc biệt dễ thương trong một gia đình truyền thống nơi đàn ông dường như hoàn toàn được miễn bất kỳ công việc nội trợ nào.

Lúc đó, Margot, bố mẹ và anh trai cô, James, đã lui hết vào trong "khu ti vi" và đang xem phim The Shawshank Redemption. Thật ra, còn có khoảng ba phòng nữa có thể gọi là khu, nhưng thay vào đó được gọi bằng những cái tên phòng chơi, thư viện, và phòng sinh hoạt. Toàn thể ngôi nhà rất rộng và đầy ắp đồ cổ tuyệt đẹp. Những tấm thảm thổ cẩm Đông phương, tranh sơn dầu, và nhiều bảo vật gia truyền sưu tầm qua những chuyến du hí nước ngoài hay do cha ông để lại. Nhưng mặc cho ngôi nhà có vẻ sang trọng đến thế nào, mỗi phòng đều có lối bài trí mang lại cảm giác ấm cúng, tôi cho có được điều này là do nhờ ánh đèn dịu ấm và những chiếc ghế vô cùng thoải mái khi cuộn mình trên đó. Stella không tin tưởng vào rất nhiều thứ - gia vị làm salad mua trong cửa hàng, quà cáp tặng đi tặng lại, tên họ có gạch nối ở giữa, ví dụ thế - và là người vô cùng thích ngồi sao cho thoải mái. "Không có gì phá hủy một bữa tối nhanh hơn những chiếc ghế cứng," có lần bà chân tình bảo tôi. Khi bà nêu lên những đặc tính của đồ đạc như thế, tôi luôn có cảm giác mình nên tốc ký vào một cuốn sổ để tiện ngày sau tra cứu tham khảo.

Tuy nhiên, trong một ngôi nhà có rất nhiều căn phòng thoải mái, xinh đẹp, khu bếp có lẽ vẫn là nơi tôi yêu thích nhất. Tôi yêu những bức tường sơn màu caramen, những mặt quầy bếp lát đá, những chiếc xoong chảo bằng đồng nặng trịch lủng lẳng treo vào những chiếc móc rũ xuống bên trên quầy bar. Tôi bị mê hoặc bởi khung cửa sổ đẹp như tranh nhìn ra sân sau và kệ lò sưởi bên tường nơi mọi người có thể đến tụ tập. Đó thực sự là kiểu khu bếp sáng choang, rộng thênh mà ta thường thấy trên phim ảnh. Khu bếp đặc trưng cho một gia đình tràn ngập hạnh phúc với người mẹ còn nguyên nét truyền thống vững chãi cầm trịch; người cha phong độ, đáng mến; cô con gái dễ thương, xinh tươi; và hai cậu con trai có thiên tư tốt đẹp chốc chốc lại tạt qua nhúng chiếc muôi gỗ vào trong những cái nồi sôi lục bục trên dàn bếp Viking to tướng rồi khen ngợi món ăn của người mẹ yêu thương hay bác quản gia quý mến. Mọi thứ về khu bếp ấy thật hoàn hảo - đúng như gia đình sống trong nó vậy.

Tôi nhớ mình đã nghĩ tới những điều ấy khi dầm tay vào nước xà phòng ấm và lôi hai chiếc thìa cà phê bằng bạc lên. Tôi nghĩ mình thật may mắn biết bao khi được ở nơi này - rằng đây chính xác là những gì người ta mong được cảm thấy trong lễ Tạ ơn - ngoại trừ, có lẽ thế, nhiệt độ lên tới 15oC.

Năm đó, gia đình tôi đã khiến tôi rất thất vọng - điều này không còn là chuyện lạ kể từ sau mẹ mất. Bố tôi cố gắng duy trì truyền thống gia đình trong vài năm, nhưng Sharon đã thay đổi tất cả - không phải một cách cố tình, mà đơn giản là vì bà có con riêng và có cách sống riêng. Năm đó, Sharon và bố tôi đi Cleveland thăm con trai riêng của Sharon, John, và vợ mới cưới của anh ta, Leslie, người từng là đội trưởng đội cổ động viên thể thao của bang Ohio, một chuyện mà Sharon dường như tự hào đến thái quá. Thế là để lại Suzanne và tôi tự lo liệu cho mình, và mặc dù tôi không mấy tin tưởng rằng có mỗi hai chị em cũng vẫn sáng tạo được một lễ Tạ ơn mãn nguyện, một dịp lễ dính dáng nhiều đến chuyện nấu nướng trong khi cả hai chúng tôi đều không thạo việc bếp núc cho lắm, tôi vẫn sẵn lòng cố gắng. Nhưng Suzanne thì không. Chị ấy nói rõ với tôi rằng chị ấy sẽ "không làm gì cho kỳ nghỉ năm nay". Tôi không chắc chính xác câu đó có nghĩa gì , nhưng tôi đã trở nên quen với tâm trạng thất thường của chị và biết rõ rằng áp đặt một lễ Tạ ơn truyền thống lên con người chị thật chẳng khôn ngoan chút nào. Thế nên tôi vô cùng hạnh phúc khi Margot mời tôi về nhà cùng cô.

Lúc ấy, khi Andy hỏi tôi về gia đình, tôi kể với anh một vài điều trên một cách cẩn trọng để không nghe có vẻ cay đắng và bạc bẽo với bố và chị gái. Hay tệ hơn, nghe giống như người bạn bơ vơ đáng thương của Margot.

Andy khi đó vừa buộc xong chiếc tạp dề xếp nếp màu xanh, phần nhiều để cho hay chứ không phải vì lợi ích gì, lắng nghe hết sức chăm chú rồi nói, "Anh rất vui có em ở đây. Càng đông càng vui, anh lúc nào cũng nói thế mà."

Tôi mỉm cười, nghĩ rằng có rất nhiều người sử dụng câu thành ngữ ấy, tuy nhiên gia đình Graham thì thực sự tin nó, và chỉ riêng trong hôm nay đã có ít nhất nửa tá bạn bè tạt qua chơi, trong đó có cả bạn trai hồi trung học của Margot, Ty, cậu ta mua đến vài chục chiếc bánh vòng màu tùng lam có nhân tròn bên trên rất trứ danh của hiệu Henri’s, một hiệu bánh lâu đời ở Atlanta. Margot từ chối, nhưng Ty rõ ràng là vẫn còn yêu cô - hoặc chí ít anh ta vẫn rất quý mến gia đình cô. Tôi có thể hiểu được điều đó.

"Anh biết đấy," tôi nói với Andy, "hầu hết mọi gia đình đều không giống thế này."

"Giống sao cơ?"

"Tốt đẹp," tôi nói. "Hạnh phúc."

"Bọn anh hù em đó," Andy nói. "Tất cả chỉ là mã ngoài thôi."

Trong một thoáng, tôi đã rất lo lắng, gần như vỡ mộng. Có chăng bí mật về một gia đình đen tối mà tôi không biết? Ngược đãi sao đó? Tội phạm cổ cồn trắng?Hay tệ hơn, có một lời chẩn bệnh tối hậu vô vọng, giống như điều từng làm thay đổi mọi thứ trong gia đình tôi? Tôi liếc nhìn Andy và thấy vẻ mặt vui tươi của anh, lòng tràn ngập cảm giác giải thoát. Mộng tưởng của tôi về gia đình Graham như một gia đình thịnh vượng và hạnh phúc vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, vượt qua tất cả nỗi lo âu.

"Đùa thôi. Gia đình anh thực sự tốt đẹp… Trừ có James," anh nói, nhắc đến cậu em trai của mình, anh chàng dễ thương đa sự của gia đình lúc đó đang sống trong phòng dành cho khách ở sân sau nhà, vì thế mà có biệt danh Kato Kaelin(1). James vừa mới bỏ một công việc nữa - cậu có nhiều "ông chủ tồi tệ kinh hồn" hơn bất kỳ ai tôi từng biết - và gần đây cậu đã phá tan tành ít nhất ba chiếc ô tô quà tặng tuyệt diệu của mình. Thế nhưng những trò phá bĩnh của James dường như chỉ tạo thêm hứng thú, các thành viên còn lại của gia đình chỉ lắc đầu ái ngại cưng chiều.

Andy và tôi im lặng trong vài phút, khuỷu tay của chúng tôi vô tình chạm phải nhau khi làm việc, mãi sau anh nói, giọng thoảng buồn, "Thế em có nghe được gì nữa từ anh chàng hay đi cùng em không? Leo, phải nhỉ?"

Tim tôi nhảy đánh thịch. Tôi mới nghĩ đến Leo lúc sáng sớm nay, băn khoăn tự hỏi không biết anh ta nghỉ lễ cùng gia đình ở Queens hay đang nằm ườn cho hết ngày lễ, đúng kiểu của Suzanne. Tôi có thể thấy anh ta vẫn miệt mài tập trung làm việc, đặc biệt nếu anh ta đang có một cái hạn nộp bài rất căng. Tuy nhiên, nghĩ về anh ta là một chuyện, nói về anh ta thì là chuyện khác. Tôi hít sâu, lựa chọn từ thật cẩn trọng. Tôi có cảm giác như mình đang chính thức công bố điều gì đó, và mặc dù muốn nói chuẩn xác, tôi cũng muốn tỏ ra thật mạnh mẽ. "Không," cuối cùng tôi nói. "Đó là sự tuyệt giao sạch bách."

Câu đó có hơi chút cường điệu, căn cứ vào quãng đời sầu thảm của tôi, nhưng tôi lập luận rằng lúc này nó đã sách bách từ phía Leo. Vả chăng, nếu người này không liên lạc với người kia lấy một lần sau khi hai người chia tay lần cuối, chẳng phải như thế xét trên định nghĩa chính là sạch bách sao? Bất kể ta cảm thấy ra sao trong sâu thẳm? Tôi nghĩ về một lần tôi suýt nữa đã gọi cho Leo. Hôm đó ngay sau vụ Mười một tháng Chín. Gần một tuần đã trôi qua, nhưng cả đất nước - và đương nhiên là New York - vẫn còn trong cơn hoang mang tột độ của buồn đau và hãi hùng đó. Tôi biết rằng cơ quan và nhà Leo đều không gần Trung tâm Thương mại Thế giới, và rằng hiếm khi có dịp lên khu tài chính của New York. Nhưng tuy nhiên. Có quá nhiều chuyện kinh khủng về ngày hôm đó - câu chuyện về những người đến nơi họ thường không đến - thế nên tôi bắt đầu tưởng tượng điều tổi tệ nhất. Bên cạnh đó, theo như tôi lý luận với Margot, tôi nhận được hàng đống cuộc gọi từ bạn cũ, thậm chí của những người quen sơ, để kiểm tra xem tôi thế nào. Không phải đó là một việc đúng đắn của lòng trắc ẩn sao? Sau mọi chuyện, tôi hẳn có những cảm giác cay đắng với Leo, nhưng tôi muốn anh còn sống. Mấy lời biện hộ của tôi chẳng mảy may tác động đến Margot, cô thuyết phục tôi rằng cô không thể, dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, liên lạc với Leo, và cô đã thành công với chỉ một luận điểm đơn giản mà không cãi nổi: "Anh ta đâu có gọi để kiểm tra cậu, phải không?"

Tôi đổ thêm một ít nước rửa chén vào dòng nước đang chảy xuống từ vòi, mùi chanh lan tỏa trong không khí, lúc ấy Andy gật đầu nói, "Tuyệt giao hoàn toàn luôn luôn tốt."

Tôi lẩm bẩm đồng tình. "Vâng. Em thật sự chẳng bao giờ hiểu nổi những người cứ trở thành bạn thân của người tình cũ."

"Anh thì hiểu," Andy nói. "Có những người vẫn giữ một ngọn lửa."

"Như Ty," tôi nói, cười lớn.

"Chính xác đấy," Andy nói. "Kiểu thế này, thôi nào, người ơi, hãy để cho cơn mê tắt lịm đi thôi."

Tôi phì cười, nghĩ rằng tôi chắc chắn đã để cho cơn mê tắt lịm cùng Leo, không phải là tôi có nhiều lựa chọn trong chuyện này.

"Thế," Andy thôi chủ đề đó và hỏi câu tiếp theo "giờ em có đang gặp gỡ ai không?"

Tôi lắc đầu. "Không. Không hẳn. Thỉnh thoảng đây đó vài cuộc hẹn - hầu hết đều do Margot giới thiệu. Em nghĩ cô ấy đến sắp đặt cho em với mọi chàng trai thật thà còn độc thân của ngành công nghiệp thời trang mất thôi… Nhưng không có gì nghiêm túc cả… Anh thì sao?"

Tôi hỏi câu đó mặc dù về căn bản tôi đã biết tình trạng của anh - anh vừa tự do trở lại sau quan hệ ngắn ngủi với một nữ diễn viên New York tên là Felicia đòi hỏi sự chiều chuộng quá cao - một nữ hoàng kịch nghệ thậm chí cả khi không đứng trên sân khấu.

Andy xác nhận với vẻ vui tươi, "Độc thân," trong khi tôi đưa cho anh một cái ly pha lê.

Anh ném cho tôi một nụ cười lém lĩnh khiến tôi đột ngột băn khoăn liệu anh có đang làm gì hơn là trò chuyện đôi câu và giúp rửa chén bát. Có thể nào anh trai Margot thực sự thích tôi? Không thể nào, bản năng đầu tiên của tôi mách bảo. Mặc dù Andy rất thân thiện, dễ gần, và còn đôi chút ngờ nghệch, anh vẫn là người anh trai vô cùng dễ thương, vô cùng thành đạt của Margot, điều đó mang lại cảm giác như anh đứng ngoài thế giới của tôi, hoặc ít nhất cũng là một vùng cấm. Thế là tôi lôi bất kỳ tưởng tượng lãng mạn nào về Andy ra khỏi đầu mình khi chúng tôi tiếp tục nhịp điệu rửa rồi tráng rồi lau khô chén đĩa. Rồi đột nhiên chúng tôi kết thúc công việc. Và thật lạ, tôi chợt cảm thấy nuối tiếc.

"Thế là xong," anh nói, lau khô tay, cởi chiếc tạp dề và gấp gọn để lên quầy. Tôi lôi nắp đậy dưới bồn ra và nhìn nước chảy, ban đầu chầm chậm nhưng sau thì cuộn ào. Tôi lau khô tay rồi chùi mặt quầy bếp bằng một chiếc khăn nhỏ có chữ G lồng. Tôi có cảm giác như mình đang chộn rộn, nhưng chộn rộn vì cái gì, thật sự tôi không chắc.

Chính khoảnh khắc ấy Andy nhìn tôi và nói, "Thế. Ellen?"

Cảm thấy căng thẳng sao đó, tôi tránh ánh mắt của anh và trả lời, "Vậng?"

Andy hắng giọng trong khi nghịch nghịch một hộp diêm trên mặt quầy rồi nói, "Khi chúng ta trở lại New York… em nghĩ sao nếu chúng ta đi ra ngoài? Đi ăn tối hoặc gì đó… Chỉ hai chúng ta?"

Không còn nghi ngờ gì nữa - Andy đang đề nghị hẹn hò với tôi. Não tôi vận tốc lực, nghĩ về những hệ quả của việc đi chơi với anh trai của bạn thân nhất. Không phải đó là một kế hoạch liều lĩnh sao? Chuyện gì nếu chúng tôi trở nên nghiêm túc rồi mọi điều lại kết thúc tồi tệ? Margot có đứng về một phía? Tình bạn của chúng tôi có còn vẹn nguyên? Hay xa xôi nhất, có quá bất tiện cho tôi mỗi lần về thăm nhà cùng với cô không? Và vì thế lựa chọn ấy chợt đến trong tôi, vào giây phút đó, hoặc trả lời không hoặc nói vài câu cáo lỗi sao đó để tránh được mọi xung đột tiềm tàng. Có hàng nghìn chàng trai khả dĩ ở Manhattan; sao phải chọn cách này?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 8-1-2012 07:10:36 | Chỉ xem của tác giả
Nhưng thay vào đó, tôi lại nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của anh, lạnh trong gam màu, nhưng ấm hơn bất kỳ cặp mắt nâu nào tôi từng biết, và nói rụt rè, thận trọng, "Em nghĩ kế hoạch đó có tiềm năng đấy."

Andy khoanh tay, dựa người vào quầy bar và mỉm cười. Tôi mỉm cười lại. Rồi, ngay khi chúng tôi nghe thấy Margot đang đi xuống bếp, anh nháy mắt láu lĩnh với tôi và nói, "Và nghĩ xem. Nếu mọi chuyện tốt đẹp… em vừa mới gặp cả gia đình đấy."

Thời gian còn lại của dịp cuối tuần ấy, sự phấn khích trong tôi gia tăng khi Andy và tôi trao nhau rất nhiều những cái liếc nhìn ra dấu, đặc biệt là vào đêm sau đó, khi Stella dò hỏi tình trạng hẹn hò của hai cậu con trai.

"Có người nào đặc biệt chưa?" Bà hỏi trong khi chúng tôi đang chơi trò ghép từ Scrabble trên chiếc bàn da trong phòng chơi.

James cười nói, "Có chứ mẹ. Có bao nhiêu là cô gái đặc biêt… Nếu mẹ hiểu ý con."

"James," Stella nói, lắc lắc mái đầu vàng óng lúc nào cũng bồng bềnh rất điệu nghệ, và vờ giận cậu con trai thứ, trong khi bà giải thích về những câu cách ngôn ghép từ những chữ cái mà bà có.

"Hay quá mẹ ạ," Andy trìu mến nói. Rổi bảo với tôi, "Em có biết mẹ không bao giờ thua trò này ?"

Tôi mỉm cười, để ý thấy cách người miền Nam luôn bỏ qua từ "của tôi" khi nói về bố mẹ mình. "Em có nghe rồi." tôi nói, cảm thấy vừa ấn tượng vừa hơi bị đe dọa bởi nữ chúa của gia đình Graham. Thực sự thì, chiến thắng trong trò bảng chữ này chỉ là một trong rất nhiều thứ tôi nghe được về Stella trong những năm qua, những điều đã ảnh hưởng đến những người thương yêu của bà, đến hầu hết không gian văn hóa, lối sống gia đình. Stella khỏe mạnh, tuyệt diệu, thông minh. Quyến rũ và đầy lôi cuốn, bà hẳn sẽ không chết vì bệnh ung thư - tôi tin chắc chuyện đó - mà thay vào đó vẫn ngủ ngon trên chính giường của mình, ở cái tuổi thượng thọ chín mươi tư, với một nụ cười trên gương mặt và mái đầu hoàn hảo ấy ngả lên trên chiếc gối lụa.

"Đó là vì mẹ chơi gian đấy," James nói với chất giọng khàn trầm ấm, chậm rãi của cậu, một ngữ âm nặng hơn rất nhiều so với những người còn lại trong nhà - tôi cho rằng tính lười biếng nói chung của cậu đã ăn sâu thậm chí cả vào cách nói. Cậu nháy mắt với tôi và nói, "Em phải chú ý cho kỹ xem mẹ có giỏi thật không, Ellen. Mẹ láu cá lắm đấy."

Tất cả chúng tôi cười ầm lên với tưởng tưỡng ngớ ngẩn Stella Graham hoàn hảo đang chơi ăn gian, trong khi bà quay đầu lại nhìn, cần cổ cao của bà trông hết sức đáng ngưỡng mộ. Rồi bà khoanh tay ôm ngang chiếc váy xám đặt may riêng của mình, những vật trang trí nặng bằng vàng gắn trên chiếc lắc trượt xuống khuỷu tay.

"Con thì sao, Andrew?" Stella hỏi.

Tôi thấy mặt mình nóng lên khi dừng ánh mắt trang trí hình tháp Eiffel, chắc hẳn là quà của bố Margot, lúc này thì tôi gọi ông là ông Graham, người duy nhất không tham gia trò chơi tối nay. Thay vì vậy ông đang đọc tờ The Wall Street Journal bên cạnh lò sưởi và thỉnh thoảng lại tra cứu từ điển rồi chơi trò phân xử những từ ngữ gây tranh cãi.

"Còn con ư?" Andy nói, vừa né tránh câu trả lời của mẹ vừa tỏ ra rất thích thú.

"Anh ấy bỏ Felicia rồi," Margot lên tiếng. "Con chưa nói với mẹ à?"

Stella gật đầu, nhưng vẫn nhìn Andy. "Có cơ hội nào trở lại với Lucy không? Một cô gái xinh đẹp, dễ thương như thế," bà nói vẻ tiếc nuối. "Mẹ thích Lucy lắm."

James cười phá lên rồi nhái giọng Ricky Ricardo(2), "Luuuuuuuuuuu- cy! Anh về đây!"

Chúng tôi lại cùng cười, trong khi Andy ném cho tôi một cái nhìn lướt nhanh, mày nhướn lên, kiểu của người trong cuộc. "Không. Con hết với Lucy rồi," anh nói, ngón chân trần của anh tìm ngón chân đi tất của tôi dưới bàn. "Nhưng thật sự thì con có một cuộc hẹn đã lên lịch tuần tới."

"Thật sao?" Margot và Stella cùng thốt lên.

"Phải," Andy nói.

"Tiềm năng chứ?" Margot hỏi.

Andy gật đầu trong khi ông Graham ngước mắt khỏi tờ báo với thoáng chút tò mò. Margot từng nói với tôi rằng bố cô chỉ muốn Andy một ngày nào đó trở lại Atlanta để tiếp quản văn phòng luật của ông - và xem việc Andy cưới một phụ nữ Yankee là rào cản quan trọng duy nhất đối với mong ước đó.

Quả nhiên, ông Graham nhìn chăm chú qua trang báo và nói, "Cô ấy người miền Nam chứ, có tình cờ thế không?"

"Không," Andy nói. "Nhưng con nghĩ mọi người sẽ thực sự thích cô ấy."

Tôi mỉm cười, thẹn thùng nhìn xuống những chữ cái của mình, khéo chọn sao tôi có các chữ F, A, T và E(3) trên tấm bảng gỗ.

Tôi và Andy đã bắt đầu như thế. Đólà lý do tại sao những chuyến về thăm gia đình Margot (những người mà giờ đây tôi nhắc tới như gia đình Andy, sự chuyển đổi xảy ra sau đó giữa buổi hẹn đầu và hôn lễ của chúng tôi) luôn có cảm giác hơi giống một chuyến đi xúc tác tình cảm đối với tôi, như thể đọc lại một bức thư tình cũ hay trở lại nơi tình yêu nhen nhóm. Và giờ đây, khoảng một tuần sau cái tin mang bầu tốt lành của Margot, tôi đang nghĩ đến tất cả điều đó khi Andy và tôi bay về Atlanta chơi cuối tuần.

Đây là một chuyến bay êm và không một gợn mây trên nền trời tháng Hai màu xanh cô ban, nhưng tôi vẫn hơi khó ở. Tôi vốn căng thẳng khi bay, có lẽ kế thừa tính ẻo lả từ mẹ, người lúc nào cũng từ chối đi máy bay. Nói như thế không có nghĩa là bố mẹ tôi từng có thể chi trả cho bất kỳ chuyến bay nào, một sự thật khiến tôi đau lòng khi nhìn bố tôi và Sharon bay xuống Florida mỗi mùa đông, nơi họ bắt đầu những chuyến du thuyền cầu kỳ trên vùng biển Caribe. Tôi muốn bố tôi hạnh phúc, nhưng đôi khi dường như thật không công bằng vì Sharon lại được hưởng thụ những lợi lộc từ việc nghỉ hưu của bố - và sự thật thì phải mất rất nhiều thời gian tôi mới học được rằng sự bất công của cuộc đời thực sự không dễ gì thay đổi.

Dù sao thì lúc này, nhân viên phục vụ chuyến bay đang vui vẻ thông báo rằng chúng tôi đã sắp tới sân bay Hartsfield Jackson và rằng chúng tôi nên trở lại ghế ngồi và gập bàn vào vị trí thẳng đứng. Andy làm theo chỉ dẫn và đặt tờ US Today của mình vắt qua chân. Anh gõ gõ chiếc bút xuống tờ báo và nói, "Anh cần một từ bốn chữ cái có nghĩa là điểm cao nhất?"

"Đỉnh," tôi nói.

Andy lắc đầu. "không khớp."

Tôi thử lại. "Chóp?"

Anh gật đầu. "Cảm ơn," anh nói, trông có vẻ tự hào về kỹ năng giải ô chữ của tôi. Anh là luật sư, nhưng tôi là thợ chữ. Giống như mẹ anh, giờ tôi thường xuyên hất cẳng anh trong mấy trò Scrabble với Boggle - nói đúng hơn là tất cả trò ô chữ. Điều đó hoàn toàn không thành vấn đề với Andy - anh hầu như không có bản năng ganh đua.

Khi chiếc máy bay nhẹ nhàng hạ thấp độ cao, một tay tôi nắm chặt thành ghế, tay còn lại đặt lên chân Andy. Tôi nhắm mắt nghĩ tới khoảnh khắc trong gian bếp nhiều năm về trước. Nó có lẽ không kích động bằng chuyện bập vào quan hệ yêu đương với một người hoàn toàn xa lạ trong khi bị giam lỏng vì một vụ án giết người, nhưng ở một số mặt khác thì nó còn tốt hơn. Nó có sự vững chắc. Một cội rễ cẩn tín tốt đẹp. Một cơ sở của tình bạn và gia đình - những điều đơn giản mà thực sự có ý nghĩa, những điều mãi lâu bền. Andy không phải là bí ẩn vì tôi đã quen biết anh từ trước khi anh ngỏ lời với tôi. Có thể tôi không biết về anh nhiều lắm, và những hiểu biết ấy hầu như đều từ Margot kể cho, nhưng tôi vẫn biết anh theo một phương diện nào đó quan trọng, căn bản. Tôi biết nơi anh sinh trưởng. Tôi biết anh yêu ai và ai cũng yêu anh. Tôi biết anh là một người anh, một người con tốt. Tôi biết anh là một chàng trai vui tính, tốt bụng, khỏe mạnh. Kiểu chàng trai sẵn lòng giúp đỡ rửa bát sau bữa tối lễ Tạ ơn, dù có lý do thầm kín nào đó hay không.

Thế nên khi Andy và tôi bước vào cuộc hẹn hò đầu tiên vài ngày sau đó, chúng tôi tiến xa hơn nhiều so với những cặp đôi bình thường trong buổi hẹn hò đầu. Chúng tôi đều trong tâm thế chí ít phải có của buổi hẹn hò thứ tư, có thể bỏ qua những chuyện kể về mình, hay tìm hiểu đối phương, và chỉ việc thoải mái hưởng thụ thời gian vui vẻ. Không có sự giả vờ, dò la hay làm bộ làm tịch, những thứ tôi đã trở nên quen thuộc trong giai đoạn cuối của mối quan hệ giữa tôi với Leo - và trong vô số cuộc hẹn đầu tồi tệ sau đó. Mọi thứ cảm giác thật dễ dàng và đơn giản, cân bằng và lành mạnh. Tôi chẳng bao giờ phải băn khoăn không biết Andy đang nghĩ gì, hay anh cảm thấy thế nào, bởi vì anh là một quyển sách mở, và anh luôn luôn vui vẻ. Hơn thế nữa, anh quan tâm đến việc làm tôi vui. Anh là một quý ông miền Nam tôn kính và lịch sự, một con người lãng mạn và tốt bụng từ trong bản chất.

Đấu đó trong sâu thẳm, tôi nghĩ tôi biết ngay từ đầu rằng mối quan hệ của chúng tôi thiếu cảm xúc mãnh liệt vốn dĩ, nhưng không phải theo kiểu tôi cảm thấy điều gì đó đang mất mát. Ngược lại, có cảm giác nó giống như sự nhẹ nhõm rất đỗi không bao giờ chán - giống với ngày đầu tiên ta cảm thấy khỏe khoắn sau một trận ốm nhừ tử. Sự vắng mặt hoàn toàn cảm giác thống khổ thật là sung sướng. Đó là cách mà mọi thứ nên diễn ra, tôi thầm nghĩ như thế khi Andy và tôi dần dần gần gũi nhau hơn. Đó là điều mà tình yêu nên cảm thấy. Quan trọng hơn, tôi tin rằng đó là kiểu tình yêu duy nhất không bao giờ cạn kiệt, Andy có sự bền bỉ. Chung sức, chúng tôi có tiềm băng bên nhau được trọn đời.

Tôi cảm thấy chiếc máy bay bắt đầu hạ thấp độ cao lần cuối trong khi Andy gấp tờ báo lại nhét vào trong túi xách vải thô dưới chân anh, rồi nắm chặt tay tôi. "Em ổn chứ?"

"Vâng," tôi nói, nghĩ rằng Andy chính là như thế - người mà khi ở bên cạnh tôi luôn cảm thấy ít nhất là ổn.

Lát sau chúng tôi hạ cánh an toàn ở Atlanta, dừng lại ở cổng bay sớm mấy phút so với lịch trình. Andy đứng lên lấy áo khoác của chúng tôi trong khoang hành lý trên đầu trong khi tôi bật điện thoại để xem Margot có gọi không. Kế hoạch chúng tôi lên tối qua là gặp nhau ở bên ngoài sân bay Delta vào đúng chín rưỡi, nhưng Margot thường hay đến muộn hoặc thay đổi kế hoạch giữa chừng. Quả nhiên, có một biểu tượng tin nhắn thư thoại nhấp nháy trên điện thoại tôi. Một tin nhắn mới. Tôi bấm nút play, ngay lập tức nhận ra với cả phấn khích lẫn sợ hãi rằng tin nhắn đó không phải từ Margot. Tin nhắn đó từ Leo. Leo, người mà hai tuần sau cuộc hội ngộ ấy, giờ đây dường như đang thực hiện đúng lời hứa nối tình bạn giữa chúng tôi.

Bối rối, tôi liếc nhìn Andy lúc đó đang không để ý gì. Tôi có thể dễ dàng nghe được toàn bộ tin nhắn mà anh không hay biết, và một phần tội lỗi trong tôi sốt sắng muốn nghe xem Leo phải nói chuyện gì. Thay vào đó, tôi không để anh ta nói gì hơn, "Chào, Ellen. Leo đây," trước khi sập chiếc điện thoại lại và cho anh ta im lặng. Tôi sẽ không cho phép anh ta nói thêm gì nữa trên quê hương của Andy. Trong sự có mặt của anh, quãng đời bên anh.





(1): Tài tử người Mỹ Kato Kaelin từng sống hờ trong phòng khách nhà ngôi sao truyền hình O.J.Simpson. Khi vợ cũ của Simpson và người tình của cô bị ám hại, Simpson bị bắt giam, Kato Kaelin đã đứng ra bào chữa thành công cho Simpson và trở nên nổi tiếng.

(2): Nhân vật chính trong show truyền hình I Love Lucy.

(3): Định mệnh
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 8-1-2012 07:11:51 | Chỉ xem của tác giả
Chương 9


Andy và tôi đi tới khu để hành lý và sau đó ra ngoài sảnh trong khoảng thời gian kỷ lục. "Đi như lướt ấy nhỉ," anh nói, tự hào về khả năng di chuyển mau lẹ của mình, ngay khi chúng tôi nhìn thấy chiếc Mercedes SUV màu bạc của Webb và Margot.

Chúng tôi thích thú nhận thấy hình như Margot đang lời qua tiếng lại với một nữ cảnh sát khó tính ngồi trên chiếc xe đạp trông có vẻ quá nhỏ so với cặp mông to bự của cô ta. Cô ta khăng khăng với Margot rằng không có chỗ chờ đón người thân ở đây. Nhìn qua cửa sổ xe đã mở xuống phân nửa, tôi có thể thấy tuy Margot làm bộ ngây thơ vô tội, cô vẫn đầy quyết tâm, nhất định không rời khỏi vị trí. Tuy vậy, sự khéo léo của Margot vẫn không lừa mị được viên cảnh sát. Cô cảnh sát mang đôi bốt đinh da màu đen thổi còi rồi quát, "Chỉ đón lên và thả xuống thôi, thưa cô! Rời khỏi đây ngay lập tức!"

"Chúa ơi," Margot nói, áp tay lên ngực, trước khi ngước nhìn thấy chúng tôi và kêu lên, "Nhìn này! Người nhà tôi đã tới rồi đây. Chúng tôi đón lên ngay bây giờ!"

Tôi mỉm cười, nghĩ rằng Margot lại chiến thắng, luôn luôn rất khôn ngoan.

Cô nàng cảnh sát quay lại nhìn chúng tôi trừng trừng, rồi giận dữ đạp xe về phía nạn nhân tiếp theo của cô ta. Ngay lập tức, Margot lao ra khỏi xe. Cô đang mặc chiếc áo len dài chui đầu màu nâu có dây thắt lưng, quần jean đen nhét trong đôi ủng da màu sô cô la, đeo cặp kính to quá cỡ (cái kính cô đã dùng từ thời cuối những năm 90, khi gọng nhỏ đang là mốt). Margot trông có vẻ hơi kém thời trang so với khi còn ở New York, có thể nói là kém đi nhiều.

"Bọn em rất vui vì hai người tới đây!" cô reo lên, choàng lấy cả tôi và Andy mà vẫn ôm gọn cả hai. Mặc dù tôi vẫn biết cô chưa thể lộ rõ bụng bầu nhưng dáng người nhỏ nhắn và những chuyển động nhanh nhẹn của Margot khiến người ta khó đoán được cô đang mang thai. Chỉ có ngực cô là lộ ra điều bí mật đó, bộ ngực cỡ C của cô dường như đã lớn lên đến cỡ D. Tôi mỉm cười, nghĩ rằng đó là những gì mà người ta thường chú ý tới người bạn thân nhất của mình. Tôi chỉ vào chúng và thì thầm. "Khá đấy."

Cô cười lớn và đáp lại, "Hê, đúng là chúng lớn lên một chút thật… Nhưng hầu như chỉ là do áo lót nâng ngực hiệu quả thôi."

Andy vờ như bối rối vì cuộc hội thoại của chúng tôi khi anh quẳng chiếc túi vải thô ngoại cỡ vào cốp xe hơi. Vài giây sau đó, sau cái chào nồng nhiệt từ Webb, chúng tôi rời khỏi sân bay và chạy dọc theo đường cao tốc. Margot và tôi ngồi ở ghế sau, tất cả chúng tôi say sưa nói về chuyện em bé và căn phòng dành cho bé được xây nới thêm ở sau nhà.

"Mấy ông xây dựng nhà em làm chậm như nước rỉ ấy," Margot nói. "Em nói với họ là tốt hơn hết họ nên xây xong trước khi em bé chào đời."

"Chẳng có cách nào xây xong lúc đó đâu, em yêu ạ. Sao mà xong được với cái kiểu nghỉ uống cà phê hằng giờ như họ," Webb nói, vuốt nhẹ tay lên khuôn hàm vuông vức của anh ta. Tôi để ý thấy anh ta cũng mặc một chiếc áo len chui đầu màu nâu, và tôi tự hỏi có phải Webb và Margot chủ ý mặc giống nhau. Đó là chuyện hai vợ chồng vẫn hay làm, ví dụ điển hình nhất là cặp găng tay lái xe màu da cam của họ. Webb nhìn nghiêng qua vai trước khi chuyển làn đường để vượt qua một chiếc Volkswagen chạy chậm và nói, "Mà Margot đã nói với anh chị về những khoảng sàn bằng da ở tầng hầm nhà chúng tôi chưa?"

"Chưa," tôi nói, nhìn Margot và tự hỏi làm sao cô có thể bỏ qua chi tiết đó trong cuộc đàm thoại hằng ngày của chúng tôi.

Cô gật đầu ra dấu về phía Webb như muốn nói, "Ý tưởng của anh ấy, không phải của mình," nhưng tôi dám chắc cô rất tự hào về khiếu thẩm mỹ của chồng.

"Sàn bằng da hả?" Andy huýt sáo. "Ái chà chà."

"Vâng. Mấy gã thầu khoán chậm chạp đang làm đấy," Webb nói. "Cứ chờ đến khi anh có thể đi thử lên đó mà xem."

"Chúng sẽ không bị trầy xước hết chứ?" tôi hỏi, nhận ra mình thường nói những điều quá thực tế, thậm chí là tẻ ngắt đối với Webb.

"Có một lớp mỏng phụ liệu chống trầy xước mà," Webb nói. "Hơn nữa, hầu như người ta chỉ đi chân trần trên đó."

Margot giải thích, "Bọn tớ thấy kiểu sàn đó trong một khu spa ở Big Sur và không thể cưỡng lại được… Đó là nơi tớ tập yoga và thiền."

Đương nhiên rồi, tôi nghĩ một cách trìu mến, nhưng lại hỏi, "Cậu đang tập yoga à?"

Margot chưa bao giờ say mê các hoạt động thể dục thể thao. Khi đi tập thể dục dạo còn ở New York, cô thật sự thuộc típ người ôm khư khư tạp chí mà ngồi trên ghế tập.

"Từ khi có em bé," cô nói, xoa tay lên cái bụng vẫn còn nhỏ. "Tớ cố gắng để trở nên… tập trung hơn."

Tôi gật đầu, nghĩ rằng sự thay đổi dường như đã diễn ra trước cả khi đứa bé xuất hiện, từ quãng thời gian cô rời New York. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên - dù chỉ rời khỏi thành phố vào dịp cuối tuần cũng đã khiến tôi trầm xuống. Và mặc dù Atlanta là thành phố lớn theo một tiêu chuẩn nào đó, ở nó vẫn có cảm giác cởi mở, thư giãn, tươi tốt thông thoáng khác hẳn so với New York. Ngay cả khu thương mại mà chúng tôi đi ngang qua vào lúc này trông cũng giống như chỉ bằng cỡ khu phố đồ chơi trẻ em của hãng Fisher Price, một khi ta đã quen với những tòa nhà chọc trời ở New York.

Lát sau, chúng tôi tới trung tâm của Buckhead, vùng sầm uất ở Bắc Atlanta nơi Andy và Margot sinh trưởng. Lần đầu tiên nghe cái tên kỳ quặc Buckhead (nghe đâu bắt nguồn từ tên một quán rượu lâu đời có treo một cái đầu hoẳng rất lớn), tôi đã liên tưởng tới những hình ảnh lạ mắt, quê mùa, nhưng thực sự thì vùng này có những nét giống như một kỳ quan thế giới. Khu phố thương mại bao gồm hai dãy hàng cao cấp nơi Margot thường mua những món đồ của hãng Gucci và Jimmy Choo, cùng với đó là những khách sạn sang trọng, những tòa nhà cao tầng, khu triễn lãm nghệ thuật, các câu lạc bộ đêm và thậm chí cả những nhà hàng năm sao, chính vì thế mà có những cái tên lóng quận Silk Stocking và Beverly Hills(1) của miền Nam.

Nhưng tinh hoa đích thực của vùng Buckhead này nằm trong những vùng dân cư sinh sống, dọc theo các khúc đường cong, rợp bóng cây, điểm tô bởi những tòa lâu đài kiến trúc Georgia tuyệt mỹ và những ngôi nhà kiểu tân cổ điển trang nghiêm như ngôi nhà mà Andy và Margot đã lớn lên. Những công trình khác , giống như những ngôi nhà gạch sơn kiểu thập niên ba mươi của Webb và Margot tuy có phần khiêm tốn hơn nhưng vẫn vô cùng quyến rũ.

Khi chúng tôi chạy trên lối xe trải sỏi với những hàng hoa trà trắng muốt xung quanh, tôi cảm thấy vô cùng muốn thốt lên đáng yêu hay mê mẩn - những từ thường chẳng có trong từ vựng của tôi.

Webb mở cửa xe cho tôi, tôi cảm ơn anh ta và tuyên bố rằng tôi đang hết sức sẵn lòng cho một cốc trà ngọt. Trà ngọt có đá là một trong những thứ mà tôi yêu thích ở miền Nam, được dùng với bánh quy tự làm và pho mát yến mạch. Andy và tôi thật sự không hiểu được tại sao thức uống giài khát này, hiển hiện trong mọi gia đình, nhà hàng, gồm cả hầu hết các chuỗi nhà hàng ăn nhanh ở miền Nam, lại không xâm nhập vào thị trường ở phía Bắc, ranh giới Mason- Dixon(2).

Margot cười lớn. "Ồ, cậu may rồi đấy," cô nói. "Tớ đã làm một mẻ bánh sáng nay."

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Margot luôn chuẩn bị không chỉ mỗi trà bởi vì cô là một chủ nhà vô cùng hiếu khách, hệt như mẹ cô vậy. Quả như vậy, chúng tôi sẽ thưởng thức cái vẫn được gọi là sự phóng khoáng của đời sống miền Nam. Theo lời Margot thì phong cách ngôi nhà của họ có sự "giao thoa với trường phái Deco Twist". Tôi không chắc chính xác nó có nghĩa là gì nhưng tôi thấy yêu vẻ đẹp không hoàn toàn lộ liễu hay quá sức cổ điển của ngôi nhà này. Mặt bằng sàn thông thoáng, bếp và phòng khách thông nhau, bên trong có một dãy khu ghế ngồi. Màu sắc chủ đạo trong ngôi nhà của Margot là màu nâu sô cô la và màu xanh xám nhạt, những tấm vải lụa mềm mại che phủ các khung cửa sổ, tạo nên một cảm giác dễ chịu như mơ. Dĩ nhiên, Webb để cho Margot quyết định trong vấn đề trang trí nhà cửa bởi vì rõ ràng đó không phải điều có thể mong đợi ở một đại diện thể thao cao lớn. Về điểm này, những lá cờ đuôi nheo va những chiếc áo len có chữ ký được lồng khung hồi trước treo khắp căn hộ độc thân ở Manhattan của Webb giờ đây đã được chuyển đến tầng hầm và phòng làm việc ốp gỗ sậm màu đầy nam tính của anh ta.

Andy chỉ vào chiếc trường kỷ màu kem trong phòng khách được trang trí bởi những chiếc gối tựa và gối ôm xếp hàng cẩn thận. "Ghế này mới hả?"

Margot gật đầu. "À vâng. Nó không tuyệt à?"

"Tuyệt chứ," Andy làm mặt tỉnh bơ, và tôi biết sắp có một câu nói đùa. "Sẽ thật sự tuyệt vời khi Spaghetti của cậu nhóc bị đổ hết lên đó."

"Hoặc là Spaghetti của cô nhóc," Margot nói khi dẫn chúng tôi vào bếp nơi cô đã chuẩn bị rất nhiều salad hoa quả, bánh nướng và bánh kẹp. "Em hy vọng là mọi người đói rồi."

"Đói đến chết ấy chứ," Andy nói.

Margot đề nghị chúng tôi ăn ngay bây giờ vì buổi chiều chúng tôi sẽ có một bữa tối sớm sủa ở Bacchanalia, nhà hàng ưa chuộng của nhà Graham tại thành phố này.

"Bố mẹ cũng sẽ tới ăn với chúng mình. Em đã hứa là bọn em sẽ không độc quyền giữ hai người ở đây ngay trong nhà bọn em."

"Ừ. Andy và tớ cũng băn khoăn vì chuyện đó. Mẹ có nghĩ gì không khi bọn tớ ở đậy với vợ chồng cậu?" tôi hỏi.

"Mẹ hiểu mà," Margot nói, rắc mứt quả mâm xôi lên chiếc bánh kẹp của mình. "Nhưng mẹ vẫn nhắc tớ, một cách rõ ràng rành mạch, rằng mẹ hy vọng con trai mẹ vẫn sẽ ngủ dưới mái nhà của bà khi trở về Atlanta nghỉ ngơi." Margot kết thúc câu nói bằng ngữ điệu Charleston vương giả của mẹ cô.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
 Tác giả| Đăng lúc 8-1-2012 07:13:05 | Chỉ xem của tác giả
Andy đảo mắt, và tôi mỉm cười, cảm thấy hài lòng vì mặc dù rất hiếu thảo nhưng anh không hề tỏ ra mình là cậu con trai chỉ biết núp váy mẹ. Tôi không chắc mình có thể chịu đựng được cái thói đó. Gần đây tôi có tới dự một đám cưới, khi phải chia tay chú rể sau buổi tiệc chiêu đãi, bà mẹ cứ khóc thổn thức, "Mẹ không muốn mất con!". Toàn bộ cảnh tượng ấy thật quá sức nực cười. Quan điểm của Margot trong chuyện này là khi một người phụ nữ chỉ có con trai mà không có con gái, những chuyện như vậy càng dễ dàng xảy ra. Có thể bởi người mẹ không muốn chia sẻ bất kỳ sự quan tâm nào của con trai mình với một người phụ nữ khác, có thể bởi vì đúng như câu ngạn ngữ, "Một người con trai là con trai cho đến khi anh ta lấy vợ, còn con gái thì là con gái suốt cả cuộc đời." cô có thể đúng ở điểm này bởi vì mặc dù Stella rất yêu thương con trai, bà vẫn dành hầu hết thời gian và sức lực cho con gái.

Khi nhìn Margot đi đi lại lại trong bếp. tôi hỏi liệu tôi có thể giúp được gì không. Cô lắc đầu và rót trà từ một chiếc bình lớn vào ba cốc đựng đá viên và rót nước khoáng Perrier cho mình. Rồi cô bảo chúng tôi ngồi xuống, giục Webb đọc nhanh vài lời kinh, một lối thực hành văn hóa thì đúng hơn là tín ngưỡng, bởi vì cả hai đã bỏ qua cả điều đó lẫn việc đi lễ nhà thờ trong thời gian còn ở New York.

Khi Webb kết thúc lời cầu nguyện ngắn gọn, trang trọng, Margot mỉm cười reo lên, "Thưởng thức nào!" Tôi thoáng có cảm giác rằng giữa chúng tôi đã có ít điểm chung hơn so với thời gian bên nhau trước đây. Nhưng chỉ vài giây, cảm giác đó trôi qua, tôi và Margot lại liến thoắng từ chủ đề này sang chủ đề khác, bàn luận, phân tích về tất cả mọi chuyện và mọi người, những điều mà hầu như bất kỳ ai, gồm cả Webb và Andy, đều xem là những chuyện vớ vẩn. Hơn bất kỳ nguyên nhân nào khác, đó chính là lý do vì sao Margot và tôi trở thành bạn bè thân thiết đến thế - vì sao chúng tôi lại gắn kết với nhau ngay từ lúc đầu mặc cho rất nhiều sự khác biệt. Chúng tôi thật sự rất thích nói chuyện với nhau.

Vì thế nên, chúng tôi chẳng cho các ông chồng xen vào được câu nào, cả hai tán gẫu đủ chuyện về New York và Atlanta một cách hăng hái, say sưa chẳng kém gì nhau. Chúng tôi nói về những người bạn độc thân ở New York giờ vẫn đang lãng phí từng đêm băn khoăn tự hỏi tại sao họ không gặp được người đàn ông tốt, rồi đến những người phụ nữ hàng xóm của Margot, vốn có người giúp việc ở trong nhà nên họ có thể chơi tennis, đi mua sắm và ra ngoài ăn trưa hàng ngày.

"Cậu muốn làm người như thế nào hơn?" tôi hỏi. "Nếu cậu buộc phải lựa chọn."

"Chà," Margot nói. "Không chắc nữa. Cả hai thái cực này đều đáng buồn."

"Cậu có khi nào nhớ công việc không?" tôi do dự hỏi. Mặc dù không tài nào tưởng tượng được mình sẽ bỏ việc nhưng tôi chưa sắp phải làm mẹ. Điều đó có thể thay đổi tất cả.

Margot lắc đầu. "Tớ thật sự nghĩ là tớ sẽ nhớ… nhưng mà quả thật tớ bận quá."

"Bận chơi tennis hà?" Andy giễu.

Margot trề môi ra bào chữa. "Thỉnh thoảng," cô nói. "Nhưng còn bận trang trí nhà cửa… chuẩn bị cho em bé… và làm công việc từ thiện của em nữa."

"Cô ấy tham gia hội Junior League, thế đấy," Webb nói, với tay lấy thêm một chiếc bánh kẹp. "Vất vả lắm. Kể cả đối với Margot."

"Em không nói là Junior League quá vất vả," Margot nói. "Em chỉ nói rằng nhóm Atlanta League còn rất trẻ. Em cảm thấy mình như gà mẹ bao bọc những cô gái chớm tuổi đôi mươi đó, hầu hết bọn nó đều mới tốt nghiệp đại học và đã kết hôn với các anh chàng người yêu từ hồi trung học."

Gương mặt Webb bỗng sáng bừng lên khi anh ta nói, "Hãy nói về… Kể cho anh trai của em và Ellen nghe em đã thuê ai làm vườn cho chúng ta đi."

Margot kêu tên chồng vờ như trách móc, làn da trắng trẻo của cô ngả sang màu hồng phấn. Tôi mỉm cười, tôi đã từng thích thú trước sự bối rối dễ dàng, thậm chí là hồi hộp thay cho người khác, của Margot và Stella, cảm xúc của họ thật sự quá mạnh. Sự thật thì, Stella còn không dám xem chương trình tường thuật lễ trao giải - bà quá căng thẳng khi chờ nghe tuyên bố giải thưởng.

"Nói đi," Webb nói, toét miệng cười. "Tiếp tục kể cho mọi người biết đi nào, em yêu."

"Margot mím môi lại còn Andy kêu lên, "Ai vậy?"

"Anh chàng Portera," cuối cùng Webb nói, cái tên mà tất cả chúng tôi đều biết là tên người yêu sau cùng của Margot ở trường trung học, Ty, anh chàng vẫn còn lui tới thăm mỗi dịp lễ Tạ ơn.

"Anh chàng Portera," Andy cười ngụ ý. "Có phải cậu người yêu Ty?... Ty ‘The Right Stuff’ Portera?"

"The Right Stuff?" Webb hỏi lại.

Margot không kể em nghe về màn trình diễn cực kỳ sôi nổi bài hát The Right Stuff nhại theo Jordan Knight của cậu người yêu thời trung học sao?" Andy hỏi, đứng dậy, xoay tròn và hát "Ô! Ồ! Em yêu! Em biết rằng có bao điều tốt đẹp!"

"Chờ chút, Margot. Cậu người yêu thời trung học của em hát nhép theo Backstreet Boys à?" Webb hỏi, tỏ ra choáng váng trước câu chuyện mới mẻ này.

"Nói cho chuẩn chứ, Webb. Đó là New Kids on the Block," Andy bảo. "Và anh nghĩ là năm trước cậu ta còn bắt chước nhóm Menudo, phải thế không Margot?"

Margot gõ gõ lên mặt bàn, "Không! Cậu ấy chưa bao giờ bắt chước Menudo cả!"

Tôi cố cưỡng lại cái mong muốn được chỉ ra rằng Andy là người duy nhất trong bàn trò chuyện này thuộc lòng giai điệu của New Kids.

"New Kids hả? Ồ, anh đoán là điều này sẽ xoa dịu nỗi đau được chút chút đấy," Webb nói, cười khoái chí. "Ý anh là, có thể giờ cậu ta đã thành dân đồng tính. Hay gia nhập một ban nhạc nam. Hay, Chúa tha tội, cả hai."

Tôi mỉm cười, dù trong đầu thầm đặt lời nhận xét này vào danh sách "Những điều khiến Webb khác tôi" - tôi chắc rằng anh ta không có một người bạn đồng tính nào cả.

Webb tiếp tục, "Nghiêm túc nhé. Hai người có tin rằng Margot lại đi thuê bạn trai cũ không ?"

"Không," Andy nói với vẻ buồn bã cường điệu. "Anh thật sự, thật sự không thể tin. Xấu hổ quá."

Tôi biết Andy và Webb chỉ nói đùa, nhưng dạ dày tôi vẫn thót lại khi nghĩ tới tin nhắn đang chờ tôi trong điện thoại. Tin nhắn mà lẽ ra tôi nên xóa đi. Tôi nhìn xuống đĩa ăn, lấy dĩa cắt một nhánh mùi tây.

"Thôi nào, Ellen!" Marogt nói, chống khuỷu tay lên bàn, hành động mà cô hiếm khi làm. "Cứu tớ ra khỏi chuyện này đi!"

Tôi bối rối suy nghĩ trong giây lát, cố tìm ra một câu trả lời có ích mà không ảnh hưởng tới ai. Tôi yếu ớt đáp, "Họ chỉ là bạn thôi mà."

"Chỉ là bạn, hử?" Webb kêu lên. "Lại cái điệp khúc muôn thuở ‘chỉ là bạn’ đây."

"Chúa lòng lành," Margot nói, đứng dậy dọn đĩa của cô và Andy.

"Chúa lòng lành chẳng ủng hộ em nhiều hơn Ellen đâu," Webb nói. "Cả Chúa và Ellen đều không ủng hộ những kiểu nói dối này đâu."

"Nói dối? Ôi! Người lớn một chút đi nào, Webb!... Ty là ngoại lệ, không đùa đâu," Margot nói, quay trở lại từ bếp. "Bọn em đã trở thành bạn bè hàng bao năm nay rồi. Từ khi bọn em còn học trung học cơ. Và cậu ấy đã làm vườn cho bố mẹ em được hơn một năm rồi!"

"Vậy điều đó làm cho mọi thứ dễ dàng hơn phải không? Vì cậu ta còn làm vườn cho cả bố mẹ em nữa?" Webb nói, lắc đầu. Anh ta nhìn tôi bảo, "Thấy chưa. Tất cả họ đều là kẻ phản bội. Cả gia đình luôn."

\"Ê này! Đừng có lôi tôi vào chung với bố mẹ và em gái tôi chứ," Andy nói. "Tôi sẽ không dùng cậu trai đó. Kể cả khi tôi có một khu vườn."

"À xin lỗi, ông anh," Webb nói. "Tất cả họ đều là kẻ phản bội ngoại trừ anh. Thậm chí cả James."

"James cũng chẳng có vườn tược gì cả," Andy nói.

"Ồ vâng. Nhưng James lại chơi golf với cậu ta. Ông anh phản bội đáng ghét," Webb nói.

"Đó không phải là vấn đề phản bội hay không phản bội," Marogt nói. "Hơn nữa, cũng không phải cậu ấy tự đến đây để trồng cây. Cậu ấy được thuê để làm việc đó… Công ty của cậu ấy làm vườn rất tốt với giá cả hợp lý. Toàn bộ chuyện này chỉ có thế, Webster Buffington, và anh biết điều đó mà."

"Phải rồi," Webb đáp lại. "Cứ thuyết phục bản thân mình như vậy đi, có lẽ em sắp tin đó là sự thật rồi đấy."

"Ôi, làm ơn đi, anh nói cứ như em sắp treo ảnh chụp chung với cậu ta lên mặt lò sưởi không bằng ấy!"

"Anh chắc đó là việc tiếp theo em làm đấy," Webb nói. Rồi anh ta quay sang tôi và nói, "Ellen, chị vẫn nói chuyện với bạn trai thời trung học của mình chứ?"

Tôi lắc đầu quả quyết.

"Cậu ta có… ờ, dọn dẹp căn hộ hay giúp việc hay bất kỳ chuyện gì tương tự cho chị không?" Webb nhấn mạnh.

"Không," tôi đáp.

"Chị vẫn nói chuyện với người cũ, chắc thế nhỉ?"

Tôi nghe rõ câu hỏi cuối nhưng tôi không trả lời gì cả, choáng váng vì sự trùng hợp ngẫu nhiên và hy vọng sẽ có ai đó nhảy vào cứu tôi. Chẳng may mắn được như thế. Căn phòng bỗng rơi vào im lặng. Tôi nhìn Andy như thể câu hỏi là dành cho anh vậy.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách