|
Edward cau mày.
– Kẻ vào phòng em không phải là Victoria đâu.
– Chẳng lẽ cô ta không có bạn ư? Anhthử nghĩ đi, Edward. Nếu Victoria là người đứng đằng sau toàn bộ chuyện này, cô ta sẽ có rất nhiều bạn. Cô ta tự tạo ra những người bạn đó.
Edward cân nhắc về điều vừa được nghe, vầng trán nhăn lại khi tập trung.
– Ưmmm – Cuối cùng anh nói – Có thể lắm. Tuy nhiên, anh vẫn cho rằng nhà Volturi có khả năng nhất… Nhưng giả thiết của em – cũng có lí lắm. Tính cách của Victoria. Giả thiết của em rất khớp với con người của Victoria. Ngay từ đầu, người phụ nữ đó đã cho thấy năng lực đặc biệt của mình là bản năng tự bảo toàn. Một khi cô ta đã đứng an toàn phía sau, để mặc cho đội quân của mình tàn phá thị trấn này, cho dù có xảy ra bất cứ tình huống nào, Victoria cũng sẽ không gặp nguy hiểm từ phía chúng ta, hay một chút nguy hiểm nào từ phía nhà Volturi. Có lẽ con người đó đã tính cả đến chuyện chúng ta sẽ vào phút chót, dù chắc chắn chúng ta không thể không có thương vong. Nhưng sẽ không có một kẻ sống sót nào trong đội quân bé nhỏ kia dám làm nhân chứng chống lại kẻ cầm đầu. Thật ra – Anh tiếp tục lên tiếng, suy ngẫm rất lung – … nếu có kẻ sống sót, anh dám cược rằng cô ta sẽ tự tay mình huỷ diệt… Ừmmm. Tuy nhiên, người phụ nữ đầy thủ đoạn đó sẽ giữ lại cho mình một người bạn trưởng thành hơn. Không có một ma-cà-rồng còn non nào lại để yên cho bố em…
Anh cau mày thêm một đỗi, rồi hốt nhiên mỉm cười với tôi, thoát khỏi trạng thái mơ màng.
– Dám chắc cũng có chuyện ấy. Nhưng thôi kệ, cho đến lúc biết được sự thật, chúng ta đã được chuẩn bị tinh thần đâu vào đấy rồi. Hôm qua em tinh tường lắm – Anh nói thêm – Quả là rất ấn tượng.
Tôi thở dài.
– Có lẽ là do cơ thể em đang phản ứng lại với nơi này. Nó khiến em có cảm giác người phụ nữ ấy đang ở đâu đó rất gần… giống như hiện thời, có thể là cô ta đang quan sát em vậy.
Quai hàm của Edward đanh lại ngay tức khắc.
– Không bao giờ con người đó có thể đụng được vào em, Bella ạ – Anh khẳng định một cách chắc chắn như đinh đóng cột.
Dẫu vừa mới khẳng định điều ấy, song, Edward vẫn quét mắt một đường vào bóng đêm. Trong lúc Edward lần dò từng chỗ tối, một dáng vẻ lạ lùng nhất hiện ra trên gương mặt anh. Edward nhướng môi, để lộ ra những chiếc răng sáng loá, đôi mắt lấp loáng một tia sáng kì lạ – một niềm tin dâng tràn, mạnh mẽ.
– Anh sẽ không bao giờ để con người ấy gần em đến mức đó – Anh nói khe khẽ – Victoria hay bất cứ ai đó có ý định làm tổn thương em, anh sẽ ra tay để kết thúc chuyện đó ngay. Lần này, chính tự tay anh sẽ làm điều ấy.
Tôi rùng mình trước khát khao mãnh liệt của Edward, bất giác tay tôi đan chặt vào tay anh. Ước gì tôi đủ mạnh để có thể giữ được tay chúng tôi trong tư thế này mãi mãi.
Chúng tôi đã tiến gần đến chỗ gia đình anh, lúc này, tôi mới nhận ra rằng Alice không tỏ vẻ lạc quan như những thành viên còn lại trong gia đình. Cô bạn tôi ngồi một góc, đôi môi hơi bĩu ra trong lúc lặng lẽ nhìn Jasper làm động tác căng tay, giống như đang tự làm nóng cơ thể.
– Alice sao vậy anh? – Tôi thì thào hỏi.
Edward bật cười, vui vẻ trở lại, đáp:
– Người sói đang trên đường đến đây, vậy nên bây giờ cô bé kia không thể biết được điều gì sắp xảy ra cả. Nó khiến Alice khó chịu như bị mù dở vậy.
Alice, dù rằng đang ngồi xa chúng tôi nhất, vẫn nghe được giọng nói của anh trai mình. Cô bạn tôi ngẩng mặt lên, thè lưỡi làm mặt xấu với Edward. Anh lại cười.
– A, Edward – Emmett lên tiếng chào anh – Chào Bella. Anh chàng này cũng để cô thực hành nữa hả?
Edward lầm bầm phản đối.
– Trời ơi, em xin anh đấy, Emmett, đừng có gợi cho cô ấy bất cứ suy nghĩ gì.
– Chừng nào những vị khách của chúng ta sẽ đến? – Bác sĩ Carlisle hỏi Edward.
Anh tập trung một lát, sau đó thở dài, trả lời:
– Một phút rưỡi nữa. Nhưng con sẽ phải là người phiên dịch thôi. Niềm tin của họ đặt vào chúng ta không đủ lớn để giữ nguyên hình dáng con người.
Bác sĩ Carlisle gật đầu.
– Cũng khó cho họ. Nhưng bố rất cảm kích vì cuối cùng, họ cũng chịu đến.
Tôi trân trối nhìn Edward, đôi mắt mở to kinh hoàng.
– Họ đến dưới hình thù sói sao, anh?
Anh gật đầu, chú ý đến phản ứng nơi tôi. Tôi hít vào một hơi, nhớ lại hai lần đã từng chứng khiến Jacob trong hình dạng sói – một lần ở cánh đồng với Laurent, lần thứ hai ở bìa rừng, lúc Paul nổi cơn thịnh nộ với tôi… Cả hai ký ức đểu để lại những ấn tượng kinh hoàng.
Đôi mắt của Edward chợt loé lên một tia nhìn lạ lùng, biểu hiện cho thấy anh vừa trải qua một điều gì đó không mấy dễ chịu. Một cách vội vã, Edward quay mặt sang phía bác sĩ Carlisle và những thành viên còn lại trong gia đình, trong khi tôi kịp nhận ra những điều khác.
– Mọi người chuẩn bị nào, họ đang lẩn tránh chúng ta đấy.
– Anh nói vậy là sao? – Alice hỏi gặng.
– Suỵt – Anh cảnh báo, ánh mắt sượt qua Alice, đi thẳng vào bóng đêm.
Gia đình nhà Cullen đang ngồi quây quần chợt giãn ra thành hàng, Jasper và Emmett tiến lên đứng ở hàng đầu. Edward ở bên cạnh tôi, nhưng cái cách anh đưa người lên trước làm cho tôi dám khẳng định rằng anh rất muốn sát vai bên hai người anh của mình. Tôi ôm chặt lấy tay anh.
Tôi dõi mắt nhìn đây đó, cố nắm bắt mọi động tĩnh của khu rừng, nhưng vẫn không thấy gì cả.
– Quỷ tha ma bắt – Edward làu bàu – Đời thuở nào có chuyện như vậy không?
Bà Esme và Rosalie trao đổi ánh nhìn cho nhau, mắt mở rộng.
– Chuyện gì vậy anh? – Tôi thì thầm thật nhỏ – Em không thấy gì hết.
– Đội sói có thêm người – Edward khe khẽ thông báo vào tai tôi.
Chẳng lẽ tôi chưa kể với anh rằng QUil đã gia nhập băng người sói? Tôi căng hết từng dây thần kinh ra đón chờ được nhìn thấy hình ảnh của sáu con sói lờ mờ hiện ra trong đêm. Cuối cùng, giữa bóng tối muôn trùng bỗng lập loè những đốm sáng – đôi mắt họ ở vị trí cao một cách khác thường. Tôi đã quên mất những con sói này to đến cỡ nào – giống như những con ngựa, chỉ có điều lực lưỡng và rậm lông hơn mà thôi; những chiếc răng thì sắc như dao cạo, không thể coi thường.
Tôi chỉ nhận ra những con mắt. Và khi điểm từng đôi mắt một, tôi không khỏi cảm thấy căng cứng toàn thân. Tôi cố gắng căng mắt ra để có thể nhìn cho rõ hơn, có tới hơn sáu cặp mắt đang chú mục vào chúng tôi. Một, hai, ba… tôi nhẩm đếm những đôi mắt trong đầu đến hai lần.
Họ có tới mười người.
– Hay thật – Edward lẩm bẩm, phải chú tâm lắm mới nghe được lời anh.
Bác sĩ Carlisle chậm rãi bước lên trước một bước – một động tác đầy cẩn trọng, ra chiều đoan chắc.
– Chào tất cả mọi người – Ông lên tiếng với những con sói không rõ hình dạng.
– Cảm ơn – Edward lên tiếng bằng một giọng ngang phè, nghe rất lạ, và tôi nhận ra những lời nói này là thay cho Sam. Bất giác, tôi nhìn trân trân vào đôi mắt lấp láy ở giữa, đôi mắt nằm ở vị trí cao nhất, của con sói cao nhất đội. Torng bóng tối trùng trùng, thật không thể nào phân định được hình dáng của con sói đen tuyền, to lớn.
Edward lại lên tiếng một cách rắn rỏi, thông ngôn cho Sam.
– Chúng tôi sẽ quan sát và lắng nghe, ngoài ra, không làm gì cả. Đây là điều duy nhất chúng tôi đề nghị để tự chủ.
– Như vậy là quá đủ rồi – Bác sĩ Carlisle trả lời – Con trai của tôi, Jasper – Nói đến đây, bác sĩ chỉ tay về phía Jasper đang đứng, căng thẳng và đã sẵn sàng – … có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Cậu ta sẽ chỉ cho chúng ta cách chiến đấu, cách thức đánh bại họ. Tôi tin các bạn có thể áp dụng điều đó cho lối tấn công của mình.
– Bọn họ khác các người sao? – Edward lên tiếng thay Sam.
Bác sĩ Carlisle gật đầu.
– Bọn họ hãy còn rất trẻ – vừa mới bước chân vào kiếp sống này vài tháng thôi. Có thể coi đó là những đứa trẻ. Họ không có kỹ năng hay chiến lược, chỉ có mỗi sức mạnh cơ bắp. Tối nay, quân số của họ là hai mươi. Chúng tôi lo mười tên, các bạn lo mười tên còn lại – sẽ không có khó khăn gì đâu. Quân số này có lẽ sẽ còn giảm xuống tiếp. Những ma-cà-rồng mới sinh thường tàn sát lẫn nhau.
Một thứ tiếng ùng ục bất ngờ rộ lên, râm ran trong nhóm người sói, đó là một thứ âm thanh gù gù khe khẽ mang hơi hướng của niềm phấn khích.
– Nếu cần, chúng tôi sẵn lòng nhận lãnh trách nhiệm nhiều hơn – Edward thông ngôn, giọng nói của anh đã bớt phần lãnh đạm.
Bác sĩ Carlisle mỉm cười.
– Chúng ta sẽ liệu chừng tình hình cụ thể.
– Ông có biết khi nào họ đến không, và họ đến như thế nào?
– Họ sẽ vượt núi trong bốn ngày, đến khoảng xế trưa. Khi họ đến, Alice sẽ giúp chúng ta chặn đường.
– Cảm ơn đã chia sẻ thông tin. Chúng tôi sẽ xem xét – Một thoáng rì rào, những cặp mắt lần lượt hạ thấp xuống.
Không gian im ắng trong khoảng hai nhịp tim, rồi Jasper tiến lên trước một bước, đứng giữa người sói và ma-cà-rồng. Cũng chẳng khó khăn gì để nhận ra anh ta – làn da trắng muốt nổi bật giữa bóng đêm, giống mắt sói. Jasper trao đổi một ánh nhìn cảnh giác với Edward và nhận được nơi anh một cái gật đầu. Sau đó, Jasper quay lưng về phía đội sói, thở dài, ra chiều khó chịu.
– Bố nói đúng – Jasper chỉ nói riêng với chúng tôi; có vẻ như đang cố gắng phớt lờ những “khán giả” ở đằng sau mình – Đám người đó sẽ chiến đấu không khác gì những đứa trẻ. Có hai điểm quan trọng nhất, chúng ta cần phải nhớ, đó là: đầu tiên, không được để tay họ bắt trúng mình, và thứ hai, đừng tấn công theo tiêu chí “quyết một trận sống mái cho hả”. Tất cả các ma-cà-rồng mới sinh, trước các cuộc chiến, đều đã chuẩn bị sẵn một tinh thần như thế. Chỉ cần ta liên tục tấn công họ từ mọi phía, và liên tục đổi hướng, đám người chưa có kinh nghiệm ấy sẽ rối trí và ứng biến chậm. Thế nào, Emmett?
Emmett bước ra khỏi hàng với nụ cười rộng mở.
Jasper lùi về phía cuối sân, giữa những đồng minh là kẻ thù. Anh ta vẫy tay gọi Emmett.
– Được rồi, Emmett trước tiên. Anh ấy là một ví dụ điển hình về lối tấn công của ma-cà-rồng “vắt mũi chưa sạch”.
Emmett sa sầm mặt xuống.
– “Ta” sẽ nương tay cho “nhà ngươi” được nhờ – Người anh cả làu bàu.
Jasper cười toe toét.
– Điều tôi muốn nói là Emmett lúc nào cũng tin tưởng vào sức mạnh của mình. Ma-cà-rồng mới cũng chẳng có ý niệm về chiến thuật giống như vậy. Cử giở toàn lực ra đi, Emmett.
Sau câu nói đó, Jasper lùi xuống vài bước, cả thân mình căng cứng.
– Được rồi Emmett – anh cố gắng bắt em nhé.
Câu nói vừa dứt, tôi không còn thấy Jasper đâu nữa – anh ta chỉ còn là cái bóng mờ khi Emmett lao vào đối thủ của mình không khác gì một con gấu, miệng còn ngoác ra cười, cổ họng thì gầm gừ. Emmett nhanh không thể tả, nhưng không giống như Jasper. Hình thái của anh ta không khác gì một hồn ma – cứ mỗi khi đôi tay to khoẻ của Emmett tự tin đón lấy cái hình ảnh mờ nhạt ấy, thì những ngón tay không khác gì xiết vào hư vô. Bên cạnh tôi, Edward đổ người ra trước theo dõi một cách toàn tâm toàn ý, đôi mắt dán chặt vào cuộc chiến quyết liệt. Đột ngột, mọi chuyển động đều ngừng lại, Emmett hoàn toàn bất động.
Jasper đã tóm gọn anh trai mình từ phía sau, những chiếc răng của anh ta chỉ còn cách cổ họng của Emmett vỏn vẹn đúng một xăngtimét.
Emmett hậm hực la lối.
Những tiếng phấn khích nho nhỏ xuất hiện râm ran giữa những khán giả sói.
– Làm lại, làm lại – Emmett khăng khăng, nụ cười tắt ngóm.
– Bây giờ đến phiên em – Edward phản đối. Các ngón tay tôi đan chặt thêm nữa vào các ngón tay của anh.
– Khoang đã – Jasper cười thật tươi và bước lùi lại – Anh muốn cho Bella thấy cảnh này trước.
Tôi căng thẳng nhìn anh ta vẫy gọi Alice lại.
– Tôi biết cô luôn lo lắng cho cô ấy – Anh giải thích với tôi trong lúc cô bạn tôi hồn nhiên bước vào “võ đài” – Tôi muốn cô hiểu rằng tại sao điều đó hoàn toàn không cần thiết.
Trong thâm tâm, tôi vẫn biết Jasper sẽ chẳng bao giờ để cho Alice gặp phải bất cứ một nguy hiểm nào, nhưng làm sao có thể không thót tim cho được khi chứng kiến cảnh anh ta thu mình lại, lấy đà trước mặt cô bạn. Toàn thân Alice bất động. Cô bạn tôi đứng sau Emmett, trông không khác gì một con búp bê đang mỉm cười hiền lành. Jasper lao lên trước, rồi trong tíc tắc, lách về mé trái của cô bạn tôi.
Alice vẫn nhắm mắt.
Tim tôi nhói lên, loạn nhịp khi Jasper bất ngờ bổ thẳng về phía Alice.
Jasper lao tới, rồi mất dạng, xuất hiện ở phía khác. Cô bạn tôi vẫn tuyệt nhiên không có lấy bất kì một phản ứng nào.
Jasper lượn quanh, xồ tới Alice một lần nữa, rồi thu mình lại lấy đà ở sau lưng cô bạn, giống lúc đầu tiên; tuy nhiên, trước mọi tình thế, Alice vẫn chỉ yên lặng mỉm cười, hai mắt vẫn không mở.
Bây giờ, tôi có dịp quan sát cô bạn của mình kỹ càng hơn.
Alice đang di chuyển, nhưng có điều tôi không nhận ra mà thôi; nãy giờ, tôi chỉ tập trung vào các cú tấn công của Jasper. Cô bạn tôi thật ra chỉ di chuyển một chút xíu vừa kịp lúc thân hình của Jasper xộc tới chỗ cô ấy, rồi lách người né tránh đôi tay của Jasper đang nhắm tới thắt lưng. |
|