|
Trò chơi thả diều đã thuộc về ký ức của những năm tuổi thơ, dễ thương cũng phải đến hơn mười năm rồi tôi không chạm tới nó. Cái trò chạy thục mạng, sau đó kéo dây đè cánh diều tự do tự tại bay lên cao theo chiều gió, với tôi bây giờ đã mang một ý nghĩa khác rồi. Bà bán diều cầm trong tay rất nhiều loại diều giấy khác nhau, giá cả cũng không thống nhất. Mạt Mạt nhất định chọn chiếc diều theo kiểu phổ biến nhất mang hình đầu hổ, thân hổ được dán bằng giấy, xương hổ được đan bằng những nan tre.
Tôi thầm nghĩ, mình đường đường là một đấng nam nhi, mặt mũi bảnh bao, lại tranh giành chạy tới chạy lui trong đám trẻ con lít nhít kia để thả diều e rằng hơi mất thể diện, thế là tôi bèn ngồi xuống bãi cỏ, nhìn Mạt Mạt tung tăng chạy nhảy. Mạt Mạt không phải là nam giới, cô ấy không cần phải để ý đến thể diện như tôi. Cô ấy giơ cao con diều hình đầu hổ, chạy tới chạy lui trong làn gió xuân, mắt chăm chú nhìn cánh diều, miệng cười ha ha trong ánh nắng mặt trời, một điệu cười vô cùng thoải mái, không một chút e ấp cùa thiếu nữ nhưng lại vô cùng thuần khiết, tự nhiên.
Chốc chốc, cô ấy chạy sang bên này, rồi lại chạy sang bên kia, dù con diều chưa bay được lên cao, nhưng mỗi lần có một cơn gió mạnh, thổi chiếc diều bay lên khỏi mặt đất chừng bốn, năm mét, cô ấy dã cuống quýt vui mừng phấn khởi, cô ấy sẽ quay lại nhìn về phía tôi, ánh mắt như muốn nói với tôi rằng, "Thế nào, em giỏi đấy chứ", rồi chờ đợi tôi khen ngợi. Nhìn đôi má đỏ ừng lên dưới ánh mặt trời của cô ấy, tôi thật không thể tưởng tượng nổi cô ấy lại chính là Mạt Mạt, người con gái mới đêm qua thôi còn lả lơi đến Blue 18 tìm trai bao tiêu khiển!
Cho đến tận bây giờ, khi cô ấy vui tươi chạy dưới ánh nắng mặt trời, hình ảnh của một thiếu nữ mười chín tuổi trong con người cô ấy mới thực sự bao trùm lấy cơ thể đang vui vẻ nhảy nhót kia, mới đứng vững lại trên sự sống đang hồi sinh của cô ấy. Tôi đang cầm giúp cô ấy gói kẹo bạc hà và một chai nước suối. Mạt Mại cảm thấy khát sẽ chạy lại chỗ tôi, đón lấy chai nước mát trong tay tôi, ngửa cổ uống ừng ực, rồi lại chìa tay về phía tôi đòi một viên kẹo, sau đó cô ấy nhoẻn miệng cười với tôi rồi không kịp đợi tôi nói gì đã chạy biến đi, lẫn vào trong ánh nắng mặt trời.
Một ngày mùa xuân dịu dàng, một buổi chiều oi nồng, ánh nắng mặt trời chói chang, những viên kẹo bạc hà sáng lấp lánh. Những cánh diều mỏng manh, nhiều màu sắc bav lượn đầy hào phóng, em ngước mắt thả dây, lôi, kéo, mối bận tâm của anh cũng dài như đoạn dây diều trong tay em... Chúng tôi hòa hợp giống như một cặp tình nhân thanh mai trúc mã, cùng vô tư lớn lên bên nhau. Chỉ cần cô ấy liếc nhìn, tôi hiểu ngay cô ấy muốn gì. Cô ấy không nói chuyện nhiều với tôi, chỉ tập trung vào trò chơi thả diều nhưng tôi lại không hề cảm thấy buồn chán.
Trước đây, tôi không biết rằng, một trò chơi mà tôi đã chán ngấy từ hồi nhỏ qua tay Mạt Mạt lại biến thành một thứ đồ chơi sinh động và đầy hứng khởi như vậy. Cô ấy cười, tôi cũng không thể ngăn được khoé môi mình nhếch lên theo. Trong lúc ngồi nhìn Mạt Mạt chơi thả diều, Uyển Nghi gọi điện cho tôi hai lần. Tôi ấp a ấp úng nói rằng đang đi chơi cùng một người bạn. Tôi vốn không khéo léo trong việc nói dối, sợ Uyên Nghi phát hiện ra nên vội vàng tắt máy. Nghĩ tới Uyển Nghi, tôi lại cảm thấy đôi chút rầu rĩ.
Đúng lúc đó, cánh diều của Mạt Mạt đã bay lên cao. Con diều hình đầu hổ được làm bằng giấy của chúng tôi, cuối cùng cũng đã tìm được một chỗ đứng tít tận trên không trung bao la. Mạt Mạt đắc ý cầm sợi dây diều chạy lại bên tôi, chờ đợi ở tôi một lời khen ngợi. Tôi nói với cô ấy như đang nựng một đứa trẻ: "Giỏi quá, mau cởi áo khoác ngoài ra, không lại bị cảm đấy".Mạt Mạt ngoan ngoãn cởi bỏ lớp áo khoác ngoài, cô ấy mặc chiếc áo thun màu trang nhã ở bên trong, tay áo xắn cao, lộ hai cánh tay trắng nõn nà.
Sau đó, cô ấv lại cởi đôi giày cao gót màu đỏ ra, đưa dây diều cho tôi cầm, để chân trần nằm ngay xuống thảm cỏ, bên cạnh tôi, luôn miệng kêu mệt quá. Mạt Mạt chống đôi chân dài, săn chắc của mình lên, bầu ngực phập phồng nhô lên rồi hạ xuống theo từng nhịp thở, đôi môi hồng khe khẽ cong lên, hàng mi khép hờ chốc chốc lại rung rinh...Nhìn Mạt Mạt lúc đó thật trẻ trung, tươi vui. Cô ấy nằm ngay cạnh tôi, trông giả bộ thướt tha dịu dàng nhưng lại khiến người ta không thể xoa đi ham muốn dục vọng, đó chính là một sự báng bổ.
Mạt Mạt nhắm mắt lại hỏi tôi, anh có vui không? Tôi nói tôi rất vui, tôi hỏi lại cô ấy, thế còn em? Mạt Mạt quay sang nhìn tôi, hai mắt khẽ nheo lại vì ánh sáng mặt trời, chân thành bày tỏ sự biết ơn: "Cảm ơn anh, đã lâu rồi, em chưa được vui như thế này". Tôi nói, "Ngốc ạ, cám ơn gì cơ chứ". Sau đó, Mạt Mạt nhắm mắt, xa xăm hồi tường lại: "Còn nhớ, lúc em còn nhỏ, khi mẹ vẫn còn sống, mẹ thường đưa em đi chơi thả diều, hồi đó, em cũng có một con diều hình đầu hổ. Con diều đó là do mẹ em tự làm, nó còn đẹp hơn những chiếc diều bày bán bây giờ. Trên bãi cát cạnh bờ sông, em cũng chạy qua chạy lại như thế này, con diều thường quay vòng vòng, không bay lên cao được nhưng em lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Trẻ con thường vô lo vô nghĩ, không biết vì sao cứ chạy qua chạy lại như vậy cũng đã thấy vui rồi".
Cô ấy quay sang nhìn tôi một cái rồi tiếp tục nhắm mắt lại, "Anh rất giống với mẹ em, ha ha, mẹ em cũng như vậy, mẹ rất nho nhã yếu ớt, không bao giờ chạy theo em, mẹ thường ngồi một chỗ nhìn em chạy qua chạy lại, ánh nhìn không bao giờ rời khỏi người em. Mỗi lần quay lại nhìn mẹ, em đều thấy mẹ đang nhìn em gật gật đầu, động viên, dùng khẩu hình nói với em rằng "Con gái mẹ giỏi quá". Trên tay mẹ luôn là những đồ ăn ngon. Em chạy mệt rồi, liền chạy về bên mẹ...mẹ giúp em lau mồ hôi, đưa nước cho em...giống như anh...Cám ơn anh...Dù rằng mẹ em chưa bao giờ cùng chơi với em, nhưng em cũng đã rất vui và cảm thấy thật an lòng.. Bời em biết rằng, mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh em, chỉ cần ngoảnh đầu nhìn lại, là em có thể thấy hình ảnh của mẹ...đang chờ đợi em, đang nhìn theo em...em cười, mẹ cũng cười theo...em giống như một cánh diều đang bay lượn trong gió, còn trong tay mẹ là sợi dây gắn kết giữa mẹ và em, dù em có chạy bao xa đi nữa, mẹ chỉ cần thu sợi dây lại, em đã có thể quay về bên mẹ...em đã rất lo sợ nếu sợi dây đó đứt...đến hôm nay thì sợi dây đó đã đứt thật rồi...mẹ không còn nữa, sợi dây cũng chẳng thấy đâu, còn em, em không biết đã bị gió thổi cho phiêu bạt tận nơi nào rồi...không còn có thể quay trở về bên mẹ được nữa..."
Lúc ấy, một giọt nước mắt trong vắt từ đuôi mắt Mạt Mạt chảy xuống, lăn vào trong tai. Tôi xót xa đưa tay lau giúp cô ấy. Tôi hỏi cô ấy, "Em chạy qua chạy lại lâu như vậy có mệt không?".
"Mệt, càng mệt càng tìm lại được cảm giác từ thời thơ ấu! Em vẫn muốn được trải nghiệm lại một lần nữa! Em vẫn luôn hy vọng rằng, kí ức của mình chỉ có quãng thời gian khi còn bé đó, có trời xanh mây trắng, còn có cánh diều của em, em cố gắng chạy đi chạy lại, cánh diều sẽ có thể bay cao hơn, cao hơn...Nhưng tại sao, bây giờ em lại thay đổi, trở thành một con người như thế này...", Mạt Mạt khe khẽ thì thầm, dường như đang hỏi tôi, lại như đang tự hỏi bản thân mình.
"Em không thay đổi mà, em vẫn là một cô bé ngoan, nếu không, sao anh có thể yêu quý em cơ chứ?", tôi an ủi cô ấy một cách chân thành. Mạt Mạt mím môi lại, không trả lời, dường như cười mà không phải cười. "Thế hồi nhỏ, khi em thả diều bay cao rồi, chạy mệt rồi sẽ làm thể nào nữa?", tôi hỏi.
"Sà vào lòng mẹ, ngủ một giấc ngon lành! Ha ha ha..." Mạt Mạt nói xong, phá lên cười vui vẻ, còn tôi, tôi cũng bị lây nhiễm sự ngây thơ trong sáng đó, từ khuôn mặt đến suy nghĩ của tôi lúc đó, tất cả đều được bao phủ một vẻ đơn thuần. Tôi ôm cô ấy vào lòng và nói, em hãy ngủ một chút đi. Sau đó, quá thực cô ấy đã ngủ thiếp đi, gối đầu lên đùi tôi, một lát sau tôi đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô ấy. Tôi sợ ánh nắng mặt trời chiếu vào làm nhức mắt cô ấy bèn lấy tay che ánh sáng. Tôi cũng sợ cô ấy bị nhiễm lạnh nên đã lấy chiếc áo khoác cô ấy vừa cởi ra, đắp lên người cô ấy.
Ngay từ nhỏ, tôi đã quen sống trong cảnh có người phục vụ cơm ăn áo mặc. Trong tâm trí tôi, chỉ có người phục vụ tôi chứ tôi chưa bao giờ biết đến việc phải quan tâm tới người khác. Vậy mà lúc này đây, tôi đang cam tâm tình nguyện chăm sóc cho cô gái đang gối đầu lên đùi tôi ngủ một cách ngon lành. Tôi thấy mình như một thiếu niên mới lớn, lần đầu sa vào lưới tình, suy tính thiệt hơn, cẩn thận tỉ mỉ nhưng không kém phần ân cần, dịu dàng. Nếu không phải đã quen biết nhau từ kiếp trước, nếu không phải chút ân tình đã an táng cho nhau dưới tấc đất vàng từ kiếp trước, sao tôi lại có thể có cách đối xử đặc biệt với cô gái này như vậy?
Mặt trời ẩn sau những đám mây rồi lại xuất hiện, khoe khuôn mặt cười rạng rỡ; gió lúc thổi lúc ngừng. Tôi ngồi yên, không dám nhúc nhích, chỉ sợ làm ảnh hưởng tới giấc mơ đẹp của cô gái đang gối đầu trên đùi mình kia. Nghĩ tới thân thế của Mạt Mạt, nghĩ tới những nỗi đau, bất hạnh không phải ai cũng biết mà cô ấy đã trải qua, chỉ cần một biểu hiện nhỏ của cô ấy như khẽ nhăn mặt hay chau mày cũng đủ khiến tôi thương cảm vô cùng. Nhìn điệu bộ ngủ say sưa một cách yên lành của cô ấy, thuần khiết như thể không chút tranh giành gì với thế sự, tôi có muốn thôi cũng không được.
Chắc hẳn cô ấy đã mệt lắm rồi, một mình cô ấy đã phải vật lộn bao nhiêu năm ròng trong cõi trần tục, một lần đi thả diều, tìm lại chút kí ức từ khi còn ở bên cạnh mẹ mới có được một khoảnh khắc ổn định và an lành như vậy. Tôi vốn dĩ vẫn cho rằng, mình không phải là một người đàn ông phong tình, nhưng sau khi gặp Mạt Mạt, tôi bỗng trở nên nặng tình như vậy. Thực ra, trên thế giới này không có người đàn ông khô khan, chẳng qua họ chưa gặp được một nửa của mình mà thôi. Đợi đến khi gặp được rồi, dù có là người đàn ông cứng rắn, máu lạnh đến đâu, họ cũng đều tự nguyện rơi vào đầm lầy "anh em thắm thiết" mà thôi.
Mạt Mạt giống như một cây dây leo mỏng manh, yêu kiều, nõn nà nhất trong mùa xuân này, cô ấy đã chọn một mảnh đất màu mỡ và mềm yếu nhất trong trái tim tôi, cứ miên man, vấn vít vươn dài. Con diều giấy hình đầu hổ mà Mạt Mạt phải mất rất nhiều công sức mới khiến nó bay lên cao được giờ đã lắc la lắc lư rơi xuống mặt đất phía xa kia, nơi tận cùng của ánh nhìn...
Nghĩ đến việc Mạt Mạt tự so sánh mình là một cánh diều, tôi cảm thấy vô cùng đáng yêu, bất giác mỉm cười một mình. Giờ đây, Mạt Mạt vẫn là một cánh diều đang bay lượn mông lung trong gió, chỉ có điều, tôi cần mãi mãi nắm chặt sợi dây gắn kết với cô ấy trong tay. |
|