|
Đại tá Wentworth nói:
- Chắp nối các tình huống rất khác thường này với nhau, chúng ta phải xem lý do cô không được giới thiệu với anh họ cô là sự sắp xếp của Ơn Trên.
Khi có thể lôi kéo sự chú ý của Mary, Anne nhỏ nhẹ cố giải thích cho em gái hiểu rằng trong nhiều năm ông bố và anh Elliot không hòa thuận nên hai bên không muốn giới thiệu với nhau.
Tuy nhiên, cùng lúc Anne thầm hài lòng vì đã gặp người anh họ, vì biết rằng người chủ tương lai của tài sản Kellynch là một quý ông đích thực, và là con người có ý thức tốt. Dù gì thì nữa cô sẽ không đề cập việc mình đã gặp anh lần thứ hai. May mắn là Mary không để ý nhiều khi đoàn đi ngang qua gần anh trong chuyến tản bộ trước đấy, nhưng em gái sẽ cảm thấy tổn thương khi biết Anne gặp anh lần nữa ở hành lang và anh cất tiếng xin lỗi rất lịch sự trong khi cô em chưa hề được gần anh. Không được, việc tiếp xúc ngắn ngủi này giữa hai anh em họ phải được hoàn toàn giữ bí mật.
Mary nói:
- Đương nhiên là lần tới khi biên thư cho Bath chị phải thuật lại việc chúng mình đã trông thấy anh Elliot. Em nghĩ bố cần được nghe về việc này, chị cần kể rõ cho ông.
Anne tránh trả lời trực tiếp, nhưng đây chính là tình huống mà cô thấy không những không cần thiết phải thông báo, mà còn phải giữ kín. Cô biết nhiều năm ông bố đã cảm thấy xúc phạm và cô nghĩ Elizabeth cũng có phần bị xúc phạm; chắc chắn là ý tưởng của anh Elliot gây tổn thương cho cả hai. Mary không bao giờ biên thư cho Bath; tất cả việc thư từ chậm chạp và đáng chán với Elizabeth đều do Anne đảm trách.
Bữa ăn sáng vừa xong không lâu thì vợ chồng Đại tá Harville và Đại tá Benwick đã đến để dẫn đoàn đi tản bộ lần cuối quanh Lyme. Đoàn phải lên đường trở về Uppercross lúc một giờ, và trong thời gian này tất cả nên cùng nhau đi ngoạn cảnh ngoài trời càng nhiều càng tốt.
Ngay khi tất cả bước ra đường, Anne thấy Đại tá Benwick đi kế bên mình. Cuộc chuyện trò vào buổi tối hôm trước đã không làm cho anh ngại tiếp xúc với cô lần nữa. Hai người đi bên nhau một lúc, chuyện trò như lúc trước về tác giả Scott và Ngài Byron, mà vẫn không thể nghĩ ra chính xác tác giả nào hay hơn, cho đến lúc vị trí trong nhóm thay đổi, và thay vì Đại tá Benwick, bây giờ là Đại tá Harville đi bên cạnh cô.
Anh nói giọng nhỏ nhẹ:
- Cô Elliot ạ, cô đã làm tốt khi khiến cho cái anh tội nghiệp ấy trò chuyện nhiều đến thế. Tôi ước gì anh ấy có người bầu bạn như cô thường hơn. Cô biết đấy, sống khép kín như anh thì không tốt, nhưng liệu hai vợ chúng tôi có thể làm gì được! Chúng tôi không thể sống rời xa nhau.
Anne nói:
- Đúng, tôi tin như thế mãi thì không được, nhưng theo thời gian, có lẽ… chúng ta đều biết thời gian làm được gì trong mỗi tình cảnh đau khổ, và Đại tá Harville ạ, anh cần nhớ rằng bạn anh là một người trẻ chỉ mới để tang từ mùa hè rồi, theo tôi được biết.
- Đúng thật là thế (anh thở dài), chỉ mới tháng Sáu.
- Có lẽ lúc đó anh ấy chưa được biết ngay.
-Chỉ đến đầu Tháng Tám mới được biết, khi anh ấy từ Cape trở về nhà, vừa kịp bước lên chiếc Grappler. Lúc ấy tôi đang ở Plymouth, sốt ruột mong nhận được tin anh ấy. Anh gửi thư cho tôi, nhưng chiếc Grappler được lệnh đi về Portsmouth. Tin tức phải đi theo anh ấy, nhưng ai làm được việc này? Tôi không làm được. Nếu không thì tôi đã vội đến. Không ai làm được việc ấy, ngoại trừ anh bạn tốt bụng này (chỉ qua Đại tá Wentworth). Chiếc Laconia chỉ mới về đến căn cứ Plymouth tuần trước; không có vấn đề sẽ lại ra khơi sớm. Anh ấy đánh liều xin đi Portsmouth, lập tức chèo thuyền đi ngay ra chiếc Grappler, và suốt một tuần luôn ở bên cạnh người bạn khốn khổ. Anh ấy đã làm thế, mà không ai khác giúp được James tội nghiệp. Cô Elliot ạ, cô có thể nghĩ ra anh ấy thân thương thế nào đối với chúng tôi.
Anne thật sự nghĩ chính xác về việc này, và trả lời theo cách cô nghĩ hoặc theo cách anh chịu đựng được, bởi vì anh bị xúc động mạnh khi nói lại chuyện này. Khi cất tiếng lại thì anh đã hoàn toàn đổi khác.
Cô Harville nhận xét chồng mình đã đi bộ nhiều rồi, nên quyết định quay trở về nhà; đoàn sẽ giã biệt hai người ở cửa nhà rồi ra về. Theo tính toán thì chỉ có thời gian như thế. Nhưng khi đến gần Cobb, đoàn đều muốn đi dạo thêm ở đây, và Louisa nghĩ chỉ mất thêm mười lăm phút vốn không khác biệt là bao. Thế là sau những lời giã biệt lích sự, những lời mời và hứa hẹn, đoàn chia tay với vợ chồng Harville ở cửa nhà hai người. Chỉ còn Đại tá Benwick, người muốn tháp tùng đến chặng cuối để chia tay ở Cobb.
Anne lại thấy Đại tá Benwick đi kế bên mình. Cả hai lại bàn luận về “biển xanh thẳm”[28] trong tác phẩm của Ngài Byron, và cô lấy làm vui mà tỏ lộ sự quan tâm đến anh chàng càng nhiều càng tốt. Chẳng bao lâu, sự quan tâm tất yếu chuyển theo chiều hướng khác.
Trời lộng gió trên khu vực cao ở Cobb khiến cho các cô không thích, và đoàn đồng ý đi xuống các bậc thang đến khu vực thấp hơn. Tất cả đều hài lòng mà im lặng, và cẩn thận bước xuống các bậc thang, ngoại trừ Louisa; cô muốn được Đại táWentworth giang tay đỡ cô nhảy xuống. Trong suốt các buổi đi dạo bên nhau, anh đã đỡ cô nhảy xuống các bậc thang, tạo cảm giác khiến cho cô lấy làm vui. Đến đây, mặt đất quá cứng đối với hai bàn chân cô khiến cho anh ngần ngại, nhưng anh vẫn đỡ cho cô nhảy. Cô nhảy xuống an toàn, rồi để cho thấy mình thích thú, lập tức chạy lên các bậc thang cho anh đỡ cô nhảy xuống lần nữa. Anh khuyên cô không nên làm thế vì nghĩ khoảng cách giữa các bậc thang là quá cao; nhưng không, cô không chịu nghe theo, mà còn mỉm cười nói “Tôi nhất quyết làm nữa”. Anh giang hai tay ra. Cô đón bắt quá hấp tấp trong nửa tích tắc, rồi rơi xuống, và nằm lịm! Không thấy vết thương, không có máu, không thấy vết trầy sướt, gương mặt trông như đã chết. Khoảnh khắc kinh hoàng đối với mọi người vây quanh!
Đại tá Wentworth đỡ cô dậy, quỳ gối bên cô trong vòng tay anh, nhìn cô với da mặt nhợt nhạt như da mặt cô, im lặng trong nỗi đau. Mary thét lên: “Cô ấy chết rồi! chết rồi!”, bấu víu lấy chồng cô, khiến cho anh chồng đang kinh hãi phải bất động. Trong khoảnh khắc kế tiếp, Henrietta cũng nghĩ thế, cũng mất hết cảm nhận và có thể ngã xuống các bậc thang nếu không nhờ Đại tá Benwick và Anne níu lấy và đỡ cho cô đứng vững.
Trong nỗi tuyệt vọng, như thế đã mất tất cả sức lực, Đại tá Wentworth:
- Có ai giúp tôi được không?
Anne kêu với Đại tá Benwick:
- Đến giúp anh ấy, giúp anh ấy, đến giúp anh ấy đi. Tôi có thể tự đứng vững. Để tự tôi, đến giúp anh ấy. Chà sát tay cô ấy, chà sát thái dương cô ấy; có muối[29] ở đây, lấy đi, lấy đi.
Đại tá Benwick tuân lời, cùng lúc Charles gỡ tay cô vợ ra, cả hai người đến bên Đại tá Wentworth. Rồi Louisa được nâng lên, làm mọi việc như Ann đã nói, nhưng không có kết quả, trong khi Đại tá Wentworth lảo đảo đứng dựa vào bức tường, đau khổ kêu lên:
- Trời ơi! Khổ cho cha mẹ cô!
Anne nói:
- Tìm bác sĩ!
Anh bắt lấy lời cô như thể vừa thức tỉnh, và chỉ nói:
- Đúng, đúng, cần có bác sĩ vào lúc này.
Rồi anh chạy đi, nhưng Anne vội nói:
- Đại tá Benwick, có phải Đại tá Benwick thì tốt hơn không? Anh ấy biết tìm bác sĩ ở đâu.
Những người còn có thể suy nghĩ nhận ra ý tưởng đúng, và trong một khoảnh khắc (tất cả diễn ra rất nhanh), Đại tá Benwick giao thân người trông như xác chết lại cho người anh Charles, rồi nhanh chóng đi vào thị trấn.
Khó nói ai trong ba người còn tỉnh táo cảm thấy khổ sở nhất: Đại tá Wentworth, Anne hay Charles – vốn là người anh rất giàu tình cảm, ôm lấy Louisa trong tiếng nấc, và chỉ quay mặt khỏi em gái để nhìn người khác trong trạng mất cảm giác hoặc để thấy cô vợ đang hoảng loạn kêu gọi anh đến giúp mà anh không giúp được.
Anne vẫn còn đủ nghị lực và suy nghĩ theo bản năng, lo chăm sóc Henrietta, rồi cố trấn an những người khác, xoa dịu Mary, động viên Charles, và cố ổn định tinh thần của Đại tá Wentworth. Có vẻ như cả hai trông cậy vào cô để cho ý kiến.
Charles kêu lên:
- Anne, Anne, kế tiếp phải làm gì? Trời ơi, phải làm gì đây?
Ánh mắt của Đại tá Wentworth cũng hướng đến cô.
- Mang cô ấy về quán trọ thì tốt hơn không? Vâng, tôi nghĩ thế: nhẹ nhàng mang cô ấy về quán trọ.
Đại tá Wentworth có phần hoàn hồn:
- Vâng, vâng, về quán trọ.
Sốt sắng muốn làm việc gì đấy, anh nói tiếp:
- Để tôi bế cô ấy. Musgrove, anh lo cho những người khác.
|
|