|
Trước khi sửa soạn đi Byron, anh đưa cô ra chỗ khoảng trống trước sân nhà và các vùng lân cận đó, nơi anh dự định sẽ cất nhà. Cô khám phá rằng thác nước ở mãi tận trên cao nên vào những ngày lộng gió, nước không tràn vô được thung lũng mà chỉ vung vãi đi một cách vô tích sự, làm cho không khí đầy hơi ẩm và lấp lánh các màu cầu vồng ngũ sắc. Tuy nhiên, phía dưới thác nước có một cái hồ mênh mông, trải rộng và êm ả cho tới khi rót nước vào một hẻm núi hẹp, và trở thành một dòng sông gập ghềnh hiểm trở, một hồ nước lung linh màu ngọc thạch hoặc màu sành sứ Ai Cập trắng đục như sữa, đặc sệt như syrup.
Anh chỉ cho cô thấy rằng nguồn nước là một cái hang động phía trên vách núi, xuất phát từ một dòng suối ngầm dưới mặt đất rất lớn.
- Ở chỗ này có một tảng đá vôi trồi lên – anh giải thích – và đó là lý do vì sao mà hồ nước có màu sắc lạ lùng đến như vậy.
- Rồi có phải mình sẽ làm nhà ở đây luôn không, đúng là chỗ này là nơi đẹp nhất của thung lũng.
- Dầu sao mình cũng sẽ sống tại đây. Anh tin rằng em sẽ được thấy nhà cửa khang trang như thế nào - Mặt anh nhăn nhó – Nhà không phải chỉ cất trong một ngày là xong, Missy à, nhất là khi chỉ có mỗi một mình anh, anh không thích cả một bầy công nhân đổ xô đến đây, nhảy ào xuống hồ, ăn nhậu mỗi chúa nhật và sau đó thì tha hồ tò mò tọc mạch với bất cứ kẻ không dính dáng gì đến anh, mà chỉ do hiếu kỳ muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở thung lũng.
- Em nghĩ rằng chúng ta cần bàn lại chuyện này: tại sao lại chẳng tính đến lao động của em? Dù gì đi nữa, anh vẫn không cất nhà một mình đâu mà, em sẽ tiếp tay anh chớ - Missy vui vẻ nói – Em đâu có xa lạ gì với chuyện chân tay nặng nhọc, mà căn nhà hiện tại thì quá nhỏ, đâu cần phải mất nhiều thì giờ làm bếp núc cho lắm. Vả lại, bác sĩ cùng lưu ý rằng, nếu em có nằm liệt giường hay đào đất hàng ngày thì vẫn không thay đổi gì căn bịnh của em… cho đến một ngày nào đó… mọi việc kể như kết thúc.
Nghe tới đây, anh ôm ghì siết cô vào lòng và nồng nàn hôn cô với một tình cảm vô cùng đằm thắm, như thể cô là một báu vật mỏng manh đối với anh. Mãi cuối cùng, khi họ khởi hành đi Byron thì nắng đã lên cao, họ đi trễ hơn là dự tính hồi sáng sớm rất nhiều, nhưng cả hai đều không để ý đến điều đó.
* * *
Octavia và Drusilla đang ở trong căn bếp khi Missy bước vào nhà không báo trước. Cả hai ngó Missy chằm chằm với vẻ kinh ngạc, cố gắng tin vào mắt mình khi chiếc áo ren màu huyết dụ rực rỡ xuất hiện, mà chưa kịp để ý đến cái nón rộng vành đội lệch, có cắm những chiếc lông đà điểu châu Phi xinh xắn màu đỏ tươi. Chỉ mới cách một đêm thôi cô không thể trở thành diễm lệ đến dường ấy, nhưng rõ ràng ở cô có một cái gì đó thu hút cái nhìn của mọi người, cô còn vươn người lên một cách kiêu hãnh, để làm người ta lầm lẫn với một người phụ nữ không đúng đắn.
Nhưng thực ra cô có vẻ là một du khách ăn mặc loè loẹt từ London đến, hơn là một kẻ thuộc Chỗ Trú Ngụ Của Con Cừu Non Caroline. Không còn nghi ngờ gì nữa là màu đỏ này thích hợp với cô nhất trần đời.
- Ô, Missy, trông cháu đẹp quá! - Octavia kêu lên và vội vàng ngồi xuống.
Missy hôn tay mẹ và dì.
- Dì ơi, cháu cũng mừng khi nhận ra rằng cháu coi cũng tàm tạm. – Cô nhoẻn miệng cười một cách hài lòng – Con về báo tin cho má và dì biết là con vừa kết hôn – Cô báo tin và vẩy bàn tay trái trước mặt hai người.
- Ai vậy? - Drusilla vội tươi ngay nét mặt hỏi.
- John Smith. Chúng con vừa làm lễ cưới ở Katoomba hôm qua.
Đột nhiên Drusilla và cả Octavia đều không còn quan tâm đến chi tiết là cả thành phố đang xì xào về việc John Smith là một kẻ lưu manh, họ chỉ biết là anh đã cứu Missy khỏi những nỗi cô lẻ của một cô gái lỡ thì và vì thế họ phải tỏ lòng biết ơn, kính phục và đối xử công bằng với anh, bù lại điều anh đã làm đó. Octavia năng nổ đặt nước lên bếp lò với sự nhanh nhẹn và linh hoạt mà đã mười năm nay dì không có; Drusilla thì chẳng buồn quan tâm đến việc chuẩn bị nấu nướng, bà mải lo chiêm ngưỡng chiếc nhẫn cưới to tướng hiển nhiên trên ngón tay Missy.
- Bà John Smith – bà đột ngột kêu lên – Chà, hãy tha lỗi cho má, Missy à, gọi như vậy nghe cũng là lạ tai đấy chớ.
- Sự đơn giản thường làm người ta thấy là lạ thôi; má à!
- Ông ta đâu rồi? Chừng nào thì ông ta sẽ đến đây thăm chúng ta? - Octavia hỏi.
- Anh ấy đang có một vài công việc gì đó ở Byron, nhưng anh ấy định là vào xế chiều lúc anh ấy ghé vào đây đón cháu, thì anh ấy sẽ ra mắt má và dì luôn thể. Má ơi, con tính là như vậy nè, để má với con đi Byron trong khi chờ John đến. Con muốn mua thực phẩm và con cũng muốn đến tiệm vải của cậu Herbert mua sắm một ít. Con sẽ mặc áo sơ-mi và quần tây, loại của đàn ông, để đi làm việc bởi vì loại y phục đó thích hợp cho lao động hơn; vả lại có ai lọt vô được thung lũng mà nhìn ngắm con đâu?
- Đúng là may mắn vô cùng vì đã mua được máy máy Singer, Drusilla nhỉ? - Octavia hỏi, có vẻ vui sướng vì từ rày về sau có chuyện để mà bàn tán về những cái quần tây. |
|