|
Hai thầy trò nhìn nhau, Võ Minh Thần hơi do dự... Nhưng sực nhớ lại giấc mê gặp mẹ trên đồi, chàng trai nghĩ thầm:
-Xem ý Đổ Bác Thần này không phải hạng bất lương độc hiểm. Nếu ông ta định hại cần gì phải hại ngầm? Cứ để ông ta coi biết đâu chẳng có điều hay?
Bèn đặt hành trang xuống xoay lưng cho Đổ Bác Thần coi. Vết thương lưng cao sát gáy, ngay chỗ bị búa chém thủng áo giáp. Đổ Bác Thần soi lửa, vạch coi, chợt kêu lên:
-Lạ dữ chưa! Coi như vuốt thú, mà lại không phải thú. Coi như đòn công, mà không hẳn đòn công. Từa tựa như thứ đòn ma đòn quái! À sao vậy? Chú mày bị hồi nào?
Võ Minh Thần đem chuyện ngộ Giao Long chúa miệt hồ Ba Bể, nhất nhất kể lại cho lão nghe. Đổ Bác Thần bật giọng:
-À thế chứ! À ra chú mày gặp con thuồng luồng tinh! Trách nào ta coi giống đòn âm! Chính tớ đây có nghe đồn hồ Ba Bể có con thuồng luồng tinh nói tiếng người bắt đàn bà đẹp làm vợ, tớ đã đi lùng coi mà chưa gặp! Vết thương này nếu tìm được Lãn Ông tái thế miệt Si Công Linh mới trị nổi! Hay tớ có thuốc cầm, cho nó không tấy phát ngay, đãi chú mày một viên uống thử!
Dứt lời lão moi trong bọc ra một viên thuốc đỏ chót như chu sa, trao cho Võ Minh Thần. Võ cảm ơn, uống xong, hỏi liền:
-Thưa lão tiên sinh, xin người cho biết về Tây Sắc?
Đổ Bác Thần vuốt ria, lim dim mắt:
-À Ma Vương Sắc Hấp Tinh Quân, một nhân vật thần bí, thiên hạ chỉ nghe nói chưa ai đối diện. Một kẻ mê say nhan sắc nhất đời, mà gái nào gặp hắn cũng phải mê, và bất cứ gái nào gặp hắn là không bao giờ thoát khỏi "cung động" của hắn nữa! Vì sẽ phải giam hãm suốt đời trong động như trong cung cấm Tần Thủy Hoàng xưa để hắn hấp tinh hấp sát! Nên gái nào lọt vào mắt hắn, coi như đã vào cấm cung suốt đời rồi, vì hắn xuất quỷ nhập thần, không ai lường được! Cho tới nay, cũng chưa mấy ai rõ hình thật hắn, quái nhân hay dị thú? Hắn là giống gì? Tất cả đều trong vòng nghi vấn! Nhưng tớ đây, đã gặp hắn rồi!
Thuốc Đổ Bác Thần quả nhiên công hiệu. Lão vừa nói dứt câu, Võ Minh Thần đã cảm thấy dễ chịu hết sức, không còn váng vất như trước nữa, rõ ràng dược chất đã kìm hãm hẳn sức phát tác của vết "quái thương", lại nghe lão bảo đã gặp Tây Sắc, chàng trai cả mừng hỏi luôn:
-Lão tiên sinh đã gặp, vậy chẳng hay nhân vật đó là người thế nào? Bao nhiêu tuổi? Hiện ở đâu?
Đổ Bác Thần vuốt ria, cười rung cả má:
-Sao lại nhân? Sao lại người? Tây Sắc chính là con vật, chú mày chưa biết sao? Một con quái vật thành tinh, đi hai chân, nói tiếng như người, nói rõ hơn y là một con chó sói thành tinh.
Cả hai thầy trò Võ Minh Thần cùng rúng động tâm thần ngạc nhiên, mừng rỡ như vừa được thấy một tia sáng rực giữa sa mù đêm tối. Võ bật kêu lên:
-Con chó sói thành tinh? Trời! Tây Sắc Ma Vương là sói thành tinh? Nếu vậy Bá Diện Đông Âm nói đúng rồi, nó là con tinh đực thuộc loài chúa sói! Gật đầu, Đổ Bác Thần nghiêm giọng:
-Phải đó! Con tinh chúa thuộc giống Hồng Cẩu Quẩy thành tinh! Nó cao lớn như người, thông minh tuyệt xảo, văn võ kiêm toàn, nghề chơi trác tuyệt. Nó nói tiếng Tàu, tiếng Thổ, Mán, Mèo... còn giỏi hơn cả tớ. Chú mày có thể tưởng tượng rằng nó còn biết nói cả tiếng Tây? Ôi chao! Tiếng Tây nó nói Tây đầm còn phải phục! Nói tóm lại: Tây Sắc Tinh quân Hồng Cẩu Quẩy không khác một người hào hoa phong nhã, thông minh tài trí khó có người nào sánh kịp. Trên thế gian này, đàn bà có hàng trăm vẻ đẹp, y đều biết "sưu tầm" cả trăm bộ, không thiếu bộ nhan sắc nào!
Không nén được ngạc nhiên, Quản Kình buột miệng:
-Hay y là người đội lốt?
Đổ Bác Thần bâng khuâng nhìn ra phía rừng xa như dõi theo hình ảnh xa xôi đã chìm sâu xa mờ thời gian không gian:
-Chính trước khi gặp, ta cũng nghĩ vậy, mà ai cũng nghĩ vậy. Nhưng gặp rồi, thật khó nói sao cho đúng. Nên nhớ quân gia thủ hạ y, có cả "quân người", thường theo y như hình với bóng, đến nỗi dân sơn cước nhiều kẻ bảo "đoàn quân ma trành" - Oan hồn kẻ bị hùm tinh sói vồ thịt. Mà có khi lại chính là người thực, chịu sự sai khiến của y, nhưng vẫn mù tịt như theo phò cái bóng, tiếng vang. Mà người ta còn bảo có lần y "hiện" hình người đến viếng mỹ nhân, một con sói chúa thành tinh hay một người đội lốt? Cả hai thứ hình như chưa đúng! Điều bí mật đó chính tớ cũng chưa biết rõ, vì trước sau tớ chỉ gặp có một lần! Đêm đó... cách đây đã mười lăm, mười sáu năm rồi, trên đường du ngoạn, khai xuân, đến vùng Yên Bái giáp Lào Cai, tớ đến chơi nhà một viên quan châu Thổ lai Kinh, nhà y có việc "ăn khao" đứa con gái mới đỗ dưới Hà Nội về.
Trên sơn cước, vẫn có lệ đó, đậu cái bằng tý con cũng giết trâu mổ bò khao linh đình, mời đủ mặt quan khách quanh vùng, rượu chè, thuốc phiện, múa hát tưng bừng, tớ đến cốt dựng một canh xóc đĩa, nhưng tụi nó có nhiều đứa biết tiếng Đổ Bác Thần, xui nhau hàng, chỉ chơi tổ tôm còm lấy vui. Tớ chán, nằm hút thuốc phiện cho khuây.
Vào khoảng nửa đêm, thình lình có tin Tây Sắc tới thăm, Ma Vương tới nhanh êm như gió thoảng, khi trong nhà chủ khách biết, thì bao nhiêu lính dõng canh gác đã gục như tượng gỗ. Ma Vương đã tới trước sân, bất thần tru lên một tràng rợn óc, phát âm tiếng Thổ vọng vào:
-Con gái nhà tri châu Bảo Hà có duyên với Ma Vương Chúa! Chúa Ma Vương thân hành đến đón về làm ngũ phu nhân! Khá đưa nàng ra theo chúa lang quân về động!
Tiếng vang âm trong đêm khiến quan khách giật mình, bỏ cả "xòe" chạy túa ra cửa sổ dòm, thất kinh, thấy một bầy hàng trăm con chó sói đứng lố nhố, bón con to lớn khiêng một cỗ kiệu hoa rèm buông kín. Viên quan Châu hô lính dõng đóng đã ngủ gục, lật đật lấy súng định bắn, may có người khách Kinh làm nghề săn thú, giằng lấy súng, thì thào:
-Không cự nổi "nó" đâu! Ma Vương Sắc đó! Phải khéo léo mềm mỏng, nếu không tất cả vào bụng sói!
Viên quan Châu kiếm cách nói dối con gái đi vắng. Tiếng trong kiệu hét ra:
-Không che được mắt Ma Vương! Nàng trong buồng tả với mấy con bạn vừa "xòe" xong! Mau ra kiệu! Chúa lang quân đợi năm phút, nếu không ra, quân thú vào ăn thịt hết!
Chủ khách hoảng hồn, rủ nhau trốn cửa hậu, nhưng dòm ra cửa hậu cũng đầy bóng sói. Người khách săn sực nhớ ra:
-Quan Châu mau vào cầu cứu Đổ Bác Thần! May có cơ thoát nạn. Bằng không về động Ma Vương, kể như đầy một kiếp.
Lúc đó Đổ Bác Thần nằm chìm hỉm nghe rõ lời qua tiếng lại bên ngoài. Nhưng canh xóc đĩa bất thành, Đổ Bác Thần cứ nằm thây kệ. Khi viên châu Bảo Hà vào báo nguy Đổ Bác Thần đặt luôn điều kiện:
-Lão mỗ đây đang lên cơn nghiện xóc đĩa! Nếu muốn lui Tây Sắc, làm một canh!
Còn phải nói! Chủ khách gật lia lịa. Khi Đổ Bác Thần khăn áo tề chỉnh tiến ra, thì bầy chó sói đã phò kiệu hoa sịch tới gần thềm dinh. Đổ Bác Thần đứng trong khung cửa sổ nói vọng ra:
-Phải Ma Vương Sắc đó chăng? Lão mỗ nghe danh quý hữu đã lâu, không ngờ tối nay hạnh ngộ! Xin có lời chào!
Kiệu dừng, có tiếng hắt ra:
-Ngươi là ai mà biết Ma Vương Chúa?
Đổ Bác Thần cười lớn:
-Ôi chao! Cùng hàng "Tứ Hung Tứ Khoái" sao không biết nhau? Ma Vương nhan sắc thông minh trác tuyệt hào hoa phong nhã đứng đầu về "sắc" trong "Tứ đổ tường", tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn càng xa nữa. Mỗ đây cũng trong hàng "Tứ trụ giang hồ" sao không biết? Mỗ là...
"Tình tang tang! Long tong bùng!" "Đàn xóc đĩa" rung khua inh ỏi trong đêm, nghe như có một ban nhạc hòa tấu, cung âm kỳ dị khiến đám khách quanh miền chưa hề nghe, xúm lại trầm trồ, bầy sói ngoài sân cũng nhiều con hếch mõm, vểnh tai vẻ khoái hết sức. Tiếng trong kiệu vọng ra:
-À "đàn đĩa"! Phải nhà ngươi là Đổ Bác Thần, tay trùm cờ bạc Đông Dương?
-Khà khà! Quý hữu tinh lắm! Mỗ đi ngao du sơn thủy, tới đây gây sòng xóc đĩa đó!
-À nếu vậy nhà ngươi cũng thuộc hàng "Tứ trụ", nể tình, Ma Vương tha cảsòng toàn mạng! Vậy lui sang bên hữu cả, Ma Vương vào đón đệ ngũ phu nhân về đây.
Đổ Bác Thần lại xóc một hồi, nói oang oang:
-Ấy, đâu có được! Bữa nay ăn khao con gái chủ nhân, quý hữu đem nó đi sòng bạc mỗ vỡ còn gì! Khác nào gặp lúc tang gia bối rối, còn ma nào ngồi đánh bạc với mỗ? Chớ làm thế hại mỗ. Nước bạc này tốt lắm, quý hữu hãy đánh một canh.
Tiếng kêu vọng vào nhọn sẵng:
-Về làm vợ Ma Vương sung sướng nhất đời, nhà ngươi đã nghe tiếng Tây Sắc hào hoa phong nhã, thương hoa tiếc ngọc, nàng về với lang quân Tây Sắc, sao dám ví với tang gia?
Lúc đó cô gái quan châu Bảo Hà cũng vừa rón rén cùng mấy cô bạn nhìn ra, vừa thấy bầy sói nhe nanh nghe tiếng trong kiệu hắt ra, nàng ta buột miệng kêu rú lên, làm ai nấy đều kinh sợ. Đổ Bác Thần nói luôn:
-Đó! Nghe thấy chưa? Sung sướng mà chưa chi đã ré lên như ma bắt, lại không phải "nhà có đám"? Mỗ nghe Ma Vương Sắc tài hoa phong nhã, ăn chơi có điệu lắm, làm gì mà như đi ăn cướp vậy? Thôi! Vào chơi vài tiếng đã! Một canh làm duyên gọi mừng cuộc đón dâu cổ kim hy hữu! Tây Sắc là bậc hào hoa, sành điệu, lẽ nào không biết đánh bạc?
Dứt lời, Đổ Bác Thần quát oang oang:
-Nào quan khách anh em ta đâu! Vào chiếu! Nào! Mời chú rể vào "khai bát"! Cô dâu đâu! Khá phấn son tô điểm xinh lịch, đợi chờ lên kiệu hoa về làm đệ ngũ phu nhân... nếu Ma Vương thắng Đổ Bác Thần.
Ai nấy đều ngơ ngác, nhưng thấy Đổ Bác Thần khoát tay làm hiệu, thảy đều răm rắp ngồi xuống chiếu hoa, vòng hai bên, để hở một khoảng trống gần cửa sổ.
Có tiếng vùng hét lớn:
-À Đổ Bác! Phải ngươi muốn Ma Vương đánh cuộc?
-Không phải đánh cuộc! Cuộc bạc này mỗ mời Ma Vương là để bói cuộc nhân duyên. Ma Vương được là điềm đại hỉ, lưỡng hỉ trùng phùng cưới vợ tốt, nếu thua là đại hung lấy vợ xấu như "vận áo xám", "họa vô đơn chí" cơm không lành canh không ngọt mà có thể chui tọt vào áo quan!
Bỗng tiếng trong kiệu cười thét lên:
-À con ma cờ bạc này! Ngươi lời nói quanh, sao không bảo thách Ma Vương đánh cuộc cho xong! Nhà ngươi muốn cản ta, phá cuộc nhân duyên, cứu gia chủ. Ngươi tin tài cờ bạc thách Ma Vương? Nếu ta không đánh?
-Thì không còn cách gì hơn, phải phủ phục tôn Đổ Bác Thần. Nếu không tôn, đánh chiến tay đôi! Không tay đôi, thì hô đàn chó cắn! Nhưng mỗ tin Tây Sắc là tay hào hùng lịch sự, dầu giết người như ngóe, hỏi vợ như ma, vẫn không phải phường hèn nhát. Có lấy vợ về, nó cũng chửi cho đến xấu! Xóc nhé!
Im mấy khắc, có tiếng vọng vào nghiêm đanh đầy ngạo khí:
-Tưởng chỉ có ngươi là vua cờ bạc? Ma Vương Sắc tài linh trăm thứ, lại sợ thua sao? Tối nay không phải động chiến, Ma Vương không cần xua quân thú. Gái châu Bảo Hà! Sửa soạn xiêm y, còn lên kiệu! Đổ Bác Thần! Xóc đi! Đàn đĩa ngươi nghe vui tai lắm.
Đổ Bác Thần nhe răng cười bảo mọi người:
-Thấy chưa, Tây Sắc còn mê đàn mỗ, các người anh em lại định phá sòng? Bèn xóc rền luôn ba hồi. Mọi người ai nấy còn nơm nớp, ngồi lén dòm ra, vừa xóc hết hồi ba, cỗ kiệu hoa ngoài kia đã trôi sịch tới bên khung cửa sổ.
Rèm hoa trước kiệu vụt cuốn lên, mọi người đều giật thót mình thấy trong lòng kiệu ngồi sừng sững một con sài kíu thuộc giống Hồng Cẩu Quẩy, to lớn bằng người, hai con mắt đỏ khé than tàu coi không khác một "ông thạch cẩu" người ta thường thờ sau vườn!
Ai nấy đều kinh dị đến ngẩn mặt, cô gái con châu Bảo Hà rú lên, ù té chạy vào buồng, chính Đổ Bác Thần cũng không khỏi lấy làm lạ, nhưng chỉ thoáng qua đã rung đùi xoay bát mở thử, xóc xong lại xoay bát, mời oang oang:
-Nào, thỉnh "lang quân Ma Vương" khai bát đi! Nào làng đánh đi!
Khách khứa không còn mấy tay đủ bình tĩnh chơi nữa, ai nấy moi tiền ném bừa xuống chiếu, lén dòm trộm ra kiệu. Đổ Bác Thần chìa tay:
-Mời Ma Vương đặt tiếng này! Bán chẵn?
Lừ lừ, con "quỷ mắt đỏ" phát âm:
-Ma Vương chỉ chơi ba tiếng! Nhưng không đặt tiếng này! Đổ Bác Thần cười lớn:
-Bất quá tam! Hay lắm! Bát mở, sấp hai, canh bạc thật gay go. Đổ Bác Thần "bán" liền mười tiếng, toàn con bạc khác đặt. Tây Sắc Ma Vương vẫn lặng thinh. Cái đã vơ hàng mớ bạc xòe, giấy bạc, ngót giờ sau Tây Sắc mới đặt một tiếng. Mở ra, y thua. Y thét chìm:
-Đưa ta làm cái! Đổ Bác Thần cầm cả bộ đồ nghề quăng ra cửa sổ trống. Tây Sắc chỉ quơ một cái đã bắt dính như nhựa. Y xóc, làm cái. "Làng" hết hồn, vẫn phải bấm bụng làm gan đánh, những kẻ ngồi gần cửa sổ cứ nhích mãi, ép người trong như bó giò, muốn ngạt thở.
Tây Sắc cũng vơ hàng mớ bạc, bán cả chục tiếng. Đổ Bác Thần vẫn lắc. Chừng một tiếng, Đổ Bác Thần lại thua. Thấy Đổ Bác Thần thua, ai cũng lạ, chỉ có Đổ Bác Thần và một kẻ nữa biết: Tây Sắc! Vì không ai bịp, nhưng Tây Sắc, Đổ Bác Thần chẳng rõ vô tình hay hữu ý, khi xóc, truyền thêm điện phổ vào cung âm, nghe lạc hẳn tai, thính mấy cũng chỉ hiệu nghiệm một nửa, nên kẻ xóc vẫn lợi hại hơn.
Từ đó, cuộc bạc trở nên gay go hết sức, cứ luân phiên đặt một tiếng, lại xóc một hồi, chỉ lát sau, làng hết sạch, ngồi xem. Sợ nhất là cả nhà viên châu Bảo Hà, vừa đứng coi, vừa run, mồ hôi ra như tắm, xương sống lạnh toát. Nhưng rồi canh bạc cũng tàn, Ma Vương thua Đổ Bác Thần vào cuối canh tư.
Giữ đúng điều ước, Ma Vương ném bộ đồ nghề vào lòng Đổ Bác Thần, hất tung cả tiền bạc hét:
-Bất hảo lương duyên! Bị ma cờ bạc phá đám! Bay đâu? Về động! Không lấy gái Bảo Hà làm đệ ngũ phu nhân!
Theo tiếng rống tru nhọn hoắt, rèm buông soạt, kiệu hoa vụt trôi ra ngoài sân. Chừng ai nấy đổ ra dòm, còn kịp thấy cỗ kiệu "nhảy" vọt qua hàng rào, bầy sói độc lao biến vào sương đêm mất dạng.
Đổ Bác Thần vuốt râu cười ha hả:
-Canh bạc đó, tớ thắng Ma Vương Sắc rất khó khăn, nhưng cũng là canh bạc khoái hạng nhất, còn khoái hơn cả canh thắng Đông Âm ban nãy! Lại vơ tiền cả làng! Kha kha! Tớ đã tưởng đêm đó có cuộc tử chiến!
Võ Minh Thần nghe đầu đuôi câu chuyện Tây Sắc, lòng mừng khấp khởi, hỏi liền:
-Lão tiên sinh có biết sào huyệt y phương nào? Uống liền hai, ba chén trà, Đổ Bác Thần vuốt ria chậm rãi:
-Sau đó một năm, y có sai thuộc hạ đem cáng tới rước ta lên Cao Bằng đánh một canh nữa cho y gỡ, nhưng vừa lên tới biên, bỗng lại có tin báo vì y có chuyện bất thường. Ta có dùng thuật riêng hỏi tên khiêng cáng được biết: Tây Sắc có nhiều động phủ, và động chính ở miệt Tây Bắc vùng thượng lưu Hắc Giang thuộc miền cực bắc Lai Châu! Y cũng không biết hơn nữa! Có dạo tớ định mò lên tìm chơi nhưng sau đó tự nhiên y biệt tích, từ đó mấy mươi năm, y im hơi tưởng như đã về âm cảnh!
Võ gặng thêm địa chỉ Tây Sắc nhưng Đổ Bác Thần chỉ biết vậy thôi không hơn không kém. Chàng trai quay bảo Quản Kình:
-Nếu vậy đúng Tây Sắc là con tinh chúa mười bảy năm xưa rồi! Nó cũng hấp sát, Đông Âm nói đúng!
Đổ Bác Thần hỏi:
-Chú mày có người nhà bị con tinh sói hại?
Thở dài, Võ ứa nước mắt ngậm ngùi:
-Chẳng dám giấu lão tiên sinh, mười bảy năm xưa, mẹ mỗ bị con tinh chúa Hồng Cẩu Quẩy ép duyên không được, rồi hấp sát bà, khi kẻ này mới hơn hai tuổi. Không biết họ, không biết nguồn gốc thân thế, cả di tích chỉ còn sót lại cái vòng điểm huyết này và mảnh dây chuyền bẻ đôi!
Đổ Bác Thần dòm chàng trai, bỗng trật khăn gãi đầu, kêu:
-Ôi chao! Thê thảm! Bất hạnh! Vậy mà thằng già này định lột cái vòng di vật của chú mày, vô lương hết sức! May thằng này lại thua!
Thầy trò Võ thấy lão vò đầu bứt tai xem vẻ hối, lòng cảm động, bèn lễ phép cảm ơn, xin cáo biệt. Đổ Bác Thần hỏi:
-Còn Bá Diện! Y có liên can gì?
-Dạ không! Nãy có lần y hiện hình con Hồng Cẩu Quẩy, mỗ cũng ngờ. Nhưng cứ lời lão tiên sinh dạy, y không phải kẻ thù hấp sát! Nhưng chẳng hay y thuộc chủng loại nào?
Đổ Bác Thần lắc đầu:
-Nếu không liên can, đừng bắt tớ trả lời! Chỉ cần biết Đông Âm là giống cái là đủ! Nãy y đã bắt thề độc không cho tiết lộ!
Võ Minh Thần lại hỏi:
-Còn Giao Long chúa kẻ đã gây vết thương chí mạng trên lưng mỗ? Có thể là... Tây Sắc được chăng?
Nheo mắt nghĩ chút, Đổ Bác Thần trầm giọng:
-Có lẽ không phải! Vì con tinh thuồng luồng chưa hề hấp sát đàn bà! Nó cũng không đi bắt gái tơ, ngoại trừ một lần, đâu mười bảy năm trước, y có ép một nàng công chúa họ Bạc làm vợ, đem đi. Biết thế thôi! Có một tay cao thủ giang hồ, một đêm tình cờ đã gặp con tinh đánh nhau trên tả ngạn sông Gâm. Con Giao Long chúa không địch nổi Hồng Cẩu Quẩy, chúa tinh phải lặn xuống mất dạng. Nhưng đã lâu rồi!
Võ ngó Quản Kình lòng thoáng lo âu, cứ như tài thuật Giao Long lại chẳng lợi hại hơn sói tinh? Bất biết, giờ hãy cứ lên biên giới xem sao, cứ khỏi vết thương dữ này, rồi sẽ đi tìm Ma Vương Sắc! Đêm nay tuy mắc nạn, nhưng thu thập được nhiều dấu vết kẻ thù, là mừng rồi.
Bèn đứng lên từ giã Đổ Bác Thần lên ngựa ra đi. Băng qua suối vượt lên tận cửa rừng, vẫn còn nghe tiếng cười của lão Đổ Bác Thần vừa được canh bạc to nhất Á Đông. Hai thầy trò nhìn lại chẳng còn thấy ánh đèn sòng bạc cùng đám người kỳ quái đâu nữa. Bên tại chợt nghe tiếng nói của ông già lạ truyền âm như rót vào tai:
-Này vua xì phé, trùm xóc đĩa! Tớ bảo thật: Chú mày thắng canh bạc to nhất Đông Dương, được cái vòng càn khôn quý giá, nhưng cũng như đeo cái vạ vào người đó. Hiện có nhiều đứa đang sục tìm vòng, Tây Sắc cũng sục! Chú mày đang bệnh, đeo lù lù cổ tay, cái lối nhử đó nguy hiểm à! Tớ khuyên nên giấu kỹ, hóa trang luôn, mới có cơ nên việc!
Võ Minh Thần vội cất tiếng cám ơn, bảo Quản Kình:
-Trước chưa biết tung tích kẻ thù, đeo lộ nhử thiên hạ, dò tin. Nay đã biết manh mối, cất đi là phải. Đợi chữa bệnh xong sẽ tính.
Kình tán đồng ngay, lại bàn:
-Từ đây lên biên giới xuyên sơn "nghịch" có tiếng, cậu hai bị thương để tôi đi trước một quãng thám thính, chắc hơn.
Võ Minh Thần tháo vòng, bọc kỹ, cất vào túi áo trong. Quản Kình giục ngựa lên trước mở đường cho tiểu chủ. Lúc đó, đã sang canh năm, một đêm đầy biến động hiểm nghèo.
Đường dài rong ruổi lúc nghỉ, khi đi, qua nhiều vùng rừng rậm, sơn thôn, chiều hôm sau, hai người đã tới mạn Nước Hai, không gặp chuyện gì rắc rối. Nghỉ ngơi ăn uống, mua thuốc, cho ngựa ăn, Võ Minh Thần thấy trong mình khỏe mạnh gần như thường, liền bàn với Quản Kình đi ngay. Hai người rời Nước Hai ngược lên miệt giữa Trùng Khánh, Sóc Giang hỏi thăm miền động Thanh Âm nhưng chẳng thổ dân nào biết cả.
Hai người đi lang thang lần vào các cùng cốc, mãi trưa hôm sau đang đi trong vùng rừng núi A Phi Gia thượng giáp biên chợt gặp một lão Thổ cưỡi ngựa thồ mới từ mạn Trung Bắc biên đi tới. Võ Minh Thần bèn đón lại lễ phép hỏi:
-Cụ sinh trưởng miệt biên, tuổi trọng, chẳng hay có biết vùng động Thanh Âm thuộc địa phận nào chăng?
Lão Thổ có vẻ sợ sệt, nhìn hai người thấy cũng mặc quần áo Thổ, ngạc nhiên hỏi lại:
-Hai ông không phải dân vùng này? Hai ông phương xa tới?
-Dạ cụ nói đúng! Cậu chủ tôi là người Kinh tận dưới xuôi kia lên rừng mặc quần áo chàm cho tiện! Chúng tôi có việc cần tới Thanh Âm, cụ làm ơn trỏ giùm!
Lão Thổ mặt tỏ vẻ thành kính:
-Tôi hơn bảy mươi, vẫn chưa biết động đó ra sao! Nhưng tôi có biết miền động Thanh Âm là miền bí mật thiêng liêng dưới quyền "Bà chúa" quyền phép nhiệm màu, thú dữ đầy đàn, ma thiêng quân mã biến ẩn canh phòng, người nào phạm tơi chết liền! Đến các quan nhà nước cũng không chạm đến! Tôi nghe miền động đó ở tận miệt Đồng Văn sát biên, đất Hà Giang rất khó tìm vào. Các quan cứ đi ngang biên may gặp!
Võ nhớ lời chúa tướng Thập Vạn vội rút bản đồ sơ lược ra coi, quả đúng ghi miệt đường Đồng Văn, nhưng đường xuyên sơn chằng chịt với ít lời căn dặn rất rõ, tuy vậy trên thực tế, bản đồ với địa hình địa vật thật khác nhau một trời một vực, nhất là miền sơn lâm chỗ nào cũng đầy núi đá đồi đất, khe, cốc, rừng, thung trùng điệp giống nhau càng khó tìm hỏi, lão Thổ cũng chẳng biết gì hơn. Võ Minh Thần đành cảm ơn lão, cùng Quản Kình lên đường, nhắm hướng Đồng Văn đi miết. Mấy giờ sau, mặt trời xế bóng, sương tàn dâng, hai người tới một cánh thung đồi cẩm tú, nhìn xa xa thấy cả bóng nhà sàn thổ dân.
Hai người vừa dừng ngựa bên con suối trong cho ngựa uống nước bỗng nghe rầm rập tiếng vó câu khua dồn dập rồi một bọn đến ba bốn chục dân Hán, Thổ, Mông, chi đó dắt díu nhau chạy ùa tới, vẻ hoảng hốt như bị ma đuổi. Hai thầy trò ngạc nhiên ngẩng nhìn hỏi lớn:
-Chuyện gì đó? Đám thổ dân cứ dắt nhau chạy, chỉ một người trạc tứ tuần kêu giật lùi:
-Quỷ mắt đỏ! Có đàn quỷ mắt đỏ... phía rừng trước! Chớ đi nữa! Lộn lại mau! Sài kíu!
Lời chưa dứt, người ngựa đã chạy ào như đàn vịt, qua suối, Quản Kình giục:
-Cậu hai! Ta nên lánh mau!Nhưng Võ Minh Thần máu đã sôi sục cừu hận, vùng nói lớn:
-Giống sài lang tàn hại sinh linh, gặp phải giết hết loài quỷ dữ! Sao lại tránh?
Quản Kình lo ngại:
-Nhưng cậu hai đang bệnh?
-Bệnh cũng chưa đến nỗi chết! Biết đâu chúng có tinh chúa! Để tôi đi xem sao!
Chàng trai nhảy lên ngựa phóng ngược về phía thổ dân vừa chạy. Quản Kình lật đật chạy ngược lên trước, hai ngựa phi đại, thoắt đã qua hai con thung, rừng chiều quạnh quẽ, nắng tàn ngọn núi, gà rừng eo óc buồn tênh. Hai người gò cương nghe ngóng.
Bất thần, chim chóc bay tán loạn, từ đầu hẻm núi, hai, ba con nai cong đuôi chạy xé gió, vẻ kinh hoảng như sợ cọp. Rồi bên kia hẻm núi, bỗng có tiếng chó sói tru nhọn hoắt, âm gai sắc bốc vãi qua đỉnh núi tưởng thấu trời mây, như dùi cào màng tai, kẻ nhát gan muốn ớn xương sống.
Võ Minh Thần, Quản Kình nhảy xuống đất rút soạt cây súng đeo hành lý, mang khiên, thả ngựa chạy lộn lại, hai thầy trò tiến vào hẻm.
Hẻm này rộng chừng vài thước sườn đá, nhấp nhô, đường mòn chạy giữa chỉ sâu chục bộ, mở ra một cánh rừng khá phong quang, tùng bách xanh um, cỏ hoa tươi tốt. Vẫn tiếng sói tru. Hai người nhảy lên sườn núi đứng đầu ghềnh, nhìn xuống rừng, nhưng vướng tàn cây, lại phải nhảy xuống đất, đứng ngay cửa hẻm, đưa mắt nhìn vẫn không thấy gì. Chừng hai phút, bỗng nghe tiếng sói tru vang động, tiếng ngắn, cộc, dữ dằn, lẫn cả tiếng gừ hộc, rồi một đàn hai, ba bầy sói từ cuối rừng phía trước chạy ào tới như những luồng gió độc. Hình thù to lớn nhấp nhô, lông lá xồm xoàm đen, vàng lố nhố, những con mắt đỏ khé dập dờn theo nhịp chạy, đúng giống Hồng Cẩu Quẩy hung tợn nhất.
Đàn sài kíu lao thẳng tới hẻm núi, sịch thấy bóng hai người đứng đầu hẻm, bầy đi trước tru hộc lên chạy tóe ngang, nhe nanh múa vuốt, Võ Minh Thần tưởng lại cảnh mẹ bị chó sói vây bắt sát hại, máu sôi lên:
-Sài lang! Quỷ đỏ mắt! Tao tàn sát hết giống nòi mày! Tiếng quát vang động rừng chiều, hai họng súng thi nhau nhả đạn tặc tặc! Sài kíu lộn nhào ngã vật, vỡ đầu lòi ruột, cả đàn tru rống kéo ào tới, bất chấp súng nổ. |
|