Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: nail65
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Đèn Không Hắt Bóng | Dzunichi Watanabe

[Lấy địa chỉ]
81#
 Tác giả| Đăng lúc 30-1-2012 17:25:44 | Chỉ xem của tác giả
Lời lẽ của Mayumi đã làm cho Yutarô rất khó chịu, nhưng bà Ritsukô đang đợi ở nhà, và ông không được quên điều đó. Khi ra đi ông có nói là đến Hội lương y; bây giờ đã sắp năm giờ, mà đến sáu giờ thì hai ông bà đã định sẽ đến nhà Hirayama đánh mạt chược.

- Thế anh đi nhé?

- Đi đi, đi đi. - Mayumi cũng chẳng thèm quay đầu về phía Yutarô nữa.

Yutarô đã đi rồi mà hồi lâu Mayumi vẫn chưa bình tâm lại được. Còn phải nói: Yutarô chẳng cho cô biết được thêm chút gì, hơn nữa trong đầu óc ông bây giờ chỉ nghĩ đến buổi xem mắt của Mikikô: Naôê đang có một cô Nôrikô Simura nào đấy... Thế là mọi thứ cứ rối tung cả lên.

Nỗi căm tức đang bị dồn nén của Mayumi bỗng tìm được một lối thóat bất ngờ: "Hay là ta đi gặp cái con Mikikô ấy và cho nó một trận?" Suy nghĩ một lát, Mayumi thấy cái ý này không đến nỗi phi lý quá, mà lại hứa hẹn một cái gì có phần thú vị. "Mày tưởng mày là con gái một ông bác sĩ trưởng thì bao nhiêu hạnh phúc đều thuộc phần mày hết sao? Đừng hòng!" Bây giờ thì Mayumi không còn dừng lại được nữa.

Lúc bây giờ mới năm giờ chiều, đến lúc phải đi làm việc hãy còn thừa chán thời gian. Sau khi hút một điếu thuốc lá và nhắp ít Brandy, Mayumi giở cuốn sổ điện thọai và nhấc ống máy. Số điện thọai của Yutarô Ghyôđa được ghi không phải dưới chữ G, mà dưới chữ P - tức papa.

Sau mấy tiếng túyt dài, trong máy có tiếng một người đàn bà có tuổi. Mayumi phát hỏang, sợ rằng chính bà Ritsukô cầm máy, và trong một khỏanh khắc còn lặng người đi nữa là khác, nhưng ngay lập tức cô lại nhớ rằng bà vợ Yutarô có một giọng nói cao, vang lanh lảnh. Có lẽ người nhấc máy là một bà hầu phòng.

- Xin lỗi, tiểu thư Mikikô có nhà không ạ?

- Xin chờ cho một phút.

Người ta cũng chẳng hỏi xem ai đã gọi điện. Chắc là vì người đó không phải là một người đàn ông.

- Tôi nghe đây, - một giọng trẻ trung và rất trong nói.

- Mikikô-san đấy ạ?

- Vâng.

- Tôi tên là Uêgusa. Tôi muốn được gặp mặt tiểu thơ.

- Uêgusa? - Trong giọng nói của Mikikô lộ rõ ý ngạc nhiên. - Xin lỗi, nhưng bà là ai?

- M-m-m... Biết nói với tiểu thư thế nào đây... Nói chung, tôi cần kể cho tiểu thư nghe một điều.

- Điều gì ạ?

- Việc này có liên quan đến bác sĩ Naôê.

- Naôê ư?!

Mayumi cảm thấy Mikikô giật mình.

- Cô đừng sợ, không có việc gì xảy ra đâu. Chẳng qua tôi có hơi quen ông ấy... - Mayumi nói giọng ôn tồn hơn.

- Nhưng tôi thì có liên quan gì?

- Tôi có nghe được một vài điều... Nhưng xin cô đừng sợ, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi. Ta có thể gặp nhau hôm nay được không? Chẳng hạn vào lúc... hay ngay bây giờ cũng được.

Sau một quãng lặng im Mikikô nói thì thào:

- Được.

- Vậy thì sáu giờ ở Sibuya nhé? - Và Mayumi nói tên một hiệu cà-phê nhỏ rất ấm cúng.

- Nhưng... Tôi chưa bao giờ biết được mặt bà.

- À vâng!

Mayumi quên khuấy đi rằng chính cô cũng không biết mặt Mikikô.

- Tôi sẽ mặc măng-tô màu tím, tay cầm một tờ nhật báo phụ nữ, - Mayumi nói.

- Còn tôi... sẽ mặc áo măng-tô trắng.

- Tạm biệt, - Mayumi đặt ống máy xuống và bỗng thấy xấu hổ ghê gớm.

Mỗi lần đi làm, Mayumi ăn mặc rất nhũn nhặn. Chiếc áo mặc để phục vụ khách thì cô cầm theo. Ngày ở Tôkyô, nơi mà các đường phố khá đông những người phụ nữ ăn mặc sang trọng, một cách trang phụ có vẻ khiêu khích như váy mini có nhiều đường viền cũng có phần quá lộ liễu. Mọi người sẽ thấy rõ ngay rằng đây là một cô gái bán bar đang vội vã đến nơi làm việc. Mayumi tuyệt nhiên không lấy làm ngượng về nghề nghiệp của mình, nhưng cô rất khó chịu với những cái nhìn quá thô lỗ của những người đàn ông qua đường.

Cô mặc chiếc áo măng-tô màu tím, cầm lấy tờ báo và cái hộp đựng chiếc áo dài mini. Vì không gọi được tắc-xi, cô đến chậm khỏang năm phút, nhưng điều đó cũng không làm cô phiền lòng cho lắm, - lúc nào và ở đâu cô cũng đến chậm.
Bước vào hiệu cà-phê, Mayumi trông thấy ngay bên cửa sổ một cô gái mặc đồ trắng. Cô ta đang trầm ngâm nhìn ra cửa sổ. Mikikô!

Mayumi rất ngạc nhiên khi thấy Mikikô, cô gái cùng tuổi với mình, trông lại trẻ măng như một cô bé mới lớn. Khi Mayumi đến gần, Mikikô ngước mắt lên và đứng dậy.

- Mikiko-san?

- Vâng.

- Còn tôi là Uêgusa.

Mikikô trông rất xanh xao, có lẽ vì trong hiệu cà-phê hơn tối.

- Cô thứ lỗi cho tôi đã làm phiền cô, - Mayumi nói. - Chắc tôi đã làm cho cô lo sợ.

- Có lẽ thế thât, - Mikikô gật đầu, hai tay xếp lên đùi trong một cử chỉ trang nhã. Mái tóc đen nhánh và mềm như tơ, được rẽ đôi ra bằng một đường ngôi, óng ả chảy xuống hai vai. Bản thân Mayumi trông cũng rất trẻ, nhưng gương mặt đầy lo âu của Mikikô thì thật là non nớt như mặt trẻ con.

Một cô hầu bàn đến cạnh họ. Mayumi gọi trà có chanh. Hộp áo thì cô đặt trên một chiếc ghế bỏ không cạnh lối ra vào.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

82#
 Tác giả| Đăng lúc 30-1-2012 17:27:20 | Chỉ xem của tác giả
Tối nay Mayumi hóa trang không đậm lắm, thế mà vẫn nổi bật lên giữa đám phụ nữ ngồi xung quanh. Cô thường trang điểm và làm tóc ngay trước khi đi làm việc, trong một mỹ viện thời thượng cách quán cà-phê không xa. Trông Mayumi có thể đóan được nghề nghiệp của cô khá dễ dàng, cho nên Mikikô chăm chú quan sát người con gái lạ mặt thuộc một thế giới xa lạ đối với cô.

- Cô đừng sợ tôi, tôi sẽ không làm điều gì xấu đối với cô đâu.

Mikikô lại gật đầu.

- Có một lần tôi bị sái chân và người ta chở tôi đến bệnh viện Oriental...

- Ra thế. - Mikikô đến bây giờ mới hơi yên tâm một chút.

- Chính ở đấy tôi đã làm quen với bác sĩ Naôê.

Về mối quan hệ với Yutarô thì Mayumi không dám nói. Miệng không mở ra được. Vả lại nói chuyện ấy cũng chỉ làm cho Mikikô thêm ngờ vực mà thôi.

- Thế cô định nói gì với tôi về bác sĩ Naôê?

- À, thật ra cũng không có gì... Tuy... Nếu cô yêu ông ta thì cô nên nghe lời khuyên của tôi.

Mikikô nhìn Mayumi chờ đợi, nhưng Mayumi không vội nói tiếp. Cô thong thả khuấy đường trong chén, nhấp một ngụm trà rồi sau đó mới nói:

- Nhưng tôi muốn biết: cô yêu Naôê phải không?

Mikikô cụp mắt xuống. Hai hàng mi dài (mi thật cơ chứ! - Mayumi bất giác nhận xét) hắt bóng xuống đôi má xanh xao.

- Cô không việc gì phải e dè như vậy.

- Nhưng...

- Thôi không cần nói tôi cũng biết rồi, Cô có yêu.

- Nhưng tại sao cô lại...

- Cô yêu thì cứ yêu đi cho chóng lớn. Nhưng chỉ có điều là cô có biết rõ ông ta không? Chẳng hạn như cái việc ông ta có một cô bồ. Một nữ y tá ở bệnh viện nhà cô.

- Nôrikô Simura chứ gì?

Bây giờ đến lượt Mayumi há hốc mồm ra vì ngạc nhiên. Té ra cô con gái nhà lành này chẳng phải giản đơn đến thế.

- Vậy ra cô biết.

- Vâng, người ta nói với tôi.

- Nhưng chưa hết đâu. - Cái vố phủ đầu mà Mayumi đánh vào tâm lý Mikikô đã không có được cái hiệu quả dự tính, cho nên cô bắt đầu cuộc vây hãm:

- Nghe nói ông ta... biết nói với cô thế nào nhỉ... có những cái rất kỳ quặc.

- Kỳ quặc à?

- Chính thế.

- Cụ thể là thế nào?

- Thậm chí nói ra cũng rất bất tiện... Chẳng hạn như thế này: ông ta cởi trần truồng ra và... ngồi uống cà-phê.

- Ai nói với cô như vậy?

- À... Có một người.

Mikikô lặng lẽ nhìn ra cửa sổ hồi lâu, rồi nói, giọng rắn rỏi:

- Tôi không tin.

- Cô không muốn tin thì thôi, nhưng đó là sự thật một trăm phần trăm.

- Cô này, cô kể cho tôi nghe những chuyện ấy để làm gì?

- Tôi đã nói với cô rồi: tôi muốn tốt cho cô.

- Tôi không tin lấy một chữ nào trong những lời lẽ của cô. - Trên gương mặt Mikikô lộ rõ một ác cảm pha lẫn một cảm giác ghê tởm.

- Cô lì lắm - Mayumi cảm thấy mình đến ngạt thở vì căm ghét cô gái này, đang mê say Naôê đến mức quên cả bản thân. - Cô đã gần gũi ông ta chưa?

- Nếu có như thế thì sao? - Mikikô ngẩng cao đầu lên, vẻ thách thức.

- Như thế có nghĩa là có thật... - Giọng Mayumi nghe gần như âu yếm, nhưng trong tâm hồn cô đang dấy lên cả một trận bão. Dĩ nhiên rồi, rõ quá còn gì! Một tình yêu như thế không thể là một tình cảm thuần túy tinh thần. Thế mà đối với cô. Naôê rốt cục đã không muốn vượt qua giới hạn cuối cùng. Ông ta không dám, vì cô ta là nhân tình của bác sĩ trưởng chăng? Không, điều đó vô lý quá. Với Mikikô thì đã có đủ hết.

Ngủ với tình nhân của viện trưởng dĩ nhiên là nguy hiểm, nhưng ngủ với con gái ông ta thì còn liều lĩnh hơn không biết bao nhiêu mà kể! Chẳng qua ông ta đã khinh thường cô vì một con nhải ranh nào đấy!... Một nỗi ô nhục như vậy, Mayumi không thể nào chịu đựng nổi.

- Tôi đã đến nhà Naôê, - cô nói qua kẽ răng.

- Thì đã sao?

- Tôi đã vào giường với ông ấy. - Mayumi không còn biết mình nói gì nữa. - Ông đã quì xuống trước mặt tôi, van xin tôi đừng bỏ ông ta.

Mikikô im lặng, lơ đãng nghe Mayumi.

- ... cho nên tôi biết rõ ông ta là người thế nào.

"Mình nói không phải sao? - Mayumi nghĩ. - Mình đã trông thấy ông ta trong những phút điên rồ." Nhưng bây giờ chính cô đang như một người điên.

- Có lẽ Naôê bây giờ quên cả nghĩ đến cô rồi, - Mayumi kết luận một cách hằn học.

- Khó lòng có thể như vậy.

- Cô tự tin quá đấy!

- Chúng tôi đã hẹn gặp nhau ngày mai.

- Sao? - Lần này Mayumi không sao tự chủ ngay được. Đây là một vố khá đau. - Thế đấy à. Vừa hẹn gặp Naôê, vừa nhận lời làm lễ xem mắt?

- Lễ xem mắt ư? - Mikikô im lặng trong khoảng khắc, nhưng trấn tỉnh được rất nhanh: - tôi chẳng tổ chức xem mắt xem mũi gì cả.

- Thì dĩ nhiên. Cô trốn các chàng rể để đi tìm Naôê.

- Không phải thế.

- Chính thế đấy.

- Không, không phải thế!

Hai người con gái đẹp, đang cãi nhau dữ dội về một điều gì không rõ, đã thu hút những cái nhìn tò mò của mấy người khách ngồi trong quán. Mayumi nhận thấy thế, nói khẽ lại:

- Nhân thể xin nói: tôi là tình nhân của bố cô.

- Tình nhân của ba tôi?!

Mayumi mỉm một nụ cười chói lọi và gật đầu trân trọng như một bà hoàng.

Thật chẳng khác nào một tiếng sét giữa trời quang. Mikikô cũng chẳng nhớ mình chia tay với Mayumi như thế nào. Cô chỉ hòan hồn khi đã đến trạm Sibuya, đứng giữa dòng người dày đặc. Đôi chân đưa cô đến Đôghenđzaka.

Xung quanh, cuộc sống đang sôi sục; một dòng vô tận những người đi làm về; bên trạm xe, một đám sinh viên đang hô khẩu hiệu, những người bán hàng mời khách qua đường vào mua. Và tất cả những tiếng ồn ào này làm át hết tiếng máy đều đều của xe cộ.

Mikikô không biết đi đâu, cô cứ bước về phía trước, đến đâu thì đến. Rồi cô chợt tha thiết mong đợi tách ra khỏi cái đám đông này, trốn khỏi tiếng ồn ào đang thấm vào mọi vật này, để còn lại một mình. Cô cứ đi, đi mãi, nhưng đám người qua lại xung quanh không hề thưa bớt, thóat khỏi dòng người này cô lại bị cuốn vào dòng người khác.

Cuối cùng, đến một ngã tư cô mới gặp được một chiếc tắc-xi.

- Đi đâu ? - Người lái xe hỏi.

Mikikô ngẫm nghĩ. Về nhà chăng? Không đời nào. Đến nhà bạn cũng không xong. Miễn sao đừng trông thấy ai, đừng phải nói chuyện với ai, miễn sao còn lại một mình...

- Cứ đi thẳng.

- Tôi không hiểu. - Người lái xe làu bàu.

- Vậy thì đi Yôkôhama, - Mikikô khoát tay nói. Yôkôhama thì xa lắm, và cô sẽ có thì giờ suy nghĩ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

83#
 Tác giả| Đăng lúc 30-1-2012 17:29:44 | Chỉ xem của tác giả
Mikikô đưa cả hai tay lên xốc lại cổ áo măng-tô, và nghiêng người nhìn ra cửa kính. Trên nền trời tháng chạp tối tăm lấp loáng những dòng quảng cáo bằng đèn nê-ông sáng chói.

"Cô ấy là tình nhân của ba thật ư?" Mikikô hồi tưởng khuôn mặt tròn trĩnh, không thiếu phần duyên dáng và dễ thương của Mayumi. Có lẽ không thể gọi cô ta là đẹp, mặc dầu hình như chính những cô gái như vậy được đàn ông thích. Nhưng đối với Mikikô thì đó là bộ mặt của ác quỉ.

"Không, không thể tin một chuyện như vậy ! Ba mà lại là tình nhân của người ấy?... Bằng chứng ở đâu? Thật ra không có lấy một sự kiện nào rõ ràng; hai người gặp nhau lúc nào, ở đâu... Hình như cái cô Uêgusa này làm việc trong một quán rượu đêm; chắc cô ta đã làm quen với ba ở đấy. Nói cho đúng ra, những quan hệ quen thuộc kiểu này đối với đàn ông là bình thường thành thử không có gì đặc biệt mà phải lo lắng nhiều..."

Nhưng cô ta nói mới quả quyết làm sao! "Tôi là tình nhân của cha cô..." Không, cô ấy biết rõ mình nói gì. Cô ấy biết cả tên mẹ, cả số điện thọai ở nhà, ngay cả kiểu xe hơi của ba, cô ấy cũng biết. Cái gì cô ta cũng biết, còn mình thì chẳng biết một chút gì cả. Thế ra suốt thời gian qua ba đã lừa gạt gia đình? Không thể như thế được! Tuy... Nhưng tại sao lại không thể? Những chuyện như thế ở đời vẫn xảy ra luôn luôn, cứ xem sách hay xem ti-vi thì đủ biết.

Nhưng nếu cô ta quả thật là tình nhân của ba thì cô ta cần đến Naôê để làm gì? Cô ta đi đến nhà Naôê... Một người tình của ba thì lại tới nhà Naôê để làm gì? Lại đem tất cả những việc đó ra nói với mình nữa! Lạ thật; rất lạ...Nhưng cái kỳ lạ không phải chỉ có thế. Chẳng lẽ Naôê lại đúng như người đàn bà này kể thật sao? Điều đó không thể nào tin được. Cô ta nói dối.

Đột nhiên Mikikkô nóng bừng cả người lên vì một điều phỏng đóan vụt hiện ra, thiêu đốt cô như một ngọn lửa: người đàn bà ấy yêu Naôê! Người đàn bà ấy nói chuyện với mình như với một kẻ tình địch! Chính vì thế mà tức tối, hằn học. Làm sao mình lại không nghĩ ngay ra được nhỉ? Sở dĩ như vậy là vì ba. Sự dính dáng của ba vào đây đã làm cho Mikikô lạc hướng. Cô có cảm giác như có ai tát vào mặt mình... không, đánh vào giữa tim mình!

"Tình nhân của ba... yêu Naôê?..." Mikikô xốc cổ áo cao hơn nữa và nhìn ra cửa sổ xe hơi. Những chiếc xe đi ngược đường vẫn vút qua như trước, những dãy đèn nê-ông quảng cáo vẫn lặng lẽ rao hàng. "Vậy tức là ba đã lâm vào cái tình cảnh ngu xuẩn của kẻ bị phụ tình..." Ở đây thì kẻ phản bội không phải là người vợ, mà là người tình. Nhưng đằng nào cũng thế thôi, bị cướp mất tình nhân cũng chẳng sung sướng gì hơn. Mà người cướp cô ta đi lại là...

Ánh phản chiếu của những ngọn đèn nê-ông làm cho bầu trời trông như đỏ rực lên. Nhưng từ phía trên, màn sương phủ lên bầu trời một lớp đêm đen sẫm. Vì lớp khói lơ lửng trên thành phố công nghiệp, trăng và sao đều không thấy đâu. Một vực thẳm không đáy. Mikikô nhìn sâu vào màu đen của bầu trời và chợt mường tượng thấy gương mặt Naôê.

- Xin lỗi, chúng ta đã qua khu Ikêđzuri rồi à?

- Dĩ nhiên. Từ lâu rồi.

- Thế thì anh làm ơn quay lại.

- Quay lại ư?

- Tôi quên mất, tôi có việc ở đấy. Anh quay xe cho.

- Thế cô không đi Yôkôhama nữa à?

- Không, anh thứ lỗi cho. Ta quay về Ikêđziri.

- Nhưng ở đây không có lối ngoặt, - người lái xe nhăn mặt.

Mikikô thấy ngượng. Quyết định này ngay đối với chính cô cũng rất đột ngột, tuy nó đã nảy mầm trong tâm trí cô ngay từ lúc đang nói chuyện với Mayumi. Cô đã hẹn gặp Naôê vào ngày mai. Nhưng bây giờ mà đợi thì không thể nào tưởng tượng được. Ý muốn gặp Naôê ngay lập tức, ngay phút này, là một khát vọng không thể nào trấn áp nổi.

Khi chiếc tắc-xi đưa Mikikô đến trước nhà Naôê thì đã quá tám giờ. Trong ngõ vắng tòa nhà trắng nổi bật trên nền trời tối đen trông tựa hồ một tòa lâu đài của truyện cổ tích. Đi qua phòng đêm, Mikikô bước vào thang máy và bấm nút lên tầng thứ năm. Cô bấm chuông rồi đâm ra lúng túng, vì sực nhớ lại một lần nữa là mình đã hẹn ngày mai. Nhưng cô vẫn bấm chuông thêm một lần thứ hai. Có tiếng ổ khóa lách cách, rồi cánh cửa mở ra.

Naôê mặc kimônô mỏng màu xanh đang đứng trên ngưỡng cửa, hai tay khoanh trước ngực.

- Có việc gì vậy? - Ông ngạc nhiên.

- Bỗng dưng em thấy cần gặp... - Mặt Mikikô không còn lấy một hột máu. - Anh có bận không?

- Không... Có lẽ... - Naôê bất giác đưa mắt nhìn vào phía trong căn hộ.

- Anh có khách à?

- Không.

Mikikô đợi Naôê mời mình vào. Nhưng Naôê bước ra hành lang rồi khép cửa lại, nói:

- Đến chín giờ có người đến gặp tôi. Chỉ còn lại ít thời gian, và nếu...

- Em sẽ đi ngay, Mikikô bỏ giày, cởi áo mang-tô đi vào phòng và ngồi xuống cạnh chiếc lò kôtatsu.

- Vậy có việc gì? - Naôê hỏi bằng một giọng xa lạ và rót sakê vào cái ly đặt trước mặt mình.

- Số là... Hôm nay em gặp một người rất là kỳ lạ...

- Rồi sao?

- Em và người đó vừa chia tay nhau... - Mikikô chìa tay ra xin. - Tiên sinh rót cả cho em với.

- Nhưng em có uống rượu đâu?

- Hôm nay em sẽ uống.

- Em đợi một tí, anh lấy cốc.

- Không cần, em uống cốc của tiên sinh cũng được. - Mikikô nhấp mấy ngụm nhỏ. Chất rượu từ từ chảy xuống cổ họng, đem theo một cảm giác ấm áp dễ chịu; Mikikô lập tức thấy người nóng bừng lên, gian phòng bắt đầu nghiêng ngả trước mắt. Mikikô thở lại cho đều, rồi nói: - Em muốn hỏi tiên sinh một câu.

- Em hỏi đi.

- Nhưng anh phải nói thật. Được không?

Naôê với tay lấy điếu thuốc lá, băn khoăn nhìn Mikikô rồi đánh diêm châm thuốc.

- Hôm nay em gặp một cô gái tên là Uêgusa.

Naôê im lặng.

- Anh biết cô ấy chứ?

- Biết.

- Cô ấy có kể cho em nghe một số chuyện: - Mikikô hấp tấp nuốt một ngụm sakê, - Cô ấy nói là cô đến đây. Có đúng thế không? Cô ấy lại còn nói... - Mikikô thấy khó nói quá, - rằng anh với cô ấy.

- Anh với cô ấy ra sao?

- Hẳn anh cũng nhớ đấy. - Mikikô đã say thật sự. - Lúc ấy chỉ có hai người trong nhà chứ gì?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

84#
 Tác giả| Đăng lúc 30-1-2012 17:36:03 | Chỉ xem của tác giả
Naôê ngồi yên không nhúc nhích, mắt nhìn ra cửa sổ. Gương mặt ông xanh xao và căng thẳng. Sự im lặng của ông làm cho Mikikô cháy bùng lên.

- Được, thế thì em sẽ nói hết. Hai người cởi áo quần ra. Rồi... anh lê gối trước mặt cô ta, van cô ta đừng đi và... - Mikikô bỗng im bặt. Cô chợt thấy thương hại mình. Phút ấy cô thấy khinh mình quá, nhưng không còn sức để dừng lại nữa. - Có đúng thế không.

Im lặng.

- Nhưng đó tòan là chuyện bịa đặt! - Cô quay về phía Naôê, lòng chứa chan hy vọng: - Kìa anh nói đi! Bịa đặt phải không? Cô ấy nói dối từ đầu đến cuối, phải không?

- Không.

- Không ư?! - Mikikô kinh hãi nhìn Naôê với đôi mắt mở rộng.

- Tất cả những điều cô ấy nói đều thuần là sự thật .

- Trời ơi... - Mikikô có cảm giác như mình rơi xuống một vực thẳm. - Thế tức là... tức là anh với cô ấy...

- Không. Theo tôi, giữa tôi và cô ấy không có gì cả.

- "Theo anh"? Anh lại còn là một thằng hèn nữa ư? Anh không dám nói thẳng à?

- Tôi... không nhớ rõ. Tôi không được tỉnh.

- Em không tin!

- Đó là việc của em.

- Anh... - Mikikô đứng phắt dậy. Cô khó nhọc trấn áp cái ý muốn tát vào mặt Naôê, - Thế anh có biết cô ấy là ai không?

- Có.

- Cô ấy chính là tình nhân của ba em, anh có biết không?

- Biết.

- Thế mà anh vẫn... - Mikikô không nói tiếp được nữa. Cô úp mặt lên tấm chăn phủ trên lò và khóc nấc lên. - Anh là một con quỉ, anh... anh... là một con quái vật! Anh sẽ bị thiêu trong lửa địa ngục... - Mikikô gục đầu lên hai cánh tay khóc nức nở.

Naôê nhìn Mikikô rồi xem đồng hồ. Tám giờ rưỡi.

- Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh điều này...

Naôê đứng dậy và đến ngồi bên cạnh Mikikô đang khóc rưng rức, rồi lặng lẽ ôm lấy thân hình mảnh dẻ của cô kéo vào lòng mình.

- Buông ra! Anh là người vô lương tâm. Anh buông ra!... - Mikikô vật vã như trong cơn mê sảng.

Naôê kiên trì tìm đôi môi Mikikô.

- Anh buông ra, tôi ghê tởm anh! - Mikikô nghiến răng lại, cố vùng ra.

Hai tay ôm Mikikô thật chắc, Naôê quan sát cô như thể tìm thấy một niềm khóai lạc trong cơn giận dữ điên cuồng của cô. Rồi đột nhiên nhằm đúng vào lúc Mikikô hở môi để thở, Naôê bịt miệng cô lại bằng một cái hôn.

Tỉnh dậy, Mikikô ngạc nhiên nhận thấy rằng nỗi căm hờn và giận dữ đã tan biến đi từ lúc nào không còn để lại một dấu vết, chỉ còn lại cảm giác mỏi mệt và thanh thản. Nhấc đầu lên khỏi gối, cô nhìn kỹ Naôê một hồi lâu. Đôi vai gầy guộc dưới làn da căng.. trên ngực lộ rõ mấy cái xương sườn... Cái cuống họng sắc cạnh... tất cả những cái đó đều thân thuộc đến nỗi Mikikô ứa nước mắt.

- Một, hai... - Cô đếm mấy cái xương sườn nổi rõ lên, - ba, bốn... - Mỗi tế bào của con người này bây giờ đều là của cô, đều tự phó thác vào đôi bàn tay mơn trớn của cô. - Năm, sáu...

Và đến đây tiếng chuông cửa bỗng vang lên lanh lảnh. Mikikô sợ hãi co rúm người lại, nép sát vào ngực Naôê và nín thở. Bao nhiêu tâm lực đều dồn vào thính giác. Tiếng chuông ngừng một lát rồi lại tiếp tục vang.

Tấm thân trần truồng - tuyệt vời như một nghệ phẩm bằng pha lê được gọi giữa tinh vi, - đắp một tấm chăn kép mỏng. Mikikô run lên mặc dầu đã cố bình tĩnh. Lại một hồi chuông. Cuộc tra tấn này hình như không bao giờ chấm dứt. Mikikô thận trọng nhấc đầu lên và nhìn Naôê.

- Có ai đến, - cô thì thầm.

Naôê lặng thinh.

- Làm thế nào bây giờ?

- Đừng làm gì cả.

- Nhưng chẳng lẻ... Có người đang đợi mà.

Thay cho câu trả lời, Naôê lại ôm lấy Mikikô. Cô nép sát vào ngực ông như tìm một sự che chở. Cuối cùng hồi chuông im bặt.

- Chắc họ đi rồi nhỉ? - Mikikô phỏng đóan. Naôê vẫn ôm cô, hai mắt nhắm nghiền.

Naôê đứng dậy, đến cạnh bàn lấy một điếu thuốc lá và cái gạt tàn rồi châm thuốc hút.

- Thế là đành về không. Chắc người ấy giận lắm.

Mikikô chưa kịp nói hết câu thì chuông điện thọai đã reo lên. Naôê ngồi hút thuốc lá, đầu cúi gầm, vẻ tư lự.

- Hình như vẫn là người ấy, - Mikikô nói.

Người ở bên kia đường dây rất kiên nhẫn, như thể biết rằng có người ở nhà, Mikikô đếm được mười hồi chuông.

- Có lẽ nên trả lời chăng?

Naôê đi sang buồng tắm. Mikikô vẫn nằm trên giường đưa mắt tìm quần áo.

Cái máy điện thọai hình như phát điên. Giận hờn trách móc, đau thương, tuyệt vọng đều có thể nghe rõ trong những hồi chuông này. Đến nỗi Mikikô súyt khóc òa lên. Naôê trở vào phòng đến cạnh máy điện thọai. Cái máy dường như chỉ đợi có thế: nó lập tức im bặt. Mikikô quay lại. Trong tay Naôê cô trông thấy một cái chìa vặn vít: Naôê đã tháo máy điện thọai.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

85#
 Tác giả| Đăng lúc 30-1-2012 20:13:02 | Chỉ xem của tác giả
Chương 14


Bà Ritsukô bắt đầu học chơi mạt chược cách đây hai năm. Còn Yutarô thì đã trở thành một tay máu mê ngay từ thời sinh viên. Và sau khi mở được bệnh viện riêng, ông vẫn thỉnh thỏang mời những ông bạn mạt chược cũ đến chơi một vài ván.
Thời gian gần đây ông chơi với hai bác sĩ. Hirayama và Uchimôra ở khu vực Mêgurô. Cả ba người đều bận việc đến tận cổ cho nên không mấy khi tụ tập được, mỗi tháng chỉ được một lần, nhưng mỗi lần như vậy họ đều chơi đến khuya.

Yutarô hay vắng mặt trong những buổi ấy; họat động của ông trong Hội đồng thị chính và ban quản trị Hội lương y không để lại cho ông được bao nhiêu thì giờ rỗi. Yutarô tự nguyện dạy cho Ritsukô đánh mạt chược. Người ngòai nhìn vào có thể thấy buồn cười. Ai lại bỏ công đi dìu dắt từ những bước đầu cho một bà vợ ngũ tuần tập chơi một trờ chơi cực kỳ phức tạp, nhưng ông Yutarô có một ý đồ riêng mà không ai biết.

Với tuổi tác, bà Ritsukô đã trở thành khó tính, dễ kích động, hay gắt gỏng, và mạt chược có thể làm cho bà khuây khỏa. Ngòai ra đó dường như là một cách chuộc lại cái tội lỗi của ông trong vụ Mayumi. Nhưng điều chủ yếu là những ván bài sau mười hai giờ đêm giúp ông lãng tránh việc làm tròn những bổn phận của người chồng.

Lúc đầu Yutarô sợ rằng vợ mình sẽ không muốn động não để tập đánh mạt chược. Tuy vậy ông thỉnh thỏang lại khích lệ bà: "Chỉ ngồi xem thôi thì thích thú gì. Giá mình học đánh đi thì hay. Mình không thể tưởng tượng nó thú vị như thế nào đâu". Rồi đột nhiên Ritsukô bắt đầu thấy ham.

Yutarô đã tận tình dành ra mấy buổi tối để bày vẽ cho vợ hiểu rõ những qui tắc của trò chơi. Nhưng chẳng bao lâu ông phát chán. Thế là ông bèn khóan trắng cho Yuđzi việc dạy bảo Ritsukô và Mikikô. Song dần dần Yutarô hiểu ra rằng mình đã tính nhầm một cách nghiêm trọng. Ritsukô mê mải với mạt chược, ngồi đánh suốt buổi với Sêkiguichi, và khi đã thành thạo, lại lôi kéo luôn cả vợ chồng Hirayama vào cuộc.

Rốt cục Yutarô phải gánh chịu những hậu quả tai hại của cái mưu do chính ông bày ra. Bởi vì nếu trước đây ông có thể lấy cớ đi đánh mạt chược để chạy đến nhà Mayumi thì bây giờ cái cớ ấy không còn dùng được nữa. Còn tệ hơn thế: bà Ritsukô đã dạy cho bà Hirayama chơi, thành thử bây giờ họ có thể làm thành hai đôi quanh bàn mạt chược. Đồng thời chính hai bà an định những buổi chơi bài với nhau: họ đều biết rất rõ thời dụng biểu của chồng, thành thử rất khó lòng có thể tìm được một cái cớ thóai thác những buổi ấy.

Yutarô rất thích đánh mạt chược, nhưng một thành phần như vậy không làm cho ông hài lòng lắm. Nếu đã chơi thì phải chơi lớn, để có cái thú hồi hộp của sự thua to hay được lớn, chứ chơi như thế này thì có nghĩa lý gì? Những số tiền đặt chẳng đáng là bao, dù thua dù được thì tiền cũng chuyển từ tay chồng sang tay vợ, từ tay vợ sang tay chồng. Yutarô phát bẳn: bài bạc như thế thì còn thích thú cái nỗi gì?

Hirayama, nói chung cũng nghĩ như vậy: nhưng đã từ lâu ông không còn quan tâm đến gái nữa, và đánh mạt chược trong không khí gia đình, lạ thay, lại làm cho ông thích thú. Trong bốn người chỉ có một mình Yutarô bứt rứt khó chịu - tâm trí ông mãi nghĩ đến Mayumi, nhưng để lộ nỗi bứt rứt ấy ra thì không xong, cho nên ông tự an ủi bằng cách nghĩ rằng trong cái họa cũng có cái phúc: bà Ritsukô chơi khuya mệt sẽ không cần đến ông nữa.

Tối hôm ấy họ chỉ đánh có ba ván, Ritsukô được, sau đó hai vợ chồng Hirayama, Yutarô thì đứng chót. Tuy có thái độ khinh thường đối với các bạn chơi bài, thường thường Yutarô vẫn bị lôi cuốn và chơi rất máu mê. Nhưng hôm nay, tuy thua (điều này rất ít khi xảy ra với ông) mà ông vẫn không bực tức; có một điều còn làm cho ông lo lắng hơn nhiều: ông đã gặp Mayumi và đã lại thất bại.

Họ bắt đầu chơi lúc sáu giờ, và đến khoảng mười giờ đã xong. Nhưng họ không vội chia tay: ngòai việc đánh bài ra, các bà bao giờ cũng nhân cơ hội để nói chuyện phiếm. Lẽ tự nhiên đề tài nói chuyện chính là cái đề tài chung, gần gũi với mọi người: bệnh viện, nghề thuốc.

- Các nữ y tá bên ông bà ra sao? - Bà vợ ông Hirayama hỏi thăm.

- Chúng tôi thay họ bằng những cô tập sự, thành thử cũng đỡ được ít nhiều. - Ritsukô vừa uống hết cả một chai bia cho nên mắt bà hơi đỏ.

- Còn bên chúng tôi thì chỉ còn lại có ba cô.

- Bên ông bà trước kia có bốn kia mà?

- Trước kia thì thế. Bà có nhớ không, hai năm trước có một cô đến học ở bệnh viện chúng tôi - tên là Yanô. Cô ta lại còn trọ ở nhà chúng tôi nữa.

- Tôi nhớ, tôi nhớ. Cái mặt dài dài... Một cô gái rất dễ thương.

- Thì đấy. Cô ta làm việc ở chổ chúng tôi và học làm y tá. Từ sáng đến trưa ở bệnh viện, rồi buổi chiều đi theo lớp. Thế rồi, bà thử tưởng tượng mà xem...

- Cô ta đi mất à?

- Vâng! Cô ấy học hết chương trình, dự kỳ thi quốc gia và trở thành một nữ y tá thực thụ. Chúng tôi đây nghĩ: đấy, bây giờ cô ta sẽ bắt đầu làm việc thật sự: thế mà đùng một cái cô ta tuyên bố rằng mình về nhà với bố mẹ.

- Tại sao?

- Cô ta nói là bà mẹ đau tim. Nhưng dĩ nhiên đó chỉ là một cái cớ. Từ trước cô ta cũng đã biết là mẹ ốm nặng.

- Làm sao lại có thể như thế được? Chẳng lẽ trước đó ông không giao hẹn với cô ta là sau khi học xong, cô ta sẽ làm việc mấy năm ở chỗ ông bà hay sao?

- Có, có giao hẹn miệng. Cô ta hứa sẽ làm việc hai năm.

- Đã giao hẹn thì phải làm chứ!

- Dĩ nhiên! Tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi đã yêu cầu ông bác sĩ nói chuyện với cô ta cho cương quyết một chút... - bà Hirayama quen gọi chồng là "ông bác sĩ", - nhưng ông ấy không chịu nghe. Ông ấy bảo là mẹ người ta ốm thì phải để cho người ta về.

- Ôi, ông nhà tôi cũng cù lần thế đấy!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

86#
 Tác giả| Đăng lúc 30-1-2012 20:14:27 | Chỉ xem của tác giả
Câu chuyện có một chiều hướng không hay ho lắm cho nên hai người đàn ông thấy nên im lặng uống bia là hơn.

- Ở chổ chúng tôi năm ngoái cũng xảy ra một chuyện đúng như vậy.

- Thật là đáng giận: nai lưng ra giúp đỡ cho người ta học, rồi đến khi học xong người ta chẳng thèm nhớ ơn mình.

- Ừ... các cô gái bây giờ không hề biết thế nào là ơn nghĩa... Được việc mình rồi là thôi, vĩnh biệt.

- Ông bà đỡ hơn chứ, bệnh viện nhỏ xíu, việc chẳng có mấy. Chứ như bên chúng tôi thì không sao làm xuể.

- Lớn nhỏ có khác gì nhau? Bác sĩ tư ai mà chả khổ. Các bệnh viện công và bệnh viện thị xã cứ dỗ dành các nữ y tá về làm, không thèm nể ai.

- Vâng, đến khổ với mấy cô y tá này. Không còn biết làm sao cho vừa ý họ nữa. Không thể hiểu ai làm cho ai: họ làm cho mình hay mình làm cho họ.

- Thế ở cái Hội lương y của ông không đặt vấn đề này ra à?

- Dĩ nhiên. - Trong giọng nói của Yutarô có thể nghe rõ ý bực mình. Vấn đề các nữ y tá có thể nói là đã dính răng mọi người, ở Hội lương y nó được thảo luận mãi rồi. - Mỗi khu vực đều có lớp đào tạo nữ y tá, nhưng số người muốn học thì ít.

- Thế tại sao không ai muốn làm nữ y tá?

- Lương ít lắm.

- Ông cho là như thế à? Còn theo tôi thì họ trả lương y tá như thế là hòan tòan phải chăng.

- Nếu tính khối lượng công việc thì chẳng nhiều đâu.

- Khối lượng công việc à? Nhưng họ chỉ ngồi không thôi chứ có làm gì!

- Không, dù sao hiểu biết của họ cũng khá, mà trách nhiệm của họ cũng không phải là nhỏ!...

- Biết làm thế nào được? Nếu tăng lương cho họ thì các bệnh viện tư sẽ phá sản hết.

- Cứ thế này, kinh tế cũng đã gay go lắm rồi, - Ritsukô thở dài. Nói cho đúng ra, bà chẳng biết gì bao nhiêu về những công việc của bệnh viện Oriental, nhưng mỗi khi nghe bàn đến tiền bạc là bà rất thích phán đóan.

- Vâng... Nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng tôi chẳng bao lâu nữa sẽ bị gậy lên đường, - bà Hirayama tán đồng.

- Bao nhiêu tai họa đều do tiền viện phí quá thấp, - Yutarô kết luận.

Hirayama và hai bà cùng gật đầu một lượt. Về vấn đề này thì hai đôi vợ chồng hòan tòan ăn ý với nhau.

- Giường nằm, ngày ăn ba bữa - ngần ấy thứ mà chỉ có một ngàn bốn trăm tám mươi yên mỗi ngày! Ngay đến một khách sạn rẻ tiền như vậy bây giờ cũng không tìm đâu ra.

- Bà nhớ đến từng yên kia à? - Bà Ritsukô kinh ngạc.

- Chứ sao! - Bà Hirayama đáp, không khỏi có phần đanh đá. - Ở bệnh viện của chúng tôi không phải như bên ông bà - người thì ít, thành thử tôi phải ngồi ở phòng tiếp bệnh nhân, lại phải đóng gói thuốc thang, tính các khỏan tiền, và cả theo dõi bệnh nhân nữa. Công việc thật là lút đầu lút cổ.

- Thì tôi cũng phải làm đủ các việc ấy! - Bà Ritsukô chen vào.

- Làm sao có thể bì với bệnh viện của ông bà. Bao nhiêu giường nhỉ? Bảy chục phải không?

- Nhưng ông Hirayama ạ, bệnh viện lớn tuyệt nhiên không có nghĩa là doanh thu lớn. - ông Yutarô vừa mồi thuốc lá vừa nói. - Ông không biết chứ đôi khi tôi thấy một bệnh viện có năm người làm việc có lời hơn nhiều. Còn cơ nghiệp càng lớn lên thì chi phí cũng càng cao: thêm một khỏan lương là thêm bao nhiêu chi phí... Ở các xí nghiệp khác, đầu tư càng nhiều, lợi nhuận càng lớn. Còn chúng ta thì ngược lại...

- Phải, trên nguyên tắc, - ông Hirayama góp chuyện, - hễ xí nghiệp mở rộng, lợi nhuận ắt phải tăng, nhưng trong nghề thuốc rõ ràng là không phải đơn giản như vậy.

- Thế thì sao? Một bệnh viện nhỏ như của chúng tôi là trường hợp tối ưu sao? - Bà Hirayama hình như có phần yên tâm.

- Ấy, điều này thì chẳng phải ý tôi.

- Cái khổ là ở chổ người ta thường không thích nằm các bệnh viện nhỏ: ngay cả một bệnh viêm ruột thừa thông thường người ta cũng thích nằm bệnh viện lớn hơn, - bà Hirayama lại than phiền. - Vừa rồi có một anh hàng thịt đến chỗ chúng tôi: cửa hiệu anh ta cũng ở gần đấy. Bác sĩ Hirayama khám cho anh ta rồi nói: "Phải làm phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa". Anh ta ưng thuận. Chúng tôi chuẩn bị cho anh ta một chỗ trong phòng bệnh, dọn cho anh ta một cái giường chăn đệm mới tinh. Chúng tôi chờ đợi. Thế rồi ông bà có biết sao không? Anh ta không đến. Chúng tôi gọi điện đến nhà hỏi xem cơ sự ra sao. Thế thì ông bà có thể tưởng tượng được không, anh ta trả lời là bây giờ anh ta đã nghĩ lại: có một người bà con nào đấy của anh ta nằm ở bệnh viện thành phố, cho nên anh ta cũng định đến đấy nằm.

- Có lẽ anh ta sợ tôi không mát tay chăng? - Hirayama cười nhạt một cách không vui.

- Trước đây tôi bao giờ cũng mua thịt của anh ta, nhưng bây giờ tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến đấy nữa!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

87#
 Tác giả| Đăng lúc 30-1-2012 20:15:43 | Chỉ xem của tác giả
- Thật là đồ vô lại! - Bà Ritsukô tán đồng. - Ai đời lại đi so sánh bác sĩ Hirayama với một thằng nhải ranh nào đấy ở bệnh viện thành phố?

- Thế còn viện phí... các vị thử nghĩ mà xem: một lần mổ ruột thừa chỉ được mười ngàn yên! Các vị có thể tưởng tượng được không - bà Hirayama im bặt, vẻ công phẫn.

- Chẳng lẽ ít thế thôi à? - Ritsukô ngạc nhiên.

- Đấy các vị thấy chưa! - Bà vợ ông Hirayama thậm chí còn có vẻ mừng rỡ. - Tôi đã nói mà: chẳng qua cũng chỉ vì bệnh viện của chúng tôi nhỏ quá... Ôi sao tôi ganh tị với ông bà thế ! Thật chỉ mong sao được sống yên ổn như ông bà, không phải tính từng đồng yên !

- Mười ngàn yên... Vào một quán rượu ở khu Ghiđzê thì mười ngàn yên không đủ ngồi nửa tiếng, - Yutarô nhận xét.

- Gì thì gì, chứ cái này ông biết quá rõ, - bà Ritsukô châm chọc chồng. - Ông chỉ biết la cà ở các quán rượu. Trong khi số thu nhập thì thảm hại như vậy.

- Tôi nói một đàng thì bà lại nói một nẻo, đây là hai chuyện khác nhau! - Yutarô cau mày bực tức, và Hirayama vội vàng lái câu chuyện sang một hướng khác.

- Dĩ nhiên là có thể kiếm thêm - bằng tiền thuốc uống, thuốc tiêm... Tuy có thể nói riêng với nhau là chúng ta gần như đã nuôi bệnh nhân tòan bằng thuốc.

- A, anh không nghe nói Yasui đã nghĩ ra được cái trò gì à? - Yutarô hỏi khẽ Hirayama, không để cho vợ nghe.

- Yasui nào? Cai anh ở khu Mita ấy à?

- Có một lần sau buổi họp ở Hội, tôi với anh ta rủ nhau đi uống rượu, và anh ta đã kể cho tôi nghe. Cứ mỗi lần có một bệnh nhân vào nằm theo chế độ trợ cấp bảo hiểm, Yasui thế nào cũng phát hiện ra rằng bệnh nhân ấy có một cái ruột thừa nổi.

- Vậy thì kết quả sẽ ra sao? Hóa ra tất cả các bệnh nhân thanh tóan viện phí bằng trợ cấp bảo hiểm đều có ruột thừa nổi hết à?

- Chính thế.

- Chao ôi...

- Phẫu thuật thì tối đơn giản: cố định đầu ruột thừa lại là xong. Còn bệnh nhân nào ruột thừa chẳng sao cả thì chẳng làm gì sốt. Chỉ việc rạch ra rồi khâu lại. Rồi sau đó nếu có gì, lúc nào cũng có thể nói rằng cái ruột thừa lại buột ra; dù sao thì cũng chẳng ai biết được.

- Thế khi nào cắt bỏ ruột thừa thì sao? Nó sẽ thành một chuyện khôi hài: làm giấy thanh tóan hai phẫu thuật cùng một lúc.

- Dĩ nhiên. trong những trường hợp như thế thì sẽ viết vào bệnh án là hai phẫu thuật được thực hiện vào hai thời điểm khách nhau.

- Theo tôi thì làm như vậy cũng quá quắt!

- Nhưng có lợi.

- À vâng... Thế sao, Yasui dùng cái mẹo này đã lâu chưa?

- Cũng hai ba năm rồi. Có ai mách cho anh ta đấy.

- Thế ban kiểm tra của hội bảo hiểm không nhận thấy gì sao?

- Cũng đã có lần họ nói xa xôi với anh ta rằng ở bệnh viện của anh ta quá nhiều trường hợp ruột thừa nổi.

- Thế thì dù sao cũng lộ mục tiêu rồi, - Hirayama phì cười.

- Nhưng anh ta chỉ làm cái trò này của anh ta với những bệnh nhân nằm theo trợ cấp bảo hiểm mà thôi, thành thử chẳng bị lôi thôi gì.

- Tôi thì có lẽ tôi chả làm như thế.

- Thế thì cứ suốt đời hẩm hiu thôi, - bà Hirayama phì cười.

- Không biết thì dựa cột mà nghe.

- Đấy ông ấy thì lúc nào cũng vậy, - bà vợ than phiền. - Không cho ai nói lấy nửa lời... À mà cả bà vợ của ông Kaita, cái ông ở gần nhà ga ấy, cũng không bằng lòng.

- Bà ấy thì có gì mà không bằng lòng? Phòng khám của họ bao giờ cũng đầy ấp.

- Ông này làm nhãn khoa. Mà bác sĩ nhãn khoa thì nhiều việc ít tiền. Một lần rửa mắt chẳng hạn được có bảy mươi yên. Thế mà mất bao nhiêu là thì giờ. Kaita có nói là làm nha khoa lời hơn cả.

- Không, bở nhất là thú y, - Yutarô nói. - Ở đây không bao giờ có vấn đề trợ cấp bảo hiểm.

- Mà lại muốn đòi bao nhiêu thì đòi, - Hirayama cười nụ.

- Mà bệnh nhân thì toàn là những người có của.

- Sao lại bệnh nhân! Chủ của chúng nó chứ!

Mọi người cười rộ.

- Nhỡ có chẩn đóan sai thì cũng không sao, chẳng phải chịu trách nhiệm gì.

- Có lẽ ông nên đi học lại để chuyển ngành sang thú y, nhỉ? - Bà Hiayama bàn với chồng.

- Thế bà có thích mó tay vào chỗ lạ không?

- Không đời nào.

- Thì tôi cũng thế!

-Mọi người lại cười rộ.

- Nói chung đây là cả một nghịch lý. - Hirayama đột nhiên buồn hẳn đi. - Thầy thuốc càng tồi thì càng hay phải mổ lại, và do đó thu nhập càng nhiều. Bây giờ thầy thuốc chẳng phải là thầy thuốc mà là những anh quản lý, những anh làm hành chính.

- Nghịch lý thì nhiều; một bác sĩ không có kinh nghiệm, mới rời ghế nhà trường và một giáo sư, tiền thù lao làm phẫu thuật đều hưởng như nhau.

- Giáo sư thì cũng có nhiều hạng khác nhau.

Lúc bấy giờ đã khuya lắm, nhưng các bà chưa hề nghĩ đến việc ra về. Họ cảm thấy thỏai mái lắm: chồng thì ở bên cạnh, con gái thì lớn cả rồi. Ở nhà không gọi điện đến tức là mọi sự đều yên ổn. Nhưng Yutarô thì thấy chán. Cùng về nhà với Ritsukô ông cũng chẳng thích. Hôm nay bà ta cứ cuống lên đòi đi đánh mạc chược, thậm chí lại còn được nữa. Thôi cứ để cho bà ta vui, ba hoa cho thỏa thích. Bà ta sẽ mệt và đi ngủ trong một trạng thái thỏa mãn. Được như thế thì tốt hơn.

Yutarô lại nhớ đến Mayumi. "Phải, mình già rồi", - ông tự nhủ, lòng buồn rười rượi. Hai bà tiếp tục nói chuyện phiếm. Bây giờ họ bàn đến vấn đề tình trạng khan hiếm các chàng rể. Câu chuyện rõ ràng là đang làm cho họ say sưa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

88#
 Tác giả| Đăng lúc 30-1-2012 20:18:01 | Chỉ xem của tác giả
Nghe hai bà lải nhải được một lúc, Hirayama quay sang Yutarô:

- Tôi cũng có thể kể cho anh nghe cái này. Anh cũng biết rằng khi xử lý chứng viêm mũi và chứng viêm xoang Higmore, người ta rửa mũi bằng tăm-bông, nhúng vào dung dịch xyrocain. Thế thì ngoài ra còn có một cách khác nữa: dùng procain. Hiệu quả thực tế cũng như thế, nhưng procain giá rẻ hơn nhiều.

- Dĩ nhiên tôi có biết. Chúng tôi cũng dùng procain để gây tê cục bộ.

- Anh nghe đây. Có một điều rất quan trọng; procain có tính chất ma túy, tuy rất nhẹ nhưng vẫn có. Nếu dùng hàng ngày, ở bệnh nhân sẽ phát sinh một nhu cầu procain bền vững. Bệnh nhân sẽ bứt rứt không yên chừng nào niêm mạc chưa được bôi procain một lần nữa.

- Sau khỏi bệnh Highmore, bệnh nhân vẫn đến tìm bác sĩ như cũ chứ gì?

- Chính thế đấy. Có nhiều bác sĩ tập cho bệnh nhân nghiện procain một cách có dụng tâm.

- Thế là song tiễn tề xuyên... Phải, mỗi người đều có một bí quyết riêng.

Hirayama rót thêm bia cho Yutarô.

- Ba nó này, - bà Ritsukô quay sang phía chồng - phải cố làm sao cho buổi xem mắt sắp tới thành công.

- Được rồi... - Yutarô phản ứng một cách uể ỏai trước cuộc tấn công đột ngột của bà vợ.

- Đáng lẽ ông phải nói chuyện kỹ kỹ với con Mikikô từ lâu mới phải!

- Tôi sẽ nói.

- Không thể chần chừ được đâu. Mình sẽ không có đám nào được như thế.

- Nhưng cái anh ấy có một cái gì đó mà con Mikikô không thích phải không? Hình như nó bỏ buổi xem mắt trốn đi đâu ấy phải không? - Bà Hirayama hỏi.

- Tôi cũng chẳng biết nó có chuyện gì thế nữa, - Bà Ritsukô thở than. - Bây giờ nó cứ kín như bưng ấy không nói gì với tôi cả. Có lẽ nó có nói gì với con Yasukô nhà chị chăng?

- Tôi cũng chẳng biết. Con Yasukô nhà tôi thì cũng chẳng ai moi được của nó một câu nào.

Yutarô nhớ lại những điều Mayumi đã nói với ông. Chẳng lẽ Mikikô yêu Naôê thật ư? Mà tại sao lại không? Cách biệt về tuổi tác ư? Thì bản thân ông tuổi chẳng gấp đôi Mayumi là cái gì? Ý nghĩ này đến với ông một cách bất ngờ, và lần đầu tiên Yutarô bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc này.

- Thật đáng tiếc, nếu một cái bệnh viện tuyệt vời như thế mà chẳng biết để lại cho ai, - bà Hirayama tỏ ý đồng cảm.

- Giá như thằng Yuđzi chịu học y khoa... Nhưng nó lại ghét nghề thuốc mới khổ chứ: Mà nó cũng dại. Bác sĩ thì cũng chẳng kiếm được nhiều, nhưng bao giờ cũng đủ sống.

- Giá tôi có con trai thì đến mười triệu tôi cũng không tiếc miễn là nó được học trong một trường đại học y khoa.

-Khoan khoan! Mình nói cái gì thế? Nhà mình làm gì có số tiền đó? - Hirayama kinh ngạc.

- Không sao. Sẽ đi vay chứ. Kìa như cái bệnh viện kia đã đầu tư vào đấy bao nhiêu là tiền!. Nhà thiết bị: phải đến năm mươi triệu là ít! Thế mà có ra sao đâu. Đến khi ông bác sĩ nhà tôi về già thì tất cả đều đi tong. Thiết bị thì không bán được: lỗi thời rồi, còn tòa nhà thì không thể dùng vào việc gì khác... Không, tôi sẵn sàng bỏ ra bất kỳ bao nhiêu, miễn là đừng phải bán cái bệnh viện. Còn như ông bà thì đã tiêu vào cái bệnh viện kia mấy trăm triệu chứ có phải ít đâu.

Đáp lại, Ritsukô chỉ buông ra một tiếng thở dài cay đắng.

- Thế cái anh vị hôn phu của Mikikô sẽ nhận họ Ghyôđa chứ? - Bà Hirayama hỏi thăm.

- Bà này! - Ritsukô vỗ hai tay vào nhau đánh đét một cái. - Thanh niên bây giờ họ không chịu đâu. Nhưng nó là bác sĩ nội khoa, nên chúng tôi sẽ vui lòng trao cái bệnh viện Oriental lại cho nó.

- Phải... Trong cái nghề của chúng ta, làm sao cho con cái nối nghiệp bố mẹ là điều hết sức quan trọng.

- Khỏi phải nói... Phải có bao nhiêu phương tiện mới kiếm được đủ thiết bụ, nhất là đối với một bác sĩ mới vào nghề. Rồi lại còn phải tìm những bác sĩ giỏi, những nữ y tá thạo việc!

- Nhưng ông bà gặp may đấy, - bà Hirayama nhận xét. - Ông bà có được một bác sĩ ưu tú như Naôê thật là có phúc.

- Biết nói với ông bà thế nào đây... - Bà Ritsukô mỉm cười gượng gạo. - Quả là một đôi bàn tay vàng, nhưng...

- Ông ta sống độc thân phải không? Chắc mê gái lắm nhỉ?

- Ấy, vấn đề chính là ở chổ ấy. Ngay trong bệnh viện ông ta cũng có một cô.

- Thôi đi bà, - Yutarô ngăn vợ.- Về thôi.

- Đã khuya đâu? Thật chưa muốn về tí nào...

Cái đồng hồ trên tủ chè chỉ mười một giờ.

- Ông bà đi đâu mà vội? Ngồi chơi chút nữa, - bà chủ nhà vui vẻ giữ khách.

- Không, ngày mai nhiều việc lắm. - Đọan Yutarô bỏ đứng dậy trước.

Về đến nhà, họ ngạc nhiên nhận thấy cổng hãy còn thắp đèn sáng trưng; cánh cổng không khóa. Phía trên cửa ra vào vẫn có ngọn đèn con, tuy thường thường sau mười giờ thì người làm tắt hết đèn và khóa cửa chính, chỉ để ngỏ lối cửa ngách.
Trong phòng khách vắng tanh! Chị người làm ngủ, còn Yuđzi và Mikikô hình như đã về phòng riêng trên tầng hai.

- Yên lặng một cách khả nghi, - Ritsukô nhận xét trong khi cởi áo ngòai.

Được một lát Yuđzi xuất hiện trên cầu thang.

- Con ăn tối chưa? - Bà Ritsukô hỏi.

- Con ăn rồi ạ. - Yuđzi mở tủ lạnh lấy ra một hộp bia. - Chị Mikikô không đi với ba má à?

- Không. Mà sao?

- Chị ấy chưa về.

- Chưa về kia à?

Ritsukô lo lắng, nhìn con trai.

- Thế thì chị ấy ở đâu?

Yuđzi mở hộp bia nốc một ngụm.

- Ai biết đâu đấy. Nói chung thời gian gần đây chị ấy bụi quá.

- Đừng nghĩ vớ vẩn...

- Đúng thế đấy! Hôm nào cũng về muộn, có hôm lại còn ngủ lang ở đâu.

- Như thế có nghĩa là chị ấy ở lại nhà bạn, - Rituskô nói. Nhưng nỗi lo lắng mỗi lúc một mạnh thêm nên bà quyết định đánh thức chị người làm.

- Tômiyô, cô ngủ đấy à?

- Hả? ... - Tômiyô hình nhu đang ngủ thật.

- Thôi cứ nằm, đừng dậy. Cô có biết Mikiô biến đi đằng nào không?

- Thưa bà tôi không biết. Cô ấy có gọi điện nói là tối nay cô sẽ không về.

- Nó gọi điện từ đâu?

- Từ nhà một người bạn gái. Cô ấy xin nhà đừng lo lắng gì cả.

- Cô không hỏi thử xem bạn gái nào, tên gì à?

- Cô ấy chẳng nói đâu. Có hỏi cũng vô ích... - Tômiyô càu nhàu.

Một linh cảm chẳng lành tràn vào lòng Ritsukô. Đứng tần ngần một lúc trên cầu thang, bà đi xuống phòng ăn gặp Yutarô.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

89#
 Tác giả| Đăng lúc 30-1-2012 21:11:26 | Chỉ xem của tác giả
Chương 15


Bệnh viện Oriental nhộn nhịp hẳn lên trong những ngày cuối năm. Ai nấy đều tìm cách xin ra viện để về nhà ăn Tết - rồi ra Tết lại tiếp tục điều trị sau. Chỉ còn lại những người bị bệnh nặng, những người không đủ sức ra khỏi phòng.

Cụ già Yôsiđzô Isikura phải tính chuyện đón năm mới trong bệnh viện. Theo dự đóan của Naôê, cụ còn sống được chừng mười ngày, hoặc tối đa là hai mươi ngày. Ông cụ không còn tự rửa mặt được, không tự đi ra ngòai được, nhổm lên một chút trên giường cũng rất khó nhọc. Ông gầy đi một cách khủng khiếp; đó là một bộ xương bọc một lớp da khô héo màu xin xỉn như đất; dưới lớp chăn có thể thấy nhô lên một cái bụng sưng phình.

Ghé vào phòng trong buổi đi thăm bệnh nhân, Naôê gõ mấy ngón tay lên cái bụng trương phình của cụ già, nghiêng đầu lắng nghe. Khi gõ như vậy có thể nhận bắt một cách khá rõ rệt những âm sắc kim lọai ở bụng tích nhiều chất nước. Naôê lấy ống nghe cúi mình trên người cụ Isikura.

Những ngày gần đây cụ già hầu như không ăn gì, nhưng có thể nghe rõ trong dạ dày có chất nước chao đi chao lại. Naôê có cảm giác là mình đang nghe những bước chân rón rén của cái chết đang đến gần. Nghe xong, Naôê gỡ cái ống nghe trên cổ, gắp hai ống cao su lại và bỏ vào túi. Nôrikô sửa lại băng cho cụ Isikura và bắt đầu cài khuy áo pyjama.

- Cụ nghỉ nhé, - Naôê chào cụ già.

Isikura đáp lễ bằng một cái gật đầu khe khẽ, mà cũng chẳng buồn hỏi: "Thế nào ạ, thưa bác sĩ, hiện tôi đã sắp khỏi chưa?" Cũng như Naôê, ông cụ biết rằng cái chết đã vào đến ngưỡng cửa. Nhưng, cũng như Naôê, ông cụ vẫn im lặng. Ông ta hiểu rằn chỉ cần hỏi: tại sao? như thế nào? - thì lập tức một nỗi sợ hãi nhầy nhụa sẽ tràn tới, và sợi chỉ mong manh của niềm hy vọng cuối cùng sẽ đứt.

"Biết đâu, may ra..." Trong hai tiếng "may ra" mơ hồ ấy, người bệnh tìm thấy ý nghĩa của những ngày cuối cùng mà sự sống còn leo lét, còn người thầy thuốc thì tìm thấy ở đó phương thuốc cứu vãn duy nhất. Có một lần Naôê không đi làm việc. Đến trưa ông ta gọi điện vào bệnh viện báo tin là mình đang ốm.

- Chắc hôm qua lại quá chén chứ gì!

- Không phải đâu, chẳng qua sáng ngay ngủ quên, dậy trễ quá đâm lười không muốn đi làm nữa thì đúng hơn.

Hôm ấy người ta bàn tán rất nhiều. Ở bệnh viện họ đã quên với cái thói đến muộn của Naôê, nhưng nghỉ việc hẳn thì đây là lần đầu. Lòng Nôrikô bồn chồn lo lắng. Đã mấy lần cô nhấc ống máy lên để gọi điện cho Naôê, nhưng mỗi lần như vậy, không hiểu tại sao, cô lại e ngại không dám.

Thời gian gần đây cô hầu như không nói chuyện với Naôê, tuy hai người làm việc sát cạnh nhau. Lúc nào cũng có một người nào đó lởn vởn gần bên, làm cho họ không nói được. Nhưng ngay trong những phút hiếm hoi mà trong phòng chỉ có hai người với nhau thì Naôê cũng lặng thinh như đã mất hẳn khả năng ngôn từ.

Nôrikô kiên nhẫn chờ Naôê mời mình đến nhà, nhưng chỉ thỉnh thỏang, đến cuối giờ làm việc ông mới hỏi : "Hôm nay em làm gì?" - Và chỉ cần nghe thấy thế thôi, là Nôrikô vội vàng bỏ hết để chạy đến với Naôê. Có một lần Nôrikô thử nói chuyện với ông: Tại sao ông lại không mời cô từ trước? - Nhưng Naôê chỉ cau mày, và mọi sự đều lại y nguyên như cũ. Nôrikô phải hậm hực gác hết mọi việc để chạy đến khu Ikêđziri.

Trước kia họ gặp nhau mỗi tuần hai lần, nhưng bây giờ phải mười ngày họ mới gặp nhau một lần. Và Nôrikô cứ chờ đợi, không dám tự mình nói trước. Mỗi khi những niềm mong mỏi của cô trở thành sự thật, Nôrikô vui mừng vô hạn. Đôi khi tình cảm của cô cũng lừa dối cô, nhưng cô đã tập được cho mình cái thói quen không buồn tủi quá. Cô có cảm giác rằng hai người vẫn ở bên nhau ngay cả những khi Naôê không có mặt.

Có mấy lần, không đủ sức tự chủ, Nôrikô vẫn hỏi: " Bây giờ anh về thẳng nhà à?" Naôê lầm lì gật đầu và im lặng bỏ đi. Nôrikô rầu rĩ thở dài : Anh ấy làm sao thế? Cái gì đang diễn ra trong tâm hồn anh? Nhưng tình yêu của cô thì không có gì có thể dập tắt được : Nôrikô đã hiến dâng tất cả cho Naôê - cả thể xác lẫn linh hồn.

Có nhiều khi những bệnh nhân xuất viện hoặc những bác sĩ trẻ mời Nôrikô đến hiệu cà-phê hay hiệu ăn, nhưng cô đều từ chối. Thậm chí cô cũng chẳng bao giờ nảy ra cái ý gặp một người nào ngòai Naôê. Tất cả những người đàn ông khác đối với cô đều vô nghĩa lý - nếu không có Naôê thì thà qua buổi tối với một người bạn gái còn hơn, cô thấy như vậy.

Còn Naôê? Bằng trực giác, Nôrikô cảm thấy Naôê đang phản bội cô. Thỉnh thỏang lại có một giọng phụ nữ gọi ông ra điện thọai, trong giường Naôê, Nôrikô hay bắt được những chiếc trâm ; gian bếp của Naôê được thu dọn ngăn nắp, rõ ràng không phải do một bàn tay đàn ông... Nhưng Nôrikô chưa một lần nào tự cho phép mình trách móc Naôê.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

90#
 Tác giả| Đăng lúc 30-1-2012 21:12:47 | Chỉ xem của tác giả
Trước sau cô chỉ là một tình nhân và là một con ở, vì Naôê không bao giờ nói đến hôn nhân, thậm chí cũng không bao giờ bảo cô đến ở nhà mình. trước sau Naôê chỉ cho phép Nôrikô được yêu mình, thế thôi. Vả lại Nôrikô cũng không hề đặt ra một điều kiện nào. Hơn nữa, cô sẽ rất ngạc nhiên nếu thấy phụ nữ thờ ơ với Naôê. Cô cố gắng đừng nghĩ đến họ. Cô chỉ muốn biết rằng bản thân cô yêu Naôê: điều đó đã quá đủ đối với cô rồi.

Hôm sau Naôê cũng không đến bệnh viện. Từ sáng sớm ông đã gọi điện đến, nói rằng mình còn phải nằm nhà ít nữa. Trong những ngày cuối năm này, Ritsukô ngày nào cũng có mặt ở bệnh viện. Bà hỏi Sêkiguchi

- Tình hình bác sĩ Naôê thế nào ạ? Có lẽ cần phái người nào đến nhà bác sĩ xem sao.

- Phải-phải, dĩ nhiên... - Bà y tá trưởng sốt sắng gật đầu, nhưng rồi chẳng đề nghị gì cả.

Bà Ritsukô quay về phía Nôrikô, và tất cả những người khác đang có mặt ở đấy đều quay theo.

- Simura-san, có lẽ cô đến thăm tiên sinh một chút đi.

Câu này đến với Nôrikô đột ngột đến nỗi cô súyt đánh rơi cái ống tiêm.

- Tôi ...

- Cô đến đi. Có thể là hôm nay, sau giờ ăn trưa. Cô cứ nói là tôi bảo cô đến, thế nhé? Bà không phản đối chứ? - Câu này bà Ritsukô nói với bà y tá trưởng.

- Không ạ. Chiều nay không có phẫu thuật nào. Simura-san có thể đến thăm bác sĩ.

- Chúng tôi tha thiết yêu cầu cô đấy, - bà Ritsukô nói, giọng dịu dàng.

Chắc chắn là Ritsukô cũng như Sêkiguchi đều có mục đích tốt, nhưng Nôrikô vẫn cảm thấy có một cái gì không thật. Thôi kệ, được đến nhà Naôê là điều mà Nôrikô đã tưởng chỉ có thể mơ ước thôi ! Một khi chính bà Ritsukô đã ra lệnh thì có thể đi với một lương tâm trong sạch.

Mấy ngày hôm nay Kôbasi không có lấy được một phút nào rảnh rỗi. Đặc biệt vất vả là những công việc phải làm với các bệnh nhân ngọai trú. Quá mười hai giờ trưa trong phòng khám vẫn có hàng chục người ngồi đợi đến lượt mình. May thay bệnh nhân trước ngày lễ ít hơn thường lệ, nhưng dù sao Kôbasi cũng phải làm phần việc của hai người. Khi có mặt Naôê anh chỉ phải giúp ông ta, còn bây giờ anh phải tự mình chẩn bệnh, chỉ định cách điều trị.

Đến mười hai giờ Nôrikô cùng với Kaôru và Akikô đi ăn trưa. Kôbasi còn lại một mình. Biết rằng Naôê khi đi làm sẽ điểm lại một cách đặc biệt nghiệt ngã những việc đã làm trong thời gian ông vắng mặt, Kôbasi càng nỗ lực làm việc thật chính xác.
Lúc này anh đang khám một ông già bị bệnh thấp khớp. Anh hút chất nước ra khỏi khớp đầu gối và bắt đầu tiêm prednisolone vào. Chợt nghe có những tiếng bước vội vã: có ai chạy trên cầu thang từ tầng hai xuống.

Ngẩng đầu lên, Kôbasi thấy Tômôkô Kawai đang đứng ở ngưỡng cửa thở hổn hển.

- Tiên sinh!

- Có việc gì thế?

- Cụ Isikura... - Tômôkô nói ngắc ngứ từng quãng. Có cái gì ... trong họng..ấy...

- Áp lực?

- Dạ không biết ạ.

Kôbasi lao ra khỏi phòng và chạy lên tầng hai. Nôrikô chạy theo. Bệnh nhân bị thấp khớp vẫn nằm trên cái giường nhỏ.
Khi Kôbasi và Nôrikô lao vào phòng bệnh nhân, Isikura nằm im không nhúc nhích, đầu hất ngược ra phía sau; hình như ông cụ không còn thở nữa, chỉ thấy cuống họng run run.

- Máy hút!

Nôrikô đâm bổ đi lấy máy hút.

- Cụ ơi! Cụ ơi! - Kôbasi vừa gọi vừa làm hô hấp nhân tạo.

Trong họng cụ già đờm tích lại, cản trở sự hô hấp. Một người khỏe mạnh có thể khạc nó ra một cách dễ dàng, nhưng ông già kiệt sức không còn cách gì làm như vậy.

Kôbasi đặt ống máy hút vào lỗ mũi cụ Isikura và cho máy chạy.

- A! A-a-a!...- Cụ Isikura hét lên một tiếng man dại, và một cục đờm trôi dọc theo ống máy.

- Giữ chặt ông cụ! - Kôbasi ra lệnh.

Hai cô y tá nắm chặt lấy hai tay cụ già.

Người con dâu của bệnh nhân nấp sau lưng họ sợ hãi nhìn ra, theo dõi những sự việc đang diễn ra trên giường bệnh.

- Khạc ra ! Lấy hết sức lực ! - Kôbasi điều khiển cái ống, nhắc đi nhắc lại.

Cụ Isikura ngạt thở, quằn quại đau đớn. Mấy phút sau, sự hô hấp được phục hồi, và ông cụ có phần yên tâm.

- Phù-ù-ù... Thiếu chút nữa là đã quá muộn. - Kôbasi lau mồ hôi trán.

Người con dâu lặng thinh, chỉ hơi cúi đầu.

- Máy hút phải để thường xuyên trong phòng này.

Cụ Isikura thở mau, mặt cụ ướt đẫm nước mắt và nước miếng.

Lần này mọi sự đã kết thúc tốt đẹp, nhưng không ai có thể bảo đảm là hiện tượng này sẽ không lặp lại nữa. Cần theo dõi bệnh nhân chăm chú hơn. Cụ già thò bàn tay ở dưới chăn ra khua khua như muốn gọi.

- Cụ cần gì ạ?

- Z-z.. z-z-zi...

- Không sao, không sao. Cụ cứ nói chầm chậm.

- Z-zi... ziết... ch-cho tôi chết nhanh đi!

- Sao?! - Kôbasi cúi mình trên ông già, gần chạm vào mặt ông. - Sao lại ngã lòng như vậy? Phải vững tâm!

- Kh-khổ l-lắm... Thế này thì khổ lắm... - Rồi cụ Isikura quay mặt vào tường.

- Không được, không được thế. Hiểu chưa? Nào, cụ vui lên chứ! - Kôbasi vỗ vỗ lên cánh tay khô đét của cụ già.

- Naôê...Naôê tiên... sinh...

- Hôm nay tiên sinh không có ở đây, - Nôrikô vừa giảng giải vừa lau mặt cho bệnh nhân. - Nhưng chốc nữa tiên sinh sẽ đến.

- Giết... tôi... đi! Tôi.. xin...

- Cụ ơi, đã nói rồi, không được nghĩ tới việc đó. Bác sĩ đã cứu cụ, mà cụ... Sao lại thế?

- Hết rồi... tôi không thể... tôi không muốn nữa... - Và cụ Isikura lặng lẽ khóc nấc lên, mặt úp vào gối.

Khi Nôrikô đến nhà Naôê thì đã hơn một giờ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách