|
Chap 1
1. Giữa khoảnh sân rộng lớn của trường quốc tế Bắc Kinh đột nhiên vang lên một tiếng khóc vô cùng thảm thương, đứa trẻ chừng 4, 5 tuổi khoác cái balo con gấu trúc to phải đến nửa người của cậu đang nức nở mãi không thôi. Không phải là không ai thấy vì bé con đó đứng khóc ngay trên sân, chỉ là các khối lớp lớn thì không muốn can thiệp còn các khối lớp nhỏ hơn thì không dám can thiệp a. Ngôi trường này là trường đạt chuẩn quốc tế bao trọn từ lớp mẫu giáo tới tận đại học nên mới có chuyện đầu gấu khối tiểu học đi bắt nạt học sinh mẫu giáo như thế này đây. Mà bé con thì có gì để ghét mà phải chọc cho cậu phát khóc nha? Chung quy cũng chỉ vì cái “không có gì để ghét mà ngược lại là vô cùng đáng yêu” đó thôi. Cậu tên Hoàng Tử Thao nhưng vì dáng người tròn ủm, tóc cắt đầu nấm ôm lấy hai má phúng phính hồng như trái đào nên thường được gọi bằng tên Tiểu Đào, là đối tượng được các nữ sinh thương yêu, cưng chiều thành ra Tiểu Đào bị ghét cũng không có gì là khó hiểu.
- Lêu lêu đồ con gấu trúc xấu xí, coi ngươi khóc càng xấu xí hơn…
Thằng nhóc cầm đầu khối lớp 3 vừa cố tính dứ dứ con chuột đồ chơi vào người cậu vừa lên tiếng cười nhạo hai bọng mắt có điểm giống gấu trúc của cậu. Những đứa trẻ xung quanh cũng theo đó mà cười ré lên làm cậu càng khóc lớn hơn nữa, có vẻ trò bắt nạt trẻ con này sẽ không dừng lại cho đến lúc chuông vào lớp vang lên mà.
- Này mấy đứa. sao lại bắt nạt bạn học như vậy?
Mấy tên đầu gấu xem chừng cũng đã nghe ra giọng nói này không phải của học sinh khối tiểu học nên cũng chột dạ quay đầu lại nhìn. Mẹ ơi đây là sân chơi của khối mẫu giáo cơ mà, sao lại có học sinh cao trung cơ chứ? A anh kia, không được bước qua đây nha, chạy a chạy thôi thoát thân là trên hết mà. Nhìn đám con nít tán loạn cắm đầu cắm cổ chạy về lớp mà Diệc Phàm cũng thấy hơi buồn cười, anh là con trai của giáo viên dạy khối mẫu giáo này nên chỉ đi qua đây để lấy đồ mà mẹ anh cần dùng thôi ai dè lại thành “anh hùng cứu gấu trúc” thế này đây. Cậu nhóc đứng giữa vòng vây đó đến bây giờ cũng đang nức nở khóc, hai má phúng phính vì có tay cọ qua do dụi mắt nhiều mà càng ửng đỏ, viền mắt gấu trúc cũng vì thế mà sưng rõ lên.
- Bé con, em học lớp nào? Nói anh nghe, anh dẫn em về lớp.
Anh ngồi hẳn xuống mà đưa tay xoa xoa tóc Tiểu Đào cũng nhẹ nhàng hỏi xem lớp của bé con này ở đâu để mình còn đưa về. Nhưng gấu trúc nhỏ vẫn không chịu nói chỉ ấm ức khóc nấc lên, nước mắt còn kèm cả nước mũi cứ thế chảy xuống làm nhòa cả gương mặt đáng yêu. Diệc Phàm đành rút khăn ra lau mặt cho cậu, lúc này nhóc con mới ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh có vẻ ngạc nhiên lắm vì hầu hết nam sinh đều không thích cậu. Ai kêu cậu dễ thương đến mức chỉ cần là Tiểu Đào xuất hiện thì toàn bộ nữ sinh đều chỉ chú ý tới cậu cơ chứ, hỏi coi có nam sinh nào thích nổi cậu không? Đây là lần đầu tiên có một cậu trai đối xử dịu dàng như vậy với Tiểu Đào khiến cậu nhóc không khỏi mỉm cười.
- Ngoan, không khóc nữa. Nói anh nghe em học lớp nào, anh dẫn em về lớp.
Anh vuốt nhẹ một lọn tóc rối của cậu rồi lại ôn nhu hỏi han, kỳ thực thì Diệc Phàm cũng thấy chuyện này có chút kì lạ đi. Đột nhiên lại trở nên thân thiết mà cưng nựng một cậu nhóc mới gặp lần đầu như thế này cũng không phải là tính cách thường thấy của anh. “Đứa trẻ này đem lại cho người ta cảm giác muốn chiều chuộng mà” tự hỏi rồi cũng tự đưa ra giải đáp mà Diệc Phàm cho là thỏa đáng rồi lại vỗ vỗ nhẹ vào má bé con mà chờ đợi câu trả lời, anh là thế chẳng thích suy nghĩ phức tạp bao giờ.
- Em là Hoàng Tử Thao, mọi người thường gọi là Tiểu Đào… năm tuổi, ở lớp “Hoa mộc lan”
Khối mẫu giáo của trường này chia theo tên các loài hoa như lớp “Hoa hồng”, “Hoa mẫu đơn”, “Hoa hướng dương”… vừa lúc mẹ của Diệc Phàm chính là giáo viên phụ trách lớp “Hoa mộc lan” mà gấu trúc nhỏ theo học, cậu với anh xem ra cũng là có duyên đi. Diệc Phàm nhanh chóng đứng lên đồng thời bế Tiểu Đào lên cùng, cậu khóc nãy giờ có lẽ đã mệt nên cũng tự nhiên mà bám vào cổ anh còn vui thích chơi đùa lọn tóc mai dài dài của anh nữa. Diệc Phàm cũng không lấy đó làm khó chịu, ngược lại cảm thấy cậu nhóc này vô cùng đáng yêu nha, cả người tản ra mùi sữa tươi ngọt mát, hai má hồng hào như trái đào chín thực thích hợp để cắn một miếng, ngay cả bọng mắt như gấu trúc của cậu cũng là rất dễ thương.
- Tiểu Đào, tới lớp rồi.
Lớp “Hoa mộc lan” cũng không xa lắm, tính từ cổng vào của khối mẫu giáo thì chỉ tầm mươi bước chân nên anh rất nhanh đã đưa cậu tới cửa lớp. Giáo viên của trường khi tới đây đều là ở lại phòng giáo vụ để nói chuyện, sửa giáo án, trao đổi kinh nghiệm mà phòng giáo vụ đó lại đặc biệt yên tĩnh nên Tiểu Đào bị bắt nạt nhưng không ai ra cản cũng khó trách nha. Ngẫm ra thì ngôi trường này đều là con nhà giàu theo học, địa vị ngang tầm thành ra không có chuyện phân biệt giai cấp gì đó, mỗi khối lớp cũng đã ngăn chia đàng hoàng cũng khiến ban lãnh đạo có chút yên tâm mà không để ý tới trường hợp nhỏ này. Tiểu Đào lần nào bị bắt nạt cũng chỉ là bị trêu trọc mà khóc lớn lên chứ cũng chưa từng bị đánh thế cũng xem như là không có chuyện gì đi, nhưng ngày nào tới trường cũng phải chịu ủy khuất này, về tới nhà cũng không có dám mách với cha mẹ thật khiến cậu khó xử nha. Mãi tới hôm nay mới có Diệc Phàm đứng ra bảo vệ cho cậu, dịu dàng xoa đầu cậu lại ân cần hỏi han còn bế cậu về tận lớp, vậy mà chưa kịp nói gì với anh thì đã tới cửa lớp mất rồi. Nhìn cậu cụp mắt xuống, miệng thì dẩu ra, tay cũng nắm lấy góc áo mình không chịu buông trong lòng Diệc Phàm lại tràn lên một cảm giác ấm áp khó tả.
- Anh tên Ngô Diệc Phàm, học bên khối sơ trung là lớp 7a đó. Nếu Tiểu Đào muốn thì lúc nào cũng có thể qua gặp anh.
Diệc Phàm chính là học sinh lớp 7 học bên khối sơ trung của trường, thoạt nhìn thì ai cũng nghĩ là anh phải học lớp 10 hay 11 gì đó vì Diệc Phàm rất là cao nha lại ăn nói chững chạc không giống mấy cậu trai trong lớp tời giờ vẫn thích chơi siêu nhân và mấy trò chạy nhảy từ lớp này qua lớp khác. Có lẽ vì ấn tượng ngoại hình nên khi nghe anh nói mình học lớp 7 thì Tiểu Đào bỗng ngây người ra một lát rồi lại bất chợt nhoẻn miệng cười mà nhu thuận gật đầu một cái thật mạnh khiến tóc cậu cũng bay lên một chút.
- A có chuông vào lớp rồi, Tiểu Đào ngoan vào học đi nha.
Rốt cuộc thì cũng phải chia tay, cậu nghe tiếng chuông cũng không nguyện ý mà từ từ buông vạt áo anh ra, trước khi Diệc Phàm chạy ra khỏi cửa dẫn vào khối mẫu giáo còn cố ý quay lại xem trộm một chút vẫn còn thấy gấu trúc nhỏ đứng ở cửa nhìn theo bất giác anh lại mỉm cười. A hình như Diệc Phàm quên gì đó, anh qua đây là để lấy đồ đưa lên phòng giáo vụ cho mẹ thì phải rốt cuộc lại quên mất luôn hiện tại thì cũng không thể quay lại lấy vì kiểu gì mẹ anh cũng sẽ lên lớp mà giáo viên Hán Văn của Diệc Phàm cũng đâu thể đợi anh vào lớp rồi mới lên nha. Mẹ, vẫn là phải xin lỗi mẹ rồi.
2. Qua ngày hôm sau khi mà Diệc Phàm xuống ăn sáng thì đột nhiên hỏi mẹ mình rằng có cần anh xuống lớp lấy gì đó cho không, coi như để chuộc tội ngày hôm qua đi, nhưng rốt cuộc lại là không cần phải mang cái gì hết. Lúc lên xe bus của trường rồi mà anh vẫn không an tâm sợ rằng không có mình thì gấu trúc nhỏ lại bị bắt nạt, nghĩ tới cậu nước mắt nước mũi tèm lem mà nức nở trên sân trường thật không đành lòng mà. Cuối cùng thì Diệc Phàm cũng tới trước cổng trường, khối mẫu giáo cách trạm xe bus cũng không tới vài mét vì đều là học sinh nhỏ tuổi nên giảm thiểu quãng đường đi một chút cũng tốt. Chỉ là vì cái gì lại tới tìm Tiểu Đào, vì cái gì lại muốn trông thấy gương mặt tròn trĩnh của cậu, nhìn cậu cười, an ổn để bé con đó níu áo anh mà vung vẩy tay lắc qua lắc lại kiểu “muốn hỏi mà không dám hỏi”. Thật Diệc Phàm cũng không trả lời được, sau đó lại thành ra đứng tần ngần ở trạm xe mãi đến lúc có chuông vào lớp mới vội vàng chạy vào trường. Tiết Lịch Sử rốt cuộc cũng kết thúc, anh uể oải nằm bò ra rồi vô thức đưa cây bút chì lên vẽ linh tinh gì đó vào cuốn tập trên bàn , thế nào lại thành ra gương mặt con gấu trúc nhỏ với cái miệng cười thật tươi nha. Vội vội vàng vàng xóa hình vẽ đi mà trong lòng anh cũng không hiểu tại sao mình lại thành ra thế này nữa, biết vậy cứ đi qua khối mẫu giáo mà coi xem Tiểu Đào hôm nay thế nào cũng đâu có sao chứ.
- Bé cưng, em tìm ai vậy?
Tiếng nữ sinh vang lên thích thú ở ngoài cửa lớp, hình như là mấy cô ấy vậy quanh đứa nhóc nào đó dễ thương lắm thì phải vì đôi lúc lại có người vui vẻ khen bé con đó một câu “A đáng yêu quá đi mất”…” Má sờ thật thích nha, tròn tròn, hồng hồng như trái đào vậy”…”Oa viền mắt rõ ghê không, giống gấu trúc nhỏ lắm luôn nè”. Nghe tới đây thì Diệc Phàm đột ngột ngẩng lên coi đứa nhỏ đứng ngoài cửa rốt cuộc là ai thì giọng nói ngượng nghịu quen thuộc đó lại vang lên.
- Em… em là Hoàng Tử Thao, mọi người hay gọi là Tiểu Đào… xin hỏi ở đây có anh Diệc Phàm không a?
Im lặng. Đó là biểu cảm của toàn bộ nữ sinh trong lớp khi Tiểu Đào nói về người mình muốn gặp. Vui thích la lối. Đó là biểu cảm của các nữ sinh đó vào một vài giây sau. Phải nói là cái “làn sóng đam mỹ” gì đó hiện nay đang rất thịnh hành trong giới nữ sinh, Diệc Phàm lại là kiểu mẫu “đại mĩ công” thường thấy trong những tiểu thuyết đó cao lớn, đẹp trai, ít nói lại giỏi giang ngay cả học tập lẫn chơi thể thao đều rất xuất sắc. Điều đó cũng khiến các nữ sinh đau đầu muốn tìm một “tiểu thụ” xứng với anh nhưng vẫn là không vừa mắt một ai cả vả lại anh cũng chẳng tiếp xúc mấy với nam sinh trong lớp nên vấn đề này càng khiến họ phiền não a. Bây giờ thì tốt rồi có hẳn một “tiểu mĩ thụ” dễ thương, nhu thuận tới tìm Diệc Phàm nha, thật là tốt quá sức tưởng tượng, mẫu giáo thì sao chứ cứ “tiểu mĩ thụ” là được.
- Tiểu Đào, ai đưa em tới đây hay là em tự qua vậy? Có bị mấy nhóc kia bắt nạt không a?
Lúc Diệc Phàm bước tới chỗ cậu thì anh liền ngồi xuống đưa tay xoa xoa tóc bé con vài cái rồi nhẹ nhàng hỏi han, điều đó càng khiến đám nữ sinh xung quanh có cơ sở để mơ mộng rồi. Tiểu Đào gặp được người cần gặp thì gương mặt cũng sáng lạn hẳn lên còn cười tới híp cả hai mắt lại, đột nhiên nhớ ra mục đích tới tìm Diệc Phàm của mình cậu vui vẻ rút từ trong túi quần ra một cây bút chì gỗ màu hồng có cái đuôi bút là đầu của con gấu trúc đang cười bằng nhựa, trên thân bút còn được ai đó tỉ mỉ khắc “Hoàng Tử Thao – Lớp Hoa Mộc Lan” nữa. Bàn tay nhỏ bé của cậu cầm lấy tay Diệc Phàm rồi nâng lên mà trịnh trọng đặt cây bút chì vào đó, cũng không quên kèm thêm lời giải thích cho sự việc này.
- Là cô Ngô khắc cho em, cô dạy là ai tốt với mình thì phải biết đền ơn, đây là cây bút chì em thích nhất nên cho anh đó. Cũng là cô dắt em tới đây nè.
Cô Ngô ở đây chính là mẹ Diệc Phàm, nói ra thì cũng có thể hiểu “Ngô” không phải là tên của cô chỉ là họ của chồng nhưng học sinh lớp cô dạy nhiều năm liền đều gọi như vậy cũng thành thông lệ nên trong trường ít ai gọi tên của cô nữa, hầu hết đều kêu là “cô Ngô”. Hôm nay cũng thực là kì lạ đi, Tiểu Đào là học sinh cưng của cô đột nhiên chạy lại lay tay cô nói rằng muốn tới khối sơ trung là lớp 7a đó để tìm người. Có gặng hỏi thế nào thì bé con cũng một mực không chịu nói là đi tìm ai chỉ cúi mặt xuống hai má ửng đỏ còn tay thì đan đan vào nhau vô cùng đáng yêu. Con trai cô hiện cũng đang học lớp đó nên tiện qua hỏi han một số chuyện cũng tốt đi, chỉ là vừa dắt Tiểu Đào tới cửa thì có người gọi nên phải đi gấp, không là việc người Tiểu Đào muốn tìm chính là con trai mình thì chưa rõ cô sẽ có phản ứng thế nào a.
- Tiểu Đào, mấy cậu đó còn tới bắt nạt em không?
Điểm điểm lên chóp mũi cậu một chút anh chau mày lo lắng hỏi về mấy tên đầu gấu khối tiểu học hôm qua, nhưng khi nhìn cậu cười dịu dàng mà cúi mặt xuống lắc lắc đầu thì anh cũng yên tâm mà thở nhẹ ra, vậy là tốt rồi. Đưa tay nhéo nhéo cái má phính của cậu, anh nhoẻn miệng cười với gấu trúc nhỏ trước mặt, cậu ngước mắt nhìn anh một chút rồi lại một mực cúi đầu mãi cũng không chịu ngẩng mặt lên. Nữ sinh đứng xung quanh nhìn cảnh tượng đó cũng không khỏi cảm thán cuộc đời cuối cùng cũng đã đem nhân vật trong tiểu thuyết đam mĩ bước ra ngoài đời để cho họ được tận mắt chứng kiến như thế này, thật ngọt ngào quá đi thôi.
- A… anh Diệc Phàm… là… là… nếu không ai bắt nạt em, cũng không cần tới cảm ơn thì… thì… em có thể tới tìm anh không?
Lúc nói ra điều đó cả hai má cậu đều là nóng bừng lên, tay cũng không biết phải làm sao đành vò vò vạt áo cũng không dám ngẩng đầu. Nói xong rồi lại không thấy anh trả lời, ngước mắt nhìn trộm anh một chút cũng chỉ thấy một gương mặt đang ngẩn ngơ nhìn mình, cũng không có trả lời. Đột nhiên thấy vô cùng thương tâm, là anh ghét mình nói thế hay là do Tiểu Đào phiền phức a? Xung quanh nhiều bạn học như vậy có khi nào anh là ngại bọn họ mới miễn cưỡng không kêu cậu về lớp đi không? Nghĩ thế nào cũng là vô cùng ủy khuất mà, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn đứng chờ anh trả lời, chỉ là nước mắt đã muốn rơi xuống rồi thật vô dụng, chỉ biết khóc thử hỏi anh không chán ghét có được không?
- Cái này… tốt nhất là em cứ ở lớp đi, ngày nào anh cũng qua gặp Tiểu Đào, hôm nào thích thì chơi chung với anh, không thích thì kêu anh về là được rồi. Từ khối tiểu học tới đây đối với anh là không sao nhưng còn Tiểu Đào a không phải đó là quãng đường dài sao?
Thì ra… thì ra là anh lo cho mình, sợ mình đi lại khổ sở trong khi bản thân Tiểu Đào lại nghĩ xấu cho anh, kêu anh cảm thấy cậu phiền phức. So với ủy khuất lúc nãy thì xúc động cùng xấu hổ này lại càng khiến cậu muốn hảo hảo mà òa khóc hơn. Sau cùng thì gấu trúc nhỏ vẫn là không kìm được xúc động mà ôm chặt lấy cổ Diệc Phàm rồi òa khóc dọa anh một phen sợ hãi không hiểu mình đã nói sai điều gì.
- Xin lỗi… oa oa oa… xin lỗi anh, là Tiểu Đào hư, Tiểu Đào nghĩ xấu cho anh… nghĩ anh thấy Tiểu Đào phiền phức nên mới không có trả lời… cho em xin lỗi… oa oa oa…
Tình cảnh này đối với Diệc Phàm mà nói là vừa buồn cười mà cũng thật thương tâm, lại chẳng biết dỗ thế nào cho cậu nín vì nói “không sao” lúc này có khi lại khiến Tiểu Đào thấy có lỗi hơn. Không biết làm sao thì cứ để cậu ôm cổ mình, chôn đầu lên vai mình mà khóc ra đi, dù sao cảm giác ôm Tiểu Đào vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, để yên cho nước mắt nóng hổi thấm ướt vai mình cũng khiến trái tim Diệc Phàm dâng lên một cảm giác xúc động không ngừng. Ngoài hai người đang tự nhiên mà tận hưởng ngọt ngào trong lòng thì còn có cả đám nữ sinh trong lớp cũng đang âm thầm vui mừng như vậy, hạnh phúc, hạnh phúc thực hảo hảo hạnh phúc nha.
|
|