|
Continue...: Tổng hợp những bài viết hay về Iljimae................
Lời của Shi Hoo
“Ta đã được gặp lại cha ta, dù ông ấy không phải cha đẻ của ta, nhưng trong thâm tâm ta lúc nào ông cũng là một người cha tuyệt vời nhất. Ông ấy đã yêu thương chăm sóc ta trong suốt 10 năm, luôn dành cho ta những thứ tốt đẹp nhất, dù ông ta có rách rưới thế nào, ông vẫn cho ta lành lặn, miếng ngon nhất ông luôn dành cho ta, dù ông không biết chữ nhưng ông đã đi làm lụng vất vả để ta được đến trường. Tấm lòng ấy, có chết ta cũng không quên. Ông xứng đáng để ta gọi một tiếng cha thân thương hơn là con người ta mang cùng dòng máu nhưng chưa hề dành cho ta một ánh nhìn, một sự quan tâm nào dù là nhỏ nhất. THời gian trôi qua nhanh quá, cha ta đã già đi nhiều. gương mặt ông đã nhiều vết nhăn, nhưng nụ cười vẫn hiền từ như ngày trước. Ta rất đau lòng khi nhìn thấy vẻ ngượng nghịu trên mặt ông, khi ông lúng túng gọi ta là thiếu gia, ta căm thù hai tiếng ấy, vì nó mà ta mất đi gia đình thương yêu, ta phải sống trong sự ghẻ lạnh hắt hủi từng ấy năm. Nhưng ta không trách ông, vì ông thật thà chất phác quá, ta biết ông vẫn rất yêu thương ta. Ngày tuyêt rơi hôm ấy, ta đã vô tình đả thương ông, còn ông thì cố sống cố chết bảo vệ cho ta. Ta hối hận quá, vì không thể bù đắp được gì cho ông. Bàn tay thô ráp của ông ân cần nắm lấy tay ta, đã lâu rồi ta không nhận được một cử chỉ yêu thương nào như vậy. Ôi, người cha đáng thương của ta. Ông đang trong nguy hiểm mà chỉ lo lắng hỏi han ta, ông nghĩ cho cảm nhận của ta, hiểu được ta đã cô độc khốn đốn thế nào. Ta thật là thương ông. Ta nhất định phải tìm cách cứu ông, ta không thể đứng khoanh tay nhìn ông bị đau đớn.
Thì ra người con trai làm ông đêm hôm đi tìm kiếm ấy là con nuôi của ông, ông bảo nhờ có cậu con trai ấy mà hai người đã đỡ trống trải khi ta rời khỏi, à không, ta không hề muốn rời khỏi, mà ta bị mẹ ta xua khỏi gia đình ấy. Mẹ ta đã đem về nuôi một đứa con khác không cùng máu mủ, nhưng nhẫn tâm đẩy ta ra khỏi vòng tay của bà, mặc cho ta cầu xin bà trở về. Bà không nhìn thấy vết thương trên mặt ta sao, bà không thấy ta bị ức hiếp thế nào sao. Ta đã từng là vật báu của bà kia mà, sao bà nỡ để ta bị bạc đãi trong gia đình ấy. Bà thật quá sắt đá, có lẽ bà không có trái tim. Bà đã tự đào hố sâu ngăn cách giữa ta và bà và cả ngưòi cha tội nghiệp ấy nữa. Bức tường giai cấp ấy đã đựơc dựng nên, ta làm sao vượt qua được đây?
Ta nhất định phải cứu ông, gã thiếu gia ấy đã nói sẽ tha cho ông nếu ta tham gia vào cuộc đấu. Ta biết, có thể mọi chuyện không đơn giản như thế. Nhưng dù là cơ hội mong manh ta cũng phải thử, vì ta không có một chút quyền lực gì để thay đổi kết cục.Ta phải chiến đấu và chiến thắng. Thời gian tới rồi, đối thủ trước mặt ta là một tên áo đen bịt mặt. Ta phải ra đòn thôi, dù không muốn chút nào. Anh chàng này cũng quả thật là lì đòn, bị ta đánh trọng thương thế này cũng không chịu đầu hàng, sức mạnh nào đã khiến anh chịu đựng đến giờ phút này như vậy. ta rất nể phục ý chí chiến đấu của anh, nhưng cha ta phải cứu. Trân này ta nhất định phải thắng. Xin lỗi…
Mẹ ta đến rồi, sao bà lại đến nơi này chứ, bà đến làm gì, đến để thấy ta đang bị đem ra làm trò tiêu khiển cho mọi người à. Mẹ có thấy không, mẹ mong con có cuộc sống giàu sang quý tộc, nhưng mẹ có thấy con trai mẹ bị đối xử thế nào không. Mẹ đừng khóc, mẹ hãy nhìn cho kỹ, mẹ hãy nhìn thành quả mà mười mấy năm nay mẹ vun đắp. Con của mẹ không hề được sung sướng, con lúc nào cũng bị hành hạ như thế, không về thể xác thì cũng là về tinh thần. Đứa con trai quý báu mà mẹ nâng niu đã bị đối xử thậm tệ như vậy đấy…
Sao hắn ta không chịu thua đi, hắn bị đánh thê thảm đến thế mà, ta không muốn ra tay nữa đâu. Cứ cấu xé lẫn nhau thế này thì chỉ mua vui cho bọn đốn mạt kia thôi. Sắp hết giờ rồi, ta phải thắng, phải thắng. Hắn bảo hắn không làm được, hắn bảo cứ giết hắn đi, hắn phải cứu cha hắn. Cha à? Hắn là Yong-ee à, là đứa con đang thay thế ta phải không? Thật trớ trêu làm sao! Hắn cũng có mặt ở đây, ta và hắn quyết đấu một trận sống chết chỉ vì chung một mục đích. Hắn cũng là một người con hiếu thảo, cha ta thương hắn thế cơ mà. Gia đình ấy toàn vẹn quá, không có chỗ dành cho ta nữa. Thôi thì ta buông tay vậy, ta bỏ cuộc, nhường phần hiếu tử lại cho hắn, ta có còn chỗ để quay về nữa đâu, họ đã chối bỏ ta rồi…
Người ấy đến rồi, muội muội của ta, muội gọi ta là ca ca, muội có vẻ rất lo lắng cho ta, xin lổi muội, đừng đến gần ta như vậy, giờ trái tim ta đang rất đau, ta sợ mình sẽ không chịu đựng nổi mà tỏ ra mềm yếu trước muội. Muội đừng nhìn ta thương hại như vậy nữa, đủ rồi… Ta không muốn muội nhìn cảnh ta thê thảm thế này đâu, lúc nào cũng là bị người khác ức hiếp, lúc nào cũng để muôi nhìn ta thương cảm như thế. Ta đang rất buồn cười đúng không, ta bị đại ca muội đùa giỡn như một con rối. Anh của muội xem ta như một con chó mua vui cho hắn. Ta tệ hại như thế đấy. Đừng chạm vào ta.Ta không muốn nữa…
Mẹ ta đứng ở trước cửa, sao bà không ôm lấy ta, sao không chạm vào ta, xem ta có bị làm sao không, ta có đau không. Ta nhớ bà xiết bao, ta nhớ vòng tay che chở bảo bọc của bà. Vậy mà tất cả những gì bà hỏi ta là tại sao ta lại đến chốn này, tại sao con nhà quý tộc lại đến đây. Địa vị quan trọng với bà đến vậy sao? Bà có còn một chút tình thương gì dành cho ta không? Hai người phụ nữ ấy, hai người quan trọng nhất cuộc đời của ta. Một người không chấp nhận ta, một người ta không cách nào với tới. Ta là ai, sao cuộc đời ta lại thế này. Thiếu gia Shi Hoo ư? Ta là thiếu gia Shi Hoo à? Ta là ai? Ta tồn tại để làm gì…?”
Cre: [email protected] Post at 9-6-2008 11:21 |
|