|
Ghét mày lắm, Cân à!
Một tỷ năm trước, vào một buổi sáng đẹp trời, một con Hà-Mã vốn nổi tiếng béo phì bước lên cân để kiểm tra cân nặng của mình như thường lệ. Cần biết là thuở ấy vạn vật đều biết nói, rất lâu sau này chúng mới trở nên câm lặng, có lẽ bởi loài người bất đầu nói và nói mãi không ngừng. Gì thì gì, sáng hôm đó, sau một vài giây, cái cân hoan hỉ khen: “Xin chúng mừng, Hà-Mã thân mến! Bạn đã giảm được nửa ký.”
Không tin vào tai mình, Hà-Mã thốt lên: “Có thể thế được chăng!”
“Không phải có thể, mà là chắc chắn ấy chứ.”
“Cân thân mến ơi, ta biết bạn luôn luôn nói thật, hãy để ta ôm hôn bạn một cái nào.”
“Không hôn hít gì hết đâu nhá! Giờ thì những nỗ lực của bạn đã bắt đầu mang lại kết quả, hay tiếp tục theo sát chế độ kiêng khem này.”
“Cân thân mến, chào bạn nhé. Chúc bạn luôn bình an.”
Vui sướng và thỏa mãn, việc đầu tiên Hà-Mã quyết định làm là nới lỏng một chút chết độ kiêng khem rất nghiêm ngặt của mình. Nó ngồi vào bàn, nơi bà quản gia Lợn-Nái đã bày sẵn bữa sáng, bao gồm (chao ôi, chỉ có) nước trà, nước cam vắt, hai lát bánh mì nướng quết một lát mỏng bơ và mật ong. Hà-Mã hỏi: “Bà Lợn-Nái, bà không thấy tôi thay đổi gì sao?”
Bất ngờ trước câu hỏi, Lợn-Nái đáp: “Sao kia ạ?”
“Bà nhìn tôi thử coi, bà không thấy tôi giảm cân, tôi gầy đi sao? Tôi đã giảm được nửa cân kia đấy. Hẳn trông phải khác chứ.”
Lợn-Nái cuối cùng đã hiểu ra: “À vâng, hẳn rồi. Ngài đúng là đã gầy đi, gầy đi nhiều ấy chứ. Sáng nay khi trông thấy ngài, tôi đã nghĩ ngay: ông chủ sao trông khác trước thế. Chẳng hiểu làm sao mà ông gầy đi trông thấy?”
Hài lòng trước lời nịnh bợ này, Hà-Mã ra lệnh: “Bà làm ngay hai quả trứng ốp la với thịt ba rọi xông khói. Mỗi miếng trứng ba miếng thịt đi.”
Lợn-Nái chẳng để phải nhắc lại hai lần: “ Có ngay. Trứng với thị ba rọi. Ái chà, kiêng với chả khem.”
Hà-Mã gọi với theo bà quản gia đang hấp tấp đi vào bếp: “Bà nhớ để ý thịt ba rọi chín giòn đúng độ nhé.”
Đĩa ứng ăn kèm thịt xông khói mới ngon làm sao, nhất là khi ta đã phải kiêng món này suốt một năm trời. Chao ôi, vị mặn, vị béo, vị khói ngầy ngậy cuộn vào vị trứng rán thơm phức! Hà-Mã chén một hơi, rồi quet sạch sành sanh cái đĩa bóng lóng mỡ bằng một ẩu bánh mì con con, bé tí tẹo: nó vẫn sợ lên cân mà.
Lợn-Nái đứng bên nhìn, khi ông chủ ăn xong , liền hỏi: “Bữa trưa này ta làm món gì bây giờ?”
Hà-Mã liệt kê: cá hồi hun khói kèm bánh mì que, măng tây, sườn tẩm bột rán kèm sốt kem, kem tươi trộn dâu tây.
Lợn-Nái đánh bạo nói: “Thực ra thì thực đơn ăn kiêng ngày hôm nay phải là bí luộc kèm hai lát phô mai ạ. Ngài không lo là… biết nói thế nào nhỉ… thực đơn khác quá so với các món ngài yêu cầu sao?”
Hà-Mã hét lên: “Nhưng tôi đã giảm được những nửa ký, bà không hiểu sao! Những nửa ký kia đấy! Thôi được rồi, thế này đi, thay vì hai dẻ sườn, bà chỉ làm một thôi.”
“Tôi cứ làm hai, rồi ngài ăn hay không thì tùy.”
Hà-Mã nhặt vụn bánh mì rơi trên áo cho vào miệng, rồi với lấy mũ đội đầu bước ra ngoài.
Nửa ký! Những nửa ký kia đấy: cuối cùng cũng được tự do ăn gì thì ăn. Trong số tất cả các loại hình tự do, tự do ăn là có liên hệ mật thiết nhất tới mỗi chúng ta, mang tính cá nhân nhất, không ảnh hưởng chút nào tới tự do của kẻ khác. Kẻ tham tiền, bủn xỉn hẳn sẽ tự cô lập bản thân bởi niềm vui tận hưởng tiền bạc. Nhưng kẻ tham ăn lại muốn có bạn đồng hành cùng hưởng niềm vui ăn uống, và chỉ tận hưởng thức ăn nhiều nhất nếu có bạn đồng hành. Đương nhiên Hà-Mã có người yêu, Hươu-Cao-Cổ rất duyên dánh, cầu kỳ, nếu không muốn nói là kiểu cách, nàng đặt điều kiện, nếu muốn kết hôn với mình, Hà-Mã phải giảm được ít nhất nửa tấn. Nang thường nói: “Sẽ chẳng ra sao cả nếu khi đi cùng nhau, người ta thấy em thì cao, toàn cổ với chân, trong khi anh lại thấp ơi là thấp, toàn bụng với đầu!” Sáng hôm đó, Hươu-Cao-Cổ đang bực mình: để ăn được một bông hoa nằm tít trên ngọn cây cao, nàng đã với lên và bị sái cổ. Nên khi Hà-Mã vui vẻ gọi điện thông báo đã giảm được nửa ký, nàng xẵng giọng: “Nửa ký ư? Anh gọi điện báo giảm được nửa ký! Khác gì núi Everest thông báo đã lún xuống nửa mét kia chứ! Nếu muốn lấy nhau, anh phải giảm thêm bốn chăm chín mươi chín ký rưỡi nữa. Thôi chào anh, tôi chẳng thể mất thời gian vì nửa ký của những kẻ nặng ba tấn đâu!” rồi nàng gác máy đánh cạch một cái.
Để tự an ủi bản thân trước sự phũ phàng này, Hà-Mã tới văn phòng, nơi cô thư ký Lợn-Vòi đang đợi nó. Ấy là một cô gái tốt tính, vẻ ngoài tràn trề nhựa sống của cô khiến chỉ thoạt nhìn thôi, người ta đã thấy tin tưởng, an tâm rồi. Hà-Mã vừa đọc cho cô thảo rất nhiều lá thư giao dịch, vừa đi quanh văn phòng và thỉnh thoảng dừng lại nhìn Lợn-Vòi tập trung đánh máy một cách đầy thiện cảm. Cuối cùng, đến khoảng giữa trưa, nó không nhịn được nữa, liền tới gần Lợn-Vòi thì thầm, khẽ rít lên mê mẩn: “Cô nghĩ sao nếu chúng ta nghỉ tay ăn gì đó? Ăn nhẹ thôi. Tôi vừa giảm được nửa ký nên…” Lợn-Vòi ngượng ngùng trước giọng nói đầy cảm xúc đó, liền khôn ngoan trả lời: “Vậy ngài cố gắng giảm thêm nửa ký nữa đi, sẽ thành một ký.” Nhưng Hà-Mã đã phóng lao thì buộc phải theo lao: “Chỉ vài lát bánh mì kẹp, bánh mì mềm phết bơ, kẹp thịt nguội, dưa leo và măng tây ngâm giấm thôi?” Lợn-Vòi vẫn cự lại: “Thôi ạ, ngài đừng dụ em. Chúng ta tập trung làm việc, không nghĩ tới bánh mì kẹp nữa.” “Với một cốc bia bơ bùi béo?”
Tất cả những chữ “b” khiến cô thư ký tận tụy với công việc thấy lạnh cả sống lưng: “Xin ngài đừng thế chứ. Tôi còn trẻ, sẽ ra sao nếu để mình bị cám dỗ đánh bại?” “Thêm một đĩa tôm xốt kem thì tuyệt.” “Xin ngài đấy, nếu có ai bước vào…” “Tráng miệng là hai chiếc bánh nấm xinh xinh?” “Ôi, cô Hươu-Cao-Cổ mà nghe thấy thì sao!” Hà-Mã phấy tay: “Đừng có mà nhắc tới Hươu-Cao-Cổ nữa: cô ấy muốn ta gầy đi. Thôi nào, ít nhất còn có cô hiểu ta!” “Thôi được rồi. Em chiều ý ngài, nhưng lần này thôi đấy. Ngài gọi người ta mang bánh kẹp đến đi.”
Phục vụ từ quầy bar đi tới, với chiếc liễn đựng khoảng hai chục chiếc bánh kẹp: ngay cả ở quán bar người ta cũng biết tính háu ăn của Hà-Mã. Hà-Mã nhét vào miệng hai cái bánh một lúc, vừa nhai, vừa chỉ chiếc liễn ý mời Lợn-Vòi bắt chước mình. Lợn-Vòi không khách khí. Nàng cũng với lấy một miếng bánh mà cắn bẳng hàm răng trắng muốt đều đặn. Rồi nàng ngắm nghía nó một lúc, xong cắn tiếp. Tất cả những động tác này khiến Hà-Mã chết mê: còn gì đẹp hơn khi ngắm một phụ nữ đẹp ăn ngon lành kia chứ?
Nhưng nửa ký kia vẫn ám ảnh nó. Bữa ăn nhẹ này đâu kém gì một bữa trưa đầy đặn; trong khi vẫn còn một bữa trữa nữa phải ăn, vì dáng nay lúc say sưa với chiến thắng, nó đã lệnh cho bà Lợn-Nái trung thành chuẩn bị. Nó miễn cưỡng đi đến chỗ điện thoại, đầu máy bên ka ngay lập tức trả lời. Nó nói luôn: “Bỏ qua đi, bà Lợn-Nái!” “Là sao ạ?” “Tôi sẽ quay trở lại chế độ giảm cân: Bí luộc và phô mai! Muộn nhất nửa tiếng nữa tôi sẽ về nhà.” “Thế bữa trưa tôi đã chuẩn bị thì sap?” “Bà xử lý hết đi.” Quả thế, Hà-Mã về nhà, ăn hai quả bí và một lát mỏng phô mai tươi, rồi đi ngủ luôn. Hai giờ sau, khi thức dậy, nó them món dẻ sườn rán xốt kem muốn chết. Hầu như vẫn còn mơ màng, nó vào bếp, mở tủ lạnh. Đây rồi, một đĩa sường mà bà Lợn-Nái đảm đang để dành. Chẳng nghĩ ngợi gì, nó tống hết vào miệng món ăn nguội lạnh và đông mỡ kia. Nhưng trong tủ lạnh còn có cả một liễn cá hồi xông khói, một tô đựng chục búp măng tây, một cốc đầy dâu tây và toàn bộ hộp kem mà bà Lợn-Nái không động tới. Vẫn như trong mơ, Hà-Mã trút tất cả những món ngon lành đó vào dạ dày àm bầu bạn với dẻ sườn. Rồi sau khi căn dặn bà Lợn-Nái chuẩn bị một bữa tối thật thanh đạm, nó quay trở lại văn phòng.
Cả chiều nó thảo luận công việc kinh doanh, nghiên cứu tài liệu và đọc thư cho thư ký đánh máy. Gần tối, khi nó đang sửa soạn ra về, thì một chú Lợn-Ỉn ngó mặt vào, Lợn-Ỉn, bạn đông hành trước kia của nó trong những bữa tiệc tùng no say, hồ hởi thông báo: “Tối nay tất cả tới chỗ Heo! Hắn vừa ở biển về với nguyên một tàu cá tươi rói, do chính hắn đánh bắt. Không kèm phụ nữ đâu nhá, chỉ đàn ông với nhau thôi!”
Nên nhớ Hà-Mã rất háu ăn cá, do vậy nó biết ngay lần này mình sẽ không kháng cự được trước cám dỗ. nhưng nó vẫn thử yếu ớt phản đối, gỉai thích với Lợn-Ỉn về vụ nửa ký: hẳn là nó đã tăng bù lại rồi, với tất cả số trứng, thịt ba rọi và những món bổ dưỡng kia; nếu chấp nhận lời mời của Heo thì sẽ ra sao? Lợn-Ỉn biết rõ thằng bạn mình, những giả bộ nghiêm trang: “Đúng thế, nhưng cậu quên mất một điều: hôm nay đã đi vũ trụ chưa? Tức là cậu đi vệ sinh bao nhiêu lần rồi?” “Ờ, hai lần.” “Thế thì với cơ thể đồ sộ của cậu, chít ít cậu cũng thải được năm ký rồi ấy chứ.”
Quả là rất thuyết phục, mà Hà-Mã lại chỉ cần được thuyết phục thôi. Nó nói: “Ừ, mình sẽ chú ý, chỉ ăn cái gì nhẹ nhẹ thôi. Ta đi nào!”
Trong biệt thự của Heo, người ta kê một cái bàn lớn hình móng ngựa, trên đó đặt đầy khay liễn đụng đủ các loại hải sản, chỉ chờ khách tới. Tất cả khách khứa đã sẵn sàng lâm trận, cổ quấn khăn ăn, tay cầm dĩa, đĩa đặt trước mặt, nào là xúp cá, đựng trong những chén lớn. Nào là tôm hùm, nghêu, sò, ốc, hến đủ loại. Nào là cá nướng còn bốc hơi, bạch tuộc, mực ống, mực nang, mực lá, hấp, xốt, chiên, xào, nướng đủ kiểu. Lại còn cả một con cá mú ngon lành nặng gần ba mươi ký chứ chẳng đùa. Hà-Mã lại gần đĩa cá mú, rồi muốn ra sao thì ra, nó chén bay nửa con. Thêm hai con tôm hùm, một suất đầy tôm hấp, một liễn đầy trai xốt phô mai nướng bỏ lò, một đĩa bự hải sản rán giòn. Thỉnh thoảng Hà-Mã vừa ăn vừa nhìn quanh, đưa xiên châm vài con cá nhỏ ngon lành mà nó bỏ sót. Đúng là nó có nghĩ tới nửa ký, tới Hươu-Cao-Cổ, tới bữa tối với bí luộc và phô mai ở nhà, tưởng như không con can hệ gì tới nó nữa. Kết quả là nó ních đầy bụng tới mức hầu như không thể cử động nổi. Nhưng nó tự an ủi: “Người La Mã ngày xưa thì sao? Họ ăn rồi nôn hết ra, để lại được ăn tiếp. Ta cũng sẽ làm thế.”
Tiệc tàn. Trên bàn chẳng còn lại gì trừ những cái liễn đựng toàn xương cá. Hà-Mã tạm biệt Heo và các bạn nhậu rồi chạy về nhà, gọi bà Lợn-Nái toáng lên, phi vào nhà tắm và trong khi bà quản gia dùng tay giữ đầu nó, nó nôn lấy nôn để vào bồn, giống người La Mã ngày xưa. Rồi nó xuống bếp, mở tủ lạnh, để đổi vị nó nhấm nháp hai lạng phô mai xanh. Thời điểm quan trọng cũng tới. Nó cởi đồ, trần như nhộng bước lên bàn cân.
Tức thì cái cân điên tiết hét lên: “Lại thế rồi! Ngươi đã tăng thêm năm ký!” Hà-Mã hét theo: “Không thể thế được! Ngay cả ngươi cũng nói dối sao!” Cái cân khinh khỉnh đáp: “Ta lúc nào cũng nói thật. Ta nhắc lại lần nữa; ngươi tăng…” Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Hà-Mã đã giậm chân một cú khủng khiếp làm cái cân bẹp gí, kèm theo đó là một cú đá khiến nó tan thành trăm mảnh. Nhưng từ những mảnh vụn, hồn của cái cân vẫn thốt ra lời cuối cùng: “Đánh chết cũng không chừa được thói tham ăn!” |
|