|
Chẳng nên đem lòng yêu nàng Cò
Vài tỷ năm trước, có một bác Chim-Lợn già tính tình rất khó gần, sống đơn độc trong một cái hang nằm giữa lưng chừng một vách đá mà hễ nhìn lên thì thấy cao tít tắp, tưởng như chạm trời, hễ nhìn xuống lại thấy thăm thẳm như rơi vào vực sâu không đáy. Hằng đêm, từ cái hang chênh vênh trên vách đá đó, bác Chim-Lợn cất cánh bay đi săn chuột cho ngày hôm sau. Bác Chim-Lợn chưa bao giờ muốn lấy vợ, theo như lời nói thì: “Ta đâu có bị thần kinh! Tự nhiên dở hơi cho kẻ lạ vào nhà làm gì?” Việc lặt vặt trong nhà đã có một kẻ giúp việc lo- một con Dơi rất giỏi giang và chu đáo, chỉ tội lúc nào cũng trong tư thế chổng ngược, đầu chúc xuống đất, chân dính lên trần. Theo bác Chim-Lợn, thói quen xấu này ảnh hưởng lớn tới suy nghĩ của Dơi. Làm sao khác được kia chứ: “Lộn ngược đầu như thế, mãi rồi cũng loạn óc thôi!” Nhận xét này ta sẽ sớm thấy quả là không sai.
Một buổi nhập nhoạng tối, bác Chim-Lợn đang bước ra mỏm đá chuẩn bị cất cánh bay đi kiếm mồi thì từ phía chân trời xa xa, trong ánh chiều ta phẳng lặng, xuất hiện một dải trắng đung đưa, càng lúc càng tiến sát lại, lao chao lao chao, lúc thì trải rộng ra, lúc lại thu nhỏ lại. cái gì thế nhỉ?
Bác Chim-Lợn nhìn đăm đăm cái dải trắng và cuối cùng hiểu ra: đó là một đàn Cò lớn. Hằng năm, cứ đến cuối thu, chúng lại bay về phương Nam tránh rét.
Bác Chim-Lợn không thể chịu nổi lũ Cò. Cái lũ chim không biết đến an cư là gì, lúc thì sống trên đỉnh tháp chuông ở Đức, lúc lại đậu trên cây bao báp ở Châu Phi. Bác vẫn nói: “Ai cũng như vậy thì còn ra thể thống gì? Chẳng nhẽ giờ ta bỏ lại tất cả mà bay sang hồ Công-gô chắc?” Thế nên tối đó, giống như những lần trước, bác Chim-Lợn lùi vào sâu trong hang, cặp mắt màu vàng của bác mở thao láo trong bóng tối, đợi đàn chim bay qua.
Chẳng rõ mất bao lâu thì cả đàn chim bay hết qua hang.Phải có tới hàng trăm con, gây ra tiếng huyên náo ầm ĩ. Bởi vốn là loài chim thích buôn chuyện, nên ngay cả trong lúc bay, chúng cũng không ngừng tán dóc lấy một phút.
Bác Chim-Lợn dõi theo cái đám lông trắng muốt ấy bay qua trước miệng hang với cái nhìn đầy ấm ách. Cặp mắt phát sáng trong đêm của bác chớp lia lịa như bị ai đó giáng cho vài cái tát. Dần dần những con Cò chậm chạp nhất cũng bay qua, và cuối cùng, ơi Trời, tất cả trở lại như cũ.
Bác Chim-Lợn thở phào. Bác đợi thêm chút nữa rồi sau khi chắc chắn rằng cả đàn Cò đã bay xa bác mới ra khỏi hang. Nhưng kìa, đúng lúc bác chuẩn bị cất cánh thì có cái gì đó lao vào bác, mạnh tới mức thiếu chút nữa làm bác lăn đùng xuống đất. Định thần lại, bác mới nhận thấy mũi tên kia là mộ cô Cồ còn nhỏ, trẻ măng, có vẻ hoảng loạn. Một lúc sau, cô Cò vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Đâu rồi? đi đâu rồi?”
“Ai?”
“Đàn của tôi! Đàn Cò!”
“Giờ thì chúng bay trước cô cả tiếng đồng hồ rồi ấy chứ!”
Các bạn đã bao giờ thấy Cò khóc chưa? Tôi thì chưa, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Cô Cò nhỏ bật khóc, và cứ thế sụt sịt mãi không ngừng. Giữa từng chặp nức nở, Cò kể: đang bay cùng cha, mẹ và năm anh em thì cô làm sai một động tác nên bị trẹo một bên cánh. Thế là bị tụt lại phía sau, híc híc híc, chắc đã rớt xuống đất, híc híc híc, hẳn cô đã bị con thú hoang nào xơi tái rồi, híc híc híc, vì thịt Cò nổi tiếng ngon lành mà, híc híc híc.
Bác Chim-Lợn nghe toàn bộ câu chuyện, và chỉ hiểu có một điều thôi, rằng cô Cò bé nhỏ này không thế bay tiếp, có khi phải lưu lại một thời gian trong hang, do đó sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự đơn độc yên bình của bác. Bác đang định nói: “Ta thì biết phải làm gì? Sao cô không đi ở nhờ nhà ai đó trong số họ hàng đông đúc của mình ấy, như nhà chú Vác, cô Nông, bác Cốc chẳng hạn? Học có nhà rộng, trong khi tôi thì cô thấy đấy, chỉ có cái hang bé tí xíu này, lại còn phải ở cùng con Dơi nữa chứ”; đúng lúc ấy, từ tít đáy hang vọng lại tiếng Dơi: “Chim-Lợn, Chim-Lợn, đừng có vớ vẩn thế, đây là dịp may lớn của bác đấy, bác đừng để vuột mất”
“Dịp gì kia chứ?”
“Được thoát khỏi cuộc sống đơn độc và tự kỷ chứ sao. Chỉ cần bác mở lòng tiếp đón sinh linh sống động, trẻ trung, trắng muốt và vui vẻ này thôi.”
“Ta sống về đêm; mà ở cái tuổi này, không thể thay đổi lối sống được.”
“Rồi bác sẽ thay đổi cho mà xem, rồi bác sẽ thấy!”
“Chú nói thế vì đầu óc chú bị lộn ngược.”
“Đầu có lộn ngược còn hơn là không có đầu, bác Chim-Lợn ạ”
Tóm lại, không chỉ có cô Cò ở lại trong hang để dưỡng thương, mà quả thật cả bác Chim-Lợn cũng thay đổi thói quen, đúng như Dơi dự đoán. Bác không còn bay đêm dưới ánh sao nữa, mà bay vào ban ngày dưới ánh mặt trời. Bác không còn đi dăn lũ chuột đen hôi hám rậm lông nữa, mà săn những con cá tươi rói, vảy ánh bạc. Ngay cả giọng nói của Chim-Lợn cũng thay đổi, không còn khàn khàn như trước, mà nhịp nhàng êm tai hơn. Vì đâu mà bác thay đổi nhiều đến vậy? Đơn giản thôi: vì tình yêu. Phải, bác Chim-Lợn đã đem lòng yêu cô Cò, chẳng rời cô lấy một phút. Giờ thì họ luôn ở bên nhau: bên bờ sông, bên hồ nước( những chốn yêu thích của cô Cò), Cò trắng muốt, dáng đi thanh thoát, đôi chân cao gầy và cái mỏ dài; Chim-Lợn lông xám, dáng đi lóng ngóng nặng trịch, tròn vo như quả bóng, mỏ quặp và cặp mắt to như hai trái banh.
Nhưng bác Chim-Lợn, cho dù đang yêu, vẫn nơm nớp lo lắng. những lúc Cò không nghe thấy, bác tâm sự với Dơi: “Theo tôi thì cô Cò này tinh ranh lắm: được đằng chân lân đằng đầu.” Dơi đáp: “Bác có dâng cả cái đầu cũng vẫn chưa đủ đâu.” Chim-Lợn giận dỗi trả lời: “Hừm, cậu nói vậy vì đầu cậu chúc xuống đất. Nhìn cái gì cũng lộn ngược nên mới thế.” Dơi liền đáp: “Chắc ông trời muốn bác ít nhất một lần trong đời lộn đầu xuống mà nhìn vạn vật.”
Trong thời gian đó, chẳng những cô Cò hồi phục sức khỏe hoàn toàn, mà lại còn phổng phao xinh đẹp hẳn lên. Cô vẫn ở trong hang, nhưng thường xuyên biến mất một cách bí hiểm. Thế là bác Chim-Lợn ghen lắm, kín đáo đi theo, và phát hiện ra rằng vị khách quý của mình thường qua lại với một chú Cò khác, vốn nổi danh Sở Khanh. Chim-Lợn đánh bạo quở trách cô Cò, nhưng hỡi ôi, bác chẳng nên làm thế, bởi CÒ đập ngay lại: “Tôi muốn gặp ai thì gặp. Bác khỏi cần rách chuyện.” Chim-Lợn thất vọng lắm, ra tâm sự với Dơi. Câu trả lời vẫn là: “Với cái đầu lộn ngược thế này, tôi thấy sao bảo vậy. Tôi xin nói là bác còn may chán, Cò phản bội bác thật, nhưng thế vẫn tốt hơn là không có gì.”
Với suy nghĩ dẫu bội bạc vẫn còn tốt hơn không có gì, bác Chim-Lợn cuối cùng cũng xây một cái tổ cho cô Cò tới ở để nuôi những đứa con của cô với chú Cò. Thế là Chim-Lợn cứ bay đi bay lại, bay tới bay lui nhặt nhạnh nào là cọng rơm, mẩu giấy, lông tơ, cành cây, thân sậy, giẻ rách, tóm lại là đủ mọi thứ để đắp một cái tổ vững chắc và tiện nghi nhất cho những đứa con không phải của mình. Nhưng Dơi vẫn kiên trì bảo vệ ý kiến: “Đừng có phàn nàn gì. Ít nhất thế này là bác còn sống. Trước đây, bác cứ vật vờ như ma vậy.”
Giờ thì cái tổ đã hoàn thiện, nằm chênh vênh giữa không trung, trên đỉnh vách đá quen thuộc. Và khi năm con cò bé xíu chui ra khỏi vỏ trứng, gây náo loạn với cái mỏ chiêm chiếp chĩa lên đòi ăn, ai là kẻ quần quật lặn lội kiếm cho chúng nào sâu bọ, ốc sên và côn trùng đủ loại, nếu không phải chính là bác Chim-Lợn khốn khổ? Vậy mà Dơi vẫn khăng khăng: “Giờ thì bác có một gia đình thực sự rồi nhé. Bác còn muốn gì hơn thế? Ít kẻ được may mắn như bác lắm!”
May với chả mắn! Một hôm, cô Cò dửng dưng bảo bác thế này: “Bác Chim-Lợn thân mến ơi, giờ là chúng ta phải chia tay nhau rồi. tôi ngứa lông ngứa cánh lắm rồi, chân cẳng bủn rủn, trống ngực thì đánh thình thịch: ấy là do tôi và các con đã sẵn sàng di cư. Bác thấy sao? Bác đi cùng chúng tôi hay ở lại đây?”
Bác Chim-Lợn giật nẩy mình: “Sao kia, cô muốn rời đi ư?”
“Đương nhiên rồi. Giờ chẳng có gì níu tôi lại nữa.”
“Thế cô không cảm thấy gì à? Dù không phải tình yêu, thì ít nhất cũng là lòng biết ơn…”
“Tôi chỉ ước muốn được bay thật cao thật xa, càng sớm càng tốt.”
“Thế cố mà kìm nó lại chứ.”
“Không được. Bản năng mạnh hơn tôi.”
Bác Chim-Lợn tuyệt vọng hỏi: “Nhưng cô đi đâu? Cô đã biết mình sẽ đi đâu chưa?”
Cô Cò gắt: “Họ hàng nhà Cò chúng tôi không bao giờ biết mình sẽ đi đâu về đâu. Chúng tôi phải bay đi, thế thôi.”
“Nhưng khi quay về, đám Cò kia phải nói cho cô biết chúng đã đi đâu chứ?”
Cô Cò đáp mơ hồ: “Họ nói đã tới một nơi rất xa, nơi ấy có một cái hồ mênh mông sưới ánh mặt trời chói chang. Trong hồ có rất nhiều cá tung tăng bơi lội, họ bắt những con cá to lao vun vút dưới nước, họ rỉa cánh, tắm nắng, sung sướng ung dung lắm.”
“Thế còn tôi, cô nghĩ liệu ở đó tôi có sung sướng được không?”
“Theo tôi thì bác chỉ sung sướng được ở chốn tối tăm, đêm đi dăn mồi rồi quay về hang với con chuột béo múp để Dơi nấu cho bác thôi.”
Biết làm thế nào bây giờ? Bác Chim-Lợn hỏi ý Dơi, Dơi phán: “Một ngày làm Cò còn hơn trăm ngày làm Chim-Lợn.”
Cô Cò bắt đầu sửa soạn cho chuyến đi. Bác Chim-Lợn đành phải ra quyết định, và thông báo rằng bác cũng ra đi. Họ lên đường lúc ban mai, tung cánh bay ra từ vách đá. Bay đầu là cô Cò, tiếp theo là năm Cò con, cuối cùng là bác Chim-Lợn. Dơi ở lại trong hang, nhưng hứa sẽ tới thăm họ ngay khi nghe được tin tức gì. Nó hét lên chào Chim-Lợn: “Bác đi là phải lắm: ta chỉ sống có một lần thôi!”
Bay, bay nữa, bay mãi, bác Chim-Lợn hiểu ra mình sẽ không thể nào hoàn thành hành trình này. Cô Cò có đôi cánh dài rộng, trong khí cánh của bác ngắn xíu. Cô Cò có buồng phổi phát triển, trong khi buồng phổi của bác bé và hẹp. Cô Cò nhìn rất tốt, trong khi mắt bác mù lòa dưới ánh mặt trời. một sáng, khi họ đang bay trên mặt biển rộng, mọi vật đều sáng lóa dưới ánh mặt trời, thóang trông thấy một hòn đảo, bác Chim-Lợn liền đề nghị với Cò: “Cô Cò ơi, hãy dừng lại nghỉ một chút trên bờ đá kia.” Cô Cò đáp: “Bác cứ dừng đi, chúng tôi bay tiếp. “ Nhưng tôi mệt lắm.” “Thế thì chỉ tội cho bác thôi.” Chính trái tim lạnh giá của Cò đã thay đổi quyết định của Bác Chim-Lợn. Chẳng chào ai, bác hạ cánh xuống hòn đảo, nằm đó một mình vài tiếng đồng hồ, buồn bã ngắm biển. Rồi bác tiếp tục bay, chỉ có điều theo hướng ngược lại, trở về hang của mình.
Mọi việc vẫn y nguyên như trước. Dơi đang treo mình trên nóc hang, liền hét tướng lên: “Bác sẽ hối tiếc suốt đời vì đã không bay tới tận cái hồ đó.”
Bác Chim-Lợn chẳng nói chẳng răng, đi sục sạo khắp hang. Bác tìm thấy một cái lông dài trắng muốt, hẳn đã rụng từ cánh cô Cò. Bác ngậm nó trong mỏ, bước ra vách hang. ở đó vẫn còn cái tổ to tướng, không ai động đến, được lót cẩn thận bằng nùi bông và cỏ úa. Bác Chim-Lợn há mỏ, cái lông trắng chao liệng rơi xuống vực. Rồi tới lượt cái tổ dưới những cú đá của bác, nó lung lay trên vách vực thẳm, lộn nhào rồi biến mất. Bấy giờ trăng đã lên; dưới ánh trăng bàng bạc, cả đồng bằng rộng lớn hiện ra trước mắt. Bác Chim-Lợn chép miệng: “Giờ ta đi bắt chuột cho bữa mai.” Dơi hét với theo: “Ta làm món gì bây giờ?” “Bác Chim-Lợn đáp: “Chuột bỏ lò”, rồi bay vút đi trong đêm. |
|