|
24.
Tôi nghiêng đầu nhìn cửa sổ, sau đó kéo rèm cửa lại rồi quay đầu đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của anh. . Anh dựa lưng vào thành giường, tay tôi thò vào trong áo nhẹ nhàng vuốt ve làn da trơn mịn . Đôi mắt đen của anh nhìn tôi chăm chú , tôi đánh bạo lật vạt áo cởi ra cho anh, anh không có cánh tay nên việc này vô cùng dễ dàng , mà anh cũng không hề phản đối tôi.
Cơ thể không trọn vẹn của anh lập tức xuất hiện trong tầm mắt tôi. Aizz, một hồi thuyết phục , hai hồi dỗ dành, trải qua một buổi tối, Diệp Tư Viễn đã khắc phục được chướng ngại tâm lý, thoải mái ở trần trước mặt tôi rồi.
Bỗng tôi có một ý nghĩ xấu xa: “Anh cởi quần áo giúp em đi.”
Lúc này tôi đang mặc áo sơ mi đi với quần jean, Diệp Tư Viễn sửng sốt, làn môi anh mím chặt lại rồi quỳ gối trên giường, bắt đầu dùng răng và lưỡi tìm cách gỡ nút áo sơ mi cho tôi.
Mái tóc đen của anh chuyển động trên ngực, mỗi một chiếc cúc được cởi ,sợi tóc anh quệt vào lại khiến da tôi buồn buồn ngứa ngáy, tôi không nhịn được liền mở miệng bật cười ‘khanh khách’ . Anh ngẩng đầu nhìn tôi, tôi le lưỡi nói: “Buồn quá a.”
Anh im lặng tiếp tục sự nghiệp chiến đấu với mấy cái cúc áo. Tôi ngắm nhìnsống lưng rắn chắc của anh, tay không tự giác bò lên vuốt ve dọc theo xương bả vai rồi từ từ chuyển qua hai bên phần tay bị cụt .
Tôi nắm chúng trong tay, thân thể Diệp Tư Viễn khẽ run rẩy, nhưng mà anh vẫn không ngẩng đầu lên.
Môi anh, răng anh, lưỡi anh rất linh hoạt, rất nhanh nhẹn,toàn bộ nút áo của tôi đều được anh tháo bỏ , cái BRA màu trắng loáng thoáng lộ ra ngoài, tôi ngồi im không nhúc nhích. Diệp Tư Viễn gấp gáp cắn vạt áo của tôi để cởi ra nhưng không có lực, anh liền ngồi thẳng người nhấc chân làm. Tôi thuận theo ý anh , cơ thể trắng trẻo chỉ mặc cái bra của tôi xuất hiện. Anh thở hổn hển,đôi mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa trắng, chân phải vòng ra sau lưng tôi, ngón chân nhẹ nhàng cởi móc áo , thế là chiếc bra yêu quý của tôi rơi khỏi người.
Diệp Tư Viễn không còn sức để cởi quần bò cho tôi nữa, anh vùi mặt vào ngực tôi, tham lam hôn, cắn, liếm hai núm vú mềm mại. Tôi liên tục rên rỉ, Diệp Tư Viễn nghe thấy âm thanh quyến rũ của tôi lại càng hưng phấn bừng bừng, hai vai anh cựa quậy đẩy tôi ngã xuống giường, cả người anh đè lên tôi, rồi anh điên cuồng hôn môi tôi.
Cách lớp vải quần, tôi có thể cảm giác được ‘tiểu Viễn’ đã hoàn toàn thức tỉnh.
“Tiểu Kết, giúp anh đi.” Anh thấp giọng muốn tôi cởi quần jean và quần lót ra cho anh.
Sau đó tôi tự cởi quần mình ,hai thân thể không mảnh vải quấn lấy nhau. Bàn tay tôi mò mẫm tìm ‘tiểu Viễn’ cường tráng đang ngóc đầu dậy.
Diệp Tư Viễn vẫn nằm ở trên người tôi, anh cử động mạnh làm ‘tiểu Viễn’ cọ đi cọ lại ở bụng tôi. Tôi biết anh đang cố gắng tìm ‘nơi cần tìm’.
Ha ha , tôi cười xấu xa không chịu giúp anh.
Anh vội vàng đến nỗi cọ răng lên làn da trên cổ của tôi rồi hổn hển nói: “Bạn học Trần Kết à, bạn đang bắt nạt người tàn tật đấy nhé.”
Tôi bị anh chọc cười, cuối cùng cũng chịu nắm lấy ‘tiểu Viễn’ và hỏi ‘đại Viễn’ : “Tư Viễn, có cần đổi tư thế không?”
Anh trả lời: “Không cần, anh. . . . . . anh muốn thử nằm trên một lần.”
Tôi quyết định thỏa mãn yêu cầu cho anh, mặc dù cả người anh đều đè trên người tôi tạo nên độ nặng kinh người, nhưng mà anh không còn cách nào khác bởi vì anh không có tay để chống đỡ.
Tôi đặt ‘tiểu Viễn’ vào đúng vị trí, anh lập tức cắn răng vọt vào.
Diệp Tư Viễn nửa quỳ trên giường, ngón chân bám chặt xuống mặt đệm, hai tay tôi đỡ vai để anh có thêm điểm tựa. Tôi nâng mông lên thật cao, cặp chân quấn chặt lấy anh. Đầu Diệp Tư Viễn gục vào hõm cổ bên trái của tôi nên tôi không nhìn thấy gương mặt đẹp trai, chỉ có thể nghe tiếng hít thở nặng nề của anh.
Diệp Tư Viễn nhà tôi vẫn đang trong quá trình trưởng thành, cho nên không thể thiếu sex được,mà tôi cũng không biết anh có thể tự mình làm được vấn đề này hay không nữa.
Tối hôm qua, chúng tôi như Adam và Eve, ăn trộm quả táo đỏ, Diệp Tư Viễn nếm vị ngon ngọt cả đêm , còn tôi đến bây giờ vẫn chưa hết đau nhức!
Cũng may là tôi đã có kiến thức trong chuyện này , lần đầu tiên của bất kỳ người con gái nào cũng giống tôi cả, tôi tin lời nói của Diệp Tư Viễn : hiện tại anh làm chưa tốt, nhưng tương lai, chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng ăn ý, càng ngày càng làm tốt hơn a.
Sau một hồi luật động triền miên, Diệp Tư Viễn bắt đầu gia tăng tốc độ, rồi anh cũng lên được đỉnh cao của dục vọng. Anh ưỡn thẳng lưng, từng phát từng phát đụng vào phần hông của tôi, lúc bắn ra anh còn lớn tiếng gọi tên tôi, tôi có thể cảm nhận được tiểu Viễn đang run rẩy trong đó, cuối cùng tôi nghe thấy tiếng gầm nhẹ phát ra từ sâu trong cổ họng của anh.
Kích tình qua đi, anh thả lỏng thân thể, hoàn toàn nằm đè lên tôi, tôi nhắm mắt lại ôm chặt lấy anh, cảm nhận cảm giác tâm ý tương thông giữa hai chúng tôi . Tôi biết quan hệ của tôi và anh đã bước sang một trang mới.
Chúng tôi đang càng ngày càng thân mật với nhau hơn.
~~~ Http://Bichsongcac.wordpress.com ~~~
Kết thúc chuyến du lịch ở núi Chuông, chúng tôi quay về trường học. Tôi vẫn không nói chuyện nhiều với Đường Duệ, nhưng mối quan hệ giữa tôi và Vương Giai Phân thì biến hóa đến nghiêng trời lệch đất. Chúng tôi trở nên vô cùng thân thiết, cùng đi học cùng đi về, buổi trưa cùng nhau ăn cơm, buổi tối nếu không có hẹn với Diệp Tư Viễn , tôi lại cùng cô ấy đi tự học.
Sau khi tiếp xúc nhiều hơn tôi mới biết Vương Giai Phân là một cô gái tốt, chỉ là tôi vẫn không hiểu, cô ấy xinh đẹp, gia cảnh khá giả tại sao lại thích chơi với tôi nhỉ, đây quả là một câu đố nan giải a .
Một tuần sau, buổi tối thứ sáu, Diệp Tư Viễn được chú Tào tới đón về nhà , chủ nhật mới quay lại, trước khi đi anh còn lưu luyến không nỡ rời làm tôi sung sướng vui mừng gần chết , thế là tôi bảo anh về nhà ở gần mẹ chăm sóc bà một chút , đừng có lúc nào cũng thương thương nhớ nhớ tôi làm gì.
Thứ bảy, một nam sinh học cùng lớp gọi điện cho tôi – cậu ấy chính là người chụp ảnh trong buổi sáng hôm ngắm mặt trời mọc ở núi Chuông, cậu ấy còn hỏi Email của tôi, nói là muốn gửi cho tôi một tấm ảnh, hơn nữa xin lỗi vì chưa được sự cho phép mà đã chụp trộm bức ảnh này.
Tối hôm đó tôi đến phòng máy, vào email quả nhiên có một thư mới trong hộp thư đến. Tôi click vào nút xem , oaaa , đó là bức ảnh chụp chung của tôi và Diệp Tư Viễn —— chúng tôi đang hôn nhau.
Trong tấm ảnh đó, chúng tôi đang đứng ở một khoảng đất trống, bối cảnh xung quanh là những ngọn núi được bao phủ bởi những tầng mây trắng bập bồng, Diệp Tư Viễn hơi cúi người, sợi tóc đen của anh rũ xuống trán bay phấp phới trước mắt. Còn tôi núp trong lòng anh, mái tóc dài để xõa bị gió thổi tung, một tay tôi áp lên ngực anh,còn cái tay kia vòng qua cần cổ của anh, chúng tôi say sưa hôn nhau không thèm để ý đến vạn vật xung quanh.
Dù không nhìn rõ vẻ mặt của Diệp Tư Viễn, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ngọt ngào hạnh phúc toát ra từ gương mặt ấy. Tuy hai ống tay áo của anh mềm nhũn mất tự nhiên treo hai bên vai nhưng tôi biết , hai bàn tay vô hình khác của anh đang ôm chặt tôi vào lòng.
Ảnh này chụp rất sắc nét , tay nghề cũng được nên đẹp lắm , tôi rất thích nó.
Tôi lập tức tìm QQ của Diệp Tư Viễn rồi gửi một cái mặt cười cho anh, nửa phút sau anh phản hồi, thì ra là anh cũng đang lên mạng.
MR. Diệp: Tiểu kết à
Tiểu Kết tử : Tư Viễn, em cho anh xem tấm ảnh này ~
MR. Diệp: Em gửi đi
Tôi gửi xong phải chờ một lúc sau mới thấy anh nói chuyện.
MR. Diệp: Em rất đẹp
Tiểu Kết tử: Anh cũng rất đẹp trai a ~^ o ^~
MR. Diệp: Anh xấu lắm
Tiểu Kết tử: Ai nói thế ! Đẹp lắm đẹp lắm mà, anh đúng là , thôi không thèm thảo luận vấn đề này với anh nữa. Đã hơn một tháng nay anh không về nhà rồi…,bây giờ cảm giác thế nào?
MR. Diệp: Ngày hôm qua rất vui vẻ , nhưng hôm nay rất buồn chán , có lẽ ngày mai sẽ còn buồn hơn nữa.
Tiểu Kết tử: Cái gì cơ? Tại sao lại vậy? Chẳng phải mẹ và em trai anh đều rất nhớ thương anh đấy ư?
MR. Diệp: Ừm, chỉ là anh lại nhớ đến em , ở đây làm gì có em đâu.
Tôi mỉm cười, tôi tưởng tượng ra dáng vẻ của Diệp Tư Viễn lúc này, anh ngồi trước cái máy tính trong phòng, dựa lưng vào thành ghế, đặt đôi chân dài lên trên bàn, ngón chân linh hoạt gõ bàn phím”Tanh tách tanh tách” , liên tục gõ ra những lời tâm tình để thủ thỉ với tôi.
Tiểu Kết tử: Ai dô ~~ mới hai ngày thôi mà anh đã nhớ em à , hí hí! Hơn một tháng nữa là nghỉ hè rồi , tới lúc đó anh phải làm sao a!
MR. Diệp: Anh cũng đang đau đầu suy nghĩ về vấn đề này đây
Tiểu Kết tử: Á ? Ha ha ha ha ha,anh nói thật hay đùa?
MR. Diệp: Thật mà !
Tiểu Kết tử: Há há há, người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn nha, anh đừng suy nghĩ nhiều, chờ đến khi gặp mặt vào ngày tựu trường , em sẽ tặng cho anh một cái ôm thân thiết và một nụ hôn nồng thắm!
Ai ngờ tôi vừa gửi dòng chữ này đi thì Diệp Tư Viễn lập tức im bặt.
Tôi lướt web xem tin tức một lát sau, anh mới xuất hiện , và câu đầu tiên đánh dấu cho sự trở lại này của anh khiến tôi vô cùng lúng túng.
MR. Diệp: tiểu Kết à, lời em nói vừa rồi bị mẹ anh nhìn thấy
Tiểu Kết tử: . . . . . .
MR. Diệp: Ảnh của chúng ta cũng bị mẹ nhìn thấy
Tiểu Kết tử : . . . . . .
Tôi không còn ý kiến nào để phát biểu nữa, tôi nghĩ, cả đời này chắc tôi không dám gặp mặt mẹ Diệp Tư Viễn mất.
Tối chủ nhật, Diệp Tư Viễn được chú Tào đưa đến trường, tôi chạy ra cổng đón anh, chú Tào nhìn thấy tôi liền khách khí chào hỏi : “Chào bạn học Trần.” Tôi nhanh miệng đáp : “Chào chú Tào ạ.”
Chú ấy đã biết quan hệ giữa tôi và Diệp Tư Viễn, không biết chú ấy có nói gì với mẹ anh không, nhưng tôi cũng không muốn giấu diếm chú ấy. Chuyện tình cảm của chúng tôi là công khai cơ mà, mà mối quan hệ này có lẽ chú Tào đã đoán ra từ lần Diệp Tư Viễn đưa tôi ra ga tầu vào mùa xuân đầu năm nay rồi.
~~~ Http://Bichsongcac.wordpress.com ~~~
Một tuần sau.
Hôm nay là thứ bảy, tôi lại đi làm thêm ở siêu thị. Kết thúc công việc, tôi quay về trường gọi điện cho Diệp Tư Viễn, hỏi anh muốn ăn cái gì vào bữa tối, anh nói anh đang ngồi trong vườn hoa nhỏ ở sân trường chờ tôi.
Tôi buồn bực khó hiểu ,đến khi tìm được thì phát hiện anh đang ngồi trên ghế đá, bên cạnh có đặt một cái túi màu đen.
Tôi ngồi xuống hỏi anh: “Không phải anh nói đến phòng anh ăn cơm sao? Tự dưng lại chạy ra đây , hay là anh muốn đi đâu?”
Sắc mặt anh vô cùng vô cùng mất tự nhiên, thậm chí trên mặt còn xuất hiện hai rặng mây đỏ ửng. Sau vài phút do dự anh mới lên tiếng: “Gần trường học có một quán trọ mới khai trương nên đại hạ giá, giá thuê phòng rất ưu đãi, cho nên. . . . . . anh muốn. . . . . . anh muốn em đến đó thuê phòng với anh một buổi chiều.”
Rồi anh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tôi, tia sáng thẹn thùng lấp lánh ở đáy mắt.
“À à?” Tôi lập tức hiểu ra tâm tư của anh, Adam ăn trái táo đỏ cấm kỵ rồi sẽ muốn làm chuyện xấu tiếp á!
Dù sao thì Diệp Tư Viễn nhà tôi cũng chỉ là một nam sinh 21 tuổi bình thường như bao người khác, từ lúc rời khỏi núi Chuông đến nay đã 2 tuần rồi, phương diện cần giải quyết này của anh là điều dễ hiểu thôi mà.
Chỉ là. . . . . . Tôi ho khan một tiếng, uyển chuyển nói cho anh biết: “Tư Viễn, hôm nay chúng ta đừng đi nha, aizz , mà có muốn đi cũng chẳng được, bởi vì. . . . . . cái bà dì kia nhà em tới rồi .”
Anh nghe tôi nói xong , vẻ mặt biến đổi từ mong chờ thành kinh ngạc, cuối cùng là vô vàn thất vọng. Anh nheo mắt ấm ức nói: “Ừm. . . . . . thôi vậy , . . . . . . Chúng ta trở về phòng ăn thôi.”
Tôi nhìn anh mân miệng phụng phịu mà thấy lòng cứ nhảy lên tưng tưng. Diệp Tư Viễn à, sao anh có thể đáng yêu đến vậy nhỉ!
~~~ Http://Bichsongcac.wordpress.com ~~~
Lại một tuần nữa trôi qua, chiều thứ bảy sau khi làm xong việc ở siêu thị,tôi đồng ý đi quán trọ “Nhân dịp khai trương nên đặc biệt giảm giá” với Diệp Tư Viễn ở một đêm. Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới chính là —— quán trọ ấy là một khách sạn 5 sao.
Khu vực tiếp tân của khách sạn vô cùng tráng lệ,khi tôi lon ton chạy tới thì đã thấy Diệp Tư Viễn làm xong Check in, đang ngồi trên ghế sa lon chờ tôi, anh nhìn thấy tôi đến liền bảo tôi tự cầm thẻ mở cửa phòng và chứng minh nhân dân đi đăng ký phòng thuê tới sáng mai.
Sau khi đưa chứng minh thư cho nhân viên khách sạn để làm thủ tục, tôi cẩn thận nhìn giá phòng trên bảng giá, ôi mẹ ơi! ! Toàn bộ đều là 4 con số á ! ! Giời ạ , phí sinh hoạt trong hai tháng của tôi đấy! ! Tôi vội vàng hỏi chị nhân viên: “Ừm. . . . . . Xin hỏi giá căn phòng này của chúng tôi là bao nhiêu?”
Cô ấy tra giá xong rồi thông báo lại: “Vâng , của quý khách là 868 tệ.”
Tôi đờ người lắp bắp không thành câu : “Chị .. chị .. chị , chị trả cái chứng minh thư đó cho tôi, chị chờ tôi một lát đã nhé.”
Tôi chạy về phía Diệp Tư Viễn , ánh mắt anh lập tức sáng bừng hỏi tôi : “Em làm xong rồi?”
“Chưa xong.” Tôi lắc đầu rồi ngồi xuống bên cạnh anh, nắm chặt chứng minh thư và thẻ mở cửa phòng trong tay, tôi hỏi anh ”Tư Viễn, khách sạn này đắt quá! Chúng ta đổi nơi khác đi, Bảy Ngày, Hán Đình, Như Gia gì gì đó , chỉ cần hơn 100 tệ là đủ rồi, thuê phòng ở đây mất hơn 800 tệ ! Đúng là dọa chết người ta.”
Diệp Tư Viễn trầm mặc một lát rồi mới sâu kín mở miệng: “Tiểu Kết, anh không còn cách nào khác, nơi anh ở phải có bồn tắm trong nhà tắm thì anh mới tắm được, mà những thứ này chỉ có khách sạn 4 sao , 5 sao mới đáp ứng đầy đủ.”
“Cái gì?” Tôi ngẩn người “Phòng ở ký túc xá của anh làm gì có bồn tắm , thế thì anh tắm kiểu gì?”
“Ở đó có một cái ghế nhỏ, anh sẽ ngồi lên cái ghế đó để tắm, cũng không khó lắm đâu. Ở chỗ bồn rửa mặt cũng có một cái ghế chân cao, ngồi lên đó đánh răng rửa mặt khá tiện , em không để ý à?”
Tôi thật sự không chú ý tới chúng, bởi vì bình thường tôi chỉ thấy anh đứng đánh răng rửa mặt thôi. Trong lòng tôi vẫn còn thắc mắc: “Vậy còn . . . . . . lần trước đi núi Chuông , nhà tắm ở đấy không có bồn!”
Anh đáp : “Lần đó, anh ngồi dưới đất để tắm đấy.”
Tôi ngây người, tôi không biết, vậy mà tôi cái gì cũng không biết! Lúc ở núi Chuông tôi chưa từng nghĩ xem phòng tắm này anh có tiện dùng không, anh tắm, anh gội đầu, rửa mặt, đánh răng, đi vệ sinh, có chướng ngại gì hay không, có cần tôi giúp đỡ hay không. Tôi chưa từng nghĩ tới lại càng không hỏi anh lần nào!
“Em xin lỗi.” Tôi suy sụp ”Em đi đăng ký thuê phòng , em sẽ đi ngay bây giờ, anh chờ nhé!”
“Ừ , anh chờ em.” Ánh mắt anh cong cong nở nụ cười, tôi lại nhìn thấy hai cái má lúm đồng tiền xinh xinh ở hai bên má anh, chẳng qua là tôi đã liếc thấy vài tia khổ sở buồn bã ánh lên trong đôi mắt anh.
Vừa khép cánh cửa phòng lại, tôi và Diệp Tư Viễn lập tức sáp vào hôn nhau.
Anh đẩy tôi áp sát vào tường , ép chặt lấy tôi rồi cúi đầu hôn tôi.
Tôi bị anh hôn thất điên bát đảo không thể thở nổi , vất vả hít được một hơi liền vội vàng nói : “Tắm trước đã! Em đứng ở siêu thị nửa ngày trời , người đầy mồ hôi rồi.”
Diệp Tư Viễn nói nhỏ bên tai tôi: “Tiểu kết, chúng ta cùng tắm đi.”
Mặt tôi nhanh chóng đỏ bừng.
25.
Đúng là khách sạn năm sao có khác , phòng vừa rộng rãi vừa sạch sẽ thoáng mát,lại còn có mùi thơm dễ chịu khoan khoái nữa.
Chẳng những thế mà riêng phòng tắm của nó đã bằng cả một căn phòng trọ ở núi Chuông rồi, bồn tắm và các vật dụng linh tinh cần thiết rất đầy đủ, tất cả đều được làm bằng gốm sứ hạng sang vô cùng tinh xảo. Bên cạnh bồn rửa mặt còn đặt một chậu cây xanh khá tươi tốt, thậm chí trên trần phòng tắm còn treo một cái đèn pha lê rất đẹp , nhìn cảnh này tôi thấy hoa lệ đến chóng mặt.
Tôi nghĩ với điều kiện thân thể của Diệp Tư Viễn , anh phải ở những căn phòng như thế này mới thoải mái được.
Tôi đang rửa tay thì Diệp Tư Viễn đi vào. Anh đứng đằng sau cúi người hôn lên má tôi,ngặt nỗi mái tóc dài của tôi để xõa nên anh khó chịu, anh bèn dùng môi kẹp từng lọn tóc giắt ra sau tai tôi. Tôi thuận theo ý anh vừa hôn vừa hỏi: “Anh muốn làm gì thế?”
Người anh dán sát vào lưng tôi, tôi nhìn vào gương thấy anh đã nhắm mắt lại rồi.
Tôi lập tức xoay người , kiễng chân lên hôn anh, Diệp Tư Viễn gấp gáp đáp lại tôi. Còn tôi thì nhanh tay tranh thủ cởi quần áo cho anh.
Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay kẻ ca rô màu cà phê và chiếc quần dài màu đen. Tôi cởi hết những gì anh mặc vứt sang bên cạnh.
Đã ba tuần tôi không được ngắm nhìn anh rồi, thế nhưng từng tấc da thịt của anh đã in đậm trong tâm trí tôi, kể cả hai khúc tay nhỏ nhíu tôi cũng nhớ rất rõ ràng.
Chẳng qua lần này tôi có thêm nhiều cảm giác mới —— có tiếc hận,có đau lòng, và cũng có bội phục sâu sắc.
Không sai, Diệp Tư Viễn là người tôi yêu, tôi vô cùng bội phục anh, tôi cho rằng mình đã đủ kiên cường thế nhưng nếu đổi lại tôi là người bị cụt hai cánh tay , có lẽ tôi không thể đủ dũng khí tiếp tục sống và còn sống vô cùng tốt như anh.
Diệp Tư Viễn mất đi hai cánh tay nhưng anh vẫn còn đôi chân chắc khỏe , và anh đã làm được .
Chúng tôi mở vòi hoa sen , ôm hôn nhau dưới làn nước ấm, tôi vò loạn sữa tắm và dầu gội đầu lên người anh, không cẩn thận làm một ít bọt dính vào mắt khiến anh khó nhịu nhắm chặt mắt lại, đến lông mày cũng nhăn tít cả lên, tôi buồn cười kéo cổ anh xuống ,vớt nước ấm rửa sạch xà phòng cho anh, cuối cùng anh cũng mở mắt ra nhìn tôi , tròng mắt đen láy hơi đỏ đỏ vì vừa bị bọt bay vào nhìn tôi chăm chú , anh nở nụ cười hé lộ hàm răng trắng sáng như cái người quảng cáo kem đánh răng trên ti vi.
Tôi đưa tay sờ má anh : “Sao chỗ này lai có thêm cái lúm đồng tiền nhỉ, chỉ cần cười một cái là người ta đã bị quyến rũ rồi.”
“Con mắt của em cũng thường xuyên phóng điện với anh mà.” Anh cúi đầu, áp trán lên trán tôi .
“Là do mắt em bị cận thị thôi ~~” Tôi nũng nịu.
Anh bật cười: “Tiểu Kết, lát nữa em làm biện pháp bảo vệ giúp anh nhé, lần trước chúng ta tránh được,từ nay về sau phải chú ý một chút.”
“Cái gì mà biện pháp bảo vệ?” Tôi chậm chạp hỏi.
“Là. . . . . .là… Cái hộp nhỏ trên nóc tủ đầu giường kia kìa.” Anh đỏ mặt ấp úng.
Tôi cười như bắt được vàng: “Diệp Tư Viễn, anh xấu hổ , ha ha , anh đang xấu hổ!”
“Ai bảo! Tại nhiệt độ trong phòng tắm quá cao nên anh mặt anh mới đỏ đấy chứ!”
Cuối cùng , tôi vẫn là người trang bị các biện pháp bảo vệ , đương nhiên là dưới sự chỉ dẫn của anh rồi.
Thật ra thì cả hai chúng tôi đều không có kinh nghiệm, cho nên khi đối mặt với sản phẩm cao su dính dầu nhầy nhầy này, tôi lực bất tòng tâm a. Diệp Tư Viễn cũng không biết làm thế nào,đành phải nhớ lại những gì đã học được trong clip mà dạy tôi trùm cái sản phẩm cao su bầy nhầy ấy lên ‘tiểu Viễn’.
Sau đó,chúng tôi lập tức tiến hành tiếp xúc thân mật lần thứ nhất.
Diệp Tư Viễn vô cùng thoải mái, vô cùng thỏa mãn, còn hứng thú của tôi lại vô cùng rã rời, chẳng qua tôi cố gắng không biểu hiện ra ngoài, sợ anh lại giận dỗi mình. Nói thật, một tý tỵ tỳ ty vui thú tôi cũng không có , mặc dù lần này không còn đau như hai lần trước, thế nhưng cảm giác trong tôi vẫn chỉ là khó chịu, cái gì mà khoái cảm, cái gì mà cao triều, tôi đây đỉnh điểm còn chưa biết mặt mũi là gì cơ.
~~~ Http://Bichsongcac.wordpress.com ~~~
Chúng tôi gọi phục vụ mang bữa tối lên,ăn xong tôi vui vẻ ôm eo Diệp Tư Viễn, tựa đầu vào bả vai anh.
Chúng tôi bật điều hòa rồi ôm nhau chui vào chăn ấm xem ti vi!
Tôi chuyên tâm xem 《Đại Bản Doanh Khoái Lạc》,luôn miệng cười há há , đang ngoác mồm cười không chút ý tứ thì Diệp Tư Viễn đột nhiên sấn tới.
Anh cắn cổ tôi, thế là tôi “Đôm đốp đôm đốp” đánh anh mấy cái : “Anh làm cái gì đấy!”
Anh xấu xa nháy mắt hỏi tôi : ” Thế em nói phải làm gì nào?”
“Đi đi đi đi! Chẳng phải vừa làm rồi sao!” Tôi nhéo eo anh một cái đau điếng làm anh kêu toáng lên “Á !”.
Tôi nhìn anh nhíu mày mân miệng,thấy đáng yêu quá liền mềm lòng xoa xoa chỗ vừa nhéo rồi dỗ dành: “Em xin lỗi , em xin lỗi , còn đau không ?”
“Có.” Anh bồi thêm một câu : “Tiểu Kết , anh muốn.”
Ánh mắt của anh khi nói câu này theo tôi nghĩ thì là vô cùng uất ức !
“. . . . . .”
Tôi ngẩn ngơ một lát , không hiểu đầu óc làm sao lại đi làm chuyện ngốc nghếch này —— thò tay vào trong chăn sờ soạng ‘tiểu Viễn’.
Diệp Tư Viễn chỉ mặc quần lót, mà tiểu Viễn. . . . . . ố.ồ . . . . . nó ngóc đầu dậy rồi.
Tôi làm vẻ mặt đau khổ: “Sao anh lại muốn nữa rồi,lần gần đây nhất cách hiện tại chưa tới 3 tiếng đồng hồ đâu đấy.”
Anh ủ rũ thở dài : “A. . . . . .được rồi.”
Anh điều chỉnh tư thế, dịch mông sang một chút, ngồi thẳng dựa lưng vào thành giường , không đụng chạm tới tôi nữa.
Tôi ngồi bên cạnh vừa xem TV vừa ngắm anh, 5 phút sau, tôi lại thò tay vào trong chăn sờ mó , ầy , ‘tiểu Viễn’ vẫn đang trong trạng thái bừng bừng chiến đấu.
Diệp Tư Viễn đương nhiên biết tôi làm gì nhưng anh chỉ im lặng nhìn.
Tôi cắn răng nói: “Diệp Tư Viễn à , thôi thì chúng ta làm nhé!”
Nói thật ,đến chính bản thân tôi nghe mà còn thấy giọng điệu của mình vừa rồi không khác gì liệt sĩ sắp ra pháp trường.
Chẳng trách anh không nhúc nhích cứ nhìn tôi chằm chằm , lát sau mới lên tiếng : “Tiểu Kết, em không thích đúng không?”
Tôi sửng sốt , do dự trong lòng xem là nên nói thật hay nói dối anh.
Nhưng chỉ một phút do dự ấy cũng đủ để anh biết được đáp án rồi.
Diệp Tư Viễn cúi đầu: “Có phải là vì anh không có tay không ? Anh. . . . . . Trước đây anh từng xem phim sex, thấy rằng trong chuyện này , tay đàn ông đóng vai trò khá quan trọng.”
“Anh đừng có suy đoán linh tinh nữa!” Tôi vội vàng phủi bay cái ý nghĩ vớ vẩn trong đầu anh. Tôi không muốn anh tự ti về bản thân mình như thế nên lựa lời nói với anh “Diệp Tư Viễn, chúng ta mới làm 3 lần thôi, không phải anh đã nói với em , vừa bắt đầu sẽ làm không tốt , nhưng sau này sẽ tốt hơn sao.”
Anh ngẩng đầu buồn bã nhìn tôi : “Nhưng mà tiểu Kết à, có rất nhiều kỹ xảo cần tay thực hiện , điều này cả đời anh không thể làm nổi.”
“Không đâu không đâu, chúng ta, ừm. . . . .Chúng ta cùng nhau thử nhé.” Tôi nhào tới ôm anh. Tôi thích Diệp Tư Viễn luôn luôn khoái lạc vui vẻ chứ không muốn nhìn thấy vẻ mặt bi thương như vừa rồi của anh.
Anh không nói gì , tôi nhìn gương mặt hoàn mỹ của anh bỗng nảy lên một sáng kiến: tôi sẽ câu dẫn anh.
Tôi hôn anh, cắn anh,thuận tay cởi luôn cái áo phông cộc tay anh đang mặc.
Anh vẫn không nhúc nhích, cũng không đáp lại tôi, khi tôi cảm thấy mình đã thất bại thì anh lại quay sang bảo tôi : “Tiểu Kết, chuyện nào tay làm được anh nghĩ chân cũng có thể, em đồng ý .. để anh thử nhé?”
“Cái gì?” Thật ra tôi vẫn chưa hiểu anh muốn làm gì , nhưng tôi vẫn trả lời”Em đồng ý !”
Và lần này – lần đầu tiên trong đời tôi được hưởng thụ khoái cảm đến cực điểm.
Diệp Tư Viễn nằm trên giường, dưới người anh kê chăn và gối dự bị của khách sạn được để sẵn trong tủ, tôi nằm ngửa bên cạnh anh ,trên thân không có mảnh vải nào che chắn, hai chân tôi xoạc sang hai bên, tư thế này khiến tôi cảm thấy mình như con ếch nhỏ đang chờ làm thịt, vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương. Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng ấm áp, khóe môi anh cong lên nở nụ cười, tôi bắt đầu có chút chờ mong về những gì sắp diễn ra với mình.
Rồi anh nâng chân phải đặt vào khoảng trống giữa hai chân tôi, gót chân anh chống trên mặt đệm, ngón cái và ngón trỏ sờ sờ cái vật nổi lên bên trên cánh hoa.
Mặt tôi nhất thời đỏ bừng, nhiệt độ trên da tăng vùn vụt.
Người tôi cứng ngắc, đầu óc trống rỗng không có bất cứ suy nghĩ nào ngự trị, chợt tôi nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Tiểu Kết,em thả lỏng đi,nhìn anh này.”
Tôi lặng lẽ giương mắt nhìn anh, anh có ánh mắt dịu dàng, anh có nụ cười ấm áp, anh có cơ thể rắn chắc, anh có bả vai rộng rãi, và còn cả hai bên cánh tay bị cụt kia nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn đồ trang trí tinh xảo trên trần nhà, đèn thủy tinh sáng long lanh đan xen ánh sáng từ đèn LED, không gian mờ ảo như cảnh vật xứ sở thần tiên.
Bỗng tôi nổi lên phản ứng kỳ lạ!
Bởi vì tại một vị trí nào đấy, sau khi được Diệp Tư Viễn vuốt ve, cảm giác tê dại nhanh chóng xuyên thẳng tới tứ chi làm tôi run rẩy ,rên rỉ thành tiếng.
Diệp Tư Viễn từng chút từng chút vỗ về tôi theo nhịp điệu nhịp nhàng, tôi nhíu lông mày, cảm giác thật sự là rất ——**! A! Không sai không sai! Chính là cái từ này! **!
Người tôi ướt đẫm mồ hôi, thậm chí bên dưới ướt át đến nỗi tôi không biết hình dung và cũng không biết nói thế nào. Tôi há mồm thở hổn hển, nhìn Diệp Tư Viễn nằm bên cạnh, vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh ôn hòa, chỉ có ‘tiểu Viễn’ là oai phong lẫm liệt , hiên ngang chọc trời , bừng bừng khí thế chiến đấu.
Tôi nhìn vào mắt anh , quả nhiên nhìn thấy ngọn lửa tình nóng bỏng đang hừng hực dâng lên .
Bỗng chốc người tôi như khoảng không thiếu thốn cái gì đó.
Thân thể tôi cần anh dung nhập, cần anh bổ sung cho đầy đủ, tôi cần anh! Rất cần anh!
A! Diệp Tư Viễn, em cần anh !
Tôi lật người ngồi dậy, ôm lấy Diệp Tư Viễn rồi hôn anh cuồng nhiệt. Diệp Tư Viễn cũng điên cuồng đáp lại tôi, anh nhắm mắt lại, phần tay còn lại nơi bả vai áp chặt lên người tựa như anh đang giang hai cánh tay rắn chắc ôm tôi vào lòng! Chúng tôi thở gấp , cơ thể dán chặt vào nhau như muốn sát nhập cả linh hồn.
Tôi im lặng cầm cái bao nhỏ màu lam đậm trên nóc tủ ở đầu giường, bàn tay run rẩy xé toạc nó ra, rút bộ quần áo trong suốt mặc vào cho ‘tiểu Viễn’. ‘Đại Viễn’ cúi đầu nhìn động tác đó của tôi không nói gì, nào ngờ ‘tiểu Viễn’ lại phản ứng vô cùng kịch liệt, nó càng ngày càng phổng phao hơn trước.
Tôi biết nơi ướt át khít khao của tôi đang vô cùng chờ mong nó đến thăm.
Cuối cùng thì ‘tiểu Viễn’ cũng chui vào người tôi, cảm giác thỏa mãn chưa từng có nhất thời lan rộng ra toàn thân khiến tôi mê ly.
Diệp Tư Viễn rên rỉ, anh cúi đầu cắn ngực tôi : “Tiểu Kết, em có cảm giác gì?”
Đầu tôi đang loạn thành một đoàn : “Cảm giác gì là sao ?”
“Là. . . . . . Anh đang ở bên trong em, em thấy thế nào?” Anh vừa hôn tôi vừa hỏi.
“Ừm. . . . . . Vô cùng phong phú.” Tôi không tìm ra từ nào thích hợp hơn cái từ này nữa , sau đó tôi hỏi lại anh ” Còn anh? Tư Viễn, anh thấy thế nào?”
Anh dụi đầu vào hõm cổ cắn yêu bả vai tôi: “Ấm quá , ấm lắm đấy. Tiểu Kết à, anh thấy. . . . . . mình đang được bao bọc bởi sự ấm áp của em .”
“A! !” Tôi thét to thành tiếng bởi vì Diệp Tư Viễn bắt đầu cử động, chúng tôi không còn quan tâm tới việc làm tư thế nào nữa , chỉ cần thấy yêu thích và thoải mái là được rồi , không phải sao!
Lần tiếp xúc thân mật này, thời gian diễn ra rất dài, Diệp Tư Viễn vô cùng hưng phấn, tôi cũng vậy.
Và với sự nỗ lực của anh , tôi đã bay lên trời bồng bềnh với những đám mây trắng tinh khiết.
Anh hỏi tôi : “Tiểu Kết! ! Em có thoải mái không? ? Thoải mái không? ?”
“Thoải mái! ! Rất thoải mái! ! Diệp Tư Viễn! Em sung sướng đến chết mất! !” Tôi kêu to,lúc này cả hai chúng tôi không khác gì người điên lăn lộn trên cái giường lớn của khách sạn năm sao, cơ thể của tôi và anh cứ ướt rồi khô, khô rồi ướt, cho đến lúc Diệp Tư Viễn gầm nhẹ theo tôi bay lên chín tầng mây, tất cả mới kết thúc.
Tôi ôm eo Diệp Tư Viễn , chúng tôi kiệt sức mơ màng đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, chúng tôi tỉnh dậy, không biết ai chủ động trước mà cả hai lại bắt đầu cuộc chiến mới,chúng tôi thăm dò cơ thể của đối phương trong màn đêm u tối, làm xong rồi thì ôm nhau lăn ra ngủ say sưa.
Đến khi trời sáng, chúng tôi rời giường cùng nhau tắm rửa, càng tắm cảm xúc lại càng thăng hoa . Cả tuần mới có một ngày chủ nhật thư giãn thế này, đương nhiên không thể lãng phí thời gian ở chung với nhau rồi, vì thế cho nên phòng tắm luôn luôn có hình ảnh triền miên của hai chúng tôi.
Mỗi lần Diệp Tư Viễn nhìn gương mặt nóng đỏ vì cao triều của tôi, anh đều vui vẻ hưng phấn liên tục thì thầm gọi tên tôi bên tai, chóp mũi của anh cọ cọ vào má âu yếm tôi:
“Tiểu Kết, anh yêu em.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Tư Viễn nói với tôi ba từ này nha , thật hạnh phúc quá đi.
~~~ Http://Bichsongcac.wordpress.com ~~~
Từ đó về sau, chủ nhật tuần nào tôi và Diệp Tư Viễn cũng ở khách sạn. Bình thường cứ đến chiều thứ bảy ,sau khi tôi làm xong việc ở siêu thị ,chúng tôi lại đi thuê phòng ở đến chủ nhật mới về, ăn bữa trưa xong anh gọi taxi đưa cả hai về trường, tôi tiếp tục đi làm thêm ở siêu thị, gần tối làm xong việc sẽ đi tìm anh ăn bữa tối.
Cứ thế, chúng tôi thuê khách sạn cùng nhau trải qua cuộc sống tình nhân ngọt ngào đến chết người, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ăn cơm, rồi ôm nhau nằm trên giường xem《Đại Bản Doanh Khoái Lạc》, cùng nhau ngoác miệng cười há há.
Chúng tôi hôn nhau , âu yếm mái tóc và thân thể của nhau , nói những lời thủ thỉ tâm tình sến đặc cho nhau nghe, đặc biệt là tôi và anh đang ngày càng ăn ý với nhau hơn trên phương diện sex, chúng tôi đã thử rất nhiều tư thế, dưới sự nỗ lực phấn đấu của mình cuối cùng kỹ xảo của anh cũng ngày càng tiến bộ hơn trước, mỗi lần làm chúng tôi lại cảm nhận được cảm giác mỹ diệu **đó xuyên thấu vào tận xương tủy.
Thi Tiểu Yến và Mã Anh không hề dị nghị chuyện chủ nhật tuần nào tôi cũng biến mất, bởi vì thiếu một người ở cùng phòng họ sẽ tự tại hơn một chút. Vương Giai Phân là người địa phương, thường thì cứ đến ngày chủ nhật cô ấy lại về nhà, cho nên cũng không oán trách tôi không đi dạo phố với cô ấy.
Tôi chỉ có một vấn đề nho nhỏ, đó là : trong khi chúng tôi chỉ ăn cơm, tắm gội, xem ti vi và đi ngủ, ngoài ra còn vận động trên giường một lát thì tiền phòng luôn dao động từ 600 tới 900 tệ,như vậy quả là lãng phí. Thế nhưng, Diệp Tư Viễn lại cần một căn phòng rộng rãi sáng sủa có đầy đủ tiện nghi để anh thoải mái sinh hoạt. Vả lại, kỳ thi cuối năm sắp tới rồi, sau khi thi xong sẽ được nghỉ hè ,tôi và Diệp Tư Viễn phải xa nhau tận hai tháng, cho nên tôi không còn từ chối yêu cầu vào ngày chủ nhật của anh nữa.
Huống hồ tôi đã say mê điên cuồng thân thể của anh rồi.
|
|