|
Chỉ có thể là em
Nếu không phải là em thì chẳng ai có thể khiến anh thay đổi
Anh sẽ không thể mỉm cười được nữa
Người đó chỉ có thể là em, duy nhất mình em
Còn Taecyeon thì sau khi vấn đề của Victoria tạm lắng xuống thì anh cũng chẳng còn lý do gì để ở lại nên anh đã vội bay về Mỹ để giải quyết vấn đề của riêng mình… Vừa xuống máy bay là Taec tức tốc chạy đi tìm Jessica nhưng điện thoại thì không liên lạc được nên anh nghĩ rằng cô ta còn ở công ty nên đã vội chạy đến đó tìm… Khi đến nơi, cả công ty đều tối đen một màu, chỉ duy nhất một căn phòng còn sáng đèn nhưng lại chẳng phải là phòng làm việc của Jessica mà là phòng của Tiffany…
Fany nằm dài trên bài một cách mệt mỏi, Jessica thật quá độc ác khi bắt cô phải đi làm từ lúc sáng sớm thế kia, đâu phải cô nàng không biết Fany là con người tuy chuyên đi làm trễ nhưng cũng chẵng mấy khi về nhà sớm còn gì…
Con người Fany rất kì lạ, cô không thể nào tập trung làm việc vào ban ngày được, vì theo cô, ban này rất ồn ào và có rất nhiều điều khiến cô không thể tập trung được… chỉ khi màn đêm buông xuống, khi cái không gian tĩnh lặng bắt đầu vây quanh thì Fany mới thật sự có thể sáng tác ra những tác phẩm mà cô thấy hài lòng… nhưng không hẳn là lúc nào cũng thế bởi vì nếu như Fany có chuyện gì đó bực mình hay không vui thì cái màn đêm tối tăm ấy cũng sẽ giống như ban ngày mà thôi…
Và hôm nay lại là một ngày như thế đối với Fany… Bởi vì cô nàng đã khá mệt mỏi khi phải thức dậy từ sáng sớm để đến công ty nhưng lại chẳng làm gì ngoài vẽ đi vẽ lại những hình ảnh nghệch ngoạc trên giấy rồi lại vứt đi… Thêm vào đó là Jessica đã đi công tác từ ngày hôm qua rồi… không có ai nhắc nhở cô ăn đúng bữa hay uống thuốc nên Fany cảm thấy có hơi trống trải… Và rồi… đột nhiên Fany lại nhớ đến cái con người đáng ghét kia, cô nhớ những lúc anh đi theo sau cô, rồi cả những lúc anh tức giận và cằn nhằn cô phải biết lo cho sức khỏe của mình… Một nụ cười không biết từ đâu chợt thoáng qua trên khuôn mặt Fany… nhưng chưa đầy ba giây sau thì nó lại lập tức biến mất vì lý trí Fany kịp nhận ra rằng Taecyeon bây giờ là bạn trai của Jessica chứ không phải là anh chàng rỗi hơi theo sau cô mỗi ngày trước đây nữa…
- “Fany à, mày lại làm sao nữa vậy? Đừng Sao tự nhiên lại nghĩ đến anh ta chứ?” – Fany tự nhủ với bản thân mình – “Đã nói là đừng quan tâm nữa mà, coi như hắn ta chưa từng xuất hiện trước mặt mày đi…” – Fany lấy tay đấm liên tục vào đầu mình mà không hề để ý rằng đã có một người bước vào phòng làm việc của cô
- “Đã mấy giờ rồi mà còn ở đây chứ hả?” – Taecyeon bật cười đứng dựa vào cửa khi nhìn thấy những hành động “khác thường” của Fany
- “Hả? Giọng nói này… haiz, mày điên thật rồi Fany à… chưa ngủ mà sao lại vội nằm mơ thế hả?” – Khựng lại một vài giây sau khi nghe giọng nói đó rồi Fany lại tự đập đầu mình xuống bàn
- “Em mơ thấy anh à?” – Giọng nói ấy lại tiếp tục văng vẳng bên tai Fany khiến cho cô không-thể-không ngước mặt lên và nhìn về nơi phát ra âm thanh ấy
- “Á… giật cả mình… anh… anh ở đâu hiện hồn ra vậy?” – Để rồi kết quả là cô nàng gật bắn cả mình và ngã luôn xuống sàn
- “Thì từ cái lúc mà em nằm dài xuống bàn rồi than thở đó… mà nói gì khó nghe vậy? Hiện hồn gì chứ?” – Taecyeon bước lại gần và đỡ Fany dậy
- “Thì… tôi mệt quá nên thế thôi… mà… anh đến đây làm gì?” – Fany ngồi trở lại vào ghế của mình và nói với vẻ mặt xấu hổ
- “Anh đến nhà tìm Jessica không có, gọi điện cũng không ai bắt máy… nên anh nghĩ là cô ấy ở đây, ai dè cũng không có…” – Taec ngồi xuống chiếc ghế đối diện Fany
- “Sica đi công tác bên Trung Quốc từ hôm qua rồi còn đâu, cậu ấy không nói với anh à?” – Vừa nghe đến tên Jessica từ miệng của Taec thì Fany lại cảm thấy không vui, cô mở đại một quyển tài liệu nào đó ra xem
- “Không, anh có biết gì đâu, anh mới từ Hàn về đây mà…” – Taecyeon lắc đầu nói
- “Hàn Quốc sao?” – Một lần nữa Fany ngước mặt lên nhìn Taecyeon
- “Uhm… mà em mệt thì sao không về nhà mà nghỉ đi, còn ở đây làm gì chứ? Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” – Taec khẽ gật đầu rồi nhìn sang chiếc đồng hồ để trên bàn
- “Công việc chưa xong, tôi đâu về được…” – Đang trả lời Taec thì đột nhiên bụng Fany lại cảm thấy đau thắt lại, cô khẽ nhăn mặt rồi lấy tay ôm bụng mình…
- “Sao vậy? Có phải lại đau bao tử không?” – Taecyeon lo lắng hỏi
- “Không, tôi không sao đâu… chỉ là… nè… anh làm gì vậy?” – Fany chưa kịp nói dứt câu thì Taecyeon đã vội đến bế cô lên sofa rồi
- “Nằm yên ở đó đi, đã nói bao nhiêu lần là phải ăn uống cho đàng hoàng mà…” – Taecyeon vừa nói vừa lục túi xách Fany để lấy những viên thuốc – “Phải cái này không?”
- “Sao anh biết là tôi có thuốc chứ?” – Fany mệt mỏi hỏi Taecyeon
- “Không phải lần trước em nói là trong túi luôn có thuốc sao? Uống đi…” – Taecyeon đưa viên thuốc cho Fany cùng với ly nước mà anh vừa rót ra từ bình nước được để sẵn trên bàn kia
- “Uhm, cám ơn… Sica không có ở đây nên anh về được rồi đó… đừng có phiền tôi làm việc…” – Fany xua xua tay có ý đuổi Taecyeon về
- “Lẽ ra có chuyện muốn nói với cô ấy nên mới tìm gấp vậy, không ngờ đi Trung Quốc rồi thì đành chịu thôi…” – Taecyeon nhún vai nói
- “Thì đó, nên anh về đi, chừng nào Sica về thì tôi kêu cậu ấy gọi cho anh…”
- “Uhm cũng được, nhớ là kêu cô ấy gọi cho anh ngay đó…” – Taecyeon gật đầu nói rồi đi ra ngoài nhưng chỉ vừa mới đi được vài bước thì anh lại quay vào trong – “Sao em không giữ anh lại?” – Taec hỏi khi đang đứng ngay giữa cửa
- “Gì?” – Fany ngước lên nhìn Taecyeon hỏi một cách ngạc nhiên
- “Anh hỏi em sao không giữ anh lại?” – Taec hỏi lại một lần nữa
- “Sao tôi phải giữ anh lại chứ?”
- “Em không cảm thấy nhớ anh sao?” – Taec mỉm cười hỏi Fany
- “Anh… đang nói bậy bạ gì vậy? Anh đừng quên thân phận hiện giờ của anh là đó” – Fany nheo mắt nói với Taecyeon vì cô không hiểu sao cái anh chàng bạn-trai-của-người-ta lại có thể nói ra những câu như vậy với cô bạn thân của bạn gái mình
- “Haiz… em biết chuyện đó rồi sao? Ok, vậy đi thôi…” – Taecyeon thở dài vì nghĩ rằng Fany đã biết được việc đính hôn của anh và Jessica… Lúc này Taec cũng không biết nói hay giải thích thế nào nữa vì anh vẫn chưa gặp được Jessica mà… thế nên Taecyeon đành chuyển sang một đề tài khác
- “Này anh làm gì vậy? Đi đâu chứ?” – Fany ngồi bật dậy hỏi khi thấy Taecyeon bước lại bàn làm việc và cầm túi xách của cô lên
- “Đi ăn thôi…” – Taec mỉm cười nói rồi cầm luôn túi xách ra ngoài
- “Yah… Tôi đâu có nói là tôi muốn đi ăn với anh” – Fany nhìn theo Taec mà hét lớn
- “Anh chờ em ở thang máy đó… ra nhanh lên” – Từ ngoài Taecyeon nói vọng vào
- “Yah, trả lại túi xách cho tôi… yah…” – Fany cố lấy hết sức gào lên nhưng vô dụng thế nên cô đành lết cái thân-tàn-ma-dại của mình ra ngoài - “Anh điên sao? Trả lại cho tôi…” – Fany vừa đi theo sau Taecyeon vừa nói
- “Đi ăn xong với anh thì anh sẽ trả cho em…” – Taecyeon nói trong khi vẫn đi thẳng về phía trước
- “Anh… không có Sica ở đây rồi anh lên cơn hả? Trả đây…” – Fany cố chạy lên trước mặt Taec và chặn anh lại
- “Sao em cứ mở miệng ra là Sic… Nè coi chừng…” – Đang tính hỏi Fany vì sao lúc nào cô cũng nhắc đến Jessica trước mặt anh nhưng ngay lúc đó Taecyeon nhìn thấy một chiếc xe mô-tô đang lạc tay lái và hướng thẳng về phía Fany…
Huỵch… Fany ngã xuống đất… nhưng, sao lại không đau chút nào cả… Từ từ mở mắt ra thì cô phát hiện rằng mình đang nằm gọn trong vòng tay của Taecyeon… - “Em… không sao chứ?” – Anh chàng nở nụ cười hỏi Fany
- “Tôi… không sao” – Fany vội ngồi dậy khi nghe Taecyeon hỏi
- “Không sao thì tốt… Ah…” – Taecyeon cũng vội ngồi dậy nhưng dường như do cú ngã lúc nãy mà tay và chân của Taecyeon đều đã bị thương…
- “Anh… anh sao vậy? Chết thật tay anh chảy máu rồi này… đưa tôi xem…” – Fany lo lắng khi nhìn thấy những vết trầy xước trên tay Taec
- “Không sao đâu, bị thương nhẹ thôi mà…” – Taecyeon lắc đầu nói
- “Nhẹ sao? Máu chảy ra thế này mà anh bảo nhẹ hả? Đứng lên đi, gần đây có một tiệm thuốc, đi đến đó rồi tôi mua thuốc rửa vết thương và băng lại cho anh…” - Fany cứ nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay Taecyeon, cô nói một cách vội vã rồi kéo Taec đứng lên…
- “Á…”
- “Sao nữa?” – Nhưng chưa kịp đứng dậy hẳn thì Taecyeon đã mất đà và ngã về phía Fany…
- “Hình như chân anh cũng có vấn đề rồi…” – Taecyeon nhăn mặt nói
- “Chân cũng bị thương sao? Làm thế nào đây… hay tôi đưa anh vào bệnh viện nha” – Fany càng lúc càng lo lắng hơn
- “Không cần đâu… em dìu anh đến tiệm thuốc em nói là được rồi” – Taecyeon lại lắc đầu nói
- “Anh… sao mà cứng đầu quá vậy… được rồi, để tôi dìu anh… mà anh thật sự không sao chứ?”
- “Không sao mà…”
- “Vậy đi từ từ thôi”
Và cứ thế cái thân bóng to lớn của Taecyeon dựa hẳn vào cái bóng nhỏ bé của Fany khiến cô đi loạn choạng như người say vậy… Đến nơi, Fany đở Taecyeon ngồi xuống một chiếc ghế trước cửa tiệm thuốc còn bản thân cô thì vào trong mua thuốc sát trúng và bông băng cho anh…
- “Này, đưa tay đây…” – Fany đặt bịch thuốc xuống chiếc bàn phía trước và ngồi xuống cạnh Taecyeon
Fany nhẹ nhàng cầm lấy tay Taecyeon và bắt đầu rửa vết thương cho anh… Theo như thông thường thì ai nấy đều la toáng lên khi thuốc sát trùng chạm vào vết thương của họ nhưng đối với Taec thì không, anh bình thản như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, mắt anh chứ chăm chú nhìn vào người con gái đang loay hoay băng bó vết thương cho anh, đôi lúc lại tự mỉm cười vì điều đó nữa…
- “Xong rồi… gì… nữa vậy?” – Fany nói khi đã băng bó xong vết thương cho Taecyeon nhưng khi ngước lên thì cô lại chạm phải ánh mắt anh đang nhìn cô
Taecyeon không trả lời câu hỏi của Fany mà cứ từ từ đưa gương mặt mình tiến đến áp sát vào mặt Fany
- “Anh… anh còn làm thế nữa là tôi bỏ mặt anh luôn đó” – Dường như biết được ý định của Taecyeon nên Fany đã quay mặt đi nơi khác
- “Xin lỗi…” – Taecyeon vội ngồi lùi lại phía sau sau khi nghe câu nói của Fany
- “Tôi đón taxi cho anh về nhé…”
- “Một mình sao? Anh đi một mình không ổn đâu…” – Taecyeon nhìn xuống vết thương của mình và nói
- “Thì… tôi đưa anh về…” – Fany có vẻ ngượng ngùng khi nói ra câu đó
Sau đó Fany bắt một chiếc taxi và đưa anh về nhà… Đến nơi, Fany vô cùng ngạc nhiên vì căn nhà nơi Taecyeon đang ở, nó chỉ là một căn nhà nhỏ đơn sơ nằm khá xa trung tâm thành phố, thật chẳng giống với phong cách của Taecyeon chút nào cả…
- “Nơi này…” – Fany nhìn sơ qua phía trước căn nhà rồi nói
- “Anh thuê đó… đừng có hiểu làm, không phải vì hết tiền mà anh thuê căn nhà như vậy đâu… chỉ là tự nhiên muốn tìm chút yên tĩnh thôi…” – Taecyeon mỉm cười nói
- “Anh sống ở đây một mình à?” – Fany quay sang hỏi Fany
- “Uhm, chứ em nghĩ anh ở đây với ai chứ?” – Taecyeon khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Fany với ánh mắt thăm dò
- “Vào nhà thôi…” – Fany lơ đi câu hỏi đó và tiếp tục dìu Taec đến trước cửa
- “Uhm… chìa khóa… anh bỏ trong túi quần ấy nhưng tay đau quá, không lấy được, em lấy ra dùm anh được không?” – Taecyeon lại bắt đầu làm nũng với Fany
- “Lại còn thế nữa… bên nào?” – Fany nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu nói với Taecyeon
- “Bên trái ấy”
- “Anh thật là…” – Fany chần chừ một hồi rồi mới ngại ngùng cho tay vào túi của Taecyeon
- “Này… em mò đi đâu vậy?” – Đột nhiên Taec la lên khi Fany đang tìm chiếc chìa khóa
- “Gì chứ? Anh đứng yên xem… có đâu?” – Fany vội rút tay ra sau khi chẳng tìm thấy gì trong túi của anh
- “Không có à? Vậy để đâu rồi, em xem luôn túi bên phải dùm anh đi… còn không có nữa thì hai túi quần phía sau…” – Taecyeon cố nín cười mà nói với Fany
- “Anh… anh nhớ cho kĩ xem anh nó ở đâu hả? Tôi không giỡn với anh đâu nha…” – Fany liếc nhìn Taec với ánh mắt hình viên đạn
- “Anh không nhớ thật mà… Lúc này vừa về là vất đồ vào trong rồi chạy đi… nên anh cũng không nhớ là có mang theo không nữa…”
- “Mà này…” – Trong lúc Taecyeon đang huyên thuyên nói thì Fany nhìn sang cánh cửa và nhận ra rằng nó được khóa bằng mật mã chứ không phải bất kì cái ổ khóa nào – “Cửa nhà anh… cần chìa khóa làm gì?”
- “Hả? À… thì… à… anh tưởng em hỏi chìa khóa xe” – Taec cười trừ nói khi biết được cô nàng đã nhìn thấy chiếc khóa mật mã
- “Anh liệu hồn đấy, tôi không giỡn nữa đâu nghe chưa? Mật mã?” – Fany gắt gỏng nói với Taec
- “Ngày sinh của anh đấy…” – Taecyeon xụ mặt xuống nói mà không để ý rằng Fany có biết được ngày sinh của anh hay không
Tít tít tít tít… cạch… Cánh cửa mở ra dưới sự ngạc nhiên của Taecyeon… Lẽ nào… Fany biết ngày sinh của anh sao?
- “Vào thôi…” – Fany quay sang nhìn Taecyeon rồi dìu anh vào trong nhà… - “Ngồi xuống đi” – Fant dìu Taecyeon ngồi xuống ghế - “Nhà anh không có gì khác để ăn ngoài mì á?” – Fany hỏi trong khi cô đang loay hoay với chiếc tủ lạnh trống không của Taecyeon
- “Anh ở một mình, bình thường thì ăn ở ngoài thôi… nên…”
- “Ăn ở ngoài nhiều không tốt cho sức khỏe đâu… Mì gói cũng không tốt tí nào…” – Tuy là nói như thế nhưng Fany vẫn nấu một tô mì cho Taecyeon vì anh cần phải có gì đó lót bụng thì mới uống thuốc được chứ…
- “Em không ăn à?” – Taeac hỏi khi nhìn thấy Fany chỉ đem ra một tô mì cho anh
- “Không… anh cứ ăn rồi uống thuốc đi, đừng có lo cho tôi…” – Fany vừa nói vừa lấy những viên thuốc giảm đau để sẵn trên bàn cho Taec
- “Nè…” – Lờ đi lời nói đó của cô nàng, Taecyeon gấp một đũa mì và đưa lên trước mặt Fany
- “Đã bảo không ăn mà…”
- “Đừng quên là bao tử em cũng đang có vấn đề đó…”
- “Thôi được rồi… anh cứ ăn đi, lát tôi ăn sau…”
- “Hứa đó…”
- “Uhm…” – Fany gật đầu hứa với Taecyeon
Sau khi Taec ăn xong thì Fany cho anh uống thuốc rồi đem tô mì vào trong bếp để rửa
- “Anh thật là… sao lại không chịu vào bệnh viện chứ? Không phải anh đã quen với nơi ấy rồi sao? Cứ cách vài tháng là phải vào viện vì gãy tay hoặc bị thương ở chân…” – Fany vừa đi từ trong bếp ra vừa càu nhàu Taec nhưng lại phát hiện ra anh chàng đã không còn ở phòng khách…
Tìm kiếm xung quanh và cuối cùng Fany đã tìm ra Taec trong phòng ngủ của anh…
Hóa ra do sau khi uống thuốc Taecyeon cảm thấy buồn ngủ nên đã trở về phòng của mình và đánh một giấc ngon lành…
- “Cái con người này thật là…” – Fany nhìn Taec rồi khẽ lắc đầu… - “Giờ này sao về đây ta?” – Và rồi cô nàng tính bỏ về thì nhìn thấy kim đồng hồ cũng đã điểm hơn 11 giờ đêm vả lại nhà Taecyeon lại xa đến thế này… Suy nghĩ vài giây rồi cuối cùng Fany cũng quyết định là sẽ ở lại đây vì dù gì Taecyeon cũng đã ngủ rồi nên chắc anh ta sẽ chẳng làm gì được cô đâu…
Fany rón rén vào phòng của Taecyeon để “mượn tạm” một bộ đó nào đó để thay vì cô nàng thật sự không thể nào chịu nỗi nếu như cứ phải mặc bộ đồ này của mình cho đến tận sáng mai…
Mở tủ quần áo của Taecyeon ra… Fany hơi choáng một chút vì trong tủ có khá nhiều đồ từ những bộ vest lịch lãm cho đến những chiếc áo thun năng động và còn có cả những bộ pijama nhìn rất giống của con nít nữa…
- “Gì thế này?” – Fany phì cười khi nhìn thấy một bộ pijama cute hết cỡ nằm phía trong góc tủ… Nhìn tới nhìn lui thì cũng chẳng còn gì để mặc nên Fany đã mượn tạm bộ pijama ấy… Sau khi tắm xong thì chợt tiếng chuông điện thoại reo lên nên Fany vội chạy ra vì sợ tiếng chuông là Taecyeon thức giấc… trong lúc gấp gáp thì Fany đã đá trúng cái hộp gì đó nằm trong góc tường… đồ đạc trong đó văng ra khắp nhà nên Fany bèn ngồi xuống nhặt lại… Trong lúc nhặt thì Fany phát hiện ra một xấp giấy mà trên đó toàn là những mẫu phác thảo về trang sức kàm theo đó là một phong bì với vài mẫu đơn xin việc ở bên trong…
- “Cái gì thế này? Anh ta mà cũng biết vẽ mấy cái này sao? Còn gì nữa đây? Đơn xin việc… Họ tên: Tiffany… Người giới thiệu: Hwang Taecyeon?” – Fany đọc những thông tin trên tờ đơn xin việc mà không khỏi thắc mắc bởi vì trên tờ đơn ngoài 2 thông tin kia ra thì chẳng còn gì khác ngoài một tấm hình thẻ mà cũng chẳng khó để Fany nhận ra người trong hình ấy là cô…
Xoay đầu nhìn sang chiếc giường – nơi mà cái anh chàng kia đang ngủ say… Trong đầu Fany lúc này đã xác định rõ được một điều rằng chắc chắn con người ấy nắm giữ một bí mật nào đó về cô và có lẽ bây giờ cũng chính là lúc cô phải điều tra về nó rồi…
|
|