|
Chap 160: Shinsengumi chia rẽ
“Lúc thì thoáng đãng, lúc thì kịch liệt, lúc thì u tịch,
xung quanh người ấy lúc nào cũng có gió thổi”
Trong phòng của Itou.
Toudou: “Ngự Lăng vệ sĩ của Thiên hoàng Koumei sao…”
Itou: “Đúng vậy, Toudou. Lệnh từ phiên Aizu truyền xuống, và cục trưởng giao phó cho ta nhiệm vụ thành lập nhóm này”
“Bất kể thế nào cũng rất muốn cậu gia nhập, ý cậu thế nào?”
Toudou: “A? Nói vậy đây là đội biệt động của Shinsengumi?”
Itou: “Chính xác. Đương nhiên nhóm Goryou Eji sẽ chọn những người ta quen biết làm gốc.”
“Gia nhập rồi sẽ khiến cậu phải xa cách với Shiekan vốn đầy ân tình với mình, nhưng từ lúc ở Edo cậu mời ta gia nhập nhóm, đã luôn cảm thấy rằng ta và cậu có duyên phận”
“Từ cái khoảnh khắc bị chí hướng nhiệt thành của cậu đánh động mà quyết định lên kinh đó, tôi đã nghĩ rằng [Phải cùng người thanh niên này vào sinh ra tử]”
Toudou cảm động: “Sư phụ Itou…!”
Itou: “Cậu nghĩ thế nào? Toudou, đến nước này rồi cậu có muốn gia nhập chúng tôi không?”
Toudou: “Đương nhiên!! Tôi cũng vì ao ước được làm cộng sự của sư phụ Itou, nên lúc đó mới không màng thân phận đi mời sư phụ gia nhập nhóm.”
“Sư phụ muốn tôi đi cùng, thật là vinh hạnh!”
Itou: “Có thật không, Toudou!?”
Toudou: “Tuy địa điểm công tác có thay đổi, lại phải chia tay với mọi người, nhưng không thành vấn đề!”
Itou: “A, vậy sao.”
“Đặc biệt nếu như những bằng hữu thân thiết của cậu là Nagakura và Saitou cũng gia nhập, chẳng phải sẽ càng thắm đượm tình thân hơn sao”
Toudou: “A, nếu là Shinpachi chắc chắn sẽ nói ”Giữ mộ không hợp với tính tôi”, còn Saitou biết đâu sẽ cân nhắc lời mời của chúng ta…”
“Hay để tôi đi thử xem”
Itou: “Nếu vậy thì tốt quá rồi, nhờ cả vào cậu đấy, Toudou”
Trong túc xá.
Đội viên đội 1 đang bàn tán.
“Nghe nói gì chưa? Chuyện về nhóm Goryou Eji đó”
“Chưa nghe, đó là gì?”
“Đội biệt động do tham mưu Itou tổ chức sắp thành lập rồi”
“Sao chứ? Có vẻ là một nhóm nhàn nhã vô vị quá nhỉ”
“Nghe nói tham mưu hiện đang chọn người”
Sei nghe xong chuyện này cũng vào bàn tán.
Sei: “A… chuyện này mọi người nghe được từ đâu vậy?”
Sau đó những dòng suy nghĩ lại hiện lên trong đầu…
“Goryou Eji? Đội biệt động?”
“Nói vậy tức là tham mưu Itou đã có kế hoạch rời khỏi nhóm…!”
“Thì ra là vậy!? Đây chính là lí do khiến phó cục trưởng ma quỷ rơi vào trạng thái dao động chưa từng có!!”
Sei đang tính chạy ra ngoài, thì Souji đột nhiên xuất hiện, trong chốc lát đã bế Sei lên vai khiến Sei hét lớn.
Souji: “Cậu định đi đâu? Sắp tới giờ luyện kiếm rồi”
Sei: “Sư phụ… Sư phụ Okita! Goryou Eji là…”
Souji tức giận ném Sei xuống sau lưng mình. Lúc đó Sei ý thức được rằng mình lại quan tâm đến chuyện không nên quan tâm, nên ở sau lưng Souji cúi đầu tạ tội.
Souji với vẻ mặt rất tức giận: “Biết rồi thì tốt, sau này nghiêm cấm bàn tán chuyện thị phi”
Trong phòng cục trưởng.
Ba vị lãnh đạo đang họp về việc tuyển người đi Kyuushuu.
Kondou: “Vậy lần đi Kyuushuu này cũng sẽ cử Arai - người đã cùng đi Hiroshima để giám sát sao?”
Itou: “Đúng vậy, cậu ta đã quen với việc đi công tác, lúc ở Hiroshima cũng đã giúp được rất nhiều”
“Tiếp theo, đây là danh sách tạm thời của của nhóm Goryou Eji, tôi hi vọng vào giờ chót sẽ thêm được mấy người nữa, đến khi được khoảng 12,13 người.”
Hijikata (cầm lên đọc): “…Miki, Utsumi, Kanou, Shinohara… những cái tên lồ lộ chẳng hề có ý muốn che dấu nhỉ”
Itou: “Đây là chuyện tất yếu, Hijikata. Giả vờ “thoát ly thật” mà để thân tín của mình ở lại đây sẽ dấy lên nghi ngờ trong lòng địch”
Kondou: “Rất có lý! Không hổ danh là tham mưu, suy nghĩ thật thấu đáo.”
Hijikata (tiếp tục đọc): “Abe, Hattori…, … Toudou Heisuke…! Saitou Hajime, Nagakura Shinpachi!?”
Itou: “Tuy viết tên mấy cậu ấy nhưng đó chỉ là hi vọng của tôi thôi”
“Lần rời bỏ nhóm này nếu không có người bên cục trưởng gia nhập, ngược lại cũng sẽ khiến kẻ địch nghi ngờ ”
Kondou: “Ừm ừm, vấn đề này tham mưu cũng suy nghĩ rất thấu đáo!!”
Hijikata: “Đùa sao! Cả 3 đều là đội trưởng! Hơn nữa Saitou và Nagakura còn là thầy dạy kiếm thuật trong đội! Sao có thể cho những người như vậy đi gác mộ chứ!”
Itou: “Nói vậy tức là anh đồng ý cho Toudou gia nhập!?”
Hijikata hoảng hốt, biết mình lỡ lời: “…!!”
Itou: “Tốt quá rồi, tôi đang tính dù bất cứ giá nào cũng muốn cậu ta gia nhập. Tốt quá…”
(tham mưu quá lợi hại…)
Kondou: “Ừm cũng đúng nhỉ. Ngày trước người mời tham mưu lên kinh chính là Heisuke mà”
Hijikata: “Anh Kondou…!”
“Chuyện thành lập đội vệ sĩ đã lan truyền trong khắp đội viên rồi! Để không làm dao động lòng quân, các đội trưởng không nên bị điều đi mới phải…”
Itou: “A, thật ngại quá. Tin tức về đội vệ sĩ là do tôi cố ý truyền ra ngoài đó”
Hijikata: “Sao chứ…!?”
Itou: “Để các đội viên thấy rằng đây không phải là bí mật gì cả, mà là rời bỏ một cách công khai, qua đó có thể được tránh những suy đoán và dao động không cần thiết”
“Hơn nữa trong thời cuộc hiện nay, ta hãy cứ giả vờ làm như có mưu gián phản Mạc trong nhóm, và lợi dụng việc này làm rối loạn tin tức tình báo của chúng.”
Kondou (cảm động rơi nước mắt): “Cao kiến! Quả thật cao kiến!!”
Hijikata rầu rĩ, hoàn toàn không thể đuổi kịp suy nghĩ của Itou.
Itou: “Sao thế Hijikata, sắc mặt cậu không tốt lắm”
Trong khoảnh khắc, phó cục trưởng cảm thấy Itou cực kì đáng sợ. Và đột nhiên Itou len lén nhét một tờ giấy vào ngực áo của Hijikata.
Itou: “Vậy cục trưởng, tôi phải nhanh chóng lo một số việc để thành lập đội vệ sĩ đây.”
Kondou: “Ừm, nhờ vào anh đó.”
Itou mãn nguyện nhìn vào Hijikata đang bị dao động, bước ra khỏi phòng cục trưởng. Trước khi đi còn để lại lời nhắn: “Vậy Hijikata, gặp lại sau nhé”
Hijikata: “……………” (lảng tránh ánh mắt của Itou, tay để vào trong ngực áo)
Trong sân của túc xá.
Các đội viên phái Itou đang nói chuyện.
“Nhóm Goryou Eji?”
“Nakamura, cậu cũng muốn tham gia chứ?”
“Sư phụ Itou sẽ trở thành đội trưởng đó”
“Nếu bắt tôi ở lại Shinsengumi mà không còn sư phụ Itou, nghĩ tới thôi cũng thấy chán rồi.”
“Tôi cũng vậy!”
“Tôi cũng thế!”
Lúc này giọng của Ibaraki Tsubasa vang lên: “Suỵt! Đừng nhiều lời. Dù thế cũng không thể chọn tới 10 người nhiều như vậy. Chúng ta không thể ích kỉ mà làm khó sư phụ vậy được”
(Ibaraki Tsubasa là người đi theo nhóm Itou, trong truyện lần đầu tiên xuất hiện…)
Đội viên: “Ibaraki…!”
Nakamura: “Việc tuyển chọn người vào đội vệ sĩ là do một mình sư phụ Itou quyết định sao?”
Ibaraki: “Nghe nói vậy. Không thể đưa mọi người đi cùng cũng là chuyện bất đắc dĩ, vả lại chuyện rời nhóm này cũng đâu có phân biệt địch ta.”
Nhưng trực giác của Nakamura lại nhạy bén đến bất ngờ:
“Chuyện tham mưu Itou nói là chuyện này sao?”
“Trước tiên là rời khỏi nhóm dưới danh nghĩa đội biệt động, gặp thời cơ rồi sẽ giương cờ tạo phản”
“Nếu bây giờ mình không được chọn vào đội vệ sĩ, không lâu sau tham mưu có thể sẽ trở thành người đối địch với mình”
“Đến lúc đó, Shinsengumi và nhà Tokugawa sẽ cùng bị diệt vong”
“Và Kamiya cũng sẽ…?”
Tại tịnh xá của Itou.
Itou đang cùng thảo luận kế hoạch với Utsumi.
Về việc Hijikata không muốn để cho hai người Nagakura và Saitou đi, Itou nói rằng mình sớm đã có kế hoạch. Itou dự định để Toudou Heisuke đi thuyết phục hai người đó, và một khi hai người đã mở miệng nói rằng muốn gia nhập, lúc đó cục trưởng và phó cục trưởng sẽ không thể phản đối được nữa.
Itou nói rằng dù gì mình cũng sẽ đi Kyuushuu một chuyến, chuyện ở nhà thuyết phục cứ để Toudou từ từ thực hiện.
Tại túc xá.
Souji đi kiếm Sei, Souda và Yamaguchi nói Kamiya đã bị Nakamura dẫn đi rồi.
Lúc đó ở trong sân.
Nakamura: “Xin cậu đó, Kamiya! Đừng hỏi gì cả, hãy gia nhập Goryou Eji đi!”
“Sư phụ Itou rất thích cậu, nếu xin vào thì chắc chắn…”
Sei dĩ nhiên không thèm đoái hoài yêu cầu vô lý đó, quay đầu bỏ đi.
Nakamura vẫn gọi lại ở sau lưng: “Cậu thích sư phụ Okita đến vậy sao!! Chỉ cần ở bên cạnh anh ta thì DÙ CÓ CHẾT cũng không hối tiếc sao!?”
Đúng lúc này, Sei ngẩng đầu nhìn thấy Souji đang chạy đến kiếm mình, tim đập liên hồi.
“…Sao có thể hối tiếc chứ!”
“Nếu không có sư phụ Okita, tôi sớm đã mất mạng rồi!”
“Nếu chết vì bảo vệ sư phụ, đối với tôi không còn gì hạnh phúc hơn!”
Vừa nói những lời này đôi mắt Sei vừa nhìn thẳng vào Souji, Souji cũng nhìn thẳng lại vào đôi mắt Sei…
(note by mowenqing-tác giả: Lời thổ lộ của Sei! Cảnh này như thể Souji và Sei đang ở trong thế giới của hai người, hai trái tim như thể hòa vào nhau mà không cần lời nói, khiến người đọc tim cũng đâp không ngừng-->muốn đọc quá T___T)
Thấy Sei có biểu hiện kì lạ, Nakamura quay đầu lại nhìn thì thấy Souji.
“…Cho nên Nakamura, xin cậu hãy bỏ Kamiya ra.”
Souji rất điềm tĩnh tiến lên phía trước, kéo Sei lại vào lòng mình. Nakamura tội nghiệp chỉ còn có thể giương mắt nhìn theo cảnh Souji dắt Sei đi.
Trong lòng Sei đang rối loạn,
“Làm sao bây giờ? Lỡ nói ra mất rồi”
“Cũng giống như gián tiếp nói câu [Tôi thích sư phụ] vậy"
“Làm sao đây, muốn khóc quá…”
Lúc này Souji đột nhiên lên tiếng: “… Đúng là phiền phức thật…”
Sei đang đỏ mặt tía tai đi theo sau Souji, trong lòng hơi hoảng sợ: “Sư phụ giận rồi sao?”
Souji nói tiếp: “…Trước mặt Nakamura mà nói những lời như vậy”
Nghe những lời này của Souji, Sei muốn rơi nước mắt: “Những lời đó khiến sư phụ cảm thấy phiền phức sao?”
Souji: “Nhưng nghĩ lại thì, diễn kịch như thế cũng là điều nên làm”
Sei: “Sao!?”
“Sư phụ nghĩ đi đâu vậy!?”
Sei ngẩng đầu lên, thấy Souji cũng đang đỏ mặt, hai tay đang áp lấy đôi má cười rất vui.
Souji bối rối: “Tôi đúng là ngốc mà, cái vẻ mặt mãn nguyện này thật chẳng ra sao cả”
Thấy Souji như vậy, Sei lại cười lên, trong lòng nghĩ: “Lần này thì là vui đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra”
(cảm thấy Souji không hề nghĩ rằng lời nói của Sei là diễn kịch… chỉ là biết rằng yêu nhau là điều không thể, nên mới phải giả vờ như không biết… Và 2 người cũng không hề để ý đến câu nói mấu chốt của Nakamura…)
Ở nơi khác trong túc xá.
Toudou đang thuyết phục Nagakura.
Toudou: “Nè nè, anh Shinpachi, đi cùng chúng tôi đi!!”
Nagakura: “Đừng nói vậy chứ Heisuke! Tôi tuyệt đối không thích hợp với việc giữ mộ đâu”
(tự nhiên thấy mấy người Shiekan dễ thương quá, bằng hữu thân thiết có khác, hiểu nhau như lòng bàn tay XD)
Toudou quay qua hỏi Saitou: “Vậy còn anh Saitou! Nhận được lời mời của sư phụ Itou chẳng phải là vinh hạnh lắm sao?”
Saitou vẫn không có chút biểu cảm nào, lạnh lùng trả lời: “Nếu đó là lệnh của cấp trên ban xuống thì tôi sẽ chấp hành, còn chuyện tự mình đi xin đăng kí gia nhập tôi không hề có hứng thú”
Toudou: “Tham mưu chẳng phải cũng là cấp trên sao?”
Saitou: “Đương nhiên, nếu lời mời của tham mưu đã được cục trưởng đồng ý”
Toudou: “Hiểu rồi, việc đó để đi xác nhận lại!”
“Nhưng hiếm khi được dịp, mọi người cùng tham gia đi! Nói thật nếu tôi đi một mình cũng thấy cô đơn lắm.”
Nagakura cười: “Heisuke cậu đúng là vua nhõng nhẽo mà”
Thấy cảnh hai người nói qua nói lại như thế với nhau, Saitou lại đắm chìm trong suy nghĩ.
“Nếu như việc tách nhóm thành Đội vệ sĩ là kế hoạch ngụy trang của tham mưu, tại sao phó cục trưởng vẫn bình chân như vại?
Lúc trước Okita từng nói “Xin hãy tin phó cục trưởng”, nhưng chẳng phải chính vì phó cục trưởng mật hội với tham mưu nên mới có kết cục thế này sao?
Nếu như phó cục trưởng không có ý phản bội Shinsengumi, thì đó là thất bại của phó cục trưởng.
Một khi phó cục trưởng sụp đổ, chẳng bao lâu sau Shinsengumi cũng sẽ lụi tàn.
Đem phó cục trưởng ra đùa giỡn như trong lòng bàn tay, trí tuệ và mưu kế của tham mưu Itou cao đến mức nào đây?”
Cùng lúc đó Hijikata đang ở trong phòng đốt lá thư Itou gửi cho mình.
“Thật thất bại, Toushizou.
Tự tin thái quá, giấu cả cục trưởng việc bí mật đi gặp Itou.
Bị ltou cướp mất quyền chủ động và chủ kiến, thật là sơ suất lớn tựa bằng trời.”
Nhìn vào thanh kiếm của mình trên giá, Hijikata đứng dậy.
“Thân là võ sĩ, mình ngay cả tư cách mổ bụng cũng không có.
Để ngăn cản đối phương, đi quyết một trận chiến sống mái mới là cách chuộc tội duy nhất.
Xin lỗi, Katchan. Tôi thật là một kẻ vô dụng.”
Phó cục trưởng rút kiếm ra và nhìn vào lưỡi kiếm, ánh mắt tỏ vẻ quyết tâm.
“Một Hijikata đang hướng đến nơi gặp bí mật với Itou. Và một Hijikata đã nhận ra sai lầm của mình.
Liệu đang mang trong mình suy nghĩ gì để đối đầu với Itou?”
Nguồn: 『誠』的足迹, pic: hajimenokizu
|
|