|
mayer Post on 21-2-2011
Reply 1754# xuantrinh216
Reply 1755# GIRARD
Nhận xét khách quan nhé.
Mình thích cả My Love By My Side và BABO.
Trong tất cả các movie của HJW (phim nghệ thuật, ko phải phim thương mại), mình đánh giá cao nhất diễn xuất của HJW trong MLBMS, còn BABO thì anh Cha Tae Hyun diễn trội hơn.
(Tuy nhiên HJW trong BABO tạo hình cực kì xinh, thời còn để tóc dài đó, đóng vai nghệ sĩ piano )
Cũng như Miracle on 1st Street cũng là 1 phim cảm động như BABO, HJW rất hết mình với các cảnh quay boxing nhưng phim này anh Im Chang Jung diễn nổi bật hơn.
(Cha Tae Hyun và Im Chang Jung, 2 nam DV đóng phim hài duyên và giỏi nhất HQ )
Về Cannes, Oscar hay các LHP phim quốc tế, mình nghĩ MLBMS hoặc BABO vẫn còn thiếu cái gì đó.
Nếu ở Hàn thì như MLBMS có thể rate excellent, BABO rate gần good, nhưng để đến Cannes thì nó chưa tới.
Một số phim điện ảnh của Hàn mình đã được xem như Old Boy, Thirst, Mother, Secret Sunshine,...đều là những phim có mùi vị mà Cannes ưa thích.
Nhưng MLBMS thì nó ko có mùi vị này. Nó hay nhưng chưa phải độc đáo, mà Cannes thì thường thích cái gì interesting như Girard nói, những gì độc đáo, thậm chí là gây sốc nữa. Điển hình là phim của Park Chan Wook, phim nào cũng sốc.
Các phim ở trên đều là của những đạo diễn HQ nổi tiếng đối với phương Tây như Park Chan Wook, Lee Chang Dong, Bong Joon Ho,...Phong cách làm phim của họ đều được Cannes ưa chuộng, nhất là Park Chan Wook, ông này được ngồi vào ghế giám khảo của Cannes rồi đấy.
Đạo diễn Park Jin Pyo của MLBMS cũng rất giỏi và tạo ra những bộ phim có tiếng vang như MLBMS, You Are My Sunshine, Voice of Murderer,... nhưng phong cách của đạo diễn Park chưa đến được Cannes đâu.
Nói thì vậy nhưng mình thực sự ko quá xem trọng việc có đến được Cannes hay Venice gì đó hay ko, và những cái đó cũng ko phải là tất cả.
Rất tâm đắc quan điểm này của Trương Nghệ Mưu http://vnexpress.net/gl/van-hoa/ ... h/2010/09/3ba2074e/
Và phong cách diễn xuất của HJW chưa thực sự hợp với các phim đi Cannes. Để đạt được như Jeon Do Yeon thì cần cả cái duyên và còn phải đi một chặng đường dài nữa.
Thật ra đợt HJW sang TQ dự fashion show của Prada, mình hơi hơi sợ chị ấy sẽ nhận lời đóng phim ở TQ vì mình ko hi vọng điều này lắm.
Chỉ cần HJW làm tốt ở HQ và mình hoàn toàn hài lòng với điều đó. Ko hiểu sao cứ muốn thế chứ ko phải hãm tài gì đâu nhé.
Và cũng chỉ thích HJW đóng movie thôi, có tuổi rồi đóng drama (theo kiểu cuốn chiếu) vất vả quá trong khi chưa có mảnh tình vắt vai nào.
@GIRARD: Đồng ý với bạn, mình rất thích tuyến diễn viên phụ của MLBMS, ko chỉ cặp nhân vật chính của Kim Myung Min & Ha Ji Won mà mỗi diễn viên phụ cũng có câu chuyện cảm động riêng của họ. Họ đủ đất diễn để tạo ra câu chuyện ấn tượng của chính mình và ko lấn át câu chuyện của 2 nhân vật chính. Sự sắp đặt khéo léo này một phần là nhờ hoàn cảnh trong phim đa số xảy ra trong một phòng bệnh trong bệnh viện, các nhân vật phụ đều là người bệnh và người thân đi cùng để chăm sóc như Ji Soo chăm sóc Jong Woo, dễ dàng chuyển và đan xen cảnh quay, ko làm phim mất đi sự rời rạc.
Tuy nhiên mình có hơi chút khó chịu với cái ending hơi hướng bi kịch như trong drama bi thương của Hàn, làm cả bộ phim mất đi cảm xúc rất đẹp đẽ đã đọng lại từ trước.
Mình ko quá phản đối việc để cho Jong Woo ra đi (vì thực sự bệnh Lou Gerig là vô phương cứu chữa), nhưng ko thích đoạn Jong Woo đã tắt thở và Ji Soo vừa gào khóc vừa cầm ngón tay đóng dấu vào tờ đăng kí kết hôn. Cảnh này khiên cưỡng quá.
Tuy nhiên cảnh cuối cùng Ji Soo dùng bàn tay xinh đẹp của mình để khâm liệm cho Jong Woo như ước nguyện của anh khiến mình khá hài lòng về cả không khí, màu sắc và góc quay, bi nhưng ko lụy như cảnh ở trên nên ko phàn nàn gì nữa. |
|