|
CHAP 23 - END
Dara’s POV
“Dara, trông cô thật quá tuyệt vời” – Il Woo thốt lên khi tôi bước ra từ cửa phòng khách sạn.
Anh ta đón tôi bởi vì hôm nay chúng tôi có một buổi tối đặc biệt.
Hôm nay là ngày Ji cùng Kiko đính hôn
Tất nhiên là tôi không có thời gian để ghen tuông nữa đâu vì trước mắt tôi đang là nhiệm vụ hết sức quan trọng. Tôi và Ji đã có cả đêm hôm qua để vạch ra kế hoạch hoàn hảo nhất. Tôi hi vọng mình sẽ hoàn thành tốt và sớm có một cuộc sống yên bình về sau này
“Il Woo, anh có mang bản hợp đồng đó đi chứ” – Tôi mỉm cười với Il Woo nhắc đến bản hợp đồng giữa Haru và Vivi.
“Có đem đi, tôi đã để lỡ hẹn với ông ta hôm nay, tất cả là vì cô gái này” – Il Woo nhìn tôi đe dọa
Tôi cười khẽ với anh ta khi nhớ đến những gì mình đã làm. Sáng nay anh ta có buổi hẹn với tập đoàn Vivi nhưng tôi đã cố tình gọi cho anh ta, lôi kéo hết sức nói rằng tôi vừa bị tai nạn, cần anh ta cứu giúp. Đó chỉ là vết thương nhân tạo nhỏ nhưng có thể rời buổi kí kết của Haru với tập đoàn Vivi sang buổi tối ngày hôm nay, tại phòng tập đoàn của
Tôi làm kế hoạch đó với chỉ 0% thành công vì theo tôi biết ông Mizuhara không bao giờ làm việc tại gia, nhất là trong phòng làm việc của mình. Nhưng Jiyong, anh ấy chắc chắn rằng ông ta sẽ phải hoàn thành bản hợp đồng trong tối nay bởi ông ta đã có trong tay tất cả các bản hợp đồng khác của các tập đoàn lớn mạnh Hàn Quốc. Mai là ngày mà thị trường có ra một loại cổ phiếu liên kết đa quốc gia giữa Nhật – Hàn, ông ta muốn đánh trúng luôn vào ngay khi nó được tung ra.
Tôi đeo đôi hoa tai có gắn thiết bị âm thanh giống dạng 1 chiếc micro vào, tôi không biết gọi tên là gì nhưng nó được dùng trong theo dõi và để tiện trao đổi với Ji cùng tất cả các “khách mời đặc biệt” mà cha anh ấy đã gửi sang. Tôi cảm thấy phấn khích dần đều khi nghĩ mình như một điệp viên đồng thời cũng lo lắng, căng thẳng vô cùng.
“Xin lỗi Il Woo, tôi sẽ đền bù cho anh” – Tôi nói rồi cười thích thú
“Em đền cái gì cho anh ta vậy, babe” – Tiếng nói phát ra từ thiết bị âm thanh gắn trong tai tôi. Đó là giọng của Ji
“Cô nhớ lấy lời của mình đấy nhóc con” – Il Woo quay lại cười, bẹo má của tôi rồi mở cửa xe cho tôi bước vào
“Gì cũng được” – Tôi mỉm cười rồi bước vào xe cố tình trả lời câu hỏi của Ji. Anh ấy đang ở nhà Mizuhara để chuẩn bị sắp xếp mọi tình huống
“Dara! Anh sẽ phạt em” – Jiyong tiếp tục
[…Dinh thự nhà Mizuhara]
Khi tôi bước ra từ xe ô tô tôi choáng ngợp vì độ hoành tráng của bữa tiệc này. Tôi đã được xem ảnh mọi ngõ ngách của căn nhà, nhưng đứng trước mặt cùng tiệc tối càng làm cho mọi thứ trang hoàng thêm long lánh và sang trọng hơn. Il Woo ném chìa khóa cho nhân viên sau đó đi qua tôi, giơ phần tay của anh ta để tôi khoác vào cùng sải bước. Cũng không đến nỗi tồi với một anh chàng đẹp trai, một cô gái với váy đen bó sát, tất lưới.
Tôi cảm thấy căng thẳng khi càng lúc càng tiến gần tới thời gian diễn ra kế hoạch. Bụng tôi cồn cào, cảm giác lo lắng không yên.
Kiko cùng Jiyong đang đứng ngay ở cửa chính tiếp đón tiếp khách. Kiko tỏ ra rất vui mừng khi nhìn thấy tôi cùng Il Woo đi với nhau tay trong tay, ngược lại Jiyong nhìn tôi với ánh mắt đe dọa anh ấy sẽ xử lý tôi ngay lập tức vì chiếc váy quá ngắn cùng độ thân mật của tôi với Il Woo, nhưng tôi phớt lờ anh ấy đi.
“Chà, thật sự là đông đủ rồi” – chủ tịch Yang từ đâu xuất hiện giơ ly chào đón tôi
“Chủ tịch” – Tôi ngạc nhiên hết sức khi thấy chủ tịch cũng tham gia vào bữa tiệc này. Không phải phó thác mọi việc cho Ji sao?
“Con sẽ còn ngạc nhiên nữa” – chủ tịch cười với tôi rồi bước sang một bên để tôi nhìn thấy đám người đang lố nhố vẫy chào, đó là Bom, Top, CL, Seungri, Daesung, Minzy, YoungBae.
Tôi tưởng đây là tiệc đính hôn của Jiyong?
Thôi quên đi, đây chính thức là buổi tụ tập của chúng tôi. Tôi phấn khích chạy lại ôm lấy Bom. Tôi thực sự nhớ mọi người rất nhiều.
[…]
“Ông Mizuhara cho gọi tôi vào phòng, cô đứng đây đợi tôi, đừng đi đâu để tôi lạc mất cô nhé nhóc con” – Il Woo nhìn tôi cười thông báo.
Tôi gật đầu với anh ta. Ngay sau khi anh ta tiến về phía phòng làm việc của ông Mizuhara trên tầng 2 tôi liên lạc với Jiyong để thông báo cho anh ấy
“Bắt đầu rồi” – Tôi đưa ly rượu lên miệng
“Cắt camera” – Tôi nghe thấy giọng Ji ra lệnh
Sẽ có một đội vào phòng camera chiếm lấy căn phòng. Tôi hồi hộp chờ đợi tin tức, hi vọng lực lượng của mình đủ để đấu lại lực lượng của “địch”.
“Done” – Tôi nghe thấy giọng nói lạ trong tai, đó cũng đồng nghĩa với việc phòng camera đang là của chúng tôi. Tôi thở một hơi nhẹ nhõm.
Tôi nhận thấy Jiyong đang rời khỏi vị trí của mình tại cửa trước tiến về phía toilet, đồng thời cũng thấy 1 vài người trong kế hoạch bắt đầu di chuyển lên phía tầng 2. Tôi cũng nên thực hiện luôn kế hoạch này. Tôi kéo xệch bộ váy của mình sang một bên, uống nốt ly rượu để mặt tôi hồng lên một chút, tôi bước lên cầu thang với từng bước chân loạng quạng.
Theo như tôi biết sẽ có một tên vệ sĩ tuần tra ngay lối gần phòng ông ta, có 2 tên vệ sĩ canh cửa không bao giờ rời khỏi vị trí của mình.
“Xin lỗi quý cô đi đâu” – Một tên mặc cả bộ đen, mắt đeo kính đen, đeo một dây tai nghe màu trắng chặn tôi lại khi tôi tiến gần về phía phòng của ông . Trước cửa phòng của ông ta còn 2 tên áo đen khác
“Tôi đang tìm người đàn ông của tôi” – Tôi giả vờ say đi chuếnh choáng
“Người đàn ông của cô?” – Hắn nghi hoặc nhìn tôi rồi chuẩn bị rút thiết bị gì đó ra
“Phải, tôi vừa thấy anh ấy tiến vào đây” – Tôi nói rồi ngã chúi về phía hắn, không để cho hắn có thể làm gì
“À, có phải ngài Jung Il Woo?” – Hắn đỡ lấy tôi ra vẻ không đề phòng, hắn coi tôi là một cô ả chạy theo người yêu khi thấy người đó mất hút.
Xem ra đội quân này cũng không chuyên nghiệp như tôi tưởng.
“Phải” – Tôi nói lớn tiếng để thông báo hiệu lệnh của kế hoạch, ngay lập tức trên lỗ thông gió của trần nhà chiếc rào chắn được tháo xuống, một mũi kim tẩm thuốc mê được bắn ngay vào gáy của tên áo đen. Hắn rơi vào trạng thái hôn mê đổ ấp lấy người tôi. Tôi vội lật hắn ra để 1 chiếc chân thò ra vị trí 2 tên áo đen đó có thể nhìn thấy rồi quàng tay anh ta lên người tôi lên hít một hơi thật sâu
“AA, đồ biến thái anh làm trò gì vậy” – Tôi hét lên giả vờ hoảng loạn để lấy được sự chú ý của 2 tên còn lại. Tôi chắc hai tên đó đang quay ra nhìn nhau xem xét có nên ra khi tôi vẫn l hét điên cuồng. Chúng bàn bạc với nhau một trong hai tên sẽ rời vị trí sau khi nhìn thấy chân của tên áo đen kia.
Tôi nhận ra tiếng chân đang đến gần mình, rồi một người đàn ông nhảy ra chĩa súng vào tôi. Tôi có cảm giác tim mình đóng băng lại vì quá sợ hãi, tôi ngồi đơ tại chỗ không thể thốt nên lời, không thể thực hiện kế hoạch tiếp theo. Tôi nhắm mắt lại chờ khoảnh khắc tận cùng của cuộc đời mình đến nhưng người của Jiyong đã nhanh chóng bắn 1 mũi tên nữa lên người anh ta.
“Dara” – Tôi giật mình trước tiếng gọi của Jiyong qua thiết bị nghe. Đến lúc này tôi mới chợt tỉnh ra
“Em không sao chứ” – Ji hỏi tôi đầy lo lắng
“Em không sao” – Tôi cố gắng đứng lên trong khi chân vẫn còn run rẩy. Người của anh ấy đã lên nhanh chóng xử lý 2 tên vệ sĩ trước khi có rắc rồi nào xảy ra.
“Phần của em đã xong rồi, em hãy rút xuống dưới,anh sẽ xử lý tiếp” – Ji thông báo với tôi
Nhưng đó không phải điều tôi mong muốn. Tôi không nên sợ hãi, phải tiếp tục thực hiện kế hoạch này.
Tôi rút điện thoại của mình ra bấm số Il Woo
“Tôi vừa phát hiện ra một điểm bất hợp lý trong hợp đồng, anh có thể mang tôi vào để cùng đàm phán” – Tôi nói với Il Woo
“F*ck Dara, em định làm gì, không được, không được” – Ji bắt đầu hoảng loạn
Tôi không còn cách nào khác, tôi phải xử lý tên vệ sĩ đó không thì chỉ cần 1 cuộc liên lạc sẽ có hàng trăm tên vệ sĩ đang lởn vởn ngoại kia tụ tập tại đây.
Đúng như mong đợi Il Woo ra đón tôi ngay lập tức. Tôi run run đi theo anh ta trong khi tay đang giấu đi chiếc kim tẩm thuốc mê. Nhưng chờ đã, tôi sẽ cắm vào mặt anh ta hay cổ trong khi không có một chỗ nào lòi ra và tôi cũng chưa làm điều này bao giờ. Tôi thật sự sợ hãi
“Xin hỏi” – Tôi cố tỏ ra bình tĩnh khi vào đến cửa, tôi đột ngột dừng lại nhìn vào tên áo đen
“Tôi có thể giúp gì thưa quý cô” – Hắn nhìn thẳng vào tôi hỏi
“Anh có thể cho tôi biết mấy giờ rồi được không”
Hắn ta nhìn tôi như thể là một con ngốc nghếch. Il Woo quay ra kéo tôi ý là vào đi đừng bày trò nữa nhưng tôi vẫn không chịu, do Il Woo là khách mời đặc biệt của ông chủ nên hắn ta có vẻ không nghi ngờ
“Bây giờ là” – khi hắn đưa tay lên xem tôi ngay lập tức dùng hết sức cắm mũi kim vào tay của hắn.
“Cô…”- hắn ta loạng choạng trong khi tay kia đang chuẩn bị cầm lấy bộ đàm. Đây là một loại thuốc mê lẫn thuốc độc rất đặc biệt, nó có thể tác dụng ngay trong vài giây. Đầu tiên là làm tê liệt sau đó làm gục ngã. Tôi vội vàng giằng lấy cái bộ đàm trước khi hắn ta kịp làm gì ném ra xa
“Da……ra” – Il Woo nhìn tôi thất kinh. Anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi cũng đang không hiểu đây. Tôi run rẩy bịt miệng Il Woo. May mà căn phòng cách âm với bên ngoài khá tốt
Tôi đưa tay lên miệng ra hiệu cho Il Woo bình thường nhưng anh ta có vẻ đề phòng tôi và vẫn không tin vào những gì vừa trông thấy.
Tôi biết không còn thời gian, không thể ở mãi ngoài để ông thêm nghi ngờ. Tôi đẩy Il Woo rồi bước vào cùng, ra hiệu cho mọi người đã an toàn khi nhìn thấy căn phòng chỉ có riêng ông ta
“Hai người có vẻ không ổn” – Ông bật dậy khi nhìn thấy chúng tôi, nhất là Il Woo với khuôn mặt thất thần
“Xin lỗi, chúng tôi vừa có trận tranh cãi nảy lửa” – Tôi mỉm cười ngồi xuống ghế.
Trước khi ông kịp nói điều gì, điện trong căn phòng vụt tắt. Tôi thấy ông ta la hét hoảng loạn gọi tên các vệ sĩ nhưng vô ích. Tôi đeo kính hồng ngoại để nhận ra mọi việc. Người của Ji nhanh chóng tiến vào đánh thuốc mê Il Woo, đó chỉ là loại thuốc mê nhẹ, tôi nhận ra ông đang bỏ mở bức tường mật tại lò sưởi biến mất.
Cảm giác có ai ôm lấy tôi xiết chặt. Tôi nhận ra đó chính là Ji. Tôi run rẩy nước mắt trào ra vì quá sợ hãi.
“Bình tĩnh nào babe” – anh ấy trấn an tôi, hôn lên môi, lên tóc của tôi. Ve vuốt lưng cho tôi thấy dễ chịu.
Nhưng tôi không muốn mất thời gian quá lâu
“Nhanh lên Ji, ông ta có thể gọi báo động”
“Hệ thống đó đã bị cắt hét và đám ngoài kia đã được xử lý, em yên tâm” – Ji nói
“Vậy hãy theo ông ta ngay, em vừa thấy ông ta đi theo lỗi đó. Tôi chỉ về phía lò sưởi, đi ra ấn vào chiếc nút tôi đã nhìn thấy. Một đường hầm hiện ra trước mắt tôi.
“Em ở yên đây” – Ji nhắc nhớ khi ra lệnh cho đội của anh ấy tiến đến gần
“Em đi theo anh”
“Không được, rất nguy hiểm, em phải ở lại” – Nói rồi Ji cùng mọi người tiến vào trong
Làm sao tôi có thể chỉ ngồi đầy chờ đợi. Tôi tự cho phép mình đi sau đội quân của Ji chỉ một chút thôi
Tôi men theo lối cầu thang đi xuống căn hầm, tôi không nhìn rõ trong ánh sáng mờ ảo nên phải bám 2 tay lên tường để di chuyển. Đi được nữa quãng đường tay tôi chạm vào một vật gì đó , ngay lập tức một cánh cửa được mở ra. Ji cùng đội của anh có biết chỗ này không? Họ không bám vào tường nên không thể biết. Tôi đưa tay tháo chiếc tai nghe ra để báo cho Ji
“Hãy quay lại đây, em phát hiện ra một cái nút trên tường dẫn tới một căn hầm bí mật”
Trước khi tôi kịp nhận ra điều gì, có ai đó đã chụp lấy miệng tôi bằng một chiếc khăn, sau đó tôi ngất đi…
Au’s POV
Dara mở mắt ra cảm thấy chói khi ánh sáng chiếu thẳng vào mặt mình nhưng cô ngay lập tức hoảng loạn khi thấy Ji cùng người của anh đang giơ súng lên. Cô đang bị trói vào một chiếc ghế và một nòng súng đang giơ tên cổ cô.
“Ta không ngờ ngươi lại chính là kẻ phản bội” – ông Mizuhara hét lên
“Bỏ súng ra trước rồi chúng ta sẽ nói chuyện” – Jiyong gằn giọng. Khi Dara đang thông báo cho anh thì đột nhiên anh không thấy tín hiệu gì nữa. anh nhanh chóng quay trở lại phát hiện ra đôi bông tai Dara đeo nằm dưới đất, có một lỗi đi bí mật dẫn anh đến nơi đây.
“Chuyện gì chứ con trai, chuyện ngươi đâm lén sau lưng ta?”
“Thả cô ấy ra đã”
“Ta đã biết ngay từ đầu cô ta quan trọng với ngươi đến mức nào, ta quả thực là không lầm. Thêm tội dám lừa gạt con gái ta, các ngươi đều phải chết” – ông cởi trói Dara trên ghế bắt cô đứng lên cùng sau khi nhận ra cô đã tỉnh
“Tôi nhắc lại ông bỏ cô ấy ra ngay” – Jiyong quát ầm lên, anh đang rất hoảng sợ khi nhìn thấy Dara như vậy. Anh tự trách mình đã lôi cô vào một cuộc chơi quá nguy hiểm. Nếu cô có mệnh hệ gì chính anh là người gây ra
Dara cảm thấy nghẹt thở, thay vì sợ hãi như ban đầu bây giờ trong cô chính là sự tức giận. Dara đang cố gắng rút trong túi mình chiếc kim còn lại nhưng phải hết sức cẩn thận vì súng đã lên nòng lại đang đặt kề đầu cô.
Jiyong đã nhìn thấy hành động của Dara, anh nhìn cô, van xin cô đừng như vậy. Cô hiểu ý anh sẽ đầu hàng, rồi tất cả bọn họ sẽ cũng chết mà thôi.
Dara nhanh chóng lấy được chiếc kim ra, trước khi Jiyong thốt lên lời đầu hàng, cô dùng hết sức đâm về phía cổ của Mizuhara
“Đoàng”
[…]
Cô gái đã ngồi trước ngôi mộ hàng giờ liền chỉ ngắm nhìn chân dung người đàn ông trên bia mộ. Một nỗi niềm xót xa dâng trong mắt cô.
“Kiko” – Dara đặt tay lên vai gọi
“Tôi muốn được ở một mình” – Kiko lắc đầu từ chối
“Mọi chuyện rồi sẽ đến lúc phải kết thúc, hãy để bố cô ra đi thanh thản” – Jiyong nói khi anh nắm lấy tay Dara
“Tôi biết ông ấy đã làm những việc xấu xa nhưng ông ấy vẫn là cha tôi, tôi không thể bỏ rơi ông ấy” – Kiko úp mặt xuống đám cỏ còn tươi mới và khóc
Mọi chuyện đã kết thúc. Khi Dara cắm chiếc kim vào cổ của ông Jiyong đã không còn đủ bình tĩnh lao vào, trước khi ông ta ngã xuống, ông ta tự cười một tràng điên dại rồi bắn chính mình. Đó không phải là lỗi của ai cả.
“Chúng tôi mong cô sẽ ổn, hãy liên lạc với chúng tôi nhé” – Dara cảm thông. Giờ cô không ghét bỏ gì Kiko nữa, cô chỉ còn cảm thấy thương xót. Kiko không còn yêu Jiyong sau chuyện này thêm nữa cô ta phải chịu nỗi đau đớn khi biết sự thật về cha mình cùng cái chết của ông
Dara và Jiyong tiến về phái ô tô, họ lái xe ra khỏi nghĩa trang
“Mai chúng ta sẽ bay về Hàn, ở đây mọi chuyện đã kết thúc” – Jiyong thông báo
“Vậy tất cả mọi chuyện hóa ra SM là chủ mưu trong chuyện này” – Dara lên tiếng
“Phải, mọi hồ sơ đều chứng minh điều đó. SM đã liên kết với Vivi, lấy Vivi làm quân bài để thao túng thị trường Hàn. Chủ tịch Yang đã kiện lên tòa án rồi” – Jiyong xiết chặt tay Dara.
Cuối cùng mọi khó khăn giữa họ đã đi qua
“Anh sẽ qua Mỹ à” – Dara hỏi
« Không, anh sẽ về làm cho YG , cha anh cũng vẫn sẽ là trợ thủ đắc lực của chủ tịch Yang » - Jiyong mỉm cười nhìn Dara hạnh phúc
Bom’s POV
Tôi hạnh phúc không nói nên lời khi nhìn thấy cô bạn thân của mình đang cùng người mà cô ấy yêu thương đứng trên lễ đường kia . Hãy nhìn xem khuôn mặt hạnh phúc của cô ấy, cái nhìn e ấp của Dara khi nhìn Ji Yong. Và hãy nhìn xem cái các Jiyong cười sung sướng, nhìn Dara ngây dại.
Tôi không kiềm chế nổi những giọt nước mắt xúc động của mình.
« Ta tuyên bố hai con là vợ chồng »
Jiyong ôm Dara vào lòng trao cho cô ấy cái hôn yêu thương. Cảnh tượng này cùng tiếng pháo giấy nổ và bản nhạc cưới vang lên khiến tim tôi rung động. Top đứng bên cạnh đã xiết chặt lấy vai tôi từ lúc nào, tôi ngẩng lên nhìn anh ấy
« Bao giờ thì em mới có thể tìm được một người đàn ông để được như vậy » - Tôi mỉm cười
« Một ngày gần nhất, anh sẽ làm điều đó cho em » - Top nhìn tôi rồi cúi xuống hôn tôi
« Omo, chụp nhanh đi » - Tôi nghe thấy tiếng cô dâu nhí nhảnh Dara đang hò hét với đám người phía dưới chụp lại ảnh bọn tôi.
Cả một đám nhắng nhít chạy lại gần, cả cô dâu chú rể đều quây lại đây sau đó chúng tôi nắm lấy tay nhau nhảy một điệu vui thú
« E hèm, sau đây là màn ném hoa cưới » - Dara tuyên bố
« Cho em, cho em » - CL nhoi nhoi lên đòi
Của chị mà!
« Cho mình đi, cho mình » - Tôi cố vớt vát
« Sẵn sàng nào, 1 ………., 2…… , 3 ……… »
[3 năm sau]
“Yah! Dara, xem con cậu bắt nạt con mình này”
“Ồ thôi nào Bom, con giai mình chỉ đang âu yếm con dâu tương lai thôi. Haha” – Dara cười trêu chọc Bom
Sau đám cưới của Dara, gần một năm sau Bom cùng Top tổ chức đám cưới. Khi họ quyết định tổ chức đám cưới cả đám người CL Seungri, Minzy Daesung cũng đòi cưới theo nên đã có một buổi tổ chức đám cưới tập thể hoành tráng.
Hôm nay là ngày các gia đình tụ tập tại nhà Dara mở tiệc cuối tuần. Đây dường như là buổi tụ tập thường xuyên của tất cả mọi người
“Cái gì, bẹo má xinh đẹp của con ta mà đòi làm con rể ngoan hả” – Bom nhìn Dara cong môi lên
“Con trai mẹ đã làm rất tốt, eygo” – Nói rồi Dara ôm con trai bé bỏng vào lòng, quay qua xoa đầu cô gái nhỏ đáng yêu của Bom
“Hai người ra đây nướng thịt hộ bọn anh đi” – Top gọi với vào
“Em sẽ không, ai bảo anh cấm em ăn bắp” – Bom hờn dỗi
“Em đã ăn cả tấn bắp rồi, anh sắp sạt nghiệp” – Top ra vẻ tội nghiệp
“Dara, qua đây nướng giúp anh đi” – Jiyong phụng phịu
“Okie, baby. Em ra đây” – Dara cười trả lời
“Em đã thấy gì chưa Bommieeeeeeeeeeeeeeeeee” – Top hờn dỗi
“Thơm quá” – CL tiến lại vườn với bụng bầu đã được 8 tháng
“Em có mang mấy chai rượu đây” – Seungri giơ 1 chai rượu to lên tỏ ra phấn khích
“Thế còn Minzy, Deasung đâu? “ Dara hỏi
“Hai người đó đang đi mua một chút hải sản chị ạ” – CL nhón một miếng thịt ăn trả lời
“Nghe nói Minzy nghén hải sản” – Dara cười khúc khích –“tội nghiệp Daesung nửa đêm phải đi kiếm bạch tuộc cho em ấy ăn”
“Chào cả nhà” – YoungBae cùng Durami, Il Woo cùng Kiko tiến vào với giỏ trái cây trên tay cười hạnh phúc
Giữa khu vườn ngát xanh, có 12 con người đang bên nhau hạnh phúc, tận hưởng những giây phút bình yên cuộc sống mang đến cho họ.
[….]
Tìm thấy tình yêu thực sự giữa an bài của số phận.
Bạn có tin không?
Như Dara – Ji Yong, một thứ cảm xúc ko gọi được bằng tên, không thể đem nó ra mà nhìn ngắm, ko thể giải thích được bằng lời.
Muốn. rất muốn
Cần. rất cần.
Tin. rất tin
Và trên tất cả là yêu, rất yêu.
The end
Đôi lời của tác giả : Cảm ơn tất cả các bạn đã theo dõi fic và ủng hộ fic trong suốt quãng thời gian qua. Dù mình biết mình còn nhiều hạn chế trong cách viết, cùng đợt ôn thi nên có nhiều chap tình tiết rất mệt mỏi nhưng mọi người vẫn cố ủng hộ.
Dù sau khi chap cuối kết thúc có thể nó sẽ bị chìm dần nhưng đây vẫn coi như kỉ niệm về fic đầu tay của mình nên mình cũng rất vui.
Nếu bạn nào theo dõi fic của mình từ lâu mà đọc được những dòng này, đến chap cuối rồi hãy chia sẻ cảm nghĩ của các bạn cho mình nhé. Mình không cần câu lượt cmt đâu, mình chỉ cần một chút chia sẻ cho đứa con tinh thần mà thôi
Chân thành cảm ơn các bạn.
p/s: Có thể có nhiều bạn rất thắc mắc về cái kết nhanh chóng này nên mình xin trả lời luôn là vì lí do cá nhân mình phải off tầm gần 1 tháng để thi mà để các bạn đợi fic thì mình thấy không được thoải mái cho nên mình đã quyết định nhảy cóc và kết thúc luôn :)
Nếu có duyên nhất định mình sẽ viết một fic khác hay và đầu tư hơn gửi đến toàn thể csc reader yêu mến Daragon :)
Thân !
|
|