|
Part 2
Sáng hôm sau, tại nhà của Jan Di....
- Omma, sao không gọi con dậy ? Chết con rồi.
- Cái con bé này, từng này tuổi rồi mà cứ như trẻ con. Sao không tự dậy được hả ? .... Ra đây ăn sáng rồi còn đi học.
Một lát sau, Jan Di chạy ra khỏi phòng với trang phục sộc sệch, tóc tai rối bời. Trông cô thật thảm hại. Mẹ cô lo lắng hỏi :
- Con bị làm sao thế Jan Di ?
- Con bị muộn học rồi. Con đi đây.
Jan Di chỉ kịp lấy miếng bánh mì bỏ vào miệng rồi chạy mất Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn hình ảnh Ga Eul đang sốt ruột đợi mình ở trước nhà. Vừa nghĩ vừa thương Ga Eul nhưng khi ra tới nơi thì chẳng thấy Ga Eul đâu cả. Đột nhiên Jan Di cảm thấy uất ức :
- Thế đó, uổng công mình lo lắng cho cậu ta . Còn cậu ta thi bỏ rơi mình ở đây mà đi học một mình. Hay là cậu ta cũng dậy muộn như mình nhỉ ? Đúng là đồ con gái mất nết mà ! ( hihi....không biết đang nói ai ) Giờ biết làm sao để đi học đây ?
Jan Di đang lo lắng không biết đi học bằng cách nào thì đột nhiên cô thấy một dáng người quen thuộc. Người dó đang ngủ gục trên chiếc mô tô màu trắng đắt tiền. Cô tới gần và nhận ra đó là Ji Hoo. Khẽ lay cánh tay anh, cô gọi :
- Ji Hoo sun bae..... Ji Hoo sun bae......
Ji Hoo nghe tiếng ai gọi mình thì giật mình tỉnh dậy. Nhìn thấy Jan Di rồi như nhận ra điều gì đó, anh vội nhìn đồng hồ rồi đưa mũ bảo hiểm cho Jan Di :
- Nhanh lên ! Chúng ta sẽ muộn mất.
- Nhưng còn GA Eul...cô ấy....
- Không sao đâu. Anh đã nhờ Yi Jung đón Ga Eul. Lên xe đi.
Tuy có hơi bối rối trước cách xưng hô của Ji Hoo nhưng Jan Di vẫn nhanh chóng cầm lấy mũ bảo hiểm rồi lên xe..
- Cảm ơn sunbae ! Không có cậu chắc tớ muộn học quá!
- Không có gì đâu. À...mà cậu ngủ dậy muộn hả ?
- À....ừ....sao cậu biết ?
Ji Hoo vừa cười vừa nói :
- Nhìn cậu là tớ biết liền
Jan di bấy giờ mới nhận ra bộ dạng của mình. / Xấu hổ quá đi ! Làm sao bây giờ ?/
- Cậu ....cậu ....ngồi chắc vào nhé, tớ tăng tốc đây. / Chán quá, sao mỗi câu đơn giản “cậu ôm chặt mình kẻo ngã” mà nói cũng không xong. /
- Á...Á....Á.....Cậu...cậu...đi chậm lại chút đi.
- Không nhanh lên là ....
Ji Hoo chưa kịp nói hết câu thì cảm nhận được cánh tay ai đó đang ôm chặt lấy mình. / Vẫn còn chậm, hay mình tăng tốc lên nữa nhỉ ?/
..... 10 phút sau. Trước cổng trường Shin Wa.....
- Yi Jung oppa hôm nay đẹp trai quá đi !
- Hôm nào anh ấy chả thế..... Nhưng mà hôm nay trông anh ấy đúng là đẹp trai hơn mọi hôm. Ôi ! Các cậu biết không, trái tim tớ đang tan chảy vì anh ấy đấy.
- Mà sao anh ấy lại đứng cạnh con bé Ga Eul chứ ? Thật đáng ghét !
Ga Eul lúc này đang đứng trước cổng trường đợi Jan Di.
- Có cần phải căng thẳng vậy không GA Eul ?
- Sunbae không biết đấy thôi, Jan Di là chuyên gia dậy muộn. Sáng nào tôi cũng phải gọi cậu ấy mới dậy được. Làm sao bây giờ, sắp vào học rồi.
Ga Eul vừa nói xong thì thấy từ đằng xa chiếc xe mô tô màu trằng chạy tới. Trên xe không ai khác mà là Jan Di và Ji Hoo.
- Jan Di à, sao cậu lại đến muộn vậy ? Lại ngủ quên nữa hả ?
- Còn nói nữa. Ở đâu ra loại bạn bè .....
Jan Di đang định cho Ga Eul một trận tơi tả thì bỗng nhìn thấy Jun Pyo và Yoo Mi đi cùng với nhau.
- Hết Yi Jung sunbae giờ lại đến Jun Pyo sunbae sao ? Cái con nhỏ Yoo Mi đáng chết này dám cướp mất Jun Pyo của ta. Nó chết chắc rồi..
Đám nữ sinh thì ngạc nhiên trước cảnh Jun Pyo và Yoo Mi còn Ga Eul thì ngạc nhiên trước thái độ của Jan Di.
- Jan Di à, sao...sao.... cậu lại....nhìn bọn họ.....Chẳng lẽ cậu.....
- À ...không.....không sao. Vào lớp thôi.
Nói rồi Jan Di kéo Ga Eul vào lớp học.. Suốt buổi học Jan Di không thể tập trung vào bài học được mà cứ nghỉ tới cảnh Jun Pyo và Yoo Mi hồi sáng. / Sao mình lại nghĩ tới cái tên vô lại đó chứ ? Cái tên đó ngay từ lần đầu gặp đã chẳng tốt đẹp gì, chỉ toàn gây phiền phức cho mình thôi. Hắn lại còn bảo bọn học sinh ném trứng và bộ mì vào người mình. Thật đáng ghét. /
Tại phòng học VIP của F4....
- Jun Pyo à, cậu giải thaichs mọi chuyện đi. Tớ chẳng hiểu gì cả. – Won Bin hỏi Jun Pyo
- Chẳng lẽ.....
- Đúng vậy Yoo Mi là người tớ tìm kiếm suốt 5 năm trời.
- Cô ta mà là cô gái đó á ? Không phải chứ ?
Won Bin và Yi Jung không tin vào tai mình và hét lên khiến Ji Hoo lúc này đang ngủ trên ghế phải thức giấc.
- Các cậu ồn ào quá đi .Có chuyện gì vậy ?
- Cái con bé Yoo Mi đó là người Jun Pyo ìm kiếm lâu nay đó. Cậu tin được không ?
- Yoo Mi nào cơ ?
- À hình như cậu vẫn chưa biết chuyện. – Won Bin giải thích – Trưa hôm qua Jun Pyo nhìn tháy Yoo Mi cầm sợi dây chuyền gì đó. Sau đó nói cô ấy là người cậu ấy tìm kiếm bấy lâu.
Ji Hoo vẫn chưa nghe thủng câu chuyện nên hỏi lại Jun Pyo
- Sợi dây chuyền nào cơ ? Của cậu hả Jun Pyo ?
- Không , của mẹ tớ.
- Vậy sao cô ta có được ? – F3 đồng thanh hỏi.
- Chuyện dài lắm.! 10 năm trước, tớ bị bọn xã hội đen bắt cóc.........
*Flash back*
Trong nhà kho của một nhà máy bỏ hoang, bóng đêm bao trùm, đâu đó có tiếng côn trùng kêu. Một đưa trẻ đang ngồi co ro. Cậu bé đang run lên vì lạnh :
- Omma, appa con sợ lắm ! .....Huhuhu,,,,,omma appa mau tới cứu con....con sợ lắm ! Ở đây vừa lạnh vừa tối,..... con sợ lắm ....huhuhu.....
Một tên mang áo đen nghe cậu bé khóc thì trỏ nên giận dữ
- Im ngay ! Còn khóc nữa là tao cắt lưỡi mày đấy. Trói nó lại cho ta.
- Đại ca lo xa rồi. Trẻ con thì làm được gì chứ. Nhìn dáng vẻ sợ hãi của nó kìa, nó không dám bỏ trốn đâu.
- Được rồi mày canh chừng nó cẩn thận. Tao đi mua đồ ăn.
Nói rồi tên đó bỏ đi. Trong đầu Jun Pyo đang nảy ra suy nghĩ : “Chỉ còn lại một tên. Làm sao để thoát ra nhỉ ?”. Đang nghĩ cách đối phó với tên áo đen thì Jun Pyo chợt thấy hắn ta ôm bụng. Ngay lập tức cậu nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
- Ái chà... sao lại đau bụng vào lúc này chứ. Chắc đại ca sắp về rồi. Mình đi giải quyết một lát.
Hắn ta toan chạy đi thì chợt nhớ tới Jun Pyo.
- May quá ! Suýt nữa thì quên thằng nhóc này. Phải trói mày lại đã chứ?
Nói rồi hắn trói Jun Pyo lại rồi chạy mất. Sau khi hắn đi Jun Pyo mở mắt ra. Cậu đang loay hoay nghĩ cách cởi trói thì chợt nhìn thấy mấy chai bia rỗng của bọn cướp ở trên bàn. Cậu vội lăn tới ( bị trói cả tay lẫn chân mà ). Rồi đá mạnh vào cái bàn. Lập tức mấy chai bia rơi xuống. Cậu vội lấy một chai rồi xoay người ném vào bức tường. Rồi cậu lấy mảnh vỡ của chai bia cứa vào dây trói để cắt đứt nó. Nhưng dây trói quá dày nên phải mất rất lâu cậu mới cắt được dây trói ở tay. Khi dây trói ở chân gần đứt ra thì Jun Pyo đột nhiên nghe thấy tiếng của bọn cướp ở bên ngoài :
- Sao mày lại ra ngoài này. Thằng nhóc đó đâu ?
- Em bị đau bụng vừa mới giải quyết xong. Thằng bé đó thì có chuyện gì xảy ra được chứ ? Lúc em đi nó đã ngủ say rồi, vả lại em đã trói chân trói tay nó lại. Làm sao nó có thể thoát được chứ ?
- Vậy thì tốt. Nhưng sao cửa lại mở thế kia ?
- Em không biết. Rõ ràng lúc đi em đã đóng cửa lại rồi mà.
- Thế có khóa lại không ?
- Hình như không.
- Nguy rồi thằng oắt con đó có thể đã trốn thoát.
Nói rồi hai tên cướp chạy vội vào nhà kho.
- Sao chỉ có sợi dây trói thế này ? Thằng nhóc đó đâu ?
- Em...em..... không biết ?
- Mày thật là vô dụng ! Có đứa nhóc cũng giữ không xong. Đuổi theo nó nhanh lên. Chắc nó chưa chạy xa được đâu.
Nói rồi hắn chạy ra ngoài.
- Đi theo đường này là tới Seoul nhưng nó rất tối, còn đường kia có nhiều đèn sáng hơn. Chắc nó đi theo hướng đó.
- Đại ca thông minh thật. Trẻ con chắc sợ ma lắm.
- Đi thôi.
* End Flash back*
- Vậy lúc đó cậu đi theo đường nào ? Chẳng lẽ....
- Đúng vậy. Là con đường tới Seoul. Lúc đó tớ trốn ở trong nhà kho nên nghe lén được.
- Không phải cậu đã trốn đi rồi à ? Cửa mở, dây trói lại đứt.
- Lúc bọn chúng đang nói chuyện thì tớ cắt được dây trói ở chân. Tớ liền chạy nhanh tới cửa ra vào. Nhìn qua khe cửa, tớ thấy bọn chúng ở ngoài đó nên tớ mở nhẹ cánh cửa ra giả vờ như đã chạy trốn rồi nấp ở sau cánh cửa đó. Quả nhiên lúc bọn chúng vào thấy sợi dây trói ở đó cứ tưởng tớ chạy mất rồi. Cũng may lúc đó trời tối nên tớ không bị phát hiện. Tớ nấp ở đó cho đén khi bọn chúng đi khuất hẳn mới chạy theo con đường lên Seoul.
- Bravo ! Cậu còn nhỏ mà thông minh thật đấy ! Cậu như thế mới xứng đáng làm bạn của tớ. – Won Bin vừa vỗ vai Jun Pyo vừa nói.
- Chuyện gì xảy ra sau đó vậy. Cậu kể tiếp đi.
- Tuy lúc đó đi khác hướng với bọn chúng nhưng tớ vẫn sợ chúng đuổi theo nên tớ cứ chạy mãi. Lúc trời sáng thì tới được Seoul. Ở đó có đông người qua lại nên tớ cứ tưởng là thoát được bọn cướp rồi. Ai ngờ lúc tớ ngồi nghỉ dưới gốc cây thì chợt thấy hai bọn cướp ở đằng xa, cách tớ khoảng 50 m. Không may, bọn chúng cũng nhìn thấy tớ nên đuổi theo. Lúc đó tớ rất sợ bị bắt lại nên tớ lấy hết sức mình chạy thật nhanh. Lúc đó tớ chọt nghĩ cứ chạy như vậy không phải là cách nên tớ chạy trốn vào một cửa hàng nào đó. Tớ chạy vào trong của hàng đó rồi nấp vào một góc trốn thật kĩ. Qua cánh cửa gương tớ thấy bọn chúng cứ chạy về phía trước. Lúc tớ thở phào nhẹ nhõm thì chợt có bàn tay ai đó đặt lên vai mình. Quay lại nhìn thì tớ nhìn thấy một cô bé rất dễ thương......
*Flash back*
Trước mắt Jun Pyo là một cô bé rất dễ thương. Cô bé hỏi :
- Anh là ai vậy ? Sao anh lại ở đây ?
- Anh...anh ....là.....
Jun Pyo định nói tên của mình thì chợt nhớ đến lời mẹ dặn “ Con không được tiết lộ thân phận của mình vì điều đó sẽ gây nguy hiểm cho con, con hiểu không ? “
- Anh đói rồi phải không ?
- Ừ.
Jun Pyo cả ngày qua vẫn chưa ăn gì nên bây giờ đang rất đói. Cô bé đó liền chạy đi lấy bánh cho Jun Pyo ăn.
- Em tốt thật đó. Sau này anh sẽ mua thật nhiều bánh cho em ăn.
- Thật chứ ?
- Thật.
- À...Bây giờ em phải đi học rồi, anh về nhà đi.
- Nhà ? Anh quên đường về nhà mất rồi ? Vậy em dẫn anh đến đồn cảnh sat nhé ?
- Ừ.
Nói rồi cô bé kéo tay cậu bé đi. Đi được một lúc Jun Pyo thấy mệt nên ngồi dưới gốc cây để nghỉ.
- Chúng ta nghỉ một lát đã. Anh mệt rồi.
- Ở đó có bán kem kìa. Em đi mua kem chúng ta cùng ăn nhé ? Đợi em một chút.
Nhìn theo dáng cô bé đi, Jun Pyo cảm thấy rất vui. Cậu không còn cảm giác sợ hãi nữa. Chợt cậu nảy ra sáng kiến. Cậu nhặt một viên gạch rồi khắc lên thân cây phía sau lưng cậu dòng chữ :
Đến đây cậu mới sực hớ là mình chưa biết tên cô bé đó, Cậu định lúc cô bé về sẽ hỏi thì đột nhiên có một chiếc xe dừng lại chỗ cậu bé đang ngồi, Rồi một đám người mang áo đen bước ra. Jun Pyo hoảng sợ lùi lại phía sau. Đột nhiên đám người đó cúi người xuống chào Jin Pyo :
- Thiếu gia không sao chứ ạ ? Chúng ta về thôi. Chủ tịch và phu nhân đang rất lo lắng cho thiếu gia.
Bấy giờ Jun Pyo mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu rất vui mừng, cuối cùng cũng thoát nạn. Vui quá nên cậu quên mất cô bé mà theo mấy người đó lên xe. Lúc Jun Pyo sắp bước vào xe thì có tiếng nói :
- Anh đi đâu vậy ?
Thì ra là cô bé đó. Jun Pyo vội chạy lại gần cô bé :
- Anh sắp được về nhà rồi.
- Vậy à ? Chúc mừng anh...... Nhưng anh...anh.... sẽ không quên em chứ ?
- Tất nhiên, anh sẽ không quên em đâu.... À....em cầm lấy đi.
Jun Pyo móc từ túi áo trong ra một sợi dây chuyền rất đẹp đưa cho cô bé.
- Ôi ! Đẹp quá !
- Chờ anh nhé ! Sau này anh sẽ tìm em và .....và......anh....sẽ kết hôn với em.
- Thật chứ ?
- Thật.
- Ngoắc tay nào.
- Ừ, ngoắc tay.
Rồi Jun Pyo chạy nhanh lên xe. Khi chiếc xe lăn bánh, Jun Pyo như sự nhớ ra điều gì liền quay người lại hỏi :
- Em tên gì vậy ?
- Em ...em...tên là Geum...Jan.....Di......
Vì chiếc xe đã chạy xa rồi nên Jun Pyo chỉ kịp nghe được “ Em ...em...tên là Geum...”
*End Flash back*
F4 bấy giờ mới hiểu rõ ngọn ngành, Won Bin nói
- Thì ra sợi dây chuyền đó là vật đính ước của cậu và cô bé ấy.
Còn Yi Jung thì nháy mắt với Jun Pyo :
- Lãng mạn thật đó.
- Xem ra cậu có duyên với những cô bé mang họ Geum thật đấy. – Ji Hoo trêu Jun Pyo
Jun Pyo vẫn chưa hiểu ý Ji Hoo nên ngạc nhiên hỏi lại
- Sao ?
- Cô bé cậu gặp 10 năm trước. – Won Bin nói.
- Cô gái đã cứu thoát cậu khỏi tay bọn xã hội đen – Yi Jung tiếp lời.
- Cô nàng “ cỏ dại “ đối đầu với F4 .... nhưng rất tiếc ... cô ấy đã là bạn gái của tớ. – Cuối cùng là Ji Hoo.
- Có khi nào cả ba cô gái đó là một không nhỉ ? - Won Bin nháy mắt.
- Thú vị thật đấy.... Nhưng không phải Yoo Mi có họ Kang sao ? - Yi Jung tỏ vẻ nghi ngờ.
- Đúng đấy. Cậu quá tin người rồi đó Jun Pyo. Chỉ dựa vào sợi dây chuyền mà đưa ra kết luận thì có hơi vôi ko ?
- Nhưng sợi dây chuyền đó là có một không hai. Nó là sợi dây chuyền mẹ tớ yêu quý nhất. Lúc đó tớ thấy đẹp nên lấy chơi, ai ngờ hôm đó bị bắt cóc. May thay tớ bỏ vào áo trong nên bọn cướp không tìm thấy.
- Thế chắc là nó đẹp lắm ?
- Đúng vậy. Nó rất đẹp.....Mặt dây chuyền có hình ngôi sao, bên trong có một mặt trăng nhỏ.....
Ji Hoo vốn đã ngả lưng lên ghế định ngủ tiếp, nghe Jun Pyo nói thì bật dậy hét lớn như không tin vào tai mình :
- Cái gì ? Mặt...mặt trăng và ngôi sao ư ?
- Sao vậy ? Có vấn đề gì sao ? – Jun Pyo ngạc nhiên trước thái độ của Ji hoo liền hỏi lại.
- Cho tớ xem được không ?
- Nó ở chỗ Yoo Mi rồi.
Jun Pyo vừa nói xong thì Ji Hoo nhảy ra khỏi ghế rồi chạy đi mất. |
|