|
Phần kết
Bị lỡ bữa tối Giáng sinh của mình vào dịp lễ năm ngoái, những tá điền của Lâu đài Jervaulx đã quyết định tổ chức gấp đôi lễ kỷ niệm của họ vào dịp lễ năm nay và công tước hoàn toàn vui mừng mà tăng nó lên thành gấp ba. Trong Đại Sảnh, hai ngày trước lễ Giáng sinh, một cái sàn nhà bằng gỗ đã được trải phía trên sàn đá, nó bao gồm bữa tiệc, uống rượu, khiêu vũ, vui chơi và ôm hôn từ giữa trưa cho tới tận nửa đêm. Thậm chí Maddy cũng bị lôi dậy để khiêu vũ, bất chấp sự phản đối đáng buồn cười của nàng, bị kéo lên sàn khiêu vũ và bị bỏ lại ở giữa sàn, với Jervaulx đang đứng đối diện với nàng. Chàng dẫn nàng qua các bước trang trọng của một điệu vũ bốn cặp với Durham và Phu nhân Marly, với âm nhạc và tiếng cười vui vẻ - nhưng nó là tiếng cười thân thiện, vỡ ra thành một tiếng gầm lớn khi Jervaulx bế nàng lên vai và nâng lên tận đầu giống như một nghệ nhân múa rối chuyên nghiệp và quay nàng một vòng.
Kết thúc điệu nhảy, chàng cúi người chào nàng. Maddy, với một nụ cười xấu hổ, dùng hết sức của bàn tay để đánh chàng. Chàng chấp nhận nó một cách vui vẻ, và rồi kéo nàng lên với chàng và hôn nàng, giữa hành lang và tất cả mọi người, với một tràng vỗ tay điên buồng và âm nhạc đập dồn bên tai nàng: một nụ hôn mạnh, kéo dài, một sự im lặng nóng bỏng của riêng họ giữa tiếng la hét đó.
“Bây giờ,” chàng thì thầm bên tai nàng, “chúng ta phải .. thoát khỏi một cách thanh nhã.”
Nàng hôn papa mình và thậm chí nhận một nụ hôn nhanh lên má của mỗi người trong gia đình công tước, mẹ chàng các chị em của chàng – và từ Phu nhân Marly một lời phàn nàn cáu kỉnh rằng đã đến thời điểm giới nghiêm mà Công tước và Nữ công tước phải rút lui: Maddy đã cho phép câu chuyện lộn xộn này diễn ra quá lâu. Họ để lại bà chống chiếc gậy đi tới dàn nhạc và cúi người với Papa, thông báo với ông là ông đã già và có lẽ nên đi ngủ.
“Tới đây với ta,” Christian nói với Maddy, dẫn nàng đi khỏi cầu thang ra tới tận đầu kia của hành lang. Maddy bước tới một cách vui vẻ. Tất cả những lối đi đều có gắn đuốc đang cháy, sáng rực và đầy ám khói, cho đến khi nàng và Christian đi tới căn phòng yên tĩnh nằm ngay bên cạnh một khu vườn ươm.
Chàng mở cánh cửa thật khẽ khàng. Jilly đang ngồi trong căn phòng chờ với một ngọn đèn lồng, vẫn mặc quần áo và trông đầy hy vọng. Cô gái nhảy dựng lên và nhún gối. Christian gật đầu với cô và cô nàng nở một nụ cười và lại nhún gối, nhanh chóng ra khỏi phòng để tham gia bữa tiệc. Khi cô gái đi khỏi, Maddy quan sát chàng nhìn qua cánh cửa đang mở vào căn phòng ngủ tối đen bên ngoài.
Nàng đã thử, trong cả năm qua, để sống theo con đường Ánh sáng, kể cả sống giữa cuộc sống vương giả và xa xỉ - và hiểu thấu được hoàn toàn ý của Phu nhân Marly khi bà nói về nghị lực và lòng can đảm. Nó dường như không quá khó, với một thu nhập nhỏ, để biết xem cái gì đúng đắn cần phải làm. Nàng đã giữ một số đủ cho nàng và Papa sinh sống, và một ít được để dành lại – và một số nhỏ khác được gửi tới quỹ ở Buổi Gặp mặt.
Giờ, với quá nhiều thứ cần quyết định hàng ngày: cái gì cần thiết, cái gì là phù phiếm – một là có thể cho nghỉ bớt một nửa số gia nhân, nhưng như Jervaulx đã lưu ý một cách ráo hoảnh là đến lúc đó chàng sẽ lại phải trả cho sự giúp đỡ của họ ở trong giáo khu. Có quá nhiều màu xám – quá ít màu đen và trắng; trong một năm nàng đã phải dành đa số thời gian tự vấn mình và xem nàng đang sống với Sự Thực hơn nàng đã từng sống trong đời mình như thế nào. Nàng có những dự án của riêng mình và những dự án đó nàng đã đặt lên vai Christian – Công Việc Có Ích của chàng, chàng gọi chúng như thế, nháy mắt với nàng khi chàng viết những hóa đơn – những hóa đơn lớn đến sửng sốt là một gánh nặng trách nhiệm mà nàng cảm thấy sợ hãi.
Những nó không phải hoàn toàn là không chắc chắn. Nàng có một sự tin tưởng của mình: sự phục vụ mà nàng biết tường tận, nàng đã làm nó khi mà nó luôn có nghĩa là được hoàn thành.
|
|