|
Nàng dừng lại. Nàng đang khóc thổn thức, vẫn đứng trước tất cả bọn họ, một bóng dáng cô đơn với tờ giấy đang từ từ rách ra bằng đôi tay không yên. Nàng mím chặt môi, và cái nhìn của nàng rời lên phía trên trần nhà và rồi nhìn xuống sàn và những nơi khác chứ không nhìn vào bất kỳ ai đang quan sát nàng.
“Tôi đã đi,” nàng nói bằng một giọng mỏng manh, “tới nhà của người ấy và sống ở đó, một người phụ nữ phóng đãng - ”
Christian kêu lên một tiếng, rời khỏi tấm gỗ và bước về phía trước, nhưng nàng không dừng lại.
“- giữa những thứ xa hoa và ích kỷ, sự thỏa mãn và tiện nghi rất trần tục, và kể cả khi tôi biết rõ là tôi không được kết hôn bằng Sự thật, và bị đắm chìm trong những tội lỗi và thú vui xác thịt, thì ý chí của tôi vẫn mạnh mẽ hơn và tôi không thể và sẽ không đồng ý với yêu cầu của Kinh chỉ đường (Gospel) mà càng đi xa hơn vào cái bẫy của kẻ thù và lại quay về với người đó kể cả khi tôi cố tự giải thoát cho mình bằng cách chạy trốn về với cha tôi.”
Christian lắc đầu. Chàng nhìn nàng, mừng rỡ khi nàng nhìn lại chàng, không ngừng lắc đầu nói không.
“Tôi vẫn thường tự nói với bản thân là tôi yêu người ấy, và đó phải là Sự thật, nhưng nó là một ảo ảnh hoặc những lời nói bóng gió của quỷ Sa tăng và không phải là sự uy nghiêm của Đấng Linh Thiêng,” nàng nói, tiếp tục không ngừng bằng cái giọng run rẩy cao vút đó, “và tôi biết nó là như thế bởi vì tôi đã có cảm giác rằng tôi đang làm cái mà tôi không nên làm và về sau khi tôi nhìn thấy những người Friends, tôi đã rất xấu hổ khi nhìn vào họ.” Nàng đứng đó với những giọt nước mắt tuôn dài. “Và tôi xin lỗi. Tôi không xứng đáng. Tôi đã không thừa nhận điều này và tôi cầu xin Hội sẽ không khai trừ tôi, vì tôi đã quay lưng lại với người ấy.” Nàng chớp mắt, một cái nhìn trống rỗng vào hư không. “Tôi cảm nhận được sâu sắc sự yếu đuối trong bản tính của mình.” Nàng cúi đầu. “Và giờ tôi mong là – được đắm mình trong ánh sáng và cuộc sống cùng với Sự Thật.”
“Sự Thật à!” Christian thét lên, cái từ đó vang lớn trong không gian im ắng của căn phòng.
Cuối cùng chàng cũng làm cho nàng phải nhìn về phía chàng, nàng và những người khác. Chàng đứng sừng sững phía trước cánh cửa, không đúng chỗ - chế phục không đúng, giận dữ, bị làm nhục – chỉ có Maddy là con người giống như chàng ở giữa những khuôn mặt nghiêm trang.
“Sự Thật à!” chàng hét lên, nhìn chằm chằm vào nàng, một tiếng vọng lại của chính chàng, chỉ có mỗi từ đó. Giọng chàng vang vọng khắp xung quanh căn phòng rộng lớn.
Phía trên những hàng người, người đàn ông có giọng nói trầm đứng lên. “Bằng hữu,” ông ta nói với Christian, “chúng tôi cảm nhận được lòng trắc ẩn dịu dàng về phía cậu, nhưng chúng tôi phải thông báo là cậu không thuộc về Cuộc sống Thần thánh này, và là một vị khách không được mời ở Buổi gặp mặt này.”
Một người khác đứng lên, trong các dãy ghế. Là Richard Gill. “Chúng tôi mong là ngài đi khỏi đây.”
Christian bật cười khanh khách. Chàng đi xuống lỗi đi giữa hai dãy ghế và giật lấy tờ giấy đã bị xé rách từ tay Maddy.
“Ai viết cái này vậy?” Chàng nắm lấy nó trong tay, giơ ra phía trước.
Nàng nhìn chàng như thể chàng là một ảo ảnh, như thể chàng đang nói lảm nhảm cái gì đó điên khùng mà nàng không thể hiểu. Biểu hiện của nàng làm chàng cáu tiết. Trống rỗng với nỗi đau bị đe dọa, sự yếu đuối ngu ngốc, không phải em, không phải Maddy bé nhỏ, nói dối, nói dối, nói dối!
|
|