|
Đêm thứ Mười Hai tới và đi, không bánh trái hay trò chơi gì. Chàng tìm kiếm những lý do để từ bỏ việc gửi Diana đi: ngày nghỉ, thời tiết, cần có thêm vài bộ quần áo ấm nữa. Con bé có cả một ngăn kéo đồ mà bất cứ đứa trẻ nào là con gái cũng phải ghen tị, do người thợ may riêng của con bé tạo ra, chị họ của chị gái người đầu bếp, được sự tham khảo của Đầu bếp và Jilly. Calvin đã đóng góp một tấm vải mu xơ lin dài có hình thêu mà không biết bằng cách nào đó lại nằm trong cái giỏ hành lý của ông trong lúc ông đặt may những bộ chế phục cho mùa xuân. Durham mang tới những dải ruy băng màu xanh dương, rất hợp với màu mắt của con bé.
Christian đi chầm chậm xuống con đường Oxford vào buổi đêm và bảo chiếc xe ngựa chờ chàng khi chàng đi dạo dưới ánh đèn, mua những chiếc khăn san, đồ len và nhung. Chàng không muốn con bé bị lạnh. Trên hết là chàng không muốn con bé bị lạnh.
Tới khi mà với chàng, rõ ràng chẳng có một đứa trẻ nào có thể dùng được hết toàn bộ số quần áo nhiều như thế trong một lúc thì Jilly bắt đầu đóng gói riêng những tấm vải dài vào một chiếc rương. Christian nghĩ là chàng nên xem qua việc sắp xếp một chiếc xe ngựa trạm và hộ tống chuyến đi tới miền bắc và không tìm được cơ hội nào.
Vào một ngày tháng Giêng, Calvin đưa một thằng bé tóc tai bù xù vào trong thư viện, nơi chàng đang đứng chà sát đôi găng tay hở ngón của mình trong khi người quản gia nói một cách trang nghiêm, “Một Người Trẻ Tuổi, thưa Đức Ngài, đến từ Trường Lancasterian, tới nói chuyện với ngài.”
“Hân hạnh được phục vụ ngài,’ cậu bé nói, trước khi Christian kịp làm gì khác ngoài nhướng mày. “Cháu là một lớp trưởng ở trường. Người bạn Timms (Friend Timms) đang dạy chúng cháu môn số học. Cháu được ông ấy bảo tới nói rằng - ” Thằng bé nhắm mắt lại để tường thuật. “ ‘Tôi chỉ xin ngài một ít phút thôi để xem xét một vấn đề. Tôi có thể tới gặp ngài không?’ ” Đứa trẻ mở mắt ra. “Và nếu Công tước nói không, thì cháu phải xin được thứ lỗi cho Người Bạn Timms và đi ngay, và nếu công tước nói được, ông ấy có thể tới thì cháu sẽ phải nói với ngài rằng Người Bạn Timms dạy thứ Tư – đó là ngày thứ tư, thưa ngài – và Người Bạn Timms có thể tới thăm sau đó ở Quảng trường Belgrave vào lúc hai giờ; đó là thời gian duy nhất ông ấy có thể tới một mình, và Công tước sẽ biết tại sao. Và đó là tất cả, thưa ngài.” Thằng bé thở ra, thả lỏng hai bàn tay.
Christian không làm gì, chỉ ngồi đó và nhìn bức tường trống rỗng của khoảng sân vườn. Bên trong chàng, một thứ long lanh ngọt ngào, hơi chua xót dâng lên thật sống động.
“Đi tới nhà để xe ngựa,” chàng nói với cậu bé. “Nhìn chiếc xe ngựa đó. Nhớ lấy nó. Thứ tư, lúc 2h … nó sẽ đợi ở gần trường học. Cậu sẽ nhìn thấy. Hãy đưa ngài Timms tới chỗ nó … rồi đưa ngài ấy tới gặp ta.”
“Vâng, thưa ngài!” Cậu bé cúi đầu chào.
Christian cảm thấy căng thẳng như một cô gái khi Calvin dẫn ông Timms vào thư viện và để ông ngồi yên vị. “Ngài khỏe chứ?” chàng hỏi, đứng lui ra khi người quản gia bước ra.
Bên dưới cái vành mũ lưỡi trai thấp, ông Timms quay về phía phát ra giọng nói của Christian. “Tôi khỏe,” ông nói đều đều.
Christian không thể nói được là có phải có sự buộc tội trong giọng nói của chàng hay không. Các ngón tay trên bàn tay phải của chàng không để yên được. Căn phòng dường như nặng nề hơn với sự im lặng.
“Và Maddy?” chàng hỏi rất khẽ.
|
|