|
Trong một thoáng khắc nghiệt, có vẻ như chàng đã phạm sai lầm. Nàng vẫn cứng đờ người, cự tuyệt chàng với sự rút lui dứt khoát. Chàng để nàng đi. Nàng bước lùi ra và nhìn lại chàng, Maddy bé nhỏ của chàng, nữ thần Athena thông minh, sáng chói của chàng, tỏa sáng và đẹp tuyệt trần đối với chàng kể cả trong bộ dạng khắc khổ. Nàng nhìn chàng chăm chú qua hàng mi đang làm cho đôi mắt xanh lá cây của nàng sẫm lại thành màu vàng, vừa trong trắng vừa gợi cảm, làm cho máu chàng chảy nhanh và mạnh hơn.
"Ta yêu em," chàng nói trong hơi thở, những từ ngữ chữ được chữ mất trong nhạc. Chàng biết là nàng không thể nghe được chúng. Chàng không muốn nàng nghe thấy. Chàng không muốn nàng trả lời điều đó, không phải tối nay, đêm của chàng, khi mà mọi thứ, kể cả sai lầm của bản thân chàng, đều thành công vang dội.
"Giờ ngài sẽ được an toàn phải không?" nàng hỏi, đứng tránh hẳn khỏi chàng.
Christian không có cử chỉ nào là muốn đứng sát lại gần nàng. "Khỉ Đột ... đang ở đây," chàng nói với nàng.
Hai bàn tay nàng nắm lại. Nàng máy móc bước một bước về phía chàng, và dừng lại.
"Khỉ Đột," chàng nói. "Bác sĩ ... từ cái nhà thương điên đó. Calvin đã tìm thấy họ .... đồ con hoang lén lút ... giữa những vị khách."
Người nàng cứng lại, hai bàn tay nàng xiết lại thành hai nắm đấm trắng bệch trên nền chiếc áo choàng màu bạc.
Chàng mỉm cười khô khốc. "Bị bắt giữ ngay bây giờ. Những kẻ xâm phạm. Trộm."
"Bị bắt giữ ư?" Đôi mắt nàng mở lớn sững sờ. "Chú họ Edward - ngài đã bắt giữ chú ấy giống một tên trộm ư?"
"Trói lại ... quẳng vào cái trạm canh gác." Môi chàng cong lên thỏa mãn với cái suy nghĩ đó. "Xem xem họ thích thú nó như thế nào." Chàng có thể thấy là nàng không hề thích thú; nàng đang nhìn chàng chằm chặp với một biểu hiện mà chàng không thể hiểu được. Chàng nhún vai. "Có lẽ ngày mai ... có lẽ một tuần...Rút lại các chỉ thị. Ta là một người tốt hơn. Cho em. Để họ đi đi."
Có điều gì đó trên gương mặt nàng thay đổi. Sự nghiêm khắc rời bỏ nàng. Nàng với tới chàng, ôm lấy chàng, hai bàn tay nàng nhấc lên và kéo chàng tựa vào nàng khi nàng ghé miệng lại sát miệng chàng.
Christian tạo ra một âm thanh phấn khích và thích thú, đáp lại. Nàng bước vào vòng tay chàng với một sự hài lòng làm chàng thấy kinh ngạc, hé môi và hôn chàng một cách điên cuồng, như thể nàng chưa bao giờ hoàn thành nó trước đây và sẽ không bao giờ lặp lại, như thể không có ai nhìn thấy, không có ai soi mói. Chàng quên bẵng buổi vũ hội và âm nhạc, đắm chìm trong cảm xúc của nàng, cơ thể nàng áp sát chàng với một sự thúc bách mới mẻ, một lời hứa mà chàng thấy thật khó có thể ép bản thân trì hoãn được.
"Maddy bé nhỏ, Maddy ..." Chàng tự mình đẩy nàng ra. Chàng cảm nhận được nụ cười ngốc ngếch của mình, nhưng chàng không thể làm gì với nó; chàng quá vui; hành phúc hơn bất cứ lúc nào mà chàng có thể nhớ được trong cuộc đời mình.
Nàng cắn môi dưới, nhìn chàng một cách dữ dội. Nàng trông tái mét như thể bị ốm và hai má thì đỏ bừng.
"Sớm thôi," chàng nói, chạm vào gương mặt nóng bừng của nàng. "Trước tiên .. thoát khỏi nhà vua đã." Chàng di chuyển ngón tay xuống dọc sống mũi nàng và hôn lên chóp mũi. "Rồi thì chỉ có em ... và ta."
Nàng cúi mắt. Không nói một từ nào, nàng trượt bàn tay khỏi chàng và quay người đi để bước xuống cầu thang. |
|