|
“Và của chúng tôi nữa,” Stoneham thêm vào. “Đừng buộc chúng tôi phải đi quá xa đến mức công khai hết mọi chuyện. Danh dự của gia đình đấy, ma’am! Hãy có tình thương một chút. Chỉ cần trao anh ta lại cho chúng tôi, như vậy chúng tôi không phải đưa chuyện này ra tòa.”
“Nơi mà cô sẽ đánh mất mọi thứ, cô Timms. Mọi thứ, một khi mà anh ta bị tuyên bố là không đủ tỉnh táo. Và tôi không ngại mà nói rằng chính cô là người chống lại trí tuệ của anh ta nặng nhất đấy – cuộc hôn nhân của anh ta với một người như cô, và những hành động loạn trí mà anh ta gây ra dưới sự điều khiển của cô – đừng quên Torbyn – khẩu súng đó – những món nợ lộn xộn này – buổi vũ hội này, phu nhân, vào cái thời điểm như thế này! Tôi sẽ chấp nhận rằng anh ta có thể lừa được mắt người thường, nhưng tất cả những chuyện này sẽ được phơi bày hết ở tòa, và rồi cô sẽ phải ra đi – mà chẳng có gì. Ngoại trừ có lẽ có một nơi ở trên một chiếc xe chở tù.”
“Nhưng chúng tôi không muốn đẩy chuyện này đi quá xa,” Stoneham biện hộ. “Chúng tôi đã chuẩn bị một ít để tỏ ra rộng lượng. Rất rộng rãi. Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì để tránh chuyện bị lan rộng ra.”
Nàng lắc đầu, cố để hiểu hết. “Nhưng – có phải các người nói – các người không muốn bị bại lộ không?”
“Tất nhiên là chúng tôi không muốn cả thiên hạ biết rồi! Và chúng tôi sẽ trả cho cô. Chiếc mũ tiara, như Manning nói. Cầm lấy nó đi.”
“Tại sao?” Nàng hoang mang.
“Cô Timms, tôi tha thiết mong cô không làm lãng phí thời gian của chúng tôi bằng việc chơi cái trò giả ngu này,” Manning nói. “Nếu cô đồng ý không tranh cãi gì về việc hủy bỏ cuộc hôn nhân thì chúng tôi đã chuẩn bị để cô giữ chiếc mũ tiara đó.”
Maddy vẫn ngồi, nhìn anh ta chăm chú. “Nó có thể hủy bỏ được sao?”
“Tất nhiên là có thể. Và sẽ thế, dù cô có thích hay là không. Quyết định của riêng là cô có muốn hay không và lấy cái mà cô được đề nghị, hoặc buộc chúng tôi phải cưỡng chế để đoạt nó khỏi cô.”
“Tôi đã không nghĩ ...” Nàng nhìn chằm chằm vào khoảng không. Giọng nàng rũ ra. “Nhưng – nó có thể hủy bỏ được sao - ” Nàng liếm môi. “Sau khi ...”
“Ah! Quý cô thẹn thùng,” Manning nói một cách không vui. “Vậy ra cô đúng là đồ ngốc. Cô đã nghĩ là việc qua đêm để hoàn thành thủ tục hôn nhân sẽ bảo vệ được cô chắc? Cuộc hôn nhân này là bất hợp pháp về tư cách đạo đức. Nó được tạo ra bởi sự dối trá. Công tước không ở trong tình trạng tỉnh táo. Nó có thể bị hủy bỏ.”
“Nhưng cô biết đấy, cô sẽ cứu tất cả chúng tôi nếu cô chịu hợp tác,” Stoneham nói. “Nếu cô đồng ý với một sự hủy hôn, nói, với lí do là chưa qua đêm tân hôn, nó dễ dàng hơn rất nhiều. Không có điều gì trong chuyện này bị tiết lộ đâu.”
“Và nếu cô đang có thai, điều mà tôi thành thật hy vọng là không phải vì chính cô,” Manning thêm vào, “thì sẽ có một khoản bồi thường có thể được sắp xếp riêng dành cho đứa trẻ. Tốt hơn nhiều so với tình huống khác mà cô dính phải đấy.”
|
|