|
Chiếc mũ tiara làm cho đầu nàng đau một cách dữ dội. Có ai thấy được điều gì trong cái kiểu mũ giải trí không hề thoải mái này không, Maddy không thể nào hiểu được: một đám đông rất lớn ăn mặc bảnh bao và sốt sình sịch chả có việc gì để làm ngoại trừ nói chuyện phiếm với người khác đến nổ tung buồng phổi và uống rượu. Tiếng cười đó đã to đến chóng mặt và mọi người đang phàn nàn về nó. Nàng đã bị hỏi tới lần thứ năm xem là Đức vua có được mong chờ có mặt hay không và đã trả lời một cách chân thực nhất là nàng không biết. Nàng nghi ngờ là các vị khách này mong muốn được hỏi nhiều hơn về điều đó, nhưng cả Đại tá Fane lẫn Durham, thỉnh thoảng là cả hai người lúc nào cũng kè kè bên cạnh nàng, né tránh những câu hỏi xoáy nhất với sự pha trộn giữa sự vô tư và trí khôn của riêng từng người.
Nàng đã biết được vài thứ từ những quan sát của Durham, và tự mình tham gia vào cuộc chuyện trò chóng vánh. Có vẻ nó không có tác dụng nhiều lắm đối với nàng như khi anh xác nhận nó đối với Jervaulx – mọi người đều nhìn nàng theo những cách rất kỳ quái – nhưng nàng tự nói với bản thân là nàng không quan tâm. Nàng không mong là họ sẽ thích nàng, cũng như là trở thành bạn bè của nàng, điều này tốt thôi, vì họ cũng không mong muốn điều đó.
Một người phụ nữ mặc chiếc váy màu đỏ tía đã ngà ngà say thúc vào Maddy từ phía sau, ngã chúi vào nàng. Đôi tay đeo găng của bà ta bám vào cánh tay bị thương của nàng đau điếng, trong lúc một cái miệng được tô trát mở ra và mỉm cười, quá gần.
“Thứ lỗi cho tôi!” bà ta nấc lên. “Tôi thật là vụng về!” Bà ta cầm lấy bàn tay của Maddy. “Thật là một vũ hội dễ thương, bạn tôi. Khi nào thì khiêu vũ bắt đầu nhỉ?”
“Tôi không biết,” Maddy nói, nhưng người hỏi nàng đã chạy biến mất, để lại một tờ giấy được gấp lại ấn vào bàn tay nàng. Nàng mở nó ra.
Lên gác, đó là tất cả những gì nó viết, nguệch ngoạc một cách cẩu thả.
Maddy không biết tại sao Jervaulx lại không thể tự mình tới với nàng, thay vì nhờ một quý bà say khướt làm người chuyển tin như thế, nhưng nàng nói với Đại tá Fane là nàng được gọi. Anh gật đầu một cách niềm nở, hơi ngất ngư vì đống sâm panh đã uống, và hộ tống nàng đi qua đám đông tới cầu thang phía sau.
Vào lúc một giờ kém 15 phút những kẻ tham tàn tới. Calvin chuyển lời tới Christian là Mr Manning và Đức ngài Stoneham đã vào mà không có thông báo. Tới xem trò diễn đây mà, Christian nghĩ. Chàng đã nhận ra một số người trong vài phút vừa qua. Chàng hầu như không thể trách gì được họ. Họ đã có được cái mà họ muốn khi tới đây, một cái nhìn về chàng và Maddy – và buổi khiêu vũ vẫn chưa bắt đầu. Bữa ăn đêm vẫn đang chờ, và mọi người đang bắt đầu nhìn chàng và nói bằng những giọng thì thầm, bàn tán.
Durham giạt đi trong đám đông. Anh mỉm cười, giữ một ly sâm panh lơ lửng phía trên chiếc mũ trùm đầu gắn lông vũ của một Nữ bá tước, người đang nói chuyện phiếm với Christian về mấy đứa con gái của bà mà chàng không thể nào nhớ ra nổi. Durham không nói gì. Anh khẽ lắc đầu với vài cử động tinh tế, Christian từ bỏ. Chàng cúi người với vị nữ bá tước và đi tìm vợ mình.
Maddy một mình leo trở lại cầu thang ở phía sau. Ở trên tầng, tiếng nhạc từ phòng trưng bày nghe rõ hơn rất nhiều, trong lúc âm thanh của các vị khách đang lan dần thành một tiếng gầm ngu ngốc. Nàng dừng lại trong hành lang và rồi đi tới chỗ cánh cửa đang mở của căn phòng hình vuông, nơi nàng đã thay đồ.
"Jervaulx?" Nàng hé nhìn qua cánh cửa. Trước cái nhìn của hai trong số các anh em rể của Công tước, Maddy liếc nhanh để tìm Công tước và không nhìn thấy chàng đâu cả. |
|