|
tiếp chương 31
Durham đang ở đó, và người quản vườn. Qua đôi vai của Jervaulx nàng nhìn thấy Richard đang khuỵu chân xuống và hơi loạng choạng bước đi. Durham giúp anh đứng vững và bước tới, cúi xuống xem Maddy. “Chết tiệt – cô ấy bị thương nặng không?”
“Không!” Maddy lại cố gắng đẩy người lên, nhưng cánh tay nàng khuỵu xuống bên dưới nàng. “Không. Chỉ - hình như em bị trúng gió rồi.”
Cavil chạy nhanh tới. “Bác sĩ,” Jervaulx cáu kỉnh nói. Chàng vòng cánh tay qua vai nàng, ôm nàng sát vào người.
“Em không cần bác sĩ đâu.” Nàng cố kéo người ra, nhưng tất cả sức lực đều đã rời bỏ nàng. Nàng dường như còn không thể hít thở lại. Khi nàng di chuyển cánh tay, một cơn co thắt cực kỳ đau đớn từ cổ tay cho tới vai nàng. Một cơn buồn nôn quét qua nàng. Vì chính bản thân nàng, nàng phải nằm trở lại dựa vào sự trợ giúp của Jervaulx.
Chàng vuốt thái dương nàng và áp gương mặt chàng xuống gần gương mặt nàng. Chàng không nói bất cứ điều gì ngoại trừ mỗi hơi thở giống như một từ sắc gọn: tên nàng, và xin lỗi không ngừng.
“”Richard à? Nàng cố gắng ngồi lên một chút, chống bàn tay kia lên. Giọng nàng hoàn toàn run rẩy. “Anh có bị thương tổn gì không?”
Anh bước tới trong tầm nhìn của nàng. “Tôi ổn,” anh nghiến răng nói, nhưng gương mặt của anh trắng bệch, và anh đang giữ một cánh tay vắt ngang qua cơ hoành.
Jervaulx ngước lên nhìn anh. “Đi đi,” chàng nói. “Gặp lại anh ... roi ngựa đấy.”
Richard đứng im không nhúc nhích. “Tôi sẽ không để cô ấy lại một mình với ngài đâu.”
Maddy cảm thấy được xiết chặt trong cơ thể của Jervaulx.
“Đức ngài!” Butterfield nói, đưa tay tới. “Tôi xin chân thành xin lỗi vì hành động láo xược không thể nói được của người đàn ông này. Tôi không biết gì về cái bản chất thích nổi loạn của anh ta, không biết bất cứ cái gì. Từ giờ phút này, Richard Gill không còn làm việc cho tôi nữa, cũng sẽ không có được một thư giới thiệu nào – từ tôi hoặc bất kỳ ai khác nếu tôi có thể can thiệp!”
“Không,” Maddy rên lên. “Làm ơn.” Nàng vùng vẫy, kéo người khỏi Jervaulx, giữ lấy cánh tay tì sát vào người. Hông nàng đau điếng. Nàng chìa bàn tay không bị thương về phía Durham, người đang cúi xuống để giúp nàng.
“Ngồi xuống đây, phu nhân,” anh nói.
Khi Maddy tập tễnh đi tới chiếc ghế dài trong vườn với sự dìu đỡ của anh và Jervaulx, người hầu phòng mang tới một chiếc lọ nhỏ đựng ammoniac. “Cám ơn anh,” Maddy nói một cách biết ơn. Cái mùi hăng hăng của dung dịch đó dường như làm đầu nàng tỉnh ra một chút. Nàng ngồi với cánh tay bị thương được nâng lên. “Butterfield,” nàng nói, hất cằm với một sự kiên quyết mà nàng có thể tạo ra được. “Tôi muốn có một ngôi nhà kính – công tước đã hứa với tôi rồi, và tôi sẽ không để nó được thiết kế hoặc cung cấp bởi bất cứ ai khác ngoài Richard Gill.”
Richard nói, “Tôi sẽ không bước chân vào ngôi nhà này khi mà cô vẫn còn ở đây, Archimedea.”
Nàng nhìn lên anh, cắm môi để ngăn lại sự run rẩy.
“Đi với tôi đi,” anh nói.
“Không,” Jervaulx nói.
Richard lờ chàng đi. “Nếu cô có thể đi bộ tới chỗ chiếc ghế đó, cô có thể đi bộ được ra khỏi đây.”
“Không!” Jervaulx bước về phía trước một bước.
Anh chàng Quaker quay lại. “Và ngài sẽ làm gì để ngăn cô ấy? Dùng một chiếc roi ngựa à?”
Anh nói bằng một giọng điềm tĩnh, không có một chút ác tâm nào trong đó – và cái tác dụng của nó ập xuống Jervaulx như một đòn mạnh của chiếc roi. Chàng vẫn đứng đó thủ thế. Rồi chàng dựa vai vào bức tường. Trong một thoáng chàng hệt như một bức tranh vô tình, một vị quý tộc không cẩu thả - cho đến khi chàng quay mặt về phía nó, tì trán vào mặt đá.
Maddy nhắm mắt lại. Nàng sẽ không khóc. Không, không, nàng sẽ không khóc.
“Nhanh lên nào, Gill.” Giọng của Butterfield tạo ra một tiếng vọng sắc gọn trong khoảng sân, nhưng nàng không mở mắt ra.
Không có gì di chuyển cả. Nàng vẫn nhắm nghiền mắt.
“Gill!” Butterfield cáu kỉnh nói.
Richard gọi tên nàng, kiên quyết và điềm tĩnh. Nàng biết đây là lần cuối cùng anh nói điều đó. |
|