|
Chẳng hề xấu hổ, Blade thản nhiên trần trụi lội xuống dòng suối, biết rằng Shannon không hề bàng quan như cô vẫn đang giả vờ. Anh tự hỏi không biết là anh có làm khuấy động cô như cái cách mà cô đã khuấy động anh hay không. Anh đã từng ngủ với nhiều người đàn bà, xinh đẹp có, thông minh có, thậm chí là cả hai, nhưng không có ai hút hồn như Shannon Branigan cả. Anh chợt nhận ra cô quá tốt để dành anh, nhưng điều đó không ngăn được anh lại muốn cô và muốn nữa cho đến khi anh no đủ với mùi vị và sự ngọt ngào của cô. Mặc dù anh nghiêm túc nghi ngờ về chuyện anh đạt được điều đó.
Khi con thỏ đã được nướng chín, họ ăn trong im lặng, nhấm nháp bữa ăn ngon lành mà Blade đã mang về. Blade quan sát, bị thu hút khi Shannon liếm mỡ dính trên ngón tay, nhìn cách lưỡi cô sượt qua những ngón tay khơi gọi những hình ảnh gợi tình mạnh mẽ đến mức khiến anh gần như lên đỉnh.
“Tôi không biết đã bao giờ mình được ăn thứ gì ngon như thế này chưa,” Shannon thở dài, no nê.
Blade muốn nói da thịt mềm mại, ngọt ngào của cô còn có vị ngon hơn, nhưng anh không dám. “Anh cũng thấy vậy,” anh đồng ý.
Gần như cùng một lúc, họ đứng dậy đi bộ về phía dòng suối để rửa tay và mặt, sau đó quay về bên đống lửa. Một sự im lặng đầy lúng túng sau đó, cho tới khi Blade lôi những tấm nệm ra và trải chúng xuống.
“Đến lúc đi ngủ rồi. Chúng ta còn cả một đoạn đường dài phía trước.”
“Anh có nghĩ là chúng ta sẽ tìm thấy những con ngựa không?”
“Anh nghi ngờ điều đó.” Blade chậm rãi nói, không muốn tạo ra hy vọng cho những điều không tồn tại. “Chúng ta gặp may là Pháo đài Laramie không còn xa đây.” Anh nằm lên tấm nệm, quấn nó xung quanh người như một cái kén.
Shannon cũng làm tương tự, mệt mỏi đủ để dìm cô vào giấc ngủ nhưng cũng nhận ra sự hiện diện đáng cảnh giác của Blade khiến cô không thể nào chợp mắt. Sau một lúc lắng nghe cô trở mình thao thức, Blade mới hỏi, “Em cũng không thể ngủ được à?”
“K-không,” Shannon lắp bắp nói. Cô không nghĩ rằng mình lại đang làm phiền anh. “Tôi thấy không thoải mái.”
“Anh biết một cách để làm em thoải mái,” Blade nói. Shannon có thể nghe thấy tiếng cười trong giọng nói anh và cố gắng lờ đi lời gợi ý không lẫn vào đâu được của anh. “Có lẽ anh có thể chỉ cho em.”
“Không cần đâu.”
“Hãy để anh yêu em, Little Firebird.”
|
|