|
Anh bước xuống khỏi khung cửa sổ, người đàn ông mạnh mẽ, cao lớn với gương mặt như được tạc. Anh là mọi thứ mà cô nhớ được, và còn hơn thế nữa. Những cơ bắp dầy, gợn sóng bó chặt lấy cánh tay và đùi anh, và bàn tay to lớn đó dịu dàng như cô nhớ khi chúng lướt qua người cô để tháo những chiếc móc mà cô đang vật lộn để cởi ra.
“Blade, anh đến từ nơi nào vậy?” Xoay lại, cô lao vào vòng tay anh.
“Từ những điều quan sát được, anh dường như đã tới trễ. Em đang làm cái quỉ gì với Clive Bailey thế hả?”
“Blade, quên Bailey đi. Chỉ hôn em thôi. Em không thể tin anh đang ở đây.”
Anh cúi xuống hôn cô một cách nhẹ nhàng, chỉ để chứng mình với cô anh bằng xương bằng thịt. Nhưng ý định của anh bay biến mất khi ngọn lửa trong anh cháy bùng lên vào cái lúc môi họ gặp nhau. Cảm giác môi anh ở trên môi cô đúng là thứ cảm xúc tuyệt vời nhất. Shannon đã từng trải qua. Ngọn lửa xuyên qua người cô, đốt cháy các giác quan của cô. Cô thở dài đầu hàng, mắt nhắm lại. Lưỡi anh chậm rãi, nóng bỏng và nhẹ nhàng trượt vào giữa môi cô, chạm vào răng cô, vòm miệng cô và bên trong má cô.
Blade chưa bao giờ muốn Shannon hơn thế; anh cần giải phóng tình yêu của anh vào sâu bên trong người đàn bà khôn lường, bướng bỉnh, tuyệt đẹp này. Anh cần sức lực và tinh thần bất diệt của cô để khiến cho cuộc sống của anh hoàn thiện trở lại. Thánh thần đã sắp xếp số phận của họ thậm chí trước cả khi họ sinh ra. Đột nhiên, sự dịu dàng và quan tâm nhường chỗ cho niềm đam mê mãnh liệt và Blade thở hắt ra, đẩy cô ra để anh có thể tiếp tục tháo những chiếc móc trên chiếc váy của cô. Có sự gấp gáp trong hành động của anh mà bản thân nó lại liên quan tới Shannon và cô đáp trả bằng cách kéo mạnh chiếc áo của anh ra.
Đôi môi gợi cảm của Blade chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười. “Từ từ thôi, em yêu, chúng ta có cả đêm mà.”
“Em không thể đợi, Blade. Em đã mơ được ở cùng với anh như thế này, nhưng em chưa bao giờ nghĩ nó lại có thể xảy ra lần nữa.”
Quần áo của cô rơi xuống như có ma lực và cô bước ra khỏi chúng, quan sát Blade khi anh cởi chiếc quần dài của mình. Rồi anh kéo cô vào tay anh, giữ cô tựa vào anh, tận hưởng cái cảm giác da thịt mềm mượt của cô trên làn da thô ráp của mình. Nụ hôn của anh như một mũi tên bằng thép nóng rực xuyên sâu vào trong cô, sự hồi hộp và xúc động trôi tuột xuống dạ dày. Cô ôm chặt lấy hai vai anh, sợ rằng anh sẽ biến mất nếu như cô thả anh ra. Miệng anh tách miệng cô ra, đôi mắt đen của anh thẫm lại, cháy rực lên khi anh nhìn sâu vào mắt cô. Anh vén một sợi tóc khỏi gương mặt cô, giọng anh đã khàn lại nhưng rất dịu dàng.
“Em không phải là người duy nhất mơ giấc mơ đó lúc này đâu, Little Firebird. Anh đã phải quay trở lại, giá như lúc này thời gian dừng lại. Anh cần em, em là cuộc sống, là hơi thở và là duy nhất của anh. Anh sẽ yêu em và khi anh kết thúc, chúng ta sẽ lại tiếp tục, mãi mãi.”
|
|