Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Tác giả: gemangel
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[KSH Drama][MBC 2012] The Moon that Embraces the Sun [Bản dịch tóm tắt tiểu thuy

  [Lấy địa chỉ]
101#
Đăng lúc 5-2-2012 00:17:47 | Chỉ xem của tác giả
JustWendy gửi lúc 2-2-2012 17:38
Chương 14:

* Cảnh báo, mặc dù là tóm tắt, nhưng chương này có những đoạn miêu t ...

ủa? wol ko mất trí nhớ như trong fim à?

còn nữa, cọp đc huấn luyện không cắn áo choàng của vua à?

nếu mặc áo choàng của vua thì ko bị cọp cắn à?

mình ko hiểu đoạn cuối, nhưng nhà vua ga lăng ghê hen

tuy không giống hình tượng huyn ngố trong phim

nhưng mình thích mẫu nhân vật 35 này đóa

hà hà {:398:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

102#
 Tác giả| Đăng lúc 5-2-2012 22:25:00 | Chỉ xem của tác giả
Chương 15 nhé ^^ Nghe đồn là ko có nhiều cảnh Trời-Trăng, mà đọc lướt lướt qua thì có vẻ anh Bệ hạ  điều tra & làm chính trị. Để đó mai có quởn thì ta dịch ^^

part 1: http://www.twitlonger.com/show/fo7uoc
part 2: http://www.twitlonger.com/show/fp5cas

Chương 16

part 1: http://www.twitlonger.com/show/fps5au
part 2: http://www.twitlonger.com/show/fthv3c

Bình luận

@Wendy: OK rầu nàng ^o^ Dám cái máy nó hiểu ý ta, biết sắp phải cày mấy chương sến súa nên lăn đùng ra biểu tình =))))))  Đăng lúc 5-2-2012 11:33 PM
Còm pu tờ ngon rầu hở? Ta đồ chừng cái còm của nàng có dị ứng với cảnh sến ế???  Đăng lúc 5-2-2012 11:03 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

103#
Đăng lúc 5-2-2012 23:32:12 | Chỉ xem của tác giả
gemangel gửi lúc 3-2-2012 09:54
Hi em ^^ *vì em xưng em nên ss cứ thế làm tới nhá ^o^*

Đúng là mỗi người một quan  ...

uhm, mình công nhận là phim chuyển thể từ tiểu thuyết hay truyện tranh đều không hay như bản gốc, riêng phim này không đọc nguyên tác nên ko dám so sánh. .
đọc sơ mấy bản dịch, thấy ông vua trong truyện có vẻ lụy tình dữ. với lại ngày xưa là" nam nữ thụ thụ bất thân" mà sao thấy HWon và Wol ...
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

104#
Đăng lúc 7-2-2012 11:46:35 | Chỉ xem của tác giả
thiệt là hóng có kiss quá đê.
chắc chắn tới cảnh ấy, dân tình sẽ dùng xô mà hứng máu mũi mất.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

105#
 Tác giả| Đăng lúc 7-2-2012 22:10:14 | Chỉ xem của tác giả
Chương 15


Phần 1

Hwon  đột nhiên cho gọi một viên nội quan cũ của tiên vương vào cung.

Ông ta vào cung với tâm trạng bối rối. Viên nội quan này rất căng thẳng.

Hwon bắt đầu nói: “Đã lâu không gặp khanh.”

“Vâ…ng… Thưa… Bệ hạ.”

“Hẳn khanh đây là bạn tâm giao của tiên vương.”

“Sao… ạ? Dù thần không biết lý do là gì, nhưng xin Bệ hạ cứ hỏi đi ạ.”

“Quả nhân sắp phải thiết triều, nên sẽ nói ngắn gọn. Ta muốn biết về việc tuyển chọn Thái tử phi bảy năm về trước.”

Hwon ngừng nửa chừng khi đang nói. Viên cựu quan chết cứng cả người. Hwon tiếp tục.

“Tất cả những gì quả nhân muốn biết là cuộc tuyển chọn Thái tử phi, và hẳn khanh biết ta muốn hỏi gì.”

“Thần… thần không biết Bệ hạ đang muốn hỏi chuyện gì.”

Hwon im lặng. Viên cựu quan sợ đến mức gần như không thở nỗi. Đến lúc đó, Hwon mới lên tiếng lần nữa.

“Ta đang hỏi về vị Thái tử phi được chọn lúc đó! Huh Yeon Woo. Nàng qua đời vì lý do gì?”

“Thần không biết. Thần không biết gì cả.”

“À há. Lạ thật đấy. Ai nấy đều biết nàng chết vì bệnh, vậy mà khanh đây lại không biết. Thế nghĩa là nàng không phải chết vì bệnh sao?”

Viên nội quan quá sợ hãi, ông ta bắt đầu lắp bắp, “Ôi… Thần… Thần nhớ ra rồi. Vì thần đã già rồi nên không nhớ rõ. Giờ thần nhớ rồi, cô ấy qua đời vì bạo bệnh.”

“Ngu xuẩn! Ngươi nghĩ ngươi đang đứng trước mặt ai đây!”

Vì Hwon cao giọng nên viên nội quan trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Hwon hạ giọng xuống và nói: “Nếu nàng không phải chết vì bệnh… vậy có khi nào nàng bị ám sát?”

“Không phải đâu! Sao Bệ hạ có thể nói thế? Lúc bấy giờ, ngay cả ngự y cũng thấy tình hình của Thái tử phi. Ông ta nói người bị nhiễm một căn bệnh không rõ lai lịch.”

“Vừa mới đây ngươi bảo là ngươi không biết, giờ đột nhiên ngươi lấy lại trí nhớ à? Xem ra ngươi đã nhớ ra cả viên ngự y, vậy chắc ngươi cũng nhớ sau khi nàng mất, tiên vương có lưu một quyển sách chứa nhưng thông tin tuyệt mật mà người điều tra được, đúng chứ?”

Trước khi nghe câu hỏi, viên nội quan đã biết chuyện này không đơn giản. Ông ta sợ đến mức cả hai chân không còn run được nữa. Chân ông ta tê cứng cả lại, và trong đầu thì trống rỗng. Bất cứ chuyện gì liên quan đến cựu Thái tử phi đối với ông ta đều đáng sợ.

“Nói mau! Ngươi đã nhớ ra quyển sách đó rồi chứ?”

“Thần không biết gì cả. Dù thần có hầu hạ bên cạnh tiên hoàng đi nữa thì làm sao mà thần có thể xem được sách mật của người. Quyển sách đó chỉ có mình tiên vương được đọc.”

Hwon nhếch miệng cười. Quyển sách đó vốn trước đây chỉ là nghi vấn, giờ hóa ra là nó có thật. Viên nội quan đã lỡ miệng khi nói Yeon Woo không phải chết vì bệnh, và tiết lộ về sự tồn tại của cuốn sách. Hwon nói với giọng quốc vương:

“Được rồi, khanh có thể về nhà chờ. Quả nhân sẽ triệu hồi khanh sau.”

Viên nội quan biết mình đã để lộ ra nhiều thông tin, và ông ta thật sự lo lắng. Sau khi ông ta đi khỏi, Woon hỏi Hwon: “Sao Bệ hạ lại thôi không tra hỏi ông ta nữa?”

“Khanh không biết con người này. Nếu ta tiếp tục hỏi, hắn chắc chắn sẽ cắn lưỡi tự sát. Ta triệu hắn vào đây chỉ để chắc chắn suy nghĩ của ta là đúng.”

Giờ đây, Hwon đã biết anh nghĩ đúng. Nhưng anh không biết phải tiếp tục điều tra thế nào… Điều tệ nhất là anh không thể công khai điều tra chuyện này. Hwon rất giận vì anh không biết gì về cái chết của Yeon Woo. Anh thở dài và hỏi Hyung Sun:

“Wol đâu rồi?”

“Thần nghĩ cô ấy đang ngủ.”

“Ở đâu?”

“Chắc là ở đâu đó gần Tinh Túc Sảnh.”

“Tinh Túc Sảnh? A, ta nhớ rồi. Cách đây vài ngày giáo sư có nói với ta là Đại pháp sư đã trở về. Ông ta có nói đại loại như thế.”
Hwon cẩn trọng suy nghĩ.

“Hyun Sung, chúng ta đến Tinh Túc Sảnh.”

“Không được đâu, thưa Bệ hạ. Người không thể cứ thế đến chỗ các phù thủy, người chỉ cần cho gọi cô ta.”

Hwon không để ý lời Hyung Sun và đứng dậy.

“Sao ta có thể cắt ngang giấc ngủ của Wol được. Ta chỉ muốn nhìn nàng một lát.”

Hwon đã đi khá xa, và vì thế, Hyung Sun không còn thời gian suy nghĩ mà phải nối gót theo sau.

Hwon đến Tinh Túc Sảnh, khiến các phù thủy đều hốt hoảng. Sau đó anh thấy Đại pháp sư họ Jang đang điềm tĩnh bái lạy anh bốn lần trên sàn. Anh nhân cơ hội này đặt câu hỏi với họ Jang.

“Ngươi là Đại pháp sư nổi tiếng họ Jang đúng không?”

“Vâng, thưa Bệ hạ.”

“Ta nghe nói vị trí Đại pháp sư đã bỏ trống một thời gian dài. Ngươi đã đi đâu đấy?”

“Tiểu nhân nghĩ đây không phải là điều Bệ hạ thật sự muốn hỏi phải không ạ?”

Hwon có thể cảm nhận được một nguồn khí lực khác thường từ Nok Young. Anh biết bà là một người không đơn giản, và do vậy anh dừng bước và hỏi: “Ta hỏi lại lần nữa, ta nghe nói ngươi đã rời khỏi vị trí này cách đây bảy năm. Lý do là gì?”

“Đó là vì thần lực. Lần lực nói cho tiểu nhân biết rằng nếu không rời khỏi vị trí này thì sẽ có chuyện xấu xảy ra.”

“Cách đây bảy năm, có ba giáo sư xin ban thuốc độc để tự sát. Lúc bấy giờ ngươi vẫn còn ở đây, ngươi có biết lý do tại sao không?”

“Tiểu nhân cũng không biết thật sự có chuyện gì xảy ra. Điều tiểu nhân nhớ chính là, do họ phạm sai lầm khiến tiên vương nổi giận, nên họ quyết định tự kết kiễu sinh mạng của mình.”

Hwon bắt đầu nghi ngờ. Anh biết rằng Nok Young còn biết nhiều hơn thế. Tuy nhiên, vì Hwon không biết nhiều về toàn bộ sự việc nên anh không thể lập tức hỏi thẳng vào cuộc tuyển chọn Thái tử phi.

Tuy nhiên, ở thời điểm này, người mà anh muốn hỏi đến là Wol.

“Chính ngươi thu nhận Wol phải không?”

Nok Young hoang mang khi Hwon đội ngột thay đổi chủ đề. Tuy nhiên, bà cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Vâng, thưa Bệ hạ.”

“Ta muốn biết ngươi tìm ra nàng ở đâu, và từ khi nào?”

“Tiểu nhân nhặt được cô ấy trên đường.”

“Ngươi thật sự có thể nhặt được một cô gái xinh đẹp trên đường à?”

“Xinh đẹp, vâng. Nhưng sự thật là tiểu nhân nhặt được cô ấy trên đường.”

“Theo giọng nói của nàng, ta biết nàng là người ở Han Yang. Vậy, ngươi tìm thấy nàng ở Han Yang à?”

“Tiểu nhân không biết trước kia cô ấy có ở Han Yang không, nhưng tiểu nhân tìm thấy cô ấy ở Onyang, và đưa cô ấy về vì tiểu nhân cảm nhận được thần lực của cô ấy.”

“Là một pháp sư, hẳn ngươi có thể nhìn thấy quá khứ của nàng chứ?”

“Cô ấy có thể có quá khứ thế nào trước khi có được năng lực đó chứ? Và số mệnh của cô ấy là trở thành phù thủy hấp thu tà khí. Vậy nên, tiểu nhân không đặt tên cho cô ấy. Vì thế, sao tiểu nhân có thể biết quá khứ của cô ấy được.”

“Ta không hiểu.”

Pháp sư họ Jang cố điềm đạm giải thích, nhưng Hwon đã chìm trong dòng suy nghĩ của anh.

Anh sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, và rồi lên tiếng: “Ta nghe nói sổ đăng ký tên của Tinh Túc Sảnh là do ngươi sắp xếp. Tuy nhiên, ngươi đã rời khỏi nơi này cách đây bảy năm. Như thế, làm sao cô bé đó lại có thể được đăng ký tên từ sáu năm trước được? Hơn nữa, ta còn nghe nói ở Tinh Túc Sảnh này cạnh tranh còn khốc liệt hơn những nơi khác. Chỉ có những phù thủy có năng lực phi phàm mới được vào đây. Năng lực của nàng ấy có vẻ không giỏi đến thế, vậy thì, làm sao nàng có thể chen chân vào Tinh Túc Sảnh này?”

“Năng lực thần bí không phải là thứ ta có thể chỉ nhìn bằng mắt. Con bé đó có thần lực, và vì vậy, con bé được đăng ký tên vào danh bạ.”

“Vậy tức là, ngươi đang nói ngươi dùng quyền lực của mình để nàng ấy được ghi danh sao? Thế thì, làm sao ngươi có thể đăng ký cho nàng như một người không tên tuổi được? Và tại sao ngươi không lập tức đưa nàng vào Tinh Túc Sảnh?”

“Đó… Đó là vì con bé là một phù thủy hấp thu tà khí.”

“Nàng được chọn làm phù thủy hấp thu tà khí cách đây bốn năm. Thế nghĩa là chuyện này chỉ được biết từ hai năm sau khi nàng được ghi danh.”

Đại pháp sư họ Jang không thể nói được gì nữa. Bà không hiểu tại sao nhà vua lại phải hỏi chi tiết như thế. Những câu hỏi này quá sâu sắc, không thể nói chỉ là do tò mò. Bà không hiểu được suy nghĩ của Hwon.

Hwon quát bà, vì bà không trả lời anh.

“Ngươi đang giấu ta chuyện gì? Chắc chắn ngươi biết tên thật và quá khứ của nàng! Tại sao ngươi phải che giấu? Ta không hiểu. Tại sao phải giấu ta? Ta tò mò về lý do ngươi giấu tên nàng còn hơn là cái tên của nàng. Nói ta biết lý do ngay lập tức!”

“Tiểu nhân không che giấu chuyện gì cả, nên cũng không có lý do nào cả.”

Bà ta không phải là một người phụ nữ bình thường. Bà ta không hề thay đổi tông giọng sau khi nghe nhà vua lớn tiếng. Hwon biết nếu anh hỏi thêm nữa thì chỉ phí thời gian quý báu. Cuối cùng, anh quyết định thôi không hỏi nữa.

“Wol đâu?”

“Cô ấy đang ngủ trong căn phòng phía sau.”

“Đưa ta đến chỗ nàng.”

“Bệ hạ, đã đến giờ thiết triều rồi. Các đại thần chắc đã có mặt đầy đủ.” Hyung Sun nói.

“Ta biết. Ta chỉ muốn nhìn nàng một thoáng chốc.” *Hôn quân! >"<*

Theo sau Nok Young dẫn đường, cuối cùng Hwon đã tìm thấy căn phòng Wol ở. Có một đôi giày bằng rơm sờn rách đặt bên ngoài căn phòng. Tim Woon đập mạnh. Hwon, lúc này đang quan sát xung quanh căn phòng, khẽ thì thầm với các tùy tùng xung quanh: “Cẩn thận bước chân. Các ngươi có thể làm nàng thức giấc.” *Ôi cái đồ vua này! Công lao miệng lưỡi nãy giờ ghi điểm, chính câu này làm nhà ngươi mất sạch điểm trong mắt ta! >”<*

Vì các tùy tùng đang giục nên Hwon không bước vào phòng mà cứ thế đi đến buổi thiết triều. Dù anh muốn bảo vệ Wol khi cô đang ngủ, cũng giống như việc cô đã làm cho anh, nhưng vì đang vội nên anh không thể.

Tình yêu Woon dành cho Wol ngày càng sâu đậm. Anh đang đứng trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Anh biết Wol là người con gái Hwon yêu, và nếu anh chọn Wol thì anh sẽ bị Hwon ghét. Nếu anh chọn Hwon, anh lại không thể ép mình không yêu Wol. Anh dùng hết sức mình để vung kiếm vào không khí, nhưng điều anh muốn vứt bỏ không phải là tình cảm dành cho Wol, mà chính là thực tế mà anh đang muốn trốn chạy.

Sau khi luyện kiếm, Woon vẫn không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Và vì vậy, anh đến phòng Wol ở Tinh Túc Sảnh mà không hề nhận ra. Woon nhìn đôi giày rơm của Wol một lần nữa. Ngay khoảnh khắc ấy, anh cảm giác có ai đó phía sau mình, anh lập tức rút kiếm kề lên cổ kẻ đó. Người đó chính là Seol. Tuy nhiên, khi nhận ra người đó là Seol, Wool không những không buông kiếm xuống mà còn dùng lực ghì chặt thanh kiếm vào cổ cô. Seol sợ hãi, nhưng cô cười và nói: “Bỏ kiếm xuống. Tôi không làm gì đáng phải bị như thế.”

“Có phải chúng ta đã gặp nhau ở nhà phò mã?”

Seol cười và nói lại lần nữa: “Huynh nhận nhầm người rồi. Tôi còn không biết phò mã ở đâu mà.”

Woon tiếp tục dùng lực ấn thanh kiếm vào cổ Seol. Vì Seol rất sợ và cũng không thể nói sự thật, cô nhanh chóng rút gươm khỏi người. Vì hành động này, Woon trở nên tò mò hơn.

“Không phải cô nói ta nhận nhầm người sao?”

Hai người bắt đầu đấu kiếm.

Nguồn: @redpinkboxes
Dịch: [email protected]

Bình luận

Thanks Gen đã bỏ công dịch bài !  Đăng lúc 11-2-2012 09:39 PM
tình hình là truyên cứ 1 đằng mà fim cứ 1 nẻo là thế nào.chẳng thấy có mấy cảnh như chap 15.  Đăng lúc 9-2-2012 08:40 AM
Cứ dính đến Wol một phát là ông vua này mất sạch sành sanh tất cả hình tượng!  Đăng lúc 7-2-2012 11:10 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

106#
Đăng lúc 7-2-2012 23:12:19 | Chỉ xem của tác giả
gemangel gửi lúc 3-2-2012 09:54
Hi em ^^ *vì em xưng em nên ss cứ thế làm tới nhá ^o^*

Đúng là mỗi người một quan  ...

Mình thật sự cũng có cùng quan điểm với bạn. Đầu tiên phải cảm ơn bạn đã cất công dịch cho mọi người. Mình nghĩ đây chỉ là nguyên bản chứ thực chất lên phim, nhà biên kịch lúc nào cũng phải, kiểu như review lại, cho phù hợp với phim. Đây là bộ phim đầu tiên chuyển thể từ tiểu thuyết mà mình thấy phim hay hơn truyện. Toàn bộ những bộ phim chuyển thể trước đây, mình đi xem 2 -3 lần gì đó ( HP, Twilight, ...) và sau này thề không bao giờ đi xem nữa vì nó không giống hoặc không như mình tưởng tượng
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

107#
Đăng lúc 11-2-2012 21:58:41 | Chỉ xem của tác giả
JustWendy gửi lúc 2-2-2012 13:15
Chương 13:

Hwon nói rằng mình bị đau đầu và ra lệnh đưa phù thủy Wol đến để chữ ...

{:283:}mất hết hình tượng của huyn rồi ,h0k biết đâu{:283:}kinh thật đấy,
chỉ khổ thân hội trưởng
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

108#
Đăng lúc 17-2-2012 20:53:55 | Chỉ xem của tác giả
Mình đã đọc ko sót chữ nào trong cái topic này cả^^
Lúc đầu ai cũng bảo tiểu thuyết này hay hơn phim, nhưng mà một hồi, chính mình lại cảm thấy drama lại thu hút hơn. Mình thích Hwon của Hyun đơn giản vì tính cách của bạn í hợp lý hơn, thực hơn. Hwon của truyện có vẻ mang dáng dấp của 1 anh công tử "thần tượng" quá ^^. Có bạn bảo rằng vì anh í cũng chỉ là con người nhưng mình lại nghĩ rằng nếu như Trời không sinh ra trong 1 gia đình đế vương, điều đó ắt hẳn cũng bình thường, không có gì bàn cãi cả. Nhưng Hwon sinh ra đã là thái tử, đã được quản giáo chặt chẽ, dạy dỗ và học hành 1 cách nghiêm túc để trở thành 1 đấng quân vương, người sẽ lo cho cuộc sống của cả 1 đất nước. Vậy Hwon có thể sống, có thể cư xử 1 cách "buông thả" (dùng từ hơi nặng nề tí=.=) như vậy không. Đã vậy, trước 1 người con gái lạ như Wol, không rõ tung tích như thế, thì dũ tình cảm mãnh liệt, nồng cháy đến đâu thì cũng không thể vồ vập như vậy được. (Thế thì mất hết uy tín của 1 vị vua oai phong rồi còn gì :D)
Hihi, thấy mọi người com xôm tụ quá nên cũng ngứa ngáy viết vài dòng.^^ Rất vui dc tham gia cùng mọi người nha:D
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

109#
 Tác giả| Đăng lúc 18-2-2012 21:15:08 | Chỉ xem của tác giả
Chương 15


Phần 2

“Cô học kiếm thuật ở đâu?”

“Hóa ra huynh đang thử tôi. Thảo nào tôi có cảm giác đấu với huynh sao dễ dàng vậy.”

Cuối cùng Seol đã nhận ra lý do Woon dùng kiếm với mình. Nhưng giờ cô có hối hận cũng đã muộn.

“Cách cô dùng kiếm cũng giống cách của sư phụ ta. Nhưng mà, sư phụ ta không có nữ đồ đệ nào. Cô học kiếm thuật này từ đâu?”

“Tôi tự học. Nếu kiếm thuật của tôi có giống ai thì cũng chỉ là trùng hợp mà thôi. Còn nữa, huynh còn không hạ kiếm xuống? Nếu cứ tiếp tục thế này thì huynh sẽ lấy mất đầu tôi đấy.” (Vì kiếm của Woon vẫn còn đang kề trên cổ Seol.)

Woon vẫn không di chuyển thanh kiếm một tí nào. Seol cười và nói: “Được thôi, huynh cứ tiếp tục như thế, nhưng có vẻ tiểu thư của tôi sợ rồi đấy.”

Woon quay lại, và anh thấy ánh mắt ngạc nhiên của Wol. Woon lạnh lùng thu kiếm lại. Wol đi giày vào và bước đến chỗ Woon.

“Sao huynh lại ở đây? Bệ hạ xảy ra chuyện gì à?”

“Không phải. Tôi chỉ tình cờ ghé ngang qua.”

“Vậy tại sao huynh lại đánh nhau với con bé đó?”

“Vì kiếm thuật của cô ta tương tự với tôi, nên tôi thấy lạ…”

“Có thể chỉ là trùng hợp. Con bé học kiếm chỉ đơn thuần bằng cách nghịch phá với thanh kiếm của mình. Không thể nào con bé lại có kỹ thuật kiếm pháp giống huynh được.”

Seol cắt ngang và nói, “Có thể kỹ thuật thì giống nhau, nhưng sức mạnh thì cách nhau rất xa. Cuối cùng tôi đã hiểu sao ai nấy đều nói không người nào có thể so sánh với Woon kiếm. Được đấu với huynh thật là một vinh dự đối với tôi.”

Dù Woon muốn phản bác, nhưng anh lại không nói tiếp. Anh sợ người khác sẽ nhận ra anh đến đây, thế nên anh quay về. Trên đường về hoàng cung, anh đột nhiên dừng bước. Phủ phò mã, kiếm thuật tương tự, và… cô bé tì nữ đó! Có vẻ có manh mối gì đó.

...

Khi Yeom và Woon còn nhỏ, họ thường cùng luyện kiếm ở phủ của Yeom. Sau khi học và tranh luận với nhau, hai người thường tự động ra sân luyện kiếm. Từ thuở nhỏ cả hai đã tinh thông kiếm thuật. Về sau, kiếm thuật của Woon ngày càng giỏi và anh trở thành thầy dạy, Yang Myung cũng khá giỏi, nhưng Yeom thì có vẻ không bao giờ có thể am tường kiếm pháp được.

Lúc bấy giờ Yeom từng nói, “Ta nghĩ ta sẽ không bao giờ đủ trình độ. Ngay cả tì nữ của Yeon Woo cũng có khả năng chỉ nhìn một lần là học được. Ta thật sự còn tệ hơn con bé đó.”

“Huynh nói là tì nữ à?”

“Con bé luôn bí mật xem ta luyện tập, và thỉnh thoảng còn chỉ cho ta biết cách huynh đã dạy nữa.”

Yang Myung cười lớn.

“Ha ha ha. Yeom à, ta luôn biết là huynh chưa đủ năng lực, nhưng huynh còn tệ hơn một cô bé tì nữa nữa thì quả thật…! Ha ha ha!”

Lần nào cũng vậy, mỗi khi ba người trò chuyện cùng nhau, Woon luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi. Anh nghĩ đó có thể là cô bé tì nữ đó. Tuy nhiên, dần dần lại không nghe tin tức gì về cô bé đó nữa.

...

Woon dừng bước, và suy đi nghĩ lại một lần nữa. “Từ khi nào mà cô bé đó không còn nhìn lén chúng ta nữa? Đó là lúc Yeon Woo qua đời. Có thể lúc ấy cô bé bị bán cho nhà khác. Nếu là vậy thì có thể hiểu tại sao cô ấy lại đến phủ phò mã và có kiếm thuật tương tự với mình. Nhưng tại sao cô ấy lại nói dối là không biết phủ phò mã ở đâu?”

Một vài viên quan chạy qua chạy lại gần chỗ Woon, lúc bấy giờ vẫn đang chìm trong suy nghĩ. Lúc ấy, Woon không thể tiếp tục suy nghĩ về toàn bộ sự việc được nữa. Các đại thần đang vội vã vào cung. Lúc bấy giờ, Woon có một linh cảm lạ lùng và nhanh chóng trở về bên cạnh quốc vương. May mắn là không có gì xảy ra với Hwon. Tuy nhiên, anh cũng không thể an tâm được lâu. Những viên quan vội vã ban nãy vừa chuyển một thông điệp cho người truyền tin. Sau khi nghe thông điệp, gương mặt người truyền tin biến sắc và ông ta báo cáo với Hwon: “Thưa bệ hạ, Nghĩa cấm phủ vừa…”

“Có chuyện gì?”

“Nội quan hầu cận bên cạnh tiên vương vừa mới tự sát cách đây không lâu.”

“Cái gì?”

Hwon chán nản. Anh thậm chí còn chưa hỏi được gì nhiều. Ban đầu, anh không nói gì, nhưng dần dần, trong đầu anh đầy những nghi ngờ. Nội quan hầu cận tiên vương tự sát vì ông ta muốn che giấu điều gì đó. Cái chết của ông ta giúp Hwon hiểu ra một chuyện. Đó là vì tiên vương  có cuốn sách bí mật. Viên nội quan của tiên vương chết chỉ vì một lý do duy nhất. Dù Hwon không thể xác định rõ điều đó là gì, nhưng anh biết những người liên quan đến cái chết của Yeon Woo chắc chắn là người trong hoàng tộc. Mưu sát Thái tử phi là một tội đại nghịch, và do đó dù có là người hoàng tộc cũng không thể tránh khỏi bị trừng phạt. Kết quả là, tiên vương không có cách nào khác đành phải che giấu một cuốn sách bí mật.

Nghi vấn đặt ra là, người trong hoàng tộc đó là ai? Có thể là người nào được lợi nhiều nhất từ cái chết của Yeon Woo. Thế thì không ai khác ngoài Thái hoàng thái hậu, mẫu hậu của tiên vương. Tuy nhiên, Hwon không thể chứng minh vì anh không có chứng cứ.

Nguồn: @redpinkboxes
Dịch: [email protected]

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

110#
 Tác giả| Đăng lúc 19-2-2012 13:26:32 | Chỉ xem của tác giả
Chương 16


Phần 1

Các đại thần và học giả đang bàn luận. Tuy nhiên, trong đầu họ lại bận tâm đến việc nội quan hầu cận tiên vương vừa tự kết liễu mạng sống. họ không dám hỏi lý do ông ta tự sát vì Hwon vẫn giữ thái độ bình thản trong suốt buổi thiết triều. Cho đến khi cuộc bàn luận kết thúc, một viên quan cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.

“Bẩm bệ hạ, dù thần biết là không nên hỏi… Nhưng thần xin phép được hỏi…”

Nhưng Hwon cắt ngang lời ông ta và nói: “Có phải khanh đang hỏi về cái chết của viên nội quan hầu cận tiên vương?”

Ai nấy đều im lặng vì giọng Hwon rất bình thản. Anh nói tiếp, “Chắc hẳn các khanh đã nghe nói ông ta tự sát mà không rõ nguyên do.”

“Thưa bệ hạ, chúng thần nghe nói sáng nay viên nội quan này từng đến Khang Ninh Điện. Vậy sao bệ hạ lại không biết lý do ông ta tự sát?”

Hwon im lặng nhìn các đại thần của Nghĩa Cấm Phủ và Hình bộ, và rồi lại nhìn các đại thần khác. Hwon đang nghĩ anh nên ra lệnh cho ai tiến hành điều tra cái chết của viên nội quan.

“Quả nhân thật sự không biết lý do. Vì thế, ta ra lệnh cho Nghĩa Cấm Phủ lập tức điều tra việc này.”

“Sao bệ hạ lại yêu cầu Nghĩa Cấm Phủ điều tra? Không phải đây là nhiệm vụ của Hình bộ hay sao? Chúng thần sẽ làm việc đó.”

Ban đầu Hwon rất tức giận, nhưng anh cố nén cơn giận. Tuy nhiên, sau câu nói của viên quan thuộc Hình bộ, anh không thể nén nhịn được nữa. Mặc khác, Hwon cũng không thể cứ thế nguôi đi cơn giận, nên anh nói dối, “Việc nội quan của tiên vương tự sát chẳng liên quan gì đến luật pháp cả, nên quả nhân lệnh cho Nghĩa Cấm Phủ điều tra vụ này.”

Ngoài Hình bộ, những người khác trong điện đều cúi đầu. Hwon xem phản ứng của các đại thần trước khi đứng lên trở về Khang Ninh Điện. Ngay khi vừa về đến phòng, Hwon ném mạnh mão vua xuống sàn. Cuối cùng anh đã trút ra cơn giận kìm nén cả ngày nay. Hyung Sun hoảng sợ, nhặt mũ miệng lên và đội lại cho Hwon.

“Bệ hạ, xin người hãy đội lại.”

Hwon không nghe và cứ tiếp tục trút giận. Mọi người xung quanh đều thấy đau lòng cho Hwon khi nhìn anh trong tình trạng thế này. Hwon đi đi lại lại, giải tỏa cơn giận. Anh nói với Woon lúc bấy giờ đang đứng ở góc phòng: “Có thể đây lại là chuyện tốt.”

Dù Woon không có biểu hiện gì, nhưng Hwon biết Woon đồng ý với suy nghĩ của anh. Hwon dùng giọng quốc vương nói với Sang Sun: “Nghe đây. Khanh hãy đến Nghĩa Cấm Phủ ngay bây giờ, và đem tất cả sách vở các đại thần ở đấy ghi chép về đây. Phải đem tất cả về đây.”

Hyung Sun nhẹ nhàng hỏi lại: “Bệ hạ, sao người phải vội vàng như vậy?”

Hwon ngồi xuống, sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu. “Có thể giống như ta vừa nói, viên nội quan hầu cận tiên vương tự sát hóa ra lại là chuyện tốt.” Anh muốn tận dụng cơ hội này để điều tra về cái chết của Yeon Woo. Lý do Hwon muốn nhanh chóng xem những ghi chép của Nghĩa Cấm Phủ là vì anh muốn tìm ra một người tin tưởng để lập tức điều tra vụ này.

Khi xem những cuốn sách, Hwon đột nhiên nhớ đến nho sinh từng giúp anh trong cuộc tuyển chọn Thái tử phi. Hiện giờ ông ta là một thành viên của Nghĩa Cấm Phủ. Hwon quyết định bảo ông ta điều tra.

“Sang Sun, hãy đến Nghĩa Cấm Phủ truyền lệnh của quả nhân, bảo nho sinh đấy sáng mai đến đây đợi lệnh.”

“Vâng. Thưa bệ hạ.”

Hwon đợi Sang Sun đi rồi mới bắt đầu tắm gội. Anh ngâm mình trong nước ấm, thư giãn sau một ngày mệt mỏi. Anh đang ở trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan giữa Wol và Yeon Woo. Khi nghĩ đến Yeon Woo, anh thấy có lỗi với Wol. Và khi nghĩ về Wol, anh lại thấy có lỗi với Yeon Woo.

Hwon nhìn Wol, lúc bấy giờ đang cúi mặt xuống. Wol không dám nhìn Hwon, vì lúc này y phục anh chưa tề chỉnh. Hwon dang tay và nói với Wol: “Đến đây, chỗ của nàng là trong vòng tay ta.”

Một lần nữa, Wol chỉ ngồi yên tại chỗ. Cô không di chuyển dù chỉ là một chút. Hwon vẫn không đổi ý và nói: “Ô hô… Dù đây là lần đầu tiên nàng như thế, nhưng sao nàng có thể tiếp diễn như vậy? Dù ta nói nhiều chuyện mà người khác có thể không hiểu, nhưng ít nhất nàng cũng đáp lời. Còn bây giờ, nàng thậm chí không buồn trả lời ta.”

Vì khoảng cách giữa hai người có vẻ như xa hơn hôm qua, Hwon thở dài và thu tay lại. Hwon biết Wol thật sự muốn đến, nhưng cô không thể. Hwon nhìn ra bóng trăng. So với việc nhìn Wol đang vô cảm thế này, anh thà là nhìn trăng trên bầu trời.

Nguồn: @redpinkboxes
Dịch: [email protected]

Bình luận

hô hô bệ hạ 35 của ta ơi....đúng là ............làm ta thêm tò mò....... Thanks sis gen dịc bài, vô cùng vô cùng sung sướng  Đăng lúc 20-2-2012 08:38 PM
Tung hoa, tung hoa, tung hoa *vì có người đã hoàn thành "của nợ" ém từ lâu*!!!!!  Đăng lúc 19-2-2012 04:27 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách