Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 120097|Trả lời: 114
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[KSH Drama][MBC 2012] The Moon that Embraces the Sun [Bản dịch tóm tắt tiểu thuy

  [Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
The Moon that Embraces the Sun



  • Ngày phát sóng: 4/1/2012
  • Giờ phát sóng: 9:55 pm tối thứ tư-năm hàng tuần (giờ Hàn Quốc)
  • Trang web chính thức: iMBC
  • Biên kịch: Jin Soo Wan
  • Đạo diễn: Kim Do Hoon
  • Nguyên tác: "The Moon that Embraces the Sun" của Jeong Eun Kwon
  • Số tập: 20
  • Diễn viên chính: Kim Soo Hyun, Han Ga In, Jung Il Woo
  • Diễn viên phụ: Yang Mi Kyung, Ahn Nae Sang, Jeon Mi Seon, Jang Young Nam, Kim Young Ae, Kim Seon Kyung, Jeong Eun Pyo, Kang Shil Il, Sul Ji Yun, Kim Eung Soo, Lee Seung Hyung, Kim Seung Wook, Kim Ik Tae, Hong Kyung Yeon, Jo Won Hee, Lee Young Shil, Jang Hee Soo, Kim Hye Sun, Hong Jeong Min, Lee Young Seok, Kim Min Kyung, Chu Gwi Jung,
  • Khách mời đặc biệt: Kim Yoo Jung, Lee Min Ho, Yeo Jin Guk, Jin Ji Hee, Kim So Hyun, Shi Wan (Z:EA), Seo Ji Hee, Jo Min Ah
  • Nội dung:

Yeon Woo được hứa hôn cho thái tử Lee Hwon, cô bị hãm hại và được cho là đã bị những người ganh ghét lẫn sợ hãi vẻ đẹp và trí thông minh của cô giết chết từ khi còn nhỏ. Được một nữ pháp sư cứu sống, cô lớn lên như một pháp sư giống mẹ nuôi của mình với cái tên Myung Wol. Cô tình cờ gặp Lee Hwon trưởng thành, một con người đã trở nên tàn nhẫn, lạnh lùng và vô tâm sau khi trải qua nỗi đau đánh mất Yeon Woo yêu dấu. Khi Lee Hwon bắt đầu quay lại bản tính tốt lành của mình nhờ tình yêu với Myung Wol, người con gái thu hút anh với những nét tương tự như Yeon Woo, sự thật đằng sau âm mưu dẫn đến cái chết của Yeon Woo được phơi bày ra ánh sáng và Lee Hwon một lần nữa đứng trước tình cảnh trái ngang khi anh phát hiện mẹ và em gái mình có liên quan đến vụ việc.

===================

Diễn viên:

  • Myung Wol / Yeon Woo: Han Ga In (Lúc nhỏ: Kim Yoo Jung)



Cô được một nữ pháp sư cứu sống lúc còn nhỏ sau khi bị những kẻ ghen tị với sắc đẹp và trí thông minh của cô hãm hại giết chết. Lớn lên như một pháp sư với cái tên Myung Wol, cô gặp lại Lee Hwon, người được hứa hôn với cô từ nhỏ. Vì nhận ra nhiều nét tương đồng giữa Myung Wol và Yeon Woo, Lee Hwon bắt đầu phải lòng cô. Người anh cùng cha khác mẹ của Lee Hwon là Yang Myung Gun cũng bị thu hút bởi tính tốt của Myung Wol và đem lòng yêu cô. Liệu cô có thể sống sót khi những nghi ngờ rằng Yeon Woo tưởng như đã chết lại đang còn sống bắt đầu dấy lên?


  • Lee Hwon: Kim Soo Hyun (Lúc nhỏ: Yeo Jin Goo)



Lee Hwon trở thành một người hoàn toàn khác sau cái chết của vị hôn thê Yeon Woo. Không lâu sau sự việc đó, cậu bé hiền lành mà mọi người trong cung đều yêu mến đã trở thành một người lạnh lùng vô tâm không yêu hoặc đón nhận tình yêu bất kể Bo Gyung, cô gái được chọn thay thế Yeon Woo làm vợ anh, có cố gắng đến mấy để giành lấy trái tim anh. Nhưng trái tim anh lại đập mạnh một lần nữa sau khi gặp Myung Wol, một người con gái có nhiều nét tương đồng với Yeon Woo đã chết.


  • Lee Byung Jun / Hoàng tử Yang Myung: Jung Il Woo (Lúc nhỏ: Lee Min Ho)



Tên anh là Lee Byun Jun và tước hiệu là Hoàng tử Yang Myung. Anh và Lee Hwon là anh em cùng cha khác mẹ. Vì mẹ của Lee Hwon trở thành hoàng hậu nên vị trí thái tử thuộc về Lee Hwon dù Yang Myung lớn tuổi hơn, tài năng và tốt tính hơn. Vì là anh lớn nên Yang Myung luôn cố nhường nhịn và không tranh giành bất cứ thứ gì với em mình. Nhưng khi Myung Wol xuất hiện, anh lại muốn đấu tranh và lần đầu tiên chống lại mẹ mình.


  • Công chúa Min Hwa: Nam Bo Ra (Lúc nhỏ: Jin Ji Hee)



Vì tính trẻ con ganh ghét với Yeon Woo khi còn nhỏ, Min Hwa vô tình dính líu vào âm mưu giết Yeon Woo. Cô bắt đầu hối hận từ khi biết Yeon Woo bị giết vì hành động trẻ con của mình và hy vọng được bù đắp cho gia đình Yeon Woo đặc biệt từ sau khi kết hôn với Yeom, anh trai của Yeon Woo và là người cô yêu bằng cả tấm lòng.

  • Yoon Bo Kyung / Hoàng hậu Yoon: Kim Min Seo (Lúc nhỏ: Kim So Hyun)



Cô trở thành người vợ chính thức đầu tiên của Lee Hwon sau cái chết của Yeon Woo nhưng lại không nhận được chút tình yêu nào từ anh. Dù bề ngoài  có vẻ là một người hiền lành và ấm áp, nhưng cô lại che giấu bộ mặt thật của mình sau chiếc mặt nạ dối trá và giả vờ tử tế.


  • Yeom: Song Jae Hee (Lúc nhỏ: Si Wan)



Là anh trai của Yeon Woo và luôn hết mực yêu thương em gái mình, nhưng vì lòng nhân hậu và tốt bụng của mình, anh đã tha thứ cho công chúa Min Hwa dù biết rằng cô có liên quan đến âm mưu lấy mạng em gái anh trong quá khứ và trao cho cô tình yêu vô điều kiện.


  • Seol: Yoon Seung Ah



Cô là nữ tì hầu hạ Yeon Woo trước khi chết và cùng lớn lên với Yeom và Yeon Woo từ khi còn nhỏ. Seol đi theo hầu cận Wol khi bị mất trí nhớ, bảo vệ cô bằng võ nghệ học được từ những kẻ thù muốn làm hại cô.


  • Woon: Song Jae Rim



Anh là thị vệ trung thành của Lee Hwon, một người bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp. Dù có dung mạo điển trai, thông minh và võ nghệ cao cường, khuyết điểm duy nhất của Woon là anh là con của tì thiếp, khiến địa vị của anh trở nên thấp kém dù cũng là con của quý tộc.


  • Cha Lee Hwon: Ahn Nae Sang




  • Bà Lee Hwon: Kim Young Ae




  • Mẹ ruột của Yeom và Yeon Woo: Yang Mi Kyung




  • Mẹ nuôi Myung Wol: Jeon Mi Seon




  • Đại thần Hong Gyu Tae: Yoon Hee Suk



Nguồn: Soompi
Dịch: [email protected]

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
wi.silvia + 5 á, ss dịch tiểu thuyết này, thaks s.

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 9-12-2011 19:35:41 | Chỉ xem của tác giả
Chào cả nhà Kim Soo Hyun FC và những bạn sẽ trở thành bệnh nhân phát cuồng của "Hội chứng Kim Soo Hyun" {:438:}

Như mọi người đã biết, "The Moon that Embraces the Sun" là bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của nhà văn Jung Eun Gwol. Hiện tại, mình đã tìm được nguồn tiếng Anh của bộ tiểu thuyết này. Có khả năng nguồn này sẽ không dịch toàn bộ tiểu thuyết mà chỉ tóm tắt từng chương, nhưng để giúp mọi người có cái nhìn thoáng qua về nhân vật mà Kim Soo Hyun của chúng ta sắp hóa thân, đồng thời tạo tiền đề để chúng ta bình luận, phân tích, mổ xẻ... diễn xuất của Hyun trong phim này, mình sẽ dịch lại những chương tiểu thuyết có bản tiếng Anh ^^. Vì khả năng có hạn và cũng là lần đầu tiên, nên mình không mấy tự tin vào khả năng chuyển ngữ tiểu thuyết, có gì sai sót mong được mọi người bỏ qua và chỉ bảo thêm

Nếu mọi người không muốn đọc trước nội dung vì sợ ảnh hưởng đến khẩu vị khi xem phim, xin cứ bỏ qua các bài dịch ^^
-----------------------------------------------------------

Sau đây là phần giới thiệu nhân vật trong tiểu thuyết:

  • Lee Hwon: là vị vua trẻ, 23 tuổi của triều đại Joseon. Anh có một hoàng hậu (do đích thân bà của anh lựa chọn) nhưng hai người vẫn chưa trải qua đêm tân hôn. Ngai vàng của anh luôn bị đe dọa bởi người cha vợ đầy quyền lực. Hwon lên ngôi năm 19 tuổi.

  • Heo Yeon Woo / Wol: là con gái của một quý tộc. Dù phụ nữ không được cho đi học nhưng không ai có thể cản lòng ham thích học hỏi lớn dần trong cô, và cô được người anh trai hết mực yêu thương mình ủng hộ. Do đó, cô trở thành người con gái tinh thông sách vở hơn bất cứ nho sinh Sungkyunkwan nào. Cô nhỏ hơn Hwon 2 tuổi.

  • Heo Yeom: là anh trai của Yeon Woo. Anh là một thiên tài đỗ đầu kỳ thi khoa cử lúc 16 tuổi, và khi 17 tuổi, anh được bổ nhiệm làm thầy dạy cho thái tử (Hwon) chỉ nhỏ hơn mỉnh 1 tuổi. Vẻ đẹp của anh được mô tả là khiến cho cả nam giới cũng phải nghẹn lời.

  • Hoàng tử Yang Myung: là anh trai cùng cha khác mẹ của Lee Hwon.

  • Công chúa Min Hwa: em gái của Hwon. Cô đem lòng yêu Yeom ngay cái nhìn đầu tiên và cuối cùng kết hôn với Yeom.

  • Woon: thị vệ thân tín của Hwon, một kiếm sĩ vô địch. Trong tất cả các kiếm sĩ của nhà Joseon, không ai là không biết Woon. Tên đầy đủ của anh là Kim Je Woon, nhưng do tên của anh cũng giống với tên gọi dành cho những thị vệ của vua là Woon-geom, nên Hwon chỉ gọi anh một cách ngắn gọn là Woon. 23 tuổi, cao hơn 1m8, và rất tuấn tú. Hơn nữa, không chỉ là một kiếm sĩ xuất sắc, anh còn sở hữu trí thông minh có thể thi đỗ khoa cử... Woon chỉ có một "thiếu sót" duy nhất là anh là con của tiểu thiếp của một quý tộc.

  • Seol: tì nữ của Yeon Woo / Wol.

Nguồn: Book Club @ Electric Ground
Dịch: [email protected]

--------------------------------------------------------


Tổng hợp link


Bình luận

Ngóng quá, ngóng quá.. Sao lại nhảy cách thế chứ! T_T  Đăng lúc 20-7-2012 04:08 PM
mem mới :) ơ mà cho mình hỏi nhà mình không dịch chương 16 phần 2 nữa ạ :((  Đăng lúc 1-4-2012 05:43 PM
Mình là mem mới! Xin chào cả nhà!!!  Đăng lúc 3-3-2012 08:17 PM
Bao giờ cóa chương 7- 12 vậy cả nhà ới ời ơi!!!!  Đăng lúc 3-3-2012 08:15 PM
Hem thèm dịch tiếp nữa à???  Đăng lúc 12-2-2012 10:11 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2011 13:55:48 | Chỉ xem của tác giả
Chương 1


Một tối mùa thu, Lee Hwon và thị vệ của anh, Woon, tìm chỗ trú mưa dưới một gốc cây cao. Hwon mặc trang phục cải trang thành một quý tộc. Woon trông không thể phủ nhận là một chiến binh, mái tóc dài của anh được tết lại thành bím và hai thanh gươm lớn được buộc chặt sau lưng và bên hông anh.

Hai người đang ở cách ngôi làng gần nhất khá xa, và trời không có vẻ gì là sẽ ngừng mưa. Đột nhiên, Hwon trông thấy một ngôi nhà tranh nhỏ dưới chân núi và bảo rằng họ nên đến đó trú cho đến khi mưa tạnh. Không chờ Woon trả lời, Hwon nhanh chóng bước theo hướng đến ngôi nhà như bị mê hoặc, và Woon không còn cách nào khác là phải đi theo. Khi họ đến cổng, Woon khựng lại khi thấy biểu tượng âm dương được treo phía trên cổng và anh khuyên Hwon đừng nên vào trong, đây là nhà của một phù thủy.

Bỗng nhiên, một cô gái (sau đó được biết tên là Seoul) mở cửa.

“Hãy khai báo danh tính!”

“Thật không biết phải nói gì. Làm thế nào mà khách đến nhà lại yêu cầu chủ nhà khai báo danh tính chứ? Chẳng phải tôi mới là người nên hỏi câu đó sao?”

“Lý do gì mà một cô gái lại có gươm trong người?”

“Hay thật đấy. Sao huynh biết là tôi có gươm? Hệt như dự tính… A! Ý tôi không phải vậy. E hèm! Tiểu thư bảo tôi mời hai vị vào nhà.”

“Ta hỏi tại sao cô lại có gươm trong người!” Woon kiên trì lặp lại.

“Ở cái nơi hoang sơ hẻo lánh này, chỉ có hai người con gái sống với nhau. Vậy chẳng lẽ chúng tôi không thể có ít nhất một thanh gươm à? Hỏi gì mà ngốc thế. Dù sao thì, hai vị có định vào trong không?”

Dù Hwon muốn vào trong nhưng anh không thể vì Woon cản lại. Nhưng như thể Seol đã biết trước là hai vị khách sẽ do dự, cô nói tiếp: “Tiểu thư nói các vị khách sẽ không bước vào nơi thấp kém thế này, và hỏi các vị muốn đứng dưới hiên nhà của một kẻ thấp hèn hay là vào bên trong căn phòng ấm áp của cô ấy?”

Câu hỏi này đã cho Hwon một lý do hoàn hảo để thuyết phục chính mình và anh nhanh chóng bước vào trong. Seol đưa khách đến một căn phòng trống. Căn phòng tràn ngập mùi hương hoa lan, và trên sàn có một chiếc bàn nhỏ với một ít rượu và thức ăn. Bên cạnh chiếc bàn, một lò than ấm áp đón chào các vị khách, như thể đã biết sớm từ trước. Tuy nhiên, căn phòng trông không khác gì bất cứ căn phòng bình thường nào, và không có đặc điểm nào cho thấy nó thuộc về một phù thủy. Thật ra, nơi này trông như là phòng của một nam nhân, một nho sinh, vì trên kệ sách chất đầy những tác phẩm kinh điển như Ngũ Kinh thiển kiến lụcĐại học nghi vấn.

Khi nghe cô gái tên Seol gọi vị “tiểu thư” bước vào căn phòng bên cạnh, Hwon quay về chỗ ngồi của mình trên sàn. Căn phòng bên cạnh được ngăn cách bằng một tấm vách ngăn, và Hwon chỉ có thể nhận diện dung mạo của người con gái xinh đẹp này từ phía bên kia tấm vách. Tóc cô được tết thành bím và buộc bằng một dải lụa, nghĩa là cô ta vẫn chưa kết hôn.

Từ căn phòng bên cạnh, người con gái cúi lạy hành lễ với Hwon, và rồi tiếp tục cúi lạy một lần nữa. Vì thông thường hai lạy là dành cho người chết, Hwon và Woon trở nên khó chịu vì hành vi khiếm nhã của cô gái này. Nhưng cô ta lại cúi lạy lần nữa, khiến cả hai đều bối rối (ba lạy là dành cho Phật). Và rồi, để Hwon và Woon ngạc nhiên tột độ, cô gái cúi lạy lần thứ tư, cái lạy dành cho một vị vua. Sau khi lạy đủ bốn lần, cô gái ép chặt trán xuống sàn và cúi mình thấp hết mức có thể.

“Hãy ngẩng mặt lên.”

Người con gái chậm rãi nâng mình lên và nhẹ nhàng đặt hai tay lên gối trái. Hwon vẫn không thể nhìn rõ mặt cô gái. Anh hỏi tại sao cô ấy lại cúi lạy mình bốn lần. “Cô không biết đếm à?”

“Tôi chỉ thể hiện lòng tôn kính đối với mặt trời.”

Khi nghe giọng nói ngọt ngào của cô gái, Hwon không nói nên lời.

“Cô nói mặt trời là có ý gì? Với một người phụ nữ, mặt trời chính là chồng của cô ta.”

“Một người phụ nữ thì cũng là thần dân của Joseon.”

Hwon không thể nói thêm được gì. Cô gái này chắc chắn biết anh là quốc vương. Lần này đến lượt cô ấy đề nghị Hwon ít nhất hãy nhấp thử một ít rượu mà cô đã chuẩn bị cho anh.

Hwon trở nên tò mò về dung mạo của người con gái, và yêu cầu cô ta lộ diện. Nhưng vì cô gái chỉ đơn thuần đáp lại bằng cách mời anh uống rượu, Hwon ra lệnh cho Woon dẹp bay bức vách ngăn. Chỉ bằng một nhát gươm của Woon, tấm vách ngăn giữa hai căn phòng rơi thẳng xuống sàn. Và như thể đường kiếm của Woon cũng cắt xuyên cả mây mưa trên bầu trời, ánh trăng tràn vào và lấp đầy căn phòng.

Hwon một lần nữa kinh ngạc vì vẻ đẹp khôn tả của cô gái, nhưng anh che giấu sự ngạc nhiên bằng một cơn giận.

“Dù khách đến nhà có thấp hèn đến cỡ nào thì chủ nhà cũng phải có nghĩa vụ ra mặt chào khách chứ. Sao cô lại phớt lờ yêu cầu của ta?”

“Vì địa vị của tôi còn thấp hơn cả những kẻ thấp hèn nhất, hơn nữa tôi còn là một người phụ nữ bị số mệnh khống chế. Do đó, tôi không dám xem mình là chủ nhà mà chỉ nghĩ đến bổn phận của mình là một người phụ nữ (phải giữ khoảng cách với nam giới).”

“Cô tuân thủ những quy tắc này dù cô không phải là quý tộc sao?”

“Nhưng tôi cũng chưa từng nghe nói có luật cấm người thấp hèn làm theo những quy tắc của một tiểu thư.”

Hwon cười khi cầm bình rượu. Anh chưa từng gặp một cô gái nào như cô ta, một người không ngại bộc lộ suy nghĩ của mình một cách kính cẩn và cũng thật tự tin trước một vị vua. Hwon rót rượu cho Woon, nhưng Woon không nhìn vào ly rượu và chỉ nhìn xuống sàn, ngụ ý rằng anh không được uống rượu khi đang bảo vệ nhà vua. Nhìn thấy điều này, cô gái nói:

“Thật không biết phép tắc. Huynh không biết tôi là ai và trong bình này có gì, vậy mà huynh lại từ chối uống nó? Huynh bảo vệ bệ hạ chỉ bằng một thanh gươm vậy thôi sao?”

Nghe cô gái nói vậy, Woon không còn cách nào khác là phải uống chung rượu. Anh quay người khỏi Hwon khi uống (vì đây là phong tục của Hàn Quốc), và khi ấy, mắt Woon bắt gặp ánh mắt người con gái.

Hwon hỏi cô gái tại sao lại biết anh là quốc vương.

“Mạn phép hỏi bệ hạ, nếu mặt trời tỏa sáng trong bầu trời đêm, thì đó là mặt trời hay mặt trăng?”

Hwon không trả lời, và cô gái nói tiếp.

“Vì mặt trời vẫn là mặt trời dù có ở đâu đi nữa, bệ hạ cũng vậy thôi.”

“Nhưng không một ai trong làng nhận ra ta. Vậy làm sao cô lại biết?”

Vì cô gái không trả lời, Hwon tự lẩm nhẩm với chính mình, “Bàn rượu và lò than đã được chuẩn bị từ trước… Ta bị hồn ma lôi cuốn tới đây sao?”

Sau khi suy nghĩ thận trọng, cô gái trả lời rằng cô nhận ra Hwon từ thanh gươm mà Woon đeo, vì Seol khá am tường về các lọai kiếm.

“Cô ta quả là có đôi mắt rất tinh tường. Từ khoảng cách xa, trong đêm tối, cô ấy lại có thể quan sát được đó là vỏ bao kiếm của thị vệ nhà vua. Không, cô ta còn biết trước khi nhìn thấy nữa kìa. Ta thật sự bị hồn ma quyến rũ đến đây sao?” Hwon tiếp tục nhìn người con gái và nói, “Đến gần đây. Cô ngồi ở phòng bên cạnh làm ta không thể biết được liệu cô có đang giấu chín đuôi hồ ly dưới lớp áo kia hay không.”

Sau một lúc ngập ngừng, cô gái bước vào căn phòng Hwon đang ngồi và cũng ngồi xuống.

“Cô là ma… hay là người…?”

“Nhiều người nói tôi không phải là người.”

“Vậy cô thật sự là ma à?”

“Có lẽ là vậy. Tôi là một linh hồn mang nỗi đau sâu sắc.”

“Cô đang bỡn cợt ta đấy à? Ở đâu ra một hồn ma mà lại có bóng chứ?”

“Tôi không nói dối. Chẳng phải phù thủy được xem là còn thấp kém hơn cả nô lệ sao? Và do vậy, tôi không dám trả lời rằng mình là một con người.”

“Một phù thủy… Cô là một phù thủy. Vậy nên cô mới biết là ta đến.”

“Không phải đâu, thưa bệ hạ. Dù là một phù thủy nhưng tôi không có khả năng đoán trước tương lai hay nhìn thấu tâm can người khác. Tôi là một phù thủy không có những năng lực như thế.”

“Có loại phù thủy như vậy sao?”

“Đáng tiếc phải thừa nhận là có. Sống như thế này ở nơi đây đã là hết mức năng lực của tôi rồi.”

“Cô nói mà ta không hiểu gì cả. Woon, ngươi có bao giờ nghe thấy những chuyện như thế chưa?”

Woon nhìn người con gái và cúi thấp đầu ngụ ý trả lời rằng anh cũng chưa từng nghe nói đến chuyện như vậy. Thắc mắc, Hwon hỏi lại lần nữa, “Cô có thật sự là một phù thủy không?”

“Vì không thể kết thúc cuộc đời mình nên tôi sống như một phù thủy. Vì tôi không được sống, nhưng là một phù thủy thì tôi có thể sống.”

Nhìn người con gái trả lời một cách điềm tĩnh, Hwon cảm nhận được nỗi đau lớn. Anh lại hỏi, “Tên cô là gì?”

“Tôi tự gọi mình là bất cứ ai.”

“Ta hỏi cô tên gì.”

“Có một luật lệ rất nghiêm, rằng trước mặt nhà vua, mọi người đều chỉ là những kẻ tầm thường. Xin hãy cho phép tôi được gọi mình là bất cứ ai.”

Tức giận, Hwon cao giọng, “Thật vô lễ! Sao cô dám để ta phải lặp lại. Ta hỏi lần nữa, tên cô là gì? Nếu là người thì cô ắt phải có họ có tên. Nếu thật sự cô không phải hồn ma thì hãy cho ta biết tên.”

“Người có cha thì mới có họ, và có mẹ thì mới có tên. Nhưng tôi không có cả cha lẫn mẹ nên cũng không có họ lẫn tên.”

“Ý cô là cô không có tên à?”

“Tôi... đã sống mà không có tên gọi.”

“Bực quá đi mất. Cô lại đang đùa với ta đấy à?”

“Tôi đã nói với bệ hạ là tôi không nói dối.”

“Ta nghe nói mọi phù thủy đều có mẹ đỡ đầu. Vậy mẹ đỡ đầu của cô gọi cô là gì?”

“Mẹ đỡ đầu của tôi chưa từng gọi tôi bằng tên.”

“Sao có thể chứ?”

“Vì sợ số mệnh sẽ trói buộc chúng ta bằng những thứ như tên gọi, nên người không đặt tên cho tôi.”

“Cô bao nhiêu tuổi?”

“Vì không đếm những năm trôi qua, tôi cũng không biết mình mấy tuổi.”

“Cô sống ở đây lâu chưa?”

“Từ lâu rồi, tôi sống náu mình ở đây. Từ rất lâu rồi…”

“Nhưng giọng nói của cô không giống như người ở vùng này. Giọng cô giống như người ở Hanyang (thủ phủ của Joseon, là Seoul ngày nay), chắc chắn cô không phải người vùng này. Trước khi đến đây, cô là ai?”

Ánh mắt cô gái hằn lên một nỗi buồn sâu sắc. Nhưng giọng cô vẫn điềm tĩnh.

“Đây là một câu chuyện từ cách đây rất lâu, và tôi đã không còn nhớ nữa.”

Tức giận, Hwon quẳng ly rượu lên bàn.

“Ta hỏi cô rất nhiều câu, và cô chưa trả lời câu nào cả!”

“Tôi đã trả lời rất nhiều câu hỏi, nhưng bệ hạ lại không công nhận gì cả.”

“Chính xác là cô đã trả lời những gì?! Tên cô, tuổi của cô? Thậm chí cô còn không nói được cô là loại phù thủy như thế nào! Cô có thật là phù thủy không đấy?”

“Nếu bệ hạ cứ khăng khăng câu trả lời của tôi là không thỏa đáng, vậy tôi có nên nói dối người không? Nếu tôi nói dối, người sẽ cho rằng câu trả lời đó thỏa mãn chứ?”

Hwon tiếp tục uống và không nói lời nào, sự im lặng bao trùm căn phòng. Anh lại mở miệng ra nói một lần nữa.

“Chỗ cô ngồi vẫn còn xa quá. Hãy đến gần đây.”

Cô gái bước hai bước lại gần chỗ Hwon, và lại ngồi xuống.

“Vẫn còn xa. Đến gần hơn nữa.”

Cuối cùng người con gái đến cách Hwon chỉ còn một dang tay và lại ngồi xuống. Dù như thế đối với Hwon là vẫn còn xa, nhưng vì không còn chỗ nào để đến gần hơn nữa, cuối cùng anh cũng nguôi bớt. Trước mặt Hwon là gương mặt người con gái, một khuôn mặt trắng hơn cả ngọc thạch. Cô có hàng mi dài, và bên dưới là đôi mắt đen lay láy. Còn trước mặt Woon là nét mặt nhìn nghiêng của cô gái. Dù gương mặt của một người không thể nói dối thì với cô gái này, dù nhìn nghiêng cũng không thể che giấu nỗi buồn hiển nhiên. Để không phải nhìn cô gái, Woon cúi đầu và nhắm mắt lại. Với một cái thở dài, Hwon nói:

“Cô có thấy tim ta đang dao động trước cô không?”

“Dưới những luồng sáng gợn nhẹ của ánh trăng, tôi không thể thấy.”

“Cô không thấy hay là sẽ không thấy?... Ta không thể ôm cô được sao?” (Chú thích của người dịch: từ “ôm” ở đây mang hàm ý quan hệ xác thịt)

“Vì lo sợ trái tim của bệ hạ sẽ trở nên nặng nề khi người rời khỏi, tôi sẽ giữ  chặt dây buộc y phục của mình.”

“Ta sẽ không để cô lại, vì ta sẽ đưa cô về với ta. Vậy cô có để cho ta ôm cô không?” (Ôi ta chịu hết nỗi rồi, cái đồ 35 trắng trợn này =)))

“Tôi không thể rời khỏi đây. Tôi bị trói buộc với nơi này.”

“Ta, quốc vương của cô, bảo rằng ta sẽ đưa cô đi theo ta. Cho dù cô không thể rời khỏi đây thì cũng phải theo ta.”

“Dưới bầu trời này, có những thứ có thể bên nhau và những thứ mãi mãi không thể bên nhau. Quân vương và phù thủy ở cách nhau quá xa và không bao giờ có thể ở bên nhau.”

Vì bị từ chối, Hwon lại cao giọng:

“Hãy cho ta biết lý do chúng ta không thể ở bên nhau!”

Cô gái trích lại một đoạn trong sách Chu Dịch về việc trời và đất phải cách xa nhau để duy trì trật tự.

“Ta cũng đã đọc qua Chu Dịch nhưng đó không phải là cách ta hiểu.” Hwon giải thích rằng đất không thấp hèn chỉ vì đất ở gần chúng ta, mà đất phải được trân trọng vì sự gần gũi của nó.

Lại trích một đoạn trong sách của Trang Tử, cô gái giải thích, “Trời ở trên cao và đất ở dưới thấp chính là quy luật của tự nhiên. Cũng giống như thu qua đông lại đến và tiếp đó là xuân và hạ, đó chính là quy luật của bốn mùa. Trời và đất còn có cấp bậc của mình, nói chi đến con người.”

“Đây không phải những điều ta được học về Trang Tử. Dù quốc chủ đứng đầu và thần dân theo sau, nhưng bậc quân chủ cũng phải làm gương để bách tín noi theo. Nếu ta làm đúng thì dân của ta cũng sẽ đúng. Nếu ta cao quý, dân của ta cũng trở nên cao quý. Đó chính là cấp bậc của tự nhiên mà ta được dạy. Ta sẽ không trở nên thấp kém nếu ta ôm cô, nhưng thay vì thế cô sẽ trở nên cao quý.”

“Nói về bổn phận mà không có trật tự thì cũng không phải là bổn phận. Không ôm lấy tôi sẽ chứng tỏ phẩm bậc của bệ hạ và làm gương cho bách tín. Tôi chỉ là một kẻ hèn mọn ngay cả tên cũng không có.”

“Ta cũng không có tên. Từ khi chào đời ta đã được chỉ định là ứng viên cho ngôi Thái tử và không được đặt tên. Và khi trở thành Thái tử, ta được đặt cho cái tên Hwon nhưng đồng thời cũng không ai có thể gọi ta bằng tên đó. Không ai gọi ta là Hwon hay Hoàng tử Ilsung, mà chỉ gọi là Thái tử. Và giờ đây khi đã là vua, cái tên Hwon của ta thậm chí còn không được phép viết ra giấy. Do đó, chẳng phải cả hai chúng ta đều không có tên như nhau sao?”

“Việc này không giống nhau. Trời và đất khác biệt với nhau.”

Cô gái vẫn đứng trơ như đá. Hwon im lặng một lúc và chìm trong suy nghĩ. Sau đó, như thể bất chợt nhận ra, anh tuyên bố:

“Đúng rồi! Mẹ đỡ đầu của cô không đặt tên cho cô vì sợ cô bị vận mệnh trói buộc, vậy ta sẽ đặt cho cô một cái tên, như vậy cô và ta sẽ thoát khỏi số mệnh. Ta sẽ cho cô một cái tên.”

Lần này, đến lượt cô gái phản ứng một cách bất ngờ.

“Trên đời này không chỉ có lương duyên. Bệ hạ không nên đặt tên cho một mối duyên nhất thời không đáng kể như tôi. Xin người hãy suy xét lại.”

Hwon phớt lờ sự phản đối của cô gái và nhìn ra mặt trăng bên ngoài cửa sổ.

“Là cô trông giống mặt trăng, hay mặt trăng trông giống cô? Ta sẽ gọi cô là Wol (nghĩa là Nguyệt – mặt trăng).

Và từ thời khắc đó, người con gái trở thành Wol. Hwon cảm thấy yên tâm như thể đặt tên cho cô gái thì duyên phận của họ sẽ được tiếp tục. Hwon ước gì có thể vươn tay ra và chạm vào mặt Wol, nhưng anh không làm vậy, vì sợ rằng ngay khi anh chạm vào, cô sẽ tan biến thành tro bụi. Và thế là, anh lại tiếp tục uống.

“Hôm nay không phải là lần duy nhất. Ta đã biết tên cô, và cũng biết cô không thể rời khỏi nơi này. Nhất định sẽ có lần sau.”

Hwon rót rượu cho Wol và ngâm một đoạn thơ. Dù đoạn thơ có vẻ như là để hỏi Wol từ đâu đến, nhưng câu hỏi này không phải chỉ dành cho mình Wol. Đây cũng là câu Hwon tự hỏi bản thân mình, vì cảm xúc không thể phủ nhận đang lớn dần lên trong anh lúc này đây. Wol nhắm mắt, không nhìn đến ly rượu Hwon rót cho mình và cũng ngâm một đoạn thơ.

Hwon không hiểu. Dù anh hiểu ý nghĩa của bài thơ, nhưng lại không hiểu tại sao Wol lại đọc lại đoạn thơ đó.

“Cô muốn nói gì với ta?”

“Tôi chỉ muốn hoàn thành khổ thứ hai của bài thơ. Và đêm này sẽ là kết thúc cho duyên phận của chúng ta, đây chính là thỉnh cầu của tôi, rằng bệ hạ sẽ hứa không quay trở lại đây.”

“Cứ nghĩ đến chuyện một phù thủy mà lại biết thơ của Hwadam…”

“Và cũng có một vị vua biết thơ của Hwadam đấy thôi.” (Chú thích: Vì tác phẩm của Hwadam không phải là chính thống nên không phải là thứ mà một vị vua có thể học.)

Và Wol tiếp tục, nói rằng Hwon nên quay về vì mưa đã tạnh và rượu cũng đã cạn. Nhưng Hwon thấy đau lòng khi Wol cứ như cố đẩy anh đi – không phải đau vì Wol mà vì ý nghĩ đây là một cuộc chia ly không tránh khỏi.

“Hãy đi với ta. Khi bình minh ló dạng, hãy đi với ta.”

“Nếu bây giờ bệ hạ không về thì thị vệ của người sẽ phải gánh chịu hậu quả thế nào đây?”

Wol nói đúng. Vì Hwon bí mật rời khỏi biệt viện của hoàng tộc để đến ngôi làng này, nếu có chuyện gì xảy ra thì không phải Hwon mà chính thị vệ của anh là Woon sẽ phải gánh trách nhiệm. Và như mọi lần, thân phận con trai của tì thiếp của Woon sẽ bị lôi ra công kích.

“Wol! Ta sẽ trở lại tìm cô. Hãy chờ ta.”

“Tôi đã nói đêm nay là kết thúc cho duyên phận của chúng ta.”

“Và ta đã nói đêm nay là khởi đầu duyên phận của chúng ta. Vì thế ta sẽ không đi đơn giản như vậy được. Ta sẽ mang theo một tín vật của cô.”

Khi Hwon nói đến tín vật, Wol mở mắt ra và nở nụ cười buồn. Vì là lần đầu tiên Wol cười với Hwon, anh thích thú và tiến lại gần cô. Nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh, Wol trả lời, “Tôi không có gì cả. Mặt trăng trên trời kia, cái tên mà bệ hạ đặt cho tôi chính là tất cả những gì tôi có.”

Hwon quay ra nhìn mặt trăng và cười. “Vậy ta sẽ lấy mặt trăng, chính là tất cả của cô.”

“Người không nên làm vậy, thưa bệ hạ. Tôi van người hãy suy xét lại.”

“Không có gì là ta không làm được! Ta sẽ cột những cảm xúc dành cho cô vào mặt trăng mà cô trao cho ta.”

“Vậy tôi có thể xin bệ hạ để lại một tín vật cho tôi không?”

Mặt Hwon sáng bừng lên và anh nhanh chóng đáp lại, “Cứ nói bất cứ điều gì cô muốn. Ta sẽ cho cô mọi thứ của ta.”

“Tôi xin người hãy xóa sạch những ký ức về tối nay.”

“Nếu ta xóa sạch, ý cô là cô cũng sẽ chôn vùi những ký ức về ta sao?”

“Cô quả là một người con gái tàn nhẫn! Một cô gái vô tâm! Cô mời ta vào nhà, và ta đã vào. Và giờ ta nói ta sẽ không đi, cô lại đẩy ta đi. Dù tối nay ta có rời khỏi thì đây cũng không phải là kết thúc cho duyên phận của chúng ta.”

“Đó là một duyên phận vô nghĩa.”

“Không chỉ có thể xác gặp nhau mới là duyên phận. Tâm hồn gặp nhau cũng là duyên phận. Chính miệng cô nói rằng cô không nói dối. Vậy cô sẽ không thể nói rằng tối nay tâm hồn chúng ta chưa từng gặp gỡ nhau. Lý do đêm nay ta không có được cô là vì ta trân trọng cô, nên cô không được phép nói mình là người thấp hèn nữa. Dù địa vị của một người am hiểu thi ca có thấp đi nữa thì tích cách của người ấy cũng không thấp kém. Và vì thế đêm nay ta sẽ mang theo mặt trăng của cô.”

Và như thế, Hwon rời khỏi cùng với Woon, để lại Wol vẫn ngồi ở đó. Sau khi đi một quãng, Hwon bảo Woon, “Tim ta đang đập rất nhanh nên không thể quay nhìn lại. Ngươi hãy nhìn giúp ta, xem Wol có đang dõi theo chúng ta không?”

Woon quay lại, dù bản thân anh cũng không biết đó là do mệnh lệnh của Hwon hay vì chính ý muốn của anh. Nhưng sau lưng họ, chỉ có Seol đang nhìn theo.

“Cô ấy không dõi theo.”

“Được lắm. Và điều đó khiến tim ta đập chậm lại. Woon, cho đến nay ta chưa từng nhận ra ánh trăng lại có thể chói lòa đến như vậy.”

Trong căn phòng, Wol vẫn ngồi bất động khi hỏi Seol.

“Seol, ngươi thấy người ấy đã đi chưa?”

Seol trả lời trong nước mắt, “Vâng, người ấy đi rồi. Người thật sự đã đi rồi!”

“Người có quay lại lần nào không?”

“Không! Người đi mà không quay lại dù chỉ một lần!”

Wol nói thầm, “Được rồi. Như vậy khiến ta bớt buồn hơn. Seol, cho đến nay ta chưa từng nhận ra, ánh trăng lại có thể chói lòa đến như vậy.”

“Sao tiểu thư không ra tiễn người?! Sao tiểu thư cứ ngồi ở đó?!”

Nhẹ mỉm cười, Wol đáp, “Vì cơn mưa đưa người ấy đến đây sẽ đọng lại trên cỏ, trên đất và trong cơn gió, và mỗi khi những giọt mưa rơi trên áo choàng của người, chúng sẽ thấm qua áo, qua giày và mũ người, mang theo trái tim ta, và dõi theo người trong suốt chặng đường người quay về biệt viện hoàng gia.”

Nguồn: Blue@Electric Ground
Dịch: [email protected]

Bình luận

ss Gem, e nhất định sẽ *xử* ss vì tội làm e ngày càng cuồng Nắng qua cái giọng điệu nhí nhố của ss.>"<. (cái đồ trắng trợn này =)))   Đăng lúc 15-1-2012 10:33 AM
òa òa. Cuối cùng mềnh cũng đã ko kìm được mà lết đến đây.e hok bít đâu.:((  Đăng lúc 15-1-2012 10:32 AM
chẹp.. phù thủy đang yêu kiến trúc sư ^^, ta bó tay với nàng rùi ^^  Đăng lúc 10-12-2011 07:23 PM
@ Bé Sữa: Muốn cho cảnh Hyun trước thì phải có cả phù thủy, mà phù thủy bây giờ đang bận yêu kiến trúc sư thì sao mà xuất hiện >"<  Đăng lúc 10-12-2011 06:50 PM
ước gì các bác cho cảnh của Hyunie trước 1 đoạn rùi quay lại quá khứ nhỉ? đợi 6 tập thì chết mất >"<  Đăng lúc 10-12-2011 05:36 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
Đăng lúc 10-12-2011 15:35:13 | Chỉ xem của tác giả
Ta đã cố không nghĩ đến chị Han, nhưng nhân vật nữ tuyệt như thế này cơ mờ.

Chán không chịu được.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2011 18:46:30 | Chỉ xem của tác giả
JustWendy gửi lúc 10-12-2011 15:35
Ta đã cố không nghĩ đến chị Han, nhưng nhân vật nữ tuyệt như thế này cơ mờ. {:513: ...


Ta cũng thế {:432:} Càng đọc càng thấy nhân vật nữ quá tuyệt vời Một cô gái thanh khiết, thông minh và sắc sảo, Wol đâu phải loại nhân vật "bình hoa di động" đâu {:437:} Đây mới đúng là nhân vật chính nhất của "Mặt trăng mặt trời" đây này, thế mà...

Ôi ta tiếc bé Moon T_T

Ta cũng ko muốn nghĩ đến làm gì, nhưng mà... các nhân vật hay đến thế... tại sao? {:439:} Cơ mà cái phim này cũng hay nhỉ cho đến nay chỉ có mỗi chàng Ngố nam chính là confirm dứt khoát và có vẻ là đang tập trung chuẩn bị cho vai diễn, còn đâu phù thủy, hoàng tử đều đang đóng phim khác và dàn cast chính vẫn chưa định hình hoàn toàn, mà chỉ còn hơn 2 tuần nữa là chiếu phim rồi, poster, teaser, đọc kịch bản gì cũng chưa thấy

Bình luận

khi lần đầu tiên Wol cười với Hwon, Hwon quay ra nhìn mặt trăng cười, chắc em sẽ mất máu nhất lúc này ^^  Đăng lúc 12-12-2011 10:08 AM
ss ơi cho em link đến bản tiếng Anh đi ss^^  Đăng lúc 10-12-2011 11:01 PM
Mới có chương 1 à em ui ^^  Đăng lúc 10-12-2011 09:26 PM
ss ơi bản tiếng Anh dịch đến chương mấy rùi ạ?  Đăng lúc 10-12-2011 08:38 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
Đăng lúc 11-12-2011 12:40:37 | Chỉ xem của tác giả
gemangel gửi lúc 10-12-2011 18:46
Ta cũng thế  Càng đọc càng thấy nhân vật nữ quá tuyệt vời  Một cô gá ...


Ta đang tưởng tượng một giọng nói ngọt ngào đọc những câu thoại ngọt ngào và thông minh kiểu “Vì cơn mưa đưa người ấy đến đây sẽ đọng lại trên cỏ, trên đất và trong cơn gió, và mỗi khi những giọt mưa rơi trên áo choàng của người, chúng sẽ thấm qua áo, qua giày và mũ người, mang theo trái tim ta, và dõi theo người trong suốt chặng đường người quay về biệt viện hoàng gia” là ta càng thấy hận quyết định chọn chị Han . Giọng chị Han cũng đâu có được vẻ đẹp của giọng nói được miêu tả trong tiểu thuyết đâu .

Nản toàn tập!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 15-12-2011 13:06:59 | Chỉ xem của tác giả
Chương 2


Một vài điểm mới:

-        Dù mọi người đều phải đội mũ khi vào hoàng cung, chỉ có Woon là được ngoại lệ.
-        Biệt danh của Woon là Bingwoon, nghĩa là “mây lạnh”.
-        Mỗi đêm Hwon ngủ ở một nơi khác nhau, vì mục đích an toàn và vì lý do phong thủy. Người duy nhất biết đêm nào bệ hạ ngủ ở đâu là ba vị thần quan, một số thái giám và cung nữ, và Woon.

---o0o---


Woon đến địa điểm ghi trong mật thư chỉ chỗ Hwon ở vào đêm đó. Nhưng Woon lại tìm thấy Hwon ở một nơi khác.

“Bệ hạ, sao người lại ở đây?”

“Ta đang ngồi ngắm trăng. Nhưng dẫu cho ta có khăng khăng mặt trăng là của ta, thì ông trời cũng khẳng định là của ông ấy, vậy làm sao mà ta thắng được ông trời. Ông trời chắc hẳn là không muốn chia sẻ mặt trăng với ta, nên đã giấu trăng đi như thế. Ta đã tin là ngươi có thể mang mặt trăng của ta về cho ta, nhưng…”

Sau cái đêm định mệnh đó, Hwon đã cử Woon đến tìm Wol nhưng cô ấy lại mất tích không thể tìm thấy. Nhà Wol hoàn toàn trống rỗng và không ai trong làng từng nghe nói tới một người như Wol. Thực tế, không có người nào giống Wol trong danh sách các phù thủy.

Woon đã chờ nhiều ngày liền ở nhà Wol, nhưng cô không xuất hiện. Tuy nhiên, Woon không nói với Hwon về việc mùi hương hoa lan vẫn còn trong căn phòng. Hay đó chính là vì khi chờ đợi, anh đã ước ao cô sẽ xuất hiện, dù chỉ là hồn ma cũng được. Woon không biết niềm khao khát này là vì Hwon hay vì chính bản thân anh nữa. Anh không nói với Hwon về chuyện mùi hương hoa lan và cả chuyện ánh trăng khiến tim anh đập mạnh, nhưng thật lạ lùng, cũng làm anh có cảm giác yên tâm.

Trong khi đó, ở một ngôi nhà tranh nhỏ, một người phụ nữ được biết đến với cái tên Jang phu nhân đang có tâm trạng khó chịu bất thường khi yêu cầu tì nữ của bà là Janshil chuẩn bị tiếp khách. Janshil than phiền, tự hỏi khách nào mà lại đến nơi này. Nhưng bất ngờ thay, thật sự có hai vị khách tìm đến căn nhà nhỏ của họ. Một người là Hyegak Dosa, một ông lão chống gậy, râu tóc bạc trắng. Người trẻ hơn là Cheomjeong (quan tứ phẩm), người trông coi thần điện.

Hyegak Dosa bắt đầu với việc mời Jang phu nhân trở về hoàng cung làm đại pháp sư, nhưng Cheomjeong lại thiếu kiên nhẫn thúc bách đi vào lý do thật sự khiến hai người họ tìm tới đây. Cheomjeong muốn mượn cô con gái phù thủy của Jang phu nhân trong một tháng vì lý do sức khỏe của bệ hạ đang kém đi một cách nhanh chóng và các ngự y không thể tìm ra nguyên nhân.

Jang phu nhân tức giận, lo lắng rằng gửi con gái vào cung tại thời điểm xấu khi sao Thiên lang bị bóng tối bao phủ thế này là dấu hiệu cho thấy vận khí của đất nước sẽ chuyển biến xấu. Nhưng bà cũng biết là bà không có lựa chọn nào khác.
Sau khi hai vị khách rời khỏi, Jang phu nhân bắt đầu uống rượu, bảo rằng bà sẽ uống cho đến chết. Sau đó bà nhìn vào một căn phòng tối và nói:

“Tiểu thư. Con đã nghe rồi chứ? Có lẽ con sẽ phải vào cung.”

Và từ trong căn phòng tối, Wol cam đoan với Jang phu nhân, “Con sẽ chỉ ở gần bệ hạ trong một tháng.”

“Chính xác không phải là ở gần bệ hạ, mà là ở bên cạnh người khi người ngủ. Trong một tháng đó, bệ hạ không biết là có con đến. Không, bệ hạ không được biết.”

Nguồn: Blue@Electric Gound
Dịch: [email protected]

Bình luận

bà mẹ cũng là phù thủy ko mời lại đi mời con gái người ta =))  Đăng lúc 15-12-2011 04:36 PM
èo, hay thế!  Đăng lúc 15-12-2011 01:12 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 15-12-2011 13:13:05 | Chỉ xem của tác giả
Bình lựng: {:438:}

Bệ hạ của ta lại ốm yếu thế kia à {:402:} Mà Wol vào cung, còn ở cạnh bệ hạ khi người ngủ á? (ôi thánh thần thiên địa ơi! >"<. Thì ra vì bệ hạ ốm nên có vợ mà chưa động phòng ^^ Giờ nàng phù thủy đêm nào cũng ở cạnh, lỡ 2 đứa mà abc xyz gì thì chắc ta ôm hựn ngàn thu với chị Han quá!!! >"< Ôi bệnh hoạn cái kiểu gì mà phải mời "nữ phù thủy trẻ đẹp" về ở gần để mà trừ tà thế hả Ngố kia?!!!

Ôi Hyun bé bi xinh xắn của ta T_T cái bus kiss với bé Zy nói thẳng là chưa đủ làm ta thỏa mãn nhá, giờ bé mà bị chị Han xơ múi gì thì ta làm sao kiềm chế cơn hựn đây?!!!

PS: Chương 3 coming soon {:438:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 15-12-2011 15:07:01 | Chỉ xem của tác giả
Chương 3


Thật ra, nhiệm vụ của Wol ở hoàng cung là để hấp thụ những tà khí gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của Hwon. Và khi sức khỏe hồi phục, Hwon sẽ hoàn thành hôn lễ với hoàng hậu của anh và sinh ra người thừa kế ngai vàng vào ngày lành do thần điện quyết định.

Trong khi đó, sức khỏe của Hwon không có dấu hiệu gì là sẽ hồi phục và anh thậm chí còn không thể ngồi dậy quá lâu để điều hành chính sự. Mỗi ngày Hwon chỉ coi qua vỏn vẹn một hai tấu chương, và anh rất lo âu khi biết nhạc phụ của anh, Papyeong đại nhân, và phe cánh của ông ta trông coi hàng trăm tấu sớ còn lại. Điều này cho thấy về cơ bản đại nhân Papyeong mới là người cai trị đất nước.

Mục đích Hwon đến biệt viện hoàng gia vốn là hy vọng rằng sức khỏe của anh có thể cải thiện, nhưng ngược lại, sức khỏe anh còn trở xấu hơn. Và ngay cả ngự y cũng không thể tìm ra nguyên nhân bệnh tình của Hwon, một số người nghi ngờ bệ hạ bị tà ám. Thật sự rất khó xem Hwon là người bình thường khi nhìn cách anh ngắm trăng và thở dài mỗi đêm.

Một tháng đã trôi qua từ cái đêm định mệnh mà anh gặp được Wol, và Hwon vui mừng khi nhìn thấy trăng lại tròn một lần nữa. Nói lớn để Woon đang đứng ngoài cửa sổ có thể nghe được, Hwon thở dài, “trăng khuyết, trăng lặn, rồi lại quay lại với ta, nhưng mặt trăng lẽ ra phải trở về với ta lại không có vẻ gì là sẽ quay lại.”

Thấy Woon vẫn đứng im lặng bên ngoài mà không trả lời, Hwon với tay ra cửa sổ và kéo áo choàng của Woon.

“Nhìn ta đây này. Đừng đứng đó mà quay lưng lại với ta. Ngươi cũng cùng ngắm trăng với ta đi. Ngươi có thấy mặt trăng không?”

Woon quay lại và trả lời ngắn gọn. “Vâng, thần có thấy, thưa bệ hạ.”

“Thế nào? Đối với ngươi mặt trăng trông thế nào? Có phải chỉ là một ảo ảnh không?”

Nhưng Woon không trả lời.

“Đúng là một tên thuộc hạ hỗn xược! Ngươi không biết là trong thời Sejong đại đế trị vì, Cheomjeong Choi Hwon đã bị tống tù vì không chịu nói chuyện trước mặt nhà vua à? Ngươi phải biết ơn vì ta là một vị vua nhân từ. Nếu là ông vua khác, ngươi đã bị bỏ tù cả đời rồi!” Nhưng bất chấp bị Hwon “đe dọa”, Woon vẫn tiếp tục đứng im không nói gì.

Lúc đó, một thái giám bước vào phòng mang theo trà do ngự y và thần điện chuẩn bị cho bệ hạ. Căn phòng bỗng ngập tràn mùi hương hoa cúc.

Hwon, một ông vua chán thuốc, lại bắt đầu càm ràm. “Chẳng phải thần điện cũng đang chuẩn bị bùa hộ mệnh đó sao? Ta đã uống quá nhiều thuốc rồi. Giờ ta còn phải uống thứ trà này nữa à?”

“Người phải uống, thưa bệ hạ, để bùa hộ mệnh có tác dụng. Trà này không đắng như các loại thuốc khác, mà lại khá thơm nữa.”

Vì nghe nói trà có mùi thơm, Hwon lấy chung trà và uống.

“Woon, mặt trăng quả là bận rộn đúng không? Thậm chí còn không chịu xuất hiện trong giấc mơ của ta dù chỉ một lần… Ta cũng là một kẻ lạ lùng, sao lại bị mê hoặc bởi một người chỉ thoáng gặp trong bóng tối… Chắc chắn ta không bình thường rồi. Cứ nghĩ mà xem, ta có thể hiểu cô ấy. Sao cô ấy có thể nhớ một lữ khách chỉ đến nhà cô ấy trú mưa trong thoáng chốc được? Cô ấy không thể đuổi ta đi chỉ vì ta là quốc vương. Chắc chắn cô ấy đã có người yêu rồi. Và chắc cô ấy phải khó xử lắm khi một vị vua yêu cầu cô ấy đi cùng ông ta? Thế nên chắc chắn qua hôm sau là cô ấy bỏ trốn cùng với người yêu rồi. Woon, ngươi nghĩ ta nói có đúng không?”

“Thần không biết, thưa bệ hạ.”

Hwon bắt đầu tự thuyết phục chính mình. “Ta nên bỏ cuộc. Woon, trước khi ta bỏ cuộc, ngươi hãy đến đó thêm một lần nữa.”

“Vâng, thưa bệ hạ.”

“Mà không. Quên đi. Ta không nên làm vậy, cứ liên tục cử ngươi đi xa sẽ làm người khác nghi ngờ.”

“Vâng, thưa bệ hạ.”

“Woon, đừng lo lắng. Bắt đầu từ hôm nay, sẽ không còn câu chuyện về mặt trăng nào nữa… Trăng hôm nay thật lớn hơn bình thường.”

Sau khi uống hết chung trà, Hwon trở nên buồn ngủ. Không biết đó là do tác dụng của trà, Hwon đè lên chăn và nhanh chóng ngủ thiếp đi mà không làm theo thói quen thường ngày là nằm ngửa và trở mình trên giường.

Vì nghi ngờ có chuyện không ổn, Woon ngửi tách trà và hỏi viên thái giám tại sao bệ hạ lại phải ngủ. Viên thái giám giải thích là ông ta được thần điện yêu cầu làm vậy, để bùa hộ mệnh phát huy tác dụng.

Chuông gác rung lên và Woon để ý thấy thần quan và một người phụ nữ trùm khăn trắng đang đến.

Tay Woon sờ vào gươm. Nhưng khi người phụ nữ đến gần, Woon cảm thấy một cảm giác lạ lùng xâm chiếm. Và rồi vị thống lĩnh thị vệ chặn hai người họ lại.

“Kẻ nào dám choàng khăn trắng trong hoàng cung!”

Viên thần quan khẽ trả lời, “Không có lựa chọn nào khác, đây là trường hợp đặc biệt. Đây không phải là một con người mà chỉ là một tấm bùa hộ mệnh.”

“Bùa hộ mệnh? Trong mắt ta thì đây hoàn toàn là một con người.”

“Không phải mọi lá bùa đều là một mảnh giấy có chữ trên đó… Trong trường hợp chúng ta không biết nguyên nhân đích thực thế này, tấm bùa tốt nhất chính là một con người.”

“Và thật ngẫu nhiên khi cô ta là nữ phù thủy…”

Woon tiếp cận hai người và dùng kiếm hất khăn trùm khỏi mặt người phụ nữ. Và toàn thân anh như hóa đá khi nhận ra gương mặt Wol đang nhìn anh.”

Lấy lại tấm khăn trùm vẫn đang treo trên gươm của Woon, Wol nói khi ngước mắt nhìn mặt trăng, “Cảnh mây che phủ mặt trăng thật sự rất đẹp.”

Cũng như lần trước, giọng nói của cô làm tim Woon rung động và tay anh giữ chặt thanh kiếm. Woon hiểu rằng những lời này là nhắm vào anh, cô ấy yêu cầu anh giữ bí mật với bệ hạ. Khi Wol đi qua, anh nghe được mùi hương hoa lan tỏa ra từ người cô.

Wol được hai cung nữ dẫn đường và kiểm tra để chắc chắn cô không mang theo vật gì có thể gây hại cho nhà vua. Và sau đó viên thái giám dẫn cô vào phòng ngủ của Hwon. Khi vào phòng, cô cúi đầu để không nhìn thẳng vào bệ hạ (nếu nhìn mặt vua mà không được vua cho phép là phạm tội) và bước đến chỗ Hwon đang ngủ. Và rồi cô ngồi cách anh một khoảng ngắn.

Khi Wol đã ngồi vào chỗ, viên thái giám và các cung nữ sang căn phòng bên cạnh, để mở cánh cửa nối liền hai phòng. Và rồi Woon bước vào phòng ngủ của nhà vua và ngồi cách Hwon và Wol một khoảng.

Khi ánh mắt mọi người không còn nhìn Wol, cô bắt đầu bí mật nhìn Hwon. Cô nhìn đôi bàn tay anh, tấm chăn nhấp nhô theo từng nhịp thở của anh, nhìn chiếc áo ngủ trắng và nét mặt của anh khi ngủ.

Còn với Woon đang ngồi cách đó, anh nhìn Wol. Anh nhìn chiếc áo trắng của cô, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu gối khi cô ngồi, chiếc cổ trắng gầy của cô, và khi nhìn lướt qua mắt và mũi cô, anh nhận thấy ánh mắt cô chỉ nhìn một mình bệ hạ.

Nguồn: Blue@Electrict Ground
Dịch: [email protected]

Bình luận

@tumbler: tim ss cũng bị hắn cướp từ lâu roài chưa đòi lại được nài =))))))))))  Đăng lúc 15-1-2012 10:44 AM
Thôi, mất máu rầu còn đâu mờ hóng phim nữa ạ. Ôi, tềnh yêu của em. Trả lại trái tim của e đê oppa Ngố kia.òa òa.  Đăng lúc 15-1-2012 10:41 AM
Uh, anh ấy đấy =)) Tửng hết thuốc chữa =)) Ngày trước Dong Ngố cũng tưng tửng, giờ nếu thêm tên Hwon tửng này nữa sẽ rất thú dzị =)))))  Đăng lúc 15-12-2011 09:46 PM
anh Hyun Bin ạ?  Đăng lúc 15-12-2011 06:37 PM
@Sữa: Em xem thử Secret Garden để tham khảo, cũng 1 "ông vua" thời hiện đại vô cùng bất bình thường nhưng lại rất đáng iu =))  Đăng lúc 15-12-2011 04:53 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
Đăng lúc 15-12-2011 15:59:26 | Chỉ xem của tác giả
gemangel gửi lúc 15-12-2011 15:07
Chương 3

Thật ra, nhiệm vụ của Wol ở hoàng cung là để hấp thụ những tà khí gây ản ...

Ta có mấy nhận xét sau:

1. Đọc chương 3 ta cực kỳ mong ngóng diễn xuất của Hyun cho vai diễn này: Có cảm giác đức vua của Hyun là một Kim Jo Won thời Cho Sun =))). Tất nhiên, ta mong chờ nhiều vào diễn xuất biến nhân vật trở nên rất đáng yêu của Hyun.

2. Nhân vật Woon rất hay và có nhiều nội tâm phức tạp. Ta mới đọc đến đây mà đã cảm thấy thương cảm cho anh ta rồi. Thực sự, nếu Hyun không nhận vai bệ hạ thì ta nghĩ Hyun cũng sẽ rất hợp với vai này. Một diễn viên giỏi mới thể hiện được những cảm xúc rất tinh tế của Woon. Chưa thấy có ai ứng cử cho vai này nhỉ. Hi vọng nhà đài chọn đúng mặt để gửi vàng. Nếu không phải là diễn viên tốt, ta thực sự thấy rất đáng tiếc cho nhân vật này (và sẽ làm giảm cái hay của Drama này đi).

3. Đọc đến chương 3 này thì ta hiểu vì sao chuyện có cái tên như thế. Và nếu dịch tựa ra tiếng Việt thì có thể dịch là: "Mặt trăng bảo vệ mặt trời" ^^.

Chờ các chương tiếp theo của nàng.

Bình luận

Một cặp nam-nam Trời-Mây rất đáng để hóng, nàng nhỉ =)) tất nhiên với điều kiện vai Mây được giao cho 1 bạn dv thực lực, đẹp giai, xấp xỉ Hyun ^o^  Đăng lúc 15-12-2011 04:06 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách