Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: ht_216
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Khác - Xuất Bản] Trại Hoa Vàng | Nguyễn Nhật Ánh

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2011 22:30:43 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 11:



Từ khi "gài" thằng Cường làm "gián điệp", tôi gặp Cẩm Phô dài dàị

    Cường vẫn nói chuyện với Cẩm Phô bằng ngôn ngữ của .... những ngón tay nhưng sau tai họa tày đình kia, nó không còn dám lạm dụng thứ ngôn ngữ bí hiểm này vào những mục đích bừa bãi nữạ Cường thôi chỉ trỏ lung tung. Bây giờ, những ngón tay đầy cấu ghét của nó chỉ đóng vai trò của những chiếc kim đồng hồ: ngón trỏ là một giờ, ngón trỏ giữa là hai giờ, ngón trỏ đưa lên ngón giữa gập xuống là một giờ rưỡi ...

    Dĩ nhiên không phải lúc nào Cẩm Phô cũng hoan hỉ đáp lại lời hẹn hò của tôị Những lúc bận chuyện gì không đi được, nó trả lời bằng cách đưa tay lên vuốt tóc. Cẩm Phô dặn tôi như vậỵ

    Bữa nào Cẩm Phô vuốt tóc, Cường hộc tốc đến nhà tôị

    - Hỏng bét rồi!

    - Có chuyện gì vậỷ

    - Bữa nay nó lại rờ đầu!

    Thứ văn chương "thô thiển" của Cường bao giờ cũng khiến tôi nhăn mặt:

    - Nó vuốt tóc thì bảo nó vuốt tóc, mày cứ nói rờ đầu nghe thấy ghê!

    - Ghê gì đâủ

    Tôi hừ mũi:

    - Nghe cứ như thể đầu nó toàn là ghẻ chốc!

    - Chứ gì nữa! - Cường nham nhở - Chính nó lây cho thằng Phú ghẻ nhà mình ...

    Tôi dậm chân dậm cẳng, không đợi Cường nói hết câu:

    - Mày có xéo ngay đi không!

    Thấy tôi phùng mang trợn mắt, Cường rụt cổ, lảng mất. Nhưng vài ngày sau nó lại mò đến, cười toe toét:

    - Ngon lành! Bữa nay bật ngón tay xong, tao liếc chừng cả buổi, chẳng thấy nó rờ đầu rờ cổ miếng nào!

    Hào hứng với thành quả vừa đạt được, Cường quên béng mất giữa "vuốt tóc" và "rờ đầu" từ nào nghe văn hoa thơ mộng hơn từ nàọ Nó cứ thuận miệng tuôn ra ào àọ Tôi lại nhăn mặt, nhưng những lần sau này tôi chẳng thèm cự nự nó. Cự nó, nó lại phịa chuyện Cẩm Phô có ghẻ, tôi càng lộn tiết thêm.

    Thật ra trong mười lần tôi rủ Cẩm Phô đi ăn chè, nó chỉ vuốt tóc với tôi khoảng hai lần. Tám lần khác nó đều y hẹn. Tôi đến quán bà Thường ngồi đợi chừng mười phút là thấy nó xuất hiện. Như vậy là thằng Phú ghẻ nói đúng. Cẩm Phô thương tôi chứ đâu có thù tôị Thằng Phú ghẻ ngứa này mà đi làm thầy bói chắc là giàu sụ!

    Nhưng mặc dù thương tôi không để đâu cho hết, mặc dù những buổi trưa trong vườn bà Thường yên tĩnh và cực kỳ thơ mộng, Cẩm Phô vẫn không chịu ngồi gần tôị Lần nào nó cũng ngồi vào chiếc ghế đối diện, bất chấp việc trước đó tôi đã khéo léo bố trí hai ly chè nằm sát về phía tôi và hoàn toàn xa cách tầm tay nó. Chiếc ghế chết tiệt đó ngăn cách với tôi bởi chiếc bàn cũng chết tiệt không kém, lần trước tôi rải đầy lá khô, Cẩm Phô còn không ngán, huống chi bây giờ tôi chẳng dám ngo ngoẹ
    Bao giờ cũng vậy, mỗi lần Cẩm Phô chuẩn bị an tọa trên chiếc ghế khốn kiếp đó, tôi đều mở thao láo mắt ra nhìn nó và ấm ức tự nhủ người xưa bảo "nam nữ thọ thọ bất thân", ông cố tôi và bà cố Cẩm Phô nếu ngồi ăn chè với nhau chắc cũng ngồi cách xa như vậy, thậm chí nếu không có bàn có khi phải chạy đi mượn cái bàn của ai đó đặt vô giữa, nhưng đó là người xưa, còn Cẩm Phô là cháu chắt xa lắc xa lơ của các vị, là người đời nay, sao nó cũng bày đặt "thọ thọ" với tôỉ?

    Nhưng dù sao tôi cũng chẳng lấy làm buồn cho lắm về chuyện đó. Bởi khi Cẩm Phô đưa mắt nhìn tôi và cái giọng êm ái của nó vừa cất lên là bao nhiêu bực dọc trong lòng tôi lập tức bay biến.

    Chè bà Thường đã ngọt, giọng Cẩm Phô còn ngọt hơn. Tôi vốn là đứa hảo ngọt, dĩ nhiên cảm thấy cuộc sống trong khoảnh khắc ấy sao mà đầy ắp ý nghĩa! Mặc dù nói cho đúng thì những cuộc trò chuyện giữa hai đứa tôi trong quán bà Thường khó có thể gọi là "tình tứ".

    Thường thường tôi nói:

    - Khi nãy đi đường nắng không?

    Cẩm Phô nói:

    - Nắng.

    - Đội nón mà nắng?

    - Nón cũng nắng.

    - Thôi ăn chè đi cho mát!

    - Xí!

    "Xí" xong tới phiên Cẩm Phô hỏi tôi:

    - Khi nãy anh đợi lâu không?

    - Lâụ

    - Mấy phút mà lâủ

    - Mười phút.

    - Mười phút mà lâu gì?

    - Lâu chứ.

    - Xí!

    Sau khi "xí" thêm một tiếng nữa, Cẩm Phô bưng ly chè lên. Chỉ đợi có vậy tôi hí hửng bưng theọ

    Những cuộc đối thoại giữa hai người "nhớ nhau muốn chết" đại khái chỉ có vậy, toàn những câu vớ vẩn, chẳng đâu vào đâu và nhạt như nước ốc. Nhưng không hiểu sao, đối với tôi những chuyện ấy lại rất đổi đậm đà, hấp dẫn và mê ly, nếu như Cẩm Phô không phải vội về nhà, nếu như nó có thể ở luôn bên cạnh tôi kể từ giờ phút đó, tôi tin rằng tôi có thể trò chuyện với nó quẩn quanh như vậy cho đến già mà không hề thấy chán.

    Cẩm Phô có lẽ cũng cùng tâm trạng như tôị Nghĩa là nó cũng cảm thấy vui thích khi được ngồi bên tôi, nhìn thấy tôi và nghe tôi nóị Còn tôi nói vung vít những gì chắc nó không mấy để ý.

    Có nhiều lúc cuộc trò chuyện đột ngột rơi vào im lặng mà chẳng ai haỵ Chúng tôi lơ đãng ngắm con bọ ngựa đang dọ dẫm trên cành lá thấp hoặc dõi theo cánh ong bay vù vù tìm mật giữa trưạ Không nói một câu, sao tôi cảm thấy tôi và Cẩm Phô đang gần nhau quá thể.

    Trong những ngày đẹp đẽ đó, tôi âm thầm tích góp tiền bạc mua một cây đàn.

    Hôm tôi ôm cây đàn về, nhỏ Châu trố mắt:

    - Anh mượn của ai vậỷ

    Tôi vênh mặt:

    - Chẳng mượn của ai cả. Tao muạ

    - Muả - Nhỏ Châu như không tin vào tai mình.

    - Thì mua! Bộ mày lạ lắm saỏ

    Nhỏ Châu không đáp mà lại hỏi:

    - Anh mua đàn làm gì?

    Nhỏ Châu làm tôi điên tiết.

    - Mua đàn là để đàn chứ để làm gì! - Tôi cau mặt - Chẳng lẽ đại huynh của mày mua đàn về để ... nấu cà-ri ?

    - Nhưng anh đâu có biết đàn?

    - Không biết thì học! - Tôi khịt mũi - Học đàn dễ ợt!

    Để chứng minh "học đàn dễ ợt", tôi lập tức triệu tập Phú ghẻ đến nhà.

    Tôi dắt hắn ra sau vườn:

    - Ngồi đó đợi tao chút!

    Phú ghẻ quả là thằng bạn chẳng ra gì. Tôi vừa quay lưng đi, nó đã giục:

    - Lẹ lên! Tao đói bụng lắm rồi!

    Tôi ngạc nhiên:

    - Lẹ lên cái gì?

    Phú ghẻ liếm môi:

    - Thì đi lấy món gì mày định đãi tao ấy!

    Tôi phì cười:

    - Món này ăn không được!

    Một lát tôi ôm cây đàn rạ

    Phú ghẻ nhìn sững cây đàn:

    - Cho tao hả?

    Tôi chìa cùi chỏ:

    - Cho cái này nè.

    - Vậy chứ mày xách đàn ra đây làm gì?

    Tôi dúi cây đàn vào tay nó mỉm cười:

    - Tập tao đàn!

    - Trời ơi là trời!

    Phú ghẻ kêu lên một tiếng tuyệt vọng và ngã lăn đùng ra bãi cỏ.

    Nhìn nó giả chết biết nó muốn "đòi hối lộ" tôi đành tặc lưỡi:

    - Thôi để tao đi kiếm cho mày một ổ bánh mì nhưng nạp năng lượng xong, mày phải tập cho tao đàng hoàng à nghen!
    Kể từ bữa đó, mồm tôi lúc nào cũng lảm nhảm "Đồ, rê mi fa xôn la xí đố rế", cứ như thể đọc thần chú. Nhỏ Châu nhại tôi riết đến nỗi quen miệng, bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp nó ngồi ngoài hè lảm nhảm giống như tôị

    Phú ghẻ chỉ dạy tôi có ba bữa đầụ Đến khi thấy tôi có thể gảy "từng tứng tưng" một mình, nó thảy cho tôi cuốn "Tự học ghi ta" và dăm tập nhạc rồi biến mất.

    Chiều chiều tôi ôm đàn ra vườn, ngồi bấm nhói cả taỵ Tôi dòm vô sách, lui cui tập chuyển gam. Tôi bấm gam không quen, gảy lên nghe "tạch tạch" như thể pháo lép.

    Nhỏ Châu ngồi bên cạnh xem tôi tập, với vẻ mặt tò mò của một khán giả đang ngồi coi khỉ tập đi xe trong rạp xiếc. Mỗi lần cây đàn của tôi phát ra những âm thanh nghe nghèn nghẹt như một người viêm mũi kinh niên, nó liền bụm miệng cười hí hí.

    Nhưng tôi mặc nó. Tôi nghĩ đến câu "Có công mài sắt, có ngày nên kim" và lại cúi mình trên thùng đàn gảy "chách chách", mồ hôi mồ kê nhễ nhạị

    Sự kiên trì hiếm có của tôi có lẽ khiến nhỏ Châu ngạc nhiên lắm. Nó không hiểu tại sao một kẻ vốn nổi tiếng làm biếng trong việc học lẫn việc nhà như tôi lại siêng năng tập gảy đàn một cách đột ngột như thế. Một hôm, nén không được thắc mắc:

    - Tự dưng anh học đàn chi vậy ?

    - Sao lại tự dưng? - Tôi quắc mắt - Hễ có bạn gái là phải biết chơi đàn, hiểu chưa đồ ngốc?

    Nghe tôi mắng là "đồ ngốc", nhỏ Châu lộ vẻ ngẩn ngơ. Chắc nó đang cố tìm hiểu xem giữa "chị hai" của nó và cây đàn trên tay tôi có mối liên hệ bí ẩn như thế nào mà tôi nạt nộ nó một cách hùng hồn như thế.

    Trong khi nhỏ Châu đang nghĩ ngợi mông lung, tôi chợt giật thót mình khi nhớ ra ba tôi và chú Sáu tôi đâu có biết đàn địch hát xướng gì mà vẫn tán tỉnh được mẹ tôi và thím Sáu ngon ơ. Sợ nhỏ Châu nhớ ra chuyện đó rồi vặn vẹo lôi thôi, tôi hắng giọng nói thêm:

    - Khi mình thích một ai đó, trong lòng mình có những cảm xúc không thể nói ra thành lời được, mình phải nhờ cây đàn nói giùm mình, mày hiểu không?

    - Không hiểu!

    Nhỏ Châu lắc đầu, thật thà đáp. Thật thà là một đức tính tốt nhưng lúc này nhìn nhỏ Châu, tôi chỉ muốn véo cho nó một cáị
    Nhỏ Châu không biết sát khí đang nổi lên trên đầu tôi, lại tiếp tục chất vấn:

    - Cây đàn có biết nói đâu mà nói dùm!

    - Thật tao chưa thấy ai ngu như mày! - Tôi đổ quạu - Chứ còn miệng tao nữa chi! Bộ tao không biết hát theo hả ?

    - Anh mà hát? - Nhỏ Châu nhìn sững tôi như thể nó chưa từng thấy tôi bao giờ.

    - Chứ sao! - Tôi ưỡn ngực - Mai mốt gặp Cẩm Phô tao sẽ hát cho nó nghe bài "Nỗi buồn hoa phượng". Nghe xong, chắc chắn nó sẽ xúc động đến ứa nước mắt.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2011 22:32:49 | Chỉ xem của tác giả
"Nỗi buồn hoa phượng" là một trong hai bài hát Phú ghẻ dạy tôi bữa trước. Nó bắt tôi đàn bản này cốt để nó dạy điệu habanera, cũng như đàn bản "Lạnh Lùng" để học điệu tăng go sơ cấp.

    Nói xong tôi ngoác miệng hát liền, sợ để lâu nó cụt hứng:

    - "Mỗi năm đến hè lòng mang mát buồn

    Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương ...

    Tôi đang lim dim mắt rống hết cỡ, nhỏ Châu bỗng "xì" một tiếng, chen ngang:

    - Bữa nay còn chưa đến Tết, hè đâu mà hè!

    Bị phá bĩnh, mặt tôi nhăn như bị:

    - Thì đợi đến hè tao hát! Tao có hát bây giờ đâu!

    - Chứ bây giờ anh hát bản gì ?

    Tôi nhún vai:

    - Thiếu gì bản, Phú ghẻ dạy tao cả khối!

    Và tôi liếm môi:

    - Thôi để tao hát cho mày nghe bản này!

    - Bản gì vậy ?

    Không buồn trả lời nhỏ Châu, tôi cuối đầu nhìn xuống cần đàn tìm chỗ để ... đặt mấy đầu ngón taỵ Tôi gảy "chách chách chách chùm chum" và hát:

    - Em nỡ lạnh lùng đến thế sao

    Tim anh tan nát tự hôm nào ...

    Lần này cũng vậy, tôi mới "biểu diễn" được hai câu, nhỏ Châu đã nhảy tót vô họng tôi:

    - Bữa trước anh bảo chị Cẩm Phô nhớ anh muốn chết, sao bây giờ lại hát "Em nỡ lạnh lùng đến thế sao"?

    Bị "đâm hông" hoài, tôi nhịn hết nổi, bèn giơ nắm đấm ra:

    - Mày không biết thưởng thức văn nghệ, thì tìm đường xéo đi cho tao nhờ! Đứng đó tao nổi khùng lên là tao cốc cho u đầu bây giờ!

    Nhỏ Châu chắc chẳng ham gì cái chuyện "thưởng thức" giọng ca rè như thùng thiết bể của tôị Nghe tôi đuổi, nó co giò chạy biến, mặt mày rạng rỡ.

    Ngồi lại một mình giữa vườn hoa, tôi tiếp tục gò người trên thùng đàn, thả hồn theo tiếng tơ trầm bổng. Thỉnh thoảng, cây đàn dưới tay tôi lại phát ra những âm thanh "tạch tạch" nhưng tôi mặt kệ. Những cánh hoa vàng rung rinh trước gió khiến lòng tôi bỗng chốc trở nên dịu dàng và thanh thản. Tôi ngắm màu hoa và khe khẽ hát:

    - Sao em không nói một lời gì

    Dẫu chỉ một lời không đáng chi ...

    Tôi hát và bất giác nhớ đến "chị hai nhỏ Châu". Tôi nhớ trước nay nó chẳng nói với tôi được "một lời gì" ý nghĩạ Gặp tôi trong quán bà Thường, nó chỉ nói chuyện lông bông. Rồi cắm cúi ăn chè. Ăn mệt nghỉ. Dường như nhỏ Châu nói đúng. Cẩm Phô chỉ thích ăn chè chứ đâu phải thích tôị

    Trước nay, chẵng bao giờ tôi để ý đến những chuyện "vặt vãnh" đó. Hễ ngồi cạnh Cẩm Phô là tôi khoáị Ngồi cạnh nó, tôi sướng mê tơị Lòng lâng lâng, tôi chẳng ao ước gì hơn nữạ Nhưng bữa nay, ngâm nga hát hỏng một hồi, tôi sực nhớ ra Cẩm Phô chưa từng "hứa hẹn" gì với tôị Mà tôi, hình như tôi cũng chưa hề "thề thốt" gì với nó. Sao lạ vậy nhỉ.

    Suốt mấy ngày liền, tôi tập tới tập lui hai bản "Lạnh lùng" và "Nỗi buồn hoa phượng". Các đầu ngón tay tôi tê buốt, nhưng tôi kiên quyết không bỏ cuộc. Tôi nhất định phải trở thành ca sĩ ... nghiệp dư. Tôi nhất định đem lời ca tiếng hát ra "phục vụ" Cẩm Phô. Tôi sẽ nhờ tiếng đàn nói hộ lời "thề thốt".

    Để cho ra vẻ nghệ sĩ, tôi bắt đầu để tóc dài phủ gáỵ Tôi cắt móng tay trái cụt lủn, sát tận gốc, trong khi tay phải tôi để móng dài thậm thượt. Dân sành điệu nhìn vào, biết ngay tôi là tay chơi đàn thứ "xịn". Chỉ có dân móc classique chuyên nghiệp hoặc dân ghẻ ngứa như Phú ghẻ mới để móng tay dài kiểu đó.

    Tiếc một nỗi, Cẩm Phô không phải là "dân sành điệu". Thấy tôi để móng tay dài, nó rụt cổ:

    - Eo ôi, ghê quá!

    Tôi chưa kịp giải thích, nó đã "phán":

    - Anh cắt móng tay đi! Để móng tay ngắn trông sạch sẽ hơn!

    Mỗi lời nói của Cẩm Phô như mỗi nhát dao, cứa vào tim tôị Tôi ngồi trước mặt nó cố tình dơ qua dơ lại bàn tay cốt làm nó chú ý. Tôi đinh ninh khi nhìn thấy những ngón tay "nghệ sĩ" của tôi, nó sẽ ngạc nhiên hỏi "Anh để móng tay dài làm chi vậy ?". Tôi sẽ kiêu hãnh đáp "Để chơi đàn". Nếu nó hỏi tiếp "Anh chơi đàn chi vậy ?"tôi sẽ mạnh dạn tỏ bày "Để nhờ tiếng đàn nói hộ lòng mình". Nếu nó hỏi nữa, tôi sẽ nói nữa và cuối cùng cuộc đối thoại tình tứ đó sẽ kết thúc bằng lời thì thầm nũng nịu của Cẩm Phô "Anh thật đáng yêu quá chừng!"

    Nhưng những màn đối đáp ngọt ngào và lãng mạn đó đã không xảy rạ Cẩm Phô chẳng buồn quan tâm đến "khía cạnh nghệ thuật" của bàn tay tôị Thấy tôi để móng tay dài nó chê tôi ăn ở mất vệ sinh. Chắc ngày nào nó cũng thấy thằng Phú ghẻ hàng xóm gãi sồn sột, nó tưởng ai để móng tay dài cũng chuẩn bị phát ghẻ. Nó làm tôi buồn quá chừng. Chỉ hiềm nỗi tôi mới học chơi đàn, tài nghệ chưa thông. Nếu không tôi sẽ sách đàn đến trước mặt nó, biểu diễn cho nó nghe chừng mười lăm phút "ca nhạc theo yêu cầu", hẳn nó sẽ hết dám bảo tôi cắt bỏ những móng tay "vô giá" kia!

    Nhỏ Thảo dễ thương hơn Cẩm phô gấp một trăm lần. Qua phụ tôi tưới hoa, nhác thấy móng tay tôi dài thòng, nó trợn tròn mắt:

    - Anh để móng tay dài chi vậy ?

    Nhỏ Thảo hỏi đúng cái câu mà tôi mỏi mòn chờ đợi nơi Cẩm Phô. Tôi cũng trả lời đúng cái câu tôi có sẵn trong đầu:

    - Để chơi đàn.

    Nhỏ Thảo liền reo lên:

    - Ôi hay quá hén! Vậy anh đàn cho em nghe đi!

    Cái con nhỏ này, nó làm tôi mát lòng mát dạ quá chừng! Từ hồi học đàn đến nay, đây là lần đầu tiên có người yêu cầu tôi biểu diễn tài nghệ. Tôi liền vứt cái thùng tưới lăn lóc trên cỏ, và hộc tốc chạy vào nhà ôm cây đàn rạ

    Nhưng nhỏ Thảo không hoàn toàn dễ thương như tôi tưởng. Tôi mới so dây, chưa kịp hắng giọng lấy hơi, nó đã bép xép đề nghị:

    - Anh đàn cho em nghe bản "Nắng sân trường" đi!

    Lời đề nghị chết tiệt của nhỏ Thảo làm tôi ngớ người rạ Tôi đâu có biết "Nắng sân trường" là thứ quái vật chi! Chẳng lẽ thú nhận là mình không biết, tôi bèn tìm cách lấp liếm:

    - Bản đó dở thấy mồ mà nghe làm chi!

    - Nhỏ Thảo là dứa hiền lành. Nó chẳng buồn cãi cọ, mà đề xuất tiếp:

    - Vậy anh đàn bản "Vầng trăng cổ tích" cũng được!

    Tôi lại hừ mũi:

    - Bản đó dở ẹc!

    - Vậy thì bản "Bông hồng tặng cô"!

    Tôi khoát tay:

    - Em muốn "Bông hồng tặng cô" thì để anh hái cho em! Vườn anh bông hồng cả khối, hát làm gì cho mất công!

    Trước giọng điệu ngang phè của tôi, nhỏ Thảo chỉ biết nghệt mặt rạ Trước nay vốn quen "nghe lời" tôi nên mặc tôi nói hươu nói vượn, nó vẫn một mực làm thinh. Nhưng nhìn ánh mắt phân vân của nó, tôi biết nó hẳn ngạc nhiên ghê lắm. Hẳn nó đang tự hỏi tại sao tôi vừa hí hửng khoe chuyện học đàn mà nó yêu cầu đàn bản gì tôi cũng khăng khăng từ chốị

    Sau một thoáng ngẩn ngơ, nhỏ Thảo lại chớp mắt, lần này nó hỏi bằng giọng rụt rè hẳn:

    - Hay là anh đàn bản ... "Em vẫn yêu mùa hè" vậy!

    Tôi "xì" một hơi rõ dài:

    - Bữa nay còn chưa đến Tết hè đâu mà hè!

    Nói xong tôi giật mình nhận ra tôi vừa lập lại lời chê bai của nhỏ Châu bữa trước. May mà nhỏ Thảo không biết gì về cái "sự tích" đó.

    Để chữa thẹn, tôi khẽ lướt mấy ... móng tay trên phím đàn và nói:

    - Thôi để anh đàn cho em nghe bản này!

    Rồi không đợi nhỏ Thảo giục, tôi hít một hơi đầy lòng ngực và ồm ồm cất giọng:

    - Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn

    Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương ...

    Đang hào hứng, tôi quên béng mất "Nỗi buồn hoa phượng" cũng là một bài hát về ... mùa hè. Chẳng biết nhỏ Thảo có phát hiện ra điều đó không, nhưng nó chẳng nói gì, chỉ đứng im, vểnh tai nghe tôi "tra tấn".

    Nhỏ Thảo khác nhỏ Châụ Nó không nhảy tót vào miệng tôi trong khi tôi đang hát. Nó biết giữ yên lặng cho tôi "làm nghệ thuật". Quả là một con nhỏ cực kỳ đáng yêu!

    Đáng yêu nhất là khi hát xong, tôi nheo mắt hỏi:

    - Em thấy anh hát hay không?

    Nó đáp như cái máy:

    - Haỵ

    - Em thích không?

    - Thích.

    - Em muốn nghe anh hát nữa không?

    Nó ngần ngừ một thoáng rồi gật đầu:

    - Nữạ

    Chỉ đợi có vậy, tôi gân cổ:

    - Em nỡ lạnh lùng đến thế sao ...

    Vừa hát tôi vừa liếc nhỏ Thảo và thấy mắt nó giương tròn như mắt ếch. Chắc nó không hiểu tôi "mắc chứng" gì mà rên rỉ sướt mướt ghê thế. Tuy vậy khi hát xong, tôi hỏi "hay không", nó vẫn gật đầu "thoải mái":

    - Haỵ

    - Thích không?

    - Thích.

    Lần này "hết vốn" nên tôi không hỏi "em muốn nghe anh hát nữa không?". Tôi chỉ gật gù:

    - Em ngoan lắm! Không ngờ em còn nhỏ như thế mà đã biết thưởng thức nghệ thuật ... cao cấp!

    Nghe tôi khen, nhỏ Thảo sung sướng toét miệng cườị

    Nó là một khán giả tuyệt vời như vậy nhưng chẳng hiểu sao nó chỉ thưởng thức "tài năng" của tôi có mỗi bữa đầụ Mấy hôm sau nó chỉ chạy qua phụ tôi tưới cây nhổ cỏ, còn hễ bữa nào tôi ôm đàn ra vườn ngồi gảy "chách chách" là nó trốn biệt trong nhà. Lạ ghê !


----------HẾT CHƯƠNG 11----------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2011 22:34:55 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 12:



Tôi học đàn mỗi ngày một tinh tiến.
    Nghĩ đến cảnh một ngày nào đó ôm đàn ngồi trước mặt Cẩm Phô, bàn tay lả lướt dạo trên khắp phiếm đàn để nghe ngân lên dưới tay mình những âm thanh mượt mà và tình tứ, tôi nôn nóng tập ngày tập đêm.

    Nhờ nỗ lực rèn luyện, tiếng đàn của tôi dạo này đã thôi "tạch tạch". Ngoài "Lạnh lùng và nỗi buồn hoa phượng", tôi đã có thể mày mò tập tự mình tập thêm vài bản mớị

    Tôi cũng đã khôn hơn. Tôi không đuổi nhỏ Châu chạy có cờ nữạ Mà bắt nó ngồi hàng giờ xem tôi biểu diễn tài nghệ, mặc dù ngồi lâu mỏi cẳng mặt nó xụ xuống một đống.

    Đối với nhỏ Thảo hàng xóm, tôi dùng kế "điệu hổ ly sơn". Tôi ngoác mồn kêu: "Thảo ơi, qua tỉa lá phụ anh với!". Không nghe tôi nhắc gì đến chuyện đàn địch, nhỏ Thảo rời chổ nấp hí hửng chạy quạ

    Nhưng hai đứa mới tỉa lá bắt sâu chừng mười phút, tôi đã kêu nó "nghỉ giải lao". Và quày quả bước thẳng lại góc vườn lôi cây đàn giấu trong bụi rậm rạ

    Tôi cười hì hì trước cặp mắt tròn xoe của nó:

    - Để anh hát "phục vụ" em nghe!

    Dĩ nhiên nhỏ Thảo không còn cách nào khác là gật đầụ Và cũng như bữa trước "tra tấn" nó xong, tôi hất hàm:

    - Hay không?

    - Haỵ

    - Thích không?

    - Thích.

    - Nữa không?

    - Nữạ

    Tôi nói gì nó cũng gật đầu mà sao mặt nó méo xẹọ Nhưng tôi mặc xác nó, cứ dốc lòng phục vụ tới bến ...

    Chỉ có Phú ghẻ là không khen tôị Lâu lâu, nó chạy tới "kiểm tra" nghiêng tai nghe tôi đàn một hồi rồi khịt mũi:

    - Mày đàn nghe giống như người ta gõ thùng thiếc!

    Tôi đỏ mặt:

    - Chính mày dạy tao đàn chứ ai!

    - Tao đâu có dạy mày như vậy! - Vừa nói Phú ghẻ vừa giật cây đàn trên tay tôi - Phải ôm cây đàn như thế này nè!

    Tôi trố mắt dòm Phú ghẻ, cố nhớ kỹ tư thế mẫu mực của nó.

    Rồi Phú ghẻ dạo đàn. Cũng những bản nhạc nó dạy tôi, sao tiếng đàn nghe ngọt ngào quá thể!

    Nhìn nó chơi đàn, lòng tôi nôn nao cháy bỏng. Lúc nó gãi ghẻ, bàn tay nó trông xấu xí cục mịch mà sao khi chơi đàn, cũng những ngón tay đó lại nom thon thả mềm mại xiết bao! Lúc nó chuyển gam, những ngón tay đưa lên đưa xuống nhẹ nhàng như bướm lượn chứ không huỳnh huỵch vất vả như tôị

    Tôi nhìn Phú ghẻ và nuốt nước bọt. Tôi không mong ước gì cao xạ Tôi ao ướt được chơi đàn hay ngang cỡ nó thôị Đàn ngang cỡ nó, tôi đủ sức khiến Cẩm Phô "lé mắt". Cẩm Phô sẽ hết dám chê tôi để hết móng tay dàị Nó sẽ thẹn thùng xin lỗi tôi vì không am hiểu nghệ thuật nó đã trót chê tôi ăn ở mất vệ sinh. Tôi sẽ tha thứ và an ủi Cẩm Phô. Tôi sẽ bảo "có gì đâu". Nhưng trước sự rộng lượng của tôi, Cẩm Phô càng ray rứt. Nó cứ sụt sùi hối hận vì đã lỡ bôi bác một thiên tài âm nhạc. Cuối cùng, chẳng đặng đừng, tôi phải nâng đàn lên. Và cất giọng dịu dàng, tôi hát như ru bên tai nó:

    - Thôi, em đừng khóc, em đừng khóc nữa làm gì .....

    Những câu chuyện tôi hăm hở vẽ ra trong đầu, nói chung bao giờ cũng tuyệt! Nhưng để câu chuyện biến thành sự thật, tôi còn phải "lấy lòng" Phú ghẻ nhiều hơn nữạ

    Tôi bảo nó:

    - Mày ngồi đây nghen! Tao chạy đi đằng này chút!

    - Đi đâu vậy ?

    Tôi liếm môi:

    - Tao chạy đi mua bánh mì cho màỵ

    Sự tử tế đột xuất của tôi khiến Phú ghẻ cảnh giác:

    - Mày dịnh giở trò gì với tao vậy ?

    Nói xong nó chợt hiểu ra, không đợi tôi trả lời:

    - À, mày định bắt tao ở lại tập đàn cho mày tới tối chứ gì ?

    Tôi gãi cổ:

    - Tối đâu mà tối! Tập tới sáu giờ thôi!

    Hai giờ đến sáu giờ không phải là khoảng thời gian ngắn ngủị Nhưng một ổ bách mì nhét đầy thịt cũng không phải là thứ dễ từ chốị Nó đủ sức đè bẹp ý chí phản kháng của Phú ghẻ.

    - Lẹ đi! - Cuối cùng, Phú ghẻ làu bàụ

    Chỉ đợi có vậy, tôi cười hì hì và ba chân bốn cẳng phóng vù ra cổng.

    Nhưng dù trấn áp được nhỏ Châu, gạt gẫm được nhỏ Thảo và "dụ khị" được Phú ghẻ, tài nghệ của tôi rốt cuộc vẫn không thành.

    Vào một ngày không báo trước, ba tôi đột ngột xuất hiện và ông đứng dạng chân chắn ngang nẻo đường nghệ thuật của tôị Lúc đó tôi đang ngồi ngoài vườn cặm cụi tập đánh nhịp theo cuốn "Tự học ghi-ta".

    - Cái gì đây ? - Ba tôi ném cuốn tập xuống trước mặt tôi đánh "xoạch" một cái, giọng bốc lửạ

    Tôi tái mặt nhận ra đó là cuốn bài tập Vật Lý của tôị Thời gian gần đây, do mãi mê tập đàn, tôi chẳng buồn ngó ngàng gì đến bài vở. Chiều nào tôi cũng lẻn ra vườn ngồi gảy "chách chách". Sáng vô lớp tôi xách theo cuốn "Tự học ghi-ta" nhờ Phú ghẻ "phụ đạo".

    Không học bài, cũng không chú ý nghe giảng, tôi đã dốt lại càng dốt. Nhưng tôi ỷ lại có Phú ghẻ bên cạnh. Nó là "ông thần hộ mạng" của tôị Hôm nào có bài tập, tôi photocopy bài làm của nó thoải máị Nhờ vậy tôi thoát hiểm nhiều lần.

    Nhưng hôm làm bài kiểm tra môn vật lý vừa rồi, Phú ghẻ chơi tôi một vố đau điếng. Nó thình lình nghỉ học, bỏ về quê ăn giỗ. Trong khi nó ngồi rung đùi ở nhà ông cậu nó và đớp hết món xôi, tới món gà thì tôi ngồi trong lớp gặm cán viết hệt như chó gặm xương. Môn toán tôi học còn đỡ đỡ chứ vật lý với hóa học thì tôi "cạch mặt" từ lâụ Đã vậy, gần đây tôi mê môn "nhạc lý" hơn môn "Vật lý" nên bài tập kiểm tra đối với tôi chẳng khác nào cánh rừng Phi Châu, chẳng biết đường vô chỗ nào, lối ra ở đâụ Tôi xoay ngang xoay dọc cái đề bài một hồi và cuối cùng "tương" đại một vài dòng gọi là ... "cho có với người ta". Chính nhờ "sức lao động" mà tôi bỏ ra khi ngệch ngoạc vài dòng "làm mẫu" đó, bài làm của tôi được lãnh "một gậy" thay vì lãnh "trứng gà" như trước naỵ

    Tôi đã giấu cuốn tập vật lý có cái "thành tích" mới nhất đó vào sâu trong ngăn bàn, tận dưới đáy chồng tập, không hiểu sao ba tôi lại "mò" ra dược.

    Biết "sao quả tạ" đang chiếu tôi cuối gầm mặt nín thinh. Nhưng ba tôi không giống ba người khác. Tôi cãi, ông tức đã đành. Tôi nín, ông càng tức hơn.

    Thấy tôi ngồi im chịu trận, ông lại gầm lên:

    - Mày học hành như vậy hả, thằng đầu bò kia ?

    Vừa nói ông vừa tiến lại gần tôị Và khi nhác thấy cuốn "Tự học ghi-ta" nằm kế chân tôi, ông liền cúi xuống vồ ngay lấy:

    - Hừ học bài không lo, lo học ghi-ta!

    Rồi ông gằn từng tiếng:

    - Này, tự học ghi-ta này! Tự học ghi-ta này!

    Cứ mỗi tiếng "này" lại kèm theo một tiếng "soạt". Ông :"này" chừng năm tiếng, cuốn sách của tôi đã rách teng beng. Ông ném cuốn sách lên không trung, giấp vụn bay như bươm bướm.

    Chừng như chưa đã giận, ông hầm hầm giật phắt cây đàn trên tay tôị Thoạt đầu tôi định níu lại nhưng rồi không dủ can đảm, tôi đành buông tay phó mặc cho số phận.

    Ba tôi xách cây đàn đi về phía hàng rào kế con hẻm và dang thẳng cánh quật nó vào trụ cổng bằng sắt.

    Tôi ngồi một chỗ hồi hộp theo giỏi cơn thịnh nộ của ba tôi, nhưng đến khi ông hai tay nắm cần đàn giơ cao lên khỏi đầu chuẩn bị quật xuống, tôi không đủ bình tĩnh để chứng kiến hành động đó. Tôi nhắm mắt lại và nghe run lên khi cây đàn "răng rắc" trước khi tan ra thành từng mảnh.

    "Hạ thủ" xong, ba tôi lẳng lặng bỏ vào nhà. Từ lúc giật cây đàn trên tay tôi đến lúc "hủy diệt" nó, ông tịnh không nói lấy một tiếng. Chỉ có mặt ông đầy giông bãọ

    Tôi ngồi lại ngoài vườn, lòng đau như xé.

    Hôm nay ba tôi trước sau không "động thủ" với tôị Tôi chẳng lãnh một cú thiết cước nào vào hạ bàn nhưng không vì vậy mà tôi ít đau hơn. Thậm chí so với nỗi đau thể xác, nỗi đau tinh thần còn lớn lao hơn nhiềụ Lúc nãy, khi nghe những tiếng vỡ răng rắt vang lên, tôi cứ tưởng không phải cây đàn mà chính trái tim tôi đang rạn vỡ.

    Thế là mộng ước của tôi trong phút chốc bỗng tan thành mây khóị Tôi chẳng bao giờ trở thành tay chơi ghi-ta ngang tầm cỡ Phú ghẻ. Tôi cũng chẳng có dịp nhờ cây đàn nói hộ lòng tôi trước mặt Cẩm Phô.

    Trong lúc tôi đang ngồi ủ rũ trong bóng chiều chập choạng, mặt mày đờ đẫn như một con gà toi, thì sau lưng bổng vang lên tiếng bước chân lạo xạọ Rồi giọng nhỏ Châu sát bên tai:

    - Làm gì anh ngồi buồn thiu vậy ?

    Tôi chưa kịp trả lời thì nhỏ Châu đã phát hiện ra những mảnh đàn vỡ. Nó hạ giọng:

    - Ba vừa ra đây hả ?

    Tôi nghiến răng:

    - Chứ còn ai nữa!

    - Ba biết anh tập đàn từ lâu rồi chứ bộ!

    Câu nói không đầu không đuôi của nhỏ Châu khiến tôi phải hỏi lại:

    - Mày nói vậy nghĩa là sao ?

    Giọng nhỏ Châu trầm ngâm:

    - Sao mấy hôm trước ba chẳng nói gì, hôm nay tự dưng lại đập đàn?

    Thắc mắt của nhỏ Châu khiến tôi ngậm tăm. Tôi len lén chộp cuốn bài tập vật lý đang ăn lóc trên cỏ nhét vào túi quần và đứng dậy bỏ đi một mạch.

    Nỗi khổ của tôi không dừng lại ở đó. Tục ngữ có câu "Nạn vịt chưa qua, nạn gà đã tới".

    Sáng hôm sau, vô lớp, tôi mới rầu rĩ kể cho Phú ghẻ nghe về "tai nạn nghệ thuật" của tôi hồi đầu giờ và nó chưa kịp chia buồn cùng tôi, cuối giờ tôi đã gặp một chuyện không may khác còn rùng rợn hơn.

    Lúc chuông reo hết giờ vang lên, tôi và Phú ghẻ đang loay hoay lấy xe ngoài bãi, Liên móm thình lình trờ tới và nhìn tôi nhe răng cười:

    - Chè bà Thường dạo này ngon quá hén?

    Câu hỏi đột ngột của Liên móm làm tôi đứng chết trân. Phú ghẻ vốn là đứa lanh lẹ nhưng trước cú tấn công bất ngờ này cũng đành đực mặt, chưa kịp nghĩ ra cách nào "giải vây" cho tôị

    Cũng may mà Liên móm không đến nỗi, thất nhơn ác đức cho lắm. Thấy tôi sượng sùng, mặt đỏ tới mang tai, có vẻ như sắp sửa ngã lăn quay ra giữa sân trường, nó "hì" thêm một tiếng nữa và dắt xe đi thẳng.

    Liên móm đi cả buổi rồi, tôi vẫn chưa hết thẩn thờ. Tôi kéo tay Phú ghẻ nép vào phía tường ràọ Chờ đến khi tụi 10A2 về hết rồi, hai đừa mới thập thò dẫn xe rạ
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2011 22:37:18 | Chỉ xem của tác giả
Tôi đạp xe bên cạnh Phú ghẻ như người mộng dụ Cứ nghĩ đến chuyện Liên móm đã biết tỏng tòng tong cái trò hẹn hò bí mật của tôi với Cẩm Phô, người tôi nóng bừng và ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến đang bò tới bò lui trong ngườị Một mình con nhỏ miệng móm đó biết, tôi đã muốn rởn gai ốc. Nếu nó cao hứng đi kể cho toàn trường nghe, chắc tôi phải nhảy xuống sông. Mà ai chứ con Liên móm thì dám công bố tội lỗi của tôi trước bàn dân thiên hạ lắm! Cái miệng của nó, lách chách suốt ngày, gặp những chuyện giật gân như thế này, dễ gì nó chịu để yên! Cứ nghĩ đến viễn ảnh kinh hoàng đó, bụng tôi lại giật thon thót.

    - Lạ quá hén mày ? - Phú ghẻ lên tiếng phá tan sự im lặng.

    - Lạ chuyện gì ? - Tôi hỏi lại, dù thừa biết Phú ghẻ định nói gì.

    - Chuyện vừa rồi đó! Tại sao nhỏ Liên móm lại biết được chuyện riêng của tụi mày ?

    Tôi chép miệng:

    - Chắc Cẩm Phô nóị

    - Cẩm Phô ? -Phú ghẻ sửng sốt.

    - Chứ còn ai nữa! - Tôi nhún vai - Chỉ có nó là người trong cuộc!

    - Không phải đâu! - Phú ghẻ kêu lên - Chính vì nó là người trong cuộc nên không ngu gì nó nói ra chuyện đó!

    Bị Liên móm hạ một đòn nhằm ngay trọng huyệt, đầu óc tôi đâm ra mơ hồ đồ, mất hết sáng suốt. Từ nãy đến giờ tuy không nói ra nhưng tôi cứ đinh ninh Cẩm Phô chính là thủ phạm "xì" ra chuyện nàỵ Và tôi oán nó thấu xương. Bây giờ nghe Phú ghẻ phân tích, tôi dần dần bình tĩnh trở lạị Ừ hén, chuyện hẹn hò trong quán bà Thưng mà vỡ lở, đâu phải riêng tôi cảm thấy nhột nhạt! Cẩm Phô là con gái, nó còn mắc cỡ hơn tôi gấp bộị Hơn nữa, rủi chuyện này đến tai ba mẹ nó, chắc chắn nó sẽ bị treo lên xà nhà ba ngày ba đêm, lơ lửng như con cá khô. Như vậy, dại gì nó hở môi cho Liên Móm biết.

    Nhưng nếu Cẩm Phô không nói ra thì ai nói ? Ngẫm nghĩ một hồi, tôi liếc Phú ghẻ:

    - Hay là mày ?

    - Tao sao ?

    - Mày "xì" chuyện này ra!

    - Đừng giỡi chơi mày!

    - Tao nói thật chứ giỡn chơi gì! - Tôi sầm mặt - Không phải Cẩm Phô thì là mày chứ còn ai!

    Thấy mặt mày tôi bắt đầu hình sự, Phú ghẻ dạt xe ra xa và kêu lên:

    - Tao không có nói à nghen!

    - Chính mày! - Tôi khăng khăng.

    Phú ghẻ nhăn nhó:

    - Tao nói ra làm gì ?

    - Ai biết! - Giọng tôi vẫn lạnh băng.

    - Trời ơi là trời!

    Phú ghẻ kêu trời đầy vẻ oan ức nhưng trước thái độ đổi bạn thành thù của tôi, nó không dám xáp lại gần. Nó chỉ lượn xa xa, miệng không ngớt than vãn:

    - Tao mà nói, hà bá rút cẳng tao liền!

    Nghe nó lải nhải suốt, tôi phát bực:

    - Mày có câm họng lại cho tao nhờ không! Ngoài mày và Cẩm Phô ra, còn ai biết chuyện bí mật này nữa đâu!

    - Còn! - Phú ghẻ sáng mắt lên.

    - Còn cái mốc xì!

    Phú ghẻ tươi như hoa:

    - Thằng Cường nữa chi!

    Phú ghẻ làm tôi chưng hửng. Không hiểu sao một nhân vật quan trọng như thằng Cường bỗng dưng tôi lại quên bẵng. Chính nó mới là người nắm vững bí mật của tôi hơn ai hết.

    Cường không những biết rõ tôi và Cẩm Phô hẹn nhau trong quán bà Thường mà nó còn biết tụi tôi hẹn nhau mỗi tuần mấy lần, mỗi lần bắt đầu từ mấy giờ, mấy phút, mấy giâỵ Phú ghẻ mà không tiết lộ chuyện này ra thì thủ phạm nhất định là thằng Cường chứ không ai!

    Về nhà, ăn qua loa vài chén cơm, tôi phóng ngay đến nhà Cường, bỏ cả nghỉ trưạ

    Cường đang nằm trên bộ phản nghe nhạc. Thấy tôi, nó nhỏm dậy cười toe:

    - Tối nay hẹn với em nữa hả ?

    - Dẹp! - Tôi vào đề ngay - Tao định tới hỏi tội mày đây!

    - Tội gì ? - Cường rụt chân lạị

    Tôi quắc mắt nhìn nó:

    - Mày nói gì với nhỏ Liên móm vậy ?

    Cường ngơ ngác:

    - Tao có nói gì đâu!

    - Không nói sao nó biết?

    - Biết chyện gì ?

    Bộ tịch ngây thơ của Cường càng khiến tôi điên tiết. Tôi gầm lên:

    - Thì chuyện tao với Cẩm Phô gặp nhau trong quán bà Thường chứ chuyện gì! Mày đừng có giả bộ.

    - Trời đất! - Cường giơ hai tay lên trời - Ai thèm giả bộ với mày làm chi!

    - Nếu mày không nói thì tại sao Liên móm lại biết? - Mắt tôi vẫn long lên sòng sọc.

    Cường vẫn một mực kêu oan:

    - Tao không nói thật mà! Có thể nó biết là do Thùy Dương kể lại ...

    Đang nói, chợt nhận ra mình hớ, Cường tốp ngay lạị Nhưng đã trễ. Tôi chỉ tay vô trán nó:

    - Lòi đuôi rồi hén! Như vậy là mày kể với Thùy Dương phải không?

    Biết hết đường chối, Cường đành giả lả:

    - Thật ra không phải tao kể ...

    - Không mày thì ai vô đây ? - Tôi nổi dóa, gầm gừ.

    - Ừ, thì là tao! - Cường ấp úng - Nhưng không phải tao cố ý ...

    Tôi hừ mũi:

    - Như vậy chắc là mày cố tình!

    Cường gãi gáy:

    - Tao không cố ý thiệt mà! - Rồi nó tặc lưỡi - Đầu đuôi cũng tại tao bắt chước mày!

    Tôi tròn mắt:

    - Bắt chước tao ?

    Cường liếm môi:

    - Ừ. Tao làm "liên lạc" cho mày, bật ngón tay riết thành quen. Đến khi hẹn hò với Thùy Dương , tao cũng chĩa chĩa ngón taỵ
    Đang giận, nghe nó nói tôi cũng phải phì cườị

    - Nếu chỉ có vậy làm sao Thùy Dương biết được bí mật của tao ? - Tôi hỏi lạị

    Cường nhún vai:

    - Nhưng Thùy Dương không hiểu được ý nghĩa của thứ ngôn ngữ bí hiểm đó. Thấy tao giơ giơ ngón tay, nó trố mắt hỏi "Anh làm gì vậỷ". Sợ nó tưởng tao bị bịnh phong giật, tao bèn giải thích cho nó hiểu và ngứa miệng nhận xét: "Cẩm Phô nhạy hơn Thùy Dương nhiều! Bữa cơm trước tôi chỉ bật ngón tay có một cái là Cẩm Phô hiểu liền!". Không ngờ tao vừa nói xong, Thùy Dương bỗng phát khùng lên, không thèm nhìn mặt taọ

    Tôi gật gù ra vẻ hiểu biết:

    - Mày khen Cẩm Phô thông minh hơn nó, nên nó tự ái chứ gì ?

    - Không phải! - Cường thở dài - Cái chính là nó tưởng tao thường hẹn hò với Cẩm Phô. Thế là chẳng có cách nào khác, tao đành phải kể chuyện mày nhờ tao ...

    Nghe Cường phân trần một hồi, lòng tôi bỗng nguội ngắt. Tôi chẳng còn muốn ăn tươi nuốt sống nó như dự định ban đầu nữạ Như vậy rõ ràng nó không cố ý làm hại tôị Chỉ tại mấy ngón tay của nó ưa táy máy mà rạ

    Tôi ra khỏi nhà Cường và lững thững đạp xe giữa trưa nắng. Nỗi giận hờn trong lòng tôi đã tiêu tan, thay vào đó là nỗi lo ngay ngáỵ Chuyện hẹn hò của tôi, chỉ tưởng một hai người biết ai dè, đổ bể tùm lum. Thằng Cường kể cho Thùy Dương, Thùy Dương kể cho Liên móm, còn Liên móm đã ngứa mồm kể cho ai chưa thì chỉ có trời mới biết!

    Ngày hôm sau cũng lập lại y ngày hôm trước. Lúc ra về, Liên lướt ngang qua chỗ tôi và Phú ghẻ đang đứng, cười hì hì "chè bà Thường ngon quá hén?", và lần này trước khi lảng ra xa, nó còn nháy mắt với tôi một cái đầy vẻ tinh quáị

    Tôi u buồn nhìn Phú ghẻ:

    - Giờ sao mày ?

    - Sao là sao ?

    Tôi nuốt nước bọt:

    - Chẳng lẽ cứ đưa đầu chịu trận?

    - Kệ xác nó! - Phú ghẻ khịt mũi - Mày cứ tảng lờ! Chọc chừng vài bữa là nó chán liền!

    Tôi nhăn mặt:

    - Nhưng vấn đề không phải ở chổ đó!

    - Chứ chỗ nào ?

    Tôi thở dài:

    - Nó chọc riết, tao hết dám hẹn với Cẩm Phô!

    - Thì mày nói với cẩm Phô! - Phú ghẻ hiến kế - Bảo Cẩm Phô dặn Liên móm đừng chọc mày nữa!

    - Hay đấy! - Tôi gật gù, nhưng rồi tôi lại lắc đầu ngay - Nhưng tao vẫn thấy có cái gì đó không ổn! Đến nước này thì Liên móm có chọc hay không chọc, tao vẫn cảm thấy sao sao ấy! Đằng nào thì nó cũng biết tỏng chuyện bí mật của tao! Nó không cần mở miệng trêu tao, chỉ nhìn tao thôi, tao cũng đã muốn chui xuống đất rồi!

    Phú ghẻ trầm ngâm. Có lẽ nó đã hình dung ra tình huống khó xử của tôị Và chắc nó đang nghĩ kế. Tôi nhủ bụng và phấp phỏng đưa mắt nhìn nó như nhìn một bậc thần tiên chờ phép lạ.

    Bậc thần tiên vừa nghĩ ngợi vừa một tay lái xe một tay gãi ghẻ sồn sột. Mãi một lúc, nó mới lên tiếng:

    - Vậy mày với Cẩm Phô đừng hẹn nhau trong quán bà Thường nữa!

    Tôi chưng hửng:

    - Không hẹn ở đó thì hẹn ở đâu ?

    Phú ghẻ chép miệng:

    - Tao cũng không biết!

    Bậc thần tiên làm tôi xuôi xị:

    - Nói như mày thì nói làm cái cóc gì!

    Nghe tôi trách, Phú ghẻ chẳng nói gì, mặt nó chạy dài xuống.

    Mãi đến khi sắp tới nhà nó mới day sang tôi:

    - Cái đó mày phải hỏi Cẩm Phô ấy! Tụi con gái bao giờ cũng thông minh hơn con trai tụi mình!

    Nhìn Phú ghẻ dắt xe lên lề, bỗng dưng tôi phát hiện ra nó vừa nói một câu chí lý. Thật tôi chưa thấy đứa nào ... ngu như nó.


-----------HẾT CHƯƠNG 12------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2011 22:39:53 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 13:



Phú ghẻ là chúa xúi bậỵ Không biết nó ngốc thật hay ngốc giả bộ mà xúi tôi làm toàn chuyện "xưa nay chưa ai làm".

    Ai đời con trai hẹn hò với con gái mà phải đi nhờ người con gái "giới thiệu" cho mình một vài điểm hẹn. Tôi mà dại dột nghe lời nó, ngoác miệng hỏi Cẩm Phô, chắc Cẩm Phô tưởng tôi vừa trốn ra từ bệnh viện tâm thần.

    Dù ra sao thì ra, tôi quyết không nghe lời Phú ghẻ. Tôi tới nhà Cường.

    Thấy tôi lại mò đến, Cường rụt cổ:

    - Lại đến hỏi tội gì nữa đâỷ

    Tôi ngồi xuống ghế:

    - Tao tới nhờ màỵ

    Cường thở phào:

    - Nhờ chuyện gì?

    - Thì chuyện đó chứ chuyện gì! - Tôi gãi đầu - Tối nay mày ghé nhà Cẩm Phô giùm tao!

    Cường cười:

    - Chĩa chĩa ngón tay nữa hả?

    Tôi gật đầu:

    - Ừ, tao cần gặp mặt nó gấp! Khoảng một rưỡi trưa mai!

    Cường tròn mắt:

    - Cũng trong quán bà Thường?

    - Thằng này hỏi lạ! - Tôi nhăn mặt - Không gặp ở đó thì gặp ở đâủ

    Cường vẫn nhìn tôi lom khom:

    - Mày hết sợ Liên móm rồi hả?

    Tôi thở dài:

    - Ngày mai tao gặp Cẩm Phô lần cuối cùng!

    Lời tuyên bố của tôi khiến Cường sửng sốt. Nó lắp bắp:

    - Ớ ... ơ ...

    - Mày ở đó mà "ú ớ"! Tao về đây!

    Nói xong, không đợi Cường kịp hoàn hồn, tôi bỏ về.

    Tối đó, tôi trằn trọc mãị Tôi đã quyết định rồị Ngày mai tôi sẽ nói với Cẩm Phô là tôi sẽ không gặp nó nữạ Tôi cũng nói cho nó biết tôi không gặp nó nữa không phải là vì tôi hết yêu nó mà vì lũ bạn trời đánh của nó ngày nào cũng lôi tôi ra chọc ghẹọ Nhất là con Liên móm. Nó ỷ có cái miệng móm nó muốn nói gì thì nó nói! Nó nói riết, chắc từ giờ đến già tôi hết dám yêu ai! Tôi cũng nói cho Cẩm Phô biết tôi quyết định không gặp nó còn là vì tôi lo cho bản thân của nó nữạ Nếu con nhỏ móm xọm kia cứ nói ra nói vào, trước sau gì câu chuyện bí mật kia giữa tôi và nó cũng sẽ đến tai ba mẹ nó. Lúc đó, muốn thoát nạn, nó chỉ có nước bỏ xứ ra đị

    Hết ý này đến ý kia, tôi nằm thao thức, lan man nghĩ ngợị Trong lòng tôi chất chứa toàn những chuyện buồn thương, oán trách. Ngày mai nghe tôi "trút bầu tâm sự", chắc Cẩm Phô nước mắt rưng rưng. Thấy tôi vì lo lắng cho nó đành để trái tim tan vỡ, chắc nó sẽ sụt sùi như mưa ngâu tháng bảỵ Chắc nó sẽ không thèm nhìn mặt Liên móm. Ý nghĩ đó khiến nỗi giận hờn trong lòng tôi nguôi ngoai được một chút. Và tôi ngủ thiếp đị

    Hôm sau trên đường đạp xe đến quán bà Thường, tôi cứ dòm dáo dác. Dòm đến lần thứ ... hai mươi, cổ tôi mỏi nhừ. Nhưng tôi không thể nào ra lệnh cho cái đầu nằm im trên cổ được. Nó hết ngoẹo bên này lại ngoẹo bên kiạ

    Từ trước đến nay, những lần đi đến chỗ hẹn với Cẩm Phô, tôi cứ cắm đầu cắm cổ chạy thẳng một mạch, chẳng thèm dòm quanh, ngó quất lôi thôị Nhưng từ hôm Liên móm mở miệng trêu, tôi không còn giữ được vẻ thản nhiên đó nữạ Dọc đường đến quán bà Thường, lúc nào tôi cũng cảm thấy Liên móm và Thùy Dương đang nấp ở một xó xỉnh nào đó để rình rập theo dõi, nhất cử, nhất động của tôị

    Dĩ nhiên tôi biết những suy nghĩ đó là phi lý nhưng cứ chốc chốc tôi lại ngoảnh cổ dòm sau lưng và lia mắt quan sát từng gốc cây, cột điện ven đường xem thử có gì khả nghi không. Cảm giác đó thật là khốn khổ. Cứ hệt như mình là một kẻ bất lương.

    Cẩm Phô dĩ nhiên không biết đến những gì đang xảy ra trong lòng tôị Vừa trông thấy tôi nó đã hỏi ngay:

    - Làm gì mặt mày anh bí xị vậỷ

    Tôi cười méo xẹo:

    - Có gì đâu!

    Cẩm Phô đưa tay hất mớ tóc ra sau lưng, mắt nheo nheo:

    - Anh hẹn Cẩm Phô ra đây để nghe anh nói dối hả?

    Con nhỏ Cẩm Phô này! Chơi với Liên móm riết, bây giờ nó ăn nói toàn giọng móc họng! Đã vậy, tôi chả thèm đắn đo nữạ Bằng một giọng ấm ức, tôi kể tất tần tật những "tội ác" của Liên móm mấy ngày vừa quạ Và tôi ngậm ngùi tuyên bố quyết định của mình.

    Cẩm Phô ngồi nghe, không nói một lờị Chỉ đến khi tôi tuyên bố "chia tay", nó mới nhếch môi:

    - Chỉ có vậy mà anh không muốn gặp Cẩm Phô nữả

    Tôi ấp úng:

    - Tôi sợ cho Cẩm Phô!

    - Tôi không sợ, việc gì anh phải sợ?

    Câu hỏi của Cẩm Phô khiến tôi cứng họng. Không biết đáp sao, tôi đành kể cho Cẩm Phô nghe tâm trạng khổ sở của tôi trên đường đạp xe đến đâỵ

    Nghe xong, Cẩm Phô tặc lưỡi:

    - Vậy tôi với anh đừng đến chổ này nữa là xong!

    Tối hôm qua, tôi tưởng tượng khi nói chuyện chia tay, Cẩm Phô nếu không ngất xỉu cũng sụt sịt. Nào ngờ nó tỉnh khô.
Thậm chí nó còn tán thành ý định của tôi một cách chóng vánh.

    Tôi là người đề nghị "không gặp nhau nữa", nhưng đến khi Cẩm Phô đồng ý với đề nghị đó, tôi lại xìu như bún. Nếu bây giờ có một người ngất xỉu thì chắc chắn người đó là tôi, chứ không phải Cẩm Phô. Con gái gì mà lòng gang dạ sắt!

    Cẩm Phô ngó tôi:

    - Anh làm sao vậỷ

    Tôi đáp như kẻ chết rồi:

    - Mai mốt không gặp Cẩm Phô nữa, tôi buồn lắm!

    - Ai bảo anh là không gặp?

    Tôi buồn thỉu buồn thiu:

    - Gặp trên trường thì nói làm gì?

    - Ai bảo anh là gặp trên trường?

    Cẩm Phô làm tôi ngẩn ngơ quá đỗị Tôi nhìn nó lạ lùng:

    - Chứ gặp ở đâủ

    - Ở nhà chị Cẩm Phiêu!

    Cẩm Phiêu là chị của Cẩm Phô. Chị đã lấy chồng ra ở riêng hai năm naỵ Nhà chị ở gần bến xe thị trấn. Tôi chưa gặp chị bao giờ, chỉ nghe Phú Ghẻ "tường thuật" sơ qua khi kê khai lý lịch của Cẩm Phô dạo nọ. Vốn sẵn ấn tượng về ba mẹ Cẩm Phô, tôi vừa mừng vừa ớn:

    - Chị Cẩm Phiêu có ... giống tính ba mẹ Cẩm Phô không?

    Tôi không dám nói "dữ" bèn sửa lại là "giống tính ba mẹ". Cẩm Phô là đứa thông minh. Nó hiểu ngay tôi muốn nói gì, nên mỉm cười đáp:

    - Chị Cẩm Phiêu hiền khô hà!

    Nụ cười của Cẩm Phô lúc này đẹp như nụ cười của thiên thần. Đúng là chỉ có thiên thần thứ thiệt mới tìm ra lối thoát nhanh chóng và dễ dàng như thế. Nếu không có nó, tôi chẳng biết tiếp tục chuyện tình của mình ở đâụ Nếu không có nó, trước đây tôi đã gặp hiểm họa khi dại dột đột nhập vô nhà nó một mình một bóng. Phú ghẻ nói đúng, tụi con gái thông minh hơn tụi con trai gấp tỉ lần. Và Cẩm Phô là đứa con gái thông minh nhất trong những đứa con gáị Vậy mà tôi nỡ giận dỗi đòi chia tay với nó vì một chuyện cỏn con không đáng một đồng xụ Càng nghĩ ngợi, tôi càng cảm thấy xấu hổ. May mà Cẩm Phô tưởng tôi đỏ mặt vì trưa nắng.

    - Nhưng không phải đến nhà chị Cẩm Phiêu ngồi chơi đâu à nghen! - Cẩm Phô cười cười nhìn tôi - Anh phải ôm tập tới đó học chung với Cẩm Phô!

    Lời đề nghị bất thần của Cẩm Phô khiến tôi giật thót. Nỗi hân hoan chưa kịp ngấm vào ... lục phụ ngũ tạng đã vội vàng nhưng chỗ cho sự lo âụ Tôi là đứa học hành chẳng ra ôn gì, năm nào cũng ì à ì ạch như trâu kéo càỵ Người ta bảo "xấu che, tốt khoe". Vậy mà Cẩm Phô lại yêu cầu tôi học chung với nó. Học chung với nó chẳng khác nào vỗ ngực xưng tên "Tưởng gì chứ chuyện học tập, từ trước đến giờ chưa thằng nào sợ thằng này".

    Nhưng tôi không thể thoái thác. Thoái thác chẳng khác nào "chưa đánh đã khai". Rằng tôi là người đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Rằng tôi sợ học còn hơn sợ quỉ một giò. Vả lại, từ chối chuyện học chung có nghĩa là tôi từ chối luôn cả cơ may tình cảm của mình. Từ chối một lần là mãi mãi chia taỵ

    Không còn cách nào khác, tôi đành phải gật đầu và chiều hôm đó tôi phóng xe xuống nhà Phú ghẻ.

    - Chết tao rồi, mày ơi! - Vừa bước vào nhà tôi vừa hổn hển kêu lên.

    Phú ghẻ sờ tay lên vai tôi:

    - Mày còn sống nhăn mà!

    Tôi ngồi phịch xuống ghế:

    - Nhưng mà sắp chết!

    - Mày định uống thuốc ngủ tự tử hả?

    - Thuốc ngủ cái đầu mày! Sắp tới Cẩm Phô bắt tao học chung với nó!

    Rồi không đợi Phú ghẻ hỏi tới hỏi lui, tôi kể cho nó nghe nội dung cuộc gặp gỡ giữa tôi và Cẩm Phô hồi trưạ

    Không quan tâm đến sự lo lắng của tôi, Phú ghẻ cười toe:

    - Thấy chưa! Tao đã bảo là Cẩm Phô nó sẽ nghĩ ra một điểm hẹn mới cho tụi mày mà!

    Tôi hừ mũi:

    - Đây là "điểm học" chứ không phải là "điểm hẹn"

    - Học hay hẹn gì cũng vậy thôi! Đằng nào tụi mày cũng có chỗ để gặp nhau!

    Tôi thở dài:

    - Nhưng tao có biết cóc khô gì mà học chung với nó! Học chung với nó chỉ tổ lòi cái dốt của mình ra!

    - Mày yên chí! Cẩm Phô nó còn học dốt hơn mày nhiều!

    - Xạo đi mày! - Tôi nhìn Phú ghẻ giọng bán tính bán nghi - Trên đời làm gì có đứa học dốt hơn tao!

    Phú ghẻ khịt mũi:

    - Nhưng Cẩm Phô là một đứa như vậy! Mấy đứa con gái đẹp đẹp bao giờ cũng học dốt!

    Tôi bĩu môi:

    - Ai bảo mày vậỷ

    - Cần gì ai bảo! Cẩm Phô năm ngoái học lớp mười, năm nay cũng học lớp mười, chẳng lẽ như vậy gọi là ... học giỏỉ

    Sự tiết lộ của Phú ghẻ làm tôi chưng hửng. Tôi há hốc mồm:

    - Nó ... lưu ban?

    Phú ghẻ nhún vai:

    - Chứ còn gì nữa! Nó học lớp mười bên Trần Cao Vân, thằng Luyện học lớp mười bên Huỳnh Thúc Kháng, nếu nó không bị lưu ban, làm sao em nó học ngang lớp với nó được!

    Tôi nhìn ra đường và thở một hơi dài thườn thượt. Lòng tôi bỗng chốc não nề. Tôi không ngờ Cẩm Phô đã từng học lớp mười năm ngoáị Như vậy là nó lớn hơn tôi một tuổị Nó không chỉ là "chị hai nhỏ Châu" mà còn đáng mặt làm "chị hai" của tôi nữạ

    Phú ghẻ không hiểu bụng dạ tôị Thấy tôi mặt mày ủ ê, nó tưởng tôi chán ngán vì vớ phải một người yêu học hành chẳng ra gì. Nó tưởng tôi tuyệt vọng vì đã dốt lại trót "trao thân gởi phận" cho một người còn dốt hơn, tương lai sẽ đen như mực tàu pha hắc ín. Vì vậy, nó vỗ vai tôi, giọng trấn an:

    - Mày đừng buồn! Cẩm Phô mặc dù bị lưu ban nhưng cũng giỏi hơn cả khối đứa!

    Cái lối bào chữa vụng về của Phú ghẻ, con nít cũng không tin nổi! "Giỏi hơn cả khối đứa" nhưng vẫn cứ bị "lưu ban" thì "giỏi hơn" làm cái cóc khô gì!

    Nhưng tôi mặc xác Phú ghẻ, không thèm vặn vẹọ Tôi chỉ chép miệng:

    - Nhưng tao vẫn thấy sợ sợ là.

    - Sợ chuyện gì?

    Tôi gãi đầu:

    - Thì chuyện học chung ấy!

    - Việc quái gì phải sợ! Nó giỏi hơn cả khối đứa nhưng đâu có giỏi hơn mày! - Phú ghẻ trấn an tôị

    Tôi tặc lưỡi:

    - Chính vì nó không giỏi hơn tao nên tao mới sợ!

    Phú ghẻ lắc đầu:

    - Tao không hiểu! Mày nói gì nghe bí hiểm quá!

    Tôi cười gượng gạo:

    - Hai đứa dốt học chung với nhau, nó hỏi tao, tao trơ mắt ếch, tao hỏi nó, nó giương .... mắt nai, vậy học chung để làm cái khỉ mốc gì!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2011 22:42:29 | Chỉ xem của tác giả
Phú ghẻ dòm tôi lom khom:

    - Chứ chẳng lẽ mày muốn nó giỏi hơn màỷ

    - Không! - Tôi toét miệng cười - Tao muốn tao giỏi hơn nó!

    - Dễ thôi! Chỉ sợ mày không có quyết tâm!

    Phú ghẻ vừa nói, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò.

    Tôi nhìn lại nó:

    - Làm sao mới gọi là "có quyết tâm?"

    Phú ghẻ liếm môi:

    - Mày không được copy bài làm của tao nữa! Phải tự mình học hành đàng hoàng!

    Tôi "xì" một tiếng:

    - Tưởng gì! Tao thèm vào cóp-pi bài làm của mày!

    - Mày lại dốc tổ! - Phú ghẻ nheo nheo mắt.

    - Để rồi xem! - Tôi thu nắm tay lại - Bắt đầu từ ngày mai, tao sẽ cho mày biết tao là một con người như thế nào!

    Sau khi tuyên bố một câu chắc nịt như đinh đóng cột, tôi hầm hầm bỏ về.

    Tôi rơi vào kế khích tướng của Phú ghẻ mà không biết.

    Kể từ hôm đó, tôi như trở thành một con người khác. Hễ đi học về tới nhà, ăn qua loa vài chén cơm xong là tôi ôm tập ra sau vườn ngồi học. Ngày nào cũng vậỵ

    Học đến tối mờ tối mịt, đến khi không còn đọc thấy chữ nữa, tôi mới vứt tập trên bãi cỏ và đứng dậy xách thùng đi múc nước tưới hoạ

    Tưới hoa xong tôi lại vào phòng chong đèn ngồi ... học tiếp.

    Thấy tôi đột ngột đổi tính, nhỏ Châu lạ lắm. Nó tò mò quan sát tôi như thể quan sát một quái vật đến từ ... kỷ Jurạ

    Nó tò tò đi theo tôi riết đến nỗi tôi phát bực, gắt:

    - Mày làm cái trò gì mà cứ lẽo đẽo bám theo tao hoài vậỷ

    Nhỏ Châu gãi tai:

    - Em coi thử!

    - Coi cái gì? - Tôi hầm hè - Tao có phải là khỉ sở thú đâu mà mày theo coi!

    Nhỏ Châu chớp mắt:

    - Em coi thử tại sao anh siêng học bất tử như vậỷ

    Tôi ngẩng mặt nhìn trời:

    - Tao học siêng từ hồi nào đến giờ chứ bộ!

    Nhỏ Châu "xì" một tiếng:

    - Siêng học mà đòi xuống nhà ngoại đi chăn bò!

    Nhỏ Châu nhắc chuyện cũ khiến tôi đỏ mặt. Tôi ậm ừ:

    - Hồi đó khác, bây giờ khác! Bây giờ tao lớn rồi, tao phải ... có ý thức chứ!

    Thấy tôi ăn nói có vẻ chững chạc, trịnh trọng, nhỏ Châu không dám cà khịa nữạ Nó đứng nhìn sững tôi một hồi, rồi quay lưng chạy vụt vô bếp. Chắc nó đi kể với mẹ tôi về việc một đứa lười chảy thây như tôi đột nhiên lại đâm ra "có ý thức" một cách không thể nào tin nỗị

    Có lẽ nhỏ Châu tỉ tê với mẹ tôi thật. Nên trong bữa cơm tối hôm đó, tôi thấy mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt âu yếm gấp bội ngày thường.

    Và qua ngày hôm sau, trong mâm cơm thình lình xuất hiện đĩa thịt bò xào thơm phức và chễm chệ một tô canh bí đỏ nấu với đậu phộng. Người ta đồn, bí đỏ ăn bổ óc. Mẹ tôi cho tôi ăn món này chắc muốn đầu óc tôi thông minh sáng láng như con người tạ Mẹ tôi sợ tôi biếng nhác lâu ngày, đầu óc sinh ra mụ mẫm, học trước quên sau, học sau quên trước. Còn dĩa thịt bò chắc là để tăng thêm chất dinh dưỡng cho một người "suốt ngày chỉ biết lo học" như tôị

    Lâu nay nhà tôi chỉ toàn ăn cá và các loại rau củ, nay vớ được đĩa thịt xào, tôi ăn ngấu nghiến, hệt như một kẻ sắp chết đói, chết khát tới nơị

    Mẹ tôi ngồi bên, không những chẳng la rầy, chốc chốc lại còn lên tiếng "cổ vũ":

    - Ăn đi con! Ăn nữa đi con!

    Nhỏ Châu thường ngày hay dành ăn với tôi, bữa nay hình như nhận hiệu lệnh từ trước, suốt từ đầu đến cuối bữa ăn, nó tuyệt nhiên không rớ đũa đến đĩa thịt thơm nứt mũi kia lấy một lần, làm như đó không phải là đĩa thịt bò mà là ... một quả bom nguyên tử vậỵ

    Sự siêng năng đột ngột của tôi lay động đến cả trái tim sắt đá của ba tôị Trong bữa ăn, ông không nói gì nhưng đến tối, lúc tôi đang ngồi học trong phòng, ông lặng lẽ bước vào và tiến sát đến sau lưng tôị

    Tôi biết ông vào nhưng tôi không ngẩng đầu lên, cứ chúi mũi vào cuốn tập trước mặt. Mặc dù không làm gì sai trái, hễ có ông đứng bên, tim tôi lại đập thình thịch. Bao giờ cũng vậỵ Điều đó gần như là một phản ứng tự nhiên, có nguồn gốc từ xa xưa lắm, có lẽ từ ngày tôi lãnh cú "thiết cước" của ông lần đầu tiên vào mảnh be sườn non nớt.

    Tôi hồi hộp ngồi phía trước, ba tôi câm nín đứng phía sau, hệch như cảnh mèo rình chuột. Mãi một lúc lâu, khi biết chắc cuốn sách trên tay tôi là cuốn giáo khoa chứ không phải cuốn "tự học ghi ta" hay một cuốn truyện võ hiệp vớ vẫn nào, ba tôi mới nhẹ bước quay ra sau khi buông thõng một câu:

    - Kêu con Châu làm nước chanh cho mà uống!

    Tính cách của ba tôi hoàn toàn xa lạ với những biểu hiện mềm yếụ Lần này cũng vậy, giọng nói của ông chẳng có lấy một chút dịu dàng. Nhưng dù sao, so với vẻ lạnh lẽo thường ngày thì sự quan tâm của ông đối với tôi như vậy đã là nồng nhiệt lắm. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng biết đâu ông vừa bước ra khỏi phòng vừa rưng rưng nước mắt, vì không kềm giữ được nỗi xúc động khi bắt gặp cái cảnh thằng con mình chong đèn ngồi học, cái hình ảnh mà từ khi sinh ra tôi đến giờ ông chỉ nhìn thấy trong mơ ...

    Ba tôi, và cả mẹ tôi lẫn em gái tôi nữa, đâu có biết rằng sở dĩ tôi siêng học bất tử như vậy là vì tôi sợ "quê mặt" khi học chung với Cẩm Phô chứ chẳng phải tôi "có ý thức ý thiếc" gì ráọ Nếu học cho tôi hoặc cho gia đình tôi thì ... còn lâu!

    Hè vừa rồi học để thi chuyển cấp, tôi học còn chẳng ra hồn, suýt chút nữa phải "chuyển ngành" về quê chăn bò cho ngoại, huống chi bây giờ đang giữa năm học, tôi ngu gì gò lưng tôm học lấy học để cho khổ thân! Nhưng dù vậy, thấy mọi người vì cái sự siêng học đột xuất của tôi mà đâm ra quấn quít cả lên và thay nhau chăm sóc tôi từng li từng tí, tôi mơ hồ nhận thấy cái sự siêng năng ở đời xem ra cũng lắm hay ho!

    Chỉ có Phú ghẻ là biết rõ "động cơ đen tối "của tôị Nhưng nó là thằng kín miệng. Trước sau không hề "tố giác" bí mật của tôi với bất cứ aị

    Cứ chiều chiều vào khoảng bốn rưỡi, năm giờ, nó đạp xe đến nhà tôi kèm tôi học. Nó muốn tôi đừng copy nó thì nó phải có nghĩa vụ làm sao cho tôi nếu không giỏi hơn thì ít ra cũng giỏi bằng nó. Đó là lẽ đương nhiên.

    Phú ghẻ học giỏi, tận tình với bạn nhưng có cái tật là hay đổ quạụ

    Bữa đầu tiên chỉ tôi học, thấy tôi lơ đãng, nó độp liền:

    - Cặp mắt mày để ở đâu vậỷ

    - Thì vẫn để trên mũi chứ đâu!

    - Học ra học, giỡn ra giỡn! - Phú ghẻ sừng sộ - Mày mà còn giở cái giọng đó ra lần nữa là tao bỏ về ráng chịu à!

    Thấy Phú ghẻ mới làm thầy chưa được năm phút mà đã bày đặt quát tháo, tôi định ngoác mồm nói "Bỏ về cái đầu mày!" nhưng sực nhớ lần này tôi học không phải vì tôi mà vì ... Cẩm Phô nên đành đấu dịu:

    - Để từ từ tao học! Mày làm gì dữ vậy!

    Nhưng hai "thầy trò" chỉ ngồì với nhau thân ái được chừng mười lăm phút, Phú ghẻ bỗng khám phá ra tôi đần độn hơn nó tưởng, liền ngả người vào thành ghế, kêu lên bằng một giọng thảm thiết:

    - Trời ơi!

    - Ơi - Tôi phì cười đáp.

    Phú ghẻ đứng phắt dậy, mặt hầm hầm:

    - Mày ở đó mà "ơi"! Tao về!

    Nói xong, nó đùng đùng bước ra cửạ

    Tôi phải chạy theo níu tay nó, miệng rối rít:

    - Thôi, thôi, tao không giỡn nữa!

    Phú ghẻ giật tay ra:

    - Kệ mày! Tao về!

    Tôi lại chộp lấy tay nó:

    - Thôi mà! giận hoài!

    Thấy tôi nhất định không cho nó về, Phú ghẻ quay mặt lại:

    - Mày thề đi!

    - Thề saỏ

    - Thề sẽ ngồi học đàng hoàng!

    Tôi giơ tay lên trời:

    - Thề sẽ ngồi học đàng hoàng!

    Phú ghẻ nhìn tôi lom khom:

    - Đứa nào nói láo thì saỏ

    Tôi nuốt nước bọt:

    - Thì xe cán chết ... đứa kia!

    "Vù" một cái, Phú ghẻ ra tới ngoài sân. Lần này không chộp tay nó được, tôi bèn phóng người ôm lấy hai chân nó. Và nằm lăn dưới đất, tôi ngoác mồm kêu inh ỏi:

    - Xe sẽ cán chết đứa nào nói láo còn đứa kia vô can!

    Phú ghẻ lắc đầu vẻ ngán ngẩm. Nó không nói, cũng không cười, chỉ thất thểu quay vào bàn học. Nó có vẻ khoái làm bạn tôi hơn là làm thầy tôị

    Nhưng tôi chỉ trêu tức Phú ghẻ mấy bữa đầụ Những ngày kế tiếp, sự chăm chỉ của tôi khiến Phú ghẻ ngạc nhiên tột độ. Cũng như nhỏ Châu, nó không tin vào mắt mình. Nó không tin tôi là thằng Chuẩn nó quen biết từ hồi học lớp sáụ Thằng Chuẩn đó lười kinh người chứ đâu có như thằng Chuẩn đang ngồi nghểu cổ trước mặt nó và đang há hốc mồm uống từng lời nó giảng.

    Phú ghẻ chơi đòn khích tướng, lừa cho tôi học. Nhưng đến khi tôi chịu học, mặt nó thuỗn ra vì kinh ngạc. Và cả sung sướng nữạ Nó hân hoan tuyên bố:

    - Nếu cứ như thế này, mày sẽ đứng nhất lớp!

    Tôi vung tay:

    - Nhất trường nữa!

    - Ngồi lại đàng hoàng đi!

    Nhưng chỉ một lát sau, Phú ghẻ quên ngay trò phá bỉnh của tôị Nó lại gật gù biểu dương tôi:

    - Mày quả sáng dạ hơn tao tưởng!

    Nhưng dù "sáng dạ" đến đâu, tôi cũng không thể đuổi kịp chương trình ở lớp. Bỏ bê bài vở quá lâu nên dù được Phú ghẻ kè tận lực, tôi cùng chỉ nhúc nhích từng bước một, không thể nhảy vọt một cái thành nhất trường ngay được.

    Cũng vì vậy tôi chưa thể hiên ngang ôm tập đến nhà chị Cẩm Phiêu để học chung với "chị hai nhỏ Châu", dù trái tim tôi ngày nào cũng nhắc chằm chặp. Tôi nấn ná đợi cho trình độ học vấn của mình nâng cao thêm vài cen-ti-met nữạ

    Trong những ngày này, Cẩm Phô chắc nhớ tôi lắm. Nên một hôm đang ngồi chơi ở nhà Phú ghẻ, tôi thấy thằng Luyện chạy quạ

    - Chị Cẩm Phô hỏi anh sao không đi học? - Luyện nói, mắt nhìn tôi vẻ dò xét.

    Tôi ngơ ngác:

    - Hồi sáng tao có đi học mà!

    Luyện bằng tuổi tôi, nhưng tôi coi nó như "em" nên xưng hô "mày tao" thoải máị

    - Đi học thêm kìa! - Luyện nheo nheo mắt, chắc nó tưởng tôi giả bộ.

    Nhưng tôi quên thật. Phải ngớ người ra một hồi, tôi mới hiểu Luyện muốn nói gì.

    - À! - Tôi khịt mũi - Mày về nói với Cẩm Phô là vài bữa nữa tao mới đi được! Hổm rày tao bận ... đi kiếm mấy cây hồng dại về ghép nhánh!

    Tôi vừa nói vừa dòm chừng Phú ghẻ, sợ nó ngứa miệng nói bậỵ Nhưng Phú ghẻ chỉ ngồi cười cườị Sao tự dưng nó bỗng dễ thương ghê vậy không biết?


-----------HẾT CHƯƠNG 13--------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2011 22:44:29 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 14:



Tôi nói với thằng Luyện chừng vài bữa nữa tôi sẽ đi "học thêm". Nhưng chương trình khổ luyện nhằm lấy lại những gì đã mất kéo dài cả tháng trời đằng đẵng.

    Trong thời gian đó, Cẩm Phô không thèm nhìn mặt tôị Nó chỉ sai thằng Luyện đến gặp.

    Luyện đến mang theo một lô câu hỏi:

    - Bộ anh giận chị Cẩm Phô hả?

    - Đâu có!

    - Vậy sao anh không ghé nhà chị Cẩm Phiêủ

    - Tao đã nói rồị Tao bận.

    - Chừng nào anh mới hết bận?

    Tôi gãi cằm:

    - Tao cũng không biết nữạ

    Lần nào, Luyện cũng hỏi tôi những câu hỏi đó. Và tôi cũng chỉ biết trả lời mơ hồ như vậỵ Sau vài lần Cẩm Phô đâm chán, không thèm sai Luyện đi "nắm tình hình" nữạ

    Cẩm Phô đâu có biết tôi nhớ nó còn hơn nó nhớ tôi nhiềụ Tôi nóng lòng được gặp lại nó biết baọ Nếu không bị thôi thúc bởi ước muốn sớm được gặp lại nó, tôi đã chẳng vùi đầu học hùng hục như một tên tù khổ sai như thế.

    Tôi vốn không phải là đứa thông minh sáng láng. Chơi bời tôi chẳng bằng Cường. Học hành tôi thua Phú ghẻ. Ở nhà ai cũng bảo tôi lù đù, chậm chạp. Ba tôi ưa so sánh, gọi tôi là "thằng đầu bò". Mấy con bò nhà ngoại tôi mà nghe thấy, chắc chúng buồn lắm. Giữa tôi và chúng, chưa biết ai ngu hơn ai! Nói chung, tôi chỉ vĩ đại dưới mắt mỗi một ngườị Đó là nhỏ Thảo hàng xóm. Với nó, tôi luôn luôn là số một.

    Tôi là một đứa đần độn như vậy, nếu không vì Cẩm Phô, chẳng việc gì tôi phải tự hành hạ mình cho chết xác. Chính vì nó, chính vì cái chức "chị hai nhỏ Châu" mà tôi dự định phong cho nó, tôi đành phải "lấy cần cù, bù khuyết điểm". Tôi học ngày học đêm. Tôi học đến toát mồ hôi trán, váng mồ hôi đầụ Ròng rã cả tháng trời như vậỵ

    Nói cho chính xác, từ hôm đầu tiên Luyện hỏi thăm sức khỏe tôi ở nhà Phú ghẻ cho đến buổi chiều tôi có thể đàng hoàng gấp tập lại và bước ra khỏi phòng với tư thế đĩnh đạc của một thằng Chuẩn vừa "đại tu" lại đầu óc, trái đất đã quay chung quanh nó cả thảy là hai mươi sáu vòng.

    Tới ngày thứ hăm bảy, tôi đi lùng thằng Luyện. Tôi mò xuống tận bờ sông, nơi nó và thằng Cường cùng một lô một lốc những đứa Huỳnh Thúc Kháng khác đang thi nhau lặn hụp.

    Thấy tôi thình lình xuất hiện, Cường mừng rơn. Nó toét miệng cười vồn vã:

    - Mày kiếm tao hả?

    Tôi bĩu môi:

    - Kiếm mày làm cái mốc gì! Tao đi kiếm thằng Luyện!

    Nghe thấy tôi đi kiếm nó, Luyện quày quả lội vào bờ.

    - Mày nói với Cẩm Phô là tao ghép hoa xong rồị Ngày mai tao sẽ ghé nhà chị Cẩm Phiêụ

    Luyện vuốt mái tóc ướt:

    - Mấy giờ?

    - Hai giờ. Mày nói Cẩm Phô tới trước đợi taọ Tới đó một mình tao sợ lắm.

    Luyện "ừ". Rồi nó rủ:

    - Anh xuống tắm không?

    Tôi từ chối:

    - Để bữa khác! Chiều nay tao bận lắm!

    Tôi không dám nói với Luyện là tôi đang thèm nhảy xuống nước muốn chết, nhưng tôi phải về coi lại bài vở để chuẩn bị cho cuộc chạm trán ngày maị Đây là kỳ thi cực kỳ đặc biệt trong cuộc đời học trò của tôị Tôi có thể thi rớt ở bất cứ kỳ thi nào nhưng với kỳ thi này tôi bắt buộc phải đậụ Nếu không chỉ có nước treo cổ.

    Khi tôi quay xe về, Cường la toáng lên từ dưới mặt sông:

    - Để chiếc huy chương vàng lại đó! Lấy xe tao mà về!

    Nhưng mặc cho nó la làng, tôi phóng xe chạy tuốt.

    Trưa hôm sau ăn cơm xong, tôi cứ bồn chồn đi tới đi lui trong nhà. Chốc chốc tôi lại liếc đồng hồ, rồi lại ... đi lui đi tớị Tôi không dám ghé nhà chị Cẩm Phiêu sớm. Tới sớm nhỡ Cẩm Phô chưa tới, tôi không biết phải đối đáp như thế nào với chị nó.

    Nhỏ Châu ngó tôi:

    - Anh bị muỗi đốt hả?

    - Không.

    - Hay là anh bị kiến cắn?

    - Kiến đâu mà cắn!

    Nhỏ Châu chớp mắt:

    - Chứ sao anh không ngồi một chỗ mà đi loanh quanh hoài vậỷ

    Nhỏ Châu làm tôi bực mình quá xá.

    - Kệ tao! - Tôi gắt - Chân tao, tao đi, mắc mớ gì đến mày!

    Thấy tôi sửng cồ, nhỏ Châu không hỏi nữạ Nhưng làm thinh được một lát, nó lại ngứa miệng:

    - Chị Cẩm Phô nghỉ chơi anh ra rồi hả?

    Tôi giật mình:

    - Ai bảo mày vậỷ

    - Đâu có ai bảo! - Nhỏ Châu vừa đáp vừa nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò - Tại em thấy anh dạo này không đi gặp chị nữa!

    Tôi hừ mũi:

    - Mày ngu quá! Bây giờ tao đi gặp nó đây nè!

    - Gặp ở đâủ - Cặp mắt nhỏ Châu mở lớn, lộ vẻ tò mò.

    - Ở nhà chị nó. Chị Cẩm Phiêu ấy!

    Miệng nhỏ Châu há hốc:

    - Thật không? Sao anh gan quá vậy ?

    Tôi nhún vai:

    - Tao đến đó để học chứ đâu phải để chơi! Tao dạy cho chị hai mày học!

    - Xạo đi!

    Tôi nhếch mép:

    - Tao xạo mày làm chi! Trình độ tao bây giờ dạy cho Phú ghẻ cũng còn được nữa là Cẩm Phô!

    Nói xong tôi giật mình ngó ra sân, xem Phú ghẻ có lảng vảng đâu đây không.

    Tôi thở phào khi thấy ngoài sân vắng ngắt. Ban trưa trời nắng, thiên hạ ở cả trong nhà. Phú ghẻ chắc lại càng ngủ kỹ.

    Tôi liếc nhỏ Châu, thấy nó đang nhíu mày bặm miệng, có vẻ đang suy nghĩ lung lắm. Con nhỏ này, ngoài mặt thì nó kêu tôi xạo nhưng trong bụng chắc nó đã tin tôi đến chín chục phần trăm!

    Trong vòng một tháng trở lại đây, thấy tôi cắm đầu học lấy học để sách không rời tay, dám nó tưởng tôi đã thành "nhà bác học" rồi không chừng! Nhất là nó thấy tôi cứ liên tục vỗ ngực xưng tên, nào là "có ý thức" nào là "có trình độ", những từ ngữ mà trước đây anh hai nó chưa bao giờ dám nghĩ tới chứ đừng nói là huênh hoang khoe mẽ!

    Nhưng nó nghĩ gì mặc nó, tôi liếc xuống đồng hồ nơi tay và vội vã phóng xe ra khỏi nhà.

    Cẩm Phô đứng chờ tôi ngay trước cửa nhà chị nó. Vừa trông thấy tôi nó cụp mắt xuống giọng hờn dỗi:

    - Tưởng anh quên luôn Cẩm Phô rồi chứ!

    Tôi quệt mồ hôi trán, cười cười:

    - Quên sao được mà quên!

    - Không quên sao bữa nay mới tớỉ
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2011 22:46:47 | Chỉ xem của tác giả
Tôi lại nhe răng khỉ:

    - Mấy bữa nay tôi bận ghép hoa!

    Không biết Cẩm Phô có tin tôi không mà nó quay phắt lại, ngúng nguẩy đi vàọ

    Tôi dắt xe lên hiên, dựng sát vách tường rồi lật đật đi theọ

    Cẩm Phô dẫn tôi đi xuyên qua hành lang tới một căn phòng rộng có dăm chậu hồng kê sát cữa sổ. Tôi ngắm mất chậu hồng bằng nửa con mắt: Xấu hoắc! Không bằng một góc mấy chậu hồng của mình!

    Nhưng những chậu hồng còm cõi kia không làm tôi ngạc nhiên bằng sự vắng lặng của ngôi nhà. Không biết anh chị của Cẩm Phô đi đâu mà để tôi với nó một mình một cõị Hệt như hai đứa tôi đang ngồi với nhau trong quán bà Thường.

    Nghĩ tới đó, tôi ngẩn người ra nhìn "chị hai nhỏ Châu". Phải chăng Cẩm Phô cố tình bày ra như vậỵ Nó tìm cách đuổi khéo anh chị nó đi để tôi và nó được tự do "tình tự". Phú ghẻ nói y như thánh. Con gái mà đã chọn "điểm hẹn" thì bao giờ cũng hết ý! Cẩm Phô đã tốn bao nhiêu công sức mới sắp đặt được một chỗ "học chung" tịch mịch như thế, vậy mà tôi cứ nấn ná chần chờ. Hèn gì nó trách tôi quên nó! Tội nghiệp nó ghê!

    Tôi đặt tập vở lên bàn, hai tay xoa xao vào nhau, cố tìm một từ ngữ tương xứng để khen tặng Cẩm Phô. Nhưng tôi chưa kịp mở miệng đã có người mở miệng trước:

    - Em là Chuẩn phải không?

    Tiếng nói phát ra ngay sau lưng khiến tôi giật mình quay lạị Đứng ngay ngưỡng cửa là một người phụ nữ hao hao giống Cẩm Phô. Dù chưa gặp mặt lần nào, tôi biết ngay đó là chị Cẩm Phiêụ

    Chị Cẩm Phiêu hai tay cầm hai ly nước rau má, mắt nhìn tôi vẻ thân thiện.

    - Dạ ... dạ ...

    Tôi đáp, giọng không giấu vẻ bối rối mặc dù chị Cẩm Phiêu trông chẳng giống chút nào với các "vị thần giữ cửa" đằng tiệm thuốc Hồng phát.

    Tôi "dạ, dạ" được mấy tiếng rồi đứng im, chẳng dám nói gì, cũng chẳng dám ngồi xuống. Cẩm Phô đứng bên cạch che miệng cười hích hích càng khiến tôi thêm lúng túng.

    Cũng may chị Cẩm Phiêu là một ngườì tử tế. Thấy tôi không được tự nhiên, chị bước lại đặt hai ly nước lên bàn, giọng dịu dàng:

    - Thôi, các em ngồi học bài đi! Chị để nước đây, khi nào khát thì uống!

    Nói xong, chị nhẹ gót quay rạ

    Cẩm Phô ngó tôi:

    - Chị Cẩm Phiêu hiền không?

    -Hiền.

    - Chị hiền nhất thế giới! - Cẩm Phô tán dương chị.

    Tôi định nói "Chỉ không hiền nhất thế giới đâu! Nếu hiền nhất thế giới, bữa nay chỉ đã ... di vắng chứ đâu có ở nhà!". Nhưng cuối cùng tôi đã tỉnh táo tốp lại kịp. Tôi mà bộp chộp nói ra "ý nghĩ đen tối" đó, Cẩm Phô sẽ cho tôi là một kẻ chẳng ra gì, học không lo học, chỉ nghĩ toàn chuyện bậy bạ. Tính lợi tính hại một hồi, tôi giở giọng a dua, hùa theo Cẩm Phô:

    - Ừ, chỉ hiền nhất thế giới! - Rồi tôi chép miệng nói thêm - Không những hiền nhất thế giới mà còn hiền nhất vũ trụ nữa!

    Cẩm Phô nguýt tôi:

    - Lại dóc đi!

    Tuy nói vậy nhưng đôi mắt Cẩm Phô vẫn ánh lên vẻ thích thú.

    Chỉ tiếc là sự thích thú của nó không kéo dàị Khi nỗi hân hoan về một bà chị hiền nhất vũ trụ lắng xuống, Cẩm Phô sực nhớ ra mục đích của cuộc gặp gỡ hôm naỵ

    - Bữa nay mình ôn môn gì hén?

    Mặc dù đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng, nhưng mỗi lần nghe nhắc đến chuyện học, tôi vẫn nghe sống lưng đột ngột ớn lạnh - hệt như đó là một "phản xạ bẩm sinh". Nhưng chính chữ "mình" trong câu hỏi của Cẩm Phô đã cổ vũ tôị Cái tiếng thân thương đó đã giúp tôi đứng vững trước nỗi sợ hãị Và tôi ưỡn ngực dõng dạc:

    - Tùy Cẩm Phô! Tôi thì ... ôn môn gì cũng được!

    Cẩm Phô dòm vô thời khóa biểu:

    - Ngày mai có hai tiết toán. Vậy bữa nay ôn lại hình học đi!

    Trong các môn, tôi khá nhất là môn toán. Vì vậy tôi gật đầu ngay, sợ để lâu Cẩm Phô đổi ý:

    - Vậy mình ôn môn hình!

    Tôi vừa nói vừa lật tập sột soạt, vẻ hăng hái như sắp sửa đi thi học sinh giỏi toán toàn quốc đến nơị

    Thật ra trình độ của tôi hiện nay chưa chắc đã giỏi hơn ai, nhưng so với Cẩm Phô thì rõ ràng tôi đáng ... làm thầy nó.
    Đúng như Phú ghẻ nói, tôi đã dốt, Cẩm Phô còn dốt hơn tôi nhiềụ

    Học chung với nó một lát, tự nhiên tôi cảm thấy tôi vĩ đại quá chừng. Tôi giảng thao thao bất tuyệt, còn nó chỉ biết ngóc cổ ngồi nghe, chốc chốc lại gật đầu phụ họạ

    Lúc cao hứng tôi cũng lên giọng quát tháo om sòm, quên bẵng người ngồi trước mặt là "chị hai nhỏ Châu" tương laị Nói chung mấy hôm trước Phú ghẻ nạt nộ tôi thế nào, bữa nay tôi nạt nộ lại Cẩm Phô y như vậy, thậm chí còn hơn nữa!

    Nhưng mặc tôi hung hăng giương nanh múa vuốt, Cẩm Phô trước sau tịnh không trách móc hoặc giận hờn. Chắc nó cũng quên bẵng tôi là thằng Chuẩn quần thừa áo vá. Nó đinh ninh tôi là thầy giáo mới đổi về dạy ở trường. Thật khác xa với những lúc nó bắt chước miệng lưỡi con Liên móm để "quay" tôi như quay dế trong quán bà Thường! Sự hứng khởi trong lòng tôi dâng lên cao đến mức đôi khi tôi có cảm tưởng được làm thầy Cẩm Phô khoái hơn làm người yêu nó nhiều!

    Mà làm sư phụ một đứa như Cẩm Phô thì đúng là hách xì xằng thật. Căn bản môn hình học dường như nó cất đâu trong các ngăn kéo ở ngoài tiệm thuốc tâỵ Bài "Các phép biến hình" dễ ơi là dễ, vậy mà tôi giảng hoài nó vẫn ngơ ngơ ngác ngác.

    Tôi bảo nó phân biệt phép biến hình đồng nhất với phép quay tâm O, nó cạy cục vẽ tới vẽ lui cả buổi vẫn chưa xong.

    Tôi bảo nó chứng minh tích của hai phép dời hình là một phép dời hình, nó lại chứng minh là nó không hề biết gì về những chuyện như vậỵ

    Thế là tôi lại được dịp "lên lớp". Nào là muốn học giỏi ngồi trong lớp phải tập trung nghe thầy giảng ra sao, lúc về nhà phải chịu khó làm bài tập như thế nào ...

    Cẩm Phô không biết tôi lặp lại vanh vách những điều Phú ghẻ vừa "lên lớp" tôi nên nó cứ giương mắt dòm tôi đầy thán phục.

    Buổi "xuất quân"đầu tiên của tôi lẽ ra còn thành công rực rỡ và trọn vẹn hơn nữa, nếu như trong bài "các phép biến hình" không có phần về tam giác đồng dạng.

    Thông thường, hai tam giác đồng dạng là hai tam giác có các cạnh tương ứng tỉ lệ với nhaụ Nhưng riêng với tam giác vuông, chỉ cần biết cạnh huyền và một cạnh góc vuông có tỉ lệ tương ứng bằng nhau cũng có thể suy ra trường hợp đồng dạng.

    Những định lý này ngay từ hồi cấp hai chúng tôi cũng đã từng được nghe giảng sơ quạ Vậy mà khi tôi vẽ hai tam giác vuông với hai cạnh có tỉ lệ tương ứng, rồi hỏi:

    - Hai tam giác này có đồng dạng không?

    Cẩm Phô cứ cắn viết suy nghĩ cả buổị Chắc có lẽ nó thấy thiếu một cặp cạnh tương ứng tỉ lệ.

    Sốt ruột, tôi "gà":

    - Cẩm Phô thấy hai tam giác này có gì dặc biệt không?

    Lúc bình thường, có lẽ Cẩm Phô đáp ngay không cần nghĩ ngợị Nhưng nãy giờ bị tôi quát tháo ghê quá, nó mất bình tĩnh đến mức hầu như chẳng hiểu tôi hỏi gì.

    Thấy nó một mực làm thinh, tôi đâm quạu:

    - Tam giác này là tam giác gì?

    Tôi hỏi giọng gắt gọng. Cẩm Phô dường như cũng hết mức chịu đựng. Thấy tôi quạu, nó quạu theo:

    - Tam giác Béc-muđa!

    Đòn phản công bất thần của Cẩm Phô làm tôi choáng váng mặt mày, hệt như vừa ăn một cú đấm của Mohamet Ali vào quai hàm. Trong một thoáng, tôi cảm thấy căn phòng như nghiêng hẳn đị Và trong cái thế giới vẫn còn đang đảo lộn ghê gớm đó, tôi chếch choáng đứng dậy và ôm tập đi thẳng ra cửa không một lời từ giã ...


------------HẾT CHƯƠNG 14------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2011 22:49:17 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 15:



Tôi vừa đút đầu vô cổng, đã thấy Phú ghẻ ngồi đợi ở cửạ Vừa thấy tôi nó hỏi ngay:

    - Tốt đẹp cả chứ?

    Tôi hầm hầm:

    -Tốt đẹp cái con khỉ!

    Giọng điệu gây gổ của tôi khiến Phú ghẻ chưng hửng. Nó đi tò tò theo tôi, giọng không giấu vẻ lo âu:

    - Có chuyện gì vậỷ Bộ không thuộc bài bị "cô giáo" bắt bí hả?

    Tôi "xì" một tiếng, môi dài cả thước:

    - Nó học dốt như bò mà bắt bí nổi ai!

    - Chứ' sao mày đỏ mặt tía tai như con gà chọi vậỷ Hay là mày bị chị Cẩm Phiêu vác gậy rượt chạy toé khóỉ

    Tôi nhún vai:

    - Chị Cẩm Phiêu hiền nhất thế giới!

    Tới đây thì Phú ghẻ ngẩn người rạ Mặt nó ngơ ngơ ngác ngác trông đến tộị Chắc nó không tài nào hiểu được tại sao một cái đứa ngày hôm qua còn hùng hùng hổ hổ về chuyện học chung với người yêu mà hôm nay từ điểm hẹn trở về, người ngợm lại trông tả tơi như một cái mền rách.

    - Mày có nghĩ đến già cũng không ra đâu!

    Cuối cùng tôi sợ Phú ghẻ đứng lâu hóa đá, tôi vỗ vai nó và tặc lưỡi kể cho nó nghe câu chuyện vừa xảy ra ở nhà chị Cẩm Phiêụ

    Tôi tưởng nghe xong, Phú ghẻ sẽ vì tình bạn mà hùa theo tôi chửi Cẩm Phô tơi tả. Nào ngờ tôi vừa kể dứt, nó liền ôm bụng cười bò:

    - Trời ơi là trời! Ông Bec-mu-đa ơi là ông Bec-mu-đa!

    - Béc-mu-đa cái đầu mày! - Tôi nổi nóng.

    - Cái đầu mày thì có! - Phú ghẻ hừ giọng.

    - Thật tao chưa thấy đứa nào ngu đếm mức học chung với người yêu mà bày đặt nạt nộ quát tháo như mày! Mày đâu phải là thầy hiệu trưởng hay thầy giám thị!

    Tôi đỏ mặt:

    - Tại nó chứ bộ! Ai bảo tao giảng hoài mà nó cứ ngồi giương mắt ếch dòm tao chi!

    - Thì ai mà chẳng vậy!

    - Tao đâu ... đâu ...

    Đang cơn hăng máu, tôi định nói "Tao đâu có như vậy" nhưng vừa mới mở miệng, tôi sực nhớ mấy bữa đầu tiên ngồi học với Phú ghẻ, tôi còn ấm ớ hơn Cẩm Phô bữa nay nhiều, lền vội vàng tốp lạị Phú ghẻ biết tỏng bụng dạ tôi, liền chọc:

    - Mày định nói gì?

    Tôi cười hì hì:

    - Tao định nói là tao đâu có cố ý diễu võ giương oai với Cẩm Phô làm chi! Tại lúc nãy trời nóng bức, tự nhiên tao đâm quạụ
    Phú ghẻ không buồn để ý đến lời phân trần vụng về của tôị Nó chép miệng bình luận:

    - Nhỏ Cẩm Phô kêu mày bằng "tam giác Béc-muđa" là còn hiền, gặp con Liên móm, mày quát nó kiểu đó, chắc nó liệng guốc lên đầu mày quá!

    Phú ghẻ làm tôi ăn năn quá chừng. Nhớ lại buổi học chung khi nãy, tôi thấy lời lẽ và cử chỉ của tôi quả có phần quá đáng. Vấn là đứa học hành chẳng ra gì, từ lúc bắt đầu ôm tập đi học đến nay toàn bị thiên hạ coi thường nay bỗng dưng được làm thầy một đứa khác, cái sự "đổi đời" đột ngột đó khiến tôi không tài nào giữ bình tĩnh được. Trước nay tôi thường nghe Phú ghẻ giảng bài, bây giờ tự dưng có một đứa ngồi vểch tai lên nghe những lời vàng ngọc của mình, cái "hương vị" đó nó lạ quá, bảo tôi không "Tận hưởng" sao được!

    Chỉ tội cho Cẩm Phô. Thật ra nó không đến nỗi dốt lắm, nhưng thấy tôi hò hét gầm gừ ghê quá, nó hoảng vía quên sạch hết những gì đã học. Và nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài, chỉ cần học chung với tôi ba buổi thôi, chắc Cẩm Phô phải xin vô bịnh viện thần kinh nằm điều trị ít nhất là sáu tháng!

    Tôi liếc Phú ghẻ, giọng áy náy:

    - Giờ tao phải làm sao màỷ

    Phú ghẻ cười khảy:

    - Thì gặp nó xin lỗi chứ sao!

    - Nhưng biết Cẩm Phô có chịu gặp tao nữa không?- Tôi hỏi Phú ghẻ mà như tự hỏi mình. giọng đầy hoang mang.

    - Cái đó thì tao không biết! Mày phải tự mình đi gặp nó mà hỏi lấy!

    Cái thằng ghẻ ngứa này, tôi chưa kịp mở miệng nhờ nó, nó đã muốn dang ra! Bạn bè thế mà cũng gọi là bạn!

    Nhưng nỗi lo lắng của tôi không kéo dài lâụ

    Trưa hôm sau, lúc tôi đi học về ngang qua tiệm thuốc tây Hồng phát, thằng Luyện đã đứng đợi sẵn bên đường, chặn tôi lại:

    - Chị Cẩm Phô gởi cho anh cái này nè!

    Tôi chưa kịp phản ứng thì nó đã nhét dấm dúi mảnh giấy vào túi áo tôi rồi dọt lẹ vào nhà.

    Trên đường về, đã mấy lần tôi muốn dừng xe lại mở "bức thư tình" ra xem, nhưng rồi sợ phải đọc thấy những lời trách móc, xỉ vả, tôi đành bấm bụng ráng lết về tới nhà.

    Giúi đại chiếc huy chương vàng vào góc nhà tôi tót vào phòng học và sau khi chốt cửa lại cẩn thận, tôi lật đật móc tờ giấy trong túi ra xem.

    Lướt qua lá thư nỗi hồi hộp trong lòng tôi từ từ tan biến và mặt tôi mỗi lúc một dãn rạ Hóa ra đó không phải là "tối hậu thư" của chị hai nhỏ Châụ Cũng không có dòng nào trách cứ hoặc hờn dỗị Trong thư nó bày tỏ sự hối hận về cái từ "tam giác Béc-muđa" bất kính mà nó đã buột miệng thốt ra trong một khoảnh khắc bàng hoàng không tự chủ. Và nó mong tôi đừng để bụng chuyện đó mà vẫn tiếp tục đến nhà chị Cẩm phiêu để học chung với nó theo kế hoạch dã dự định.

    Nói chung, lời lẽ trong thư vô cùng thành khẩn. Tôi đọc đến đâu, ruột gan mát đến đó. Và trong khi đủng đỉnh nhấm nháp từng câu từng chữ trong lá thư - cũng khoái trá chẳng kém gì khi thưởng thức món thịt bò xào hôm nọ - một lần nữa tôi nhận ra không có người con gái nào trên đời đáng yêu bằng Cẩm Phô. Đáng yêu nhất là tôi chưa kịp xin lỗi nó, nó đã lo xin lỗi tôi trước khiến tôi đành phải bỏ dở cái ý định tốt đẹp của mình một cách sung sướng.

    Phú ghẻ không biết gì về cái sự cố êm ái đó nên bữa hôm sau, gặp tôi trên lớp, nó hất hàm nhắc nhở:

    - Làm bổn phận chưả

    - Bổn phận gì?

    - Đi xin lỗi Cẩm Phô chứ bổn phận gì!

    Tôi hừ mũi:

    - Tao không đi nữa! - Rồi tôi ưỡn ngực dõng dạc - Tao nghĩ lại rồi! Lẽ ra nó phải xin lỗi tao chứ chẳng việc gì tao phải vác xác đi xin lỗi nó!

    Phú ghẻ ôm lấy đầu:

    - Trời ơi là trời! Ngu ơi là ngu! Vậy mà cũng bày đặt đi yêu người ta!

    - Có mày ngu thì có! - Vừa nói tôi vừa rút mẩu giấy trong túi chìa ra trước mặt Phú ghẻ, giọng đắc thắng như một tên được bạc - Coi đây nè!

    Phú ghẻ dòm vô lá thư, mắt trố lên và miệng mồm lập tức cứng đơ.

    - Saỏ - Tôi nheo mắt nhìn Phú ghẻ giọng hí hửng.

    - Còn trăng với sao gì nữa! - Phú ghẻ thở một hơi dài thườn thượt - Tao tưởng chỉ có mình mày ngu, hóa ra Cẩm Phô cũng ngu nốt!

    - Dẹp mày đi, đồ ghẻ ngứa!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2011 22:50:56 | Chỉ xem của tác giả
Tôi hét lên và giật tờ giấy lạị Rõ là cái giọng ghen tị với hạnh phúc của người khác! Bạn bè ba đứa chơi với nhau, thằng Cường lọt vô mắt xanh Thùy Dương, tôi lọt vô tiệm thuốc tây Hồng Phát, còn Phú ghẻ chẳng được ai doái hoài, chỉ có lọt ... xuống hố, chắc vì vậy nên nó tức mình nó chửi tụi tôi ngụ Đi một quãng xa, lòng tôi vẫn chưa hết hậm hực.

    Nhưng tôi chỉ ức Phú ghẻ được có một ngàỵ

    Qua ngày hôm sau, lúc ngồi ở nhà chị Cẩm Phiêu ôn lại môn vật lý, gặp phải bài gia tốc trong chuyển động cong và chuyển động tròn đều, Cẩm Phô thắc mắc đến đâu, tôi đáp ro ro đến đó, tự dưng tôi cảm thấy biết ơn Phú ghẻ vô kể. Vật Lý là môn xưa nay tôi vẫn chạy dài, chính vì nó mà cây đàn cáu của tôi bị ba tôi đập vỡ, vậy mà nhờ Phú ghẻ tận tình kèm cặp một thời gian, bây giờ tôi có thể ung dung ngồi giảng giải cho Cẩm Phô từng li từng tí, hệt như thể tôi là Newton tái thế. Sự đời quả là lắm nỗi tréo ngoe, chả làm sao lường trước được!

    Lần này rút kinh nghiệm, tôi không ngoác mồm la lối om sòm như một tên du côn du kề nữạ Tôi bắt mình mở âm lượng vừa đủ nghe, nói năng nhỏ nhẹ như con gái về nhà chồng ... ba bữa đầụ Tôi phải chứng tỏ với Cẩm Phô một người mang "tam giác ác quỷ" phía sau mông vẫn có thể mang một "trái tim thiên thần" trong lồng ngực.

    Khi nãy lúc tôi vừa đến, Cẩm Phô đứng đón ngay ở cửa, hỏi:

    - Anh có còn giận Cẩm Phô không?

    Tôi hùng hồn:

    - Không! Tôi có giận gì Cẩm Phô đâu! Tôi chỉ giận cái thói nóng nảy của tôi thôi!

    Nghe tôi nói vậy, Cẩm Phô lườm tôi một cáị Nó không nói gì nhưng tôi vẫn đọc thấy sự vui sướng long lanh trong mắt nó. Chắc nó nghĩ khi kết bạn với tôi, nó quả đã không chọn lầm người! Chỉ tiếc là không có Phú ghẻ ở đâỵ Nếu được tận mắt chứng kiến cảnh tôi ăn nói văn hoa lịch sự thế nào và Cẩm Phô nhìn tôi âu yếm ra sao, chắc có cho vàng nó cũng không dám bảo tụi tôi ngu nữa!

    Tôi và Cẩm Phô học chung với nhau êm đềm và suôn sẻ được chừng hai tuần thì Liên móm đột ngột xuất hiện. Hôm đó hai đứa tôi đang ngồi ôn lại bài lũy thừa với số mũ hữu tỉ, Cẩm Phô hỏi tôi:

    - Tại sao số âm lại không có căn bậc chẵn?

    Tôi chưa kịp trả lời thì bỗng có một giọng ngâm nga:

    - Số âm ngồi cạnh số dương.

    Chính là bậc chẵn, còn hỏi han nỗi gì?

    Trong một thoáng, người tôi như bị dán chặt xuống ghế. Không cần quay lại, tôi vẫn biết thừa người mới đến là aị Trên khắp trái đất này, chỉ có nhỏ Liên móm mới có cái giọng chua lè chua lét như thế. Khi bỡn cợt, chọc ghẹo, cái giọng của nó càng eo éo, nghe muốn buốt óc.

    Sự xuất hiện bất ngờ của nó ngay tại "hiện trường" khiến trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Lần trước, cũng chính vì sự châm chọc của nó mà tôi và Cẩm Phô đành phải chia tay những buổi hẹn hò thơ mộng trong quán bà Thường. Bây giờ hai đứa tôi đã biết thân phận rút vào "hoạt động bí mật", vậy mà chẳng hiểu ma xui, quỷ khiến thế nào nó lại lò dò dẫn xác tớị Và ngay câu đầu tiên, nó đã chẳng tỏ ra ý định tự tế gì. Có vẻ như nó quyết theo "hại" tôi đến cùng.

    Trong khi tôi ngồi chết cứng trên ghế với bao nhiêu ý nghỉ đen tối trong đầu và mồ hôi nhỏ thành giọt trên trán, Cẩm Phô lại thản nhiên như không. Nó nhìn về phía cửa phòng, niềm nở:

    - Vô đây chơi! Đi đâu về ghé vậỷ

    - Tao đi tìm mày chứ đi đâu! Tao lại đằng nhà, gặp thằng nhóc Luyện. Nó bảo mày đang hẹn hò ở đây!

    Liên móm vừa đáp vừa thong thả bước lại ngồi xuống cạnh Cẩm Phô. Tôi lập tức đưa mắt ngó lơ chỗ khác, bụng phân vân không biết nên ngồi chịu trận hay là bỏ ra sau nhà quách. Cứ cái đà này, chẳng biết con nhỏ miệng móm này sẽ còn ăn nói vung vít những gì gì nữa! Tự dưng tôi đâm giận Cẩm Phô quá chừng. Liên móm là con nhỏ "ác nhơn thất đức" như thế, nó đi đến đâu là "hạnh phúc" người ta "tan vỡ" đến đó, gặp nó nếu không suỵt chó cắn thì cũng nên tìm cách đuổi khéo nó đi, ai đời lại rước nó vô nhà cho nó "nói hành nói tỏi"!

    Nhưng Cẩm Phô làm như chẳng thèm để ý đến bộ mặt rầu rĩ của tôị Nó đập tay lên vai Liên móm, trách móc bằng một giọng tươi tỉnh:

    - Mày sao lúc nào cũng nói bậy được! Tụi này đến đây để học chung chứ đâu phải để ngồi tán dóc!

    - Khỏi cần quảng cáo! - Liên móm khịt mũi - Dạo này thấy mày giỏi giang hẳn ra, tao biết ngay là mày đang lén lút "tầm sư học đạo" với ai rồi!

    Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt Liên móm nhưng tai tôi vẫn dỏng lên để xem thử con nhỏ miệng móm này xỏ xiên gì mình. Nào ngờ nó "phán" một câu khiến tôi mát dạ quá chừng. Cứ theo giọng lưỡi của nó thì tôi không phải là thằng Chuẩn dốt kinh niên và suýt chút nữa bỏ học ở nhà đi giữ bò mà là một thằng Chuẩn uy tín đầy mình, học giỏi ngay từ khi còn ngậm vú mẹ.

    Rồi dường như chưa cho thế là đủ, Liên móm day sang tôi, hỏi bằng giọng thân mật:

    - Chuẩn học giỏi quá hén! Chắc năm nào Chuẩn cũng là học sinh xuất sắc phải không?

    Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi được nghe người khác hỏi tôi một câu lạ lùng như thế và tai tôi lùng bùng mất mấy giâỵ Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, tôi kịp nhận ra nhỏ Liên móm tử tế hơn tôi tưởng nhiều và giọng nó không phải lúc nào cũng chua lè chua lét. Như lúc này chẳng hạn, khi nó kêu tôi bằng tên thay vì bằng "ông" như mọi lần, giọng nó ngọt ngào không thua gì đường phèn.

    Đã mấy lần tôi định gật đầu nhận đại mình là học sinh xuất sắc cho oai, nhưng nhớ đến thằng Cường tôi đành nuốt nước bọt làm thinh, chỉ nhe răng cười cười ra vẻ ta đây khiêm tốn không tiện nói về mình.

    Cường học chung lớp với tôi từ nhỏ. Mỗi tuần tôi lãnh mấy con zê-rô, nó đều biết. Mỗi tháng tôi lãnh mấy cú "thiết cước" của ba tôi vào "hạ bàn" về cái tội học hành lẹt đẹt, nó đều haỵ Cường lại thường xuyên gặp gỡ và bốc phét với Thùy Dương ở nhà Liên móm. Nếu bây giờ tôi nhận vơ cái danh hiệu học sinh xuất sắc vào mình, nhỡ mai mốt Cường cao hứng rêu rao "thành tích học tập" của tôi trước mặt hai đứa này, lúc đó tôi chỉ có nước kiếm đường chui xuống đất.

    Thấy tôi không ừ không hử, chỉ ngồi cười ruồi, Liên móm lại nói:

    - Mai mốt học bài có chỗ nào không hiểu, tôi đến hỏi Chuẩn nghẻ

    Đề nghị của Liên móm khiến tôi giật thót. Tôi đâu phải là Phú ghẻ. Trình độ tôi chỉ đủ sức làm thầy một đứa học trò lưu ban như Cẩm Phô. Cỡ Liên móm hay Thùy Dương, tụi nó hỏi đâu chắc tôi bí tới đó. Nhưng khổ nỗi, Liên móm đánh giá tôi cao vòi vọi, tôi lại ậm ừ tỏ vẻ ta đây tài cao thật, bây giờ tình thế bất ngờ đưa đẩy quá xa, tôi muốn tuột xuống thì đã muộn.

    Trong khi tôi đang loay hoay gãi đầu gãi cổ và chưa kịp nghĩ ra kế nào thoát hiểm thì "Cẩm Phô" đã kịp thời "cứu bồ". Nó lườm Liên móm:

    - Thôi đừng có làm bộ! Học sinh giỏi như mày với con Thùy Dương mà "học bài không hiểu" thì còn ai hiểu nỗi!

    - À, à, - Liên móm nheo nheo mắt - Mày muốn độc quyền sư phụ của mày, khôngthèm "san sẻ" cho bạn bè hén!

    Lời trêu chọc của Liên móm khiến tôi đỏ mặt. Nhưng từ khi nó khen tôi "Chuẩn học giỏi quá hén", tôi đã không buồn giận nó nữạ Tôi mặc nó muốn nói gì thì nóị

    - Nói bậy nè! - Cẩm Phô cấu vào lưng Liên móm - Khai thật đi! Mày kiếm tao có chuyện gì?

    Liên móm vừa la "oai oái" vừa nhảy ra xa:

    - Tao tìm mày để mượn cuốn sách đại số chứ để làm gì! Cuốn của tao không biết rớt ở xó xỉnh nào, tao kiếm hoài không ra!
    Rồi vẫn đứng tuốt đường xa, nó vuốt tóc nói thêm:

    - Nhưng nếu mày với ông Chuẩn đang học thì thôi, tao về!

    Không biết tự bao giờ, tôi không còn coi Liên móm là con nhỏ ác ôn nữạ Tôi thấy miệng nó tự dưng hết móm. Giọng nó cũng hết chuạ Vì vậy, tôi chìa cuốn sách ra:

    - Liên cứ cầm cuốn này về học đi!

    Liên móm có vẻ ngạc nhiên trước thái độ thân thiện của tôị Nó chớp mắt:

    - Còn mấy người thì saỏ

    - Liên cứ yên tâm, tụi này còn cuốn khác! - Tôi đáp và lấy làm lạ khi nghe giọng mình dịu dàng khác hẳn ngày thường.

    Cẩm Phô cũng gật đầu hùa theo:

    - Phải đó! Mày cứ lấy cuốn này mà học!

    Liên móm không khách sáọ Nó bước lại bàn lấy cuốn sách trên tay tôi, nhét vào cặp:

    - Cảm ơn mấy người nghen! Kể từ phút này, mấy người được ... tự do!

    Nói xong nó quày quả đi thẳng ra cửạ "Số dương" ngồi cạnh "số âm" đực mặt ngó theo, miệng méo xẹọ

    Không biết có phải nhờ cuốn đại số "hối lộ" đó hay không mà từ bữa đó trở đi, Liên móm không buồn chọc ghẹo tôi nữạ Gặp nhau trên trường hoặc đụng đầu nhau ngoài phố, nó chỉ cười cười nhìn tôị Nhằm bữa cao hứng, nó cũng ba hoa xích đế đủ chuyện trên đời, nhưng từ đầu đến cuối nó tuyệt nhiên không hề đã động gì đến chuyện tình cảm giữa tôi và Cẩm Phô.

    Những lần ghé thăm tổ học tập của hai đứa tôi, thỉnh thoảng nó cũng ngứa miệng cợt đùa vài câụ Nhưng từ ngày biết nó không ác ý gì với tôi, tôi chẳng sợ nó trêu nữạ Thậm chí bây giờ nghe nó "cáp đôi" tôi với Cẩm Phô, tôi còn khoái ngầm trong bụng và những lúc như vậy bao giờ tôi cũng len lén liếc trộm "chị hai nhỏ Châu" bằng ánh mắt hí hửng và gian manh khó tả. Cặp mắt tôi lúc đó chắc giống hệt như hai cái ... tam giác Béc-mu-đạ


-------------HẾT CHƯƠNG 15--------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách