|
Tôi biết chắc mình nằm mơ. Một trận gió mạnh, cuốn tôi bồng bềnh trên một đám mây dày đặc xám xịt. Một vật thể kim loại lạnh toát, lướt trên da tôi. Lưỡi dao vô hình bén ngọt cắt vào cổ, vào cằm, dừng lại lâu giữa hai mắt tôi. Chưa bao giờ tôi lạnh cóng đến thế. Thu hết tất cả tàn lực, tôi mở mắt, vùng mạnh, chồm dậy. Sau vài giây chuếnh choáng, tôi nhận ra mình đang ngồi trên một cái sofa bằng da mềm trong gian phòng khách sang trọng. Hoảng hốt, tôi nhìn vội xuống tay chân. Ơn trời, tôi không bị trói gô lại như lẽ ra tình huống này phải thế. Gió từ ngoài cửa sổ thốc vào lồng lộng. Ngọn đèn chùm ngay giữa trần hắt xuống luồng sáng chói mắt. Một mảnh nhựa hình chữ nhật trong chùm chìa khoá lúc này đang được cắm vào khe nhỏ bên cạnh các công tắc điện. Chết tiệt, có thế mà tôi không biết, loay hoay hoài mà đèn không sáng. Tiếng lục đục từ phía sau bộ sofa vọng đến. Chậm rãi, tôi ngoảnh đầu về phía sau. Peter Yeo đứng sát bên ô cửa sổ, khoanh tay nhìn ra ngoài khung cảnh thành phố trải rộng. Trông nghiêng, con mắt đeo kính trắng không để lộ một chút cảm xúc. Một đôi mắt rắn thật sự, tôi thầm nghĩ. Tôi nhao nhác nhìn quanh. Chuyện gì vừa xảy ra thế nhỉ? Tại sao Peter lại nấp sẵn ở đây chứ? Tôi chợt hiểu ra. Căn hộ này thuộc quyền sở hữu của Peter. Ông ta có chìa khoá nên vào đây bất kể lúc nào. Tối nay, ông ta rình bắt Hoàng Anh. Nhưng con mồi nộp mạng lại là tôi. Suy nghĩ thật nhanh, tôi quyết định tốt hơn hết nên đàng hoàng đứng dậy, lấy theo thuốc đau dạ dày và laptop rồi ra về. Việc của tôi chỉ là như thế. Tôi nên bỏ lại sau lưng tất cả những rắc rối của kẻ khác, chẳng nên dính mũi vào làm gì. Bất chợt, chừng như đọc được suy nghĩ của tôi, ông ta cất giọng trầm mượt:
- Tôi biết, lúc này Hoàng Anh đang ẩn náu ở nhà cô, Lim ạ...
- Không có đâu! - Tôi chối phắt, lại run bắn lên. Chết tiệt, có thể lúc này lão Peter đang cho người phóng xe đến nhà tôi để tóm lấy Hoàng Anh không chừng. Làm sao tôi có thể bảo vệ chị ấy? Nuốt nước bọt, tôi chỉ biết nói vớt vát - Chị ấy chỉ nhờ tôi đến đây lấy hộ laptop thôi. Nếu biết chị ấy ở nhà tôi, sao ông chờ ở đây làm gì?
- Tôi tin là sau cơn hoảng sợ vô lối, cô ấy sẽ về đây, nói chuyện với tôi đàng hoàng - Giọng Peter vẫn đều đều. Điều này đáng sợ hơn mọi doạ dẫm vũ lực.
- Chị ấy chẳng có gì phải nói với ông cả! - Đột nhiên tôi nổi giận, nói to. Hừ, ông ta muốn gì chứ? Lôi kéo Hoàng Anh bằng tiền, bằng vật chất không được, ông ta muốn gây áp lực bằng sự đe doạ tính mạng hay sao?.
- Cô nghĩ là Hoàng Anh không có gì để nói sao? - Peter rời bỏ chỗ đứng cạnh cửa sổ, vòng đến sát ghế sofa, đứng cao lớn ngay trước mặt tôi, nhìn xuống miễn cưỡng. Trong cách nói, hình như ông ta có điều gì đó chất chứa, vô cùng cay đắng và căm hận - Cô nghĩ Hoàng Anh là ai?
- Chị ấy là nạn nhân của ông! - Tôi ném thẳng ý nghĩ của mình vào mặt Peter.
Thình lình, không thể tin nổi, Peter Yeo khuỵu xuống. Lúc này, tôi mới nhận ra mặt ông ta ràn rụa nước mắt. Đôi mắt vằn đỏ, sưng húp. Ông ta đã khóc, rất lâu. Một kẻ như Peter mà lại khóc. Phát hiện này, thay vì gây ngạc nhiên, lại làm tôi sợ đến cứng người lại. Ông ta úp mặt vào lòng bàn tay, đôi vai rung lên bần bật. Vài sợi tóc trên cái đầu hói bay phất phơ kiệt sức. Ông ta nấc lên thảm thiết:
- Con tôi! Cô ấy đã giết chết con của tôi! Tôi muốn gặp cô ta, để đòi lại đứa bé!
Tôi bó gối, sợ hãi đến nỗi máu đông lại. Sự thật quái gở gì thế này?
- Con nào? Ai giết con của ông, Peter? - Tôi lắp bắp.
Peter thình lình ngẩng đầu lên, nhìn tôi, mắt lạc thần:
- Hoàng Anh. Tôi đã thương yêu cô ta. Tôi đã hy vọng. Cô ta đã mang trong bụng đứa con của tôi. Nhưng rồi cô ta nhẫn tâm. Cô ta đã giết nó...
- Ông nói láo. Ông dựng chuyện. Không hề có việc như thế... - Đầu óc tôi quay cuồng. Hoàng Anh chẳng đả động gì về chuyện này mà. Chị ấy chỉ kể rằng ông ta theo đuổi, lo lắng tạo điều kiện sống và làm việc cho chị ấy tốt hơn mà thôi. Làm gì xảy ra chuyện có con.
- Lim, câm đi. Cô là một đứa nít ranh. Cô không hiểu gì cả! - Peter gào lên. Hai bàn tay ông ta nắm chặt khuỷu tay tôi. Ông ta bắt đầu lắc mạnh tôi, như rung một cây lau sậy.
Rồi Peter bất thần thả tôi ra, buông thõng tay. Hơi thở nồng nặc mùi rượu mạnh. Ông ta gục đầu xuống mặt ghế sofa, ngay sát chỗ tôi ngồi. Ông ta khóc nức nở. Thỉnh thoảng, tiếng khóc âm oang, nghe như tiếng tru của loài sói hoang dã, cô độc. Chưa bao giờ tôi hãi sợ đến thế. Nhưng, ngay tại tâm điểm của nỗi khiếp đảm, tôi chợt hiểu, Peter nói thật. Ông ta mất con nên mới đau đớn thế. Thu hết can đảm, tôi đặt nhẹ bàn tay lên vai Peter, khẽ khàng:
- Peter, bình tĩnh lại đi. Tôi hiểu nỗi đau trong ông. Nhưng ông đừng làm gì sai trái. Hoàng Anh không phải là người tồi tệ. Có thể một sự hiểu lầm nào đó...
Peter Yeo vẫn khóc. Tôi trèo qua lưng sofa, tìm tủ lạnh, rót cho ông ta một cốc nước, đặt lên bàn.
Tôi đưa nước cho ông ta uống, cố gắng tìm vài lời nhẹ nhàng dễ nghe để an ủi. Mất chừng nửa tiếng, Peter có vẻ dịu lại. Ông ta ngồi sâu vào lòng ghế salon, uống từng ngụm nước nhỏ, lơ đãng nhìn tôi. Đột nhiên, ông ta nói với tôi, giọng ráo hoảnh:
- Được rồi, cô về đi, Lim! Hôm nay, cô đã thấy và biết quá nhiều thứ mà lẽ ra một cô gái ngây thơ như cô không nên biết.
Tôi rụt rè lấy cái laptop và hộp thuốc trong ngăn kéo như lời Hoàng Anh dặn, rón rén bước ra cửa. Peter Yeo để yên cho tôi đi, không nói gì thêm. Khi tôi chạy xe về đến nhà mình, Hoàng Anh đã biến mất.
° ° °
Sáng thứ hai đầu tuần, tôi chạy thẳng đến công ty, tâm trạng phấn chấn. Đẩy cửa bước vào phòng làm việc, những gương mặt đồng nghiệp ngước nhìn tôi, rồi ngoảnh đi, bối rối và khó xử chuyện gì đó. Từ trong cabin, AD Quang đứng lên, chìa ra một cái phong bì. Tôi bóc cái phong bì có tiêu đề của Red Sun, đọc nhanh tờ giấy bên trong. Giấy cho tôi nghỉ việc. Chữ ký của Peter Yeo in đậm phía dưới, sắc lẻm, đen như tia nhìn bất động tàn nhẫn của loài rắn.
|
|