|
Chương 19 (Tiếp)
Trang Nhị, Trang Tam sát lại gần.
“Nhận ngọc bội không phải nghĩa là đã nhận Lão Ngũ sao.”
“Ngươi sẽ không ngu đến mức không đoán ra hàm ý trong đó đấy chứ?”
“Hình như hắn thật sự bị choáng nha.”
“Ta thấy hắn là bị dọa đến choáng váng. Nếu ta bị lừa đến mà đối phương lại là Lão Ngũ thì…”
“Ta nói, dẫn hắn ra.” Trang Nhất quát khẽ một tiếng, hai huynh đệ sợ đến mức vội vàng đẩy Hoàng Phủ Thành ra ngoài.
Hoàng Phủ Thành vừa xuất hiện, lễ đường vốn náo nhiệt lập tức im lặng như tờ. Tất cả ánh mắt đồng loạt bắn về phía hắn.
“Nhìn cái gì, mấy tên khốn kiếp này!” Người mặc đồ cưới, che khăn hỉ đối diện Hoàng Phủ Thành thấp giọng mắng. “Sớm biết thế này nên để tiểu mỹ nhân mặc lễ phục tân nương, chùm cái khăn hỉ này xem bọn chúng còn nhìn thấy cái gì!”
Nghe được giọng nói của y, Hoàng Phủ Thành rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Y vì hắn lại có thể bằng lòng mặc nữ trang!
Vô tri vô giác bái thiên địa xong, Hoàng Phủ Thành nhìn ‘tân nương’ bên cạnh, thật sự có chút lúng túng.
“Tiểu mỹ nhân,” Trang Ngũ thật sự không nhịn được nữa, len lén nhấc một góc khăn hỉ lên, “Khi nào ngươi mới bằng lòng lật khăn hỉ a?”
“A.” Hoàng Phủ Thành ngây ngô xong, chậm rãi lật khăn hỉ của Trang Ngũ lên.
Y trang điểm. Lông mi đen, môi tô hồng, hai ba vạt hồng khiến gương mặt sáng hơn, càng lộ ra vẻ nhu mì. Hắn không khỏi nhìn đến ngây người. Y như vậy, thật sự rất có mùi vị nữ nhân.
Y bị hắn nhìn có chút xấu hổ, cúi đầu xuống, “Ta như vậy… rất kỳ quái sao?”
Hắn vội vàng lắc đầu.
“Tiểu mỹ nhân không thấy kỳ quái là tốt rồi.” Trang Ngũ thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
“Đau đầu muốn chết.” Y lấy mũ phượng xuống, “Nữ nhân thành thân thật phiền phức, phải mang thứ nặng như vậy trên đầu, y phục cũng vậy, vừa nặng vừa nóng, bước đi cũng không xong.” Y vừa phàn nàn vừa cởi luôn cả áo khoác trên người xuống, mặc trung y nhảy đến trước gương nhìn một chút, sau đó bắt đầu cởi tóc của mình.
“Cái kiểu tóc này đã giày vò ta cả một canh giờ, cuộn lên cuộn xuống, phiền phức muốn chết… Đáng ghét!” Trang Ngũ sốt ruột kéo đau chính mình.
Hoàng Phủ Thành vội đi tới giúp y từng chút từng chút cởi kiểu tóc lằng nhằng kia ra.
“Tiểu Ngũ.” Hắn ôm lấy y, nhẹ giọng gọi.
“Ừ?” Trang Ngũ cảm thấy hít thở có chút khó khăn bởi vì đầu lưỡi Hoàng Phủ Thành đang từ tai y liếm xuống.
“Cảm ơn.”
“Cái… gì?” Tay hắn bò vào trong xiêm y của y, chậm rãi đi lên.
“Cảm ơn ngươi…” Hoàng Phủ Thành dừng lại, đây là cái gì?
“Sao… Sao vậy?” Trang Ngũ đỏ mặt, bởi tay hắn vẫn đang dừng trên ngực y.
|
|