|
“Ta không biết.” Nhạn Hồi đáp, “Ngay cả đỉnh Tâm Túc có bảo vật gì ta cũng không biết.”
Ánh mắt Lăng Phi cao ngạo nhìn Nhạn Hồi một lúc, sau đó khẽ nghiêng mắt nhìn Bạch Hiểu Lộ trong nhà lao: “Cô ta không muốn nói tất sẽ có người nói thay.”
Đệ tử trong lao nhận được ánh mắt của Lăng Phi, mấy roi “xoẹt xoẹt” lại gọn gàng dứt khoát rơi trên người Bạch Hiểu Lộ.
Bạch Hiểu Lộ kêu đau. Cả phòng giam, trừ Nhạn Hồi chau mày, không một ai dị nghị với hành vi này.
“Nhạn Hồi đã cứu ngươi chắc ngươi cũng biết kế hoạch bên trong, mau khai rõ hành tung của bảo vật đỉnh Tâm Túc.” Lăng Phi quay người, mang theo cảm giác tự cao trời sinh đi tới trước nhà lao, nàng ta nhìn Bạch Hiểu Lộ bên trong, “Không nói thật thì ta còn có cách khiến ngươi đau gấp mười lần.”
Bạch Hiểu Lộ khóc đến khản giọng, có lẽ vì quá đau nên thần trí không được tỉnh táo lắm, nó vừa lắc đầu nói “Tôi không biết” vừa hét lên “Tỷ tỷ cứu muội”.
Nó vừa nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều thoáng dừng trên người Nhạn Hồi.
Lăng Phi nửa khiêu khích nửa khinh bỉ nhìn Nhạn Hồi, Nhạn Hồi hiểu ánh mắt của nàng ta, nàng ta đang nói “Đồ sâu kiến hèn hạ như ngươi mà lại ngông cuồng muốn đấu với ta à, lần này ta xem thử ngươi còn giở được trò gì”.
Nhạn Hồi không thích bị vu oan, không thích bị khiêu khích, không thích bị uy hiếp. Nhưng tất cả những chuyện nàng không thích lúc này Lăng Phi đều đã làm hết.
“Dừng tay.” Giọng Nhạn Hồi khẽ trầm xuống, “Các người ức hiếp con gái người ta như vậy, không sợ mẫu thân đã qua đời của nó ban đêm tới tìm các người sao?”
Lăng Phi cười lạnh: “Người tu tiên tu đạo sợ gì âm tà yêu quái làm loạn, kẻ sống ta không sợ, chết rồi lại càng chẳng có gì đáng sợ.”
Nhạn Hồi nhìn hồn phách Hồ yêu ba đuôi: “Cô nghe thấy rồi đó, sau này ban đêm đừng tới tìm ta nữa, tìm cô ta đi.”
Lăng Phi khinh bỉ đảo mắt nhìn Nhạn Hồi, ánh mắt lại rơi trên người Bạch Hiểu Lộ, nhung thấy nó vẫn rên rỉ không biết, Lăng Phi bực bội chau mày: “Sống chết không khai, để lại cũng vô ích, cắt cổ vứt ra khỏi núi Thần Tinh đi.”
Nhạn Hồi cả kinh, lập tức hét lên: “Dừng tay!” Nàng nói, “Ta nói thật các người không tin, nói dối cũng không tin, nói đến cùng cô chỉ cần nghe những lời mình muốn thôi. Được rồi, cô nói đi, cô muốn nghe điều gì, ta sẽ nói cho cô nghe.”
Lăng Phi lạnh lùng nhìn Nhạn Hồi: “Thân là đệ tử núi Thần Tinh mà lại che chở cho một yêu quái, Nhạn Hồi, ngươi có nói hay không sự thật cũng đã bày ra trước mắt.” Lăng Phi quay đầu nói với mấy sư thúc, “Không cần thẩm vấn nữa, Nhạn Hồi tư thông yêu quái tội danh đã thành sự thật, nếu không hỏi ra tung tích bảo vật đỉnh Tâm Túc, muội sẽ đích thân đi tìm. Còn yêu quái này thì giết đi ném ra khỏi núi Thần Tinh.”
“Ai dám giết nó!” Nhạn Hồi bị những lời không phân thị phi trắng đen của Lăng Phi chọc giận, nàng ngẩng đầu, mắt lóe ánh lửa, một ngọn lửa bùng lên từ ngọn roi của đệ tử hành hình, trong phút chốc đã đốt cả sợi roi thành tro bụi.
Nhạn Hồi vì bảo vệ một yêu quái mà dám ra tay trước mặt nhiều sư thúc như vậy…
Khiến mọi người có mặt đều kinh ngạc đờ người.
Lăng Phi thấy vậy nổi giận: “Hỗn xược!” Nàng ta nói hai chữ này rồi phóng ra một đạo pháp lực muốn dạy dỗ Nhạn Hồi, thể hiện uy nghiêm của mình, nhưng không ai ngờ pháp lực nàng ta phóng ra lại bị bức tường lửa Nhạn Hồi dựng lên chặn lại.
Nhạn Hồi nhìn nàng ta từ sau tường lửa, khinh bỉ cong khóe môi: “Lăng Phi sư thúc phải chăm chỉ tu luyện đi.”
Vừa dứt lời, trong lúc tất cả mọi người còn chưa phản ứng, bức tường lửa của Nhạn Hồi hóa thành một con rồng lửa cuốn lấy pháp lực của Lăng Phi, thế như chẻ tre ập về phía Lăng Phi, đè Lăng Phi lên song chắn sắt của nhà lao.
Không ai ngờ Nhạn Hồi lại dám chặn pháp thuật của Lăng Phi, không ai ngờ Nhạn Hồi lại có thể chặn được pháp thuật của Lăng Phi, càng không ai to gan nghĩ rằng Nhạn Hồi lại không hề do dự mà phản đòn cả vốn lẫn lời…
Mà còn đánh Lăng Phi thảm hại như vậy nữa…
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn con rồng lửa của Nhạn Hồi đốt cháy y phục đầu tóc Lăng Phi. Sau đó thái độ cao ngạo của Lăng Phi đều mất hết, chỉ huơ tay múa chân thi pháp dập lửa cho mình.
Nhạn Hồi nhìn nàng tay nhảy nhót như một con khỉ, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Lăng Phi sư thúc, tâm tư tu đạo của cô đâu hết rồi? Thế này mà còn dám buông lời nói không sợ yêu tà sao?”
Cuối cùng Lăng Phi cũng nhếch nhác dập được lửa toàn thân, nàng ta là muội muội của Tố Ảnh chân nhân, đến núi Thần Tinh tu tiên, nhưng không phải là tu tiên bình thường, nàng ta hầu như đã trở thành biểu tượng cho mối giao hảo giữa hai phái, xưa nay đều được kính trọng, nhưng nay lại bị một đệ tử nhỏ hơn mình một đời đốt cháy y phục đầu tóc, đây rõ ràng là sỉ nhục!
Lăng Phi nổi trận lôi đình, ngẩng đầu ngưng tụ pháp lực trong lòng bàn tay.
Nhạn Hồi thấy vậy ánh mắt sầm xuống, cũng không khách sáo vận nội tức, trong trong lúc Lăng Phi ra tay, một đạo pháp lực bỗng dựng lên từ dưới đất, chặn lại pháp thuật của Lăng Phi, còn bàn tay Nhạn Hồi cũng bị tóm lại.
|
|