Trái tim nhau ta đã cầm bất cẩn
Dẫu biết trước tình yêu khó giữ vô cùng
Ta thương chứ
Ta thương người lắm chứ
Mối tình này ta gìn giữ, chăm lo
Đã không còn biết đến những so đo
Người yêu một, ta nên yêu lại mấy
Nhưng tất nhiên đời chẳng suôn sẻ vậy
Ta đã cầm chặt quá, đến tuột tay
Ta mất người như mất quả bóng bay
Cứ đứng trông theo mà chẳng biết làm thế nào cho phải.
Ta hiểu chứ
Ta dở và
Ta dại.
Nhưng có lẽ cuối cùng rồi phải thế
Mình làm sao nín thở được mỗi ngày
Nâng niu một sợi tơ trời bằng cả bốn chân tay
Hạnh phúc đích thực phải là thứ có thể đậu trên vai
Chứ không thể là thứ phải run run ghì giữ.
Dù thương chứ, ta thương người lắm chứ.”
Bài Sonnet 093(1)
Anh vẫn sống như em còn chung thủy
Ôm đớn đau mà chỉ biết lặng thinh
Môi mắt ấy vẫn ngập tràn yêu dấu
Nhưng anh hay, chúng chẳng phải cho mình.
Mắt em chẳng gợn lên niềm chán ngán
Nên anh đâu biết được sự đổi thay
Thường những kẻ giấu trong lòng toan tính
Khéo bao nhiêu, ánh mắt cũng phơi bày.
Chỉ có thể trách đời ngang trái vậy
Dung nhan em vĩnh viễn nét gụi gần
Dẫu em có đem lòng yêu kẻ khác
Anh nhìn em, vẫn yêu đến muôn lần.
Em có lẽ giống như là táo độc
Của Eva trong Kinh Thánh thuở nào.
Ôi những thứ làm đời mình đau đớn
Toàn ẩn thân trong dáng vẻ ngọt ngào.
(1) Dịch Sonnet 093
của Shakespeare.
Có trăng trên dải bình nguyên
Có người lơ lửng trong phiền muộn ta.
Thế gian có 8 tỉ người
Tại sao ta đã chọn cười với nhau
Để rồi khóc lóc về sau.
Nếu có thể chúng mình đừng đi nữa
Hãy cùng nhau ngồi lại ở chốn này
Hãy gác lại những chân trời dang dở
Giấc mộng nào rồi chẳng có ngày thay